Chương 19
Hoa Mơ
15/12/2024
Tôi ôm Na ngủ, không thèm trả lời mẹ mặc kệ cho bà la làng, cứ thế tôi đưa tay bịt chặt 2 lỗ tay Na lại để con không nghe tiếng động.
Mẹ đập cửa, chửi bới liên hồi những câu khó nghe. Hình như là nghe mãi chịu không nổi cũng không thấy tôi trả lời tiếng nào nên ba chồng ở phòng đối diện mới cằn nhằn lên tiếng
-Bà có thôi đi không hả, con nhỏ ở nhà lo trong lo ngoài, lo từng miếng ăn cho bà, còn thay phần bà lo cho tôi vậy mà bà không biết điều, cứ chửi bới con nhỏ. Tôi mà như nó tôi bỏ đi lâu rồi.
-Bây giờ tới ông bênh nó hay sao hả? Tôi còn chưa nói tới ông nửa, đã nằm một chỗ ăn hại rồi còn không biết điều. Có ngày tôi cho ông nhịn đói cho biết thân đấy?
-Từ lúc tôi nằm đây bà đã bỏ đói tôi lâu rồi có gì mà tôi phải sợ nữa hả, nếu như không có con Ngọc nó lo cho tôi thì tôi có khi đã chet khô mà bà không phát hiện đấy.
-Ông. Tôi không nói với ông nữa.
Ba và mẹ đang gây nhau thì bên ngoài lại có người chạy tới nên mẹ im lại rồi nhanh chân đi vội ra ngoài. Lúc này tự nhiên không hiểu sao tôi lại thấy thương ba vô cùng, nếu như tôi rời đi khỏi không biết ba sẽ sống với mẹ thế nào khi mà bà suốt ngày chạy đi đánh bài ở xóm bên từ sáng đến tối, bỏ ba nằm một mình ở nhà chẳng có nổi hạt cơm vào bụng.
…Na trở mình tỉnh giấc, tôi bế con xuống bếp vừa giữ con vừa nấu cơm. Mặc kệ ở nhà trước cái bà dì Sáu lại đến và đang tám chuyện với mẹ chồng tôi. Không biết giữa hai người là mối quan hệ gì mà dạo này dì ấy đến nhà tôi thường xuyên lắm. Mẹ chồng lại thích bà ấy nên cứ trông đến là hớn ha hớn hở như vớ phải vàng.
Tôi cắm cơm, lấy trong tủ lạnh ra mớ tôm hôm trước tôi mua còn lại, cắt phần đầu nấu canh bầu, một phần nửa tôi rim mặn. Nấu cơm xong, tôi bế Na đem lên phòng đặt con vào xe đẩy rồi vừa đẩy con vừa đem cơm vào phòng ba. Tôi dọn dẹp vệ sinh cho ba trước, sau mới cho ba ăn. Ông nhìn tôi lại khóc, trong lúc cảm động, ông còn nói ông thấy thật xấu hổ khi nhớ lại những gì trước đây ông đã đối xử với tôi.
-Ba xin lỗi con.
Tôi cầm tấm khăn giấy đưa lên lau nước mắt cho ba, vừa lau tôi vừa trả lời
-Ba đừng xin lỗi nửa, chuyện lúc trước con quên rồi nè.
-Con đúng là một người con dâu tốt. Nhưng mẹ con bà ấy lại không hiểu. Ngọc hay là con nói với thằng Tùng, cả hai ra riêng ở đi con.
Nghe ba nhắc đến Tùng, nhớ lại cái hình ảnh ấy tim tôi chợt thắt lại. Tôi cười cười cầm muỗng múc cơm đút tiếp cho ba sau đó nói
-Dạ, để con nói với anh Tùng. Ba yên tâm nha ba. Con còn ở đây ngày nào con sẽ lo cho ba ngày ấy ạ.
Lo cho ba xong tôi bế Na ra ngoài, định lên phòng sắp xếp một số đồ, rồi tính toán cùng Na đi ra Hà Nội một chuyến để đối chất với Tùng. Để xem Tùng khi gặp tôi anh sẽ như thế nào?
Đặt Na nằm xuống giường, nghĩ là làm, tôi lấy điện thoại đặt vé máy bay chuyến gần nhất rồi mở tủ, lấy balo ra, vừa xếp đồ vừa sắp xếp trong đầu những dự định nên cũng không để ý đến tay mình đang cầm lấy cái gì bỏ vào balo. Cho đến khi tầm mắt tôi dừng lại và chạm trúng một tập hồ sơ được nhét sâu vào trong một đống đồ Tùng bỏ ra và xếp gọn để trong hộc tủ.
Tôi dừng lại, tập hồ sơ đó là gì tôi chưa từng biết đến và Tùng cũng chưa bao giờ nói tôi nghe. Có chút nghi vấn dấy lên trong đầu, tôi vội rút ra. Là hồ sơ khám sức khỏe của Tùng từ hơn một năm trước.
Tôi cau mày, tim mình vô thức đập mạnh. Đưa tay lật từng trang giấy, lật đến đâu tôi run đến đó, đến trang cuối cùng, tôi điếng người khi kết quả được chẩn đoán trong đó hiện ra.
Mẹ đập cửa, chửi bới liên hồi những câu khó nghe. Hình như là nghe mãi chịu không nổi cũng không thấy tôi trả lời tiếng nào nên ba chồng ở phòng đối diện mới cằn nhằn lên tiếng
-Bà có thôi đi không hả, con nhỏ ở nhà lo trong lo ngoài, lo từng miếng ăn cho bà, còn thay phần bà lo cho tôi vậy mà bà không biết điều, cứ chửi bới con nhỏ. Tôi mà như nó tôi bỏ đi lâu rồi.
-Bây giờ tới ông bênh nó hay sao hả? Tôi còn chưa nói tới ông nửa, đã nằm một chỗ ăn hại rồi còn không biết điều. Có ngày tôi cho ông nhịn đói cho biết thân đấy?
-Từ lúc tôi nằm đây bà đã bỏ đói tôi lâu rồi có gì mà tôi phải sợ nữa hả, nếu như không có con Ngọc nó lo cho tôi thì tôi có khi đã chet khô mà bà không phát hiện đấy.
-Ông. Tôi không nói với ông nữa.
Ba và mẹ đang gây nhau thì bên ngoài lại có người chạy tới nên mẹ im lại rồi nhanh chân đi vội ra ngoài. Lúc này tự nhiên không hiểu sao tôi lại thấy thương ba vô cùng, nếu như tôi rời đi khỏi không biết ba sẽ sống với mẹ thế nào khi mà bà suốt ngày chạy đi đánh bài ở xóm bên từ sáng đến tối, bỏ ba nằm một mình ở nhà chẳng có nổi hạt cơm vào bụng.
…Na trở mình tỉnh giấc, tôi bế con xuống bếp vừa giữ con vừa nấu cơm. Mặc kệ ở nhà trước cái bà dì Sáu lại đến và đang tám chuyện với mẹ chồng tôi. Không biết giữa hai người là mối quan hệ gì mà dạo này dì ấy đến nhà tôi thường xuyên lắm. Mẹ chồng lại thích bà ấy nên cứ trông đến là hớn ha hớn hở như vớ phải vàng.
Tôi cắm cơm, lấy trong tủ lạnh ra mớ tôm hôm trước tôi mua còn lại, cắt phần đầu nấu canh bầu, một phần nửa tôi rim mặn. Nấu cơm xong, tôi bế Na đem lên phòng đặt con vào xe đẩy rồi vừa đẩy con vừa đem cơm vào phòng ba. Tôi dọn dẹp vệ sinh cho ba trước, sau mới cho ba ăn. Ông nhìn tôi lại khóc, trong lúc cảm động, ông còn nói ông thấy thật xấu hổ khi nhớ lại những gì trước đây ông đã đối xử với tôi.
-Ba xin lỗi con.
Tôi cầm tấm khăn giấy đưa lên lau nước mắt cho ba, vừa lau tôi vừa trả lời
-Ba đừng xin lỗi nửa, chuyện lúc trước con quên rồi nè.
-Con đúng là một người con dâu tốt. Nhưng mẹ con bà ấy lại không hiểu. Ngọc hay là con nói với thằng Tùng, cả hai ra riêng ở đi con.
Nghe ba nhắc đến Tùng, nhớ lại cái hình ảnh ấy tim tôi chợt thắt lại. Tôi cười cười cầm muỗng múc cơm đút tiếp cho ba sau đó nói
-Dạ, để con nói với anh Tùng. Ba yên tâm nha ba. Con còn ở đây ngày nào con sẽ lo cho ba ngày ấy ạ.
Lo cho ba xong tôi bế Na ra ngoài, định lên phòng sắp xếp một số đồ, rồi tính toán cùng Na đi ra Hà Nội một chuyến để đối chất với Tùng. Để xem Tùng khi gặp tôi anh sẽ như thế nào?
Đặt Na nằm xuống giường, nghĩ là làm, tôi lấy điện thoại đặt vé máy bay chuyến gần nhất rồi mở tủ, lấy balo ra, vừa xếp đồ vừa sắp xếp trong đầu những dự định nên cũng không để ý đến tay mình đang cầm lấy cái gì bỏ vào balo. Cho đến khi tầm mắt tôi dừng lại và chạm trúng một tập hồ sơ được nhét sâu vào trong một đống đồ Tùng bỏ ra và xếp gọn để trong hộc tủ.
Tôi dừng lại, tập hồ sơ đó là gì tôi chưa từng biết đến và Tùng cũng chưa bao giờ nói tôi nghe. Có chút nghi vấn dấy lên trong đầu, tôi vội rút ra. Là hồ sơ khám sức khỏe của Tùng từ hơn một năm trước.
Tôi cau mày, tim mình vô thức đập mạnh. Đưa tay lật từng trang giấy, lật đến đâu tôi run đến đó, đến trang cuối cùng, tôi điếng người khi kết quả được chẩn đoán trong đó hiện ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.