Môi Chước Chi Ngôn

Chương 9: Bà Mối

Khai Hoa Bất Kết Quả

03/06/2021

Xin lỗi cả nhà, nay mình mới ra chương mới được :(

*

Hai ngày sau, Tiêu An Lan không có tới nữa, bất quá, như cũ mỗi ngày đều kêu tài xế đưa điểm tâm tới.

Ngày này giờ ngọ, tài xế Lão Vương lại tới đưa điểm tâm.

Du thái thái mời hắn vào phủ ngồi chơi, nghỉ chân một chút, chờ hắn đi rồi, lại cho người kêu Du Uyển Như tới sảnh ngoài.

Lúc Du Uyển Như tới, trên tay còn cầm một quyển Tân Du Ký luyến tiếc buông xuống

Du thái thái thấy, liền cười nói: “Nếu là sinh sớm vào mấy thập niên trước, con lại là một nam nhi, cha con nên cho con lên kinh đi thi mới phải.”

Du Uyển Như thẹn thùng mà cười cười.

Du thái thái kêu nàng qua ngồi cùng, lấy quyển sách trên tay nàng lật qua lật lại, hỏi: “Đây là của mấy ngày trước An Lan đưa tới?”

Du Uyển Như nhẹ nhàng gật đầu.

Du thái thái: “An Lan là một người rất tốt, con xem hắn hai ngày nay người tuy không có tới, nhưng mỗi ngày điểm tâm đều chưa từng không mang đến đây. Nó đối với việc hôn nhân này, vẫn là để tâm. Ta hỏi qua tài xế Tiêu gia, hắn nói An Lan hai ngày nay mặc dù là ở nhà hay là ở tiệm cơm, trong tay đều cầm một quyển sách, hẳn là có chuyện quan trọng lắm, chờ hắn xong việc, khẳng định sẽ tới tìm con.”

Du Uyển Như lại gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Mẹ, con biết.”

Nếu không phải lão thái gia định ra việc hôn nhân này, lấy của cải Du gia các nàng ra, là không xứng với Tiêu gia.

Huống chi hiện giờ Tôn gia lấy thế khinh người, Tiêu thiếu gia đồng ý cưới nàng, vốn chính là trượng nghĩa tương trợ. Nàng đối hắn chỉ có cảm kích, tại sao bất luận cái gì đều có bất mãn?

Du thái thái vui mừng gật gật đầu, nhìn điểm tâm trên bàn, lại nói: “An Lan luôn là mang đồ tới, chúng ta cũng nên có qua có lại (1), vừa lúc mợ An làm được một ít bánh hạch đào (2), ta tính toán bảo bà ấy làm một ít, sai người đưa đi Tiêu gia, con xem thế nào?”

(1) Nguyên văn là: Lễ thượng vãng lai – 礼尚往来: Thành ngữ Trung Quốc, chỉ cách đối xử giữa người với người, phép lịch sự trong xã hội

Du Uyển Như: “Tất cả đều do mẹ làm chủ.”

Du thái thái liền phân phó mợ An, kêu bà đi vào phòng bếp làm chút bánh hạch đào.

Hạch đào làm xong, Du thái thái mới cho người đưa đi, bà mối của Tiêu gia liền đến phủ ngoại.

Nàng vừa mừng vừa sợ, vội cho người mời vào trong

Du Uyển Như lập tức tránh đi, trốn vào trong phòng.

Ước chừng qua hơn nửa canh giờ, Du thái thái tới phòng nàng tìm nàng.

Trên mặt bà mang theo chút vui mừng, để cho Hàm Thanh đi ra ngoài, mẹ con hai người nhốt ở phòng trong nói chuyện.

Du thái thái: “Tiêu gia cho bà mối tới lấy sinh thần bát tự của con, tuy nói việc hôn nhân hai nhà chúng ta đã định, nhưng vẫn nên có quy trình, vẫn là muốn làm theo quy tắc xem thử một lần. Bất quá mấy việc đó đều nhanh xong, mẹ phỏng chừng lại qua mấy ngày, Tiêu gia liền tới đưa sính lễ.”

Bà nói lại hơi có chút phiền muộn mà than một tiếng: “Không nghĩ tới Uyển Như chúng ta, cũng đã tới tuổi nên xuất giá rồi.”

Du Uyển Như gắt gao nhéo quyển sách trên tay, chần chờ hỏi: “Mẹ, con nên làm cái gì?”

Du thái thái lắc đầu, duỗi tay sờ sờ khuôn mặt nàng, nói: “Con an tâm việc gả đi đã chuẩn bị tốt, của hồi môn cha con cùng ta đã sớm chuẩn bị tốt cho con.”

Du Uyển Như lẳng lặng cúi đầu, trong lòng có chút mê mang.



Du thái thái lại nói: “Bất quá mấy ngày nay, con cũng đừng mãi ở trong phòng đọc sách, đến lúc cần ra ngoài nhiều chút đi, cùng ta xem sổ sách, học nên quản gia như thế nào.”

“Vâng.” Du Uyển Như đồng ý.

Không bao lâu, người được phái đi Tiêu gia đưa bánh hạch đào trở về, lại mang về từ Tiêu gia mấy thứ đáp lễ, đều là chút thức ăn mới lạ, cũng may không tính quá quý giá, Du thái thái nhẹ nhàng thở ra nhẹ nhõm.

Buổi tối Tiêu An Lan về đến nhà, người Tiêu gia đều ngồi ở trong hoa viên nói chuyện hóng mát, thấy hắn trở về, Tiêu thái thái hỏi: “Cơm chiều ăn qua chưa? Trong phòng bếp để lại cơm cho con.”

Tiêu An Lan: “Ăn rồi, cùng Chu Thịnh uống chút rượu.”

Tiêu An Kỳ bước chân ngắn nhỏ đi tới, ôm chặt đùi hắn, ngửa đầu nhìn hắn nói: “Đại ca ca, đầu bếp của nhà chị dâu làm điểm tâm rất ngon, anh mau kêu chị dâu lại cho nhà chúng ta một ít đi.”

Tiêu An Lan một tay đem nàng bế lên, hướng về phía người Tiêu gia đi đến, kỳ quái nói: “Đầu bếp nữ làm điểm tâm cái gì?”

Tiêu An Tuệ hướng hắn dương dương khoe cái bánh hạch đào trong tay mình, cười xấu xa: “Chính là cái này, buổi chiều người của Du gia đưa lại đây, trên tay em đây là một cái cuối cùng, đại ca anh không có lộc ăn nga.”

Tiêu An Lan trừng mắt nhìn mấy vị muội muội nhà mình, ra vẻ cả giận nói: “Tiểu không lương tâm, đại ca ngày thường đối với các em còn chưa đủ tốt sao? Về sau không bao giờ cho các em đồ ăn gì nữa.”

Tiêu An Kỳ vừa nghe, vội đào trong túi áo của mình, móc ra một cái bánh hạch đào bị dập nát, lưu luyến không rời mà dâng ra: “Đại ca ca, cái này cho anh, An Kỳ hảo ngoan nga.”

Tiêu An Lan nhìn mấy cái mảnh vụn của bánh hạch đào rớt đầy trên đất, dở khóc dở cười: “Phải rồi, An Kỳ thực ngoan, em vẫn là ăn đi, đại ca ngày mai đi đến nhà chị dâu ăn thử.”

Tiêu An Kỳ nháy một đôi mắt to xem hắn, trong mắt tràn đầy chờ mong: “Đại ca ca, có thể hay không mang An Kỳ đi gặp chị dâu, An Kỳ sẽ thực ngoan thực ngoan.”

“Ách……” Tiêu An Lan cầu xin giúp đỡ mà nhìn về phía Tiêu thái thái.

Tứ di thái vội nói: “An Lan không cần để ý nó, đứa nhỏ nói thế thôi. An Kỳ còn không mau xuống dưới?”

“Không sao, không sao, con liền phải cùng đại ca đi gặp chị dâu, đại ca sẽ mang em cùng đi.” Tiêu An Kỳ ở trong lòng Tiêu An Lan cọ đến cọ lui làm nũng.

Tiêu thái thái xua xua tay, “Con liền mang An Kỳ đi thôi, nói không chừng Uyển Như vốn dĩ không tính toán cùng con đi ra ngoài chơi, nhưng nếu nhìn thấy An kỳ liền đồng ý đấy.”

Tiêu An Lan nhận mệnh lắc đầu, hắn tại sao lại có thể trông cậy vào mẹ đứng ở ngay bên này? Rốt cuộc mẹ hắn từ nhỏ đến lớn là có tiếng đau nữ nhi không đau nhi tử. Tuy rằng hắn đây mới là con trai thân sinh.

Vì thế ngày thứ hai, Tiêu An Lan đến Du gia thăm hỏi, phía sau liền nhiều thêm một cái đuôi nhỏ.

Tiêu An Kỳ vừa nhìn thấy Du Uyển Như, lập tức liền từ trên người đại ca nàng trượt xuống dưới, bay nhanh mà chạy tới, đi đến bên người Du Uyển Như.

Nàng lớn lên thật sự có chút mượt mà, lúc chạy lên lung lay mấy cái, làm người khác muốn vuốt mồ hôi, sợ nàng ngay sau đó liền té ngã trên đất.

Du Uyển Như thấy cô nhóc chạy lại đây, theo bản năng giang hai tay đem nàng đỡ lấy

Tiêu An Kỳ thuận thế ăn vạ trong lòng ngực nàng, ngửa đầu dùng một đôi mắt to nhìn nàng, thanh âm ngọt đến nỗi có thể véo ra nước đường, “Chị dâu chị dâu, chị lớn lên cũng thật xinh đẹp, khó trách đại ca thích chị, An Kỳ cũng rất thích chị!”

Du Uyển Như không biết nên nói cái gì, nhìn Tiêu An Lan liếc mắt một cái.

Tiêu An Lan ho nhẹ một tiếng, xấu hổ quay đầu đi.

Du Uyển Như chỉ đành phải ngồi xổm xuống, cùng tiêu An Kỳ nhìn thẳng, ôn nhu hỏi: “Em kêu An Kỳ? Tên cũng thật dễ nghe, năm nay bao tuổi rồi?”

Tiêu An Kỳ được nàng khích lệ, tự hào mà nâng nâng bộ ngực nhỏ, lại duỗi ra bốn đầu ngón tay ngắn ngủn mập mạp, từng bước từng bước đếm số cho nàng xem, “Em năm nay…… 4 tuổi!”

Du Uyển Như cười khẽ ra tiếng, sờ sờ đầu nàng, “An Kỳ thật lợi hại.”

Tiêu An Kỳ mắt trông mong mà nhìn nàng, “Chị dâu, nhà các chị còn có bánh hạch đào sao?”



Du Uyển Như hơi hơi sửng sốt, thực nhanh phản ứng lại, gật đầu nói: “Có, còn có rất nhiều luôn, An Kỳ chờ, ta cho người đưa tới.”

Sau đó nói với Hàm Thanh một tiếng, kêu cô nàng đi phòng bếp mang bánh hạch đào cùng nước ô mai tới.

Tiêu An Lan đi qua đi, nhéo nhéo gương mặt tròn tròn của Tiêu An Kỳ: “Tiểu sàm quỷ.” (3)

(3) Chỉ một con ma nhỏ tham ăn, beta mà chả biết thay thế bằng từ nào ==

Tiêu An Kỳ lập tức che lại mặt, “Đại ca không được nhéo, càng nhéo mặt càng lớn, An Kỳ sẽ biến thành xấu.”

Tiêu An Lan cười nhạo một tiếng, không chỉ có không dừng tay, ngược lại hai tay đều nhéo lên.

Tiêu An Kỳ tả trốn hữu trốn không khỏi nanh vuốt của hắn, chỉ phải xin giúp đỡ kêu lên: “Chị dâu mau cứu ta! Chị dâu mau cứu ta!”

Du Uyển Như vô thố mà đứng ở một bên, nghe Tiêu An Kỳ thanh âm non mềm vang lên, có chút mềm lòng, lại nhìn mặt nàng tựa hồ đều bị Tiêu An Lan nhéo đến đỏ, rốt cuộc nhìn không được, “Tiêu thiếu gia, trẻ nhỏ mặt nộn, vẫn là đừng nhéo nữa.”

Tiêu An Lan liền dừng tay.

Tiêu An Kỳ lập tức từ dưới tay hắn chạy đi, trốn đến phía sau Du Uyển Như, lộ ra đầu nhỏ tới nhìn hắn, mặt đầy lên án.

Du Uyển Như sờ sờ mặt cô nhóc, cũng quay đầu nhìn hắn, trong mắt tựa hồ có chút chỉ trích.

Tiêu An Lan ngượng ngùng mà cười cười.

Vừa lúc lúc này Hàm Thanh cầm khay đi tới, Du Uyển Như nắm tay Tiêu An Kỳ đặt cô bé ngồi vào bên cạnh bàn, tự mình lấy cho nàng cái bánh hạch đào, lại đổ một ly nước ô mai.

Tiêu An Kỳ mở đôi mắt to đẹp cong cong thành một vầng trăng rằm, ngọt ngào nói: “Cảm ơn chị dâu!”

Du Uyển Như nghĩ thầm muốn để cho cô nhóc sửa miệng, đừng kêu mình là chị dâu, chính là nhìn thấy Tiêu An Lan ở một bên nhìn mag không nháy mắt, lại cảm thấy nói không nên lời, chỉ phải yên lặng nhận xuống dưới.

Để lúc Tiêu An Kỳ ngồi ăn, Tiêu An Lan ngồi ở bên cạnh hai người, cùng Du Uyển Như đáp lời.

“Mấy ngày này ở nhà làm gì? Có đi ra ngoài đi một chút không?”

Du Uyển Như nhẹ nhàng lắc đầu, dùng khăn xoa xoa khóe miệng dính mảnh vụn bánh cho Tiêu An Kỳ, nói: “Chỉ xem mấy quyển sách mà Tiêu thiếu gia đưa tới.”

Tiêu An Lan trước mắt sáng ngời, nói: “Ta mấy ngày nay cũng xem tam quốc, Uyển Như, em xem qua chưa?”

“Xem qua rồi, ba năm trước đây từng đọc, bất quá, ta tính toán gần nhất lại lấy ra đọc thêm một lần.” Du Uyển Như nói.

Tiêu An Lan tức khắc nghẹn lời, hắn ở trong lòng tính tính, Uyển Như năm nay mười sáu tuổi, thời điểm ba năm trước nàng đọc tam quốc là mười ba tuổi, mà chính hắn năm nay 24 tuổi, lần đầu tiên đọc tam quốc, còn không có đọc xong.

Hắn đột nhiên có chút hối hận vừa rồi nhắc tới đề tài này, quả thực là tự mình đập một cục đá vào mặt mình mà

Hắn tính toán đem đoạn này coi như quên mất.

Nhìn Tiêu An Kỳ chỉ lo ăn uống, lời Tiêu thái thái tối hôm qua nói ở trong đầu chợt lóe qua, Tiêu An Lan trong lòng đã có chủ ý, nói: “Uyển Như, chúng ta chút mang An Kỳ đi trại nuôi ngựa chơi nhé.”

Loại nơi như vậy, Du Uyển Như trước kia tất nhiên là không có đi qua, nàng theo bản năng muốn cự tuyệt.

Nhưng Tiêu An Kỳ nghe thấy được, lập tức cao hứng nói: “Được a được a! Chị dâu cùng chúng ta cùng đi cưỡi ngựa, cưỡi ngựa!”

Nhìn hai mắt cô nhóc sáng lấp lánh, Du Uyển Như định mở miệng cứ như vậy lại nghẹn trở về.

Tiêu An Lan khen ngợi mà nhìn Tiêu An Kỳ liếc mắt một cái, cái đứa nhóc tham ăn này cuối cùng còn có điểm tác dụng, không uổng công đại ca yêu thương nhóc như vậy

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Môi Chước Chi Ngôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook