Chương 8: Không Vui
Khương Chi Ngư
30/04/2021
Tuy rằng ngữ điệu rất nhẹ nhàng nhưng Tần Thăng như gặp phải kẻ thù, hai người liếc nhìn Lục Vũ rồi xấu hổ cười, “Chị dâu đừng để trong lòng, bọn tớ chỉ nói bừa…”
Cậu ta khoa tay múa chân, “Tớ chỉ sợ có người đi quấy rầy anh Vũ thôi.”
“Nói rất có lý.” Tô Khả Tây vuốt cằm, cũng định buông tha cậu ta, “Bây giờ các cậu đi chơi sao? Tớ và Lục Vũ cũng muốn đi.”
Lâm Viễn Sinh run chân, “Chỉ sợ anh Vũ không đi đâu.”
“Cậu ấy đi.” Tô Khả Tây nói xong thì xoay đầu hỏi, “Cậu có đi không?”
Trả lời rồi mới đi hỏi lại sao? Một đám người yên lặng phỉ nhổ.
“Không đi.”
Lúc Lục Vũ nói thì nét mặt cũng chả đổi, bọn Lâm Viễn Sinh lúc này cũng không dám lắm miệng.
Tô Khả Tây vỗ tay, “Được rồi, cậu ấy đi đấy, đi thôi.”
Tần Thăng quả thật trợn mắt há mồm, rõ ràng cậu ta nghe anh bảo không đi mà……. Như thế nào đến miệng cô lại là đi rồi?
Mấy người cũng không dám nói chuyện, tốp năm tốp ba đi xuống cầu thang, phía dưới chính là quảng trường, còn bên cạnh là trung tâm mua sắm.
Một đám người đi đến giữa đường thì nhịn không được lại quay đầu. Sau đó thì kinh ngạc muốn rớt cả tròng mắt, anh Vũ thật đúng là ngoan ngoãn đi theo chị dâu đây.
Lục Vũ không nói câu nào bỏ tay vào trong túi quần, chậm rì đi đi theo phía sau Tô Khả Tây, bộ dáng lãnh đạm nhưng thật ra hấp dẫn không ít sự chú ý của nữ sinh xung quanh.
Trên quảng trường có đủ loại hoạt động, phía trước có sân khấu biểu diễn ca nhạc, xung quanh lại có sàn nhảy, còn có quán đồ trưng bày. Bên cạnh thì có mùi của thịt nướng.
Cả đám nối đuôi nhau đi vào trung tâm, mấy nam sinh vừa vào thì chạy đến chỗ khu trò chơi, nhưng đợi đi được một nửa lại dừng lại.
Tần Thăng nhịn không được hỏi, “Anh Vũ, chị dâu, chơi cái nào đây?”
Lục Vũ không có tâm trạng trả lời.
Tô Khả Tây nhéo lòng bàn tay anh, “Các cậu muốn chơi cái gì thì cứ chơi đi, kia có phải khu trò chơi không, hay đến đó đi.”
Tần Thăng vui vẻ hớn hở trả lời: “Chị dâu anh minh.”
Tô Khả Tây nhìn bộ dáng ham chơi của cậu ta thì bật cười.
Lục Vũ giật tay, không rút ra.
Bên trong cùng của lầu hai là khu trò chơi cực kì ồn ào, có đủ loại âm thanh còn có tiếng la. Đó chính là nơi nam sinh mê nhất.
Mặc dù Tô Khả Tây cảm thấy hơi ồn nhưng cũng không nói gì, đây là lần đầu tiên nên dù sao cũng phải lưu lại ấn tượng tốt cho mọi người, cũng không thể để Lục Vũ mất mặt được.
Nghe bọn họ xưng hô thì có lẽ Lục Vũ chính là lão đại.
Tô Khả Tây đúng là không nghĩ tới cậu ta thế nhưng từ một học sinh ngoan ngoãn biến thành lão đại lưu manh, hơn nữa nghe nói còn rất lợi hại.
Hai người nép mình trong một góc. Tô Khả Tây lắc tay anh, cười khen, “Anh trai nhỏ thật lợi hại nha.”
Lục Vũ nghiêng đầu nhìn cô, “Cậu không thể im lặng được đúng không?”
“Không thể.”
Tô Khả Tây đứng đó hồi lâu thì không chịu nổi âm thanh ở đại sảnh nữa, còn có người hút thuốc bên trong nên vô cùng khó ngửi.
Cô lấy cớ đi vệ sinh, đợi lát nữa chờ bọn họ ra rồi lại đi vào.
Ra khỏi phòng vệ sinh, Tô Khả Tây soi gương dặm lại son môi.
Cây son này mua lúc dạo phố với Đường Nhân, sau khi thử xong thì được chị bán hàng nhiệt tình giới thiệu, mà cô đích thật cũng rất thích loại son bóng nhẹ nhàng này.
Cô thích nhất là đôi môi xinh đẹp được di truyền này từ mẹ cô.
Tô Khả Tây thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài, bởi vì chỉ lo cúi đầu dọn lại túi nhỏ nên không nghĩ vừa ra hành lang liền đụng trúng bức tường suýt chút nữa bị ngã nên phải lui về phía sau.
“Đệch, ai vậy hả, bộ không có mắt sao?” Đỉnh đầu vang lên một giọng nói không kiên nhẫn.
Tô Khả Tây ngẩng đầu nhìn thì thấy bộ dáng cau mày của anh ta, vì thế cô xin lỗi: “Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không chú ý, ngại quá.”
Cô chỉ bên cạnh, ý bảo cô phải đi rồi.
“Ha, tôi nhận ra cậu.” Nam sinh đột nhiên giang chân ra chặn trước mặt cô.
Tô Khả Tây chỉ mình, nghĩ mãi cũng không nhớ nam sinh này là ai, một chút ấn tượng cũng không có, “Tôi không quen anh.”
Trình Bắc Dương cợt nhả: “Không biết cũng không sao, bây giờ thì biết rồi, tôi là Trình Bắc Dương, anh cậu là Dương Lộ đúng không?”
Tô Khả Tây lúc này mới dừng lại.
Dương Lộ là con út của cậu cô, lớn hơn cô vài tháng, cũng học cấp 3 học cùng trường với cô. Cô hỏi: “Anh có quan hệ gì với Dương Lộ?”
Trình Bắc Dương nói: “Anh em thân thiết.”
Anh ta cất chân về, là người quen nên cũng không làm khó xử nhau, vì thế cười nói: “Dương Lộ khen cậu lên đến trời cao, ảnh chụp cũng đem khoe, hôm nay tôi rốt cuộc cũng được nhìn thấy người thật rồi. Cùng nhau đi uống trà đi”
Tô Khả Tây trả lời: “Còn có người đợi tôi, tôi đi trước, lần khác gặp.”
“Đụng vào tôi xong lại bỏ chạy sao? Để lại số WeChat đi.” Trình Bắc Dương kéo cổ tay cô lại, “Bằng không sao tôi liên lạc với cậu được.”
Tô Khả Tây liếc mắt nhìn anh ta.
Trình Bắc Dương khá đẹp trai, gương mặt rất tuấn tú, mặt mày đều có bộ dáng dũ dỗ.
“Được.”
Dù sao đến lúc đó cũng phải xem cô có đồng ý hay không.
Sau khi về cô phải hỏi Dương Lộ thử xem Trình Bắc Dương này là ai.
Thật trùng hợp.
Tần Thăng cùng Lâm Viễn Sinh đứng đối diện bên kia, nhìn chằm chằm nam sinh đang lải nhải dài dòng phía trước, lại nhìn vẻ mặt không tí biểu cảm nào của Lục Vũ.
Giọng nói kia rõ ràng nghe được rành mạch, chỉ thiếu không kề sát bên tai bọn họ mà nói muốn theo đuổi chị dâu thôi.
Người của anh Vũ bọn họ mà người khác cũng dám theo đuổi sao?
Vừa rồi bọn họ đều bị Lục Vũ gọi lại thì mới biết được Tô Khả Tây đi vệ sinh còn chưa ra, nên cũng không định chơi bên kia nữa.
Ai biết vừa lúc gặp phải một màn này.
Lục Vũ đầu lưỡi đỡ hàm trên, nhìn người trước mặt cầm điện thoại cười vui vẻ thì đôi mắt đen láy tối sầm lại.
Ánh mắt anh nhìn về phía Tô Khả Tây đi rồi không chút để ý nói, “Đi thôi.”
Tô Khả Tây còn chưa trở lại khu trò chơi thì đã thấy một đám người đủ loại tư thế đứng trước cửa, có vẻ như là đang đợi cô.
Cô đi qua, rồi lại cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Cô nhìn Lục Vũ, biểu cảm của anh tựa hồ rất bình thường, cũng chả khác gì lúc nãy cả.
Tần Thăng cũng không dám nhiều lời, sợ nói cái gì sai.
Cả đám người ra khỏi trung tâm đi dạo bên ngoài, mọi người thấy cửa hàng ném phi tiêu, đằng sau còn có không ít đồ chơi bằng nhung mà phía trước thì có rất nhiều đang chơi.
Tần Thăng thấy không khí hơi xấu hổ thì xoay tròng mắt, rồi đi đến phía sau hỏi, “Chị dâu nhỏ, có muốn chơi một lát không?”
Tô Khả Tây liếc nhìn, “Cậu muốn chơi tay đôi với tớ sao?”
“Đọ tay đôi? Không không không, chỉ là ý trên mặt chữ thôi.” Tần Thăng vội vàng trả lời.
Lỡ như cậu ta trúng hết mầ chị dâu là không trúng được cái nào thì chẳng phải sẽ làm tổn thương tâm hồn yếu ớt của thiếu nữ sao, khi trở về anh Vũ không đánh chết cậu ta mới lạ.
Xem ra sau khi cậu ta thắng món lớn nhất xong phải tặng xem như quà để đoái công chuộc tội mới được.
Ông chủ ở trước quán hét to.
Tô Khả Tây định kéo Lục Vũ qua nhưng lại bị anh đẩy tay ra, nhìn sắc mặt của anh cũng rất khó coi. Cô hơi nghi hoặc, nghiêng đầu hỏi: “Cậu sao vậy?”
Lục Vũ không trả lời, khuôn mặt lạnh lùng nhìn cô liếc mắt một cái.
Tô Khả Tây càng nghi hoặc, chỉ trực tiếp hỏi: “Cậu không chơi sao?”
Lục Vũ quay đầu không nhìn cô: “Không chơi.”
Ông chủ vẫn còn đứng đó hét to.
Tần Thăng đi qua đó hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Mười đồng mười lăm cái phi tiêu, trúng tám cái có thể lấy món nhỏ, mười hai thì lấy được món to kế bên, trúng hết mười lăm cái thì con thú bông to nhất sẽ là của cậu, có muốn chơi thử không?”
Cậu ta trực tiếp trả tiền cho hai người chơi, sau đó ông chủ liền đưa hai hộp đựng phi tiêu qua.
Tô Khả Tây liếc nhìn Lục Vũ bên cạnh.
Cho dù ánh đèn bên này không phải rất sáng nhưng cũng có thể nhìn thấy sắc mặt anh sa sầm lại, cằm hếch ra, khoé môi thì xụ xuống.
Cực kỳ không vui vẻ.
Cô suy nghĩ nhớ tối nay cũng có gì xảy ra đâu, không biết sao anh lại tức giận.
Tô Khả Tây kéo góc áo đồng phục của anh rồi nhỏ giọng nói: “Lục Vũ.”
Còn chưa kịp nói xong thì Lục Vũ đã lên tiếng, còn rất lạnh lùng: “Cậu chơi đi.”
Tô Khả Tây bị anh kéo đến trước sạp, Tần Thăng cầm lên một cây phi tiêu, hi hi ha ha mở miệng: “Chị dâu, tớ đây không khách sáo nhé.”
Bên cạnh có người hóng hớt, cũng có mấy người lớn mang theo mấy đứa trẻ, cả đám vây quanh ở đây.
Cái loại dựa trên may mắn này, cả đêm cũng chưa nhìn thấy ai trúng được hết, cũng không biết lần này thì sao.
Tần Thăng chơi trò này không ít nên lần này cũng dễ như trở bàn tay, mãi cho đến khi qua mười lần thì bên cạnh đều bắt đầu vỗ tay.
Ông chủ mở sạp này đã nhiều năm, cũng mấy tháng mới thấy được có người trúng được hết, phần lớn thì chỉ trúng 12, 13 cái thôi.
Tính luôn cái phi tiêu cuối cùng được ném thì tất cả được 12 cái.
“Ồ, đây là của cậu.” Ông chủ đưa qua một con thú bông cao bằng nửa người.
Tần Thăng mặt mày hớn hở nhận lấy, sau đó cúi người với Tô Khả Tây rồi duỗi tay nói: “Chị dâu, mời.”
Lục Vũ cười lạnh một tiếng.
Lâm Viễn Sinh đứng ở gần nên tất nhiên nghe được, ánh mắt cậu hơi loé nhưng cũng không nhắc nhớ Tần Thăng.
Tô Khả Tây quơ ống phi tiêu, phi tiêu bên trong chạm vào nhau kêu lắc cách, cô cười: “Không chừng tớ trúng được hết thì sao.”
Cô nhắm mắt ném một cái nhưng ra ngoài, âm thanh tiêu rơi ra cực kì rõ ràng.
Người xung quanh đều vỗ tay cổ vũ, Tần Thăng nhìn tư thế của cô thì hơi hoài nghi, chị dâu chắc không phải cao thủ trong giang hồ che dấu võ công đâu nhỉ?
Ai ngờ, cái thứ hai lại không trúng.
Cái thứ ba cũng không trúng.
Tô Khả Tây thôi cười, mặt nhìn chằm chằm quả bóng bên kia, lại ném thêm một cái nhưng kết quả là vẫn trúng khe hở giữa hai quả bóng.
Phi tiêu càng ngày càng ít, cũng khá nhiều người đứng xem rời đi.
Cuối cùng, ông chủ vui vẻ hớn hở lấy lại ống tiêu, ra vẻ thở dài, “Ôi chao, vận may không tốt, cô có muốn chơi lần nữa không?”
Tô Khả Tây bên này nhìn chằm chằm quả bóng.
Cũng đều là bóng trên tường, mà sao cô chỉ trúng được một cái đầu tiên còn mười bốn cái còn lại đều ra ngoài vậy chứ, khi nãy cô còn nói muốn trúng hết nữa chứ.
Tân Thăng nín cười, nhéo mặt làm bộ mặt an ủi, sau đó mua thêm một ống tiêu nữa đưa qua, “Chị dâu nhỏ, không cần nản lòng đâu, có lẽ vận may vừa rồi không tốt, cái tiếp có lẽ sẽ trúng đấy, cậu thử lại xem.”
Tức Khả Tây tức đến muốn đập cậu ta một cái, nhưng không dám ra tya.
Đây đúng thật là xấu hổ, cô câm lấy ống tiêu rồi tiện tay lấy một cây tiêu chuẩn bị ném về hướng quả bóng đối diện.
Ai ngờ bên cạnh có bàn tay vươn tới rồi cầm cái phi tiêu trong tay cô.
Cậu ta khoa tay múa chân, “Tớ chỉ sợ có người đi quấy rầy anh Vũ thôi.”
“Nói rất có lý.” Tô Khả Tây vuốt cằm, cũng định buông tha cậu ta, “Bây giờ các cậu đi chơi sao? Tớ và Lục Vũ cũng muốn đi.”
Lâm Viễn Sinh run chân, “Chỉ sợ anh Vũ không đi đâu.”
“Cậu ấy đi.” Tô Khả Tây nói xong thì xoay đầu hỏi, “Cậu có đi không?”
Trả lời rồi mới đi hỏi lại sao? Một đám người yên lặng phỉ nhổ.
“Không đi.”
Lúc Lục Vũ nói thì nét mặt cũng chả đổi, bọn Lâm Viễn Sinh lúc này cũng không dám lắm miệng.
Tô Khả Tây vỗ tay, “Được rồi, cậu ấy đi đấy, đi thôi.”
Tần Thăng quả thật trợn mắt há mồm, rõ ràng cậu ta nghe anh bảo không đi mà……. Như thế nào đến miệng cô lại là đi rồi?
Mấy người cũng không dám nói chuyện, tốp năm tốp ba đi xuống cầu thang, phía dưới chính là quảng trường, còn bên cạnh là trung tâm mua sắm.
Một đám người đi đến giữa đường thì nhịn không được lại quay đầu. Sau đó thì kinh ngạc muốn rớt cả tròng mắt, anh Vũ thật đúng là ngoan ngoãn đi theo chị dâu đây.
Lục Vũ không nói câu nào bỏ tay vào trong túi quần, chậm rì đi đi theo phía sau Tô Khả Tây, bộ dáng lãnh đạm nhưng thật ra hấp dẫn không ít sự chú ý của nữ sinh xung quanh.
Trên quảng trường có đủ loại hoạt động, phía trước có sân khấu biểu diễn ca nhạc, xung quanh lại có sàn nhảy, còn có quán đồ trưng bày. Bên cạnh thì có mùi của thịt nướng.
Cả đám nối đuôi nhau đi vào trung tâm, mấy nam sinh vừa vào thì chạy đến chỗ khu trò chơi, nhưng đợi đi được một nửa lại dừng lại.
Tần Thăng nhịn không được hỏi, “Anh Vũ, chị dâu, chơi cái nào đây?”
Lục Vũ không có tâm trạng trả lời.
Tô Khả Tây nhéo lòng bàn tay anh, “Các cậu muốn chơi cái gì thì cứ chơi đi, kia có phải khu trò chơi không, hay đến đó đi.”
Tần Thăng vui vẻ hớn hở trả lời: “Chị dâu anh minh.”
Tô Khả Tây nhìn bộ dáng ham chơi của cậu ta thì bật cười.
Lục Vũ giật tay, không rút ra.
Bên trong cùng của lầu hai là khu trò chơi cực kì ồn ào, có đủ loại âm thanh còn có tiếng la. Đó chính là nơi nam sinh mê nhất.
Mặc dù Tô Khả Tây cảm thấy hơi ồn nhưng cũng không nói gì, đây là lần đầu tiên nên dù sao cũng phải lưu lại ấn tượng tốt cho mọi người, cũng không thể để Lục Vũ mất mặt được.
Nghe bọn họ xưng hô thì có lẽ Lục Vũ chính là lão đại.
Tô Khả Tây đúng là không nghĩ tới cậu ta thế nhưng từ một học sinh ngoan ngoãn biến thành lão đại lưu manh, hơn nữa nghe nói còn rất lợi hại.
Hai người nép mình trong một góc. Tô Khả Tây lắc tay anh, cười khen, “Anh trai nhỏ thật lợi hại nha.”
Lục Vũ nghiêng đầu nhìn cô, “Cậu không thể im lặng được đúng không?”
“Không thể.”
Tô Khả Tây đứng đó hồi lâu thì không chịu nổi âm thanh ở đại sảnh nữa, còn có người hút thuốc bên trong nên vô cùng khó ngửi.
Cô lấy cớ đi vệ sinh, đợi lát nữa chờ bọn họ ra rồi lại đi vào.
Ra khỏi phòng vệ sinh, Tô Khả Tây soi gương dặm lại son môi.
Cây son này mua lúc dạo phố với Đường Nhân, sau khi thử xong thì được chị bán hàng nhiệt tình giới thiệu, mà cô đích thật cũng rất thích loại son bóng nhẹ nhàng này.
Cô thích nhất là đôi môi xinh đẹp được di truyền này từ mẹ cô.
Tô Khả Tây thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài, bởi vì chỉ lo cúi đầu dọn lại túi nhỏ nên không nghĩ vừa ra hành lang liền đụng trúng bức tường suýt chút nữa bị ngã nên phải lui về phía sau.
“Đệch, ai vậy hả, bộ không có mắt sao?” Đỉnh đầu vang lên một giọng nói không kiên nhẫn.
Tô Khả Tây ngẩng đầu nhìn thì thấy bộ dáng cau mày của anh ta, vì thế cô xin lỗi: “Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không chú ý, ngại quá.”
Cô chỉ bên cạnh, ý bảo cô phải đi rồi.
“Ha, tôi nhận ra cậu.” Nam sinh đột nhiên giang chân ra chặn trước mặt cô.
Tô Khả Tây chỉ mình, nghĩ mãi cũng không nhớ nam sinh này là ai, một chút ấn tượng cũng không có, “Tôi không quen anh.”
Trình Bắc Dương cợt nhả: “Không biết cũng không sao, bây giờ thì biết rồi, tôi là Trình Bắc Dương, anh cậu là Dương Lộ đúng không?”
Tô Khả Tây lúc này mới dừng lại.
Dương Lộ là con út của cậu cô, lớn hơn cô vài tháng, cũng học cấp 3 học cùng trường với cô. Cô hỏi: “Anh có quan hệ gì với Dương Lộ?”
Trình Bắc Dương nói: “Anh em thân thiết.”
Anh ta cất chân về, là người quen nên cũng không làm khó xử nhau, vì thế cười nói: “Dương Lộ khen cậu lên đến trời cao, ảnh chụp cũng đem khoe, hôm nay tôi rốt cuộc cũng được nhìn thấy người thật rồi. Cùng nhau đi uống trà đi”
Tô Khả Tây trả lời: “Còn có người đợi tôi, tôi đi trước, lần khác gặp.”
“Đụng vào tôi xong lại bỏ chạy sao? Để lại số WeChat đi.” Trình Bắc Dương kéo cổ tay cô lại, “Bằng không sao tôi liên lạc với cậu được.”
Tô Khả Tây liếc mắt nhìn anh ta.
Trình Bắc Dương khá đẹp trai, gương mặt rất tuấn tú, mặt mày đều có bộ dáng dũ dỗ.
“Được.”
Dù sao đến lúc đó cũng phải xem cô có đồng ý hay không.
Sau khi về cô phải hỏi Dương Lộ thử xem Trình Bắc Dương này là ai.
Thật trùng hợp.
Tần Thăng cùng Lâm Viễn Sinh đứng đối diện bên kia, nhìn chằm chằm nam sinh đang lải nhải dài dòng phía trước, lại nhìn vẻ mặt không tí biểu cảm nào của Lục Vũ.
Giọng nói kia rõ ràng nghe được rành mạch, chỉ thiếu không kề sát bên tai bọn họ mà nói muốn theo đuổi chị dâu thôi.
Người của anh Vũ bọn họ mà người khác cũng dám theo đuổi sao?
Vừa rồi bọn họ đều bị Lục Vũ gọi lại thì mới biết được Tô Khả Tây đi vệ sinh còn chưa ra, nên cũng không định chơi bên kia nữa.
Ai biết vừa lúc gặp phải một màn này.
Lục Vũ đầu lưỡi đỡ hàm trên, nhìn người trước mặt cầm điện thoại cười vui vẻ thì đôi mắt đen láy tối sầm lại.
Ánh mắt anh nhìn về phía Tô Khả Tây đi rồi không chút để ý nói, “Đi thôi.”
Tô Khả Tây còn chưa trở lại khu trò chơi thì đã thấy một đám người đủ loại tư thế đứng trước cửa, có vẻ như là đang đợi cô.
Cô đi qua, rồi lại cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Cô nhìn Lục Vũ, biểu cảm của anh tựa hồ rất bình thường, cũng chả khác gì lúc nãy cả.
Tần Thăng cũng không dám nhiều lời, sợ nói cái gì sai.
Cả đám người ra khỏi trung tâm đi dạo bên ngoài, mọi người thấy cửa hàng ném phi tiêu, đằng sau còn có không ít đồ chơi bằng nhung mà phía trước thì có rất nhiều đang chơi.
Tần Thăng thấy không khí hơi xấu hổ thì xoay tròng mắt, rồi đi đến phía sau hỏi, “Chị dâu nhỏ, có muốn chơi một lát không?”
Tô Khả Tây liếc nhìn, “Cậu muốn chơi tay đôi với tớ sao?”
“Đọ tay đôi? Không không không, chỉ là ý trên mặt chữ thôi.” Tần Thăng vội vàng trả lời.
Lỡ như cậu ta trúng hết mầ chị dâu là không trúng được cái nào thì chẳng phải sẽ làm tổn thương tâm hồn yếu ớt của thiếu nữ sao, khi trở về anh Vũ không đánh chết cậu ta mới lạ.
Xem ra sau khi cậu ta thắng món lớn nhất xong phải tặng xem như quà để đoái công chuộc tội mới được.
Ông chủ ở trước quán hét to.
Tô Khả Tây định kéo Lục Vũ qua nhưng lại bị anh đẩy tay ra, nhìn sắc mặt của anh cũng rất khó coi. Cô hơi nghi hoặc, nghiêng đầu hỏi: “Cậu sao vậy?”
Lục Vũ không trả lời, khuôn mặt lạnh lùng nhìn cô liếc mắt một cái.
Tô Khả Tây càng nghi hoặc, chỉ trực tiếp hỏi: “Cậu không chơi sao?”
Lục Vũ quay đầu không nhìn cô: “Không chơi.”
Ông chủ vẫn còn đứng đó hét to.
Tần Thăng đi qua đó hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Mười đồng mười lăm cái phi tiêu, trúng tám cái có thể lấy món nhỏ, mười hai thì lấy được món to kế bên, trúng hết mười lăm cái thì con thú bông to nhất sẽ là của cậu, có muốn chơi thử không?”
Cậu ta trực tiếp trả tiền cho hai người chơi, sau đó ông chủ liền đưa hai hộp đựng phi tiêu qua.
Tô Khả Tây liếc nhìn Lục Vũ bên cạnh.
Cho dù ánh đèn bên này không phải rất sáng nhưng cũng có thể nhìn thấy sắc mặt anh sa sầm lại, cằm hếch ra, khoé môi thì xụ xuống.
Cực kỳ không vui vẻ.
Cô suy nghĩ nhớ tối nay cũng có gì xảy ra đâu, không biết sao anh lại tức giận.
Tô Khả Tây kéo góc áo đồng phục của anh rồi nhỏ giọng nói: “Lục Vũ.”
Còn chưa kịp nói xong thì Lục Vũ đã lên tiếng, còn rất lạnh lùng: “Cậu chơi đi.”
Tô Khả Tây bị anh kéo đến trước sạp, Tần Thăng cầm lên một cây phi tiêu, hi hi ha ha mở miệng: “Chị dâu, tớ đây không khách sáo nhé.”
Bên cạnh có người hóng hớt, cũng có mấy người lớn mang theo mấy đứa trẻ, cả đám vây quanh ở đây.
Cái loại dựa trên may mắn này, cả đêm cũng chưa nhìn thấy ai trúng được hết, cũng không biết lần này thì sao.
Tần Thăng chơi trò này không ít nên lần này cũng dễ như trở bàn tay, mãi cho đến khi qua mười lần thì bên cạnh đều bắt đầu vỗ tay.
Ông chủ mở sạp này đã nhiều năm, cũng mấy tháng mới thấy được có người trúng được hết, phần lớn thì chỉ trúng 12, 13 cái thôi.
Tính luôn cái phi tiêu cuối cùng được ném thì tất cả được 12 cái.
“Ồ, đây là của cậu.” Ông chủ đưa qua một con thú bông cao bằng nửa người.
Tần Thăng mặt mày hớn hở nhận lấy, sau đó cúi người với Tô Khả Tây rồi duỗi tay nói: “Chị dâu, mời.”
Lục Vũ cười lạnh một tiếng.
Lâm Viễn Sinh đứng ở gần nên tất nhiên nghe được, ánh mắt cậu hơi loé nhưng cũng không nhắc nhớ Tần Thăng.
Tô Khả Tây quơ ống phi tiêu, phi tiêu bên trong chạm vào nhau kêu lắc cách, cô cười: “Không chừng tớ trúng được hết thì sao.”
Cô nhắm mắt ném một cái nhưng ra ngoài, âm thanh tiêu rơi ra cực kì rõ ràng.
Người xung quanh đều vỗ tay cổ vũ, Tần Thăng nhìn tư thế của cô thì hơi hoài nghi, chị dâu chắc không phải cao thủ trong giang hồ che dấu võ công đâu nhỉ?
Ai ngờ, cái thứ hai lại không trúng.
Cái thứ ba cũng không trúng.
Tô Khả Tây thôi cười, mặt nhìn chằm chằm quả bóng bên kia, lại ném thêm một cái nhưng kết quả là vẫn trúng khe hở giữa hai quả bóng.
Phi tiêu càng ngày càng ít, cũng khá nhiều người đứng xem rời đi.
Cuối cùng, ông chủ vui vẻ hớn hở lấy lại ống tiêu, ra vẻ thở dài, “Ôi chao, vận may không tốt, cô có muốn chơi lần nữa không?”
Tô Khả Tây bên này nhìn chằm chằm quả bóng.
Cũng đều là bóng trên tường, mà sao cô chỉ trúng được một cái đầu tiên còn mười bốn cái còn lại đều ra ngoài vậy chứ, khi nãy cô còn nói muốn trúng hết nữa chứ.
Tân Thăng nín cười, nhéo mặt làm bộ mặt an ủi, sau đó mua thêm một ống tiêu nữa đưa qua, “Chị dâu nhỏ, không cần nản lòng đâu, có lẽ vận may vừa rồi không tốt, cái tiếp có lẽ sẽ trúng đấy, cậu thử lại xem.”
Tức Khả Tây tức đến muốn đập cậu ta một cái, nhưng không dám ra tya.
Đây đúng thật là xấu hổ, cô câm lấy ống tiêu rồi tiện tay lấy một cây tiêu chuẩn bị ném về hướng quả bóng đối diện.
Ai ngờ bên cạnh có bàn tay vươn tới rồi cầm cái phi tiêu trong tay cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.