Chương 31
Hoa Mơ
15/12/2024
Tôi im lặng không nói gì nữa, Dũng cũng tập trung lái xe. Bế Na trên tay, mọi khúc mắc đã được tháo gỡ. Tôi mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm và trút đi được gánh nặng trong lòng. Nhưng bình yên chẳng được mấy phút thì mẹ con Tùng lại thay phiên nhau gọi cho tôi dồn dập. Tôi không bắt máy vì biết rõ họ cũng chỉ chửi tôi thôi. Cuộc gọi nhỡ lên đến mấy chục. Rất nhiều tin nhắn vang lên inh ỏi. Ban đầu có lẽ Tùng còn kìm chế được nên phần tin nhắn với giọng điệu còn nhẹ nhàng
-Em và con đang ở đâu vậy? Sao không đến công ty. Anh đang chờ.
-Ngọc em đang đi đâu, anh gọi không bắt máy vậy hả?
-Ngọc, trả lời.
Khi tôi vẫn không hồi đáp, Tùng bắt đầu mất dần kiên nhẫn
-Tao hỏi mày đi đâu rồi hả?
-Mày quay về nhanh cho tao. Đừng để tao nóng?
-Con ch..ó, mày về không hả?
Chỉ cách một màn hình, dù là tin nhắn, tôi vẫn cảm nhận được thanh âm lạnh lẽo đằng đằng sát khí của Tùng đang nghiến răng nghiến lợi vang lên. Cả người tôi tự động phát run lông tay không tự chủ được nên cứ dựng đứng.
Ngồi bên cạnh, biết tôi bị làm phiền liên tục. Dũng nhịn không được bèn quay sang lên tiếng bảo tôi
Giọng Dũng thật trầm và ấm
-Bẻ sim bỏ đi. Dù sao thời gian này cô không nên dùng số đó nữa. Ổn định chỗ ở tôi mua cho cô cái sim khác.
-Vâng.
Dũng nói có lý nên tôi bắt đầu tháo sim ra bỏ. Trước khi tắt sim tôi không quên bồi cho Tùng một tin nhắn
-Thằng khốn. Nghiệp sẽ quật chet me con nhà mày…
Dũng đưa tôi đến một khu chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố. Nhìn sơ qua tôi có thể hình dung ra nơi này là nơi ở của những người có thu nhập rất cao mới đủ điều kiện để sống.
-Đi thôi!
Dũng lên tiếng gọi, tôi lật đật thu lại ánh mắt rồi đi theo Dũng. Anh ta phụ tôi xách balo của tôi còn tôi bế Na. Lên đến căn chung cư của anh ta, mở cửa đi vào, bên trong nội thất càng khiến tôi cực kỳ choáng ngợp. Tuy đơn giản nhưng toàn là những vật dụng có giá trị.
-Đưa em bé đi tôi bế cho. Cô đi cất đồ rồi tắm đi cho khỏe?
Tôi nghe câu này bất giác không hiểu sao cảm thấy cảm động rất nhiều. Tôi nhìn anh ta
Chưa bao giờ từ ngày sống với Tùng mấy năm trời Tùng chẳng mấy khi quan tâm đến tôi như thế, nhiều lúc Na khóc um lên, tôi đang dở tay bảo anh bế giúp, vậy mà Tùng chỉ cầm điện thoại bấm chơi phớt lờ luôn lời tôi nói, cũng chẳng thèm giữ con luôn. Vậy mà Dũng chỉ là người ngoài, còn bảo giữ con giúp để tôi đi tắm cho khỏe.
Đang miên man trong dòng ký ức chợt tiếng Dũng một lần nữa đánh thức tâm trí tôi, kéo tôi về hiện thực. Thanh âm trầm thấp của Dũng vang lên
-Cô đang nghĩ gì vậy? Sợ tôi bắt cóc con cô đem bán nên không dám đưa tôi à?
Tôi giật mình, nhìn thẳng vào Dũng. Dáng người cao lớn dựa thẳng vào cửa vẫn nhìn chầm chầm vào tôi. Tôi hít một hơi điều chỉnh tâm trạng mình, né tránh ánh mắt anh ta, tôi khẽ cười cười đáp lại
-Sợ anh thì tôi theo anh về đây làm gì? Vậy… phiền anh bế con tôi giúp. Tôi đi tắm đây.
Nói xong tôi ngại ngùng đưa Na sang cho Dũng bế, không hiểu sao Na đang ngọ nguậy thế mà Dũng vừa bế con lại im bặt còn nhẽo đôi môi bé xinh lên cười. Vô thức tôi thấy Dũng cũng đang cười theo.
Tôi cầm balo đi thẳng vào trong. Dũng vừa kịp thốt lên nói với
-Toilet phía tay trái. Phòng cô đối diện toilet nha.
-Tôi biết rồi. Cảm ơn anh.
Tôi tắm xong, Dũng trả Na lại cho tôi, lúc ấy Na đã ngủ say trong vòng tay Dũng rồi.
-Con bé đáng yêu lắm. À cô vào phòng ngủ sớm với con bé trước đi. Tôi đi công việc một lúc tôi về sau?
-Ừ tôi biết rồi.
Sau khi Dũng đi, anh cũng khóa cửa bên ngoài. Tôi vào phòng với Na, trong không gian yên tĩnh một cảm giác man mác buồn bủa vây với tôi khiến tôi vô cùng chạnh lòng. Thật sự chưa bao giờ tôi nghĩ có một ngày mình lại rơi vào tình cảnh này, có nhà không dám về, có chồng không dám gọi, lại phải đi bấu víu vào một người lạ, mà người đó lại từng là anh rể đã từng là chồng của chị chồng tôi…
Thở dài một hơi, tôi đưa tay lên lau đi dòng nước mắt đã rơi từ khi nào trên mặt mình. Một lúc sau, cất đi những ký ức buồn đã cũ. Tôi nằm xuống ngả lưng dưới tấm nệm dày để nghỉ ngơi thì đúng lúc này ngoài cửa nhà lại có tiếng cửa mở ra.
-Em và con đang ở đâu vậy? Sao không đến công ty. Anh đang chờ.
-Ngọc em đang đi đâu, anh gọi không bắt máy vậy hả?
-Ngọc, trả lời.
Khi tôi vẫn không hồi đáp, Tùng bắt đầu mất dần kiên nhẫn
-Tao hỏi mày đi đâu rồi hả?
-Mày quay về nhanh cho tao. Đừng để tao nóng?
-Con ch..ó, mày về không hả?
Chỉ cách một màn hình, dù là tin nhắn, tôi vẫn cảm nhận được thanh âm lạnh lẽo đằng đằng sát khí của Tùng đang nghiến răng nghiến lợi vang lên. Cả người tôi tự động phát run lông tay không tự chủ được nên cứ dựng đứng.
Ngồi bên cạnh, biết tôi bị làm phiền liên tục. Dũng nhịn không được bèn quay sang lên tiếng bảo tôi
Giọng Dũng thật trầm và ấm
-Bẻ sim bỏ đi. Dù sao thời gian này cô không nên dùng số đó nữa. Ổn định chỗ ở tôi mua cho cô cái sim khác.
-Vâng.
Dũng nói có lý nên tôi bắt đầu tháo sim ra bỏ. Trước khi tắt sim tôi không quên bồi cho Tùng một tin nhắn
-Thằng khốn. Nghiệp sẽ quật chet me con nhà mày…
Dũng đưa tôi đến một khu chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố. Nhìn sơ qua tôi có thể hình dung ra nơi này là nơi ở của những người có thu nhập rất cao mới đủ điều kiện để sống.
-Đi thôi!
Dũng lên tiếng gọi, tôi lật đật thu lại ánh mắt rồi đi theo Dũng. Anh ta phụ tôi xách balo của tôi còn tôi bế Na. Lên đến căn chung cư của anh ta, mở cửa đi vào, bên trong nội thất càng khiến tôi cực kỳ choáng ngợp. Tuy đơn giản nhưng toàn là những vật dụng có giá trị.
-Đưa em bé đi tôi bế cho. Cô đi cất đồ rồi tắm đi cho khỏe?
Tôi nghe câu này bất giác không hiểu sao cảm thấy cảm động rất nhiều. Tôi nhìn anh ta
Chưa bao giờ từ ngày sống với Tùng mấy năm trời Tùng chẳng mấy khi quan tâm đến tôi như thế, nhiều lúc Na khóc um lên, tôi đang dở tay bảo anh bế giúp, vậy mà Tùng chỉ cầm điện thoại bấm chơi phớt lờ luôn lời tôi nói, cũng chẳng thèm giữ con luôn. Vậy mà Dũng chỉ là người ngoài, còn bảo giữ con giúp để tôi đi tắm cho khỏe.
Đang miên man trong dòng ký ức chợt tiếng Dũng một lần nữa đánh thức tâm trí tôi, kéo tôi về hiện thực. Thanh âm trầm thấp của Dũng vang lên
-Cô đang nghĩ gì vậy? Sợ tôi bắt cóc con cô đem bán nên không dám đưa tôi à?
Tôi giật mình, nhìn thẳng vào Dũng. Dáng người cao lớn dựa thẳng vào cửa vẫn nhìn chầm chầm vào tôi. Tôi hít một hơi điều chỉnh tâm trạng mình, né tránh ánh mắt anh ta, tôi khẽ cười cười đáp lại
-Sợ anh thì tôi theo anh về đây làm gì? Vậy… phiền anh bế con tôi giúp. Tôi đi tắm đây.
Nói xong tôi ngại ngùng đưa Na sang cho Dũng bế, không hiểu sao Na đang ngọ nguậy thế mà Dũng vừa bế con lại im bặt còn nhẽo đôi môi bé xinh lên cười. Vô thức tôi thấy Dũng cũng đang cười theo.
Tôi cầm balo đi thẳng vào trong. Dũng vừa kịp thốt lên nói với
-Toilet phía tay trái. Phòng cô đối diện toilet nha.
-Tôi biết rồi. Cảm ơn anh.
Tôi tắm xong, Dũng trả Na lại cho tôi, lúc ấy Na đã ngủ say trong vòng tay Dũng rồi.
-Con bé đáng yêu lắm. À cô vào phòng ngủ sớm với con bé trước đi. Tôi đi công việc một lúc tôi về sau?
-Ừ tôi biết rồi.
Sau khi Dũng đi, anh cũng khóa cửa bên ngoài. Tôi vào phòng với Na, trong không gian yên tĩnh một cảm giác man mác buồn bủa vây với tôi khiến tôi vô cùng chạnh lòng. Thật sự chưa bao giờ tôi nghĩ có một ngày mình lại rơi vào tình cảnh này, có nhà không dám về, có chồng không dám gọi, lại phải đi bấu víu vào một người lạ, mà người đó lại từng là anh rể đã từng là chồng của chị chồng tôi…
Thở dài một hơi, tôi đưa tay lên lau đi dòng nước mắt đã rơi từ khi nào trên mặt mình. Một lúc sau, cất đi những ký ức buồn đã cũ. Tôi nằm xuống ngả lưng dưới tấm nệm dày để nghỉ ngơi thì đúng lúc này ngoài cửa nhà lại có tiếng cửa mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.