Chương 11
Hoa Mơ
15/12/2024
Đúng như những gì tôi nghe được hôm đó từ miệng chị chồng thì sau 3 tháng cuối cùng chồng tôi cũng nhận được miếng bìa sổ đỏ từ di chúc của bà nội. Tôi cũng cứ nghĩ chồng sẽ để dành cho Na sau này nhưng không đến khi mãi sau một tháng đó tôi mới giật mình nghe chồng thông báo rằng đất sốt lại ngay mặt tiền nên đã bán với giá 5 tỷ. Nghe xong tôi ngẩng người, chẳng có chút gì là vui mừng, còn có phần uất ức vì chồng không bàn với mình, nên tôi có không kìm được mà lớn tiếng chất vấn anh
-Em nghe bảo đất đó nội để cho bé Na, cháu đầu lòng ( vì con chú thiếm 3 và chú thiếm út cũng còn nhỏ tuổi chưa chịu lập gia đình nên gia đình bên tôi có cháu trước mới được thưởng theo di chúc,) thế mà chưa gì anh đã tự đem bán.
Tùng nghe xong chẳng những không chút cảm thấy có lỗi với tôi và con, lại càng ngang nhiên lớn tiếng
-Đất của nhà này chứ phải của nhà em cho đâu mà anh bán phải hỏi ý em?
Tùng trả lời kiểu này tôi càng thêm tức, nhưng chưa kịp thốt lên lời gì nữa đã bị mẹ chồng đưa mắt lườm nguýt tôi rồi lên tiếng xen ngang
-Chuyện của nhà này, không cần cô xen vào?
-Được vậy thì từ nay về sau gia đình này có chuyện gì cũng đừng nên nói ra để cho con nghe.
-Xía ai mà cần mày nghe?
Tôi nghe vậy nên chẳng thèm nói gì thêm nữa vì nghĩ thái độ của họ đã không chút xem trọng mình thì có nói cũng chỉ tổ tốn công thế nên tôi một mực im lặng, chọn cách mang ấm ức vào phòng với con gái của tôi.
Số tiền 5 tỷ sau đó, tôi nghe phong phanh Tùng cho mẹ 500 triệu và chị hai 500 triệu. Còn bao nhiêu Tùng lấy đi làm ăn gì đó. À anh cũng có đưa tôi 1 tỷ bảo tôi cất. Ban đầu tôi có từ chối vì tính tôi tự ái cao, không muốn đụng vào số tiền này. Nhưng sau một lúc suy nghĩ dù sao tôi cũng đã hết tiền tiết kiệm, tôi cần có tiền để lo cho Na sau này, nên cuối cùng tôi quyết định cầm lấy.
Mẹ và chị hai ban đầu không hài lòng Tùng về khoản tiền mà họ được chia. Thế nhưng cái tính Tùng cọc nên họ cũng đành khó chịu ra mặt chứ không dám nói nhiều. Chỉ là khi họ khó chịu thì mọi sự trút giận họ lại nhắm đến tôi.
Kể từ ngày mẹ chồng tôi có tiền thì hoa lá có héo khô trong mắt mẹ vẫn thấy được mùa xuân. Thêm vào cái tháng đang hên với mẹ chồng nên bà đánh đâu thắng đó. Cứ vậy mà không khí trong gia đình cũng đỡ ngột ngạt hơn.
1 tỷ của Tùng tôi đem gửi ngân hàng để hàng tháng lấy lãi. Còn Tùng một tháng đưa về tôi mấy triệu tôi lo cho gia đình và con mình. Ban đầu thì cũng có dư chút xỉu hoặc đủ ăn, mãi sau này khi Na lớn, đồng tiền bị mất giá, thức ăn lại lên giá ×2 ×3 mà Tùng thì không hiểu vì sau ngày càng đưa tiền chi tiêu cho tôi ít lại nên dù có bù khoản tiền lãi vào thì tôi cũng không thấy đủ. Cứ thế tháng này hụt kéo cả qua tháng sau.
Lo lắng tình hình kinh tế trong nhà, nên trong bữa ăn có đầy đủ cả nhà tôi có lên tiếng
-Dạ ba mẹ và chị hai cho em xin phép nói một điều, là dạo này công ty anh Tùng không đem lại nhiều lợi nhuận nên anh Tùng đã bị cắt giảm tiền lương. Tiền hằng tháng anh Tùng đưa thì con đi chợ không đủ. Nên có ý kiến là sẽ cắt bớt khẩu phần thức ăn lại…
Tôi chỉ mới nói đến đây, nêu ý kiến của riêng mình vì hàng ngày chi tiêu trong gia đình rất lớn, mẹ chồng đòi hỏi trong bữa ăn luôn phải có đủ thịt cá, 2 món mặn, 2 món xào và canh. Hôm nào ăn cũng không hết. Nên tôi định sẽ giảm lại để tiết kiệm hơn ấy thế mà nói chưa hết câu mẹ chồng tôi đã đưa tay đập xuống bàn cái rầm rồi trừng mắt nhìn tôi nói
-Mẹ không đồng ý. Nhà này ăn uống chi tiêu như vậy đã quen rồi, bây giờ nói cắt là sao mà cắt. Một tháng thằng Tùng nó đưa về nhà này 10 triệu. Chỉ có lo ăn uống cũng không xong thì tháng sau mẹ sẽ cầm tiền rồi chi tiêu cho cái gia đình này. Vợ thằng Tùng không cần phải đụng đến nữa.
-Em nghe bảo đất đó nội để cho bé Na, cháu đầu lòng ( vì con chú thiếm 3 và chú thiếm út cũng còn nhỏ tuổi chưa chịu lập gia đình nên gia đình bên tôi có cháu trước mới được thưởng theo di chúc,) thế mà chưa gì anh đã tự đem bán.
Tùng nghe xong chẳng những không chút cảm thấy có lỗi với tôi và con, lại càng ngang nhiên lớn tiếng
-Đất của nhà này chứ phải của nhà em cho đâu mà anh bán phải hỏi ý em?
Tùng trả lời kiểu này tôi càng thêm tức, nhưng chưa kịp thốt lên lời gì nữa đã bị mẹ chồng đưa mắt lườm nguýt tôi rồi lên tiếng xen ngang
-Chuyện của nhà này, không cần cô xen vào?
-Được vậy thì từ nay về sau gia đình này có chuyện gì cũng đừng nên nói ra để cho con nghe.
-Xía ai mà cần mày nghe?
Tôi nghe vậy nên chẳng thèm nói gì thêm nữa vì nghĩ thái độ của họ đã không chút xem trọng mình thì có nói cũng chỉ tổ tốn công thế nên tôi một mực im lặng, chọn cách mang ấm ức vào phòng với con gái của tôi.
Số tiền 5 tỷ sau đó, tôi nghe phong phanh Tùng cho mẹ 500 triệu và chị hai 500 triệu. Còn bao nhiêu Tùng lấy đi làm ăn gì đó. À anh cũng có đưa tôi 1 tỷ bảo tôi cất. Ban đầu tôi có từ chối vì tính tôi tự ái cao, không muốn đụng vào số tiền này. Nhưng sau một lúc suy nghĩ dù sao tôi cũng đã hết tiền tiết kiệm, tôi cần có tiền để lo cho Na sau này, nên cuối cùng tôi quyết định cầm lấy.
Mẹ và chị hai ban đầu không hài lòng Tùng về khoản tiền mà họ được chia. Thế nhưng cái tính Tùng cọc nên họ cũng đành khó chịu ra mặt chứ không dám nói nhiều. Chỉ là khi họ khó chịu thì mọi sự trút giận họ lại nhắm đến tôi.
Kể từ ngày mẹ chồng tôi có tiền thì hoa lá có héo khô trong mắt mẹ vẫn thấy được mùa xuân. Thêm vào cái tháng đang hên với mẹ chồng nên bà đánh đâu thắng đó. Cứ vậy mà không khí trong gia đình cũng đỡ ngột ngạt hơn.
1 tỷ của Tùng tôi đem gửi ngân hàng để hàng tháng lấy lãi. Còn Tùng một tháng đưa về tôi mấy triệu tôi lo cho gia đình và con mình. Ban đầu thì cũng có dư chút xỉu hoặc đủ ăn, mãi sau này khi Na lớn, đồng tiền bị mất giá, thức ăn lại lên giá ×2 ×3 mà Tùng thì không hiểu vì sau ngày càng đưa tiền chi tiêu cho tôi ít lại nên dù có bù khoản tiền lãi vào thì tôi cũng không thấy đủ. Cứ thế tháng này hụt kéo cả qua tháng sau.
Lo lắng tình hình kinh tế trong nhà, nên trong bữa ăn có đầy đủ cả nhà tôi có lên tiếng
-Dạ ba mẹ và chị hai cho em xin phép nói một điều, là dạo này công ty anh Tùng không đem lại nhiều lợi nhuận nên anh Tùng đã bị cắt giảm tiền lương. Tiền hằng tháng anh Tùng đưa thì con đi chợ không đủ. Nên có ý kiến là sẽ cắt bớt khẩu phần thức ăn lại…
Tôi chỉ mới nói đến đây, nêu ý kiến của riêng mình vì hàng ngày chi tiêu trong gia đình rất lớn, mẹ chồng đòi hỏi trong bữa ăn luôn phải có đủ thịt cá, 2 món mặn, 2 món xào và canh. Hôm nào ăn cũng không hết. Nên tôi định sẽ giảm lại để tiết kiệm hơn ấy thế mà nói chưa hết câu mẹ chồng tôi đã đưa tay đập xuống bàn cái rầm rồi trừng mắt nhìn tôi nói
-Mẹ không đồng ý. Nhà này ăn uống chi tiêu như vậy đã quen rồi, bây giờ nói cắt là sao mà cắt. Một tháng thằng Tùng nó đưa về nhà này 10 triệu. Chỉ có lo ăn uống cũng không xong thì tháng sau mẹ sẽ cầm tiền rồi chi tiêu cho cái gia đình này. Vợ thằng Tùng không cần phải đụng đến nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.