Mối Hận

Chương 22: Trong Lòng Địch

Lương Linh Hương

07/10/2016

Erik chỉ ngủ được chưa đầy hai tiếng đồng hồ. Sau đó Melanie dậy và chuẩn bị quay về ngôi nhà kia. Cô thay bộ quần áo ở nhà bằng chiếc váy đỏ mà hôm qua mình mặc, chải tóc rồi búi gọn phía sau gáy và cuối cùng là tô son môi. Cô nhìn mình qua chiếc gương nhỏ treo trong phòng rồi nhếch mép cười khi nhận ra vẻ ngoài của mình y hệt một cô gái điếm thực thụ.

"Những người trong đó như thế nào? Họ có gây khó dễ gì cho cô không?"

"Một đám phụ nữ sống với nhau sao có thể tránh được va chạm, hiềm khích chứ"

"Cô giải quyết được những vấn đề đó chứ?"

Melanie quay ra nhìn anh một lát rồi cười hỏi lại.

"Anh sợ với tính cách của tôi sẽ khó giải quyết được mâu thuẫn với những cô gái đó và có thể ảnh hưởng đến công việc đúng không?"

"Phải! Tôi từng có thời gian tiếp xúc với những người gần giống họ và tôi có thể hiểu được phần nào tính cách cũng như cách cư xử của họ đối với người khác. Cô thì hoàn toàn không giống họ, về tính cách, về suy nghĩ và cả cách hành xử nữa. Cô có lẽ sẽ nổi bật hơn tất cả những cô gái ở đó và họ...hầu như sẽ ghét cô. Cô bị một đám phụ nữ ghen ghét thì dễ phải đối mặt với những rắc rối không cần thiết nhưng cô không thể làm lơ nó được"

"Và nếu kém may mắn những thứ đó sẽ khiến tôi bị lộ thân phận thật"

"Ai biết được cô sẽ bị soi mói như thế nào và nếu một trong số đó tình cờ phát hiện ra những hành động khác lạ của cô rồi kể với một tên khủng bố thì sao. Đám người đó, tôi tin rằng kể cả khi chúng đi chơi gái thì vẫn sẽ có sự quan sát nhất định. Cô chấp nhận thân phận này để có thể tiếp cận với khu mỏ nhưng không có nghĩa là chúng không nghĩ đến trường hợp đó"

Melanie đặt thỏi son xuống mặt bàn. Đó là một thỏi son màu hồng tươi, vỏ ngoài màu trắng cùng vân đen in nổi trên thân. Một cô gái trong ngôi nhà đó đã tặng lại cho cô như một món quà cảm ơn vì Melanie giúp cô ấy trong "trận chiến" giành đồ được tặng với Katie. Cô quay sang nhìn Erik trong lòng thầm tán thưởng anh. Chỉ trong một thời gian ngắn anh đã có cái nhìn thấu đáo hơn, có sự quan sát tinh tường hơn và đưa ra những tình huống cô thậm chí cô đã không nghĩ tới.

Sau khi giải ngũ Melanie đã từng có một thời gian tìm hiểu về tâm lý. Ban đầu nó giúp cô thoát khỏi những sang chấn tâm lý khi trở về từ cuộc sống đầy khói lửa của chiến trường, về sau cô nghiên cứu sâu thêm với mục đích phục vụ cho công việc. Tuy nhiên khoảng thời gian đó Melanie mới chỉ dừng lại ở việc đọc sách và đôi khi gặp bác sĩ tâm lý. Vậy nên kiến thức của cô so với thực tế vẫn có một khoảng cách vô cùng lớn. Câu nói của Erik nhắc nhở cô rằng nếu cứ phát sinh sâu mâu thuẫn với Katie như cô đang làm hiện giờ chưa chắc đã là một cách hay.

"Sao vậy?"

"Lời a

nh nói khiến tôi phải ngẫm lại tình hình của mình ở ngôi nhà đó hiện giờ"

"Cô khiến nhiều người không thích mình à?". Erik lo lắng hỏi.



"Chỉ một thôi. Khi mới đến đó tôi nhận ra tất cả các cô gái đều không thích một người. Vậy nên tôi công khai đối đầu với cô ta. Vậy nên hiện giờ trong ngôi nhà đó tôi được mọi người yêu quý còn cô ta ghét tôi vô cùng"

"Vậy kế hoạch của cô khi vào đó là đối đầu với một người để dành tình cảm của những người còn lại. Những cô gái đó một khi đã yêu mến cô hẳn sẽ dành thời gian kể chuyện, tâm sự với cô và hẳn trong câu chuyện của họ sẽ nhắc đến khu mỏ. Trước khi cô có thể chính thức bước chân lên đó thì những thông tin họ tình cờ cung cấp sẽ giúp cô có một cái nhìn cơ bản về khu mỏ. Tôi nói vậy đúng không?"

"Đúng"

"Cách của cô ổn thôi nhưng nếu cô để mâu thuẫn giữa cô và cô gái đó lên đến mức quá căng thẳng thì nó sẽ làm hại cô. Cô là một cô gái tài giỏi những vấn đề cô đã gặp và giải quyết đều vô cùng to lớn. Tuy nhiên những vấn đề nhỏ nhặt này cô chưa từng trải qua vậy nên cô không có kinh nghiệm nhìn nhận và giải quyết"

Melanie bật cười và hỏi.

"Anh có vẻ có kinh nghiệm về việc đấu đá của phụ nữ nhỉ?"

Cô định đùa một chút cho không khí bớt căng thẳng nhưng khi nghe câu hỏi của Melanie xong bỗng gương mặt Erik thất thần trong giây lát.

"Không phải tôi có kinh nghiệm mà là Emma. Cô ấy từng học trung học ở một trường nữ trong thành phố. Cô ấy nói một môi trường toàn phụ nữ thực ra vô cùng phức tạp. Về sau khi kết hôn cô ấy khi vui miệng sẽ lại kể cho tôi nghe những trải nghiệm của mình ở đó. Tôi vốn nghĩ đó chỉ là chuyện vui của hai vợ chồng khi rảnh rỗi mà thôi. Nhưng không ngờ có ngày nó cũng có ích"

"Sau này khi có cơ hội tôi nghĩ mình nên trực tiếp cảm ơn vợ của anh. Thực sự những gì anh nói tôi hoàn toàn không nghĩ đến và suýt chút nữa tôi đã mắc sai lầm lớn rồi"

"Có thể giúp cô tôi cũng thấy bản thân có ích hơn"

"Tôi đi đây! Nhớ lời tôi dặn nhé, sau này cứ cách vài ngày anh lại đế chỗ đó làm ầm lên một trận để vòi tiền. Tôi sẽ đưa cho anh những thông tin mình mới có được và anh hoàn thành giúp tôi tấm bản đồ chi tiết rồi gửi lại cho Ian"

"Tôi hiểu rồi"

Melanie tạm biệt anh để quay lại ngôi nhà của các cô gái điếm. Erik lôi tấm bản đồ hôm qua anh và Melanie vẽ ra rồi trải xuống nền nhà. Anh nhìn tấm bản đồ hồi lâu, ghi nhớ những chi tiết đã được vẽ ở trên đó rồi nhắm mắt lại và thử tưởng tượng ra nó như trông thực sự như thế nào. Rồi anh tính đến những phương án tấn công vào đó. Trong thời gian đào tạo tại quân đội anh cũng đã được học chiến thuật. Chỉ có điều những phương án bản thân mình nghĩ ra nhưng ngay sau đó Erik phải gạt ngay đi bởi sự không phù hợp của nó. Những thứ anh học được mới chỉ là lý thuyết và từ lý thuyết đến thực tế là cả một chặng đường dài.

Erik mở mắt ra rồi gập gọn tấm bản đồ. Anh cho vào túi rồi buộc thật chặt bên người. Erik đi ra ngoài sân. Anh đút tay vào túi quần rồi ấy ra mấy tờ giấy bạc nhàu nát. Anh đi ra ngoài, đến một tiệm tạp hóa trong làng và mua một chai rượu. Người bán hàng cau mày khi thấy khách hàng đầu tiên trong ngày lại là anh. Thời gian qua Erik là nhân vật bị ghét nhất làng. Đáp lại thái độ chán ghét ra mặt của cô ta, Erik bày ra bộ mặt hèn hạ nhất của mình. Anh trả tiền rượu, trêu đùa cô ta bằng mấy câu thô tục rồi mới chịu rời đi. Khi quay lưng đi được một đoạn rồi anh vẫn nghe thấy tiếng cô nàng móc mé về việc để vợ đi làm điếm ở phía sau. Khi nghe những lời ấy gương mặt của Erik tối sầm lại. Anh biết cả anh và Melanie đều đang đóng vai diễn quan trọng của mình để có thể hoàn thành công việc. Nhưng nếu Melanie có thể không quan tâm đến những gì người ta nói về cô thì Erik lại khác. Đôi khi những câu móc mỉa của họ khiến anh cảm thấy xấu hổ như thể người họ nói đó chính là con người thật của anh vậy. Anh không quen việc sống cùng một cái mặt nạ lâu đến vậy. Anh sợ một ngày nào đó chính mình sẽ trở thành nhân vật mà mình đang diễn. Một tên đàn ông hèn hạ.



"Không, đó chưa bao giờ là con người mày". Erik tự nhủ. "Mày chỉ đang làm công việc nên làm thôi. Chỉ cần hoàn thành nhanh công việc, đứa Rose và Jack ra khỏi cái nơi này và mày sẽ tạm biệt với cái vai diễn này. Mọi chuyện sẽ qua khi mày gặp được các con. Vì hai đứa, mày phải quên những gì mình đã đang và sẽ phải nghe đi"

Sau khi tự trấn an bản thân xong, Erik bắt đầu đi lên núi. Anh nghĩ mình sẽ ở lại trong núi vài ngày để tìm được nhiều nhất có thể trạm canh gác của đám khủng bố.

Sau vụ của Alex đám khủng bố tăng cường canh gác hơn nhiều lần. Ở những trạm gác mà Erik đã tìm thấy thì số lính canh cũng như vũ khí được trang bị nhiều hơn trước đó. Chúng cũng tổ chức những nhóm đi kiểm tra xung quanh nhiều hơn và không hề có thời gian cố định. Có những lúc một nhóm đi tuần vừa kết thúc nhiệm vụ của mình thì ngay lập tức có nhóm khác lại làm y hệt như vậy. Nếu không có khả năng cảm nhận kim loại để từ đó tìm cách tránh đi thì có lẽ Erik đã bỏ mạng từ lâu rồi. Hôm nay Erik đi sâu thêm được một đoạn nữa và anh phát hiện ra một trạm canh bị bỏ hoang. Một trạm canh bị cây cối che phủ gần hết và anh phát hiện ra nó một cách vô cùng tình cờ. Biết chắc rằng không có ai ở trong đó nên Erik đánh liều đu người trèo vào trong. Anh thấy hơi lạ và vì sau đám khủng bố dựng lên trạm canh này rồi lại bỏ hoang chúng. Và khi bước vào được bên trong Erik đã hiểu được lý do. Khi vừa đặt chân xuống sàn của trạm canh anh đã nhìn thấy hai con rắn đang cuộn mình ở trên sàn. Trên trần nhà phủ đầy mạng nhện vơi những con nhện to bằng nắm tay đứa trẻ và có những đốm màu vàng trên lưng. Chỗ này ẩm thấp hơn so với những trạm canh khác nên là nơi lý tưởng cho đám nhện và rắn độc làm tổ. Vậy nên chỉ sau một thời gian sử dụng đám khủng bố đã bỏ lại nơi này, có lẽ trong thời gian ấy nhiều tên bị rắn và nhện cắn. Erik từng xem chương trình thế giới động vật vô số lần cùng con gái vậy nên anh biết những loại rắn và nhện đang làm tổ ở đây đều là những loại cực độc. Anh hít một hơi thật sâu rồi rón rén bước qua chỗ hai con rắn đang nằm. Vừa bước anh vừa cầu nguyện cho chúng đang ăn no rồi bởi nếu không tính mạng của anh không biết sẽ đi về đâu.

Ông trời đứng về phía anh, Erik thuận lợi đi qua trạm canh gác để vào bên trong mà không đánh thức con rắn nào dậy. Trước mặt anh là một khoảng sân nhỏ cỏ mọc um tùm, một vài chiếc thùng gỗ dùng để vũ khí bị vứt la liệt trên mặt đất, vài loại nấm dại màu sắc sặc sỡ mọc lên từ đó. Ra khỏi khoảng sân là một con đường đất đủ để một chiếc xe bán tải chạy qua. Có vô số những dấu bánh xe hằn lên nền đất. Erik đoán đó là con đường dẫn vào bên trong khu mỏ. Tim anh đập mạnh hẳn. Anh không ngờ mình có ngày lọt được vào bên trong khu mỏ. Và lúc này đây anh đang ở gần các con mình hơn bao giờ hết. Tay Erik run bần bật vì xúc động. Từ chỗ này anh có thể thoải mái ra vào khu mỏ, với khả năng của mình anh chắc chắn sẽ không bị bắt. Anh sẽ tiếp cận được những vị trí quan trọng ở mỏ nhanh hơn, chính xác hơn. Tấm bản đồ sẽ sớm được hoàn thành và Ian cùng quân đội sẽ tấn công vào đây. Các con anh sẽ được giải thoát. Những đứa trẻ khác cũng vậy. Chúng sẽ có cơ hội tìm lại cha mẹ. Vai diễn kinh khủng của anh và Melanie cũng sẽ sớm chấm dứt. Suy nghĩ đó khiến Erik cảm thấy vô cùng hưng phấn. Từ ngày thoát khỏi nơi giam cầm đến nay đây là lần đầu tiên Erik cảm thấy thoải mái như thế này. Chiến thắng đang ở rất gần anh.

Đột nhiên nền đất dưới chân anh rung mạnh. Một chiếc xe đang đi tới với vận tốc khá nhanh. Erik nhìn quanh thấy một mỏm đất nhô lên cao hơn so với xung quanh. Anh vội chạy đến và nằm núp sau đó. Một lát sau một chiếc ô tô tải chạy qua. Thùng sau ô tô không mái che nên anh có thể thấy rất nhiều đứa trẻ đang ngồi trên đó. Những đứa trẻ với gương mặt hốc hác, mệt mỏi mà đáng lý không nên có ở tuổi này. Những đứa giống như các con anh.

Tim Erik thắt lại khi trông thấy cảnh tượng vừa vụt qua mắt mình. Cảm giác hân hoan ban nãy biến mất để nhường chỗ cho sự bất lực của bản thân. Anh vừa nhìn thấy những đứa trẻ bị đưa đi nhưng lại không thể làm gì giúp chúng được. Đến khi chiếc xe đi xa hẳn Erik mới ngồi dậy. Anh chạy về phía con đường rồi nhìn xuống đất nơi vệt bánh xe vẫn còn hằn lên một cách rõ ràng. Erik bắt đầu đi theo con đường với hy vọng sẽ sớm nhìn thấy khu mỏ. Vừa đi anh vừa cẩn thận quan sát xung quanh bởi anh từng đoán bọn khủng bố xây dựng những trạm canh vòng trong vòng ngoài quanh khu mỏ để không cho bất kỳ kẻ nào lọt được vào đây. Anh không muốn chưa cứu được các con mà bản thân đã trở thành bia tập bắn cho những tay súng khủng bố rồi.

Quãng đường tiếp theo càng lúc càng khó khăn hơn khi những trạm canh xuất hiện mỗi lúc một dày đặc cùng với những tốp quân lính làm nhiệm vụ canh gác và kiểm tra. Trên đường đi Erik trét đầy bùn đất lên khắp người mình để ngụy trang. Anh bò ở bên trong những bụi rậm, nép mình xuống bùn đất để tránh bị phát hiện. Cả đời mình, đây là lần thứ hai anh chấp nhận đánh cược mạng sống như vậy. Thậm chí lần này so với lần trước khả năng anh bị phát hiện còn cao hơn nhiều lần. Chỉ cần một sơ suất nhỏ hay sự kém may mắn khiến anh lọt vào tầm ngắm của đám binh lính kia thì kết cục của anh chính là cái chết theo cách man rợn nhất. Nếu Melanie biết được hành động này của anh hẳn cô sẽ vô cùng tức giận và mắng anh là đồ ngu không biết tự lượng sức mình. Kể cả anh có khả năng đặc biệt đi chăng nữa thì việc một mình đi vào khu mỏ được canh phòng gắt gao bởi những tên khủng bố tinh nhuệ nhất cùng với vũ khí hiện đại nhất chẳng khác nào tự sát. Nhưng Erik không thể ngăn bản thân không làm điều đó được. Càng bước chân vào nơi này anh càng không dừng được.

Cuối cùng thì khu vực khai thác kim loại X cũng hiện ra trước mắt anh. Đó là một khoảng núi với bốn đường hầm nhỏ được đào sâu vào bên trong lòng dãy núi. Những đường hầm chỉ đủ để một đứa trẻ chui vào và chằng chống rất sơ sài. Tim Erik quặn lại khi thấy đám lính đẩy một đứa trẻ chỉ độ mười tuổi đi vào trong một đường hầm và nó lại quặn thắt hơn khi anh nhìn thấy một đứa trẻ đi từ một đường hầm khác ra. Trên đầu đứa trẻ đội một cái rổ lơn, nó từ từ đặt cái rổ xuống dưới đất, hai tên lính nhấc rổ lên đổ vào một cái thùng lớn bên cạnh rồi ném cái rổ về phía đứa bé. Nó nhặt lên rồi lại lầm lũi quay về chỗ đường hầm. Suốt thời gian nấp Erik đã chứng kiến không biết bao lượt những đứa trẻ đội kim loại thô đi ra rồi lại quay vào trong đường hầm. Mỗi lần nhìn thấy cảnh đấy là mỗi lần trái tim anh bị đâm một nhát. Anh không dám tin chúng lại có thể bóc lột một cách tàn nhẫn những đứa trẻ chỉ mới chín mười tuổi như vậy. Và anh không dám tin các con mình đã phải chịu những khổ sở này trong gần nửa năm trời. Erik cắn chặt môi đến bật cả máu để ngăn không cho bản thân khóc lớn. Anh đang phải tận mắt chứng kiến con mình bị hành hạ nhưng lại không thể bảo vệ được chúng. Những đứa trẻ kia- trong đó có cả hai đứa con yêu dấu của anh đang phải làm việc ở nơi nguy hiểm, trước sự kiểm soát của đám lính nhưng anh chỉ có thể nằm đây và cố không bật khóc. Anh không thể làm gì giúp chúng được. Ít nhất là trong lúc này.

Trong cơn xúc động, đột nhiên Erik cảm nhận được một họng súng đang dần hướng về phía mình. Dù cảm giác hơi yếu nhưng anh biết là có. Đầu óc anh trở nên tỉnh táo hơn. Mình đã bị phát hiện hoặc bị chúng chú ý. Erik nằm im bởi anh biết lúc này chỉ cần mình hơi nhúc nhích chắc chắn sẽ bị phát hiện. Anh nhắm mắt lại để cảm nhận rõ hơn họng súng kia là từ đâu. Bàn chân Erik căng cứng vì bị chuột rút và cổ họng như bị ai đó bóp ngẹt. Đó là dấu hiệu cho thấy anh đang tập trung quá sức. Lượng kim loại ở đây quá lớn vậy nên để anh có thể nhận biết riêng một thứ khiến anh mất nhiều sức lực hơn. Erik thấy mũi mình hơi ươn ướt, anh đang chảy máu cam và nó báo hiệu rằng anh sắp ngất do cơ thể không chịu được nữa.

"Không Erik, mày không thể ngất ở đấy được". Anh tự nói với mình. "Phải ráng lên"

Răng Erik nghiến chặt lại, ý trí của anh đang thi đấu với cơ thể trong một cuộc đua mà nó bắt buộc phải thắng. Cuối cùng ý trí của anh đã thắng. Erik cảm nhận được họng súng đang chĩa về phía mình. Đó là ở một trạm canh cách đó chừng hơn hai trăm mét. Một tên đã phát hiện ra anh nhưng chưa chắc chắn lắm về điều đó. Erik đã trát đầy bùn đất lên người, anh lúc này như một đám bùn lớn vậy nhưng anh đang nấp trong một lùm cây không được rậm rạp như những lùm cây khác. Và có lẽ trong lúc xúc động anh đã cử động hơi mạnh và cũng không may cho anh một tên lính với súng có kính ngắm đã nhìn thấy. Hắn đã nghi ngờ và sẽ giải quyết nghi ngờ bằng một viên đạn.

Động tác lên đạn.

Tim Erik đập loạn lên. Hắn đã đang chuẩn bị bắn về phía anh. Bỗng trong đầu Erik lóe lên một ý tưởng điên rồ. Anh không nghĩ mình có thể làm được điều này nhưng tình huống này anh không còn lựa chọn nào khác.

Sống hoặc chết chỉ trong một khoảnh khắc.

Tay súng bóp cò.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mối Hận

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook