Môi Đỏ

Chương 32: Dưa lưới

Kim Dạng

18/12/2021

“Anh Phó, lời anh nói thật khiến người khác tổn thương.” Bùi Hề Nhược bĩu môi, “Đã từng, tôi còn tưởng rằng anh là quân tử nữa đấy.”

Lời này không phải là lời nói dối.

Nhớ đến trước kia, khi mẹ Bùi đưa tấm ảnh của anh cho cô xem, khen ngợi vài ngày trời. Nói rằng Phó Triển Hành gia thế tốt, nhân phẩm tốt, năng lực tốt, giữ mình trong sạch.

Cô mới không tin.

Tám vị hôn phu trước kia, tiếng tăm ở bên ngoài cũng chẳng tồi, nhưng kết quả thì sao? Không phải đều là mấy tên ngoại tình, tán gia bại sản hay ‘con trai cưng của mẹ’ hay sao? Kể cả không có vấn đề gì lớn, nhưng thói hư tật xấu thì đầy rẫy.

Vì thế, Bùi Hề Nhược đặc biệt tìm người đi điều tra, thề rằng phải tìm ra điểm yếu của tuyển thủ số chín này.

Kết quả phát hiện, vị Phó tiên sinh kia lại quả thật vô cùng thanh bạch, không có gì để có thể bới móc ra, đến cả nhân viên nhỏ trong công ty, cũng đều khen anh một câu ‘người khiêm tốn’.

Hôm nay ở cùng nhau mới biết, cái gì mà quân tử như lan*, nho nhã lịch thiệp, chẳng có cái nào là thật cả. Khi tên hòa thượng này bắt đầu chiến đấu với cô, cũng lợi hại quá rồi.

*Lan: Trong văn hóa Trung Hoa tùng, cúc, trúc, mai là biểu tượng cho người quân tử.

“Cô Bùi, trước giờ tôi cũng chưa từng nói mình là ‘quân tử’.” Anh đính chính.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lần đầu tiên Bùi Hề Nhược gặp phải một người tránh hết những lời khen từ người khác, lập tức đề cao cảnh giác dựa vào phía sau, hai tay ôm ngực.

“Vậy tôi cùng anh sống trong một ngôi nhà, không phải là quá nguy hiểm rồi sao? Hay là thế này, anh dọn ra ngoài đi.”

Phó Triển Hành liếc cô, “Cô Bùi đang lo lắng gì vậy?”

“Đương nhiên là trước hoa dưới trăng, cô nam quả nữ, ở cùng nhau, rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi.” Cô rất nghiêm túc, rồi lại cười hì hì.

“Em không cần lo lắng.” Anh giống như đang sợ cô nghĩ bậy nghĩ bạ, lạnh nhạt đáp, “Tôi thích kiểu người dịu dàng ít nói.”

“Vậy thì tốt.” Bùi Hề Nhược thở dài một hơi nhẹ nhõm, triệt để yên tâm.

Cô tuyệt đối tin tưởng nhân phẩm của hòa thượng, nếu đã không có ý gì với cô, chắc chắn sẽ không làm loạn.



Bùi Hề Nhược đạt được mục đích, hài lòng mãn nguyện rời đi.

Thẩm Minh rón rén ghé vào cửa phòng làm việc, “Phó Tổng, có cần tôi gọi cho anh một phần ăn mới không?”

Phó Triển Hành đứng dậy, “Không cần.” Khả năng bếp núc của cô, thực sự cũng tạm ổn.

“Đã rõ, còn có….” Thẩm Minh có chút do dự, “Cựu giám đốc Thẩm Phục Đức, nói rằng muốn gặp anh, bây giờ đang ở bên dưới.”

“Để ông ấy lên.”

Thang máy đi lên, nhìn những con số màu đỏ dần chuyển động, Thẩm Phục Đức đột nhiên có cảm giác bi thương khó có thể miêu tả. Tầng mười sáu của tòa tổng bộ, cùng với sự thay đổi chủ nhân, đã có rất nhiều sự khác biệt, tựa như thể hiện rõ sự thay đổi quyền thế.

Đẩy cửa đi vào văn phòng, vẫn là hai người đối lập như trước, một đứng một ngồi, đến sắc trời cũng có lấy vài phần giống với bầu không khí này.

Không giống đó là, vị trí của hai người đã tráo đổi hoàn toàn.

Phó Triển Hành theo phép lịch sự đứng dậy, tỏ ý mời ông ngồi xuống, “Cậu họ.”

Thẩm Phục Đức nhìn anh, cảm giác cục tức đã đè nén lâu nay lại bùng lên. Tuy nhiên, lúc này không cho phép ông ta lại bày ra vẻ của bậc trưởng bối nữa, liền ‘ừ’ một tiếng rồi ngồi xuống.

“Cậu họ tìm cháu có việc gì vậy?” Phó Triển Hành không nhanh không chậm hỏi.

Cũng không phải là chưa chuẩn bị tốt để mở cửa nhìn núi, chỉ là khi thực sự đến thời khắc này, Thẩm Phục Đức vẫn là không thể mất đi chút mặt mũi.

Hơn nửa năm trước, ông ta vì việc thông đồng với người phụ trách của trung tâm nghiên cứu làm một phần báo cáo giả cho báo cáo tính năng của CPU điện thoại, bị Phó Triển Hành đưa đến ban giám sát tiếp nhận điều tra.

Ngồi được đến cái vị trí này, có những ai hai tay thực sự trong sạch?

Bởi vì sự việc bản báo cáo của CPU, củ cải cũng bị lôi ra theo, trước đây những gì ông ta âm thầm làm từng chuyện một bị bại lộ. Tòa nhà cao tầng, cả một đêm yên tĩnh.

Cuối cùng, ông ta bị cách chức tổng giám đốc, gia sản cũng tiêu tan, người từng nắm quyền cao vọng trọng của tập đoàn, chớp mắt liền mất trắng.

Nhìn trên cương vị ông ta là người của Phó gia, hoặc cũng có thể là do có chút nhân nhượng, mỗi năm Phó Triển Hành đều cho ông ta một khoản tiền. Tuy nhiên, chút tiền ‘lương hưu’ ít ỏi này, so với tài phú của trước kia, lại là một loại nhục nhã.

“Triển Hành,” Thẩm Phục Đức thầm hít sâu, lấy ra tôn nghiêm của bậc trưởng bối, ôn hòa hỏi, “Cậu muốn hỏi, cháu định xử lí cậu ba của cháu ra sao?”

Cậu ba của Phó Triển Hành, cũng chính là anh ruột của Thẩm Phục Đức, Thẩm Phục Tài.

Từ năm ngoái, Thẩm Phục Tài vì bị nghi ngờ bán bí mật của công ty nên đã bị giam giữ hình sự, chớp mắt, ngày phán tội cũng đã sắp đến.

“Cậu họ,” Phó Triển Hành cười, “Chuyện của cậu ba đã được chuyển giao cho tòa án từ lâu, không phải cháu muốn động tay là có thể động tay được.”

Thẩm Phục Đức cố gắng nhẫn nhịn, hòa hoãn khuyên nhủ, “Triển Hành, chúng ta đều là người một nhà. Dù cậu ba của cháu có làm sai, nhưng may là phát hiện kịp thời, nên cũng không có tổn hại gì lớn đến công ty.”



“Cậu và cậu ba của cháu đứng ở sai bên, rơi vào kết cục của ngày hôm nay, cũng không trách ai được cả. Chỉ hy vọng cháu hạ thủ lưu tình, tha cho ông ấy một lần….”

“Lúc cháu còn nhỏ, cậu ba vô cùng thích cháu…..”

……..

Dù cho ông ta lời nói tha thiết, hay bày ra dáng vẻ của bậc trưởng bối thầm đè ép, hay lấy bài ca tình thân ra, Phó Triển Hành vẫn luôn ngồi trên ghế, không có ngắt lời, cũng không bày tỏ sự đồng ý.

Sắc mắt anh bình tĩnh, khi nghe đến câu “cậu ba vô cùng thích cháu”, cũng không có lấy một tia bất thường.

Thẩm Phục Đức khổ tâm khổ sức nói một tràng, thấy anh như cũ không có phản ứng gì, sức kiên nhẫn có hạn cuối cùng cùng biến mất, không nhịn được mà cười lạnh, “Vì thế, cậu căn bản muốn ép chúng tôi đến bước đường cùng đúng không.”

Phó Triển Hành ngước mắt nhìn ông ta, giọng điệu vô cùng bình thản, “Tại sao lại không?”

Giống như không ngờ được anh sẽ nói như vậy, Thẩm Phục Đức liền sững sờ.

Trong ấn tượng của ông ta, mặc dù Phó Triển Hành là một nhân vật lợi hại ít gặp trong cuộc đời, nhưng tính tình ôn hòa, tài năng hơn người, dù sao, đạo lý “chó cùng rứt giậu, cứng quá thì gãy” này ai cũng hiểu.

Ông ta và Thẩm Phục Tài đã thất bại như vậy rồi, tại sao anh vẫn đuổi cùng giết tận như thế? Rốt cuộc là có thâm thù đại hận gì?

Hồi lâu, Thẩm Phục Đức cuối cùng nhớ tới gì đó, hung ác ngẩng đầu, “Bởi vì chuyện của mẹ cậu, cậu đã biết rồi. Đúng không?”

Lúc này, đầu óc họat động rất nhanh, đưa ra dự đoán thứ hai, “Chuyện của cậu ba của cậu, cũng là do cậu ở sau lưng giở trò, dụ người vào bẫy, đúng không?”

Phó Triển Hành không đáp, chỉ chạm vào chuỗi hạt trên cổ tay, nhẹ nhàng di chuyển từng hạt, từng hạt một.

Thì đã sao?

Ai quy định anh phải làm người quang minh chính đại vậy?



Tháng mười, khi những cây phong trên núi dần chuyển sang màu đỏ, Bùi Hề Nhược cũng trở về biệt thự Minh Sơn một chuyến.

Không phải là cô nhớ nhung cuộc sống trên núi này.

Mà là mùa thu ở Bình thành, quá đáng sợ rồi.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Năm ngoái, cô chỉ ở Bình thành vài ngày, nên chưa kịp trải nghiệm cái khô hanh và bão cát ở nơi đây.

Gần đây phát hiện, ngày tháng trôi qua thật khó khăn. Khi ở trong nhà, dù có hệ thống thông minh, nhưng người làm sao có thể mãi không ra ngoài được? Nhưng vừa ra ngoài, cô lại cảm thấy da mặt mình vô cùng khó chịu, mấy ngày liền đều hận không thể hai mươi tư tiếng đều đắp mặt nạ lên mặt.

Trừ điều này ra, hỏa khí vẫn rất lớn.

Chỉ có thể lên núi tu dưỡng vài ngày vậy.

“Phu nhân, thời tiết khô hanh, chút nữa tôi nấu cho cô một bát canh lê tuyết đường phèn để nhuận phổi.” Dì Trương cười nói.

Trong thời gian bọn họ không ở biệt thự Minh Sơn, ở đây luôn có dì Trương chăm lo, vẫn sáng sủa và sạch sẽ, vô cùng gọn gàng, lộ ra được thú vui tao nhã của người sống ẩn dật.

Bùi Hề Nhược nằm xuống sô pha, nằm thẳng cẳng.

Cô là người phía nam, chỉ gả đến phía bắc thôi, đã cảm thấy vô cùng buồn thương rồi, không biết rằng các công chúa hòa thân thời cổ đại, bị gả đến nơi gió lạnh bão cát, không biết sẽ bị dày vò đến mức độ nào.

Nghĩ ngợi lung tung một hồi, dì Trương đã đi ra từ phòng bếp, “Đúng rồi phu nhân, cô nói gần đây tính tình nóng nảy, có phải là……đã có rồi không?”

Bùi Hề Nhược đang ngồi trên sô pha bóc đồ ăn vặt, nghe thấy lời này thiếu chút nữa thì mắc nghẹn, “Không có ạ, dì Trương, dì nghĩ nhiều rồi.”

“Vâng vâng.” Dì Trương cười cười, quay lại phòng bếp.

Bùi Hề Nhược lại không có hứng thú ăn đồ ăn vặt nữa, lại nắm xuống sô pha, lướt weibo. Trùng hợp lúc này, Giản Tinh Nhiên gọi đến.

“Mấy tháng nữa khách sạn sẽkhai trương, mấy ngày nữa bộ phận quan hệ công chúng bên kia sẽ đăng bài lên blog, muốn sử dụng khu tường nghệ thuật, và tranh ở hành lang làm điểm bán hàng, tớ muốn đề tên weibo của cậu? Miễn cho mọi người khỏi nghĩ cậu là bình hoa.”

“Được nha.” Bùi Hề Nhược đáp.

Cô vốn dĩ cũng không phải là người khiêm tốn, cũng đã từng tuyên truyền cho tranh của mình trên Weibo, kết quả thì sao, số lượng fan tăng lên như vũ bão, tất cả đều đến xem nhan sắc của người vẽ tranh.

Nói ra thì cũng có chút kỳ quái, lần này cho dù Giản Tinh Nhiên muốn tuyên truyền cho cô, cũng không xé được lớp sóng hoa kia.

Cô lại lướt weibo một hồi, sau đó ném điện thoại qua một bên, nằm trên sô pha xem phim hoạt hình.

Một bộ phim hoạt hình IQ cao.

Phong cách vẽ khá cổ quái, mặt người như chiếc dùi, nhân vật chính có đôi mắt ba góc, giống như nhân vật phản diện vậy.

Nhưng không ngăn được tình tiết hấp dẫn của bộ phim, mỗi tập đều thể hiện được kỹ năng cao siêu. Hơn nữa, trừ nhân vật chính ra, cơ bản những nhân vật khác đều là phụ họa, nên cô không có áp lực về việc nhận mặt.



Khi Phó Triển Hành trở về, Bùi Hề Nhược đang vắt ngược chân lên thành sô pha, mặt hướng về màn hình tivi.

Cái tư thế này một khi không cẩn thận sẽ bị lăn xuống dưới đất ngay lập tức, nhưng cô lại có thể giữ được thăng bằng, không chỉ như vậy, còn giữ thăng bằng một cách rất đẹp mắt.

Ánh mặt trời hắt vào, phác họa một cơ thể mềm mại.

Lại gần nhìn, ánh mắt của cô trống rỗng, giống như sống không có gì nuối tiếc vậy.

“Bùi Hề Nhược, em sao vậy?” Bởi vì mấy ngày gần đây thời tiết không tốt, nên cô cũng thường hay mất tinh thần, giống như đóa hoa tươi đã mất nước vậy. Vốn tưởng rằng qua ở biệt thự Minh Sơn sẽ tốt hơn một chút, nào ngờ lại càng không có tinh thần rồi.

“Xem nhiều phim hoạt hình quá, IQ không theo kịp.” Bùi Hề Nhược lẩm bẩm, “Tôi đơ rồi.”

Phó Triển Hành liếc nhìn màn hình tivi, “Phim hoạt hình cũng xem không hiểu?”

Đây là chính là giọng điệu của người ngoài hành tinh, Bùi Hề Nhược nắm lấy thành sô pha, lật người lại, “Phó Triển Hành, anh đừng có mà coi thường phim hoạt hình. Có những bộ vô cùng thâm thúy, chưa chắc anh xem đã hiểu đâu.”

Anh nhướng mày, giống như không đồng ý với câu này của cô.

Bùi Hề Nhược ngồi ngay ngắn lên, nhấn mở.

Tình tiết trước đó là nam chính nhận được lời mời, tham gia một trận đánh bạc, dựa trên nguyên tắc của kéo, búa, bao, lần lượt ra bài, dựa trên nguyên tắc truyền thống để giành được chiến thắng, người thắng có thể lấy sao của người thua.

Đến khi trò chơi kết thúc, mỗi người phải giữ lại được ba ngôi sao hoàn chỉnh, hơn nữa phải dùng hết mười tấm bài ban đầu, mới là người thắng cuộc. Nếu không, sẽ vác một số nợ khổng lồ.

Bùi Hề Nhược không định nói lại đầu đuôi chi tiết với Phó Triển Hành, cứ ngồi bên cạnh đợi kịch hay.

Không ngờ rằng, xem xem một hồi, tự mình lại vì không xem hiểu, không nhịn được mà hỏi, “Tại sao khi anh ta xem lịch sử các quân bài đã ra liền có vẻ mặt chuyện không tốt sắp xảy ra vậy?”

“Theo như lịch sử của các quân bài đã đánh ra, tần số sử dụng của các quân bài hình kéo rất nhiều, mà quân bài hình bao lại rất ít được sử dụng. Anh ta tám phần đều giữ lại bài hình búa, cơ hội thắng ngày càng thấp.” Phó Triển Hành nhìn cô, nói ra ý nghĩa đằng sau đó, “Đồng nghĩa với việc có người dùng chiến lược chơi giống với cậu ta, chỉ là, giữ lại là lá bài hình bao.”

Quả nhiên, một giây sau, nhân vật chính phát sinh những việc đúng như Phó Triển Hành nói.

“………..”Bùi Hề Nhược có chút buồn rầu, cầm chiếc gối qua, không thể không thừa nhận một điều, người có IQ cao đã thắng từ ngay vạch xuất phát.

Phó Triển Hành thấy sự kiêu ngạo của cô đã dần dần tắt đi, cũng không nhìn qua màn hình tivi nữa, mà quay sang đưa cho cô một chiếc thẻ màu đen.

Bùi Hề Nhược tò mò cầm lấy, “Đây là gì vậy?”

“Phòng tắm nước nóng cá nhân của khách sạn Kerry.”

Người đàn ông vẫn luôn kiệm lời, cũng không có lời giải thích, nhưng Bùi Hề Nhược lại có thể hiểu được.

Mùa thu mà, dưỡng thân thể, ngâm suối nước nóng, ăn nhiều lê, uống nhiều nước, là biện pháp dưỡng thân mà mọi người vẫn thường nói.

“Phó Triển Hành, tôi phát hiện anh cũng khá có lương tâm đấy.” Cô nhận lấy thẻ phòng tắm nước nóng cá nhân, cười hì hì nhìn anh.

Có vẻ, sau khi cô đưa cơm qua cho anh, hai người đi vào thời kì tạm dừng chiến tranh, tháng ngày vô cùng hòa bình.

“Nhưng mà khi nào mới hết bão cát vậy?” Cô rất quan tâm đến điều này, nghe nói mùa đông ở Bình thành khói bụi vô cùng nghiêm trọng, có khi bão cát vừa đi, khói bụi đã đến rồi.

“Qua mấy ngày nữa, khoảng ngày ba mươi.”

“Ngày ba mươi?” Bùi Hề Nhược như đã nhớ ra gì đó, mắt bừng sáng, “Đấy không phải là kỉ niệm ngày kết hôn của chúng ta hay sao? Nghĩ kĩ một chút, vậy mà chỉ còn một năm nữa là ly hôn rồi. Hạnh phúc đến quá đột ngột mà.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Phó Triển Hành không thích nghe chủ đề này, nhìn trên bàn trà có hoa quả, cong lưng lấy một quả lê đưa cho cô, “Ăn nhiều hoa quả chút, ít nói lại.”

Bùi Hề Nhược vẫn đang chìm đắm trong niềm vui sướng, liếc liếc trái lê, thuận miệng nói, “Lê ơi là lê.”

Cô đưa tay qua muốn nhận lấy, Phó Triển Hành đột nhiên lại lấy lại, hại cô vồ lấy không khí.

“Phó Triển Hành, anh làm gì vậy?” Bùi Hề Nhược có chút khó hiểu nhìn anh, gần đây không phải hai người vẫn luôn chung sống rất tốt sao? Anh sao lại đột nhiên chơi xấu vậy?”

Phó Triển Hành lấy một trái dưa lưới đưa cho cô, “Không phải em không thích ăn lê sao?”

“Dưa lưới phải bổ,” Bùi Hề Nhược cũng không để ý đến việc đổi loại hoa quả, chỉ muốn nhân thời cơ này xử lí anh, “Hay là, anh Phó bổ dưa cho tôi đi?”

Không ngờ rằng, Phó Triển Hành lại thật sự đi bổ dưa cho cô.

Trên chiếc đĩa bằng gỗ phong cách cổ điển, đặt lên những miếng dưa lưới xanh mướt, nhìn rất đáng yêu.

Bùi Hề Nhược lấy một miếng bỏ vào miệng.

Nhìn thấy Phó Triển Hành vừa đi rửa tay rồi quay lại, đang dùng một chiếc khăn giấy lau tay. Có lẽ là anh vừa bận công việc xong, vẫn đang mặc bộ tây trang màu xám nhạt, vai rộng chân dài, nhìn rất ngon mắt.

Người đàn ông trẻ tuổi tài giỏi như vậy, bổ dưa lưới cho cô ăn.

Mặc dù là vợ chồng plastic.

Nhưng chất lượng của plastic này, có phải là cũng quá tốt rồi không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Môi Đỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook