Chương 25
Hoa Mơ
15/12/2024
Na khóc um lên trong phòng, mẹ chồng đi đâu cũng chẳng biết. Tôi vội vào xem thì trong bỉm Na đi vệ sinh tràn cả ra ngoài mẹ cũng chẳng thay. Bụng con lép xẹp có khi cả ngày chẳng nổi một giọt sữa.
Tôi xót con, đối với mẹ chồng bây giờ chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Cả đêm tôi lo cho Na, vệ sinh tắm rửa cho con sạch sẽ cho con b.ú rồi dỗ ngủ. Tiếp đến lại xuống bếp ghim nồi cơm và nấu thức ăn, xoay qua vao phòng cho ba ăn uống. Về phần Tùng, do anh uống thuốc buồn ngủ nên khi về đến nhà ngả lưng xuống là ngủ khò nên tôi cũng đỡ một phần phải lo cho anh.
Xong xuôi công việc nhà đến hơn 12h đêm. Tôi vừa dọn rửa đống chén thì nghe tiếng chó sủa inh ỏi trước cửa, có tiếng dép của mẹ đi về. Vừa trông thấy tôi bà có chút giật mình lắp bắp nói
-Con…con về khi nào? Thằng Tùng sao rồi hả? Mẹ cứ nghĩ hai đứa còn ở lại trong viện chứ?
-Mẹ đi đâu về vậy ạ? Con đã nhờ mẹ chăm
Na nhưng khi con về nhà thì chẳng thấy mẹ đâu, Na thì khóc đến khản cổ. Mẹ Na còn nhỏ, mẹ bỏ nó ở nhà như vậy rủi sảy ra chuyện gì rồi sao ạ?
-Nhưng mà đã sảy ra chuyện gì đâu? Mẹ có việc nên đi giải quyết gấp thôi.
-Giải quyết bên sòng bài hả mẹ?
-Thì…ê con kia mày ăn nói với tao vậy đó hả. Đừng có mà lên mặt nghe chưa?
-Con không có lên mặt gì ở đây với mẹ hết, mà con chỉ nói vậy thôi. Thôi con đi ngủ đây?
Tôi chán nản không thèm rửa nửa mà lau tay đi thẳng một hơi vào phòng. Bây giờ có đứng cãi nhau với mẹ tới sáng thì mẹ cũng cãi ngang theo ý bà chỉ tổ tôi thêm mắc bệnh tức mà thôi.
…
Lúc tôi vào phòng thì Tùng đã thức từ bao giờ rồi, chắc là anh nghe được cuộc cãi vả giữa tôi và mẹ nên khi thấy tôi anh vội đưa tay kéo tôi lại ngồi trên đùi anh, anh xin lỗi tôi rồi hứa hẹn đủ điều
-Anh xin lỗi vì thời gian qua đã vô tâm để em chịu khổ. Nhưng Ngọc nè sau này anh sẽ không có vậy nữa đâu. Anh sẽ thay đổi sẽ ở bên em và lo cho gia đình mình. Em đừng buồn, đừng giận anh mà đòi ly dị nửa nha em?
Tôi ngạc nhiên nhìn Tùng, không thể tin
được là anh có thể nói ra mấy lời này.
-Anh bị chạm dây thần kinh ở đâu rồi hả Tùng?
-Sao em hỏi vậy?
-Vì mấy lời anh vừa nói kkhông giống như anh suy nghĩ lắm.
-Anh biết anh sai rồi mà. Em tin anh lần này nha.
-Vậy còn cái chuyện anh vô sinh. Và bé Na thì sao. Anh giải thích cho em nghe với?
Sực nhớ ra chuyện quan trọng nên ttôi hỏi ngay. Nghe xong Tùng có chút nhíu mày rồi im lặng một lúc, vì thái độ anh như vậy càng làm tôi lo lắng thêm. Nhưng mấy giây sau câu trả lời của Tùng càng làm tôi kkhông khỏi không bất ngờ
-À lúc đó bệnh viện gửi nhầm tờ giấy này cho anh, anh tưởng mình vô sinh nên cũng lo lắm. Nhưng sau bác sĩ liên lac lại nói là kết quả nhầm bảo anh đến viện nhận giấy lại. Kết quả anh hoàn tòan bình thường , và Na chắc chắn là con của anh rồi em đừng lo nha. Vốn dĩ tờ giấy này không quan trọng anh tiện tay bỏ vào tủ áo em mới ccó dịp phát hiện ra đấy. Chứ nếu như anh có gì, thì anh đã giấu nhẹm rồi đâu để em phát hiện ra. Đúng không?
Tùng nói cũng hợp lý. Nên dù trong lòng vẫn còn nghi vấn thế nnhưng tôi tạm tin anh và không hỏi gì thêm nữa. Tôi cũng muốn để xem Tùng sẽ thay đổi là thay đổi như thế nào. Có vì muốn giữ lấy cái gia đình nhỏ này hay không ?
…
Mấy ngày sau đó do vết thương của Tùng chưa lành nên anh phải nghỉ làm. Mà công việc trên công ty rất nhiều, phải bàn giao lại nhiều bảng vẽ cho cấp trên. Còn cả công việc bên công ty riêng anh hùng hạp làm ăn đang chờ anh quay lại nửa thế nên dù ở nhà nói là nghỉ dưỡng thương nhưng hầu như Tùng luôn trong phòng với chiếc máy tính không ngừng nghỉ.
Mấy hôm ở nhà, ngoài công việc ra thì Tùng cũng rất hay chơi với Na, anh tỏ ra rất yyêu thương con. Mẹ chồng thì mấy hôm liền không còn làm khó dễ tôi nửa, tôi nghĩ Tùng đã nói gì đó với mẹ rồi và mẹ đã thấu hiểu cho tôi, không còn làm khó dễ tôi như trước nửa.
Căn nhà không có tiếng cãi vả, dần trở nên ấm cúng hơn. Tôi vì vậy mà cũng lơ đi chuyện mình đã chuẩn bị trước đó.
Tôi xót con, đối với mẹ chồng bây giờ chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Cả đêm tôi lo cho Na, vệ sinh tắm rửa cho con sạch sẽ cho con b.ú rồi dỗ ngủ. Tiếp đến lại xuống bếp ghim nồi cơm và nấu thức ăn, xoay qua vao phòng cho ba ăn uống. Về phần Tùng, do anh uống thuốc buồn ngủ nên khi về đến nhà ngả lưng xuống là ngủ khò nên tôi cũng đỡ một phần phải lo cho anh.
Xong xuôi công việc nhà đến hơn 12h đêm. Tôi vừa dọn rửa đống chén thì nghe tiếng chó sủa inh ỏi trước cửa, có tiếng dép của mẹ đi về. Vừa trông thấy tôi bà có chút giật mình lắp bắp nói
-Con…con về khi nào? Thằng Tùng sao rồi hả? Mẹ cứ nghĩ hai đứa còn ở lại trong viện chứ?
-Mẹ đi đâu về vậy ạ? Con đã nhờ mẹ chăm
Na nhưng khi con về nhà thì chẳng thấy mẹ đâu, Na thì khóc đến khản cổ. Mẹ Na còn nhỏ, mẹ bỏ nó ở nhà như vậy rủi sảy ra chuyện gì rồi sao ạ?
-Nhưng mà đã sảy ra chuyện gì đâu? Mẹ có việc nên đi giải quyết gấp thôi.
-Giải quyết bên sòng bài hả mẹ?
-Thì…ê con kia mày ăn nói với tao vậy đó hả. Đừng có mà lên mặt nghe chưa?
-Con không có lên mặt gì ở đây với mẹ hết, mà con chỉ nói vậy thôi. Thôi con đi ngủ đây?
Tôi chán nản không thèm rửa nửa mà lau tay đi thẳng một hơi vào phòng. Bây giờ có đứng cãi nhau với mẹ tới sáng thì mẹ cũng cãi ngang theo ý bà chỉ tổ tôi thêm mắc bệnh tức mà thôi.
…
Lúc tôi vào phòng thì Tùng đã thức từ bao giờ rồi, chắc là anh nghe được cuộc cãi vả giữa tôi và mẹ nên khi thấy tôi anh vội đưa tay kéo tôi lại ngồi trên đùi anh, anh xin lỗi tôi rồi hứa hẹn đủ điều
-Anh xin lỗi vì thời gian qua đã vô tâm để em chịu khổ. Nhưng Ngọc nè sau này anh sẽ không có vậy nữa đâu. Anh sẽ thay đổi sẽ ở bên em và lo cho gia đình mình. Em đừng buồn, đừng giận anh mà đòi ly dị nửa nha em?
Tôi ngạc nhiên nhìn Tùng, không thể tin
được là anh có thể nói ra mấy lời này.
-Anh bị chạm dây thần kinh ở đâu rồi hả Tùng?
-Sao em hỏi vậy?
-Vì mấy lời anh vừa nói kkhông giống như anh suy nghĩ lắm.
-Anh biết anh sai rồi mà. Em tin anh lần này nha.
-Vậy còn cái chuyện anh vô sinh. Và bé Na thì sao. Anh giải thích cho em nghe với?
Sực nhớ ra chuyện quan trọng nên ttôi hỏi ngay. Nghe xong Tùng có chút nhíu mày rồi im lặng một lúc, vì thái độ anh như vậy càng làm tôi lo lắng thêm. Nhưng mấy giây sau câu trả lời của Tùng càng làm tôi kkhông khỏi không bất ngờ
-À lúc đó bệnh viện gửi nhầm tờ giấy này cho anh, anh tưởng mình vô sinh nên cũng lo lắm. Nhưng sau bác sĩ liên lac lại nói là kết quả nhầm bảo anh đến viện nhận giấy lại. Kết quả anh hoàn tòan bình thường , và Na chắc chắn là con của anh rồi em đừng lo nha. Vốn dĩ tờ giấy này không quan trọng anh tiện tay bỏ vào tủ áo em mới ccó dịp phát hiện ra đấy. Chứ nếu như anh có gì, thì anh đã giấu nhẹm rồi đâu để em phát hiện ra. Đúng không?
Tùng nói cũng hợp lý. Nên dù trong lòng vẫn còn nghi vấn thế nnhưng tôi tạm tin anh và không hỏi gì thêm nữa. Tôi cũng muốn để xem Tùng sẽ thay đổi là thay đổi như thế nào. Có vì muốn giữ lấy cái gia đình nhỏ này hay không ?
…
Mấy ngày sau đó do vết thương của Tùng chưa lành nên anh phải nghỉ làm. Mà công việc trên công ty rất nhiều, phải bàn giao lại nhiều bảng vẽ cho cấp trên. Còn cả công việc bên công ty riêng anh hùng hạp làm ăn đang chờ anh quay lại nửa thế nên dù ở nhà nói là nghỉ dưỡng thương nhưng hầu như Tùng luôn trong phòng với chiếc máy tính không ngừng nghỉ.
Mấy hôm ở nhà, ngoài công việc ra thì Tùng cũng rất hay chơi với Na, anh tỏ ra rất yyêu thương con. Mẹ chồng thì mấy hôm liền không còn làm khó dễ tôi nửa, tôi nghĩ Tùng đã nói gì đó với mẹ rồi và mẹ đã thấu hiểu cho tôi, không còn làm khó dễ tôi như trước nửa.
Căn nhà không có tiếng cãi vả, dần trở nên ấm cúng hơn. Tôi vì vậy mà cũng lơ đi chuyện mình đã chuẩn bị trước đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.