Chương 14: Lục Vũ Không Làm Mấy Chuyện Thân Mật Đâu (1)
Khương Chi Ngư
03/05/2021
Chẳng trách bọn họ kích động như vậy, thật sự lần đầu bọn họ thấy bộ dáng cẩn thận như vậy của Lục Vũ.
Tuy rằng chỉ mới quen biết nhau hai ba tháng thôi nhưng cũng tính là quen thuộc, điều gì cần biết cũng biết.
Ví như thái độ đối với Trang Nguyệt, bọn họ cũng có dự cảm.
Nhưng trước một màn này, có đánh chết bọn họ cũng không nghĩ tới.
Tất cả mọi người đều buồn bực, lúc này mới gặp mặt mấy lần, không phải anh thích như vậy chứ? Nhất kiến chung tình dễ dàng như vậy sao?
Mới vừa rồi trong phòng sao còn bảo không quen….Thái độ xoay chuyển nhanh như vậy chỉ có anh Vũ bọn họ mới có thể làm được.
Tần Thăng chậc chậc vài tiếng, nhìn Lục Vũ cõng Tô Khả Tây.
Hai người cầm một cái dù che mượnbên tiệm trà sữa, Tô Khả Tây nằm sấp trên lưng Lục Vũ, cầm dù rồi biến mất trong màn mưa.
“Anh Vũ của chúng ta động lòng rồi sao?” Có người lên tiếng đánh vỡ sự yên lặng.
Người bên cạnh phụ hoạ nói, “Khẳng định hai người có gian tình, chứ làm sao mà đối với người lạ như vậy được?”
“Đúng đúng, vừa rồi vừa đến tớ đã thấy không khí hai người này không thích hợp mà, đặc biệt là nữ sinh kia còn kéo cánh tay của anh Vũ nữa, thế mà cậu ấy cũng không tránh ra, câu nói kia khẳng định chính là ve vãn mắng yêu đây mà.”
“Vừa rồi ai mới trêu chọc Tần Thăng với cô ấy, mẹ nó, cậu chết chắc rồi.”
Bạn gái của mình mà bị ghép đôi với người khác, cái này chắc chắn không thể chịu nổi rồi.
Lâm Viễn Sinh bỗng chạm Tần Thăng, hề hề hỏi, “Có nhớ lúc trong phòng, anh Vũ nói câu năm phút không?”
“Nhớ rõ.” Tần Thăng nghĩ một chút, lúc đó cậu ta còn cảm thấy buồn bực, sao đột nhiên anh Vũ nói một câu không đầu không đuôi vậy nhỉ.
Lâm Viễn Sinh nhìn chằm chằm hướng hai người đi, “Tớ nhớ rõ ràng thời gian chị dâu nhỏ đi ra ngoài không nhiều không ít, vừa đúng năm phút.”
Mắt Tần Thăng trừng lớn, “Mẹ nó, không thể nào.”
Anh Vũ cũng thật sướng lắm mà vẫn còn bày đặt (*) đấy.
(*) nguyên văn là “muộn tao nam”: chỉ nam nhân bề ngoài lạnh lùng, khó tiếp cận nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa.
Nữ sinh nào đi vệ sinh mà không mất vài phút, chị dâu đi ra ngoài mới năm phút đã nhớ rõ ràng, rành mạch rồi.
Nam sinh bên cạnh nghe bọn họ nói, còn lo suy đoán của chính mình, “Các cậu nói xem, ngày thường anh Vũ đối với nữ sinh không có biểu cảm gì, có phải do chị dâu rất lợi hại hay không?”
Tần Thăng liếc mắt một cái, “Khẳng định lợi hại rồi.”
Bằng không sao có thể trị anh Vũ kiêu ngạo trở thành dễ bảo như vậy? Còn khom lưng cởi giày cho cô, lại còn dỗ dành như vậy nữa?
Bọn họ biết Lục Vũ lâu như vậy, đây lần đầu thấy cậu ấy miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo như vậy.
Thật sự có hơi tò mò.
Tô Khả Tây cuối cùng cũng được Lục Vụ đưa về nhà.
Cô cướp đôi giày trong tay Lục Vũ xong chạy về nhà, cũng không chú ý tới biểu cảm không nhịn được bật cười của anh.
Chỉ là lúc cô từ lầu hai nhìn xuống thì Lục Vũ đã rời khỏi.
Kì nghỉ Quốc Khánh ở Gia Thuỷ Tư Lập chỉ có ba ngày, cho nên lúc cô vào học lại thì Đường Nhân vẫn còn phải ở nhà kiểm điểm, cho đến một tuần sau mới được quay lại trường.
Kết quả vừa mới quay lại trường, lại gặp phải việc bị vu khống trong thi cử.
Tô Khả Tây thi xong môn tiếng anh mới ra khỏi phòng học, lúc nghe nói thì suýt chút nữa cười chết.
Trường cấp 3 Gia Thuỷ Tư Lập cơ bản đều biết Đường Nhân, lớn lên xinh đẹp, thành tích lại tốt, ngay cả phòng hiệu trưởng cũng có ảnh chụp của cô ấy.
Giám thị coi thi ngày hôm qua chắc chắn là mới tới.
Khu dạy học ở trường cấp 3 này hơi giống tứ hợp viện, sân sau cùng phòng thí nghiệm tạo thành tứ hợp viện, khu vực chính giữa là khu vực ra vào tự do, còn có bồn hoa lớn hình tròn đang có hoa hải đường nở rộ.
Bây giờ là tiết vật lý nên Đường Nhân đi sang lớp bên cạnh rắc thính.
Phòng thực nghiệm bên cạnh mới có một học sinh chuyển trường đến, tên là Lục Trì.
Cậu ấy khá đẹp trai, thân hình mảnh khảnh mang kính đen, nút trên cùng của áo sơ mi lúc nào cũng được cài cẩn thận không chút cẩu thả, còn không để ý đến chuyện bên ngoài, đi đâu cũng cầm theo quyển sách.
Ấn tượng của Tô Khả Tây đối với cậu ấy chỉ có thể hình dung bằng mấy từ.
Ít nói, đứng đắn, dễ ngại ngùng.
Còn có tật nói lắp nữa.
Tuy cô không rõ tại sao lại như vậy, nhưng có thể nói Đường Nhân chính đối với cậu ta vừa gặp đã yêu, thủ đoạn theo đuổi so với lúc trước cô theo đuổi Lục Vũ còn lợi hại hơn.
Buổi diễn thuyết sáng hôm nay còn trực tiếp thổ lộ với Lục Trì, Tô Khả Tây bên dưới nghe đến mặt đỏ tai hồng, nội tâm thì kích động đầy hóng hớt.
Bây giờ thì xách mông đi sang lớp bên cạnh luôn.
Trước kia Tô Khả Tây còn nghĩ Đường Nhân lợi hại như vậy, chắc phải có người nào lợi hại hơn đến quản thúc, nhưng ai mà ngờ cô ấy tự nhiên lại coi trọng một tên mọt sách chứ.
Là người mà quăng tám cái sào cũng không tới được.
Lục Vũ trước kia cũng như vậy.
Chỉ là tính tình còn kém hơn nhiều.
Khoảng thời gian này Đường Nhân không tới đi học nên không biết, nhưng cô cũng coi như hiểu biết, con người Lục Trì này ít nói, cực kỳ đứng đắn, cùng với Đường Nhân cá tính tiêu soái thì như là hai cực đối lập.
Tuy rằng cô không quá xem trọng, nhưng tóm lại vẫn ủng hộ.
Hơn nữa, cô còn cảm thấy nhìn Lục Trì hơi quen mắt.
Nhưng cẩn thận nghĩ thì lại không biết quen mắt chỗ nào.
Có lẽ bởi vì cậu ta cùng họ với Lục Vũ, nên cảm giác của Tô Khả Tây với cậu ta cũng không tệ lắm.
Chuông tan học vang lên, Đường Nhân chạy như cơn gió từ lớp thực nghiệm trở về.
“Cậu ấy vẫn luôn giả vờ đứng đắn, không chịu nói chuyện cùng tớ, trong lòng căn bản cũng không phải ý tứ đó, cậu xem.”
Trên eo cô ấy còn buộc đồng phục của Lục Trì.
Tô Khả Tây nghi ngờ cả nửa ngày, cởi ra áo ngoài liền thấy trên quần Đường Nhân dính chút vết máu, đành phải cho cậu ấy mượn khăn tay, “Không nghĩ tới nói lắp nhà cậu cũng săn sóc như vậy.”
Đường Nhân nhéo mặt cô, “Biểu cảm của cậu thoạt nhìn hơi đáng khinh đấy. Bị Lục Vũ nhìn thấy sẽ cười nhạo cho, nghe cậu nói thì tính cách cậu ấy thay đổi không ít nhỉ.”
Tô Khả Tây uể oải, “Đúng vậy.”
Đâu chỉ là không ít mà quả thực như biến dạng mới đúng.
Tuy rằng bộ dáng nào Tô Khả Tây cũng đều thích, nhưng cô vẫn không biết nguyên nhân không từ biệt mà chuyển trường của anh là gì.
Đường Nhân suy nghĩ rồi nói, “Cậu có thể tự hỏi cậu ấy xem.”
Tô Khả Tây lắc đầu, “Cậu ấy sẽ không nói với tớ đâu, trừ khi cậu ấy nguyện ý bằng không tớ không hỏi.”
Đường Nhân “hừ” một tiếng, “Đây cũng phải biết rằng, cho dù có chuyển trường thì cũng phải nói một tiếng, nhưng cậu ta một câu cũng chưa nói với cậu.”
Tuy rằng chỉ mới quen biết nhau hai ba tháng thôi nhưng cũng tính là quen thuộc, điều gì cần biết cũng biết.
Ví như thái độ đối với Trang Nguyệt, bọn họ cũng có dự cảm.
Nhưng trước một màn này, có đánh chết bọn họ cũng không nghĩ tới.
Tất cả mọi người đều buồn bực, lúc này mới gặp mặt mấy lần, không phải anh thích như vậy chứ? Nhất kiến chung tình dễ dàng như vậy sao?
Mới vừa rồi trong phòng sao còn bảo không quen….Thái độ xoay chuyển nhanh như vậy chỉ có anh Vũ bọn họ mới có thể làm được.
Tần Thăng chậc chậc vài tiếng, nhìn Lục Vũ cõng Tô Khả Tây.
Hai người cầm một cái dù che mượnbên tiệm trà sữa, Tô Khả Tây nằm sấp trên lưng Lục Vũ, cầm dù rồi biến mất trong màn mưa.
“Anh Vũ của chúng ta động lòng rồi sao?” Có người lên tiếng đánh vỡ sự yên lặng.
Người bên cạnh phụ hoạ nói, “Khẳng định hai người có gian tình, chứ làm sao mà đối với người lạ như vậy được?”
“Đúng đúng, vừa rồi vừa đến tớ đã thấy không khí hai người này không thích hợp mà, đặc biệt là nữ sinh kia còn kéo cánh tay của anh Vũ nữa, thế mà cậu ấy cũng không tránh ra, câu nói kia khẳng định chính là ve vãn mắng yêu đây mà.”
“Vừa rồi ai mới trêu chọc Tần Thăng với cô ấy, mẹ nó, cậu chết chắc rồi.”
Bạn gái của mình mà bị ghép đôi với người khác, cái này chắc chắn không thể chịu nổi rồi.
Lâm Viễn Sinh bỗng chạm Tần Thăng, hề hề hỏi, “Có nhớ lúc trong phòng, anh Vũ nói câu năm phút không?”
“Nhớ rõ.” Tần Thăng nghĩ một chút, lúc đó cậu ta còn cảm thấy buồn bực, sao đột nhiên anh Vũ nói một câu không đầu không đuôi vậy nhỉ.
Lâm Viễn Sinh nhìn chằm chằm hướng hai người đi, “Tớ nhớ rõ ràng thời gian chị dâu nhỏ đi ra ngoài không nhiều không ít, vừa đúng năm phút.”
Mắt Tần Thăng trừng lớn, “Mẹ nó, không thể nào.”
Anh Vũ cũng thật sướng lắm mà vẫn còn bày đặt (*) đấy.
(*) nguyên văn là “muộn tao nam”: chỉ nam nhân bề ngoài lạnh lùng, khó tiếp cận nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa.
Nữ sinh nào đi vệ sinh mà không mất vài phút, chị dâu đi ra ngoài mới năm phút đã nhớ rõ ràng, rành mạch rồi.
Nam sinh bên cạnh nghe bọn họ nói, còn lo suy đoán của chính mình, “Các cậu nói xem, ngày thường anh Vũ đối với nữ sinh không có biểu cảm gì, có phải do chị dâu rất lợi hại hay không?”
Tần Thăng liếc mắt một cái, “Khẳng định lợi hại rồi.”
Bằng không sao có thể trị anh Vũ kiêu ngạo trở thành dễ bảo như vậy? Còn khom lưng cởi giày cho cô, lại còn dỗ dành như vậy nữa?
Bọn họ biết Lục Vũ lâu như vậy, đây lần đầu thấy cậu ấy miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo như vậy.
Thật sự có hơi tò mò.
Tô Khả Tây cuối cùng cũng được Lục Vụ đưa về nhà.
Cô cướp đôi giày trong tay Lục Vũ xong chạy về nhà, cũng không chú ý tới biểu cảm không nhịn được bật cười của anh.
Chỉ là lúc cô từ lầu hai nhìn xuống thì Lục Vũ đã rời khỏi.
Kì nghỉ Quốc Khánh ở Gia Thuỷ Tư Lập chỉ có ba ngày, cho nên lúc cô vào học lại thì Đường Nhân vẫn còn phải ở nhà kiểm điểm, cho đến một tuần sau mới được quay lại trường.
Kết quả vừa mới quay lại trường, lại gặp phải việc bị vu khống trong thi cử.
Tô Khả Tây thi xong môn tiếng anh mới ra khỏi phòng học, lúc nghe nói thì suýt chút nữa cười chết.
Trường cấp 3 Gia Thuỷ Tư Lập cơ bản đều biết Đường Nhân, lớn lên xinh đẹp, thành tích lại tốt, ngay cả phòng hiệu trưởng cũng có ảnh chụp của cô ấy.
Giám thị coi thi ngày hôm qua chắc chắn là mới tới.
Khu dạy học ở trường cấp 3 này hơi giống tứ hợp viện, sân sau cùng phòng thí nghiệm tạo thành tứ hợp viện, khu vực chính giữa là khu vực ra vào tự do, còn có bồn hoa lớn hình tròn đang có hoa hải đường nở rộ.
Bây giờ là tiết vật lý nên Đường Nhân đi sang lớp bên cạnh rắc thính.
Phòng thực nghiệm bên cạnh mới có một học sinh chuyển trường đến, tên là Lục Trì.
Cậu ấy khá đẹp trai, thân hình mảnh khảnh mang kính đen, nút trên cùng của áo sơ mi lúc nào cũng được cài cẩn thận không chút cẩu thả, còn không để ý đến chuyện bên ngoài, đi đâu cũng cầm theo quyển sách.
Ấn tượng của Tô Khả Tây đối với cậu ấy chỉ có thể hình dung bằng mấy từ.
Ít nói, đứng đắn, dễ ngại ngùng.
Còn có tật nói lắp nữa.
Tuy cô không rõ tại sao lại như vậy, nhưng có thể nói Đường Nhân chính đối với cậu ta vừa gặp đã yêu, thủ đoạn theo đuổi so với lúc trước cô theo đuổi Lục Vũ còn lợi hại hơn.
Buổi diễn thuyết sáng hôm nay còn trực tiếp thổ lộ với Lục Trì, Tô Khả Tây bên dưới nghe đến mặt đỏ tai hồng, nội tâm thì kích động đầy hóng hớt.
Bây giờ thì xách mông đi sang lớp bên cạnh luôn.
Trước kia Tô Khả Tây còn nghĩ Đường Nhân lợi hại như vậy, chắc phải có người nào lợi hại hơn đến quản thúc, nhưng ai mà ngờ cô ấy tự nhiên lại coi trọng một tên mọt sách chứ.
Là người mà quăng tám cái sào cũng không tới được.
Lục Vũ trước kia cũng như vậy.
Chỉ là tính tình còn kém hơn nhiều.
Khoảng thời gian này Đường Nhân không tới đi học nên không biết, nhưng cô cũng coi như hiểu biết, con người Lục Trì này ít nói, cực kỳ đứng đắn, cùng với Đường Nhân cá tính tiêu soái thì như là hai cực đối lập.
Tuy rằng cô không quá xem trọng, nhưng tóm lại vẫn ủng hộ.
Hơn nữa, cô còn cảm thấy nhìn Lục Trì hơi quen mắt.
Nhưng cẩn thận nghĩ thì lại không biết quen mắt chỗ nào.
Có lẽ bởi vì cậu ta cùng họ với Lục Vũ, nên cảm giác của Tô Khả Tây với cậu ta cũng không tệ lắm.
Chuông tan học vang lên, Đường Nhân chạy như cơn gió từ lớp thực nghiệm trở về.
“Cậu ấy vẫn luôn giả vờ đứng đắn, không chịu nói chuyện cùng tớ, trong lòng căn bản cũng không phải ý tứ đó, cậu xem.”
Trên eo cô ấy còn buộc đồng phục của Lục Trì.
Tô Khả Tây nghi ngờ cả nửa ngày, cởi ra áo ngoài liền thấy trên quần Đường Nhân dính chút vết máu, đành phải cho cậu ấy mượn khăn tay, “Không nghĩ tới nói lắp nhà cậu cũng săn sóc như vậy.”
Đường Nhân nhéo mặt cô, “Biểu cảm của cậu thoạt nhìn hơi đáng khinh đấy. Bị Lục Vũ nhìn thấy sẽ cười nhạo cho, nghe cậu nói thì tính cách cậu ấy thay đổi không ít nhỉ.”
Tô Khả Tây uể oải, “Đúng vậy.”
Đâu chỉ là không ít mà quả thực như biến dạng mới đúng.
Tuy rằng bộ dáng nào Tô Khả Tây cũng đều thích, nhưng cô vẫn không biết nguyên nhân không từ biệt mà chuyển trường của anh là gì.
Đường Nhân suy nghĩ rồi nói, “Cậu có thể tự hỏi cậu ấy xem.”
Tô Khả Tây lắc đầu, “Cậu ấy sẽ không nói với tớ đâu, trừ khi cậu ấy nguyện ý bằng không tớ không hỏi.”
Đường Nhân “hừ” một tiếng, “Đây cũng phải biết rằng, cho dù có chuyển trường thì cũng phải nói một tiếng, nhưng cậu ta một câu cũng chưa nói với cậu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.