Mối Hận

Chương 17: Công Việc Của Anh, Vở Kịch Của Cô

Lương Linh Hương

22/09/2016

Người dân làng Jazzax mấy hôm nay cũng quen dần với sự xuất hiện của một đôi vợ chồng lạ. Anh chồng thì lúc nào cũng mang bộ mặt khó chịu như bị cả thế giới nợ tiền trong khi cô vợ chẳng mấy khi ngẩng mặt lên nói chuyện với người khác. Họ nghe nói hai vợ chồng này trốn nợ, chạy đông chạy tây rồi mà vẫn bị chủ nợ truy ra. Cuối cùng một người anh họ xa gửi họ cho công nhân cũ của mình ở làng này để trú tạm chờ đến khi mọi việc xuôi xuôi thì đón họ về rồi tạo công ăn việc làm cho. Nhưng mấy người phụ nữ hay ngồi lê đôi mách trong làng dự đoán với nhau người anh họ kia đẩy họ đến tận cái xứ chó ăn đá gà ăn sỏi này chẳng qua là để rảnh nợ chứ đừng mơ là sau này tạo công ăn việc làm cho. Chứ với cái tính của anh chồng kia chỉ sợ đi làm được hai hôm đã gây sự với tất cả mọi người ở chỗ làm. Cô vợ thì khá hơn, trông có vẻ khỏe mạnh, chăm chỉ. Mỗi tội với anh chồng như vậy muốn yên ổn làm việc cũng khó bởi anh chồng kia ngoài cái tính rượu chè, cờ bạc lại còn hay ghen tuông vớ vẩn. Mấy người phụ nữ truyền tai nhau rằng anh chủ nhà Yvans đưa cho cô ấy một bình nước và lỡ chạm vào tay cô ấy. Anh chồng nhìn thấy, chẳng nói chẳng rằng lôi cô vợ vào trong phòng và đánh một trận ra trò mặc cho ở ngoài Yvans xin xỏ. Hay thậm chí khi họ đi ra ngoài, một người đàn ông nào đó có vô tình nhìn cô thì ngay lập tức anh chồng cũng tát vợ một cái đau điếng. Và người đàn ông đó chỉ đánh vợ mình mà thôi.

“Cái thằng đàn ông hèn hạ! Bản thân thì nợ nần đến mức phải bán xới đi nơi khác vậy mà hở một chút lại lôi vợ ra đánh”

“Mà nó chỉ ra oai với cô vợ thôi chứ hôm trước mấy thằng nhóc trong làng mình trêu mà có dám làm gì đâu. Cái dạng đàn ông chỉ biết bắt nạt phụ nữ thật đáng tởm”

“Chả hiểu cô vợ kiếp trước làm gì sai trái mà kiếp này lấy phải con quỷ như vậy”

Dần dần người dân trong làng nhìn người chồng bằng ánh mắt kinh miệt. Biết anh ta chỉ dám bắt nạt vợ chứ với người khác sợ một phép nên cứ khi anh chồng đi qua là mấy bà thi nhau nhổ nước bọt trước mặt và nói mát mẻ vài câu. Anh chồng lúc đó mặt đỏ gay vì tức chứ chả dám nói gì. Còn cô vợ thì nhận được sự cảm thông hơn. Thi thoảng mấy bà mấy cô gặp cô vợ đi qua thì cho ít đồ ăn hoặc cái áo, cái quần. Đồ ăn thì cô ấy nhận và ăn một cách vội vã nhưng quần áo thì từ chối vì sợ chồng biết sẽ mắng.

“Khổ thân cô”. Một phụ nữ chép miệng khi thấy cô vợ ăn vội ăn vàng miếng bánh bột mà mình cho. “Làm sao lại vớ phải đúng cái thằng vừa bất tài vừa vũ phu như vậy thế?”

Cô vợ đang ăn xong miếng bánh. Nghe bà nói vậy liền ngẩn ngườira một lúc. Dường như cô ấy đang cố nhớ lại những chuyện ngày trước. Một lúc sau cô mới trả lời bà, giọng ngẹn ngào.

“Cháu cũng không rõ nữa bà ạ. Hồi mới quen nhau anh ấy tốt tính lắm, cũng chí thú làm ăn nữa vậy nên cháu mới lấy. Lúc ấy bố mẹ cháu cũng già rồi, có anh con rể khỏe mạnh lại chăm chỉ thì hai cụ cũng được nhờ. Nào ngờ lấy nhau về anh ấy đổi tính không chịu làm lụng gì cả tối ngày chỉ cờ bạc, rượu chè. Nhà cháu vốn chẳng dư dả gì vậy nên sau mấy lần anh ấy thua bạc thì nhà chẳng còn gì mà bán nữa. Anh ấy cứ càng chơi thì càng thua, mà càng thua thì càng tìm cách gỡ. Mà cứ mỗi lần thua lại đâm ra cáu kỉnh, rồi cứ nhằm vào cháu mà đánh. Anh ấy đổi tội là vì cháu ám nên mới thua nhiều như vậy”

Nói đến đây cô vợ òa khóc. Mấy người phụ nữ cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài vai câu an ủi. Đang lúc đó thì một cô gái đi qua mang theo mùi hương nước hoa thoang thoảng. Cô vợ thôi không khóc nữa, ngơ ngác nhìn theo cô gái kia. Vì cô ta đi đi qua nên họ không thấy được mặt. Chỉ biết đó là một người phụ nữ vóc dáng hơi béo, tóc búi sau gáy và cài một bông hoa nhỏ. Cô ta mặc một chiếc váy dài màu đỏ và đi giày cao gót. Đó là thứ quần áo dường như không phù hợp với ngôi làng nghèo khó này. Cô vợ lau nước mắt và hỏi những người phụ nữ kia.

“Ai vậy bác?”

“Con điếm của lũ đàn ông trên núi kia kìa?”. Một người phụ nữ kinh khỉnh nói.

“Là sao ạ?”

“Mấy tháng trước có một đám người lên núi kia khai thác nghe đâu là vàng hay kim cương gì ý. Cứ thi thoảng chúng lại mò xuống dưới này tìm gái. Lily và mấy đứa nữa làm gái cho chúng”

“Hay ho gì cái thứ bán trôn nuôi miệng chứ”

“Nhưng bà nhìn xem. Ở cái làng này ngoài chúng nó ra có ai có được bộ đồ tử tế rồi còn dùng cả nước hoa thơm lừng nữa”

“Bà thấy thơm chứ tôi thấy như mùi nước đái mèo ấy”

Vậy là câu chuyện từ cuộc sống khổ sở của cô vợ dần chuyển sang nói về mấy cô gái bán dâm cho lũ đàn ông trên núi. Những người phụ nữ kia có người khinh ghét họ ra mặt nhưng cũng có người thầm ngưỡng mộ.

Melanie trở về nhà sau khi đã thu thập đủ những thông tin mà cô cần. Vẫn như thường lệ, việc đầu tiên khi về đến nơi là diễn một màn kịch nhỏ với Erik. Xong việc hai người đóng cửa phòng và bàn bạc công việc của mình

“Tìm được người rồi”

“Như thế nào?”



“Lily, ba mươi bảy tuổi, người làng này. Cô ta là người lẳng lơ có tiếng trong làng. Mấy tháng trước khi bọn chúng bắt đầu tới đây khai thác cũng cho người mò xuống làng tìm gái và Lily tập hợp một số cô gái trong làng lại để phục vụ bọn chúng. Họ có nhà riêng cách làng chừng hai cây số và chỉ thỉnh thoảng vào đây để mua nhu yếu phẩm. Phụ nữ trong làng này người thì ghét cô ta và mấy cô gái ra mặt nhưng có người thì ngưỡng mộ vì họ có những món đồ mà phụ nữ trong làng này không bao giờ có được”

“Ví dụ?”

“Váy, giày cao gót, đồ lót gợi cảm, mỹ phẩm, trang sức”

Erik im lặng một chút.

“Cô nghĩ bọn họ mua hay được đám người kia tặng”

“Tôi chưa rõ. Nếu nói chuyện được với một trong số họ sẽ biết chắc hơn. Sao anh hỏi vậy?”

“Nếu họ mua thì không nói làm gì nhưng nếu là đám người kia tặng cho thì chúng vận chuyển bằng đường nào? Mấy hôm nay tôi đang tìm xem con đường bọn chúng vận chuyển kim loại đến nơi chế tạo là ở đây. Những người trong làng nói chỉ có độc một con đường từ làng ra đường chính là con đường chúng ta đã đi. Nhưng cô nhớ xem từ lúc chúng ta đến đây đã được gần một tuần rồi mà chưa hề thấy một chiếc xe nào đi qua. Chắc chắn chúng có một con đường riêng”

“Anh không cảm nhận được xe của bọn chúng à?”

Erik thở dài một tiếng rồi chép miệng nói.

“Không! Lượng kim loại ở đây quá lớn đến mức nó chi phối hết mọi cảm nhận của tôi với những vật thể kim loại khác. Ở gần còn cảm nhận được chứ ở xa thì chịu chết”

“Mai tôi sẽ tiếp cận Lily còn anh vẫn tiếp tục tìm xem con đường vận chuyển hàng của bọn chúng nằm ở đâu. Giờ thì muộn rồi nghỉ ngơi thôi”

Nói rồi Melanie ngồi dậy và tắt đèn. Căn phòng chìm trong bóng tối. Một lát sau Erik nghe thấy thở khe khẽ của cô vang lên. Cô đã chìm vào giấc ngủ nhưng anh thì không. Erik ngồi dậy. Anh nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài sân. Anh ngồi trước hiên nhà, châm một điếu thuốc vừa hút vừa nhìn về phía ngọn núi. Ánh sáng của mặt trăng khiến ngọn núi mang hình thù ma quái kì dị. Và ở trong đó có thể con gái, con trai của anh đang chịu khổ. Giá như anh có thể đến đó. Giá như anh có thể giết hết đám người đó và mang các con về. Cái suy nghĩ hai đứa trẻ thân yêu của mình phải sống ở nơi rừng thiêng nước độc, phải làm đủ loại công việc vừa nặng nhọc lại vừa nguy hiểm khiến trái tim anh như bị bóp nghẹt.

“Các con phải cố gắng lên. Bố đang tìm các con đây. Rồi cả nhà chúng ta sẽ sớm được đoàn tụ với nhau. Cố lên con yêu của bố!”

Cứ mỗi lần nhìn về ngọn núi là trong đầu anh lại hiện lên câu nói này. Anh cổ vũ cho các con và cũng là cổ vũ cho chính mình. Erik cứ ngồi như vậy cho đến khi ánh sáng đầu tiên xuất hiện trên nền trời. Anh quay về phòng nhưng không phải chợp mắt một chút mà chỉ lấy áo khoác và một bình nước rồi đi ra khỏi phòng.

Có hai điều Erik tự hào về bản thân mình nhất. Cái đầu tiên là khả năng làm nông của mình còn cái thứ hai là khả năng xác định phương hướng rất tốt. Và hôm nay Erik sẽ sử dụng khả năng thứ hai để có thể lên trên núi. Anh muốn tự mình quan sát xem khu mỏ của bọn chúng như thế nào để từ đó có thể vẽ được bản đồ. Còn một mục đích khác đó chính là tìm ra được con đường mà chúng vận chuyển kim loại đến nhà máy chế tạo. Những người dân trong làng không ai biết về con đường này nhưng người ta không thể chuyển một số lượng lớn kim loại mà theo phương pháp vác gùi sau lưng chuyển từ trên núi xuống được. Chúng sẽ phải làm một con đường và ngụy trang cho nó thật cẩn thận. Và anh phải tìm ra nó. Sau này chỉ cần chặn được con đường, cô lập ngọn núi với bên ngoài thì khả năng chiếm được nó từ tay bọn khủng bố, giải cứu những người ở bên trong là rất lớn. Thực ra còn có một con đường khác để đám người trên núi xuống dưới làng tìm gái nhưng Erik nghĩ mình không nên đi bởi rất có thể một ai đó sẽ nhìn thấy anh và bàn tán. Rồi những lời bàn sẽ đến tai đám khủng bố trên núi và chúng sẽ nghi ngờ anh và Melanie. Anh rất muốn rút nhanh thời gian để có thể cứu được các con nhưng anh không thể mạo hiểm được. Melanie đã từng nói với anh. Cuộc chiến này không có chỗ cho tư tưởng anh hùng cá nhân.

Erik đi lên núi. Cái thời tiết nóng bức của xứ này cộng thêm hơi ẩm từ mặt đất bốc lên khiến cả người anh ướt đẫm mồ hôi và cảm thấy bí bức. Anh dừng lại dựa lưng vào một gốc cây và lấy chai nước đeo bên mình ra. Erik uống một ngụm lớn rồi lại giắt chiếc chai vào chỗ cũ và tiếp tục lên đường. Anh kiếm cho mình được một đoạn cành cây khá thẳng để làm gậy chống. Mặt trời lên đến đỉnh đầu, đã là giữa trưa, Erik ngồi dựa vào một gốc cây để nghỉ ngơi. Anh mở chai nước ra uống và ăn lót dạ một ít lương khô. Erik nhẩm tính mình đã đi được nửa chặng đường rồi. Tuy vậy chặng đường lên đến nơi anh cần đến có lẽ vẫn còn rất xa nữa. Ăn uống xong anh không vội lên đường ngay mà vẫn tiếp tục nghỉ ngơi. Erik xòe rộng hai bàn tay ra và đặt xuống đất. Anh nhắm mắt lại và cảm nhận lượng kim loại khổng lồ trong ngọn núi này. Nó lớn đến mức mà ngoài nó ra anh gần như không cảm nhận được những đồ vật bằng kim loại khách ở xung quanh. Erik nhớ đến những gì Ian và Melanie đã từng nói về thứ kim loại này và anh thấy sợ khi chúng đã và đang bị lũ khủng bố khai thác. Nếu chúng dùng thứ kim loại này để chế tạo ra những vũ khí thì không biết sẽ còn bao thành phố xinh đẹp biến thành đống đổ nát và không biết bao gia đình sẽ ly tán như gia đình của anh.

Đột nhiên có tiếng động cơ ô tô từ một khoảng cách khá gần truyền đến tai Erik. Anh vội nằm xuống và áp tai xuống nền đất. Quả nhiên là tiếng xe đang nổ máy. Con đường anh cần tìm ở gần đây thôi. Tim Erik bỗng dưng đập rất mạnh vì hồi hộp và kích động. Anh đang ở rất gần với các con mình rồi. Erik không đứng dậy nữa, anh sợ bọn chúng sẽ nhìn thấy mình và tấn công. Anh trườn trên nền đất và chọn trườn qua những chỗ có nhiều cây thấp, rậm rạp. Khoảng mười phút sau con đường hiện ra trước mắt Erik. Anh giấu mình trong một bụi cây dại khi trong thấy hai mươi tên khủng bố với vũ trang hiện đại đang đứng quanh một chiếc xe tải. Một nhóm khác đang khiêng những thùng gỗ chất ở phía sau xe. Sau khi chất đủ, bốn tên trong số những kẻ làm nhiệm vụ đứng canh chui vào thùng xe. Một tên đóng cửa xe lại rồi ra hiệu cho tài xế rời đi. Ngay sau đó một chiếc xe bán tải mà ban nãy bị xe kia che lấp cũng lăn bánh đi ngay sau. Trên xe là năm tên khủng bố khác nữa. Chiếc xe đầu là xe chở kim loại X từ mỏ đến nơi gia công, chế tạo còn chiếc phía sau làm nhiệm vụ hộ tống.

Chiếc xe đã đi được một đoạn nhưng những tên còn lại vẫn chưa rời đi. Chúng vẫn quan sát theo chiếc xe. Phải một lúc sau bọn chúng mới bắt đầu di chuyển vào bên trong. Erik cũng trườn người bám theo. Khi ra mép đường anh dừng lại bởi ở vị trí và khoảng cách này thì chỉ cần anh cố nhoài người ra thêm chút nữa là sẽ bị phát hiện ngay. Nhưng may mắn là anh vẫn quan sát được một phần cổng ra vào của bọn chúng. Nó được xây sâu vào trong chừng mười mét so mới mặt đường. Đó là một chiếc cổng làm bằng thép, phía sau cổng có hai tên làm nhiệm vụ canh gác. Từ chỗ của anh chỉ có thể nhìn được đến đấy mặc dù Erik rất muốn tiến gần hơn nữa.

“Không được theo chủ nghĩa anh hùng cá nhân”

Erik lẩm bẩm trong miệng câu nói mà Melanie luôn nhắc nhở mình vài lần. Mặt trời cũng bắt đầu xuống núi nhưng không khí vẫn ngột ngạt. Erik bắt đầu trườn lùi về phía sau. Cứ cách một quãng anh lại dùng dao vạch một ký hiệu lên thân cây để đánh dấu đường. Anh không muốn lần sau đến đây lại phải mò mẫm. Erik trở về nhà của Yvans lúc trời đã tối muộn. Người anh dính đầy bùn đất và khi từ bìa rừng quay lại làng anh đã đổ rượu lên khắp người mình để mọi người thấy anh đã say xỉn cả ngày rồi ngã vào đống bùn đất ở đâu đó quanh làng. Và vì quá mệt nên khi vào nhà anh không buồn diễn với Melanie nữa. Không thay quần áo, Erik nằm vật xuống nền nhà. Lúc này anh rất đói nhưng không còn đủ sức nhấc tay chân lên nữa. Anh cứ nằm thế cho đến khi Melanie đẩy cửa bước vào với một tô cháo trên tay. Cô đỡ Erik ngồi dậy và bón cháo cho anh. Đến khi Erik hồi sức lại rồi cô để anh tự mình làm công việc này.



“Tôi tìm ra rồi. Cả con đường và một lối vào”.Erik thì thào nói. “Phải leo một đoán khá dài”

“Canh gác như thế nào?”

“Bên trong có sẵn một đội quân bảo vệ thiện chiến nhưng chưa rõ có bao nhiêu tên. Bên ngoài được canh gác nghiêm ngắt lắm. Tôi nghĩ mình sẽ trở lại vào ban đêm để tìm hiểu xem”

“Nhưng không phải hôm nay”

Erik đã ăn hết bát cháo và anh cảm thấy khỏe lên rất nhiều. Melanie đi ra ngoài rồi bê vào trong phòng một chậu nước ấm bên trong là một chiếc khăn mặt. Cô đi ra ngoài chờ trong khi Erik thay bộ đồ đầy bùn đất của mình ra. Một lúc sau Erik gõ gõ nhẹ cánh cửa để báo rằng mình đã xong và Melanie đi vào. Bộ đồ anh thay ra vo viên lại một đống và vứt ở góc phòng còn nước trong chậu thì chuyển sang màu nâu đục.

“Còn cô?”

“Hôm nay tôi đã gặp được Lily. Tôi chỉ mới dò hỏi cô ta mấy câu thôi nhưng cô ta đã tỏ thái độ muốn tôi đi theo mình rồi. Có vẻ như đám người kia thiếu gái dữ lắm. Cô ta dùng mọi lời ngon ngọt để nói với tôi rằng cuộc sống của họ sung sướng hơn nhiều so với những người dân trong làng”

“Cô trả lời ra sao?”

“Đương nhiên là giả vờ phân vân rồi”

“Và rồi cô sẽ đồng ý”

Melanie trả lời anh bằng một cái nhún vai. Lúc này Erik thực sự cần một điếu thuốc nhưng anh không có sẵn ở đây và anh không đủ sức đứng dậy đi kiếm cho mình một điếu.

“Hôm nay anh đã cực khổ cả ngày rồi vậy nên lên giường ngủ đi. Mai chúng ta lại tiếp tục công việc”

Melanie đỡ anh ngồi lên trên giường sau đó cô trải chăn xuống dưới sàn để ngủ. Đèn tắt và mọi thứ chìm vào trong bóng tối.

“Anh ấy sẽ nghĩ sao về việc của cô làm?”

Đến cuối cùng Erik không chịu được mà lên tiếng hỏi.

“Ai cơ?”

“Không có gì cả. Ngủ thôi”

Melanie không nói gì và sau một lúc anh nghĩ cô đã ngủ rồi. Nhưng rồi đột nhiên cô trả lời câu hỏi ban nãy của anh, giọng rất khẽ.

“Tôi đang làm công việc anh ấy từng làm”

~ Hết chương 17 ~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mối Hận

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook