Chương 17: Khúc ghita dang dở
Minh Nhật
16/06/2014
Mười giờ đêm. Việc tập lại mấy bản nhạc cho chương trình giao lưu tuần sau khiến tôi không sao dứt ra được. Chỉ mỗi phần chơi đi chơi lại đoạn nhạc nhòe nhoẹt rực rỡ quá đáng mà Huy - tên chơi Percussion của band - đề xuất làm tiêu tốn khoảng thời gian đáng ra có lẽ đã trở về nhà và kịp xem nốt đĩa phim Great Expectation dở dang từ hôm trước. Cơn mưa ập đến vội vã và gay gắt. Headphone trên tai rên rỉ bản ghita không lời Hand on heart của Skid Row. Nghĩ đến chuyện mẹ sẽ cáu kỉnh khi ba tối liền về muộn chỉ vì một chương trình ca nhạc, tôi xiết mạnh ga thêm chút nữa. Đột ngột ở đoạn rẽ tối mờ một chiếc xe đạp màu đỏ xuất hiện. Tay lái cứng đơ vì thấm lạnh nước mưa và hãi hùng, mắt tôi trợn tròn do sợ hãi cực độ choáng ngợp, tôi bóp chặt phanh và kết quả đáp trả bằng việc giữ tay lái hoàn hảo nhất vẫn là chiếc xe quét mạnh vào bánh sau của vật màu đỏ phía trước. m thanh ghê sợ trong tích tắc vang vọng giữa đoạn đường nhấp nháy đèn vàng vắng hoe vẫn đủ cho tôi nghe thấy cô bé ngồi trên chiếc xe á lên. Bao da đựng chiếc guitar bass sau lưng tuột ra rơi mạnh xuống đất. Chết tiệt! Tôi lắc tay lái vững lại, mặc kệ chiếc đàn, nhanh chóng dựng xe nhảy ra phía sau xem vấn đề mình đã gây ra, lần đầu tiên gần như trực tiếp đâm sầm vào một ai đó. Cô bé mặc một chiếc áo khoác màu nâu nhạt bên trong là chemise kẻ olive, đội lệch chiếc mũ bê rê đen có dọc vàng hơi chóe, đang phủi phủi những vết bám và nhìn về phía chiếc xe đạp mà một bánh đã méo cong. Tôi lắp bắp bối rối thật sự, không biết phải nói câu gì, đúng là vào những tình huống kỳ quặc người ta thoáng trở nên vô dụng, đành đứng im tựa một con chuột bạch đã bị tiêm thuốc mê cho thí nghiệm, chờ đợi sự mắng nhiếc. Cô bé nhìn tôi, dè dặt:
- Này cậu, giúp mình đạp lại cái bánh xe kia được không?
Tôi ngạc nhiên, câu hỏi có vẻ không ăn nhập với những gì tưởng tượng. Vẫn không mấp máy được lời xin lỗi nào ra hồn. Tôi cúi xuống tỳ bánh xe vào vỉa hè “sửa" mạnh hai ba cái, tự huyễn hoặc sau lưng ánh mắt đe dọa của cô bé. Cái bánh xe, gần như tròn lại, nhưng khi nhấc lên quay thử vẫn đảo đảo vẻ trêu ngươi. Tôi lúng búng nhỏ xíu, nhận thấy được gương mặt mình chắc đã méo xệch:
- Cậu đi đâu? Nếu cậu không phiền mình sẽ đèo cậu và kéo chiếc xe này về. Sáng mai mình sẽ đem nó đi sửa lại như cũ.
Cô bé phá lên cười vẻ hài hước:
- Cậu cũng tốt đấy chứ. Vậy mà khi bạn lao vào mình tốc độ kinh hoàng, mình nghĩ cậu sẽ vèo đi như lúc xuất hiện cơ đấy. Cô bé leo lên xe và một tay kéo xe đạp. Tôi nhìn qua gương - những lọn tóc dài ướt đẫm chạy dọc xuống cái cằm nhỏ nhắn, chiếc mũ che kín vầng trán, như thoáng lộ ra đôi mắt nâu với lông mi cong vút, hệt như một con búp bê bị bỏ quên trong nhà kho dính cơn mưa rào. Đường về nhà cô bé ngược một đoạn dài, nhưng tôi không quan tâm nữa. Phố mùa đông. Những ô cửa vụt qua xanh thâm. Phía sau lưng tôi vang lên tiếng huýt sáo một đoạn nhạc trong No worries của Simon Webbe. Qua rất nhiều ngõ. Cô bé nói qua vai:
- Mình là Nguyên. Năm đầu Sư phạm. Mình vừa đi dạy thêm về. Còn cậu làm gì vào giờ này ngoài đường vậy?
Làn gió mát táp liên tục vào mặt khiên tôi đột nhiên tỉnh táo hơn:
- Mình là Vỹ Anh. Đáng ra cũng là năm một Nhạc viện. Thế nhưng cuối cùng trượt. Nên bây giờ ở nhà chờ năm sau thi lại.
Ngữ điệu đoạn cuối hơi chùng xuống, dường như đoán được tôi nghĩ gì, Nguyên nói to, thản nhiên:
- Không thành vấn đề. Quan trọng là cậu không ngừng cố gắng. Cậu không bỏ chơi nhạc, phải không?
Tôi cười, trôi chảy:
Đôi khi nghĩ là sẽ bỏ, nhưng cuối cùng thì không. Cùng vài gã bạn trong band từ hồi trung học, thi thoảng bọn mình chơi cho vài chương trình ca nhạc nhỏ hoặc dạ hội nếu được mời, thường là từ bạn bè! Mình vừa đi tập cho một cái như thế vào tối thứ ba tuần sau ở trên Kinh Tế. Nếu cậu rảnh...
Câu chuyên vui vẻ. Tôi cảm thấy thoải mái. Tình cờ quen được một người bạn với vẻ ngoài cuốn hút và có cách trò chuyên gây cười. Những bực bội cả ngày tan ra hết như bong bóng trong hổ cá. Ít ra Nguyên có cùng sở thích chung về âm nhạc như tôi. Cô nói rằng cũng từng chơi guitar, nhưng dần dần xao lãng, và cây đàn không còn được đụng đến từ lâu nay. Nhắc đến đàn, chợt tôi giật mình, gần như hét lên:
- Thôi chết hộp đàn guitar! Mình quên không nhặt nó lên!
Sau khi vòng lại vô ích, đoạn đường đen ngòm như cà phê mất hút chiếc hộp da, tôi im lặng, thấy chán ngán và trống rỗng. Quay ngược xe đèo cô bé về tiếp, phóng nhanh hơn. Đoạn đường hun hút gió. Nguyên lên tiếng dè dặt:
- Mình xin lỗi...
Tôi ngắt lời, câu nói của Nguyên nằm trong chờ đợi của tôi:
- Không sao. Mình sẽ mượn đàn của máy đứa cùng band.
Liếc qua gương, tôi thấy Nguyên nhún vai:
- Được, không thành vấn đề.
Câu nói lặp lại khiến tôi bực dọc vô cớ, gập chiếc gương xuống. Những vũng nước nhỏ trải đầy trên đường như những cạm bẫy khiến tôi càng thêm bực bội, tay lạnh buốt, mái tóc thì thấm đầy nước mưa và dính thêm vào một vụ va chạm nhảm nhí mang lại kết quả là mất đi vật dụng yêu quý. Tôi cắm headphone vào nhưng không bật Ipod. Người ngồi sau cũng im lặng. Đến đầu một ngõ rộng, Nguyên chạm nhẹ vai tôi:
- Ở đây được rồi. Mình sẽ tự đi vào.
Tôi dừng lại, cố tình tạo vẻ mặt thờ ơ. Nguyên nói khẽ:
- Tạm biệt. Tuần sau diễn tốt nhé.
Câu nói chìm vào bóng tối phía sau, tôi vụt xe đi, không ngoái lại. Nhìn qua gương, chiếc đèn vàng treo cao ở đầu ngõ đung đưa trong gió, bóng Nguyên lững thững đi sâu vào, dáng vẻ cô độc và chịu đựng. Tôi chợt muốn quay lại nói lời xin lỗi, nhưng phần vì tự ái, phần vì di động rung lên nhè nhẹ, không cần nhấc máy cũng biết mẹ gọi.
Ý định tan biến nhanh giữa ánh sáng khô cạn, mờ thắp lên từ các ngọn đèn đường. Đoạn đường về chống chếnh.
Suốt tuần tôi lầm lì và cáu kỉnh vô cớ, gã bạn chơi keyboard cùng band mang cho tôi mượn cây đàn củ kĩ nhưng vẫn còn tốt chán từ khi nó còn học guitar, tôi kiên nhẫn tập với chiếc đàn không quen thuộc, tự nhủ sẽ dành dụm tiền mua lại đàn nhanh chóng. Tôi nhanh chóng chủ tâm gạt hình ảnh Nguyên ra khỏi suy nghĩ, quyết không nghĩ đến những rắc rối thường kỳ gây ra bởi con gái, mặc dù hình ảnh chiếc ngõ với ngọn đèn vàng gần như ám ảnh tôi.
Thứ ba. Ngày diễn sẽ không có vầng sáng nào kì lạ nếu không phải vào ngay sát giờ lên sân khấu, tôi nhận ra dưới đám khán giả đang la hét cuồng nhiệt phía dưới bởi những dư âm bản rock Never say goodbye của Bon Jovi do nhóm trước trình bày khá thành công, Nguyên đứng lặng lẽ dưới gốc cây bằng lăng, chiếc áo khoác khác, nhưng chiếc mũ bê rê đen sọc vàng thì y hệt tối hôm đó. Ánh mắt bình thản tựa như nhìn vào tôi. Tôi cúi xuống im lặng, bối rối. Huy đập vào vai tôi: “Này, tập trung đi”, tôi giật mình, nhìn lại đoạn nhạc lần cuối.
Phần diễn gần như hoàn hảo. Tôi cất đàn rồi nhanh chóng chạy xuống dưới khu vực khán giả, vài khán giả níu áo tôi trao tặng những lời khen, tôi cảm ơn vội vã, loanh quanh khắp khu vực gần sân khấu. Tôi không muốn để tuột mất người đã đến xem tôi diễn chỉ vì được nghe một lời mời nửa chừng, còn tôi, thì lại tựa như một tên ngốc, cố tình quên béng lời hứa đến sửa xe cho người mình đã đâm sầm vào, và suy cho cùng, không có được một lời xin lỗi ra hồn. Thật lạ. Nguyên tựa như tan ra giữa đám đông những người nói cười xung quanh, tôi quay vài vòng, thất vọng đi ngược vào sân khấu. Bước vào phía trong cánh gà, tôi ngồi mệt mỏi xuống chiếc ghế gỗ ai đó đặt ở cuối cửa sau, Huy chợt ra phía tôi, đưa một hộp đàn màu bạc, cười vẻ kỳ quặc:
- Có cô bé nào đó với đôi mắt đẹp gửi cậu cái này. Những bí mật chưa tiết lộ nhé!
Tôi gần như vỡ ra từng mảnh, choáng váng tựa như người chơi nhào lộn bị tuột dây. Không nói được câu nào cho đến khi thằng bạn khuất sau đám đông nhộn nhạo, tôi kéo khóa hộp đàn, phía trong đính hờ một mảnh sticker vàng: ‘‘VỹAnh, chiếc đàn không thay thế được cái đã mất, vì một thứ nhạc cụ bao giờ cũng chứa đựng những khoảnh khắc mà người chơi nó tạo nên, tuyệt hảo. Nhưng nó cũng từng lưu giữ những xúc cảm của mình. Hy vọng cậu hãy sử dụng nó. Hôm nay cậu diễn rất hay. Một người bạn".
Tôi lặng đi. Chết tiệt! Chiếc đàn guitar dây nylon và mảnh giấy càng như ghim thêm vào nỗi áy náy của tôi một cái phi tiêu nhọn hoắt. Tôi phải làm gì bây giờ? Tật xấu là mỗi khi động vào những vấn đề hóc bộ não tôi như động cơ hết dầu. Suy tính nhanh chóng, tôi gọi Huy lại và kể hết cho cậu ta nghe câu chuyện từ đêm hôm qua, kết luận: "Cậu nói đúng. Bí mật chưa tiết lộ vì tớ vốn không hứng thú với nó. Nhưng bây giờ thì cần thiết, ít ra hai cái đầu sẽ mang lại ý tưởng sáng suốt tình cờ”. Huy khoanh tay gật gù một lúc: “Đơn giản thôi, nếu không ngại thì gõ cửa từng nhà của cái ngõ đấy cho đến khi tìm ra cô gái kỳ lạ!”. Tôi gật đầu, ừ nhỉ, không nghĩ ra.
Sáng hôm sau, trời không mưa nhưng những áng mây ảm đạm rải khắp báu trời, tôi rong xe đến nơi lần trước thả Nguyên xuống. Gã chiến hữu không bỏ bạn, mỗi đứa một bên, gõ cửa lần lượt từng nhà trong cái ngõ rộng, đến cái nhà thứ tám bên phải thì chính Nguyên ra mở cửa, mắt to tròn ngạc nhiên. Huy cười, nhanh chóng rút lui. Tôi lại lúng túng, như thường lệ:
- Mình cảm ơn về cây đàn hôm qua...
Nguyên cười, nháy mắt:
- Không thành vấn đề. Chỉ là mình cảm thấy có lỗi với bạn, và đôi khi, người ta cần cố gắng làm những việc để chuộc lỗi, bất chấp nó mang lại kết quả thế nào. Mình cũng cần cảm ơn bạn chứ, vì bạn cũng đã rất cố gắng tìm ra mình mà.
Câu nói thành thật, không pha chút nào châm biếm. Ngược lại mang lại cảm giác an toàn. Tôi chợt thấy dễ chịu, như tìm được thứ đồ đánh rơi lâu ngày đã tưởng mất. Mưa rơi xuống từ lúc nào, mải miết. Tóc mềm. Mắt nâu. Trò chuyện bình thản. Đoạn ngõ rộng ánh lên những hạt nước đọng khắp nơi, yên tĩnh và xa lạ với những âm thanh ồn ào của phố. Tôi và Nguyên đứng trước cửa ngôi nhà nhỏ nhắn có hàng rào móng, trồng vượt lên cao một hàng hoa kỳ thảo, thả xuống những tán lá màu vàng đung đưa trong mưa, khung cảnh giống như một bộ phim quen thuộc.
Hai tháng sau, Nguyên sang Anh. Việc dành suất đi hiếm hoi vì thành tích học tập xuất sắc tại trường thực sự không mấy ngạc nhiên, bởi tôi chứng kiến những nỗ lực không ngừng nghỉ của cô bạn, nhưng dẫu sao cũng đến bất ngờ. Tôi và Nguyên đã là bạn. Câu chuyện kết thúc nhanh và dang dở, có lẽ nó sẽ được viết tiếp khi chúng tôi gặp lại nhau, về thời gian ngắn ngủi cô bạn đã đến và bước ra khỏi cuộc sống của tôi nhanh chóng, nhưng giữa nó là những vết xước êm dịu, về album Steve Vai mà Nguyên tặng tôi lúc ở sân bay, sau này dần trở thành phong cách chơi nhạc cho cả band chúng tôi. Về những khoảng trống khó lý giải cô bạn mang lại, đằng sau những nụ cười. Tôi mơ hồ những câu hỏi chưa được trả lời về cuộc sống, gia đình, âm nhạc, con người của Nguyên - sự tò mò lại như ly trà sữa nóng giữa mùa đông, mà tô không muốn uống hết, chỉ nhấp từng ngụm nhỏ. Rất lâu sau, tôi vẫn dùng cây đàn ghita mà Nguyên đã dùng tiền dạy thêm mua, ngay cả khi thi lần thứ hai vào Nhạc viện Hà Nội, và lần này tôi đỗ. Bản nhạc tự chọn tôi chơi hôm ấy là No worries, tựa như lời cảm ơn dành cho Nguyên. Đúng. Sự thật là chỉ cần cố gắng hết mình khi muốn làm việc gì đó, bất chấp kết quả thế nào, như thế sẽ thấy thoải mái, ít nhất mang lại cảm giác bình yên.
Tháng 3. Hà Nội hiền.
- Này cậu, giúp mình đạp lại cái bánh xe kia được không?
Tôi ngạc nhiên, câu hỏi có vẻ không ăn nhập với những gì tưởng tượng. Vẫn không mấp máy được lời xin lỗi nào ra hồn. Tôi cúi xuống tỳ bánh xe vào vỉa hè “sửa" mạnh hai ba cái, tự huyễn hoặc sau lưng ánh mắt đe dọa của cô bé. Cái bánh xe, gần như tròn lại, nhưng khi nhấc lên quay thử vẫn đảo đảo vẻ trêu ngươi. Tôi lúng búng nhỏ xíu, nhận thấy được gương mặt mình chắc đã méo xệch:
- Cậu đi đâu? Nếu cậu không phiền mình sẽ đèo cậu và kéo chiếc xe này về. Sáng mai mình sẽ đem nó đi sửa lại như cũ.
Cô bé phá lên cười vẻ hài hước:
- Cậu cũng tốt đấy chứ. Vậy mà khi bạn lao vào mình tốc độ kinh hoàng, mình nghĩ cậu sẽ vèo đi như lúc xuất hiện cơ đấy. Cô bé leo lên xe và một tay kéo xe đạp. Tôi nhìn qua gương - những lọn tóc dài ướt đẫm chạy dọc xuống cái cằm nhỏ nhắn, chiếc mũ che kín vầng trán, như thoáng lộ ra đôi mắt nâu với lông mi cong vút, hệt như một con búp bê bị bỏ quên trong nhà kho dính cơn mưa rào. Đường về nhà cô bé ngược một đoạn dài, nhưng tôi không quan tâm nữa. Phố mùa đông. Những ô cửa vụt qua xanh thâm. Phía sau lưng tôi vang lên tiếng huýt sáo một đoạn nhạc trong No worries của Simon Webbe. Qua rất nhiều ngõ. Cô bé nói qua vai:
- Mình là Nguyên. Năm đầu Sư phạm. Mình vừa đi dạy thêm về. Còn cậu làm gì vào giờ này ngoài đường vậy?
Làn gió mát táp liên tục vào mặt khiên tôi đột nhiên tỉnh táo hơn:
- Mình là Vỹ Anh. Đáng ra cũng là năm một Nhạc viện. Thế nhưng cuối cùng trượt. Nên bây giờ ở nhà chờ năm sau thi lại.
Ngữ điệu đoạn cuối hơi chùng xuống, dường như đoán được tôi nghĩ gì, Nguyên nói to, thản nhiên:
- Không thành vấn đề. Quan trọng là cậu không ngừng cố gắng. Cậu không bỏ chơi nhạc, phải không?
Tôi cười, trôi chảy:
Đôi khi nghĩ là sẽ bỏ, nhưng cuối cùng thì không. Cùng vài gã bạn trong band từ hồi trung học, thi thoảng bọn mình chơi cho vài chương trình ca nhạc nhỏ hoặc dạ hội nếu được mời, thường là từ bạn bè! Mình vừa đi tập cho một cái như thế vào tối thứ ba tuần sau ở trên Kinh Tế. Nếu cậu rảnh...
Câu chuyên vui vẻ. Tôi cảm thấy thoải mái. Tình cờ quen được một người bạn với vẻ ngoài cuốn hút và có cách trò chuyên gây cười. Những bực bội cả ngày tan ra hết như bong bóng trong hổ cá. Ít ra Nguyên có cùng sở thích chung về âm nhạc như tôi. Cô nói rằng cũng từng chơi guitar, nhưng dần dần xao lãng, và cây đàn không còn được đụng đến từ lâu nay. Nhắc đến đàn, chợt tôi giật mình, gần như hét lên:
- Thôi chết hộp đàn guitar! Mình quên không nhặt nó lên!
Sau khi vòng lại vô ích, đoạn đường đen ngòm như cà phê mất hút chiếc hộp da, tôi im lặng, thấy chán ngán và trống rỗng. Quay ngược xe đèo cô bé về tiếp, phóng nhanh hơn. Đoạn đường hun hút gió. Nguyên lên tiếng dè dặt:
- Mình xin lỗi...
Tôi ngắt lời, câu nói của Nguyên nằm trong chờ đợi của tôi:
- Không sao. Mình sẽ mượn đàn của máy đứa cùng band.
Liếc qua gương, tôi thấy Nguyên nhún vai:
- Được, không thành vấn đề.
Câu nói lặp lại khiến tôi bực dọc vô cớ, gập chiếc gương xuống. Những vũng nước nhỏ trải đầy trên đường như những cạm bẫy khiến tôi càng thêm bực bội, tay lạnh buốt, mái tóc thì thấm đầy nước mưa và dính thêm vào một vụ va chạm nhảm nhí mang lại kết quả là mất đi vật dụng yêu quý. Tôi cắm headphone vào nhưng không bật Ipod. Người ngồi sau cũng im lặng. Đến đầu một ngõ rộng, Nguyên chạm nhẹ vai tôi:
- Ở đây được rồi. Mình sẽ tự đi vào.
Tôi dừng lại, cố tình tạo vẻ mặt thờ ơ. Nguyên nói khẽ:
- Tạm biệt. Tuần sau diễn tốt nhé.
Câu nói chìm vào bóng tối phía sau, tôi vụt xe đi, không ngoái lại. Nhìn qua gương, chiếc đèn vàng treo cao ở đầu ngõ đung đưa trong gió, bóng Nguyên lững thững đi sâu vào, dáng vẻ cô độc và chịu đựng. Tôi chợt muốn quay lại nói lời xin lỗi, nhưng phần vì tự ái, phần vì di động rung lên nhè nhẹ, không cần nhấc máy cũng biết mẹ gọi.
Ý định tan biến nhanh giữa ánh sáng khô cạn, mờ thắp lên từ các ngọn đèn đường. Đoạn đường về chống chếnh.
Suốt tuần tôi lầm lì và cáu kỉnh vô cớ, gã bạn chơi keyboard cùng band mang cho tôi mượn cây đàn củ kĩ nhưng vẫn còn tốt chán từ khi nó còn học guitar, tôi kiên nhẫn tập với chiếc đàn không quen thuộc, tự nhủ sẽ dành dụm tiền mua lại đàn nhanh chóng. Tôi nhanh chóng chủ tâm gạt hình ảnh Nguyên ra khỏi suy nghĩ, quyết không nghĩ đến những rắc rối thường kỳ gây ra bởi con gái, mặc dù hình ảnh chiếc ngõ với ngọn đèn vàng gần như ám ảnh tôi.
Thứ ba. Ngày diễn sẽ không có vầng sáng nào kì lạ nếu không phải vào ngay sát giờ lên sân khấu, tôi nhận ra dưới đám khán giả đang la hét cuồng nhiệt phía dưới bởi những dư âm bản rock Never say goodbye của Bon Jovi do nhóm trước trình bày khá thành công, Nguyên đứng lặng lẽ dưới gốc cây bằng lăng, chiếc áo khoác khác, nhưng chiếc mũ bê rê đen sọc vàng thì y hệt tối hôm đó. Ánh mắt bình thản tựa như nhìn vào tôi. Tôi cúi xuống im lặng, bối rối. Huy đập vào vai tôi: “Này, tập trung đi”, tôi giật mình, nhìn lại đoạn nhạc lần cuối.
Phần diễn gần như hoàn hảo. Tôi cất đàn rồi nhanh chóng chạy xuống dưới khu vực khán giả, vài khán giả níu áo tôi trao tặng những lời khen, tôi cảm ơn vội vã, loanh quanh khắp khu vực gần sân khấu. Tôi không muốn để tuột mất người đã đến xem tôi diễn chỉ vì được nghe một lời mời nửa chừng, còn tôi, thì lại tựa như một tên ngốc, cố tình quên béng lời hứa đến sửa xe cho người mình đã đâm sầm vào, và suy cho cùng, không có được một lời xin lỗi ra hồn. Thật lạ. Nguyên tựa như tan ra giữa đám đông những người nói cười xung quanh, tôi quay vài vòng, thất vọng đi ngược vào sân khấu. Bước vào phía trong cánh gà, tôi ngồi mệt mỏi xuống chiếc ghế gỗ ai đó đặt ở cuối cửa sau, Huy chợt ra phía tôi, đưa một hộp đàn màu bạc, cười vẻ kỳ quặc:
- Có cô bé nào đó với đôi mắt đẹp gửi cậu cái này. Những bí mật chưa tiết lộ nhé!
Tôi gần như vỡ ra từng mảnh, choáng váng tựa như người chơi nhào lộn bị tuột dây. Không nói được câu nào cho đến khi thằng bạn khuất sau đám đông nhộn nhạo, tôi kéo khóa hộp đàn, phía trong đính hờ một mảnh sticker vàng: ‘‘VỹAnh, chiếc đàn không thay thế được cái đã mất, vì một thứ nhạc cụ bao giờ cũng chứa đựng những khoảnh khắc mà người chơi nó tạo nên, tuyệt hảo. Nhưng nó cũng từng lưu giữ những xúc cảm của mình. Hy vọng cậu hãy sử dụng nó. Hôm nay cậu diễn rất hay. Một người bạn".
Tôi lặng đi. Chết tiệt! Chiếc đàn guitar dây nylon và mảnh giấy càng như ghim thêm vào nỗi áy náy của tôi một cái phi tiêu nhọn hoắt. Tôi phải làm gì bây giờ? Tật xấu là mỗi khi động vào những vấn đề hóc bộ não tôi như động cơ hết dầu. Suy tính nhanh chóng, tôi gọi Huy lại và kể hết cho cậu ta nghe câu chuyện từ đêm hôm qua, kết luận: "Cậu nói đúng. Bí mật chưa tiết lộ vì tớ vốn không hứng thú với nó. Nhưng bây giờ thì cần thiết, ít ra hai cái đầu sẽ mang lại ý tưởng sáng suốt tình cờ”. Huy khoanh tay gật gù một lúc: “Đơn giản thôi, nếu không ngại thì gõ cửa từng nhà của cái ngõ đấy cho đến khi tìm ra cô gái kỳ lạ!”. Tôi gật đầu, ừ nhỉ, không nghĩ ra.
Sáng hôm sau, trời không mưa nhưng những áng mây ảm đạm rải khắp báu trời, tôi rong xe đến nơi lần trước thả Nguyên xuống. Gã chiến hữu không bỏ bạn, mỗi đứa một bên, gõ cửa lần lượt từng nhà trong cái ngõ rộng, đến cái nhà thứ tám bên phải thì chính Nguyên ra mở cửa, mắt to tròn ngạc nhiên. Huy cười, nhanh chóng rút lui. Tôi lại lúng túng, như thường lệ:
- Mình cảm ơn về cây đàn hôm qua...
Nguyên cười, nháy mắt:
- Không thành vấn đề. Chỉ là mình cảm thấy có lỗi với bạn, và đôi khi, người ta cần cố gắng làm những việc để chuộc lỗi, bất chấp nó mang lại kết quả thế nào. Mình cũng cần cảm ơn bạn chứ, vì bạn cũng đã rất cố gắng tìm ra mình mà.
Câu nói thành thật, không pha chút nào châm biếm. Ngược lại mang lại cảm giác an toàn. Tôi chợt thấy dễ chịu, như tìm được thứ đồ đánh rơi lâu ngày đã tưởng mất. Mưa rơi xuống từ lúc nào, mải miết. Tóc mềm. Mắt nâu. Trò chuyện bình thản. Đoạn ngõ rộng ánh lên những hạt nước đọng khắp nơi, yên tĩnh và xa lạ với những âm thanh ồn ào của phố. Tôi và Nguyên đứng trước cửa ngôi nhà nhỏ nhắn có hàng rào móng, trồng vượt lên cao một hàng hoa kỳ thảo, thả xuống những tán lá màu vàng đung đưa trong mưa, khung cảnh giống như một bộ phim quen thuộc.
Hai tháng sau, Nguyên sang Anh. Việc dành suất đi hiếm hoi vì thành tích học tập xuất sắc tại trường thực sự không mấy ngạc nhiên, bởi tôi chứng kiến những nỗ lực không ngừng nghỉ của cô bạn, nhưng dẫu sao cũng đến bất ngờ. Tôi và Nguyên đã là bạn. Câu chuyện kết thúc nhanh và dang dở, có lẽ nó sẽ được viết tiếp khi chúng tôi gặp lại nhau, về thời gian ngắn ngủi cô bạn đã đến và bước ra khỏi cuộc sống của tôi nhanh chóng, nhưng giữa nó là những vết xước êm dịu, về album Steve Vai mà Nguyên tặng tôi lúc ở sân bay, sau này dần trở thành phong cách chơi nhạc cho cả band chúng tôi. Về những khoảng trống khó lý giải cô bạn mang lại, đằng sau những nụ cười. Tôi mơ hồ những câu hỏi chưa được trả lời về cuộc sống, gia đình, âm nhạc, con người của Nguyên - sự tò mò lại như ly trà sữa nóng giữa mùa đông, mà tô không muốn uống hết, chỉ nhấp từng ngụm nhỏ. Rất lâu sau, tôi vẫn dùng cây đàn ghita mà Nguyên đã dùng tiền dạy thêm mua, ngay cả khi thi lần thứ hai vào Nhạc viện Hà Nội, và lần này tôi đỗ. Bản nhạc tự chọn tôi chơi hôm ấy là No worries, tựa như lời cảm ơn dành cho Nguyên. Đúng. Sự thật là chỉ cần cố gắng hết mình khi muốn làm việc gì đó, bất chấp kết quả thế nào, như thế sẽ thấy thoải mái, ít nhất mang lại cảm giác bình yên.
Tháng 3. Hà Nội hiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.