Mỗi Đêm Đều Mơ Thấy Thái Tử Khi Còn Nhỏ
Chương 82
Tiểu Điềm Bính Chân Điềm
23/08/2022
Chỗ ong độc chích sưng đỏ hơn hai mươi ngày mới dần dần chuyển biến tốt đẹp, may mắn chỗ bị chích không phải mặt, nếu không nhiều ngày như vậy nàng cũng không có cách nào gặp người.
Trong lúc Di Hòa Cung bên kia còn làm động tác nhỏ vài lần, thậm chí còn thả rắn độc ở trong viện nàng, con rắn đó kịch độc, nghe nói sau khi trúng độc trong vòng năm bước hẳn phải chết, cũng chính là tục xưng “Ngũ bộ xà”, bất quá may mắn bị Xích Ảnh phát hiện, lúc này mới tránh cho một hồi tai nạn.
Thái giám thả rắn bị Xích Ảnh bắt được, thái giám đó chỉ là tên làm tạp dịch ở ngoại viện, mới đầu hắn còn cắn chết không nhận rắn là hắn thả, bị Xích Ảnh bẻ gãy mấy ngón tay thì mới thành thật, bất quá hắn cũng không nói ra người phía sau màn, chỉ nói là hắn bài bạc thua thiếu tiền một lão thái giám, lão thái giám muốn hắn làm như vậy!
Xích Ảnh theo manh mối này tìm hiểu nguồn gốc, lại tra được chỗ Huệ quý phi, sau khi Diệp Xu Xu nghe xong thì sắc mặt ngưng trọng, nhìn dáng vẻ cái Huệ quý phi này là một lòng muốn đưa nàng vào chỗ chết mà!
Tựa theo như lời Xích Ảnh, từ trước Thái Tử ở trong cung, Huệ quý phi sợ bị Thái Tử bắt lấy nhược điểm, cho nên vẫn luôn không dám ở trong cung động tay giải quyết Diệp Xu Xu, hiện tại Thái Tử rời đi, bà ta liền bắt đầu không kiêng nể gì?
Không chỉ có bà ta, ngay cả nữ nhi của bà ta Ngũ công chúa mấy ngày này ở trước mặt Diệp Xu Xu cũng là các loại trương dương ương ngạnh, nàng dưỡng một con chó, con chó đó thấy Diệp Xu Xu liền nhe răng trợn mắt sủa như điên, nếu không phải Diệp Xu Xu vẫn luôn thực cảnh giác, rất nhiều lần con chó đó thiếu chút nữa cắn được nàng.
Cứ việc Cửu công chúa đều bởi vì việc này mắng qua Ngũ công chúa, nhưng Ngũ công chúa như cũ ngoảnh mặt làm ngơ, còn nói:
- “Ngày thường chó của ta gặp ai đều ngoan ngoãn, vì cái gì cố tình gặp được nàng liền ầm ĩ lên? Ngươi hẳn là chất vấn Diệp Xu Xu vì cái gì chọc chó của ta chán ghét như vậy, mà không phải chỉ trích con chó ta, biết không?”
Cửu công chúa bị nàng chọc cho chết khiếp, vẻ mặt Diệp Xu Xu lãnh đạm, nàng biết Ngũ công chúa mắt thấy Thái Tử không ở đây nói rõ phải đối phó mình.
Hiện giờ Hoàng Hậu nương nương cả ngày nhốt mình ở trong Phật đường cầu phúc cho Thái Tử điện hạ, mà bởi vì Cửu công chúa còn quá nhỏ, căn bản là không thể bảo hộ nàng. Hiện tại nàng chỉ là một cái thư đồng nho nhỏ, nếu mẹ con Huệ quý phi muốn làm hại nàng có rất nhiều biện pháp, hôm nay không thành luôn có ngày mai.
Nghĩ đến đây, Diệp Xu Xu hít sâu một hơi, nàng phải nghĩ biện pháp tự bảo vệ mình mới được.
Nàng còn không có nghĩ ra cái biện pháp tốt nào thì, có quản sự ma ma phủ Nội Vụ nhân tiện nàng không ở nhà mang theo hai tên cung nữ tới, nói là sắp xếp hai nàng hầu hạ Diệp Xu Xu.
Xuân Đào và Niệm Thu hai mặt nhìn nhau, hai người cũng không đồng ý lưu người lại, thế nhưng thái độ ma ma đó rất cường ngạnh, còn nói đây là ý của Thái Hậu nương nương, hết thảy thư đồng của công chúa trong cung, Thái Hậu đều sắp xếp hai cung nữ hầu hạ bên cạnh.
Lời này vừa ra, Xuân Đào và Niệm Thu cũng không dám đẩy người đi.
Chờ Diệp Xu Xu trở về biết việc này thì, thấy nhiều thêm hai cái cung nữ, nàng hung hăng nhíu mày.
Hai cung nữ đó một đứa kêu Minh Hà một đứa kêu Lan Hương, đầu tiên Diệp Xu Xu nhìn thấy các nàng, liền cảm giác hai nàng không giống như là người có quy củ.
Nàng âm thầm quan sát các nàng mấy ngày, hai người thích ỷ vào thân phận là Thái Hậu phái tới bắt nạt Xuân Đào và Niệm Thu, còn nhân tiện Diệp Xu Xu không ở đây, trộm lục lọi đồ vật nàng, may mắn Diệp Xu Xu tại lúc Thái Tử rời đi đã gửi lễ vật Thái Tử đưa tới ở Đông Cung, nếu không đã bị hai nàng lục đến, vậy thì không ổn.
Vì việc này, Diệp Xu Xu đặc biệt bực bội, thế nhưng nàng không có quyền sai khiến người Thái Hậu phái tới, nghĩ tới nghĩ lui, nàng chạy đến Đông Cung thỉnh Tĩnh ma ma tới đây.
Tĩnh ma ma nghe nói xong, rất là phát hỏa, bà biết Thái Hậu cùng Hoàng Hậu Thái Tử từ trước đến nay bất hòa, hiện giờ bà ta xếp người ở bên cạnh Diệp Xu Xu, cũng không biết đánh chính là cái chủ ý quỷ gì?
- “Cô nương, người yên tâm, việc này người giao cho nô tỳ.”
Vì thế kế tiếp, Tĩnh ma ma liền lấy danh nghĩa Hoàng Hậu nương nương sai khiến tới ở Tử Trúc Uyển, có bà, mới đầu Minh Hà cùng Lan Hương còn có chút sợ bà thu liễm rất nhiều, bất quá sau lại thấy Tĩnh ma ma tựa hồ cũng không có biểu hiện ra cái năng lực gì, hai người lại yên tâm lớn mật lên, lại bắt đầu vụng trộm lục đồ của Diệp Xu Xu.
Ở thời điểm các nàng lục lọi loạn hết cả nhà, vừa vặn bị Tĩnh ma ma bắt được.
Tĩnh ma ma chống nạnh, nổi giận nói:
- “Các ngươi hai tên nô tỳ cũng dám loạn lục lọi đồ của chủ nhân? Việc này còn giống lời nói sao?!”
Minh Hà cùng Lan Hương bị bà làm hoảng sợ, Tĩnh ma ma vẻ mặt phẫn nộ đi lên trước cho hai nàng một người một cái tát.
Hai nàng tức điên,
- “Chúng ta chính là Thái Hậu nương nương đưa tới!”
Tĩnh ma ma cười lạnh nói:
- “Thái Hậu nương nương là người nhìn trúng quy củ nhất, nếu là để cho Thái Hậu biết, các ngươi sau lưng Thái Hậu làm ra việc dĩ hạ phạm thượng bực này, ta thấy đến thời điểm bó các ngươi lại đánh gậy đều xem như nhẹ!”
Hai người nghe xong cũng không dám lại tranh luận, bởi vì trong lòng các nàng rõ ràng, thật phải ầm ĩ đến trước mặt Thái Hậu, Thái Hậu vì mặt mũi sao có thể sẽ quan tâm các nàng?
Kế tiếp Tĩnh ma ma an bài hai nàng ở ngoại viện làm chút việc nặng vẩy nước quét nhà giặt quần áo, không chuẩn hai nàng lại bước vào trong phòng.
Tĩnh ma ma biết người không thể đuổi đi, hôm nay đuổi đi hai nàng, chưa chừng ngày mai đưa người tới càng khó đối phó.
Sau khi Diệp Xu Xu trở về cảm tạ Tĩnh ma ma một phen, Tĩnh ma ma nói:
- “Đây là hẳn là, bất quá cô nương mấy ngày này người cần phải chú ý một chút, nếu là Thái Hậu hoặc là Huệ quý phi triệu kiến người, người liền thoái thác nói Hoàng Hậu nương nương muốn người đi theo cùng nhau cầu phúc cho Thái Tử, Hoàng Hậu bên kia, nô tỳ đã nói tốt cho người, người chỉ lo làm theo là được.”
- “Đa tạ ma ma, vẫn là ma ma nghĩ chu đáo.” Diệp Xu Xu cảm kích nói.
Có Tĩnh ma ma chăm sóc cùng Xích Ảnh âm thầm bảo hộ, cuối cùng Diệp Xu Xu có thể vẫn luôn bình an không có việc gì.
Cứ như vậy từng ngày qua đi, bởi vì thời tiết chuyển lạnh, khu vực phương bắc sớm tiến vào mùa đông, quân đội Hạ Quốc bởi vì rất nhiều người không thích ứng giá lạnh ở phương bắc, cho nên sức chiến đấu giảm xuống không ít!
Thái Tử săn sóc binh lính, không có hạ lệnh thừa thắng xông lên, mà là dựng trại đóng quân ngay tại chỗ, thành lập tường thành tu chỉnh quân đội từ công biến thành thủ. Chiến sự giữa Hạ Quốc cùng Bắc Nhung lâm vào trạng thái giằng co.
Tình cảnh trong mơ vẫn luôn không có phát sinh, Thái Tử bình an không có việc gì, Diệp Xu Xu nhẹ nhàng thở ra.
Kinh đô thành bên này, thời tiết càng thêm khô ráo, ngày nọ, Diệp Xu Xu một mình trên đường trở về, con chó đen Ngũ công chúa nuôi không biết từ chỗ nào chạy ra, thấy nàng liền nhe răng trợn mắt hung hăng nhào tới, Diệp Xu Xu sắc mặt âm trầm, rút ra chủy thủ mang theo tùy thân hung hăng đâm vào đầu con chó.
Con chó “Ngao ô” “Ngao ô” giãy giụa vài cái, chân duỗi ra liền chết.
Diệp Xu Xu kêu Xích Ảnh tới, kêu hắn buổi tối ném con chó đã chết vào trong phòng Ngũ công chúa, tốt nhất là tại thời điểm nàng ngủ từ cửa sổ ném vào.
Xích Ảnh thấy con chó chết thảm đó, lại vừa nghe Diệp Xu Xu phân phó, hắn hít hà một hơi, không nghĩ tới nữ hài trước mắt thoạt nhìn mềm mại yếu đuối lại rất tàn nhẫn…… ánh mắt Thái Tử điện hạ quả thực không giống với người thường.
Tuy rằng trong lòng hắn đang nói thầm, bất quá vẫn là dựa theo Diệp Xu Xu phân phó đi làm.
Trời còn chưa có tối, Ngũ công chúa cố ý thả chó cắn người thấy chó chậm chạp không trở về, nàng đen mặt đi tìm, chính là nơi đó căn bản không có bóng dáng con chó và Diệp Xu Xu. Nàng nhíu nhíu mày, trong lòng thực buồn bực, lại đi Tử Trúc Uyển tìm Diệp Xu Xu, thấy Diệp Xu Xu bình an không có việc gì?
Nàng lạnh mặt chất vấn Diệp Xu Xu chó của nàng đâu?
Diệp Xu Xu giả ngu hỏi:
- “Chó? Con chó nào?”
Ngũ công chúa cả giận:
- “Chính là tiểu hắc của ta, ngươi giấu nó ở chỗ nào?”
Diệp Xu Xu quơ tay,
- “Ta căn bản là không phát hiện con chó của công chúa ngài nha!”
Ngũ công chúa vừa tức vừa giận, thế nhưng nàng lại không thể thừa nhận nói nàng cố ý thả chó cắn người, chỉ có thể oán hận liếc Diệp Xu Xu một cái rồi rời đi.
Buổi tối, lúc Ngũ công chúa đang ngủ thì, một cái bóng đen lặng yên không một tiếng động đi tới cửa sổ nàng, dùng chủy thủ đặc chế mở cửa sổ ra, ném con chó đã chết lên trên giường nàng.
Ngày hôm sau, Ngũ công chúa vừa mở mắt, liền hoảng sợ mà nhìn thấy tại đầu giường nàng một con chó đen mở to hai mắt chết không nhắm mắt, trừng mắt nhìn nàng.
- “A!!!”
Một tiếng thét chói tai cắt qua sáng sớm yên lặng.
Ngũ công chúa bị con chó chết làm sợ hãi, Huệ quý phi hỏi đã xảy ra chuyện gì? Cung nữ thiếp thân của Ngũ công chúa nơm nớp lo sợ nói ra sự tình.
Huệ quý phi vừa nghe cả giận nói:
- “Rốt cuộc là ai bỏ con chó chết này vào hả?!”
Cung nữ và thái giám trong cung Ngũ công chúa ai cũng nói không nên lời, chỉ có Ngũ công chúa dường như nổi điên tru lên:
- “Là Diệp Xu Xu! Khẳng định là Diệp Xu Xu! Ta biết nhất định là nàng!”
Huệ quý phi nghe xong lời này mày nhăn lại, bà phái người gọi Diệp Xu Xu tới.
Tối hôm qua Diệp Xu Xu cố ý làm ướt người thổi một đêm gió lạnh, ngày hôm sau sốt cao không lùi nằm trên giường không dậy nổi, Huệ quý phi phái thái giám tự mình đến trong phòng nhìn thấy xác thật nàng bệnh không nhẹ, lúc này mới miễn cưỡng tay không mà về.
Huệ quý phi nghe nói Diệp Xu Xu bị bệnh cũng không nói cái gì, bất quá sự tình con chó chết bà nhất định phải truy cứu bằng được, có người can đảm dám ở dưới mí mắt bà làm loại sự tình này, làm sao bà có thể dễ dàng buông tha?
Thật ra Huệ quý phi không có quá hoài nghi Diệp Xu Xu, bà hoài nghi nhiều nhất chính là Hoàng Hậu, tại trong tòa cung điện này, cũng chỉ có Hoàng Hậu có năng lực này!
Nhưng Huệ quý phi không đối phó được Hoàng Hậu, bất quá vì cho nữ nhi hết giận, nàng g!ết chết một cung nữ Hoàng Hậu xếp vào ở trong cung bà.
Tin tức Huệ quý phi g!ết chết cung nữ thông qua Tĩnh ma ma truyền tới tai Diệp Xu Xu.
Diệp Xu Xu nghe xong nhăn nhăn mày, trong lòng không quá thoải mái.
Tĩnh ma ma nói:
- “Hoàng Hậu nương nương biết thì thực không vui, bất quá hiện tại nương nương một lòng đặt ở trên người Thái Tử, đối với việc này cũng không quá thương tâm, nhưng thật ra đáng thương cái cung nữ đó, năm nay mới 18 tuổi.”
Diệp Xu Xu trầm ngâm trong chốc lát, hỏi:
- “Ma ma, trước kia Huệ quý phi còn giết qua cung nữ và thái giám khác không?”
Tĩnh ma ma cười lạnh nói:
- “Nhiều lắm đấy, xa không nói, chỉ nói năm nay, trong cung bà ta đã chết ba người, trong đó có một cung nữ là thiếp thân bà ta, là nha hoàn từ nhỏ đến lớn hầu hạ ở bên người bà ta, chỉ bởi vì thời điểm Hoàng Thượng tới cung bà ta nhìn nàng nhiều hai mắt, Huệ quý phi liền chịu không nổi, tra tấn người đang sống sờ sờ đến chết. Nô tỳ nghe nói thời điểm cung nữ đó chết xương cốt vỡ vụn, mặt cũng bị rạch nát……”
Diệp Xu Xu nghe Tĩnh ma ma tự thuật, chỉ cảm thấy lỗ chân lông cả người đều dựng lên, Huệ quý phi là nữ nhân tàn nhẫn độc ác như vậy sao?
Cuối cùng, Tĩnh ma ma thở dài:
- “Nữ nhân hậu cung cũng chỉ có Hoàng Hậu chúng ta là sạch sẽ, những nương nương khác người nào trên tay không dính lên oan hồn?”
Kỳ thật Tĩnh ma ma còn muốn nói chính là Hoàng Hậu ít tâm nhãn, nếu không phải nhiều năm Hoàng Thượng cố tình sủng ái bà, sau lại Thái Tử trưởng thành cũng đứng lên, tính cách bà tùy hứng làm bậy không cản át, cũng không biết sẽ ăn bao nhiêu đau khổ.
Đương nhiên lời nói này Tĩnh ma ma là đánh chết đều sẽ không nói, Diệp Xu Xu nghe xong lời bà nói cũng thở dài trong lòng, đúng là bởi vì nàng biết hậu cung âm u, cho nên nàng vẫn luôn sợ gả cho Thái Tử……
Bất quá mấy cái đó không phải trọng điểm, trọng điểm là hiện tại có người muốn g!ết chết nàng, mà nàng lại không muốn ngồi chờ chết.
Nàng hướng Tĩnh ma ma hỏi thăm rất nhiều sự tình về Huệ quý phi, Tĩnh ma ma biết gì nói hết, giũ ra hết toàn bộ sự tình nham hiểm độc ác mà Huệ quý phi làm.
- “……Hừ, Hoàng Thượng căn bản là không thích bà ta, nếu không phải Thái Hậu và Trần thị gia tộc đứng phía sau bà ta, bà ta có thể nhảy nhót đến bây giờ sao?”
*** *** *** *** ***
Tối hôm mưa nhỏ rơi, gió lạnh gào thét.
Bọn thái giám đứng gác Di Hòa Cung lười biếng đánh ngáp, đèn lồng hành lang lúc sáng lúc tối, một cơn gió lạnh thổi tới, thổi đèn lồng bay lên.
Đúng lúc này, một thân ảnh màu trắng từ đình viện chợt lóe rồi biến mất.
Mấy tên thái giám hoảng sợ, bỗng dưng trừng lớn mắt,
- “Ngươi thấy có thứ gì đi qua không?”
- “Vừa rồi giống như ta thấy một cái bóng trắng……”
- “Ta cũng thấy! Không phải là quỷ chứ?”
- “Có sao? Làm sao ta không phát hiện?”
Bọn thái giám mồm năm miệng mười nhỏ giọng nói thầm, có thái giám lớn mật mang theo đèn lồng, đi tới vài bước, nhìn vào hướng đình viện, lại thấy nơi đó đen như mực, làm gì có thân ảnh người nào?
- “Không ai không ai, các ngươi đều xem nhầm.”
Liền tại khi mọi người yên tâm lại thì, thân ảnh màu trắng được nói đến đột nhiên lại hư không xuất hiện, nó không đầu cả người đầy vết máu bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt bọn thái giám.
- “A a a!!!”
- “Quỷ a! Có quỷ a!!!”
Trong lúc Di Hòa Cung bên kia còn làm động tác nhỏ vài lần, thậm chí còn thả rắn độc ở trong viện nàng, con rắn đó kịch độc, nghe nói sau khi trúng độc trong vòng năm bước hẳn phải chết, cũng chính là tục xưng “Ngũ bộ xà”, bất quá may mắn bị Xích Ảnh phát hiện, lúc này mới tránh cho một hồi tai nạn.
Thái giám thả rắn bị Xích Ảnh bắt được, thái giám đó chỉ là tên làm tạp dịch ở ngoại viện, mới đầu hắn còn cắn chết không nhận rắn là hắn thả, bị Xích Ảnh bẻ gãy mấy ngón tay thì mới thành thật, bất quá hắn cũng không nói ra người phía sau màn, chỉ nói là hắn bài bạc thua thiếu tiền một lão thái giám, lão thái giám muốn hắn làm như vậy!
Xích Ảnh theo manh mối này tìm hiểu nguồn gốc, lại tra được chỗ Huệ quý phi, sau khi Diệp Xu Xu nghe xong thì sắc mặt ngưng trọng, nhìn dáng vẻ cái Huệ quý phi này là một lòng muốn đưa nàng vào chỗ chết mà!
Tựa theo như lời Xích Ảnh, từ trước Thái Tử ở trong cung, Huệ quý phi sợ bị Thái Tử bắt lấy nhược điểm, cho nên vẫn luôn không dám ở trong cung động tay giải quyết Diệp Xu Xu, hiện tại Thái Tử rời đi, bà ta liền bắt đầu không kiêng nể gì?
Không chỉ có bà ta, ngay cả nữ nhi của bà ta Ngũ công chúa mấy ngày này ở trước mặt Diệp Xu Xu cũng là các loại trương dương ương ngạnh, nàng dưỡng một con chó, con chó đó thấy Diệp Xu Xu liền nhe răng trợn mắt sủa như điên, nếu không phải Diệp Xu Xu vẫn luôn thực cảnh giác, rất nhiều lần con chó đó thiếu chút nữa cắn được nàng.
Cứ việc Cửu công chúa đều bởi vì việc này mắng qua Ngũ công chúa, nhưng Ngũ công chúa như cũ ngoảnh mặt làm ngơ, còn nói:
- “Ngày thường chó của ta gặp ai đều ngoan ngoãn, vì cái gì cố tình gặp được nàng liền ầm ĩ lên? Ngươi hẳn là chất vấn Diệp Xu Xu vì cái gì chọc chó của ta chán ghét như vậy, mà không phải chỉ trích con chó ta, biết không?”
Cửu công chúa bị nàng chọc cho chết khiếp, vẻ mặt Diệp Xu Xu lãnh đạm, nàng biết Ngũ công chúa mắt thấy Thái Tử không ở đây nói rõ phải đối phó mình.
Hiện giờ Hoàng Hậu nương nương cả ngày nhốt mình ở trong Phật đường cầu phúc cho Thái Tử điện hạ, mà bởi vì Cửu công chúa còn quá nhỏ, căn bản là không thể bảo hộ nàng. Hiện tại nàng chỉ là một cái thư đồng nho nhỏ, nếu mẹ con Huệ quý phi muốn làm hại nàng có rất nhiều biện pháp, hôm nay không thành luôn có ngày mai.
Nghĩ đến đây, Diệp Xu Xu hít sâu một hơi, nàng phải nghĩ biện pháp tự bảo vệ mình mới được.
Nàng còn không có nghĩ ra cái biện pháp tốt nào thì, có quản sự ma ma phủ Nội Vụ nhân tiện nàng không ở nhà mang theo hai tên cung nữ tới, nói là sắp xếp hai nàng hầu hạ Diệp Xu Xu.
Xuân Đào và Niệm Thu hai mặt nhìn nhau, hai người cũng không đồng ý lưu người lại, thế nhưng thái độ ma ma đó rất cường ngạnh, còn nói đây là ý của Thái Hậu nương nương, hết thảy thư đồng của công chúa trong cung, Thái Hậu đều sắp xếp hai cung nữ hầu hạ bên cạnh.
Lời này vừa ra, Xuân Đào và Niệm Thu cũng không dám đẩy người đi.
Chờ Diệp Xu Xu trở về biết việc này thì, thấy nhiều thêm hai cái cung nữ, nàng hung hăng nhíu mày.
Hai cung nữ đó một đứa kêu Minh Hà một đứa kêu Lan Hương, đầu tiên Diệp Xu Xu nhìn thấy các nàng, liền cảm giác hai nàng không giống như là người có quy củ.
Nàng âm thầm quan sát các nàng mấy ngày, hai người thích ỷ vào thân phận là Thái Hậu phái tới bắt nạt Xuân Đào và Niệm Thu, còn nhân tiện Diệp Xu Xu không ở đây, trộm lục lọi đồ vật nàng, may mắn Diệp Xu Xu tại lúc Thái Tử rời đi đã gửi lễ vật Thái Tử đưa tới ở Đông Cung, nếu không đã bị hai nàng lục đến, vậy thì không ổn.
Vì việc này, Diệp Xu Xu đặc biệt bực bội, thế nhưng nàng không có quyền sai khiến người Thái Hậu phái tới, nghĩ tới nghĩ lui, nàng chạy đến Đông Cung thỉnh Tĩnh ma ma tới đây.
Tĩnh ma ma nghe nói xong, rất là phát hỏa, bà biết Thái Hậu cùng Hoàng Hậu Thái Tử từ trước đến nay bất hòa, hiện giờ bà ta xếp người ở bên cạnh Diệp Xu Xu, cũng không biết đánh chính là cái chủ ý quỷ gì?
- “Cô nương, người yên tâm, việc này người giao cho nô tỳ.”
Vì thế kế tiếp, Tĩnh ma ma liền lấy danh nghĩa Hoàng Hậu nương nương sai khiến tới ở Tử Trúc Uyển, có bà, mới đầu Minh Hà cùng Lan Hương còn có chút sợ bà thu liễm rất nhiều, bất quá sau lại thấy Tĩnh ma ma tựa hồ cũng không có biểu hiện ra cái năng lực gì, hai người lại yên tâm lớn mật lên, lại bắt đầu vụng trộm lục đồ của Diệp Xu Xu.
Ở thời điểm các nàng lục lọi loạn hết cả nhà, vừa vặn bị Tĩnh ma ma bắt được.
Tĩnh ma ma chống nạnh, nổi giận nói:
- “Các ngươi hai tên nô tỳ cũng dám loạn lục lọi đồ của chủ nhân? Việc này còn giống lời nói sao?!”
Minh Hà cùng Lan Hương bị bà làm hoảng sợ, Tĩnh ma ma vẻ mặt phẫn nộ đi lên trước cho hai nàng một người một cái tát.
Hai nàng tức điên,
- “Chúng ta chính là Thái Hậu nương nương đưa tới!”
Tĩnh ma ma cười lạnh nói:
- “Thái Hậu nương nương là người nhìn trúng quy củ nhất, nếu là để cho Thái Hậu biết, các ngươi sau lưng Thái Hậu làm ra việc dĩ hạ phạm thượng bực này, ta thấy đến thời điểm bó các ngươi lại đánh gậy đều xem như nhẹ!”
Hai người nghe xong cũng không dám lại tranh luận, bởi vì trong lòng các nàng rõ ràng, thật phải ầm ĩ đến trước mặt Thái Hậu, Thái Hậu vì mặt mũi sao có thể sẽ quan tâm các nàng?
Kế tiếp Tĩnh ma ma an bài hai nàng ở ngoại viện làm chút việc nặng vẩy nước quét nhà giặt quần áo, không chuẩn hai nàng lại bước vào trong phòng.
Tĩnh ma ma biết người không thể đuổi đi, hôm nay đuổi đi hai nàng, chưa chừng ngày mai đưa người tới càng khó đối phó.
Sau khi Diệp Xu Xu trở về cảm tạ Tĩnh ma ma một phen, Tĩnh ma ma nói:
- “Đây là hẳn là, bất quá cô nương mấy ngày này người cần phải chú ý một chút, nếu là Thái Hậu hoặc là Huệ quý phi triệu kiến người, người liền thoái thác nói Hoàng Hậu nương nương muốn người đi theo cùng nhau cầu phúc cho Thái Tử, Hoàng Hậu bên kia, nô tỳ đã nói tốt cho người, người chỉ lo làm theo là được.”
- “Đa tạ ma ma, vẫn là ma ma nghĩ chu đáo.” Diệp Xu Xu cảm kích nói.
Có Tĩnh ma ma chăm sóc cùng Xích Ảnh âm thầm bảo hộ, cuối cùng Diệp Xu Xu có thể vẫn luôn bình an không có việc gì.
Cứ như vậy từng ngày qua đi, bởi vì thời tiết chuyển lạnh, khu vực phương bắc sớm tiến vào mùa đông, quân đội Hạ Quốc bởi vì rất nhiều người không thích ứng giá lạnh ở phương bắc, cho nên sức chiến đấu giảm xuống không ít!
Thái Tử săn sóc binh lính, không có hạ lệnh thừa thắng xông lên, mà là dựng trại đóng quân ngay tại chỗ, thành lập tường thành tu chỉnh quân đội từ công biến thành thủ. Chiến sự giữa Hạ Quốc cùng Bắc Nhung lâm vào trạng thái giằng co.
Tình cảnh trong mơ vẫn luôn không có phát sinh, Thái Tử bình an không có việc gì, Diệp Xu Xu nhẹ nhàng thở ra.
Kinh đô thành bên này, thời tiết càng thêm khô ráo, ngày nọ, Diệp Xu Xu một mình trên đường trở về, con chó đen Ngũ công chúa nuôi không biết từ chỗ nào chạy ra, thấy nàng liền nhe răng trợn mắt hung hăng nhào tới, Diệp Xu Xu sắc mặt âm trầm, rút ra chủy thủ mang theo tùy thân hung hăng đâm vào đầu con chó.
Con chó “Ngao ô” “Ngao ô” giãy giụa vài cái, chân duỗi ra liền chết.
Diệp Xu Xu kêu Xích Ảnh tới, kêu hắn buổi tối ném con chó đã chết vào trong phòng Ngũ công chúa, tốt nhất là tại thời điểm nàng ngủ từ cửa sổ ném vào.
Xích Ảnh thấy con chó chết thảm đó, lại vừa nghe Diệp Xu Xu phân phó, hắn hít hà một hơi, không nghĩ tới nữ hài trước mắt thoạt nhìn mềm mại yếu đuối lại rất tàn nhẫn…… ánh mắt Thái Tử điện hạ quả thực không giống với người thường.
Tuy rằng trong lòng hắn đang nói thầm, bất quá vẫn là dựa theo Diệp Xu Xu phân phó đi làm.
Trời còn chưa có tối, Ngũ công chúa cố ý thả chó cắn người thấy chó chậm chạp không trở về, nàng đen mặt đi tìm, chính là nơi đó căn bản không có bóng dáng con chó và Diệp Xu Xu. Nàng nhíu nhíu mày, trong lòng thực buồn bực, lại đi Tử Trúc Uyển tìm Diệp Xu Xu, thấy Diệp Xu Xu bình an không có việc gì?
Nàng lạnh mặt chất vấn Diệp Xu Xu chó của nàng đâu?
Diệp Xu Xu giả ngu hỏi:
- “Chó? Con chó nào?”
Ngũ công chúa cả giận:
- “Chính là tiểu hắc của ta, ngươi giấu nó ở chỗ nào?”
Diệp Xu Xu quơ tay,
- “Ta căn bản là không phát hiện con chó của công chúa ngài nha!”
Ngũ công chúa vừa tức vừa giận, thế nhưng nàng lại không thể thừa nhận nói nàng cố ý thả chó cắn người, chỉ có thể oán hận liếc Diệp Xu Xu một cái rồi rời đi.
Buổi tối, lúc Ngũ công chúa đang ngủ thì, một cái bóng đen lặng yên không một tiếng động đi tới cửa sổ nàng, dùng chủy thủ đặc chế mở cửa sổ ra, ném con chó đã chết lên trên giường nàng.
Ngày hôm sau, Ngũ công chúa vừa mở mắt, liền hoảng sợ mà nhìn thấy tại đầu giường nàng một con chó đen mở to hai mắt chết không nhắm mắt, trừng mắt nhìn nàng.
- “A!!!”
Một tiếng thét chói tai cắt qua sáng sớm yên lặng.
Ngũ công chúa bị con chó chết làm sợ hãi, Huệ quý phi hỏi đã xảy ra chuyện gì? Cung nữ thiếp thân của Ngũ công chúa nơm nớp lo sợ nói ra sự tình.
Huệ quý phi vừa nghe cả giận nói:
- “Rốt cuộc là ai bỏ con chó chết này vào hả?!”
Cung nữ và thái giám trong cung Ngũ công chúa ai cũng nói không nên lời, chỉ có Ngũ công chúa dường như nổi điên tru lên:
- “Là Diệp Xu Xu! Khẳng định là Diệp Xu Xu! Ta biết nhất định là nàng!”
Huệ quý phi nghe xong lời này mày nhăn lại, bà phái người gọi Diệp Xu Xu tới.
Tối hôm qua Diệp Xu Xu cố ý làm ướt người thổi một đêm gió lạnh, ngày hôm sau sốt cao không lùi nằm trên giường không dậy nổi, Huệ quý phi phái thái giám tự mình đến trong phòng nhìn thấy xác thật nàng bệnh không nhẹ, lúc này mới miễn cưỡng tay không mà về.
Huệ quý phi nghe nói Diệp Xu Xu bị bệnh cũng không nói cái gì, bất quá sự tình con chó chết bà nhất định phải truy cứu bằng được, có người can đảm dám ở dưới mí mắt bà làm loại sự tình này, làm sao bà có thể dễ dàng buông tha?
Thật ra Huệ quý phi không có quá hoài nghi Diệp Xu Xu, bà hoài nghi nhiều nhất chính là Hoàng Hậu, tại trong tòa cung điện này, cũng chỉ có Hoàng Hậu có năng lực này!
Nhưng Huệ quý phi không đối phó được Hoàng Hậu, bất quá vì cho nữ nhi hết giận, nàng g!ết chết một cung nữ Hoàng Hậu xếp vào ở trong cung bà.
Tin tức Huệ quý phi g!ết chết cung nữ thông qua Tĩnh ma ma truyền tới tai Diệp Xu Xu.
Diệp Xu Xu nghe xong nhăn nhăn mày, trong lòng không quá thoải mái.
Tĩnh ma ma nói:
- “Hoàng Hậu nương nương biết thì thực không vui, bất quá hiện tại nương nương một lòng đặt ở trên người Thái Tử, đối với việc này cũng không quá thương tâm, nhưng thật ra đáng thương cái cung nữ đó, năm nay mới 18 tuổi.”
Diệp Xu Xu trầm ngâm trong chốc lát, hỏi:
- “Ma ma, trước kia Huệ quý phi còn giết qua cung nữ và thái giám khác không?”
Tĩnh ma ma cười lạnh nói:
- “Nhiều lắm đấy, xa không nói, chỉ nói năm nay, trong cung bà ta đã chết ba người, trong đó có một cung nữ là thiếp thân bà ta, là nha hoàn từ nhỏ đến lớn hầu hạ ở bên người bà ta, chỉ bởi vì thời điểm Hoàng Thượng tới cung bà ta nhìn nàng nhiều hai mắt, Huệ quý phi liền chịu không nổi, tra tấn người đang sống sờ sờ đến chết. Nô tỳ nghe nói thời điểm cung nữ đó chết xương cốt vỡ vụn, mặt cũng bị rạch nát……”
Diệp Xu Xu nghe Tĩnh ma ma tự thuật, chỉ cảm thấy lỗ chân lông cả người đều dựng lên, Huệ quý phi là nữ nhân tàn nhẫn độc ác như vậy sao?
Cuối cùng, Tĩnh ma ma thở dài:
- “Nữ nhân hậu cung cũng chỉ có Hoàng Hậu chúng ta là sạch sẽ, những nương nương khác người nào trên tay không dính lên oan hồn?”
Kỳ thật Tĩnh ma ma còn muốn nói chính là Hoàng Hậu ít tâm nhãn, nếu không phải nhiều năm Hoàng Thượng cố tình sủng ái bà, sau lại Thái Tử trưởng thành cũng đứng lên, tính cách bà tùy hứng làm bậy không cản át, cũng không biết sẽ ăn bao nhiêu đau khổ.
Đương nhiên lời nói này Tĩnh ma ma là đánh chết đều sẽ không nói, Diệp Xu Xu nghe xong lời bà nói cũng thở dài trong lòng, đúng là bởi vì nàng biết hậu cung âm u, cho nên nàng vẫn luôn sợ gả cho Thái Tử……
Bất quá mấy cái đó không phải trọng điểm, trọng điểm là hiện tại có người muốn g!ết chết nàng, mà nàng lại không muốn ngồi chờ chết.
Nàng hướng Tĩnh ma ma hỏi thăm rất nhiều sự tình về Huệ quý phi, Tĩnh ma ma biết gì nói hết, giũ ra hết toàn bộ sự tình nham hiểm độc ác mà Huệ quý phi làm.
- “……Hừ, Hoàng Thượng căn bản là không thích bà ta, nếu không phải Thái Hậu và Trần thị gia tộc đứng phía sau bà ta, bà ta có thể nhảy nhót đến bây giờ sao?”
*** *** *** *** ***
Tối hôm mưa nhỏ rơi, gió lạnh gào thét.
Bọn thái giám đứng gác Di Hòa Cung lười biếng đánh ngáp, đèn lồng hành lang lúc sáng lúc tối, một cơn gió lạnh thổi tới, thổi đèn lồng bay lên.
Đúng lúc này, một thân ảnh màu trắng từ đình viện chợt lóe rồi biến mất.
Mấy tên thái giám hoảng sợ, bỗng dưng trừng lớn mắt,
- “Ngươi thấy có thứ gì đi qua không?”
- “Vừa rồi giống như ta thấy một cái bóng trắng……”
- “Ta cũng thấy! Không phải là quỷ chứ?”
- “Có sao? Làm sao ta không phát hiện?”
Bọn thái giám mồm năm miệng mười nhỏ giọng nói thầm, có thái giám lớn mật mang theo đèn lồng, đi tới vài bước, nhìn vào hướng đình viện, lại thấy nơi đó đen như mực, làm gì có thân ảnh người nào?
- “Không ai không ai, các ngươi đều xem nhầm.”
Liền tại khi mọi người yên tâm lại thì, thân ảnh màu trắng được nói đến đột nhiên lại hư không xuất hiện, nó không đầu cả người đầy vết máu bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt bọn thái giám.
- “A a a!!!”
- “Quỷ a! Có quỷ a!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.