Chương 16
GrayBlack
03/11/2023
" Không có gì, chẳng qua cậu đẹp quá, tôi không chịu được mà phải nhìn thôi."
" Cậu..." Ngụy Kiệt vậy mà lại thoáng đỏ mặt." Cậu lúc nào cũng thật thà vậy à ?"
Tần Húc vừa nấu ăn, vừa mỉm cười :
" Haha, thật ra trước giờ, tôi không phải người giỏi nói dối đâu.Đó là lý do tôi hay bị ăn đánh đó."
" Được rồi, là tôi không đúng.Cậu ra bàn ăn chờ đi, đồ ăn rất nhanh sẽ xong thôi."
Ngụy Kiệt không nói thêm gì mà ra bàn ăn ngồi chờ, cậu chống tay lên cằm, nhìn về bóng lưng của Tần Húc khi đang nấu ăn.Dáng người Tần Húc rất cao nếu so với bạn bè cùng tuổi, có điều vì không được ăn đủ chất lên cơ thể khá gầy.Ngụy Kiệt chăm chú nhìn Tần Húc đang thuần thục nấu ăn, tất cả mọi thứ dường như đều không làm khó được anh, bộ dạng này thật sự làm cậu liên tưởng tới mẹ cậu trước kia.
Khi mẹ cậu còn sống, bà ấy cũng hay nấu ăn cho cậu, cũng sẽ luôn luôn dịu dàng với cậu như vậy.
" Hôm nay chúng ta ăn canh gà nhé, ngày mai cậu ăn món gì, cứ việc nói với tôi." Tần Húc múc canh ra bát, bưng ra bàn ăn, vừa cười vừa nói.
" Này, cậu đi đâu thế ?" Ngụy Kiệt thấy Tần Húc định rời đi liền gọi lại.
Tần Húc đương nhiên cũng không giấu mà trả lời :
" Ờ thì...tôi đi mua đồ ăn tối cho tôi, nếu không nhanh, hàng mỳ trên phố sẽ không còn giảm giá đâu."
" Do cậu nói không nên xen vào cuộc sống của cậu, vì thế tôi cảm thấy...mình ăn riêng sẽ tốt hơn."
Trong chốc lát, Tần Húc lại thấy được Ngụy Kiệt đang nở nụ cười nhẹ, rồi rất nhanh lại trở về bộ mặt hết sức lạnh lùng như ban đầu.Có thể, vì câu trả lời ngu ngốc vừa rồi khiến cho Ngụy Kiệt không nhịn nổi mà phải bật cười khinh bỉ, nhưng Tần Húc thật sự cảm thấy, Ngụy Kiệt cười lên thật sự rất đẹp trai.
" Sau này đừng ăn mấy thứ đó nữa.Cậu là thanh niên đang tuổi lớn đấy, phải ăn đủ chất chứ."
" Ngồi xuống đây, ăn với tôi đi, đồ ăn cũng rất nhiều, một mình tôi ăn không hết."
" Thật sự là được sao ?"
" Tùy cậu thôi."Ngụy Kiệt trả lời ngắn gọn.
Sau khi ăn xong, Tần Húc dọn dẹp bát đũa rồi trở về phòng học bài.Nhiều năm nay, Tần Húc vẫn luôn là một học sinh xuất sắc, được nhiều kỳ vọng sẽ thi đỗ vào một ngôi trường đại học tốt nhất cả nước.Chỉ là có điều, đôi lúc chính bản thân Tần Húc cũng nghĩ, việc anh bị bắt nạt cũng có lẽ do bản thân mình học quá giỏi, dẫn tới việc những người khác ghen ghét.
" Cố lên nào, chỉ nốt năm nay thôi, cơn ác mộng này sẽ chấm dứt."
•••
Ngày hôm sau, khi Tần Húc đến trước cổng trường, đã có một đám nam sinh chặn anh lại, một tên thô bạo xô ngã Tần Húc xuống đất, nắm lấy cổ áo anh mà hét lên :
" Tần Húc, thằng mồ côi không có mẹ kia, mày gặp bọn tao mà không chào à ?"
Vì Ngụy Kiệt không muốn để lộ chuyện hai người ở chung nên Tần Húc luôn sẽ đi học trước, vì thế mà sẽ có lúc Tần Húc không có sự bảo vệ của cậu, đây mới là lúc bọn bắt nạt luôn mong chờ.Không có được sự bảo vệ của vị thiếu gia nọ, Tần Húc sẽ chẳng là cái gì hết.A Vương đưa tay bóp lấy cổ Tần Húc, đấm mạnh vào mặt anh một cái đau điếng.Tần Húc không can tâm, muốn vùng lên chống trả thì lại nghe được giọng nói đáng ghét của A Vương.
Gã cố ý nói nhỏ, chỉ đủ cho hai người bọn họ nghe thấy được :
" Mày dám phản kháng, tao sẽ nói cho cả trường biết bí mật đáng khing bỉ của mày."
" Đừng..." Tần Húc im lặng mãi rồi mới nói, bàn tay đang thủ thế cũng bất lực mà buông xuôi.
" Đánh đi, xin mày, đừng nói ra việc đó." Tần Húc cúi đầu, dường như đã chấp nhận số phận.
" Cậu..." Ngụy Kiệt vậy mà lại thoáng đỏ mặt." Cậu lúc nào cũng thật thà vậy à ?"
Tần Húc vừa nấu ăn, vừa mỉm cười :
" Haha, thật ra trước giờ, tôi không phải người giỏi nói dối đâu.Đó là lý do tôi hay bị ăn đánh đó."
" Được rồi, là tôi không đúng.Cậu ra bàn ăn chờ đi, đồ ăn rất nhanh sẽ xong thôi."
Ngụy Kiệt không nói thêm gì mà ra bàn ăn ngồi chờ, cậu chống tay lên cằm, nhìn về bóng lưng của Tần Húc khi đang nấu ăn.Dáng người Tần Húc rất cao nếu so với bạn bè cùng tuổi, có điều vì không được ăn đủ chất lên cơ thể khá gầy.Ngụy Kiệt chăm chú nhìn Tần Húc đang thuần thục nấu ăn, tất cả mọi thứ dường như đều không làm khó được anh, bộ dạng này thật sự làm cậu liên tưởng tới mẹ cậu trước kia.
Khi mẹ cậu còn sống, bà ấy cũng hay nấu ăn cho cậu, cũng sẽ luôn luôn dịu dàng với cậu như vậy.
" Hôm nay chúng ta ăn canh gà nhé, ngày mai cậu ăn món gì, cứ việc nói với tôi." Tần Húc múc canh ra bát, bưng ra bàn ăn, vừa cười vừa nói.
" Này, cậu đi đâu thế ?" Ngụy Kiệt thấy Tần Húc định rời đi liền gọi lại.
Tần Húc đương nhiên cũng không giấu mà trả lời :
" Ờ thì...tôi đi mua đồ ăn tối cho tôi, nếu không nhanh, hàng mỳ trên phố sẽ không còn giảm giá đâu."
" Do cậu nói không nên xen vào cuộc sống của cậu, vì thế tôi cảm thấy...mình ăn riêng sẽ tốt hơn."
Trong chốc lát, Tần Húc lại thấy được Ngụy Kiệt đang nở nụ cười nhẹ, rồi rất nhanh lại trở về bộ mặt hết sức lạnh lùng như ban đầu.Có thể, vì câu trả lời ngu ngốc vừa rồi khiến cho Ngụy Kiệt không nhịn nổi mà phải bật cười khinh bỉ, nhưng Tần Húc thật sự cảm thấy, Ngụy Kiệt cười lên thật sự rất đẹp trai.
" Sau này đừng ăn mấy thứ đó nữa.Cậu là thanh niên đang tuổi lớn đấy, phải ăn đủ chất chứ."
" Ngồi xuống đây, ăn với tôi đi, đồ ăn cũng rất nhiều, một mình tôi ăn không hết."
" Thật sự là được sao ?"
" Tùy cậu thôi."Ngụy Kiệt trả lời ngắn gọn.
Sau khi ăn xong, Tần Húc dọn dẹp bát đũa rồi trở về phòng học bài.Nhiều năm nay, Tần Húc vẫn luôn là một học sinh xuất sắc, được nhiều kỳ vọng sẽ thi đỗ vào một ngôi trường đại học tốt nhất cả nước.Chỉ là có điều, đôi lúc chính bản thân Tần Húc cũng nghĩ, việc anh bị bắt nạt cũng có lẽ do bản thân mình học quá giỏi, dẫn tới việc những người khác ghen ghét.
" Cố lên nào, chỉ nốt năm nay thôi, cơn ác mộng này sẽ chấm dứt."
•••
Ngày hôm sau, khi Tần Húc đến trước cổng trường, đã có một đám nam sinh chặn anh lại, một tên thô bạo xô ngã Tần Húc xuống đất, nắm lấy cổ áo anh mà hét lên :
" Tần Húc, thằng mồ côi không có mẹ kia, mày gặp bọn tao mà không chào à ?"
Vì Ngụy Kiệt không muốn để lộ chuyện hai người ở chung nên Tần Húc luôn sẽ đi học trước, vì thế mà sẽ có lúc Tần Húc không có sự bảo vệ của cậu, đây mới là lúc bọn bắt nạt luôn mong chờ.Không có được sự bảo vệ của vị thiếu gia nọ, Tần Húc sẽ chẳng là cái gì hết.A Vương đưa tay bóp lấy cổ Tần Húc, đấm mạnh vào mặt anh một cái đau điếng.Tần Húc không can tâm, muốn vùng lên chống trả thì lại nghe được giọng nói đáng ghét của A Vương.
Gã cố ý nói nhỏ, chỉ đủ cho hai người bọn họ nghe thấy được :
" Mày dám phản kháng, tao sẽ nói cho cả trường biết bí mật đáng khing bỉ của mày."
" Đừng..." Tần Húc im lặng mãi rồi mới nói, bàn tay đang thủ thế cũng bất lực mà buông xuôi.
" Đánh đi, xin mày, đừng nói ra việc đó." Tần Húc cúi đầu, dường như đã chấp nhận số phận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.