Mỗi Đêm Đều Mơ Thấy Thái Tử Khi Còn Nhỏ
Chương 69
Tiểu Điềm Bính Chân Điềm
23/08/2022
Người bên cạnh hô hấp đều đều, hắn lấy tay nàng đặt ở chỗ ngực, nỉ non một câu, thực mau thì đã ngủ.
Diệp Xu Xu nhìn dung nhan hắn ngủ gần trong gang tấc, nàng không hiểu cảm thấy tâm an ổn, không hề giãy giụa.
Trong phòng an an tĩnh tĩnh, chỉ có tiếng hít thở lẫn nhau, ngoài cửa sổ gió cát rung động, Diệp Xu Xu nhắm mắt lại ngủ lần thứ hai.
Nàng vừa ngủ, nam nhân bên cạnh nàng liền chậm rãi mở mắt, hắn một tay chống huyệt Thái Dương nghiêng thân mình nhìn dung nhan nàng ngủ.
Sắc mặt Diệp Xu Xu có chút tái nhợt, khuôn mặt có loại xinh đẹp yếu ớt, nàng nhắm chặt hai mắt, thoạt nhìn an tĩnh lại ngoan ngoãn.
Thái Tử nhớ tới vừa rồi nàng sờ lông mày hắn, hắn gợi lên khóe môi, duỗi tay khẽ vuốt mắt cùng mặt nàng, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua, mắt Thái Tử thật sâu, dáng vẻ nàng thật là xinh đẹp.
Làn da non mịn, mũi thẳng xinh xắn, môi nho nhỏ đỏ hồng.
Thái Tử nhìn môi đỏ hồng, màu môi giống cánh hoa thoạt nhìn cực kỳ mê người, hắn nhìn chằm chằm xuất thần trong chốc lát, hầu kết lăn lộn, cúi người xuống, cầm lòng không đậu rơi xuống trên môi nàng một nụ hôn mềm nhẹ.
Lúc hôn trộm thì, Diệp Xu Xu vô thức “ừ hừ” một tiếng, Thái Tử hoảng sợ, có tật giật mình ngã dựa vào trên gối đầu, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
*** *** *** *** ***
Thời điểm Diệp Xu Xu lần nữa tỉnh lại, vị trí bên cạnh đã trống không.
Đầu nàng còn có chút choáng váng, Xuân Đào bưng đồ ăn cùng chén thuốc tới, nàng ăn cơm xong uống qua thuốc, thân thể thoải mái rất nhiều.
Tối hôm qua cơn sốt cao kia tới mau đi cũng mau, rất là quỷ dị, Diệp Xu Xu chính mình cũng thực buồn bực, dựa theo đạo lý mà nói, nàng cũng không có cảm lạnh, cũng không có ăn cái gì lung tung rối loạn, càng không có tiếp xúc người bị bệnh, không duyên không cớ làm sao nàng liền phát sốt đây?
Thái y nói nàng là tà khí nhập thể, Diệp Xu Xu nghe xong lời này rất là khó hiểu, “Tà khí nhập thể” là cái quỷ gì?
Tin tức nàng khỏe lại thực mau truyền tới Di Hòa Điện, sau khi Huệ quý phi nghe được, mày nhíu nhíu.
- “Nha đầu này thật sự mạng lớn, bổn cung còn tưởng rằng trận sốt cao này ít nhất có thể cháy hỏng óc nàng chứ.”
Ngày hôm qua bà mời Diệp Xu Xu uống rượu bỏ thuốc bột, thuốc bột đó đối với người bình thường không có hiệu quả, nhưng lại chuyên môn khắc những người sau khi được Băng Tằm hút độc tính, người trúng thuốc này sẽ xuất hiện phản ứng dị ứng nghiêm trọng, phát sốt cao là một trong số đó, một khi sốt cao không lùi, nhẹ thì ngu dại, nặng thì tử vong.
Quế ma ma bên cạnh bà nói:
- “Nghĩ chính là bởi vì ly rượu đó nàng ta không uống, chỉ là ngửi ngửi mùi thôi, cho nên không có dụ phát ra hoàn toàn phản ứng trong thân thể nàng ta.”
Huệ quý phi thoáng gật đầu, hẳn là như vậy, nếu lúc ấy Diệp Xu Xu uống vào ly rượu đó, mặc dù chỉ có một ngụm, chỉ sợ hiện tại nàng cũng sẽ không nhẹ nhàng là có thể khỏi hẳn như vậy.
- “Đáng tiếc mà, Sở Vân Lan phòng bổn cung phòng thực sự chặt, ngày hôm qua nếu như hắn lại đến chậm một bước thì tốt rồi.”
Cái loại thuốc này chỉ có thể dùng một lần, chẳng sợ chỉ là ngửi mùi vị, lần thứ hai đối với Diệp Xu Xu cũng không có tác dụng.
Lần này không có một kích trúng đích, sau này chỉ sợ cũng không thể tìm được cơ hội tốt hơn.
Huệ quý phi gõ gõ tay vịn, Sở Vân Lan bảo hộ Diệp Xu Xu thực chặt chẽ, thậm chí phái ám vệ bảo hộ ở bên cạnh Diệp Xu Xu, nếu như bà tùy tiện ra tay đối phó nàng, nếu bị Sở Vân Lan bắt được nhược điểm, thế tất sẽ mang đến rất phiền toái cho chính bà.
Huệ quý phi nói với Quế ma ma:
- “Chi tiết của nha đầu đó, ngươi đã điều tra xong chưa?”
Quế ma ma gật đầu,
- “Mấy ngày này nô tỳ đã phái người điều tra nàng cùng Diệp gia rõ ràng. Nhân khẩu Diệp gia không vượng, mẹ đẻ Diệp Xu Xu qua đời sớm, hiện giờ đương gia Diệp gia là Liễu thị, nghe nói nàng ta chỉ là một tiểu thiếp được đưa lên làm chính……”
Sau đó Quế ma ma từ từ kể ra tình huống trong Diệp gia, còn có cũng nói chuyện Địch Thanh Huyền từ hôn.
- “Nô tỳ cảm thấy nhà bọn họ, cái Liễu thị cùng Diệp Chân Chân kia có thể lợi dụng, hai người này khẳng định không muốn nhìn thấy Diệp Xu Xu sống tốt hơn so với các nàng.”
Nghe xong lời nói của Quế ma ma, Huệ quý phi uống ngụm trà, lâm vào trầm tư.
Cùng ngày Huệ quý phi triệu kiến gia quyến quan lại trong kinh thành, thế nhưng Liễu thị cũng có mặt.
Liễu thị vẫn là lần đầu tiên được triệu kiến tiến cung, nhìn thấy cảnh tượng trong cung một mực trang nghiêm phú quý, bà đã sợ hãi lại kích động, bà đi theo những gia quyến quan lại vào Di Hòa Điện, thấy Huệ quý phi ung dung hoa quý chỉ cảm thấy tự biết xấu hổ, tránh ở trong đám người lời nói cũng không dám nhiều.
Liễu thị cho rằng bà chỉ là tới đi ngang qua sân khấu, lại không nghĩ rằng Huệ quý phi lại nói rất nhiều lời với bà, thậm chí còn đơn độc lưu bà ở trong cung nói chuyện, đối với việc này, Liễu thị quả thực thụ sủng nhược kinh.
Huệ quý phi thực hiền hoà, cùng Liễu thị nói đến y phục nói đến trang sức nói đến việc nhà, nói đến việc nhi nữ.
Liễu thị cùng Huệ quý phi càng nói càng thả lỏng, bà cảm thấy Huệ quý phi thật là người tốt ôn hòa thiện lương. Bà giũ ra hết chút phá sự trong nhà mình, oán giận chính mình lo liệu gia nghiệp hiếu kính bà bà có bao nhiêu vất vả, nguyên phối kia đối nhi nữ bà có bao nhiêu bạch nhãn lang, vân vân……
Huệ quý phi nghe lại không có nửa điểm không kiên nhẫn, còn luôn khuyên giải vài câu, đối cái này Liễu thị cảm thấy trấn an, bà cho rằng Huệ quý phi quả thực chính là tri kỷ của bà.
Cuối cùng, Huệ quý phi nói:
- “Nữ nhi của ngươi còn chưa có định hôn ước chứ?”
Liễu thị thở dài:
- “Còn không có đâu, nha đầu của thần phụ phẩm hạnh ôn hòa đoan trang, chính là thời vận không tốt, lúc trước nếu không phải xảy ra chuyện Diệp Xu Xu đó, chưa chừng đã gả rồi đấy!”
Đây là một cây gai ở trong lòng Liễu thị, trước sau bà cho rằng nếu lúc trước không phải Diệp Xu Xu đoạt công lao của Diệp Chân Chân, khẳng định Diệp Chân Chân có thể gả cho Địch Thanh Huyền.
Huệ quý phi thở dài:
- “Ngươi nói đích xác thật đúng, cái đại a đầu kia thật đúng là phẩm hạnh không hợp, mất công lúc trước Võ An Hầu kịp thời biết được, nếu không để cho gian kế của nàng đã thực hiện được, ngày sau chẳng phải là khinh đến trên đầu mẹ con các ngươi?”
Liễu thị nghe xong căm giận nói,
- “Nương nương nói nhưng còn không phải là cái lễ như vậy? Cái nha đầu đó tâm nhãn rất oai, nếu như thật để nàng bò lên trên, về sau thần phụ cùng hài tử thần phụ còn không biết sẽ phải chịu đựng như thế nào đâu!”
Huệ quý phi cười cười,
- “Liễu phu nhân, kỳ thật ngươi cũng không cần tự coi nhẹ mình, Diệp Xu Xu lại làm sao đều phải kêu ngươi một tiếng nương, ngươi là trưởng bối của nàng ta, về sau chuyện kết hôn rốt cuộc cũng nên do ngươi tới làm chủ. Gả tốt cùng không tốt, nên do ngươi định đoạt mới đúng mà!”
Liễu thị cười khổ nói:
- “Nương nương ngài không biết, phu quân thần phụ đối với cặp nhi nữ của nguyên phối thực bất công, hôn sự Diệp Xu Xu, thần phụ không làm chủ được.”
Huệ quý phi nhướng mày,
- “Nếu như bổn cung cho ngươi cơ hội khiến ngươi có thể làm chủ thì sao?”
Nghe vậy, Liễu thị sửng sốt,
- “Nương nương……”
Huệ quý phi nói:
- “Bổn cung có một chất nhi bà con xa, hắn tâm chơi bời rất nặng, bổn cung vẫn luôn muốn tìm cho hắn một tức phụ trị được hắn, làm hắn có thể thu hồi tâm. Mấy ngày nay, bổn cung cũng quan sát qua Diệp Xu Xu, cảm thấy nàng có vài phần tâm cơ, cho nên nghĩ nàng hẳn là có thể trị được chất nhi kia của ta.”
(Chú thích: chất nhi là cháu trai)
Liễu thị vừa nghe lời này, ngây người, hỏi:
- “Nương nương, Diệp Xu Xu có tài đức gì có thể xứng với chất nhi của nương nương?”
Bà cảm thấy Diệp Xu Xu gả cho chất nhi của Huệ quý phi thật sự là quá tiện nghi nàng ta.
Huệ quý phi cười nói:
- “Chất nhi đó của bổn cung chỉ biết ăn nhậu chơi bời, lại thích làm xằng làm bậy, bổn cung chỉ là muốn tìm một người quản thúc hắn mà thôi, nếu như Liễu phu nhân không muốn, vậy coi như bổn cung chưa nói.”
Dứt lời, Liễu thị thực mau phản ứng lại, nếu Huệ quý phi đã nói như vậy, nói vậy chỉ sợ chất nhi đó chỉ là tên không học vấn không nghề nghiệp ăn chơi trác táng.
Nghĩ như vậy, mắt Liễu thị sáng ngời, nếu như gả Diệp Xu Xu cho loại người này cũng không có gì không tốt, về sau giúp chồng dạy con quản thúc tiểu thiếp liền đủ nàng đau đầu, khẳng định rốt cuộc uy hiếp không được Diệp Chân Chân của bà!
Liễu thị lòng lung lay mở ra, bà rất muốn đáp ứng, chỉ là……
- “Việc hôn nhân này xác thật là cửa tốt, chẳng qua hiện giờ Diệp Xu Xu là thư đồng của Cửu công chúa, ba năm này đều chỉ có thể ở trong cung, gả không được đi?”
Huệ quý phi nhấp ngụm trà,
- “Ngươi nói đích xác thật là vấn đề, bất quá biện pháp cũng không quá khó khăn, bổn cung cảm thấy khẳng định ngươi có thể nghĩ ra biện pháp.”
Huệ quý phi nói xong ý vị không rõ mà cười.
Liễu thị vẻ mặt mờ mịt, không rõ ràng Huệ quý phi có ý gì.
Liễu thị ngồi ở Di Hòa Điện một thời gian, sau đó, Quế ma ma tới đưa bà xuất cung.
Trên đường, Quế ma ma cố ý đưa bà tới Ngự Hoa Viên, để cho bà nhìn thấy Diệp Xu Xu đang cùng mấy công chúa đá cầu chơi đùa ở chỗ đó, một đám nữ hài chơi cực kỳ vui vẻ, luôn vui vẻ mà cười to.
Thấy vậy, Liễu thị nắm chặt khăn tay, đối với việc Diệp Xu Xu cùng các công chúa giao hảo thực không thoải mái.
Quế ma ma nói:
- “Phu nhân, nô tỳ nói thật với ngài, Quý Phi chúng ta thỉnh người tính mệnh qua, xác thật mệnh lý Diệp cô nương cùng chất nhi kia của Quý Phi tương hợp, nếu như phu nhân ngài có thể giúp được nương nương chúng ta, ngày nào đó nương nương chúng ta tất có thâm tạ.”
Liễu thị nghe xong, chần chờ nói:
- “Chính là ta cũng không có biện pháp mà, rốt cuộc hiện tại nàng còn ở trong cung đấy.”
Quế ma ma cười nói:
- “Thư đồng cũng có ngày nghỉ, ngày nào đó Diệp Xu Xu xuất cung về nhà, phu nhân ngài cần phải nắm chắc cơ hội đấy!”
Quế ma ma nói xong, mặt Liễu thị vẫn là mờ mịt, bà nghĩ thầm liền tính Diệp Xu Xu có ngày nghỉ về nhà, ở nhà cũng không được mấy ngày, việc hôn nhân cũng định không được mà.
Quế ma ma thấy bà còn không thông suốt, trong lòng một trận khinh thường, thầm nghĩ ngu thành như vậy khó trách trị không được nhi nữ nguyên phối.
(chú thích: nhi nữ là nhi tử + nữ nhi)
Bà tiến đến bên tai Liễu thị nhỏ giọng nói thầm vài câu, Liễu thị nghe xong mở to hai mắt.
*** *** *** *** ***
Diệp Xu Xu ở trong cung một đoạn thời gian, mấy ngày này tuy rằng nàng cùng mấy vị công chúa chơi rất vui vẻ, bất quá nàng cũng thật sự rất nhớ nhà.
Chờ tới ngày nghỉ, nàng chạy đi tìm Thái Tử nói muốn xin nghỉ mấy ngày để về nhà một chuyến.
Thái Tử mặt không biểu tình,
- “Về nhà? Nơi này chính là nhà của nàng.”
Diệp Xu Xu khóe miệng co rút,
- “Điện hạ, sao ngài lại có thể không nói đạo lý như vậy?”
Thái Tử nhấp môi, hắn không nghĩ giảng đạo lý thì làm sao? Hắn chính là không muốn để cho Diệp Xu Xu rời khỏi phạm vi tầm mắt hắn.
Bất quá nhìn vẻ mặt nàng bực bội, Thái Tử hít sâu một hơi,
- “Vậy nàng tính toán về nhà mấy ngày?”
Diệp Xu Xu giơ tay ra,
- “Bảy ngày.”
Thái Tử nhíu mày,
- “Không được, lâu lắm.”
Diệp Xu Xu cả giận nói:
- “Ta ở trong cung đã hai tháng! Chỉ xin bảy ngày nghỉ làm sao vậy?”
Thái Tử nhìn nàng,
- “Hai ngày.”
Diệp Xu Xu nổi lửa,
- “Bảy ngày, một ngày đều không thể thiếu!”
Thái Tử xụ mặt:
- “Nhiều nhất ba ngày.”
Diệp Xu Xu cắn răng,
- “Sáu ngày không được sao? Ba ngày quá ít……”
- “Hiện tại chỉ còn hai ngày.”
Diệp Xu Xu nhanh bị hắn chọc tức chết rồi,
- “Tại sao điện hạ lại bá đạo như vậy? Tiểu nữ về nhà một chuyến chẳng lẽ ngài sẽ chết sao? Năm ngày, năm ngày cũng được rồi đi?”
- “Hiện tại chỉ còn lại có một ngày, lại cùng ta cò kè mặc cả, nàng cũng đừng đi trở về.”
Diệp Xu Xu phát điên,
- “Được, được được, ba ngày liền ba ngày!”
Nói xong, nàng hừ với hắn thật mạnh,
- “Chán ghét, quỷ hẹp hòi!”
Thái Tử uống ngụm trà, khóe miệng nhếch lên.
Rốt cuộc Diệp Xu Xu xin được ba ngày nghỉ, trong lòng nàng đã mắng Thái Tử một trận, sau khi trở lại Tử Trúc Uyển, nàng thu thập đơn giản một phen, sáng sớm ngày hôm sau, nàng xách theo bọc nhỏ của mình chuẩn bị về nhà.
Thái Tử đi vào triều sớm, không có thời gian đưa nàng.
Chờ tới cửa cung, một chiếc xe ngựa hoa lệ chạy tới, người lái xe thế nhưng là Tống Tử Minh.
Tống Tử Minh thấy nàng cười nói:
- “Điện hạ kêu ta tới đưa cô nương, Diệp cô nương lên xe đi.”
Diệp Xu Xu khóe miệng vừa kéo,
- “Điện hạ phái ngươi đến tiễn ta, có phải ba ngày sau còn sẽ phái ngươi tới đón ta hay không?”
Tống Tử Minh nghe xong, giơ ngón tay cái lên với nàng,
- “Diệp cô nương thật thông minh, cái gì đều đoán được!”
Diệp Xu Xu thực không còn lời nào để nói, nam nhân kia làm sao mà bá đạo không nói lý như vậy?
Nàng vốn dĩ không nghĩ ngồi xe ngựa Tống Tử Minh, bất quá Tống Tử Minh thực kiên trì,
- “Cô nương, nếu cô nương không chịu lên xe, ta đây đành phải đi theo phía sau cô nương thôi, đến lúc đó người trên đường đều nhìn chằm chằm ngươi xem nhưng không thể trách ta.”
Nghe vậy, Diệp Xu Xu chỉ cảm thấy đau đầu, rơi vào đường cùng chỉ phải ngồi trên xe ngựa.
Trong xe ngựa thế nhưng còn đặt mấy cái hộp gỗ hình thức tinh mỹ, Tống Tử Minh nói:
- “Đây là điện hạ chuẩn bị cho người nhà của cô nương, nói là lễ gặp mặt, vốn dĩ điện hạ muốn cùng cô nương về nhà, thế nhưng điện hạ biết khẳng định cô nương không đáp ứng……”
Blah blah……
Chờ tới Diệp phủ, Tống Tử Minh dựa theo yêu cầu của Diệp Xu Xu lấy những hộp gỗ đó ra đặt ở trên mặt đất liền rời đi.
Diệp Xu Xu nhìn dung nhan hắn ngủ gần trong gang tấc, nàng không hiểu cảm thấy tâm an ổn, không hề giãy giụa.
Trong phòng an an tĩnh tĩnh, chỉ có tiếng hít thở lẫn nhau, ngoài cửa sổ gió cát rung động, Diệp Xu Xu nhắm mắt lại ngủ lần thứ hai.
Nàng vừa ngủ, nam nhân bên cạnh nàng liền chậm rãi mở mắt, hắn một tay chống huyệt Thái Dương nghiêng thân mình nhìn dung nhan nàng ngủ.
Sắc mặt Diệp Xu Xu có chút tái nhợt, khuôn mặt có loại xinh đẹp yếu ớt, nàng nhắm chặt hai mắt, thoạt nhìn an tĩnh lại ngoan ngoãn.
Thái Tử nhớ tới vừa rồi nàng sờ lông mày hắn, hắn gợi lên khóe môi, duỗi tay khẽ vuốt mắt cùng mặt nàng, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua, mắt Thái Tử thật sâu, dáng vẻ nàng thật là xinh đẹp.
Làn da non mịn, mũi thẳng xinh xắn, môi nho nhỏ đỏ hồng.
Thái Tử nhìn môi đỏ hồng, màu môi giống cánh hoa thoạt nhìn cực kỳ mê người, hắn nhìn chằm chằm xuất thần trong chốc lát, hầu kết lăn lộn, cúi người xuống, cầm lòng không đậu rơi xuống trên môi nàng một nụ hôn mềm nhẹ.
Lúc hôn trộm thì, Diệp Xu Xu vô thức “ừ hừ” một tiếng, Thái Tử hoảng sợ, có tật giật mình ngã dựa vào trên gối đầu, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
*** *** *** *** ***
Thời điểm Diệp Xu Xu lần nữa tỉnh lại, vị trí bên cạnh đã trống không.
Đầu nàng còn có chút choáng váng, Xuân Đào bưng đồ ăn cùng chén thuốc tới, nàng ăn cơm xong uống qua thuốc, thân thể thoải mái rất nhiều.
Tối hôm qua cơn sốt cao kia tới mau đi cũng mau, rất là quỷ dị, Diệp Xu Xu chính mình cũng thực buồn bực, dựa theo đạo lý mà nói, nàng cũng không có cảm lạnh, cũng không có ăn cái gì lung tung rối loạn, càng không có tiếp xúc người bị bệnh, không duyên không cớ làm sao nàng liền phát sốt đây?
Thái y nói nàng là tà khí nhập thể, Diệp Xu Xu nghe xong lời này rất là khó hiểu, “Tà khí nhập thể” là cái quỷ gì?
Tin tức nàng khỏe lại thực mau truyền tới Di Hòa Điện, sau khi Huệ quý phi nghe được, mày nhíu nhíu.
- “Nha đầu này thật sự mạng lớn, bổn cung còn tưởng rằng trận sốt cao này ít nhất có thể cháy hỏng óc nàng chứ.”
Ngày hôm qua bà mời Diệp Xu Xu uống rượu bỏ thuốc bột, thuốc bột đó đối với người bình thường không có hiệu quả, nhưng lại chuyên môn khắc những người sau khi được Băng Tằm hút độc tính, người trúng thuốc này sẽ xuất hiện phản ứng dị ứng nghiêm trọng, phát sốt cao là một trong số đó, một khi sốt cao không lùi, nhẹ thì ngu dại, nặng thì tử vong.
Quế ma ma bên cạnh bà nói:
- “Nghĩ chính là bởi vì ly rượu đó nàng ta không uống, chỉ là ngửi ngửi mùi thôi, cho nên không có dụ phát ra hoàn toàn phản ứng trong thân thể nàng ta.”
Huệ quý phi thoáng gật đầu, hẳn là như vậy, nếu lúc ấy Diệp Xu Xu uống vào ly rượu đó, mặc dù chỉ có một ngụm, chỉ sợ hiện tại nàng cũng sẽ không nhẹ nhàng là có thể khỏi hẳn như vậy.
- “Đáng tiếc mà, Sở Vân Lan phòng bổn cung phòng thực sự chặt, ngày hôm qua nếu như hắn lại đến chậm một bước thì tốt rồi.”
Cái loại thuốc này chỉ có thể dùng một lần, chẳng sợ chỉ là ngửi mùi vị, lần thứ hai đối với Diệp Xu Xu cũng không có tác dụng.
Lần này không có một kích trúng đích, sau này chỉ sợ cũng không thể tìm được cơ hội tốt hơn.
Huệ quý phi gõ gõ tay vịn, Sở Vân Lan bảo hộ Diệp Xu Xu thực chặt chẽ, thậm chí phái ám vệ bảo hộ ở bên cạnh Diệp Xu Xu, nếu như bà tùy tiện ra tay đối phó nàng, nếu bị Sở Vân Lan bắt được nhược điểm, thế tất sẽ mang đến rất phiền toái cho chính bà.
Huệ quý phi nói với Quế ma ma:
- “Chi tiết của nha đầu đó, ngươi đã điều tra xong chưa?”
Quế ma ma gật đầu,
- “Mấy ngày này nô tỳ đã phái người điều tra nàng cùng Diệp gia rõ ràng. Nhân khẩu Diệp gia không vượng, mẹ đẻ Diệp Xu Xu qua đời sớm, hiện giờ đương gia Diệp gia là Liễu thị, nghe nói nàng ta chỉ là một tiểu thiếp được đưa lên làm chính……”
Sau đó Quế ma ma từ từ kể ra tình huống trong Diệp gia, còn có cũng nói chuyện Địch Thanh Huyền từ hôn.
- “Nô tỳ cảm thấy nhà bọn họ, cái Liễu thị cùng Diệp Chân Chân kia có thể lợi dụng, hai người này khẳng định không muốn nhìn thấy Diệp Xu Xu sống tốt hơn so với các nàng.”
Nghe xong lời nói của Quế ma ma, Huệ quý phi uống ngụm trà, lâm vào trầm tư.
Cùng ngày Huệ quý phi triệu kiến gia quyến quan lại trong kinh thành, thế nhưng Liễu thị cũng có mặt.
Liễu thị vẫn là lần đầu tiên được triệu kiến tiến cung, nhìn thấy cảnh tượng trong cung một mực trang nghiêm phú quý, bà đã sợ hãi lại kích động, bà đi theo những gia quyến quan lại vào Di Hòa Điện, thấy Huệ quý phi ung dung hoa quý chỉ cảm thấy tự biết xấu hổ, tránh ở trong đám người lời nói cũng không dám nhiều.
Liễu thị cho rằng bà chỉ là tới đi ngang qua sân khấu, lại không nghĩ rằng Huệ quý phi lại nói rất nhiều lời với bà, thậm chí còn đơn độc lưu bà ở trong cung nói chuyện, đối với việc này, Liễu thị quả thực thụ sủng nhược kinh.
Huệ quý phi thực hiền hoà, cùng Liễu thị nói đến y phục nói đến trang sức nói đến việc nhà, nói đến việc nhi nữ.
Liễu thị cùng Huệ quý phi càng nói càng thả lỏng, bà cảm thấy Huệ quý phi thật là người tốt ôn hòa thiện lương. Bà giũ ra hết chút phá sự trong nhà mình, oán giận chính mình lo liệu gia nghiệp hiếu kính bà bà có bao nhiêu vất vả, nguyên phối kia đối nhi nữ bà có bao nhiêu bạch nhãn lang, vân vân……
Huệ quý phi nghe lại không có nửa điểm không kiên nhẫn, còn luôn khuyên giải vài câu, đối cái này Liễu thị cảm thấy trấn an, bà cho rằng Huệ quý phi quả thực chính là tri kỷ của bà.
Cuối cùng, Huệ quý phi nói:
- “Nữ nhi của ngươi còn chưa có định hôn ước chứ?”
Liễu thị thở dài:
- “Còn không có đâu, nha đầu của thần phụ phẩm hạnh ôn hòa đoan trang, chính là thời vận không tốt, lúc trước nếu không phải xảy ra chuyện Diệp Xu Xu đó, chưa chừng đã gả rồi đấy!”
Đây là một cây gai ở trong lòng Liễu thị, trước sau bà cho rằng nếu lúc trước không phải Diệp Xu Xu đoạt công lao của Diệp Chân Chân, khẳng định Diệp Chân Chân có thể gả cho Địch Thanh Huyền.
Huệ quý phi thở dài:
- “Ngươi nói đích xác thật đúng, cái đại a đầu kia thật đúng là phẩm hạnh không hợp, mất công lúc trước Võ An Hầu kịp thời biết được, nếu không để cho gian kế của nàng đã thực hiện được, ngày sau chẳng phải là khinh đến trên đầu mẹ con các ngươi?”
Liễu thị nghe xong căm giận nói,
- “Nương nương nói nhưng còn không phải là cái lễ như vậy? Cái nha đầu đó tâm nhãn rất oai, nếu như thật để nàng bò lên trên, về sau thần phụ cùng hài tử thần phụ còn không biết sẽ phải chịu đựng như thế nào đâu!”
Huệ quý phi cười cười,
- “Liễu phu nhân, kỳ thật ngươi cũng không cần tự coi nhẹ mình, Diệp Xu Xu lại làm sao đều phải kêu ngươi một tiếng nương, ngươi là trưởng bối của nàng ta, về sau chuyện kết hôn rốt cuộc cũng nên do ngươi tới làm chủ. Gả tốt cùng không tốt, nên do ngươi định đoạt mới đúng mà!”
Liễu thị cười khổ nói:
- “Nương nương ngài không biết, phu quân thần phụ đối với cặp nhi nữ của nguyên phối thực bất công, hôn sự Diệp Xu Xu, thần phụ không làm chủ được.”
Huệ quý phi nhướng mày,
- “Nếu như bổn cung cho ngươi cơ hội khiến ngươi có thể làm chủ thì sao?”
Nghe vậy, Liễu thị sửng sốt,
- “Nương nương……”
Huệ quý phi nói:
- “Bổn cung có một chất nhi bà con xa, hắn tâm chơi bời rất nặng, bổn cung vẫn luôn muốn tìm cho hắn một tức phụ trị được hắn, làm hắn có thể thu hồi tâm. Mấy ngày nay, bổn cung cũng quan sát qua Diệp Xu Xu, cảm thấy nàng có vài phần tâm cơ, cho nên nghĩ nàng hẳn là có thể trị được chất nhi kia của ta.”
(Chú thích: chất nhi là cháu trai)
Liễu thị vừa nghe lời này, ngây người, hỏi:
- “Nương nương, Diệp Xu Xu có tài đức gì có thể xứng với chất nhi của nương nương?”
Bà cảm thấy Diệp Xu Xu gả cho chất nhi của Huệ quý phi thật sự là quá tiện nghi nàng ta.
Huệ quý phi cười nói:
- “Chất nhi đó của bổn cung chỉ biết ăn nhậu chơi bời, lại thích làm xằng làm bậy, bổn cung chỉ là muốn tìm một người quản thúc hắn mà thôi, nếu như Liễu phu nhân không muốn, vậy coi như bổn cung chưa nói.”
Dứt lời, Liễu thị thực mau phản ứng lại, nếu Huệ quý phi đã nói như vậy, nói vậy chỉ sợ chất nhi đó chỉ là tên không học vấn không nghề nghiệp ăn chơi trác táng.
Nghĩ như vậy, mắt Liễu thị sáng ngời, nếu như gả Diệp Xu Xu cho loại người này cũng không có gì không tốt, về sau giúp chồng dạy con quản thúc tiểu thiếp liền đủ nàng đau đầu, khẳng định rốt cuộc uy hiếp không được Diệp Chân Chân của bà!
Liễu thị lòng lung lay mở ra, bà rất muốn đáp ứng, chỉ là……
- “Việc hôn nhân này xác thật là cửa tốt, chẳng qua hiện giờ Diệp Xu Xu là thư đồng của Cửu công chúa, ba năm này đều chỉ có thể ở trong cung, gả không được đi?”
Huệ quý phi nhấp ngụm trà,
- “Ngươi nói đích xác thật là vấn đề, bất quá biện pháp cũng không quá khó khăn, bổn cung cảm thấy khẳng định ngươi có thể nghĩ ra biện pháp.”
Huệ quý phi nói xong ý vị không rõ mà cười.
Liễu thị vẻ mặt mờ mịt, không rõ ràng Huệ quý phi có ý gì.
Liễu thị ngồi ở Di Hòa Điện một thời gian, sau đó, Quế ma ma tới đưa bà xuất cung.
Trên đường, Quế ma ma cố ý đưa bà tới Ngự Hoa Viên, để cho bà nhìn thấy Diệp Xu Xu đang cùng mấy công chúa đá cầu chơi đùa ở chỗ đó, một đám nữ hài chơi cực kỳ vui vẻ, luôn vui vẻ mà cười to.
Thấy vậy, Liễu thị nắm chặt khăn tay, đối với việc Diệp Xu Xu cùng các công chúa giao hảo thực không thoải mái.
Quế ma ma nói:
- “Phu nhân, nô tỳ nói thật với ngài, Quý Phi chúng ta thỉnh người tính mệnh qua, xác thật mệnh lý Diệp cô nương cùng chất nhi kia của Quý Phi tương hợp, nếu như phu nhân ngài có thể giúp được nương nương chúng ta, ngày nào đó nương nương chúng ta tất có thâm tạ.”
Liễu thị nghe xong, chần chờ nói:
- “Chính là ta cũng không có biện pháp mà, rốt cuộc hiện tại nàng còn ở trong cung đấy.”
Quế ma ma cười nói:
- “Thư đồng cũng có ngày nghỉ, ngày nào đó Diệp Xu Xu xuất cung về nhà, phu nhân ngài cần phải nắm chắc cơ hội đấy!”
Quế ma ma nói xong, mặt Liễu thị vẫn là mờ mịt, bà nghĩ thầm liền tính Diệp Xu Xu có ngày nghỉ về nhà, ở nhà cũng không được mấy ngày, việc hôn nhân cũng định không được mà.
Quế ma ma thấy bà còn không thông suốt, trong lòng một trận khinh thường, thầm nghĩ ngu thành như vậy khó trách trị không được nhi nữ nguyên phối.
(chú thích: nhi nữ là nhi tử + nữ nhi)
Bà tiến đến bên tai Liễu thị nhỏ giọng nói thầm vài câu, Liễu thị nghe xong mở to hai mắt.
*** *** *** *** ***
Diệp Xu Xu ở trong cung một đoạn thời gian, mấy ngày này tuy rằng nàng cùng mấy vị công chúa chơi rất vui vẻ, bất quá nàng cũng thật sự rất nhớ nhà.
Chờ tới ngày nghỉ, nàng chạy đi tìm Thái Tử nói muốn xin nghỉ mấy ngày để về nhà một chuyến.
Thái Tử mặt không biểu tình,
- “Về nhà? Nơi này chính là nhà của nàng.”
Diệp Xu Xu khóe miệng co rút,
- “Điện hạ, sao ngài lại có thể không nói đạo lý như vậy?”
Thái Tử nhấp môi, hắn không nghĩ giảng đạo lý thì làm sao? Hắn chính là không muốn để cho Diệp Xu Xu rời khỏi phạm vi tầm mắt hắn.
Bất quá nhìn vẻ mặt nàng bực bội, Thái Tử hít sâu một hơi,
- “Vậy nàng tính toán về nhà mấy ngày?”
Diệp Xu Xu giơ tay ra,
- “Bảy ngày.”
Thái Tử nhíu mày,
- “Không được, lâu lắm.”
Diệp Xu Xu cả giận nói:
- “Ta ở trong cung đã hai tháng! Chỉ xin bảy ngày nghỉ làm sao vậy?”
Thái Tử nhìn nàng,
- “Hai ngày.”
Diệp Xu Xu nổi lửa,
- “Bảy ngày, một ngày đều không thể thiếu!”
Thái Tử xụ mặt:
- “Nhiều nhất ba ngày.”
Diệp Xu Xu cắn răng,
- “Sáu ngày không được sao? Ba ngày quá ít……”
- “Hiện tại chỉ còn hai ngày.”
Diệp Xu Xu nhanh bị hắn chọc tức chết rồi,
- “Tại sao điện hạ lại bá đạo như vậy? Tiểu nữ về nhà một chuyến chẳng lẽ ngài sẽ chết sao? Năm ngày, năm ngày cũng được rồi đi?”
- “Hiện tại chỉ còn lại có một ngày, lại cùng ta cò kè mặc cả, nàng cũng đừng đi trở về.”
Diệp Xu Xu phát điên,
- “Được, được được, ba ngày liền ba ngày!”
Nói xong, nàng hừ với hắn thật mạnh,
- “Chán ghét, quỷ hẹp hòi!”
Thái Tử uống ngụm trà, khóe miệng nhếch lên.
Rốt cuộc Diệp Xu Xu xin được ba ngày nghỉ, trong lòng nàng đã mắng Thái Tử một trận, sau khi trở lại Tử Trúc Uyển, nàng thu thập đơn giản một phen, sáng sớm ngày hôm sau, nàng xách theo bọc nhỏ của mình chuẩn bị về nhà.
Thái Tử đi vào triều sớm, không có thời gian đưa nàng.
Chờ tới cửa cung, một chiếc xe ngựa hoa lệ chạy tới, người lái xe thế nhưng là Tống Tử Minh.
Tống Tử Minh thấy nàng cười nói:
- “Điện hạ kêu ta tới đưa cô nương, Diệp cô nương lên xe đi.”
Diệp Xu Xu khóe miệng vừa kéo,
- “Điện hạ phái ngươi đến tiễn ta, có phải ba ngày sau còn sẽ phái ngươi tới đón ta hay không?”
Tống Tử Minh nghe xong, giơ ngón tay cái lên với nàng,
- “Diệp cô nương thật thông minh, cái gì đều đoán được!”
Diệp Xu Xu thực không còn lời nào để nói, nam nhân kia làm sao mà bá đạo không nói lý như vậy?
Nàng vốn dĩ không nghĩ ngồi xe ngựa Tống Tử Minh, bất quá Tống Tử Minh thực kiên trì,
- “Cô nương, nếu cô nương không chịu lên xe, ta đây đành phải đi theo phía sau cô nương thôi, đến lúc đó người trên đường đều nhìn chằm chằm ngươi xem nhưng không thể trách ta.”
Nghe vậy, Diệp Xu Xu chỉ cảm thấy đau đầu, rơi vào đường cùng chỉ phải ngồi trên xe ngựa.
Trong xe ngựa thế nhưng còn đặt mấy cái hộp gỗ hình thức tinh mỹ, Tống Tử Minh nói:
- “Đây là điện hạ chuẩn bị cho người nhà của cô nương, nói là lễ gặp mặt, vốn dĩ điện hạ muốn cùng cô nương về nhà, thế nhưng điện hạ biết khẳng định cô nương không đáp ứng……”
Blah blah……
Chờ tới Diệp phủ, Tống Tử Minh dựa theo yêu cầu của Diệp Xu Xu lấy những hộp gỗ đó ra đặt ở trên mặt đất liền rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.