Chương 3
Hoa Mơ
15/12/2024
Hai mẹ con họ bàn tính với nhau rồi cười ha hả, đâu biết trong phòng bây giờ tôi uất ức đến phát khóc. Chuyện đưa tiền cho mẹ, tiền chợ suốt từ khi về nhà này đến giờ tôi có bỏ mẹ tháng nào đâu, tôi lo từ A đến Á còn cho mẹ cả tiền tiêu vặt, thế mà tôi chỉ mới nằm mấy hôm, chưa kịp đưa tiền là mẹ đã lộ rõ thái độ rồi. Quá đáng hơn nửa khi tôi đang mang trong người cốt nhục của con cháu nhà họ thì họ lại nhẫn tâm rủa tôi là báo đời báo kiếp…
Không nhịn nổi, tôi lập tức bước xuống giường, sau đó đi nhẹ nhàng ra phía ngoài. Đứng đối diện mẹ chồng và chị chồng với đôi mắt sưng húp và khuôn mặt ướt nhèm nước mắt. Tôi nghẹn giọng nói
-Nếu mẹ và chị cảm thấy việc con mang thai mà gây phiền hà cho gia đình mình, mẹ phải cực khổ để chăm sóc cho em. Thì hôm nay sẵn có chị hai ở đây, con xin phép mẹ cho hai vợ chồng con ra ở riêng ạ.
Tôi vừa dứt lời, thì bên ngoài vừa đúng lúc ba chồng tôi đi nhậu về đến, với cái giọng say mèm chưa tỏ rõ tường tận mọi chuyện chỉ mới nghe tôi nói ông đã vội trừng mắt, đập bàn rồi chỉ tay thẳng vào mặt tôi mà quát lên
-Mất dạy, ai cho mày cái quyền mà đòi ra riêng hả? Tao nói cho mày biết, đã là con dâu nhà này rồi thì phải báo hiếu cung phụng cho cái gia đình này mày hiểu chưa. Không có ra riêng ra dô gì hết…
Ba chồng quát tôi xong thì lại tới mẹ chồng hùa vào
-Ba mày nói đúng rồi đó. Mày đừng có mà láo? Thằng Tùng nó cũng không bao giờ bỏ ba mẹ nó mà đi theo mày đâu?
Tôi đứng nhìn một nhà của họ, nhìn ánh mắt và cái thái độ chẳng chút thân thiện dành cho mình, vô thức trái tim tôi như ai đó cầm d.a.o cứa mạnh vào. Vừa đau, vừa nghẹn ngào, vừa căm phẫn khi mà nhận ra sau sự việc, cái tôi gọi là gia đình lại đối xử với tôi thật nhẫn tâm…
Biết mình cãi cũng không lại họ, nên tôi đành im lặng đưa tay lau đi nước mắt rồi trở về phòng đóng cửa lại, bỏ mặt sau lưng là những tiếng chửi rủa và những cái liếc mắt ghét bỏ dành cho mình. Cứ thế tôi nằm trong phòng ôm một bụng ấm ức đợi đến tối muộn Tùng về và kể cặn kẽ cho anh nghe.
Ngỡ rằng Tùng sẽ bênh vực mình, chí ít sẽ an ủi tôi. Thế nhưng hoàn toàn ngược lại, khi tôi kể xong, chỉ nhận được được câu trả lời cộc lốc từ anh
-Thôi thôi em câm mẹ cái miệng em lại đi. Đã đi làm mệt thì chớ về nhà còn nghe em càm ràm. Mẹ cũng nói đúng đấy. Em nằm ình ra đó bắt mẹ cung phụng thì phải biết điều trả tiền cho mẹ đi chứ còn nói gì nữa.
Tôi sững người, đưa mắt nhìn Tùng, thất vọng quá nhiều khi nghe được câu trả lời này của anh…Đúng là mẹ con một ruột. Dù tôi có nói gì đi nữa họ cũng cho là tôi sai. Nên tôi không ngần ngại mà trả lời thẳng với Tùng luôn.
-Được, nếu anh thấy mẹ anh đúng thì tháng này anh làm bao nhiêu thì tự bỏ tiền ra mà trả lương cho mẹ anh đi. Nói gì thì em đang mang thai cũng là con anh đó.
Tôi vừa dứt lời, đã nghe được Tùng lên tiếng
-Con của cô thì cô tự mà bỏ tiền ra, chứ liên quan gì đến…
Tùng nói đến đây tự dưng im bặt, ánh mắt chột dạ nhìn sang tôi sau đó quay nhanh đi không nói được câu tiếp theo nữa khiến cho tôi không kìm được mà đưa tay kéo cả người anh quay lại rồi trừng mắt thốt lên
-Anh vừa nói gì nói lại em nghe. Con của em không liên quan anh là sao? Nói?
Vì tôi gặng hỏi và bị câu nói của Tùng là cho kích động nên chỉ 1,2 giây sau là dưới bụng tôi đau nhói lên khiến tôi phải buông vội Tùng ra mà run rẩy ôm lấy bụng mình.
-Đau.. Bụng em…
Tùng vì thấy tôi đau đến mức cả người lả đi nên anh cũng hoảng hốt không kém, anh cuống quýt ôm lấy tôi liên tục lên tiếng
-Anh xin lỗi, xin lỗi em anh lỡ lời, em và con sao rồi, cố lên.. anh, anh đưa em đi viện.
Tôi bị động thai, có nguy cơ bóc tách nên bệnh viện cho tôi nằm lại theo dõi. Mấy ngày tôi ở viện mẹ chồng chẳng hề lên thăm tôi một lần, cũng may còn có Tùng. Anh xin công ty nghỉ hẳn một tuần để chăm tôi. Có lẽ nghe tôi có nguy cơ bị sảy thai, anh đã sợ và hối hận thì phải nên khi chăm tôi ở viện, anh ân cần lo lắng từng chút một, luôn miệng xin lỗi tôi cho nên dù rất giận anh nhưng rồi một lần nữa tôi lại gật đầu bỏ qua.
Không nhịn nổi, tôi lập tức bước xuống giường, sau đó đi nhẹ nhàng ra phía ngoài. Đứng đối diện mẹ chồng và chị chồng với đôi mắt sưng húp và khuôn mặt ướt nhèm nước mắt. Tôi nghẹn giọng nói
-Nếu mẹ và chị cảm thấy việc con mang thai mà gây phiền hà cho gia đình mình, mẹ phải cực khổ để chăm sóc cho em. Thì hôm nay sẵn có chị hai ở đây, con xin phép mẹ cho hai vợ chồng con ra ở riêng ạ.
Tôi vừa dứt lời, thì bên ngoài vừa đúng lúc ba chồng tôi đi nhậu về đến, với cái giọng say mèm chưa tỏ rõ tường tận mọi chuyện chỉ mới nghe tôi nói ông đã vội trừng mắt, đập bàn rồi chỉ tay thẳng vào mặt tôi mà quát lên
-Mất dạy, ai cho mày cái quyền mà đòi ra riêng hả? Tao nói cho mày biết, đã là con dâu nhà này rồi thì phải báo hiếu cung phụng cho cái gia đình này mày hiểu chưa. Không có ra riêng ra dô gì hết…
Ba chồng quát tôi xong thì lại tới mẹ chồng hùa vào
-Ba mày nói đúng rồi đó. Mày đừng có mà láo? Thằng Tùng nó cũng không bao giờ bỏ ba mẹ nó mà đi theo mày đâu?
Tôi đứng nhìn một nhà của họ, nhìn ánh mắt và cái thái độ chẳng chút thân thiện dành cho mình, vô thức trái tim tôi như ai đó cầm d.a.o cứa mạnh vào. Vừa đau, vừa nghẹn ngào, vừa căm phẫn khi mà nhận ra sau sự việc, cái tôi gọi là gia đình lại đối xử với tôi thật nhẫn tâm…
Biết mình cãi cũng không lại họ, nên tôi đành im lặng đưa tay lau đi nước mắt rồi trở về phòng đóng cửa lại, bỏ mặt sau lưng là những tiếng chửi rủa và những cái liếc mắt ghét bỏ dành cho mình. Cứ thế tôi nằm trong phòng ôm một bụng ấm ức đợi đến tối muộn Tùng về và kể cặn kẽ cho anh nghe.
Ngỡ rằng Tùng sẽ bênh vực mình, chí ít sẽ an ủi tôi. Thế nhưng hoàn toàn ngược lại, khi tôi kể xong, chỉ nhận được được câu trả lời cộc lốc từ anh
-Thôi thôi em câm mẹ cái miệng em lại đi. Đã đi làm mệt thì chớ về nhà còn nghe em càm ràm. Mẹ cũng nói đúng đấy. Em nằm ình ra đó bắt mẹ cung phụng thì phải biết điều trả tiền cho mẹ đi chứ còn nói gì nữa.
Tôi sững người, đưa mắt nhìn Tùng, thất vọng quá nhiều khi nghe được câu trả lời này của anh…Đúng là mẹ con một ruột. Dù tôi có nói gì đi nữa họ cũng cho là tôi sai. Nên tôi không ngần ngại mà trả lời thẳng với Tùng luôn.
-Được, nếu anh thấy mẹ anh đúng thì tháng này anh làm bao nhiêu thì tự bỏ tiền ra mà trả lương cho mẹ anh đi. Nói gì thì em đang mang thai cũng là con anh đó.
Tôi vừa dứt lời, đã nghe được Tùng lên tiếng
-Con của cô thì cô tự mà bỏ tiền ra, chứ liên quan gì đến…
Tùng nói đến đây tự dưng im bặt, ánh mắt chột dạ nhìn sang tôi sau đó quay nhanh đi không nói được câu tiếp theo nữa khiến cho tôi không kìm được mà đưa tay kéo cả người anh quay lại rồi trừng mắt thốt lên
-Anh vừa nói gì nói lại em nghe. Con của em không liên quan anh là sao? Nói?
Vì tôi gặng hỏi và bị câu nói của Tùng là cho kích động nên chỉ 1,2 giây sau là dưới bụng tôi đau nhói lên khiến tôi phải buông vội Tùng ra mà run rẩy ôm lấy bụng mình.
-Đau.. Bụng em…
Tùng vì thấy tôi đau đến mức cả người lả đi nên anh cũng hoảng hốt không kém, anh cuống quýt ôm lấy tôi liên tục lên tiếng
-Anh xin lỗi, xin lỗi em anh lỡ lời, em và con sao rồi, cố lên.. anh, anh đưa em đi viện.
Tôi bị động thai, có nguy cơ bóc tách nên bệnh viện cho tôi nằm lại theo dõi. Mấy ngày tôi ở viện mẹ chồng chẳng hề lên thăm tôi một lần, cũng may còn có Tùng. Anh xin công ty nghỉ hẳn một tuần để chăm tôi. Có lẽ nghe tôi có nguy cơ bị sảy thai, anh đã sợ và hối hận thì phải nên khi chăm tôi ở viện, anh ân cần lo lắng từng chút một, luôn miệng xin lỗi tôi cho nên dù rất giận anh nhưng rồi một lần nữa tôi lại gật đầu bỏ qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.