Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị
Chương 11: ĐÊM THỨ MƯỜI MỘT
Vương Vũ Chấn
01/08/2014
Thay xương
Lucas dần tỉnh lại trong cơn hôn mê, ông cố gắn lắc lắc cái đầu nặng trịch của mình, mở mắt xem mình đang ở đâu. Bức tường bốn bề trắng xóa như tuyết, cánh cửa sắt xanh bị khóa chặt.
Ông còn nhớ rõ trước đó mình phát biểu về đề tài điều trị giòn xương bằng cách thay thế kim loại tại buổi hội thảo y học cấp nhà nước. Rõ ràng ông định quay về nhà, vậy sao lại đang ở đây.
“Giáo sư, ngài đã tỉnh lại rồi. Mong ngài thứ lỗi cho cách làm thô bạo của người của tôi.” Giọng nói nặng, trầm, vang lên ở phía trên. Lucas vội đứng dậy, hóa ra đằng sau bức tường còn có một máy hiển thị quét bằng tia X-quang. Một người đàn ông có khuôn mặt gầy gò, ánh mắt tinh ranh đang ngậm điếu xì gà nhìn ông. Giáo sư thấy khuôn mặt ấy quen quá nhưng trong chốc lát chưa nhớ ra ngay là ai.
“Ngài đã tỉnh lại rồi thì mời ngài ra ngoài phòng khách trò chuyện với tôi.” Nói xong, hình ảnh truyền đi nhanh chóng kết thúc, cánh cửa sắt mở ra, hai người đàn ông cao lớn mặc comple màu đen, đeo kính râm màu đen đi vào và ra hiệu mời ông đi ra ngoài. Lúc này ông biết chống đối chỉ là thừa, đành đi theo họ.
Đi qua hành lang dài tối tăm và một cầu thang dài như không có kết thúc, họ lại ngồi lên xe điện chạy tiếp. Giáo sư cảm thấy mình như đang đi một chuyến du lịch rất dài, cuối cùng thì ba người họ cũng đến trước một cánh cửa gỗ màu đỏ rất lớn.
Hệ thống tự động nhận dạng lập tức làm việc và cánh cửa được mở ra ngay. Hai vệ sĩ đi cùng không có ý di chuyển nữa, nên ông đành phải bước vào phòng đó một mình.
Phòng khá rộng rãi, hình như bằng một nửa căn phòng thí nghiệm của giáo sư. Phải biết rằng căn phòng thí nghiệm của ông là một trong những phòng thí nghiệm rộng nhất bang Califonia, cho dù có chứa đầy thiết bị thì vẫn có thể chứa thêm được bốn mươi người nữa. Căn phòng hiện tại chỉ có ông và người đối diện.
Ngồi bên bộ bàn ghế làm bằng trúc theo kiểu phương Đông là một người đàn ông khá phong độ đang rót trà.
“Rất xin lỗi vì đã làm giáo sư lo lắng. Tôi phải mời ngài đến đây như thế này là vì không có cách nào khác.” Anh ta tươi cười đứng dậy, đưa cốc trà cho ông Lucas. Giáo sư không nói gì, ông đoán anh ta khoảng ngoài ba mươi tuổi, dáng người dong dỏng, hơi gầy, mái tóc màu nâu sẫm khá rậm và đôi môi lúc nào cũng khép chặt. Lại còn đôi mắt màu xanh nhạt nữa. Bỗng nhìn thấy một vết sẹo do bị bỏng thuốc gây ra, ông thốt lên:
“Cậu chính là Lean!”
“Đúng vậy, thế là ngài đã nhớ ra tôi. Chúng ta cùng một thầy mà ra. Xét cho cùng thì tôi cũng học trên ngài.” Lean cười lớn, còn ông thì không tài nào cười nổi. Rõ ràng là mình đã gần 50, đối phương phải lớn tuổi hơn mình chưa sao lại trẻ đến vậy, lẽ nào chất độc H chảy trong người ông ta lại có tác dụng cải lão hoàn đồng? Nếu vậy thì bác sỹ và thuốc còn làm được gì?
“Tôi biết ngài còn nhiều điều nghi ngờ, kể cả việc liên quan đến thầy giáo của chúng ta, bác sỹ chuyên khoa xương nổi tiếng nhất thế giới. Hai mươi năm trước tôi bắt đầu nghiên cứu các loại thuốc liên quan đến tốc độ phát triển của xương và đã có được một thành quả nhất định. Một chất tên là H có thể giúp cho tốc độ phân chia tế bào của chúng ta chậm đi, từ đó làm giảm quá trình lão hóa.
Tôi đã kiếm được hàng núi tiền nhờ loại thuốc này, nhưng không ngờ là loại thuốc này lại phá hoại protein cấu tạo ra xương. Vì thường xuyên sử dụng thuốc H nên các khớp xương của tôi giòn chẳng khác gì thủy tinh. Dù có nhiều tiền hơn thì tôi cũng sẽ mãi mãi nằm ở trên giường bệnh suốt cuộc đời còn lại.” Lean lạnh lùng nói như đang kể chuyện về người khác vậy.
“Sau đó thì sao?” Giáo sư không kìm được lòng mình, hỏi ngay. “Cục quản lý thuốc nhà nước đã bắt tay vào điều tra việc này.
Tuy nhiên loại thuốc này đem đến nhiều niềm vui hơn là tác dụng phụ của nó. Rốt cuộc thì tôi cũng đã thương lượng được với họ, quyết định sẽ thay đổi cho thuốc tốt hơn. Nhưng cơ thể tôi giờ đây đã không cho phép làm việc đó. Tôi đã thăm dò được việc thầy giáo của chúng ta vừa nghiên cứu ra một loại kim loại tổng hợp có thể điều trị được căn bệnh loãng xương. Kim loại này mềm, chắc chắn không thua kém gì protein tạo ra xương của cơ thể con người. Tôi đã xin thầy làm phẫu thuật cho tôi. Chỉ có thầy mới làm được điều đó.”
Ông Lucas cúi đầu không nói vì đến tận giờ cũng không biết thầy mình đã từng làm việc đó. Trong bản báo cáo khoa học của mình, ông lại đề cập đến vấn đề protein tái tạo ra xương bị lão hóa và cách phòng ngừa.
Lean liếc mắt nhìn ông rồi nói tiếp: “Việc sau này thì ngài biết rồi đấy. Tôi đến phòng thí nghiệm tìm thầy. Khi đó ngài cũng có mặt, nhưng thầy đã thẳng thừng từ chối tôi như một kẻ điên rồ. Lúc xô đẩy, tay tôi đã bị bỏng thuốc.”
“Tại sao?” Ông Lucas hỏi.
“Tại sao? Vì cậu con trai mù quý giá nhất của thầy đã sử dụng H, do không có đủ tiền chữa trị nên đã chết vì xương giòn vỡ đâm cả vào mạch máu. Trong lúc đau thương nhất ấy thầy mới bắt đầu nghĩ đến chuyện nghiên cứu protein tái tạo xương. Chính vì vậy, thầy vô cùng hận tôi. Đúng là hận đến tận xương tủy.” Khuôn mặt không có chút biểu hiện gì của Lean giờ nhăn nhúm lại.
“Thế hiện nay không phải là anh đang sống rất tốt đó sao?” Ông Lucas lại hỏi.
“Lúc đó tôi buồn lắm, nhưng chẳng bao lâu sau thầy cho tôi biết là thầy đồng ý làm phẫu thuật cho tôi, nhưng với điều kiện trước đó tôi phải ngừng sản xuất và kinh doanh thuốc H. Tôi đã đồng ý với thầy. Cuộc phẫu thuật thành công mỹ mãn. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của tôi lúc đó. Chứ tôi nào biết lão già đó đã gieo vào trong người tôi một thứ làm cho tôi đau đớn vô cùng! Đến khi tôi nhận ra thì lão đã tự sát rồi.” Lean hằn học nói. Lucas giật mình đánh thót một cái, thảo nào thầy mất tích một thời gian rồi lại đột ngột qua đời.
“Thứ gì?” Ông Lucas lẩm bẩm tự hỏi. Lean đặt chén trà xuống, nhìn thời gian, rồi bỗng nhiên lột hết quần áo trên người ra, để mình trần như nhộng trước mặt Lucas. Lucas lạ lắm, định hỏi ông ấy đang làm gì thì trước mắt bỗng hiện ra một thứ khiến ông buồn nôn và vô cùng sợ hãi.
Cơ thể gầy gò của Lean bỗng có sự thay đổi lạ, xương khuỷu tay bỗng lồi ra một đoạn như chiếc gai, tiếp đó, các đầu ngón tay cứ kêu răng rắc, toàn bộ đứt rời, da thịt nhăn nhúm lại như chiếc khăn mặt vừa vắt khô. Cùng với tiếng xương kêu răng rắc là xương ức nhô hẳn lên khiến cho ông ta đau đớn kêu gào. Ông Lucas muốn nhắm chặt mắt lại nhưng không tài nào làm được, đành phải đứng trân trân nhìn toàn bộ khớp xương của ông Lean lệch hết vị trí.
Cảnh quái dị ấy diễn ra chưa đầy vài phút nhưng với ông, nó dài như một thế kỷ. Sau đó cơ thể ông Lean lại trở về như cũ, khuôn mặt tái xanh, yếu vô cùng. Lean cẩn thận mặc quần áo vào rồi lại ngồi về vị trí trước mặt Lucas.
“Ngài nhìn thấy rồi đấy. Đó chính là kiệt tác của thầy giáo chúng ta. Ông ta đã cấy một kim loại có trí nhớ và luôn luôn biến dạng được vào trong toàn bộ khớp xương cơ thể tôi. Lũ kim loại đáng ghét này như được hẹn giờ, hàng ngày cứ đến thời gian nhất định thì nó lại có sự chuyển động ngược lại. Còn tôi chẳng khác gì như đang bị tra tấn dưới địa ngục. Ngài cũng đã nhìn thấy rồi đấy.” Lean thở hổn hển nói.
“Những cái đó đều là do ông tự làm tự chuốc lấy mà thôi.”
Ông Lucas lạnh lùng nói, ông đã biết từ lâu về những tác hại do thuốc H gây ra.
“Này, ngài đừng có phụ họa theo lão thầy đáng ghét đó. Thảo nào ông ta cứ một mực nói ngài là học trò xuất sắc nhất. Nhưng tôi tin là ngài xem xong thứ sau thì sẽ không nói với tôi bằng cái giọng cứng rắn ấy nữa.” Hình như Lean rất tự tin thì phải, ông ta cầm chiếc điều khiển trong tay, nhất nút.
Hình ảnh trên màn chiếu khiến ông bất ngờ. Đó là vợ và con gái của ông. Hai người đang lo lắng ngày đêm mong chờ ông trở về, mâm cơm trên bàn đã nguội ngắt. Lúc này ông mới nhận ra là đã lâu rồi mình không liên lạc với người nhà.
“Thế nào? Tôi có thể làm cho gia đình ông được sống bình yên, hạnh phúc. Nhưng ông cần phải giúp tôi, hoặc cũng có thể nói là giúp chính ông thầy của ông làm nốt phần phẫu thuật còn lại để trả lại cho tôi một cơ thể hoàn chỉnh. Như vậy tôi mới có sức nghiên cứu, hoàn thiện thuốc H, phát triển nó mạnh hơn nữa chứ.” Nói đến đây, Lean bật cười thật lớn. Hóa ra đó mới là mục đích chính của ông ta. “Nhưng tôi mới chỉ ở trong giai đoạn nghiên cứu, thí nghiệm về protein tái tạo ra xương thôi.” Ông nói khó.
“Không sao. Chỗ tôi còn toàn bộ những dữ liệu cần thiết cho việc nghiên cứu của lão già đó. Những tài liệu này chưa được công bố ra ngoài. Nghĩ mà xem, ngài hoàn toàn có thể nổi tiếng hơn nhờ việc này. Tôi tin rằng, với những tài liệu của lão già đó, ngài chắc chắn sẽ hoàn tất được công việc còn dang dở của lão ta. Mặt khác, nếu phẫu thuật thành công, ngài sẽ được một khoản tiền lớn.” – Lean nói với giọng kiên quyết – “Nhưng tôi cũng phải cảnh cáo ngài, ngài khác với lão già chết tiệt kia. Chúng tôi luôn ở bên cạnh người vợ dịu dàng và con gái ngài. Phẫu thuật xong, nếu tôi có phản ứng gì xấu – ngài cũng biết tôi là một bác sĩ nổi tiếng đấy – tôi sẽ hủy hoại tinh thần ngài bằng cách giải phẫu xác vợ và con gái ngài. Tôi chẳng đời nào giết ngài, nhưng tôi sẽ làm cho ngài sống những ngày còn lại trong ăn năn và đau khổ. Ngài nghĩ cho kỹ, một bên là cuộc sống giàu có, hạnh phúc, còn một bên là địa ngục tăm tối.” Lời nói của Lean giống như con dao phẫu thuật sắc bén chọc vào trái tim giáo sư. Thịt trên mặt Lean không ngừng chuyển động.
“Ông đúng là một con quỷ.” Lucas đau đớn thốt lên.
“Thế thì ngài sẽ là Faust”. Một lần nữa Lean lại cười lớn. Ông ta biết, Lucas không còn sự lựa chọn nào khác.
Lucas cật lực chỉnh lý lại hồ sơ và dữ liệu của thầy mình, đồng thời báo cho vợ con biết mình phải làm một cuộc phẫu thuật quan trọng nên vắng nhà vài ngày. Ông thấy lòng mình ấm lại khi nhận được lời chúc may mắn đầy lo lắng của vợ. Lean lúc nào cũng theo sát để giục giã ông.
Ông làm việc không quản ngày đêm, vừa gạt nước mắt thu xếp lại di cảo của thầy, vừa cố gắng hoàn thiện những lý luận của mình. Trong lúc dọn dẹp, ông phát hiện ra một chiếc hộp nhỏ, nó chỉ to bằng chiếc hộp đựng nhẫn. Ông cẩn thận mở chiếc hộp ra thì thấy bên trong có một hạt tròn bằng kim loại được đặt cố định trên một cái giá bằng kim loại. Nó rất nhỏ, chỉ bằng nửa hạt đỗ xanh. Đằng sau cái hộp có ghi dòng chữ: “Gửi cho học trò yêu quý nhất của ta.” Lean chuyển hết toàn bộ tài liệu mà thầy để lại cho Lucas nhưng lại không chú ý đến cái hộp nhỏ bé này.
Ông nhìn chiếc hộp nhưng chưa hiểu rõ tác dụng của nó. Nghĩ đến người thầy đã khuất, ông coi chiếc hộp là vật hộ mệnh của mình nên đeo nó vào chiếc dây chuyền trên cổ.
Cuối cùng ông cảm thấy đã đến lúc có thể bắt tay vào phẫu thuật cho Lean. Khi mổ cơ thể Lean, ông tìm thấy được vị trí của miếng kim loại có lưu trữ thông tin ấy. Ông định thay nó thì vô tình chạm phải một vật lạ.
Một mình ông thực hiện ca phẫu thuật ấy, mọi hỗ trợ đều được thực hiện bằng máy móc. Đây là một cách phẫu thuật khá phổ biến hiện nay, nhiều người thì lắm ý kiến, máy móc lại không thể chính xác như bàn tay con người, vì thế cần phải có sự kết hợp giữa máy móc và con người.
Lucas bỏ hết đoạn xương máy ra, ông vẫn còn nhớ thầy đã dạy mình cách đọc chữ của người mù. Vì cậu con trai mù chỉ nghe lời thầy nên thầy toàn dạy con học. Ông luôn đồng cảm với thầy mình. Mặt khác, ông cũng vô cùng cảm động trước sự lạc quan và cách sống có đạo đức của thầy.
“Lucas, ta biết, người làm xong phẫu thuật và sờ được vào những dòng chữ này chỉ có thể là con. Đây là lần trả thù đầu tiên trong cuộc đời làm bác sĩ của ta đối với bệnh nhân. Học trò này của ta đúng là một tên quỷ, mà đã là quỷ thì chỉ có thể sống ở trong địa ngục. Vì vậy, ta mong rằng cho dù là thế nào con cũng không được bỏ chiếc hộp ấy ra khỏi người hắn. Thầy của con.”
Sờ xong những dòng chữ này ông không cầm được nước mắt. Ông nhớ đến những lời dạy của thầy trước kia. Muốn chữa trị cơ thể của người khác thì cần phải chữa trị cho linh hồn của mình trước. Nếu mình làm trái với lời hứa ban đầu khi theo nghề thì sao? Chữa khỏi cho Lean để hắn tiếp tục hại nhiều người hơn ư? Nhưng nếu bỏ cuộc, đừng nói đến bản thân mà ngay cả vợ con mình cũng không thoát khỏi bàn tay hắn. Giáo sư đứng giữa sự lựa chọn khó khăn.
Ông cần phải có sự lựa chọn đúng đắn.
Ánh đèn phẫu thuật chiếu trên miếng kim loại sáng lấp lánh, ông thấy phần trên có vệt lõm hẳn đi.
Ba giờ sau phẫu thuật kết thúc, ông thở phào nhẹ nhõm bước ra khỏi phòng phẫu thuật. Theo như đã nói, ông chỉ được rời khỏi nơi này khi Lean bình phục hoàn toàn.
Vài tuần sau, Lean gọi ông đến. Lần này tinh thần ông ta khá hơn nhiều.
“Cảm ơn ngài, thưa giáo sư.” Lean cười nói.
“Khỏi cần, giờ thì ông không còn phải chịu đau đớn như xưa nữa, đúng không?” Lucas nhẹ nhàng nói.
“Đương nhien. Tôi đã kiểm tra, xương không còn bị gãy, cũng không có hiện tượng như trước. Ngài có thể về nhà được rồi.” – Lean lắc lắc đầu – “Nhưng hình như còn chút di chứng, tôi vẫn cảm thấy có gì không được suôn sẻ lắm.”
“Đó là do ông chưa quen với các protein tái tạo ra xương bằng kim loại. Sau này hoàn thiện tốt hơn thì tôi sẽ làm lại phẫu thuật cho ông.” Lucas nói.
Ông Lucas đã rời khỏi chỗ ở của Lean với sự tháp tùng của đám vệ sĩ cao lớn.
Nửa năm sau, ông có bài phát biểu tại Hội thảo xương quốc tế và kêu gọi mọi người hạn chế lạm dụng chất độc H mới. Ông còn nghiên cứu ra một loại thuốc để sử dụng cho những người thanh niên đã lạm dụng chất độc H. Ông khóc, nói với mọi người:
“Tôi phải cảm ơn thầy của tôi. Thầy đã cứu rỗi những người bị ma đưa lối quỷ dẫn đường bằng chính sự sống của mình. Đương nhiên là các chất kim loại thay xương đó sẽ có những tác dụng phụ nếu bệnh nhân còn sử dụng chất H. Xương sẽ bị vôi hóa và biến thành những cục lớn. Đáng sợ là người bệnh không chết đi mà cơ thể sẽ bị tàn phế, không nói được, sống dựa vào máy móc và mãi mãi đau đớn.”
Lời nói của ông khiến mọi người giật mình nhưng rồi ai cũng vỗ tay tán thưởng. Ông bước khỏi bục và về nhà mình.
Trong một khu biệt thự sang trọng, một người bệnh đau đớn nằm trên chiếc giường sang trọng như một cục đá. Cạnh bệnh nhân ấy là những bác sĩ danh tiếng.
Lean giống như sống trong một chiếc quan tài đen sì. Ông ta không biết rằng mình vẫn còn sống. Đương nhiên, ông ta cũng không biết rằng trong miếng kim loại ấy còn một chế độ khác, đó là cố định hoàn toàn. Đã cố định hoàn toàn thì mọi khớp xương sẽ chắc như gang thép. Những gì Lucas làm chỉ là khớp lại những khớp xương đó mà thôi.
Lucas dần tỉnh lại trong cơn hôn mê, ông cố gắn lắc lắc cái đầu nặng trịch của mình, mở mắt xem mình đang ở đâu. Bức tường bốn bề trắng xóa như tuyết, cánh cửa sắt xanh bị khóa chặt.
Ông còn nhớ rõ trước đó mình phát biểu về đề tài điều trị giòn xương bằng cách thay thế kim loại tại buổi hội thảo y học cấp nhà nước. Rõ ràng ông định quay về nhà, vậy sao lại đang ở đây.
“Giáo sư, ngài đã tỉnh lại rồi. Mong ngài thứ lỗi cho cách làm thô bạo của người của tôi.” Giọng nói nặng, trầm, vang lên ở phía trên. Lucas vội đứng dậy, hóa ra đằng sau bức tường còn có một máy hiển thị quét bằng tia X-quang. Một người đàn ông có khuôn mặt gầy gò, ánh mắt tinh ranh đang ngậm điếu xì gà nhìn ông. Giáo sư thấy khuôn mặt ấy quen quá nhưng trong chốc lát chưa nhớ ra ngay là ai.
“Ngài đã tỉnh lại rồi thì mời ngài ra ngoài phòng khách trò chuyện với tôi.” Nói xong, hình ảnh truyền đi nhanh chóng kết thúc, cánh cửa sắt mở ra, hai người đàn ông cao lớn mặc comple màu đen, đeo kính râm màu đen đi vào và ra hiệu mời ông đi ra ngoài. Lúc này ông biết chống đối chỉ là thừa, đành đi theo họ.
Đi qua hành lang dài tối tăm và một cầu thang dài như không có kết thúc, họ lại ngồi lên xe điện chạy tiếp. Giáo sư cảm thấy mình như đang đi một chuyến du lịch rất dài, cuối cùng thì ba người họ cũng đến trước một cánh cửa gỗ màu đỏ rất lớn.
Hệ thống tự động nhận dạng lập tức làm việc và cánh cửa được mở ra ngay. Hai vệ sĩ đi cùng không có ý di chuyển nữa, nên ông đành phải bước vào phòng đó một mình.
Phòng khá rộng rãi, hình như bằng một nửa căn phòng thí nghiệm của giáo sư. Phải biết rằng căn phòng thí nghiệm của ông là một trong những phòng thí nghiệm rộng nhất bang Califonia, cho dù có chứa đầy thiết bị thì vẫn có thể chứa thêm được bốn mươi người nữa. Căn phòng hiện tại chỉ có ông và người đối diện.
Ngồi bên bộ bàn ghế làm bằng trúc theo kiểu phương Đông là một người đàn ông khá phong độ đang rót trà.
“Rất xin lỗi vì đã làm giáo sư lo lắng. Tôi phải mời ngài đến đây như thế này là vì không có cách nào khác.” Anh ta tươi cười đứng dậy, đưa cốc trà cho ông Lucas. Giáo sư không nói gì, ông đoán anh ta khoảng ngoài ba mươi tuổi, dáng người dong dỏng, hơi gầy, mái tóc màu nâu sẫm khá rậm và đôi môi lúc nào cũng khép chặt. Lại còn đôi mắt màu xanh nhạt nữa. Bỗng nhìn thấy một vết sẹo do bị bỏng thuốc gây ra, ông thốt lên:
“Cậu chính là Lean!”
“Đúng vậy, thế là ngài đã nhớ ra tôi. Chúng ta cùng một thầy mà ra. Xét cho cùng thì tôi cũng học trên ngài.” Lean cười lớn, còn ông thì không tài nào cười nổi. Rõ ràng là mình đã gần 50, đối phương phải lớn tuổi hơn mình chưa sao lại trẻ đến vậy, lẽ nào chất độc H chảy trong người ông ta lại có tác dụng cải lão hoàn đồng? Nếu vậy thì bác sỹ và thuốc còn làm được gì?
“Tôi biết ngài còn nhiều điều nghi ngờ, kể cả việc liên quan đến thầy giáo của chúng ta, bác sỹ chuyên khoa xương nổi tiếng nhất thế giới. Hai mươi năm trước tôi bắt đầu nghiên cứu các loại thuốc liên quan đến tốc độ phát triển của xương và đã có được một thành quả nhất định. Một chất tên là H có thể giúp cho tốc độ phân chia tế bào của chúng ta chậm đi, từ đó làm giảm quá trình lão hóa.
Tôi đã kiếm được hàng núi tiền nhờ loại thuốc này, nhưng không ngờ là loại thuốc này lại phá hoại protein cấu tạo ra xương. Vì thường xuyên sử dụng thuốc H nên các khớp xương của tôi giòn chẳng khác gì thủy tinh. Dù có nhiều tiền hơn thì tôi cũng sẽ mãi mãi nằm ở trên giường bệnh suốt cuộc đời còn lại.” Lean lạnh lùng nói như đang kể chuyện về người khác vậy.
“Sau đó thì sao?” Giáo sư không kìm được lòng mình, hỏi ngay. “Cục quản lý thuốc nhà nước đã bắt tay vào điều tra việc này.
Tuy nhiên loại thuốc này đem đến nhiều niềm vui hơn là tác dụng phụ của nó. Rốt cuộc thì tôi cũng đã thương lượng được với họ, quyết định sẽ thay đổi cho thuốc tốt hơn. Nhưng cơ thể tôi giờ đây đã không cho phép làm việc đó. Tôi đã thăm dò được việc thầy giáo của chúng ta vừa nghiên cứu ra một loại kim loại tổng hợp có thể điều trị được căn bệnh loãng xương. Kim loại này mềm, chắc chắn không thua kém gì protein tạo ra xương của cơ thể con người. Tôi đã xin thầy làm phẫu thuật cho tôi. Chỉ có thầy mới làm được điều đó.”
Ông Lucas cúi đầu không nói vì đến tận giờ cũng không biết thầy mình đã từng làm việc đó. Trong bản báo cáo khoa học của mình, ông lại đề cập đến vấn đề protein tái tạo ra xương bị lão hóa và cách phòng ngừa.
Lean liếc mắt nhìn ông rồi nói tiếp: “Việc sau này thì ngài biết rồi đấy. Tôi đến phòng thí nghiệm tìm thầy. Khi đó ngài cũng có mặt, nhưng thầy đã thẳng thừng từ chối tôi như một kẻ điên rồ. Lúc xô đẩy, tay tôi đã bị bỏng thuốc.”
“Tại sao?” Ông Lucas hỏi.
“Tại sao? Vì cậu con trai mù quý giá nhất của thầy đã sử dụng H, do không có đủ tiền chữa trị nên đã chết vì xương giòn vỡ đâm cả vào mạch máu. Trong lúc đau thương nhất ấy thầy mới bắt đầu nghĩ đến chuyện nghiên cứu protein tái tạo xương. Chính vì vậy, thầy vô cùng hận tôi. Đúng là hận đến tận xương tủy.” Khuôn mặt không có chút biểu hiện gì của Lean giờ nhăn nhúm lại.
“Thế hiện nay không phải là anh đang sống rất tốt đó sao?” Ông Lucas lại hỏi.
“Lúc đó tôi buồn lắm, nhưng chẳng bao lâu sau thầy cho tôi biết là thầy đồng ý làm phẫu thuật cho tôi, nhưng với điều kiện trước đó tôi phải ngừng sản xuất và kinh doanh thuốc H. Tôi đã đồng ý với thầy. Cuộc phẫu thuật thành công mỹ mãn. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của tôi lúc đó. Chứ tôi nào biết lão già đó đã gieo vào trong người tôi một thứ làm cho tôi đau đớn vô cùng! Đến khi tôi nhận ra thì lão đã tự sát rồi.” Lean hằn học nói. Lucas giật mình đánh thót một cái, thảo nào thầy mất tích một thời gian rồi lại đột ngột qua đời.
“Thứ gì?” Ông Lucas lẩm bẩm tự hỏi. Lean đặt chén trà xuống, nhìn thời gian, rồi bỗng nhiên lột hết quần áo trên người ra, để mình trần như nhộng trước mặt Lucas. Lucas lạ lắm, định hỏi ông ấy đang làm gì thì trước mắt bỗng hiện ra một thứ khiến ông buồn nôn và vô cùng sợ hãi.
Cơ thể gầy gò của Lean bỗng có sự thay đổi lạ, xương khuỷu tay bỗng lồi ra một đoạn như chiếc gai, tiếp đó, các đầu ngón tay cứ kêu răng rắc, toàn bộ đứt rời, da thịt nhăn nhúm lại như chiếc khăn mặt vừa vắt khô. Cùng với tiếng xương kêu răng rắc là xương ức nhô hẳn lên khiến cho ông ta đau đớn kêu gào. Ông Lucas muốn nhắm chặt mắt lại nhưng không tài nào làm được, đành phải đứng trân trân nhìn toàn bộ khớp xương của ông Lean lệch hết vị trí.
Cảnh quái dị ấy diễn ra chưa đầy vài phút nhưng với ông, nó dài như một thế kỷ. Sau đó cơ thể ông Lean lại trở về như cũ, khuôn mặt tái xanh, yếu vô cùng. Lean cẩn thận mặc quần áo vào rồi lại ngồi về vị trí trước mặt Lucas.
“Ngài nhìn thấy rồi đấy. Đó chính là kiệt tác của thầy giáo chúng ta. Ông ta đã cấy một kim loại có trí nhớ và luôn luôn biến dạng được vào trong toàn bộ khớp xương cơ thể tôi. Lũ kim loại đáng ghét này như được hẹn giờ, hàng ngày cứ đến thời gian nhất định thì nó lại có sự chuyển động ngược lại. Còn tôi chẳng khác gì như đang bị tra tấn dưới địa ngục. Ngài cũng đã nhìn thấy rồi đấy.” Lean thở hổn hển nói.
“Những cái đó đều là do ông tự làm tự chuốc lấy mà thôi.”
Ông Lucas lạnh lùng nói, ông đã biết từ lâu về những tác hại do thuốc H gây ra.
“Này, ngài đừng có phụ họa theo lão thầy đáng ghét đó. Thảo nào ông ta cứ một mực nói ngài là học trò xuất sắc nhất. Nhưng tôi tin là ngài xem xong thứ sau thì sẽ không nói với tôi bằng cái giọng cứng rắn ấy nữa.” Hình như Lean rất tự tin thì phải, ông ta cầm chiếc điều khiển trong tay, nhất nút.
Hình ảnh trên màn chiếu khiến ông bất ngờ. Đó là vợ và con gái của ông. Hai người đang lo lắng ngày đêm mong chờ ông trở về, mâm cơm trên bàn đã nguội ngắt. Lúc này ông mới nhận ra là đã lâu rồi mình không liên lạc với người nhà.
“Thế nào? Tôi có thể làm cho gia đình ông được sống bình yên, hạnh phúc. Nhưng ông cần phải giúp tôi, hoặc cũng có thể nói là giúp chính ông thầy của ông làm nốt phần phẫu thuật còn lại để trả lại cho tôi một cơ thể hoàn chỉnh. Như vậy tôi mới có sức nghiên cứu, hoàn thiện thuốc H, phát triển nó mạnh hơn nữa chứ.” Nói đến đây, Lean bật cười thật lớn. Hóa ra đó mới là mục đích chính của ông ta. “Nhưng tôi mới chỉ ở trong giai đoạn nghiên cứu, thí nghiệm về protein tái tạo ra xương thôi.” Ông nói khó.
“Không sao. Chỗ tôi còn toàn bộ những dữ liệu cần thiết cho việc nghiên cứu của lão già đó. Những tài liệu này chưa được công bố ra ngoài. Nghĩ mà xem, ngài hoàn toàn có thể nổi tiếng hơn nhờ việc này. Tôi tin rằng, với những tài liệu của lão già đó, ngài chắc chắn sẽ hoàn tất được công việc còn dang dở của lão ta. Mặt khác, nếu phẫu thuật thành công, ngài sẽ được một khoản tiền lớn.” – Lean nói với giọng kiên quyết – “Nhưng tôi cũng phải cảnh cáo ngài, ngài khác với lão già chết tiệt kia. Chúng tôi luôn ở bên cạnh người vợ dịu dàng và con gái ngài. Phẫu thuật xong, nếu tôi có phản ứng gì xấu – ngài cũng biết tôi là một bác sĩ nổi tiếng đấy – tôi sẽ hủy hoại tinh thần ngài bằng cách giải phẫu xác vợ và con gái ngài. Tôi chẳng đời nào giết ngài, nhưng tôi sẽ làm cho ngài sống những ngày còn lại trong ăn năn và đau khổ. Ngài nghĩ cho kỹ, một bên là cuộc sống giàu có, hạnh phúc, còn một bên là địa ngục tăm tối.” Lời nói của Lean giống như con dao phẫu thuật sắc bén chọc vào trái tim giáo sư. Thịt trên mặt Lean không ngừng chuyển động.
“Ông đúng là một con quỷ.” Lucas đau đớn thốt lên.
“Thế thì ngài sẽ là Faust”. Một lần nữa Lean lại cười lớn. Ông ta biết, Lucas không còn sự lựa chọn nào khác.
Lucas cật lực chỉnh lý lại hồ sơ và dữ liệu của thầy mình, đồng thời báo cho vợ con biết mình phải làm một cuộc phẫu thuật quan trọng nên vắng nhà vài ngày. Ông thấy lòng mình ấm lại khi nhận được lời chúc may mắn đầy lo lắng của vợ. Lean lúc nào cũng theo sát để giục giã ông.
Ông làm việc không quản ngày đêm, vừa gạt nước mắt thu xếp lại di cảo của thầy, vừa cố gắng hoàn thiện những lý luận của mình. Trong lúc dọn dẹp, ông phát hiện ra một chiếc hộp nhỏ, nó chỉ to bằng chiếc hộp đựng nhẫn. Ông cẩn thận mở chiếc hộp ra thì thấy bên trong có một hạt tròn bằng kim loại được đặt cố định trên một cái giá bằng kim loại. Nó rất nhỏ, chỉ bằng nửa hạt đỗ xanh. Đằng sau cái hộp có ghi dòng chữ: “Gửi cho học trò yêu quý nhất của ta.” Lean chuyển hết toàn bộ tài liệu mà thầy để lại cho Lucas nhưng lại không chú ý đến cái hộp nhỏ bé này.
Ông nhìn chiếc hộp nhưng chưa hiểu rõ tác dụng của nó. Nghĩ đến người thầy đã khuất, ông coi chiếc hộp là vật hộ mệnh của mình nên đeo nó vào chiếc dây chuyền trên cổ.
Cuối cùng ông cảm thấy đã đến lúc có thể bắt tay vào phẫu thuật cho Lean. Khi mổ cơ thể Lean, ông tìm thấy được vị trí của miếng kim loại có lưu trữ thông tin ấy. Ông định thay nó thì vô tình chạm phải một vật lạ.
Một mình ông thực hiện ca phẫu thuật ấy, mọi hỗ trợ đều được thực hiện bằng máy móc. Đây là một cách phẫu thuật khá phổ biến hiện nay, nhiều người thì lắm ý kiến, máy móc lại không thể chính xác như bàn tay con người, vì thế cần phải có sự kết hợp giữa máy móc và con người.
Lucas bỏ hết đoạn xương máy ra, ông vẫn còn nhớ thầy đã dạy mình cách đọc chữ của người mù. Vì cậu con trai mù chỉ nghe lời thầy nên thầy toàn dạy con học. Ông luôn đồng cảm với thầy mình. Mặt khác, ông cũng vô cùng cảm động trước sự lạc quan và cách sống có đạo đức của thầy.
“Lucas, ta biết, người làm xong phẫu thuật và sờ được vào những dòng chữ này chỉ có thể là con. Đây là lần trả thù đầu tiên trong cuộc đời làm bác sĩ của ta đối với bệnh nhân. Học trò này của ta đúng là một tên quỷ, mà đã là quỷ thì chỉ có thể sống ở trong địa ngục. Vì vậy, ta mong rằng cho dù là thế nào con cũng không được bỏ chiếc hộp ấy ra khỏi người hắn. Thầy của con.”
Sờ xong những dòng chữ này ông không cầm được nước mắt. Ông nhớ đến những lời dạy của thầy trước kia. Muốn chữa trị cơ thể của người khác thì cần phải chữa trị cho linh hồn của mình trước. Nếu mình làm trái với lời hứa ban đầu khi theo nghề thì sao? Chữa khỏi cho Lean để hắn tiếp tục hại nhiều người hơn ư? Nhưng nếu bỏ cuộc, đừng nói đến bản thân mà ngay cả vợ con mình cũng không thoát khỏi bàn tay hắn. Giáo sư đứng giữa sự lựa chọn khó khăn.
Ông cần phải có sự lựa chọn đúng đắn.
Ánh đèn phẫu thuật chiếu trên miếng kim loại sáng lấp lánh, ông thấy phần trên có vệt lõm hẳn đi.
Ba giờ sau phẫu thuật kết thúc, ông thở phào nhẹ nhõm bước ra khỏi phòng phẫu thuật. Theo như đã nói, ông chỉ được rời khỏi nơi này khi Lean bình phục hoàn toàn.
Vài tuần sau, Lean gọi ông đến. Lần này tinh thần ông ta khá hơn nhiều.
“Cảm ơn ngài, thưa giáo sư.” Lean cười nói.
“Khỏi cần, giờ thì ông không còn phải chịu đau đớn như xưa nữa, đúng không?” Lucas nhẹ nhàng nói.
“Đương nhien. Tôi đã kiểm tra, xương không còn bị gãy, cũng không có hiện tượng như trước. Ngài có thể về nhà được rồi.” – Lean lắc lắc đầu – “Nhưng hình như còn chút di chứng, tôi vẫn cảm thấy có gì không được suôn sẻ lắm.”
“Đó là do ông chưa quen với các protein tái tạo ra xương bằng kim loại. Sau này hoàn thiện tốt hơn thì tôi sẽ làm lại phẫu thuật cho ông.” Lucas nói.
Ông Lucas đã rời khỏi chỗ ở của Lean với sự tháp tùng của đám vệ sĩ cao lớn.
Nửa năm sau, ông có bài phát biểu tại Hội thảo xương quốc tế và kêu gọi mọi người hạn chế lạm dụng chất độc H mới. Ông còn nghiên cứu ra một loại thuốc để sử dụng cho những người thanh niên đã lạm dụng chất độc H. Ông khóc, nói với mọi người:
“Tôi phải cảm ơn thầy của tôi. Thầy đã cứu rỗi những người bị ma đưa lối quỷ dẫn đường bằng chính sự sống của mình. Đương nhiên là các chất kim loại thay xương đó sẽ có những tác dụng phụ nếu bệnh nhân còn sử dụng chất H. Xương sẽ bị vôi hóa và biến thành những cục lớn. Đáng sợ là người bệnh không chết đi mà cơ thể sẽ bị tàn phế, không nói được, sống dựa vào máy móc và mãi mãi đau đớn.”
Lời nói của ông khiến mọi người giật mình nhưng rồi ai cũng vỗ tay tán thưởng. Ông bước khỏi bục và về nhà mình.
Trong một khu biệt thự sang trọng, một người bệnh đau đớn nằm trên chiếc giường sang trọng như một cục đá. Cạnh bệnh nhân ấy là những bác sĩ danh tiếng.
Lean giống như sống trong một chiếc quan tài đen sì. Ông ta không biết rằng mình vẫn còn sống. Đương nhiên, ông ta cũng không biết rằng trong miếng kim loại ấy còn một chế độ khác, đó là cố định hoàn toàn. Đã cố định hoàn toàn thì mọi khớp xương sẽ chắc như gang thép. Những gì Lucas làm chỉ là khớp lại những khớp xương đó mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.