Chương 60
Hoa Mơ
15/12/2024
Mẹ Dũng và Na đã đứng bên ngoài chờ tôi. Tôi bước ra, trên người mặc một chiếc váy dài, khoác bên ngoài chiếc áo vest vừa dịu dàng vừa kín đáo, thêm mái tóc dài được tôi uốn xoăn thả 2 bên khiến cho vừa gặp mẹ Dũng đã mỉm cười khen tôi
-Con gái mấy năm không gặp con đẹp lên nhiều lắm nha.
-Con cảm ơn dì. Cũng nhờ dì mà con có được hôm nay.
Na bên Bà, nay con đã 5 tuổi, do ngày nào cũng nói chuyện qua điện thoại nên Na không hề quên mẹ, con được bà nội mua cho bó hoa thật to để tặng tôi nữa
-Tặng mẹ yêu. Chúc mừng mẹ đã về.
Ôm lấy hoa của con, tôi ôm con vào lòng, mừng mừng tủi tủi sau bao ngày xa cách thế nên nước mắt tôi vô thức đã vỡ òa rơi ướt mặt
-Mẹ nhớ Na lắm.
-Na cũng nhớ mẹ Ngọc nhiều nhiều lắm.
Nghe được câu này của Na, tôi xúc động rất nhiều, xoa xoa đầu con mà tim mình dấy lên thật nhiều hạnh phúc.
Đứng với nhau một lúc thì tôi nắm tay Na định nói với mẹ Dũng cả nhà cùng ra xe về vì lúc về tôi có nhắn tin báo dì, dì nói tôi khi tôi về dì sẽ sắp xếp cho tôi một phòng bên nhà. Ổn định sẽ tìm công việc cho tôi. Ấy vậy mà khi tôi mở miệng giục về thì dì lại như chẳng hề gấp gấp mà còn nháy mắt hất mặt về phía bên phải tôi đứng ra hiệu nói
-Chưa về được, con cần gặp một người trước đã.
Theo quán tính tôi quay đầu sang hướng Mẹ Dũng chỉ, vừa hay dì cùng Na kéo giúp vali tôi ra xe. Khi cả dòng người đông đúc nơi này tầm mắt tôi sững lại khi bắt gặp Dũng , người đàn ông khi tôi từ bỏ mới phát hiện trái tim mình đã thuộc về họ, vẫn nét đẹp nam tính ngày càng thăng hạng, vẫn là anh của ngày đó đã khiến tim tôi đập lỗi nhịp rồi ở mãi chẳng chịu quay về đang đứng đó, mắt anh nhìn thẳng về phía tôi ôm bó hoa đi tới.
Tôi vô thức trái tim trong cơ thể bao năm như bị băng lạnh phủ lấy, giờ đây vì nhiệt độ nóng lên đột ngột làm tan băng nên trái tim đập mạnh trộn ràng trở lại
-Anh …Dũng.
-Mừng em trở về.
Cầm trên tay thêm bó hoa của Dũng, tự dưng sự mạnh mẽ của tôi bỗng chốc biến mất, thay vào đó là bi thương dâng lên đỉnh điểm khi tôi thốt ra câu như hỏi tội và trách móc anh
-4Năm không một tin nhắn, chẳng một cuộc gọi. Bây giờ anh đón em làm gì? Sao không để em quên anh luôn đi.
Nghe câu này của tôi, Dũng không vội trả lời anh chỉ đưa tay kéo nhẹ tôi vào lòng anh rồi ôm tôi siết chặt, để cho tôi nức nở trong lòng anh một lúc, anh mới đẩy nhẹ tôi ra, anh cúi xuống, đưa tay anh nâng mặt tôi lên đối diện anh, đặt lên môi tôi một nụ hôn dài sau bao năm xa cách.
Giọng anh trầm khàn nói bên tai tôi
-Hôm nay đến đón em để anh đòi lại một danh phận.
Tôi nghe xong câu này không khỏi ngạc nhiên xen lẫn xấu hổ nên đưa tay đẩy mạnh Dũng ra rồi ngại ngùng hỏi lại
-Danh phận gì ở em mà anh đòi?
Dũng nhìn tôi, ánh mắt chứa đầy sự nhung nhớ, một lần nữa đối diện với nhau, trong khoảnh khắc anh nghiêm túc trả lời cũng là lúc trái tim tôi đập mạnh dồn dập để chờ đợi câu nói mà suốt 4 năm qua mình vẫn trông đợi
Hai tay anh bất chợt nắm lấy tay tôi rồi đan chặt, giọng anh trầm xuống 7 bật nói
-4 năm rồi anh im lặng là để mình tìm một câu trả lời cho chính mình. Có thể giữa chúng ta tình cảm chưa đủ để nói là yêu. Nhưng trong 4 năm qua không có em anh không thể yêu ai khác. Và để cho Na có một gia đình trọn vẹn thì hôm nay em về anh tự dưng lại muốn làm chồng em!!!
Tôi nghe xong, cơ hồ cảm nhận cuối cùng thì bầu trời ảm đạm trong đời mình sau bao năm cuối cùng cũng trong xanh trở lại, dù chúng tôi đúng như Dũng nói chưa thật sự sâu đậm nhưng chúng tôi lại chẳng muốn phải bỏ lỡ nhau nữa. Khẽ chủ động tôi ôm chặt lấy Dũng, mỉm cười tôi đáp lại.
-Em cũng vậy, 4 năm rồi vẫn là đang muốn đợi một danh phận để được làm vợ anh!!!
-Con gái mấy năm không gặp con đẹp lên nhiều lắm nha.
-Con cảm ơn dì. Cũng nhờ dì mà con có được hôm nay.
Na bên Bà, nay con đã 5 tuổi, do ngày nào cũng nói chuyện qua điện thoại nên Na không hề quên mẹ, con được bà nội mua cho bó hoa thật to để tặng tôi nữa
-Tặng mẹ yêu. Chúc mừng mẹ đã về.
Ôm lấy hoa của con, tôi ôm con vào lòng, mừng mừng tủi tủi sau bao ngày xa cách thế nên nước mắt tôi vô thức đã vỡ òa rơi ướt mặt
-Mẹ nhớ Na lắm.
-Na cũng nhớ mẹ Ngọc nhiều nhiều lắm.
Nghe được câu này của Na, tôi xúc động rất nhiều, xoa xoa đầu con mà tim mình dấy lên thật nhiều hạnh phúc.
Đứng với nhau một lúc thì tôi nắm tay Na định nói với mẹ Dũng cả nhà cùng ra xe về vì lúc về tôi có nhắn tin báo dì, dì nói tôi khi tôi về dì sẽ sắp xếp cho tôi một phòng bên nhà. Ổn định sẽ tìm công việc cho tôi. Ấy vậy mà khi tôi mở miệng giục về thì dì lại như chẳng hề gấp gấp mà còn nháy mắt hất mặt về phía bên phải tôi đứng ra hiệu nói
-Chưa về được, con cần gặp một người trước đã.
Theo quán tính tôi quay đầu sang hướng Mẹ Dũng chỉ, vừa hay dì cùng Na kéo giúp vali tôi ra xe. Khi cả dòng người đông đúc nơi này tầm mắt tôi sững lại khi bắt gặp Dũng , người đàn ông khi tôi từ bỏ mới phát hiện trái tim mình đã thuộc về họ, vẫn nét đẹp nam tính ngày càng thăng hạng, vẫn là anh của ngày đó đã khiến tim tôi đập lỗi nhịp rồi ở mãi chẳng chịu quay về đang đứng đó, mắt anh nhìn thẳng về phía tôi ôm bó hoa đi tới.
Tôi vô thức trái tim trong cơ thể bao năm như bị băng lạnh phủ lấy, giờ đây vì nhiệt độ nóng lên đột ngột làm tan băng nên trái tim đập mạnh trộn ràng trở lại
-Anh …Dũng.
-Mừng em trở về.
Cầm trên tay thêm bó hoa của Dũng, tự dưng sự mạnh mẽ của tôi bỗng chốc biến mất, thay vào đó là bi thương dâng lên đỉnh điểm khi tôi thốt ra câu như hỏi tội và trách móc anh
-4Năm không một tin nhắn, chẳng một cuộc gọi. Bây giờ anh đón em làm gì? Sao không để em quên anh luôn đi.
Nghe câu này của tôi, Dũng không vội trả lời anh chỉ đưa tay kéo nhẹ tôi vào lòng anh rồi ôm tôi siết chặt, để cho tôi nức nở trong lòng anh một lúc, anh mới đẩy nhẹ tôi ra, anh cúi xuống, đưa tay anh nâng mặt tôi lên đối diện anh, đặt lên môi tôi một nụ hôn dài sau bao năm xa cách.
Giọng anh trầm khàn nói bên tai tôi
-Hôm nay đến đón em để anh đòi lại một danh phận.
Tôi nghe xong câu này không khỏi ngạc nhiên xen lẫn xấu hổ nên đưa tay đẩy mạnh Dũng ra rồi ngại ngùng hỏi lại
-Danh phận gì ở em mà anh đòi?
Dũng nhìn tôi, ánh mắt chứa đầy sự nhung nhớ, một lần nữa đối diện với nhau, trong khoảnh khắc anh nghiêm túc trả lời cũng là lúc trái tim tôi đập mạnh dồn dập để chờ đợi câu nói mà suốt 4 năm qua mình vẫn trông đợi
Hai tay anh bất chợt nắm lấy tay tôi rồi đan chặt, giọng anh trầm xuống 7 bật nói
-4 năm rồi anh im lặng là để mình tìm một câu trả lời cho chính mình. Có thể giữa chúng ta tình cảm chưa đủ để nói là yêu. Nhưng trong 4 năm qua không có em anh không thể yêu ai khác. Và để cho Na có một gia đình trọn vẹn thì hôm nay em về anh tự dưng lại muốn làm chồng em!!!
Tôi nghe xong, cơ hồ cảm nhận cuối cùng thì bầu trời ảm đạm trong đời mình sau bao năm cuối cùng cũng trong xanh trở lại, dù chúng tôi đúng như Dũng nói chưa thật sự sâu đậm nhưng chúng tôi lại chẳng muốn phải bỏ lỡ nhau nữa. Khẽ chủ động tôi ôm chặt lấy Dũng, mỉm cười tôi đáp lại.
-Em cũng vậy, 4 năm rồi vẫn là đang muốn đợi một danh phận để được làm vợ anh!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.