Mỗi Đêm Đều Mơ Thấy Thái Tử Khi Còn Nhỏ
Chương 53
Tiểu Điềm Bính Chân Điềm
23/08/2022
Trong phòng, Diệp Xu Xu chịu đựng đau đớn để thái y chọc phá bọt nước, chỗ bị phỏng trên cánh tay nàng là một khối rất lớn, mọc lên rất nhiều bọt nước, chung quanh làn da trơn bóng trắng nõn đột nhiên xuất hiện một khối bị phỏng lớn như vậy nhìn thấy có vẻ phá lệ ghê người.
Thái y nhìn thấy thương thế của nàng mày nhăn lại, hắn lại quay đầu nhìn nhìn áo ngoài bị nàng cởi ra, cái áo kia đã bị tro lư hương đốt hủy hơn phân nửa.
- “May mắn cô nương phản ứng mau lẹ kịp thời cởi áo ngoài, nếu không chỉ sợ thương thế sẽ càng nghiêm trọng.”
Thái y nói như thế, kỳ thật hắn còn có chuyện không có nói, dựa theo thương thế hiện giờ của nàng, chỉ sợ sẽ lưu lại vết sẹo, hơn nữa diện tích vết sẹo này sẽ không nhỏ.
Nghĩ đến đây, thái y thở dài, cô nương gia rơi xuống một khối sẹo lớn như vậy, thực sự đáng tiếc.
Diệp Xu Xu bị đau hít vào một hơi, nhớ tới hành động mới vừa rồi của Ngũ công chúa, nàng hung hăng nhíu mày, nàng cùng nàng ta cũng không có ân oán rất lớn, vốn dĩ nàng cũng không nghĩ chọc tới nàng ta, chính là hiện tại nàng ta thực sự quá mức. Nếu như tro trong lư hương rơi xuống trên mặt nàng, vậy chẳng phải nàng là bị hủy dung?
Ngoài phòng.
Lục công chúa nói xong cắn môi co rúm lại bả vai không dám đối diện những người khác.
Ngũ công chúa đắc ý lên, nàng cao ngạo mà dương dương cằm,
- “Thế nào? Cửu muội muội, ngươi còn có lời gì muốn nói?”
Cửu công chúa bị nàng ta làm cho nổi giận, nàng căm tức nhìn Lục công chúa,
- “Ta biết ngươi là người không có tiền đồ nhất!”
Lục công chúa cúi đầu cái gì cũng không dám nói. Mẹ đẻ nàng bất quá là một cung nữ thuộc hạ mẹ đẻ Ngũ công chúa, từ nhỏ đến lớn, nàng đều chỉ là tuỳ tùng Ngũ công chúa, Ngũ công chúa kêu nàng làm gì, nàng chưa bao giờ dám làm trái, tình hình trước mắt này, nàng làm sao dám lên tiếng nói ra tình huống chân thật?
Thời điểm Diệp Xu Xu ra tới liền nhìn thấy mấy vị công chúa làm thành một vòng, Cửu công chúa cùng Tống Súc Ngọc nhìn thấy nàng ra tới, vội vàng chạy tới, nhìn thấy cánh tay nàng bị băng bó, trăm miệng một lời hỏi:
- “Diệp tỷ tỷ, tỷ thế nào?”
Diệp Xu Xu thấy các nàng quan tâm mình như vậy, trong lòng nàng ấm áp, cười cười với hai nàng,
- “Tỷ không có việc gì, các muội yên tâm.”
Nàng nói xong, Ngũ công chúa cười cười,
- “Cửu muội muội, muội cũng thấy rồi, nàng bất quá là bị chút thương thế ngoài da, căn bản là không có việc gì.”
Cửu công chúa nghe xong trợn to mắt lên, lập tức lại muốn phát hỏa.
Diệp Xu Xu ngăn trở nàng, bình tĩnh mà nhìn về phía Ngũ công chúa,
- “Ngũ công chúa điện hạ nói rất đúng, ta xác thật chỉ là bị một chút thương thế ngoài da mà thôi.”
Ngũ công chúa hừ nhẹ, Diệp Xu Xu hơi hơi mỉm cười,
- “Tại đây ta còn phải đa tạ Ngũ công chúa thủ hạ lưu tình, nếu là lư hương kia ngã độ cong lại lớn một chút, chỉ sợ ta bị phỏng sẽ không ngừng là cánh tay.”
Nghe vậy, tất cả mọi người ở đây phản ứng lại đây là chuyện như thế nào?
Ngũ công chúa sắc mặt ngưng trệ, nàng không nghĩ tới Diệp Xu Xu cũng dám đánh mặt nàng, nàng tức giận một đôi mắt điếu sao trừng Diệp Xu Xu,
- “Lớn mật! Chẳng lẽ ngươi thế nhưng muốn bôi nhọ là ta đẩy lư hương làm hại ngươi phải không?”
Diệp Xu Xu cười khẽ,
- “Lời này chính là chính công chúa điện hạ ngài nói, ta chưa nói.”
Sắc mặt Ngũ công chúa tức khắc trở nên rất khó coi.
Diệp Xu Xu không nghĩ lý nàng, quay đầu nói với Cửu công chúa:
- “Điện hạ, canh giờ không còn sớm, chúng ta đi về trước đi.”
Cửu công chúa tức giận bất bình muốn cùng Ngũ công chúa lý luận, thế nhưng bị Diệp Xu Xu ngăn trở, nàng lôi kéo Cửu công chúa đi ra Nam thư viện.
Cửu công chúa khó hiểu hỏi:
- “Diệp tỷ tỷ, làm sao tỷ không cho muội lấy lại công đạo cho tỷ?”
Diệp Xu Xu nói:
- “Người ta là công chúa, mà ta chỉ là một thư đồng nho nhỏ, hiện tại cũng chỉ là bị chút thương thế ngoài da, nếu Ngũ công chúa như thế nào cũng không chịu thừa nhận nàng là cố ý, đến lúc đó điện hạ ngài nên như thế nào giúp ta lấy lại công đạo?”
Cửu công chúa nghẹn, nàng bĩu môi,
- “Mặc kệ làm sao, đầu tiên nàng phải đi xin lỗi tỷ?”
Diệp Xu Xu lắc đầu cười cười,
- “Mặc dù nàng xin lỗi lại như thế nào? Đối với nàng mà nói cũng không có bất luận tổn thất gì!”
Cửu công chúa nhíu mày,
- “Thật sự thế sao? Chẳng lẽ nàng sẽ không chịu một chút trừng phạt nào sao?”
Diệp Xu Xu lông mày nhíu lại, nàng cúi đầu nhìn Cửu công chúa,
- “Công chúa điện hạ, có phải ngài thực không thích Ngũ công chúa hay không?”
Cửu công chúa nói:
- “Đó là đương nhiên, ngày thường muội ghét nàng nhất, nàng chanh chua tâm nhãn lại hỏng, phiền đến muốn chết.”
Diệp Xu Xu gật gật đầu, cùng chung kẻ địch, nói:
- “Hôm nay nàng làm trò trước mặt mọi người cố ý lật đổ lư hương, không chỉ có là hại ta, hơn nữa vẫn là cố ý không cho điện hạ ngài mặt mũi, xác thật quá mức.”
Nàng nói xong, Cửu công chúa càng tức giận,
- “Tỷ nói đúng, nàng chính là cố ý, nàng hại tỷ chính là bởi vì muốn ra oai phủ đầu muội, nàng rõ ràng biết tỷ là thư đồng của muội!”
Diệp Xu Xu nói:
- “Công chúa điện hạ, thật ra ta có một biện pháp có thể trừng phạt nàng ta, không biết điện hạ có nguyện ý phối hợp với ta hay không?”
Dứt lời, Cửu công chúa lập tức tinh thần tỉnh táo, ngưỡng đầu nhìn nàng,
- “Tỷ có biện pháp nào? Mau nói, mau nói!”
Vì thế, Diệp Xu Xu liền ở bên tai nàng thì thầm mấy câu, Cửu công chúa càng nghe càng hưng phấn,
- “Tốt! Liền ấn theo tỷ nói làm!”
*** *** *** *** ***
Đông Cung.
Thái Tử đang cùng mấy quan viên thương thảo chuyện nghênh đón sứ thần ngoại quốc, đợi quan viên rời đi xong, Tĩnh ma ma vội vàng đi vào thấp giọng nói mấy câu với Thái Tử, Thái Tử nghe vậy khuôn mặt tuấn tú tức khắc lạnh xuống.
Hắn đứng lên hỏi:
- “Nàng hiện tại thế nào?”
Tĩnh ma ma vội vàng trả lời:
- “Thái y đã xem qua, nói thương thế của cô nương không phải thực nặng, chính là rất có khả năng sẽ lưu lại vết sẹo.”
Thái Tử mặt trầm như nước,
- “Ngươi mau đi lấy kim sang dược Lục lão tiên sinh cho ta trong nhà kho lại đây.”
Tĩnh ma ma lĩnh mệnh đi, hắn đi nhanh ra cửa.
Chờ lúc hắn tới Tử Trúc Uyển, Diệp Xu Xu đang ngồi trên ghế, quan sát con sâu kia lột da, nhận thấy được hắn tới, nàng đứng lên,
- “Tham kiến điện hạ.”
Thái Tử nhấp môi, không nói một lời bước tới, giơ tay nâng cánh tay của nàng, kéo ống tay áo lên, nhìn thấy trên cánh tay nàng bị bao bọc một tầng băng gạc thật dày, hắn hung hăng nhíu mày.
Diệp Xu Xu bị động tác của hắn làm cho có chút không được tự nhiên, nàng ý đồ thu hồi cánh tay, Thái Tử trầm giọng nói:
- “Đừng nhúc nhích.”
Thân mình Diệp Xu Xu cứng đờ, Thái Tử nhìn trên tay nàng, sắc mặt nặng nề, trong mắt hỗn loạn khó có thể nói là không đau lòng.
- “Có phải rất đau hay không?” Hắn hỏi.
Hắn cách rất gần, thân hình cao lớn bao phủ nàng, nàng nhấp môi, trả lời:
- “Còn tốt, thái y đã thoa thuốc lên vết thương cho thần nữ, hiện tại đã không phải rất đau.”
Thái Tử nhìn nàng, thật lâu sau, hắn nói:
- “Thực xin lỗi.”
Diệp Xu Xu sửng sốt, không rõ hắn vì sao đột nhiên xin lỗi.
Thái Tử nói:
- “Là cô làm nàng tiến cung, lại không có bảo vệ nàng tốt.”
Thanh âm hắn rất thấp trầm, nghe vào làm tâm người mạc danh mềm nhũn, thân mình Diệp Xu Xu cứng đờ, tránh đi ánh mắt hắn, cúi đầu trả lời:
- “Thần nữ không có việc gì, điện hạ không cần lo lắng.”
Thái Tử mím môi, hắn nhìn ra được, nàng vẫn cứ có ý tránh né hắn.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn hơi hơi cứng lại, hắn chưa từng có theo đuổi nữ tử qua, cũng không biết nên làm sao theo đuổi nữ tử, Diệp Xu Xu tiến cung mấy ngày nay, buổi tối mỗi ngày hắn đều suy nghĩ nên làm sao mới có thể khiến nàng cam tâm tình nguyện gả cho hắn, chỉ là chờ đến nàng thật sự xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn lại không biết nên làm cái gì mới tốt.
Hiện giờ nhìn thấy nàng cho dù bị thương, lại vẫn cứ kháng cự hắn như vậy, trong lòng hắn không thể không khó chịu.
Thời điểm Tĩnh ma ma cầm thuốc tiến vào, liền nhìn thấy không khí giữa hai người cứng đờ, bà đi tới nói:
- “Cô nương, mới vừa rồi Thái Tử điện hạ biết ngài bị thương, rất lo lắng, còn kêu nô tỳ lấy Kim sang dược Lục thần y cho tới đây, ngài nhìn một cái, thuốc này chính là thứ tốt, toàn bộ hoàng cung chỉ có một lọ đấy!”
Nghe vậy, Diệp Xu Xu cười cười nói với Thái Tử:
- “Đa tạ điện hạ.”
Thái Tử nhấp môi thật sâu nhìn nàng, không nói gì.
Tĩnh ma ma thấy thế vội vàng đưa lọ thuốc cho Thái Tử, rất có thâm ý mà nói:
- “Điện hạ, thuốc này nô tỳ không biết cách dùng, ngài biết nên dùng như thế nào đi?”
Thái Tử nhanh chóng phản ứng lại, hắn hơi hơi gật đầu, tiếp nhận lọ thuốc, Tĩnh ma ma liếc nhìn Diệp Xu Xu một cái, cười thối lui qua một bên.
Thái Tử nói:
- “Nàng ngồi xuống, cô bôi thuốc cho nàng.”
Diệp Xu Xu sửng sốt, lập tức xua tay cự tuyệt,
- “Không cần không cần, điện hạ ngài đưa thuốc cho thần nữ, chính thần nữ có thể.”
Thái Tử trầm mặt, lại không cho nàng cự tuyệt, đôi tay nắm lấy bả vai nàng ấn nàng ngồi ở trên ghế.
Thân mình Diệp Xu Xu cứng đờ, trong lòng mạc danh khẩn trương.
Thái Tử một vòng một vòng chậm rãi mở ra băng gạc trên cánh tay nàng, băng gạc càng mở ra, máu liền càng dày đặc, chờ đến hoàn toàn bị mở ra, hắn nhìn thấy trên cánh tay nàng bị phỏng nhìn thấy ghê người, hô hấp bỗng nhiên cứng lại.
Hắn nhắm mắt, ngăn chặn đau lòng, quay đầu phân phó Tĩnh ma ma đi mang chậu nước tới, thực mau Tĩnh ma ma đem nước tới, sau đó Thái Tử bắt đầu rửa sạch máu trên cánh tay Diệp Xu Xu, rồi bôi thuốc.
Hắn nắm lấy tay nàng, rất cẩn thận rửa sạch, rất sợ sẽ làm nàng đau, Diệp Xu Xu ngồi đối diện hắn, nhìn ngón tay hắn trắng tinh nhéo một khối vải bông, rửa sạch sẽ một chút thuốc trên miệng vết thương của nàng. Hắn cách rất gần, hơi cúi đầu, từ góc độ của nàng, nàng có thể nhìn thấy lông mi thật dài của hắn, còn có cái mũi cao thẳng.
Diệp Xu Xu nhìn có chút xuất thần, nàng càng nhìn hắn càng cảm thấy hắn lớn lên cùng A Bảo rất giống.
Bất ngờ, hắn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hai người đụng vào nhau, trái tim Diệp Xu Xu đột nhiên nhảy dựng, giống như là đang rình coi bị người bắt được, nàng nhanh chóng cúi đầu, thế nhưng lỗ tai lại nóng bỏng.
Thái Tử thấy đầu nàng đều nhanh rũ đến ngực, lỗ tai đỏ bừng, ánh mắt hắn thâm trầm, tâm tình mạc danh tốt một ít.
Rửa sạch xong vết thương cho nàng, Thái Tử liền dùng ngón tay từ lọ thuốc lấy ra một chút thuốc, nhẹ nhàng bôi lên trên vết thương của Diệp Xu Xu.
Thuốc này xác thật thực thần kỳ, hắn chỉ bôi một chút, Diệp Xu Xu liền cảm giác được vết thương một mảnh mát lạnh thoải mái.
Nàng trộm nhìn thoáng qua, nhìn thấy ngón tay thon dài của Thái Tử ở trên vết thương nàng chậm rãi bôi thuốc, ngón tay hắn trắng nõn thon dài khớp xương rõ ràng, chỗ cổ tay còn mang một chuỗi Phật châu, tua thật dài buông xuống.
Chẳng lẽ hắn là một người tin phật? Diệp Xu Xu thầm nghĩ.
Thái Tử chậm rãi bôi thuốc cho nàng, nhìn thấy trên cánh tay nàng bị phỏng thoạt nhìn thực sự nghiêm trọng, hắn mím chặt môi, hít sâu một hơi,
- “Rốt cuộc nàng cùng Ngũ công chúa có ân oán gì?”
Diệp Xu Xu lấy lại tinh thần, suy nghĩ trong chốc lát nói:
- “Thần nữ cũng nói không rõ, lúc ở khu vực săn bắn, nàng giống như thực chán ghét thần nữ, bất quá theo thần nữ suy đoán, phỏng chừng là có quan hệ với Địch Thanh Huyền.”
Nghe vậy, động tác trong tay Thái Tử ngưng lại,
- “Địch Thanh Huyền? Có quan hệ với hắn?”
Diệp Xu Xu nói:
- “Thần nữ cũng là đoán, cũng không nhất định là chính xác.”
Thái Tử phía nàng,
- “Nói như thế nào?”
Diệp Xu Xu trả lời:
- “Thần nữ đoán Ngũ công chúa hẳn là thích Địch Thanh Huyền, lúc trước không phải thần nữ cùng Địch Thanh Huyền đã định thân sao? Phỏng chừng bởi vì cái này, cho nên nàng mới tức giận thần nữ, nơi chốn cùng thần nữ không qua được.”
Dứt lời, Thái Tử trầm mặc, hắn biết Ngũ công chúa từ trước đến nay bụng dạ hẹp hòi thích làm khó dễ người, chỉ là hắn không nghĩ tới Ngũ công chúa thế nhưng bởi vì cái này cố ý thương tổn Diệp Xu Xu.
Nàng ta thích Địch Thanh Huyền à? Ánh mắt Thái Tử lạnh lùng, mặc kệ là nguyên nhân gì, nàng thương tổn Diệp Xu Xu, vậy hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng ta.
Thái Tử bôi thuốc cho Diệp Xu Xu xong, sau đó dùng băng gạc tự mình băng bó lại, làm tốt hết thảy, Diệp Xu Xu cảm thấy sảng khoái rất nhiều, cánh tay không còn có cảm giác lửa đốt lửa cháy.
Rốt cuộc hắn bôi thuốc gì cho mình vậy? Như thế nào hiệu quả lại tốt như vậy? Diệp Xu Xu trong lòng thầm nghĩ.
Thái Tử bôi thuốc xong lại không có đưa lọ thuốc cho nàng.
Diệp Xu Xu trơ mắt nhìn hắn cất lọ thuốc vào trong lòng ngực, nàng trong lòng thầm nghĩ người này thật đúng là keo kiệt, còn nói muốn theo đuổi mình, nhưng hôm nay chỉ là lọ thuốc hắn đều luyến tiếc cho mình.....
Thái Tử nói:
- “Đêm nay nàng nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai cô lại qua đây thay nàng đổi thuốc.”
Nghe vậy, Diệp Xu Xu ngẩn ngơ…. Như thế nào? Ngày mai hắn còn nghĩ tới đổi thuốc cho mình?
Vào lúc ban đêm nàng ngủ thật ngon, vết thương mát lạnh, một chút cũng không đau.
Ngày hôm sau, bên ngoài thế nhưng rơi xuống mưa to, nàng mặc xong quần áo đang chuẩn bị đi chỗ Cửu công chúa, kết quả Xuân Đào lại nói với nàng, Tĩnh ma ma đã giúp nàng xin nghỉ, kêu nàng ở trong phòng tu dưỡng thật tốt mấy ngày.
Diệp Xu Xu sửng sốt, nàng cau mày nhìn mưa to tầm tã ngoài cửa, thật đúng là kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, vốn dĩ nàng cùng Cửu công chúa đã kế hoạch thật tốt, không nghĩ tới hôm nay liền xảy ra biến số.
*** *** *** *** ***
Cửu công chúa nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, ầm ĩ nói chính mình đau đầu, Hoàng Hậu nghe nói nàng bị bệnh, nhanh chạy tới, hỏi nàng là chuyện như thế nào.
Cửu công chúa lắp bắp trả lời nói chính mình ngày hôm qua nhìn thấy Diệp Xu Xu bị thương bị dọa rồi, buổi tối làm ác mộng, mơ thấy Ngũ công chúa rải tro hương lên trên người mình, toàn thân nàng đã bị bậc lửa, nàng bị sợ hãi.
Hoàng Hậu nghe vậy nhíu mày,
- “Bất quá là giấc mộng thôi, cũng đáng đến con bị dọa thành như vậy?”
Cửu công chúa vẻ mặt ủy khuất,
- “Mẫu hậu, ngài không biết, vết thương của Diệp tỷ tỷ rất là nghiêm trọng, con nhìn thấy nàng bị thương thật bị dọa rồi, rõ ràng Ngũ tỷ tỷ biết nàng là thư đồng của con, lại vẫn xuống tay hại nàng, Ngũ tỷ tỷ nơi nào là muốn hại Diệp tỷ tỷ, con xem người Ngũ tỷ tỷ muốn hại chỉ sợ là con! Lúc ấy con ngồi bên cạnh Diệp tỷ tỷ, nếu là hơi chút vô ý, chỉ sợ con cũng thật sự sẽ bị liên lụy rồi. Mẫu hậu, ngày hôm qua con càng nghĩ càng sợ hãi, ngài phải làm chủ cho con!”
Hoàng Hậu nghe xong Cửu công chúa tự thuật, sắc mặt trầm xuống, bà thầm nghĩ xem ra Ngũ công chúa đây là đang giết gà dọa khỉ mà!
Nghĩ như vậy, bà tức khắc giận run, bà đứng lên, vừa mới chuẩn bị cho người đi trách cứ Ngũ công chúa một trận, thái giám Phúc Nguyên liền chạy vào.
- “Hoàng Hậu nương nương, Thái Tử điện hạ phạt Ngũ công chúa!”
Hoàng Hậu cùng Cửu công chúa nghe xong sửng sốt, Hoàng Hậu hỏi:
- “Ngươi nói cái gì? Thái Tử phạt Ngũ công chúa?”
Phúc Nguyên xoa xoa bọt nước trên mặt,
- “Đúng vậy, nô tài vừa mới nghe được tin tức, nói Thái Tử điện hạ phạt Ngũ công chúa quỳ ở cửa Nam thư viện, hiện tại bên ngoài chính là rơi xuống mưa to, Ngũ công chúa đã quỳ ở trong sân một hồi lâu.”
Thái y nhìn thấy thương thế của nàng mày nhăn lại, hắn lại quay đầu nhìn nhìn áo ngoài bị nàng cởi ra, cái áo kia đã bị tro lư hương đốt hủy hơn phân nửa.
- “May mắn cô nương phản ứng mau lẹ kịp thời cởi áo ngoài, nếu không chỉ sợ thương thế sẽ càng nghiêm trọng.”
Thái y nói như thế, kỳ thật hắn còn có chuyện không có nói, dựa theo thương thế hiện giờ của nàng, chỉ sợ sẽ lưu lại vết sẹo, hơn nữa diện tích vết sẹo này sẽ không nhỏ.
Nghĩ đến đây, thái y thở dài, cô nương gia rơi xuống một khối sẹo lớn như vậy, thực sự đáng tiếc.
Diệp Xu Xu bị đau hít vào một hơi, nhớ tới hành động mới vừa rồi của Ngũ công chúa, nàng hung hăng nhíu mày, nàng cùng nàng ta cũng không có ân oán rất lớn, vốn dĩ nàng cũng không nghĩ chọc tới nàng ta, chính là hiện tại nàng ta thực sự quá mức. Nếu như tro trong lư hương rơi xuống trên mặt nàng, vậy chẳng phải nàng là bị hủy dung?
Ngoài phòng.
Lục công chúa nói xong cắn môi co rúm lại bả vai không dám đối diện những người khác.
Ngũ công chúa đắc ý lên, nàng cao ngạo mà dương dương cằm,
- “Thế nào? Cửu muội muội, ngươi còn có lời gì muốn nói?”
Cửu công chúa bị nàng ta làm cho nổi giận, nàng căm tức nhìn Lục công chúa,
- “Ta biết ngươi là người không có tiền đồ nhất!”
Lục công chúa cúi đầu cái gì cũng không dám nói. Mẹ đẻ nàng bất quá là một cung nữ thuộc hạ mẹ đẻ Ngũ công chúa, từ nhỏ đến lớn, nàng đều chỉ là tuỳ tùng Ngũ công chúa, Ngũ công chúa kêu nàng làm gì, nàng chưa bao giờ dám làm trái, tình hình trước mắt này, nàng làm sao dám lên tiếng nói ra tình huống chân thật?
Thời điểm Diệp Xu Xu ra tới liền nhìn thấy mấy vị công chúa làm thành một vòng, Cửu công chúa cùng Tống Súc Ngọc nhìn thấy nàng ra tới, vội vàng chạy tới, nhìn thấy cánh tay nàng bị băng bó, trăm miệng một lời hỏi:
- “Diệp tỷ tỷ, tỷ thế nào?”
Diệp Xu Xu thấy các nàng quan tâm mình như vậy, trong lòng nàng ấm áp, cười cười với hai nàng,
- “Tỷ không có việc gì, các muội yên tâm.”
Nàng nói xong, Ngũ công chúa cười cười,
- “Cửu muội muội, muội cũng thấy rồi, nàng bất quá là bị chút thương thế ngoài da, căn bản là không có việc gì.”
Cửu công chúa nghe xong trợn to mắt lên, lập tức lại muốn phát hỏa.
Diệp Xu Xu ngăn trở nàng, bình tĩnh mà nhìn về phía Ngũ công chúa,
- “Ngũ công chúa điện hạ nói rất đúng, ta xác thật chỉ là bị một chút thương thế ngoài da mà thôi.”
Ngũ công chúa hừ nhẹ, Diệp Xu Xu hơi hơi mỉm cười,
- “Tại đây ta còn phải đa tạ Ngũ công chúa thủ hạ lưu tình, nếu là lư hương kia ngã độ cong lại lớn một chút, chỉ sợ ta bị phỏng sẽ không ngừng là cánh tay.”
Nghe vậy, tất cả mọi người ở đây phản ứng lại đây là chuyện như thế nào?
Ngũ công chúa sắc mặt ngưng trệ, nàng không nghĩ tới Diệp Xu Xu cũng dám đánh mặt nàng, nàng tức giận một đôi mắt điếu sao trừng Diệp Xu Xu,
- “Lớn mật! Chẳng lẽ ngươi thế nhưng muốn bôi nhọ là ta đẩy lư hương làm hại ngươi phải không?”
Diệp Xu Xu cười khẽ,
- “Lời này chính là chính công chúa điện hạ ngài nói, ta chưa nói.”
Sắc mặt Ngũ công chúa tức khắc trở nên rất khó coi.
Diệp Xu Xu không nghĩ lý nàng, quay đầu nói với Cửu công chúa:
- “Điện hạ, canh giờ không còn sớm, chúng ta đi về trước đi.”
Cửu công chúa tức giận bất bình muốn cùng Ngũ công chúa lý luận, thế nhưng bị Diệp Xu Xu ngăn trở, nàng lôi kéo Cửu công chúa đi ra Nam thư viện.
Cửu công chúa khó hiểu hỏi:
- “Diệp tỷ tỷ, làm sao tỷ không cho muội lấy lại công đạo cho tỷ?”
Diệp Xu Xu nói:
- “Người ta là công chúa, mà ta chỉ là một thư đồng nho nhỏ, hiện tại cũng chỉ là bị chút thương thế ngoài da, nếu Ngũ công chúa như thế nào cũng không chịu thừa nhận nàng là cố ý, đến lúc đó điện hạ ngài nên như thế nào giúp ta lấy lại công đạo?”
Cửu công chúa nghẹn, nàng bĩu môi,
- “Mặc kệ làm sao, đầu tiên nàng phải đi xin lỗi tỷ?”
Diệp Xu Xu lắc đầu cười cười,
- “Mặc dù nàng xin lỗi lại như thế nào? Đối với nàng mà nói cũng không có bất luận tổn thất gì!”
Cửu công chúa nhíu mày,
- “Thật sự thế sao? Chẳng lẽ nàng sẽ không chịu một chút trừng phạt nào sao?”
Diệp Xu Xu lông mày nhíu lại, nàng cúi đầu nhìn Cửu công chúa,
- “Công chúa điện hạ, có phải ngài thực không thích Ngũ công chúa hay không?”
Cửu công chúa nói:
- “Đó là đương nhiên, ngày thường muội ghét nàng nhất, nàng chanh chua tâm nhãn lại hỏng, phiền đến muốn chết.”
Diệp Xu Xu gật gật đầu, cùng chung kẻ địch, nói:
- “Hôm nay nàng làm trò trước mặt mọi người cố ý lật đổ lư hương, không chỉ có là hại ta, hơn nữa vẫn là cố ý không cho điện hạ ngài mặt mũi, xác thật quá mức.”
Nàng nói xong, Cửu công chúa càng tức giận,
- “Tỷ nói đúng, nàng chính là cố ý, nàng hại tỷ chính là bởi vì muốn ra oai phủ đầu muội, nàng rõ ràng biết tỷ là thư đồng của muội!”
Diệp Xu Xu nói:
- “Công chúa điện hạ, thật ra ta có một biện pháp có thể trừng phạt nàng ta, không biết điện hạ có nguyện ý phối hợp với ta hay không?”
Dứt lời, Cửu công chúa lập tức tinh thần tỉnh táo, ngưỡng đầu nhìn nàng,
- “Tỷ có biện pháp nào? Mau nói, mau nói!”
Vì thế, Diệp Xu Xu liền ở bên tai nàng thì thầm mấy câu, Cửu công chúa càng nghe càng hưng phấn,
- “Tốt! Liền ấn theo tỷ nói làm!”
*** *** *** *** ***
Đông Cung.
Thái Tử đang cùng mấy quan viên thương thảo chuyện nghênh đón sứ thần ngoại quốc, đợi quan viên rời đi xong, Tĩnh ma ma vội vàng đi vào thấp giọng nói mấy câu với Thái Tử, Thái Tử nghe vậy khuôn mặt tuấn tú tức khắc lạnh xuống.
Hắn đứng lên hỏi:
- “Nàng hiện tại thế nào?”
Tĩnh ma ma vội vàng trả lời:
- “Thái y đã xem qua, nói thương thế của cô nương không phải thực nặng, chính là rất có khả năng sẽ lưu lại vết sẹo.”
Thái Tử mặt trầm như nước,
- “Ngươi mau đi lấy kim sang dược Lục lão tiên sinh cho ta trong nhà kho lại đây.”
Tĩnh ma ma lĩnh mệnh đi, hắn đi nhanh ra cửa.
Chờ lúc hắn tới Tử Trúc Uyển, Diệp Xu Xu đang ngồi trên ghế, quan sát con sâu kia lột da, nhận thấy được hắn tới, nàng đứng lên,
- “Tham kiến điện hạ.”
Thái Tử nhấp môi, không nói một lời bước tới, giơ tay nâng cánh tay của nàng, kéo ống tay áo lên, nhìn thấy trên cánh tay nàng bị bao bọc một tầng băng gạc thật dày, hắn hung hăng nhíu mày.
Diệp Xu Xu bị động tác của hắn làm cho có chút không được tự nhiên, nàng ý đồ thu hồi cánh tay, Thái Tử trầm giọng nói:
- “Đừng nhúc nhích.”
Thân mình Diệp Xu Xu cứng đờ, Thái Tử nhìn trên tay nàng, sắc mặt nặng nề, trong mắt hỗn loạn khó có thể nói là không đau lòng.
- “Có phải rất đau hay không?” Hắn hỏi.
Hắn cách rất gần, thân hình cao lớn bao phủ nàng, nàng nhấp môi, trả lời:
- “Còn tốt, thái y đã thoa thuốc lên vết thương cho thần nữ, hiện tại đã không phải rất đau.”
Thái Tử nhìn nàng, thật lâu sau, hắn nói:
- “Thực xin lỗi.”
Diệp Xu Xu sửng sốt, không rõ hắn vì sao đột nhiên xin lỗi.
Thái Tử nói:
- “Là cô làm nàng tiến cung, lại không có bảo vệ nàng tốt.”
Thanh âm hắn rất thấp trầm, nghe vào làm tâm người mạc danh mềm nhũn, thân mình Diệp Xu Xu cứng đờ, tránh đi ánh mắt hắn, cúi đầu trả lời:
- “Thần nữ không có việc gì, điện hạ không cần lo lắng.”
Thái Tử mím môi, hắn nhìn ra được, nàng vẫn cứ có ý tránh né hắn.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn hơi hơi cứng lại, hắn chưa từng có theo đuổi nữ tử qua, cũng không biết nên làm sao theo đuổi nữ tử, Diệp Xu Xu tiến cung mấy ngày nay, buổi tối mỗi ngày hắn đều suy nghĩ nên làm sao mới có thể khiến nàng cam tâm tình nguyện gả cho hắn, chỉ là chờ đến nàng thật sự xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn lại không biết nên làm cái gì mới tốt.
Hiện giờ nhìn thấy nàng cho dù bị thương, lại vẫn cứ kháng cự hắn như vậy, trong lòng hắn không thể không khó chịu.
Thời điểm Tĩnh ma ma cầm thuốc tiến vào, liền nhìn thấy không khí giữa hai người cứng đờ, bà đi tới nói:
- “Cô nương, mới vừa rồi Thái Tử điện hạ biết ngài bị thương, rất lo lắng, còn kêu nô tỳ lấy Kim sang dược Lục thần y cho tới đây, ngài nhìn một cái, thuốc này chính là thứ tốt, toàn bộ hoàng cung chỉ có một lọ đấy!”
Nghe vậy, Diệp Xu Xu cười cười nói với Thái Tử:
- “Đa tạ điện hạ.”
Thái Tử nhấp môi thật sâu nhìn nàng, không nói gì.
Tĩnh ma ma thấy thế vội vàng đưa lọ thuốc cho Thái Tử, rất có thâm ý mà nói:
- “Điện hạ, thuốc này nô tỳ không biết cách dùng, ngài biết nên dùng như thế nào đi?”
Thái Tử nhanh chóng phản ứng lại, hắn hơi hơi gật đầu, tiếp nhận lọ thuốc, Tĩnh ma ma liếc nhìn Diệp Xu Xu một cái, cười thối lui qua một bên.
Thái Tử nói:
- “Nàng ngồi xuống, cô bôi thuốc cho nàng.”
Diệp Xu Xu sửng sốt, lập tức xua tay cự tuyệt,
- “Không cần không cần, điện hạ ngài đưa thuốc cho thần nữ, chính thần nữ có thể.”
Thái Tử trầm mặt, lại không cho nàng cự tuyệt, đôi tay nắm lấy bả vai nàng ấn nàng ngồi ở trên ghế.
Thân mình Diệp Xu Xu cứng đờ, trong lòng mạc danh khẩn trương.
Thái Tử một vòng một vòng chậm rãi mở ra băng gạc trên cánh tay nàng, băng gạc càng mở ra, máu liền càng dày đặc, chờ đến hoàn toàn bị mở ra, hắn nhìn thấy trên cánh tay nàng bị phỏng nhìn thấy ghê người, hô hấp bỗng nhiên cứng lại.
Hắn nhắm mắt, ngăn chặn đau lòng, quay đầu phân phó Tĩnh ma ma đi mang chậu nước tới, thực mau Tĩnh ma ma đem nước tới, sau đó Thái Tử bắt đầu rửa sạch máu trên cánh tay Diệp Xu Xu, rồi bôi thuốc.
Hắn nắm lấy tay nàng, rất cẩn thận rửa sạch, rất sợ sẽ làm nàng đau, Diệp Xu Xu ngồi đối diện hắn, nhìn ngón tay hắn trắng tinh nhéo một khối vải bông, rửa sạch sẽ một chút thuốc trên miệng vết thương của nàng. Hắn cách rất gần, hơi cúi đầu, từ góc độ của nàng, nàng có thể nhìn thấy lông mi thật dài của hắn, còn có cái mũi cao thẳng.
Diệp Xu Xu nhìn có chút xuất thần, nàng càng nhìn hắn càng cảm thấy hắn lớn lên cùng A Bảo rất giống.
Bất ngờ, hắn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hai người đụng vào nhau, trái tim Diệp Xu Xu đột nhiên nhảy dựng, giống như là đang rình coi bị người bắt được, nàng nhanh chóng cúi đầu, thế nhưng lỗ tai lại nóng bỏng.
Thái Tử thấy đầu nàng đều nhanh rũ đến ngực, lỗ tai đỏ bừng, ánh mắt hắn thâm trầm, tâm tình mạc danh tốt một ít.
Rửa sạch xong vết thương cho nàng, Thái Tử liền dùng ngón tay từ lọ thuốc lấy ra một chút thuốc, nhẹ nhàng bôi lên trên vết thương của Diệp Xu Xu.
Thuốc này xác thật thực thần kỳ, hắn chỉ bôi một chút, Diệp Xu Xu liền cảm giác được vết thương một mảnh mát lạnh thoải mái.
Nàng trộm nhìn thoáng qua, nhìn thấy ngón tay thon dài của Thái Tử ở trên vết thương nàng chậm rãi bôi thuốc, ngón tay hắn trắng nõn thon dài khớp xương rõ ràng, chỗ cổ tay còn mang một chuỗi Phật châu, tua thật dài buông xuống.
Chẳng lẽ hắn là một người tin phật? Diệp Xu Xu thầm nghĩ.
Thái Tử chậm rãi bôi thuốc cho nàng, nhìn thấy trên cánh tay nàng bị phỏng thoạt nhìn thực sự nghiêm trọng, hắn mím chặt môi, hít sâu một hơi,
- “Rốt cuộc nàng cùng Ngũ công chúa có ân oán gì?”
Diệp Xu Xu lấy lại tinh thần, suy nghĩ trong chốc lát nói:
- “Thần nữ cũng nói không rõ, lúc ở khu vực săn bắn, nàng giống như thực chán ghét thần nữ, bất quá theo thần nữ suy đoán, phỏng chừng là có quan hệ với Địch Thanh Huyền.”
Nghe vậy, động tác trong tay Thái Tử ngưng lại,
- “Địch Thanh Huyền? Có quan hệ với hắn?”
Diệp Xu Xu nói:
- “Thần nữ cũng là đoán, cũng không nhất định là chính xác.”
Thái Tử phía nàng,
- “Nói như thế nào?”
Diệp Xu Xu trả lời:
- “Thần nữ đoán Ngũ công chúa hẳn là thích Địch Thanh Huyền, lúc trước không phải thần nữ cùng Địch Thanh Huyền đã định thân sao? Phỏng chừng bởi vì cái này, cho nên nàng mới tức giận thần nữ, nơi chốn cùng thần nữ không qua được.”
Dứt lời, Thái Tử trầm mặc, hắn biết Ngũ công chúa từ trước đến nay bụng dạ hẹp hòi thích làm khó dễ người, chỉ là hắn không nghĩ tới Ngũ công chúa thế nhưng bởi vì cái này cố ý thương tổn Diệp Xu Xu.
Nàng ta thích Địch Thanh Huyền à? Ánh mắt Thái Tử lạnh lùng, mặc kệ là nguyên nhân gì, nàng thương tổn Diệp Xu Xu, vậy hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng ta.
Thái Tử bôi thuốc cho Diệp Xu Xu xong, sau đó dùng băng gạc tự mình băng bó lại, làm tốt hết thảy, Diệp Xu Xu cảm thấy sảng khoái rất nhiều, cánh tay không còn có cảm giác lửa đốt lửa cháy.
Rốt cuộc hắn bôi thuốc gì cho mình vậy? Như thế nào hiệu quả lại tốt như vậy? Diệp Xu Xu trong lòng thầm nghĩ.
Thái Tử bôi thuốc xong lại không có đưa lọ thuốc cho nàng.
Diệp Xu Xu trơ mắt nhìn hắn cất lọ thuốc vào trong lòng ngực, nàng trong lòng thầm nghĩ người này thật đúng là keo kiệt, còn nói muốn theo đuổi mình, nhưng hôm nay chỉ là lọ thuốc hắn đều luyến tiếc cho mình.....
Thái Tử nói:
- “Đêm nay nàng nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai cô lại qua đây thay nàng đổi thuốc.”
Nghe vậy, Diệp Xu Xu ngẩn ngơ…. Như thế nào? Ngày mai hắn còn nghĩ tới đổi thuốc cho mình?
Vào lúc ban đêm nàng ngủ thật ngon, vết thương mát lạnh, một chút cũng không đau.
Ngày hôm sau, bên ngoài thế nhưng rơi xuống mưa to, nàng mặc xong quần áo đang chuẩn bị đi chỗ Cửu công chúa, kết quả Xuân Đào lại nói với nàng, Tĩnh ma ma đã giúp nàng xin nghỉ, kêu nàng ở trong phòng tu dưỡng thật tốt mấy ngày.
Diệp Xu Xu sửng sốt, nàng cau mày nhìn mưa to tầm tã ngoài cửa, thật đúng là kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, vốn dĩ nàng cùng Cửu công chúa đã kế hoạch thật tốt, không nghĩ tới hôm nay liền xảy ra biến số.
*** *** *** *** ***
Cửu công chúa nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, ầm ĩ nói chính mình đau đầu, Hoàng Hậu nghe nói nàng bị bệnh, nhanh chạy tới, hỏi nàng là chuyện như thế nào.
Cửu công chúa lắp bắp trả lời nói chính mình ngày hôm qua nhìn thấy Diệp Xu Xu bị thương bị dọa rồi, buổi tối làm ác mộng, mơ thấy Ngũ công chúa rải tro hương lên trên người mình, toàn thân nàng đã bị bậc lửa, nàng bị sợ hãi.
Hoàng Hậu nghe vậy nhíu mày,
- “Bất quá là giấc mộng thôi, cũng đáng đến con bị dọa thành như vậy?”
Cửu công chúa vẻ mặt ủy khuất,
- “Mẫu hậu, ngài không biết, vết thương của Diệp tỷ tỷ rất là nghiêm trọng, con nhìn thấy nàng bị thương thật bị dọa rồi, rõ ràng Ngũ tỷ tỷ biết nàng là thư đồng của con, lại vẫn xuống tay hại nàng, Ngũ tỷ tỷ nơi nào là muốn hại Diệp tỷ tỷ, con xem người Ngũ tỷ tỷ muốn hại chỉ sợ là con! Lúc ấy con ngồi bên cạnh Diệp tỷ tỷ, nếu là hơi chút vô ý, chỉ sợ con cũng thật sự sẽ bị liên lụy rồi. Mẫu hậu, ngày hôm qua con càng nghĩ càng sợ hãi, ngài phải làm chủ cho con!”
Hoàng Hậu nghe xong Cửu công chúa tự thuật, sắc mặt trầm xuống, bà thầm nghĩ xem ra Ngũ công chúa đây là đang giết gà dọa khỉ mà!
Nghĩ như vậy, bà tức khắc giận run, bà đứng lên, vừa mới chuẩn bị cho người đi trách cứ Ngũ công chúa một trận, thái giám Phúc Nguyên liền chạy vào.
- “Hoàng Hậu nương nương, Thái Tử điện hạ phạt Ngũ công chúa!”
Hoàng Hậu cùng Cửu công chúa nghe xong sửng sốt, Hoàng Hậu hỏi:
- “Ngươi nói cái gì? Thái Tử phạt Ngũ công chúa?”
Phúc Nguyên xoa xoa bọt nước trên mặt,
- “Đúng vậy, nô tài vừa mới nghe được tin tức, nói Thái Tử điện hạ phạt Ngũ công chúa quỳ ở cửa Nam thư viện, hiện tại bên ngoài chính là rơi xuống mưa to, Ngũ công chúa đã quỳ ở trong sân một hồi lâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.