Chương 8
Hoa Mơ
15/12/2024
Thấy tôi cứ sẵn giọng trả lời nên mẹ chồng không nói thêm gì nữa, chỉ liếc tôi một cái đầy chán ghét rồi ngúng nguẩy bỏ đi. Tôi nhìn theo mẹ chỉ biết thở dài ngao ngán, thật sự trong căn nhà này tôi mệt mỏi và chán ngán quá rồi, chỉ là vì chồng, vì đứa con chưa chào đời, luyến tiếc cái gia đình nhỏ của mình nên là chưa thể ra đi mà thôi.
Mấy hôm sau, nửa đêm tôi đau bụng dữ dội, Tùng đưa tôi vào viện, cũng may tôi sinh nhanh nên không bị kiệt sức nhiều. Con gái cũng khỏe mạnh, trộm vía nước da trắng hồng và có đôi mắt to tròn đen láy.
Vợ chồng tôi đặt tên con là An, An trong bình an. Ở nhà gọi con là Na. Cứ nghĩ có cháu nội thì mẹ chồng tôi sẽ vui và bớt hiềm khích với tôi hơn. Nhưng không khi Na tròn một tháng tuổi, từng đường nét trên gương mặt con rõ ràng, lúc này cả tôi cũng phát hiện ra là Na chẳng hề giống một nét gì liên quan với chồng tội cả. Điều này khiến tôi rất là hoang mang, vì với tôi từ trước đến giờ tôi chỉ có mỗi mình Tùng thôi, ngoài ra tôi chẳng với ai cả, nhưng Na thì…
Có lẽ chuyện tôi lo lắng mẹ chồng tôi cũng đã phát hiện ra…Nên có lúc tôi vô tình bắt gặp khoảnh khắc khi Na đang ngủ mẹ chồng cứ đứng yên lặng cạnh nôi rồi ngắm nghía con bé thật lâu…
Về phần Tùng, tôi cũng sợ vì Na không giống anh, anh sẽ buồn nên nhiều lúc tôi cũng có dò hỏi anh vài điều nhưng đáp lại lời tôi anh chỉ bảo con không giống ba thì sẽ giống mẹ, anh nói tôi cứ yên tâm chăm sóc cho con đừng nghĩ gì hết nên tôi cũng không còn lăn tăn lo lắng gì nhiều nữa cả. Xem như đưa đầu giống tôi, có khi sau này có thêm một bé nữa thì sẽ giống với chồng tôi thôi.
Tôi sinh Na không được ở cữ như bao người, nhưng tôi không trách gì cả vì ba chồng hiện tại nằm liệt một chỗ, mẹ chồng thì trước giờ đâu có thương tôi nên tôi cũng không trông mong gì bà nhiều chỉ cần bà đừng gây chuyện với tôi là được. Còn Tùng, anh đi làm suốt, tối đến mới về nên mọi việc đều một tay tôi lo liệu. Lo luôn cả bữa cơm của gia đình. Dù cực nhưng tôi hoàn toàn không một lời ca thán.
Buổi sáng cuối tuần. Chủ nhật nên Tùng được nghỉ, anh ở trong phòng chơi với Na, còn tôi ra ngoài sân quét dọn. Đang lom khom nhổ cỏ thì ngoài cổng rào tôi nghe tiếng chó sủa liên tục, nghe cả tiếng xe máy dừng trước cửa nên vội ngó ra xem là ai đến. Nhìn người trước mặt vai đeo một ba lô đồ to tướng, ăn mặc thì nhếch nhác, cái bụng thì lùm xùm trong lớp áo khoác dày cộm. Mới đầu tôi chưa nhận ra ai, còn đang nghi hoặc không biết là ai mà vào nhà mình giờ này.
Nheo mắt nhìn kỹ lần nữa, tôi mới giật mình nhận ra là chị hai.
Đứng dậy lật đật đi nhanh ra, một lần nữa tôi thấy chị hai với đôi mắt đang sưng húp , gương mặt hình như cũng sưng sau lớp khẩu trang. Tôi hoảng hồn vội quan tâm chị hỏi ngay
-Chị hai sao vậy? Sao về mà không gọi báo trước ạ?
Chị hai im lặng, chỉ nấc lên. Chắc là có chuyện gì đó nghiêm trọng lắm nên chị mới về đây, mà mẹ sáng nay theo xe đưa ba lên bệnh viện tỉnh tái khám rồi không có ở nhà, nên tôi chỉ biết đỡ phụ chị chiếc balô đem vào trong nhà, rồi chạy vào phòng gọi cho Tùng ra với chị.
Tôi bế Na theo ra ngoài, chưa kịp nghe Tùng hỏi gì thì đã thấy chị hai vừa khóc vừa ấm ức kể
-Mẹ thằng Dũng đuổi chị, không cho chị ở nhà họ nữa. Thằng chó đó còn khốn nạn hơn, nó khóa thẻ, không cho chị một ngàn nào…
-Nhưng tại sao họ lại đuổi chị. Có chắc chị không làm gì sai hay không?
-Thì…
Tùng hỏi câu này, chị hai tự nhiên ấp úng không trả lời được sau đó cứ thế khóc rống lên.
Tôi dù sao cũng là phụ nữ, nhìn chị đang mang thai lại bị vậy nên có chút đồng cảm với chị. Tôi đi tới đưa Na cho Tùng rồi nháy mắt bảo anh bế con ra ngoài đừng hỏi gì nữa sợ chị lại buồn. Hiểu ý tôi Tùng thở hắt ra một hơi, ánh mắt nhìn chị hai kiểu khó chịu rồi anh bế Na ra sân, còn lại tôi với chị, tôi đi tới đưa cho chị một miếng khăn giấy, bảo chị lau nước mắt sau đó nói
-Chị ra sau tắm rửa thay đồ đi cho khỏe, em xuống bếp nấu cơm rồi cả nhà cùng ăn?
Chị hai sụt sịt mũi mấy cái, cầm khăn giấy tôi đưa lau khô mặt. Chị nhìn quanh nhà rồi hỏi tôi
-Mẹ đâu sao nãy giờ chị không thấy?
-Mẹ đưa ba đi tái khám, chắc trưa trưa mới về tới.
-Ừ, thôi đi ra sau tắm.
Mấy hôm sau, nửa đêm tôi đau bụng dữ dội, Tùng đưa tôi vào viện, cũng may tôi sinh nhanh nên không bị kiệt sức nhiều. Con gái cũng khỏe mạnh, trộm vía nước da trắng hồng và có đôi mắt to tròn đen láy.
Vợ chồng tôi đặt tên con là An, An trong bình an. Ở nhà gọi con là Na. Cứ nghĩ có cháu nội thì mẹ chồng tôi sẽ vui và bớt hiềm khích với tôi hơn. Nhưng không khi Na tròn một tháng tuổi, từng đường nét trên gương mặt con rõ ràng, lúc này cả tôi cũng phát hiện ra là Na chẳng hề giống một nét gì liên quan với chồng tội cả. Điều này khiến tôi rất là hoang mang, vì với tôi từ trước đến giờ tôi chỉ có mỗi mình Tùng thôi, ngoài ra tôi chẳng với ai cả, nhưng Na thì…
Có lẽ chuyện tôi lo lắng mẹ chồng tôi cũng đã phát hiện ra…Nên có lúc tôi vô tình bắt gặp khoảnh khắc khi Na đang ngủ mẹ chồng cứ đứng yên lặng cạnh nôi rồi ngắm nghía con bé thật lâu…
Về phần Tùng, tôi cũng sợ vì Na không giống anh, anh sẽ buồn nên nhiều lúc tôi cũng có dò hỏi anh vài điều nhưng đáp lại lời tôi anh chỉ bảo con không giống ba thì sẽ giống mẹ, anh nói tôi cứ yên tâm chăm sóc cho con đừng nghĩ gì hết nên tôi cũng không còn lăn tăn lo lắng gì nhiều nữa cả. Xem như đưa đầu giống tôi, có khi sau này có thêm một bé nữa thì sẽ giống với chồng tôi thôi.
Tôi sinh Na không được ở cữ như bao người, nhưng tôi không trách gì cả vì ba chồng hiện tại nằm liệt một chỗ, mẹ chồng thì trước giờ đâu có thương tôi nên tôi cũng không trông mong gì bà nhiều chỉ cần bà đừng gây chuyện với tôi là được. Còn Tùng, anh đi làm suốt, tối đến mới về nên mọi việc đều một tay tôi lo liệu. Lo luôn cả bữa cơm của gia đình. Dù cực nhưng tôi hoàn toàn không một lời ca thán.
Buổi sáng cuối tuần. Chủ nhật nên Tùng được nghỉ, anh ở trong phòng chơi với Na, còn tôi ra ngoài sân quét dọn. Đang lom khom nhổ cỏ thì ngoài cổng rào tôi nghe tiếng chó sủa liên tục, nghe cả tiếng xe máy dừng trước cửa nên vội ngó ra xem là ai đến. Nhìn người trước mặt vai đeo một ba lô đồ to tướng, ăn mặc thì nhếch nhác, cái bụng thì lùm xùm trong lớp áo khoác dày cộm. Mới đầu tôi chưa nhận ra ai, còn đang nghi hoặc không biết là ai mà vào nhà mình giờ này.
Nheo mắt nhìn kỹ lần nữa, tôi mới giật mình nhận ra là chị hai.
Đứng dậy lật đật đi nhanh ra, một lần nữa tôi thấy chị hai với đôi mắt đang sưng húp , gương mặt hình như cũng sưng sau lớp khẩu trang. Tôi hoảng hồn vội quan tâm chị hỏi ngay
-Chị hai sao vậy? Sao về mà không gọi báo trước ạ?
Chị hai im lặng, chỉ nấc lên. Chắc là có chuyện gì đó nghiêm trọng lắm nên chị mới về đây, mà mẹ sáng nay theo xe đưa ba lên bệnh viện tỉnh tái khám rồi không có ở nhà, nên tôi chỉ biết đỡ phụ chị chiếc balô đem vào trong nhà, rồi chạy vào phòng gọi cho Tùng ra với chị.
Tôi bế Na theo ra ngoài, chưa kịp nghe Tùng hỏi gì thì đã thấy chị hai vừa khóc vừa ấm ức kể
-Mẹ thằng Dũng đuổi chị, không cho chị ở nhà họ nữa. Thằng chó đó còn khốn nạn hơn, nó khóa thẻ, không cho chị một ngàn nào…
-Nhưng tại sao họ lại đuổi chị. Có chắc chị không làm gì sai hay không?
-Thì…
Tùng hỏi câu này, chị hai tự nhiên ấp úng không trả lời được sau đó cứ thế khóc rống lên.
Tôi dù sao cũng là phụ nữ, nhìn chị đang mang thai lại bị vậy nên có chút đồng cảm với chị. Tôi đi tới đưa Na cho Tùng rồi nháy mắt bảo anh bế con ra ngoài đừng hỏi gì nữa sợ chị lại buồn. Hiểu ý tôi Tùng thở hắt ra một hơi, ánh mắt nhìn chị hai kiểu khó chịu rồi anh bế Na ra sân, còn lại tôi với chị, tôi đi tới đưa cho chị một miếng khăn giấy, bảo chị lau nước mắt sau đó nói
-Chị ra sau tắm rửa thay đồ đi cho khỏe, em xuống bếp nấu cơm rồi cả nhà cùng ăn?
Chị hai sụt sịt mũi mấy cái, cầm khăn giấy tôi đưa lau khô mặt. Chị nhìn quanh nhà rồi hỏi tôi
-Mẹ đâu sao nãy giờ chị không thấy?
-Mẹ đưa ba đi tái khám, chắc trưa trưa mới về tới.
-Ừ, thôi đi ra sau tắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.