Chương 151
11 Giờ Phải Ngủ
28/04/2024
Ngày 27 tháng 8 năm 2012, cầu thủ xuất sắc nhất thế giới chính thức có thêm một thân phận mới.
Vừa giống như chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, lại vừa giống như không cần phải chuẩn bị gì cả, tóm lại là~~
Anh sắp làm ba rồi.
Gần đây, Tô Thanh Gia ngủ hơi nhiều, Carlos tưởng rằng đó là do anh đòi hỏi nhiều, vậy nên mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ ngủ say của cô là anh lại cảm thấy áy náy. Nhưng lần nào cũng thế, cứ đến lúc lâm trận là anh không thể kiềm chế được. Anh vẫn đang trong độ tuổi sung mãn, khí huyết dồi dào, hơn nữa Tô Thanh Gia cũng chiều theo ý anh.
Việc mang thai lần này là nằm ngoài kế hoạch, bởi vì hai người vẫn chưa thật sự sẵn sàng. Trước khi cưới, Carlos ngoan ngoãn tham gia “lớp học cho người làm ba”, vô cùng mong đợi vào sự xuất hiện của các bảo bối nhỏ. Nhưng sau khi kết hôn, nhận được lời cảnh báo của đội trưởng và đội phó “có con đồng nghĩa với dục cầu bất mãn [*]”, anh đã trở nên kiên định với con đường “có con muộn”.
[*] Dục cầu bất mãn: Theo nghĩa đen tức là muốn mà không được thỏa mãn, nghĩa bóng ám chỉ tình dục không được thỏa mãn.
Có lẽ do tinh lực của vận động viên thể thao rất lớn, cho nên vào một buổi đêm tuyệt vời nào đó, đã có một chú nòng nọc nhỏ cứng đầu vượt lên mọi rào cản, đi tới môi trường hạnh phúc.
Minh Linh là người đầu tiên phát hiện ra manh mối. Sau khi gả con gái, điều bà hài lòng nhất về con rể không phải là tính cách, mà là —- sống gần nhà bà.
Thỉnh thoảng Minh Linh sẽ đến thăm Tô Thanh Gia, lần nào ông Tô cũng lẩm bẩm đòi đi cùng.
Minh Linh đưa Tô Thanh Gia đến bệnh viện kiểm tra vào tháng tám, đó cũng là lúc Carlos chuẩn bị bắt đầu mùa giải mới ở Tây Ban Nha. Tô Tĩnh Khang nghiêm mặt lái xe, không nói câu nào.
Kết quả kiểm tra khẳng định —- thai nhi đã được hai tháng.
Quý ông ngoại giao vừa liếc mắt nhìn tờ phiếu vừa lắp bắp nói: “Con gái…tôi…vẫn còn nhỏ…”
Bác sĩ lập tức trợn đôi mắt xám tro, nói: “Sinh mạng nào cũng cần được trân trọng, hơn nữa con gái ông kết hôn rồi.”
Tô Tĩnh Khang cố gắng nói hết câu: “Có…có…gặp nguy hiểm…gì không…”
Bác sĩ lúng túng ho khan mấy tiếng, suy nghĩ mãi mới hiểu ý ông:
“Tình trạng sức khoẻ của con gái ông rất tốt, xin hãy yên tâm.”
Tô Tĩnh Khang choáng váng gật đầu, sau khi yên lặng một hồi, ông quay người nhìn xuống bụng của Tô Thanh Gia, nói với Minh Linh: “Em chăm sóc con nhé, anh đi trước đây.” Ông thở dài và đi ra.
Minh Linh nhún vai, nói: “Không sao đâu, chắc lại về nhà nhổ cỏ ấy mà.”
Tô Thanh Gia: “…” Mẹ, mẹ cứ nói toạc ra thế?
Tuần sau là đến sinh nhật của Carlos, vậy nên Tô Thanh Gia nhờ ba mẹ tạm thời không nói cho anh biết chuyện này. Vào ngày sinh nhật, đồng chí tóc vàng bị doạ không nhẹ.
Carlos nhìn đi nhìn lại tờ phiếu kết quả hơn năm mươi lần, luôn miệng lẩm bẩm kỳ lạ, mái tóc mới cắt không lâu cũng bị anh vò thành tổ quạ.
Sau khi làm một loạt động tác bằng vẻ mặt không được bình thường, Carlos dè dặt cất phiếu kết quả vào túi, đi tới trước mặt Tô Thanh Gia, bế ngang cô lên.
“Anh làm gì thế?” Tô Thanh Gia vòng tay ôm cổ anh, nhẹ nhàng hỏi, “Em vẫn chưa ăn bánh em làm đâu đấy.”
Carlos lấy từ trong tủ ra một đôi giày đế bằng màu trắng, cẩn thận đeo giúp cô, rồi sờ soạng mắt cá chân nhỏ nhắn xinh xắn như ngày nào của cô, hít sâu đề nghị: “Đến hỏi bác sĩ xem cần phải chú ý những gì đã, bao giờ ăn sau.” Nói xong lập tức ngồi xổm xuống, vùi đầu vào mái tóc dài của cô, xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng tim đập nhanh của anh.
Một lúc sau, anh ngẩng đầu nâng gò má mềm mại của cô lên, hôn thắm thiết vào môi cô, “Bella, em đã tặng anh một món quà rất lớn.”
Giọng điệu của anh tràn đầy vui sướng và mong đợi, Tô Thanh Gia cười, thơm lúm đồng tiền của anh: “Đây cũng là quà anh tặng em, là món quà tuyệt vời của chúng ta.”
Carlos gật đầu, bế cô ra ngoài, cẩn thận đặt cô lên ghế. Một tay anh lái xe, tay kia nắm chặt tay cô.
Tay của Tô Thanh Gia ướt đẫm —- toàn là mồ hôi của anh.
Đến cống bệnh viện, Carlos có vẻ run rẩy, lúc xuống xe cũng lảo đảo, phải mất một lúc mới dám mở cửa bế cô ra ngoài.
“Để em tự đi cũng được.” Tô Thanh Gia nói.
Carlos ép chặt mặt cô vào ngực mình, “Anh sợ em bị ngã.”
Vừa nói xong, anh bỗng bước hụt một bậc cầu thang, may mà phản ứng nhanh nên mới có thể giữ được thăng bằng.
Tô Thanh Gia kéo áo anh, “Để em tự đi đi.”
Vẻ mặt cố giữ bình tĩnh của Carlos suýt vỡ tan tành, anh xốc lại tinh thần, ôm chặt cô: “Lúc nãy chỉ là một sự cố nhỏ thôi.” Sau đó tiếp tục đi về phía khoa phụ sản.
Tô Thanh Gia: “…”
Lúc ngồi chờ bên ngoài, có rất nhiều người liếc nhìn họ. Carlos lo lắng đi qua đi lại mãi, Tô Thanh Gia bình tĩnh ngồi yên thưởng thức hành động hài hước của người ba mới lên chức này.
“Tại sao bọn họ lại nhìn anh như vậy?” Carlos đứng ở trước mặt Tô Thanh Gia hỏi.
Tô Thanh Gia lấy chiếc gương nhỏ trong túi xách ra cho anh xem.
Người đàn ông trong gương đầu tóc bù xù, áo sơ mi nhăn nhúm, cổ áo xiêu vẹo. Carlos đỏ mặt, lấy tay vuốt tóc, sửa sang lại quần áo.
Tô Thanh Gia lấy lược chải lại tóc cho anh.
“Sao lúc nãy em không nói cho anh biết?” Carlos buồn bã, mái tóc vàng vẫn luôn là niềm kiêu hãnh của anh nay còn đâu.
Tô Thanh Gia phì cười, một lúc lâu sau mới xoè tay nói: “Việc này cũng là ngoài ý muốn.”
Carlos: “…”
Qua một hồi, cuối cùng cũng tới lượt khám của họ. Bác sĩ vẫn nhận ra Tô Thanh Gia, vì cô là một cô gái tóc đen xinh đẹp hiếm gặp. Hơn nữa phản ứng của Tô Tĩnh Khang ngày đó đã để lại ấn tượng sâu sắc với bà.
“Hai người rất xứng đôi.” Bác sĩ nhìn gương mặt nghiêm túc của Carlos nói.
Chàng trai tóc vàng vô cùng khẩn trương, nghiêm mặt gật đầu.
Bác sĩ bị ánh mắt chăm chú của anh nhìn đến mức mất tự nhiên, khẽ đẩy kính mắt, nói: “Chúng ta nói về những điều cần phải chú ý nhé?”
Carlos gật đầu lần nữa, mím môi lấy từ túi xách của Tô Thanh Gia ra một quyển sổ dày trắng tinh, nắm chặt cây bút. Sau khi chuẩn bị sẵn sàng mới lên tiếng: “Bác sĩ nói đi.”
Bác sĩ nhướng mày quan sát, lòng tấm tắc khen ngợi sự cẩn thận của người sắp làm ba này.
“…Phụ nữ mang thai cần phải chú ý vấn đề ăn uống, ví dụ…”
“Phải quan tâm đến tâm lý của phụ nữ mang thai…”
“Không quan hệ tình dục trong ba tháng đầu…”
Bác sĩ nói đến vấn đề này, Carlos đột nhiên nắm chặt thân bút, vạch một đường dài lên giấy. “Chết rồi.” Câu nói được thốt ra một cách rõ ràng.
Gương mặt đỏ bừng kết hợp với nét mặt nghiêm túc lạnh lùng, tạo nên sự tương phản vô cùng đáng yêu. Tô Thanh Gia phải cố gắng lắm mới nhịn được cười.
Bác sĩ dừng lại nhìn hai người họ, Carlos giả vờ bình tĩnh sờ tờ giấy vừa bị phá hỏng, gãi đầu, buồn thiu nói: “Ừm thì…nếu lỡ rồi…thì phải làm sao?”
Anh chán nản nhớ tới khoảng thời gian phóng túng gần đây và chuyện Bella ngày nào cũng ngủ rất nhiều.
Bác sĩ cũng là người từng trải, bà đẩy gọng kính lên, hỏi: “Dữ dội lắm hả?”
Mặt Carlos đỏ như một cái bàn là đang nóng, thở hổn hển, lắc đầu theo bản năng. Sau đó dưới con mắt “Cậu chắc chưa?” của bác sĩ, anh xoắn suýt một hồi mới sợ hãi cắn môi gật đầu.
Còn…còn rất dữ dội nữa.
Tô Thanh Gia cực kì lúng túng trước sự “tận tuỵ” của hai người họ. Ban đầu cô còn ngồi xem chuyện cười của Carlos, nhưng sau khi bị ánh mắt mập mờ của bác sĩ lướt qua, cô đành yên lặng lấy túi xách che kín mặt.
Thấy bác sĩ mãi không nói gì, Carlos càng lo lắng hơn, cau mày hỏi: “Bác sĩ ơi, có gây ra ảnh hưởng gì không ạ? Ban đầu là do chúng cháu không biết nên…”
“Cháu thấy vợ cháu có xảy ra chuyện gì không?” Bác sĩ chỉ về phía Tô Thanh Gia đang giả ngốc.
Tô Thanh Gia đặt túi xách xuống, nhếch miệng, lắc đầu.
“Đó chẳng phải là không sao à?” Bác sĩ nói. Ngay khi Carlos vui mừng, bà bổ sung thêm một câu, “Giờ biết rồi thì không được kích động như trước nữa.”
Đôi trẻ gật đầu.
Bác sĩ thấy họ đã hiểu thì ngồi ngay ngắn, đi vào trọng tâm: “Sau ba tháng đầu là có thể làm, nếu thật sự không nhịn được thì có thể dùng cách khác để giải quyết. Biết chưa?”
Tô Thanh Gia: “…”
Carlos: “Cảm ơn bác sĩ.”
Lúc ra khỏi bệnh viện cũng là lúc mặt trời sắp lặn, từng áng mây hồng dần bị bóng tối nuốt chửng. Carlos lái xe rất chậm, chỉ sau một lát, Tô Thanh Gia đã ngủ thiếp đi.
Anh sờ má cô, rồi chậm rãi chuyển xuống bụng.
Vẫn còn rất nhỏ, dường như không có gì thay đổi. Trước đây anh thường sợ eo cô bị gãy, bây giờ lại càng sợ hơn.
Cảm giác không chân thật bao quanh anh, anh đã có tình yêu đẹp nhất, gia đình hạnh phúc nhất, và bây giờ, Thượng Đế lại cho anh một thiên thần nhỏ.
Carlos thở phào nhẹ nhõm, lái xe đến con đường quen thuộc.
Cô nhi viện đã được sửa sang lại, lúc này các sơ đang đưa bọn trẻ đi cầu nguyện, sau đó kể chuyện cho chúng nghe.
“Tới rồi hả anh?” Tô Thanh Gia dụi mắt, nhẹ giọng hỏi.
“Chúng ta tới thăm sơ Rosa một chút nhé?” Carlos tháo dây an toàn cho cô.
Tô Thanh Gia ngẩng đầu nhìn khung cảnh bên ngoài cửa xe, ngoan ngoãn gật đầu.
Sơ Rosa đang ngồi trong phòng quan sát dơ Amparo kể chuyện “Kinh Thánh” cho đám trẻ.
Eva là người phát hiện đầu tiên phát hiện ra họ, Tô Thanh Gia vẫy tay với cô bé, sau đó chỉ về phía người sơ già yếu.
Rosa run rẩy bước ra ngoài, Carlos vội tiến lên đỡ bà.
“Con sắp làm ba rồi.” Carlos nắm tay Tô Thanh Gia, mỉm cười nói với sơ.
Mắt sơ Rosa sáng rực lên, nụ cười xuất hiện trên gương mặt đầy nếp nhăn, “Thượng Đế phù hộ.”
“Con sẽ trở thành một người ba tốt đúng không sơ?” Carlos hỏi, giọng điệu mang theo chút gì đó thấp thỏm và không chắc chắn.
Lúc này Tô Thanh Gia mới hiểu, điều khiến anh lo lắng và hồi hộp hơn cả là sự mông lung về tương lai sau này. Anh muốn làm một người ba tốt, nhưng lại không biết liệu mình có thể thành công hay không. Cô nhéo tay anh, nở nụ cười.
“Sẽ mà, con phải biết hy vọng, phải có niềm tin.” Sơ Rosa sờ bụng Tô Thanh Gia, sau đó giang tay ôm Carlos, “Chắc chắn con sẽ cho đứa bé một gia đình hạnh phúc.”
Carlos vỗ lưng bà, rầu rĩ đáp “Vâng.”
Sau một lúc trò chuyện, họ chào tạm biệt sơ Rosa. Lúc quay đầu xe, Carlos đột nhiên hỏi: “Anh sẽ là một người ba tốt đúng không?”
Tô Thanh Gia kéo tay anh đặt lên bụng mình, dịu dàng trả lời: “Chắc chắn rồi, em cũng muốn làm một người mẹ tốt, chúng ta cùng cố gắng, được không anh?”
Mặc dù bụng vẫn bằng phẳng như trước, nhưng dường như cô có thể cảm nhận được hạt đậu nhỏ đang lớn dần lên.
Còn tám tháng nữa cô sẽ chính thức trở thành mẹ.
Carlos gật đầu, “Chúng ta về nhà ăn bánh đi.”
Trong bóng tối, Carlos nhìn về phía cô nhi viện đang từ từ biến mất thông qua gương chiếu hậu, rồi lại mỉm cười nhìn cô gái đang lải nhải về cảm xúc và sự thay đổi của mình.
Anh mồ côi từ khi còn rất nhỏ, luôn nằm mơ thấy vụ tai nạn thảm khốc giữa màn mưa, anh là một đứa bé không có cha.
Còn bây giờ, anh sắp là cha của một thiên thần nhỏ.
Anh phải trở thành một người cha tốt.
Là người cha tốt nhất thế giới.
Lúc tỉnh dậy, Tô Thanh Gia nhận ra thế giới xung quanh mình đã thay đổi.
Vật đầu tiên chịu ảnh hưởng là công cụ truyền tin —– điện thoại di động biến mất.
Tiếp theo là gian quần áo —– giày cao gót, quần bó biến mất.
Cuối cùng là —– phòng bếp trở thành cấm địa của cô, đồ ăn vặt cũng biến mất.
Lúc xuống tầng, cô thấy ngay cả tay vịn cầu thang cũng bị bọc lại bằng vải bố, thảm lông dê màu trắng được trải kín nhà.
Carlos thấy cô vẫn đang chần chừ đứng trên bậc thang, vội vàng bỏ đĩa trong tay xuống, đi tới bên cạnh đỡ, liên tục dặn dò, “Em cẩn thận chút, cẩn thận.”
Khóe miệng Tô Thanh Gia giật giật.
“Điện thoại của em đâu?”
“Có phóng xạ.”
“Vậy máy tính…”
“Em muốn làm gì, anh làm giúp em.”
“Thế còn quần áo…”
“Quần áo dành cho phụ nữ mang thai anh mua xấu lắm à?”
Đẹp chỗ nào, bụng vẫn chưa lộ mà đã phải mặc đồ của phụ nữ mang thai, QAQ, cô muốn làm bà mẹ trẻ thời trang nhất cơ!
Sau khi ăn bữa sáng dinh dưỡng do Carlos nấu, Jacklyn đến.
Việc đầu tiên người đại diện làm là gào lên với Tô Thanh Gia, “Chúa ơi, em thật sự muốn nghỉ đẻ hả?” Sau đó là một màn mắng chửi ập xuống đầu Carlos.
Chàng trai tóc vàng mỉm cười tiếp nhận tất cả.
“Gọi chị tới làm gì thế?” Jacklyn hỏi.
“Chị nói chuyện với Bella một lát nhé.” Carlos nói.
“Vậy còn em?”
Chàng trai tóc vàng tự hào xách ba lô trên ghế lên, “Em phải đến dự lớp học cho người sắp làm ba.”
Tô Thanh Gia ngạc nhiên: “Không phải anh học xong rồi à?” Chẳng phải năm ngoái đã học cái này? Cô nhớ Carlos còn tốt nghiệp loại xuất sắc nữa mà? Chẳng lẽ là do phụ nữ mang thai ngốc ba năm, cô bắt đầu ngốc rồi hả?
“Lớp trung cấp bây giờ mới khai giảng.” Carlos đeo túi lên vai, “Bella, em yên tâm, anh sẽ học thật tốt. Chờ học xong lớp trung cấp, là anh có thể học tiếp lên lớp cao cấp rồi.”
Tô Thanh Gia: “…” vẫy tay tạm biệt.
“Anh sẽ là người ba tốt.” Carlos nhấn mạnh.
Tô Thanh Gia gật đầu đáp lại.
Trước khi ra khỏi cửa, Carlos không quên xé một tờ lịch.
“Đó là gì vậy?” Jacklyn đang ăn táo hỏi.
“Đếm ngược đến ngày dự sinh.” Tô Thanh Gia đỡ trán, “Bệnh của anh ấy nặng lắm, đừng để ý làm gì.”
“Bệnh gì cơ?” Jacklyn thắc mắc.
Tô Thanh Gia đang định trả lời thì Carlos vội vã chạy từ ngoài vào, “Bella, anh sẽ về sớm thôi, em đừng sợ. Hãy tin anh, anh sẽ là người ba tốt.”
Tô Thanh Gia đáp lại một lần nữa, “Em tin anh.”
Jacklyn cảm thấy hình như mình đã xem vở kịch này vào một năm trước, “Bệnh trầm cảm trước hôn nhân?”
“Không phải, là bệnh trầm cảm trong thời kì mang thai.” Tô Thanh Gia xoè tay.
Vừa giống như chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, lại vừa giống như không cần phải chuẩn bị gì cả, tóm lại là~~
Anh sắp làm ba rồi.
Gần đây, Tô Thanh Gia ngủ hơi nhiều, Carlos tưởng rằng đó là do anh đòi hỏi nhiều, vậy nên mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ ngủ say của cô là anh lại cảm thấy áy náy. Nhưng lần nào cũng thế, cứ đến lúc lâm trận là anh không thể kiềm chế được. Anh vẫn đang trong độ tuổi sung mãn, khí huyết dồi dào, hơn nữa Tô Thanh Gia cũng chiều theo ý anh.
Việc mang thai lần này là nằm ngoài kế hoạch, bởi vì hai người vẫn chưa thật sự sẵn sàng. Trước khi cưới, Carlos ngoan ngoãn tham gia “lớp học cho người làm ba”, vô cùng mong đợi vào sự xuất hiện của các bảo bối nhỏ. Nhưng sau khi kết hôn, nhận được lời cảnh báo của đội trưởng và đội phó “có con đồng nghĩa với dục cầu bất mãn [*]”, anh đã trở nên kiên định với con đường “có con muộn”.
[*] Dục cầu bất mãn: Theo nghĩa đen tức là muốn mà không được thỏa mãn, nghĩa bóng ám chỉ tình dục không được thỏa mãn.
Có lẽ do tinh lực của vận động viên thể thao rất lớn, cho nên vào một buổi đêm tuyệt vời nào đó, đã có một chú nòng nọc nhỏ cứng đầu vượt lên mọi rào cản, đi tới môi trường hạnh phúc.
Minh Linh là người đầu tiên phát hiện ra manh mối. Sau khi gả con gái, điều bà hài lòng nhất về con rể không phải là tính cách, mà là —- sống gần nhà bà.
Thỉnh thoảng Minh Linh sẽ đến thăm Tô Thanh Gia, lần nào ông Tô cũng lẩm bẩm đòi đi cùng.
Minh Linh đưa Tô Thanh Gia đến bệnh viện kiểm tra vào tháng tám, đó cũng là lúc Carlos chuẩn bị bắt đầu mùa giải mới ở Tây Ban Nha. Tô Tĩnh Khang nghiêm mặt lái xe, không nói câu nào.
Kết quả kiểm tra khẳng định —- thai nhi đã được hai tháng.
Quý ông ngoại giao vừa liếc mắt nhìn tờ phiếu vừa lắp bắp nói: “Con gái…tôi…vẫn còn nhỏ…”
Bác sĩ lập tức trợn đôi mắt xám tro, nói: “Sinh mạng nào cũng cần được trân trọng, hơn nữa con gái ông kết hôn rồi.”
Tô Tĩnh Khang cố gắng nói hết câu: “Có…có…gặp nguy hiểm…gì không…”
Bác sĩ lúng túng ho khan mấy tiếng, suy nghĩ mãi mới hiểu ý ông:
“Tình trạng sức khoẻ của con gái ông rất tốt, xin hãy yên tâm.”
Tô Tĩnh Khang choáng váng gật đầu, sau khi yên lặng một hồi, ông quay người nhìn xuống bụng của Tô Thanh Gia, nói với Minh Linh: “Em chăm sóc con nhé, anh đi trước đây.” Ông thở dài và đi ra.
Minh Linh nhún vai, nói: “Không sao đâu, chắc lại về nhà nhổ cỏ ấy mà.”
Tô Thanh Gia: “…” Mẹ, mẹ cứ nói toạc ra thế?
Tuần sau là đến sinh nhật của Carlos, vậy nên Tô Thanh Gia nhờ ba mẹ tạm thời không nói cho anh biết chuyện này. Vào ngày sinh nhật, đồng chí tóc vàng bị doạ không nhẹ.
Carlos nhìn đi nhìn lại tờ phiếu kết quả hơn năm mươi lần, luôn miệng lẩm bẩm kỳ lạ, mái tóc mới cắt không lâu cũng bị anh vò thành tổ quạ.
Sau khi làm một loạt động tác bằng vẻ mặt không được bình thường, Carlos dè dặt cất phiếu kết quả vào túi, đi tới trước mặt Tô Thanh Gia, bế ngang cô lên.
“Anh làm gì thế?” Tô Thanh Gia vòng tay ôm cổ anh, nhẹ nhàng hỏi, “Em vẫn chưa ăn bánh em làm đâu đấy.”
Carlos lấy từ trong tủ ra một đôi giày đế bằng màu trắng, cẩn thận đeo giúp cô, rồi sờ soạng mắt cá chân nhỏ nhắn xinh xắn như ngày nào của cô, hít sâu đề nghị: “Đến hỏi bác sĩ xem cần phải chú ý những gì đã, bao giờ ăn sau.” Nói xong lập tức ngồi xổm xuống, vùi đầu vào mái tóc dài của cô, xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng tim đập nhanh của anh.
Một lúc sau, anh ngẩng đầu nâng gò má mềm mại của cô lên, hôn thắm thiết vào môi cô, “Bella, em đã tặng anh một món quà rất lớn.”
Giọng điệu của anh tràn đầy vui sướng và mong đợi, Tô Thanh Gia cười, thơm lúm đồng tiền của anh: “Đây cũng là quà anh tặng em, là món quà tuyệt vời của chúng ta.”
Carlos gật đầu, bế cô ra ngoài, cẩn thận đặt cô lên ghế. Một tay anh lái xe, tay kia nắm chặt tay cô.
Tay của Tô Thanh Gia ướt đẫm —- toàn là mồ hôi của anh.
Đến cống bệnh viện, Carlos có vẻ run rẩy, lúc xuống xe cũng lảo đảo, phải mất một lúc mới dám mở cửa bế cô ra ngoài.
“Để em tự đi cũng được.” Tô Thanh Gia nói.
Carlos ép chặt mặt cô vào ngực mình, “Anh sợ em bị ngã.”
Vừa nói xong, anh bỗng bước hụt một bậc cầu thang, may mà phản ứng nhanh nên mới có thể giữ được thăng bằng.
Tô Thanh Gia kéo áo anh, “Để em tự đi đi.”
Vẻ mặt cố giữ bình tĩnh của Carlos suýt vỡ tan tành, anh xốc lại tinh thần, ôm chặt cô: “Lúc nãy chỉ là một sự cố nhỏ thôi.” Sau đó tiếp tục đi về phía khoa phụ sản.
Tô Thanh Gia: “…”
Lúc ngồi chờ bên ngoài, có rất nhiều người liếc nhìn họ. Carlos lo lắng đi qua đi lại mãi, Tô Thanh Gia bình tĩnh ngồi yên thưởng thức hành động hài hước của người ba mới lên chức này.
“Tại sao bọn họ lại nhìn anh như vậy?” Carlos đứng ở trước mặt Tô Thanh Gia hỏi.
Tô Thanh Gia lấy chiếc gương nhỏ trong túi xách ra cho anh xem.
Người đàn ông trong gương đầu tóc bù xù, áo sơ mi nhăn nhúm, cổ áo xiêu vẹo. Carlos đỏ mặt, lấy tay vuốt tóc, sửa sang lại quần áo.
Tô Thanh Gia lấy lược chải lại tóc cho anh.
“Sao lúc nãy em không nói cho anh biết?” Carlos buồn bã, mái tóc vàng vẫn luôn là niềm kiêu hãnh của anh nay còn đâu.
Tô Thanh Gia phì cười, một lúc lâu sau mới xoè tay nói: “Việc này cũng là ngoài ý muốn.”
Carlos: “…”
Qua một hồi, cuối cùng cũng tới lượt khám của họ. Bác sĩ vẫn nhận ra Tô Thanh Gia, vì cô là một cô gái tóc đen xinh đẹp hiếm gặp. Hơn nữa phản ứng của Tô Tĩnh Khang ngày đó đã để lại ấn tượng sâu sắc với bà.
“Hai người rất xứng đôi.” Bác sĩ nhìn gương mặt nghiêm túc của Carlos nói.
Chàng trai tóc vàng vô cùng khẩn trương, nghiêm mặt gật đầu.
Bác sĩ bị ánh mắt chăm chú của anh nhìn đến mức mất tự nhiên, khẽ đẩy kính mắt, nói: “Chúng ta nói về những điều cần phải chú ý nhé?”
Carlos gật đầu lần nữa, mím môi lấy từ túi xách của Tô Thanh Gia ra một quyển sổ dày trắng tinh, nắm chặt cây bút. Sau khi chuẩn bị sẵn sàng mới lên tiếng: “Bác sĩ nói đi.”
Bác sĩ nhướng mày quan sát, lòng tấm tắc khen ngợi sự cẩn thận của người sắp làm ba này.
“…Phụ nữ mang thai cần phải chú ý vấn đề ăn uống, ví dụ…”
“Phải quan tâm đến tâm lý của phụ nữ mang thai…”
“Không quan hệ tình dục trong ba tháng đầu…”
Bác sĩ nói đến vấn đề này, Carlos đột nhiên nắm chặt thân bút, vạch một đường dài lên giấy. “Chết rồi.” Câu nói được thốt ra một cách rõ ràng.
Gương mặt đỏ bừng kết hợp với nét mặt nghiêm túc lạnh lùng, tạo nên sự tương phản vô cùng đáng yêu. Tô Thanh Gia phải cố gắng lắm mới nhịn được cười.
Bác sĩ dừng lại nhìn hai người họ, Carlos giả vờ bình tĩnh sờ tờ giấy vừa bị phá hỏng, gãi đầu, buồn thiu nói: “Ừm thì…nếu lỡ rồi…thì phải làm sao?”
Anh chán nản nhớ tới khoảng thời gian phóng túng gần đây và chuyện Bella ngày nào cũng ngủ rất nhiều.
Bác sĩ cũng là người từng trải, bà đẩy gọng kính lên, hỏi: “Dữ dội lắm hả?”
Mặt Carlos đỏ như một cái bàn là đang nóng, thở hổn hển, lắc đầu theo bản năng. Sau đó dưới con mắt “Cậu chắc chưa?” của bác sĩ, anh xoắn suýt một hồi mới sợ hãi cắn môi gật đầu.
Còn…còn rất dữ dội nữa.
Tô Thanh Gia cực kì lúng túng trước sự “tận tuỵ” của hai người họ. Ban đầu cô còn ngồi xem chuyện cười của Carlos, nhưng sau khi bị ánh mắt mập mờ của bác sĩ lướt qua, cô đành yên lặng lấy túi xách che kín mặt.
Thấy bác sĩ mãi không nói gì, Carlos càng lo lắng hơn, cau mày hỏi: “Bác sĩ ơi, có gây ra ảnh hưởng gì không ạ? Ban đầu là do chúng cháu không biết nên…”
“Cháu thấy vợ cháu có xảy ra chuyện gì không?” Bác sĩ chỉ về phía Tô Thanh Gia đang giả ngốc.
Tô Thanh Gia đặt túi xách xuống, nhếch miệng, lắc đầu.
“Đó chẳng phải là không sao à?” Bác sĩ nói. Ngay khi Carlos vui mừng, bà bổ sung thêm một câu, “Giờ biết rồi thì không được kích động như trước nữa.”
Đôi trẻ gật đầu.
Bác sĩ thấy họ đã hiểu thì ngồi ngay ngắn, đi vào trọng tâm: “Sau ba tháng đầu là có thể làm, nếu thật sự không nhịn được thì có thể dùng cách khác để giải quyết. Biết chưa?”
Tô Thanh Gia: “…”
Carlos: “Cảm ơn bác sĩ.”
Lúc ra khỏi bệnh viện cũng là lúc mặt trời sắp lặn, từng áng mây hồng dần bị bóng tối nuốt chửng. Carlos lái xe rất chậm, chỉ sau một lát, Tô Thanh Gia đã ngủ thiếp đi.
Anh sờ má cô, rồi chậm rãi chuyển xuống bụng.
Vẫn còn rất nhỏ, dường như không có gì thay đổi. Trước đây anh thường sợ eo cô bị gãy, bây giờ lại càng sợ hơn.
Cảm giác không chân thật bao quanh anh, anh đã có tình yêu đẹp nhất, gia đình hạnh phúc nhất, và bây giờ, Thượng Đế lại cho anh một thiên thần nhỏ.
Carlos thở phào nhẹ nhõm, lái xe đến con đường quen thuộc.
Cô nhi viện đã được sửa sang lại, lúc này các sơ đang đưa bọn trẻ đi cầu nguyện, sau đó kể chuyện cho chúng nghe.
“Tới rồi hả anh?” Tô Thanh Gia dụi mắt, nhẹ giọng hỏi.
“Chúng ta tới thăm sơ Rosa một chút nhé?” Carlos tháo dây an toàn cho cô.
Tô Thanh Gia ngẩng đầu nhìn khung cảnh bên ngoài cửa xe, ngoan ngoãn gật đầu.
Sơ Rosa đang ngồi trong phòng quan sát dơ Amparo kể chuyện “Kinh Thánh” cho đám trẻ.
Eva là người phát hiện đầu tiên phát hiện ra họ, Tô Thanh Gia vẫy tay với cô bé, sau đó chỉ về phía người sơ già yếu.
Rosa run rẩy bước ra ngoài, Carlos vội tiến lên đỡ bà.
“Con sắp làm ba rồi.” Carlos nắm tay Tô Thanh Gia, mỉm cười nói với sơ.
Mắt sơ Rosa sáng rực lên, nụ cười xuất hiện trên gương mặt đầy nếp nhăn, “Thượng Đế phù hộ.”
“Con sẽ trở thành một người ba tốt đúng không sơ?” Carlos hỏi, giọng điệu mang theo chút gì đó thấp thỏm và không chắc chắn.
Lúc này Tô Thanh Gia mới hiểu, điều khiến anh lo lắng và hồi hộp hơn cả là sự mông lung về tương lai sau này. Anh muốn làm một người ba tốt, nhưng lại không biết liệu mình có thể thành công hay không. Cô nhéo tay anh, nở nụ cười.
“Sẽ mà, con phải biết hy vọng, phải có niềm tin.” Sơ Rosa sờ bụng Tô Thanh Gia, sau đó giang tay ôm Carlos, “Chắc chắn con sẽ cho đứa bé một gia đình hạnh phúc.”
Carlos vỗ lưng bà, rầu rĩ đáp “Vâng.”
Sau một lúc trò chuyện, họ chào tạm biệt sơ Rosa. Lúc quay đầu xe, Carlos đột nhiên hỏi: “Anh sẽ là một người ba tốt đúng không?”
Tô Thanh Gia kéo tay anh đặt lên bụng mình, dịu dàng trả lời: “Chắc chắn rồi, em cũng muốn làm một người mẹ tốt, chúng ta cùng cố gắng, được không anh?”
Mặc dù bụng vẫn bằng phẳng như trước, nhưng dường như cô có thể cảm nhận được hạt đậu nhỏ đang lớn dần lên.
Còn tám tháng nữa cô sẽ chính thức trở thành mẹ.
Carlos gật đầu, “Chúng ta về nhà ăn bánh đi.”
Trong bóng tối, Carlos nhìn về phía cô nhi viện đang từ từ biến mất thông qua gương chiếu hậu, rồi lại mỉm cười nhìn cô gái đang lải nhải về cảm xúc và sự thay đổi của mình.
Anh mồ côi từ khi còn rất nhỏ, luôn nằm mơ thấy vụ tai nạn thảm khốc giữa màn mưa, anh là một đứa bé không có cha.
Còn bây giờ, anh sắp là cha của một thiên thần nhỏ.
Anh phải trở thành một người cha tốt.
Là người cha tốt nhất thế giới.
Lúc tỉnh dậy, Tô Thanh Gia nhận ra thế giới xung quanh mình đã thay đổi.
Vật đầu tiên chịu ảnh hưởng là công cụ truyền tin —– điện thoại di động biến mất.
Tiếp theo là gian quần áo —– giày cao gót, quần bó biến mất.
Cuối cùng là —– phòng bếp trở thành cấm địa của cô, đồ ăn vặt cũng biến mất.
Lúc xuống tầng, cô thấy ngay cả tay vịn cầu thang cũng bị bọc lại bằng vải bố, thảm lông dê màu trắng được trải kín nhà.
Carlos thấy cô vẫn đang chần chừ đứng trên bậc thang, vội vàng bỏ đĩa trong tay xuống, đi tới bên cạnh đỡ, liên tục dặn dò, “Em cẩn thận chút, cẩn thận.”
Khóe miệng Tô Thanh Gia giật giật.
“Điện thoại của em đâu?”
“Có phóng xạ.”
“Vậy máy tính…”
“Em muốn làm gì, anh làm giúp em.”
“Thế còn quần áo…”
“Quần áo dành cho phụ nữ mang thai anh mua xấu lắm à?”
Đẹp chỗ nào, bụng vẫn chưa lộ mà đã phải mặc đồ của phụ nữ mang thai, QAQ, cô muốn làm bà mẹ trẻ thời trang nhất cơ!
Sau khi ăn bữa sáng dinh dưỡng do Carlos nấu, Jacklyn đến.
Việc đầu tiên người đại diện làm là gào lên với Tô Thanh Gia, “Chúa ơi, em thật sự muốn nghỉ đẻ hả?” Sau đó là một màn mắng chửi ập xuống đầu Carlos.
Chàng trai tóc vàng mỉm cười tiếp nhận tất cả.
“Gọi chị tới làm gì thế?” Jacklyn hỏi.
“Chị nói chuyện với Bella một lát nhé.” Carlos nói.
“Vậy còn em?”
Chàng trai tóc vàng tự hào xách ba lô trên ghế lên, “Em phải đến dự lớp học cho người sắp làm ba.”
Tô Thanh Gia ngạc nhiên: “Không phải anh học xong rồi à?” Chẳng phải năm ngoái đã học cái này? Cô nhớ Carlos còn tốt nghiệp loại xuất sắc nữa mà? Chẳng lẽ là do phụ nữ mang thai ngốc ba năm, cô bắt đầu ngốc rồi hả?
“Lớp trung cấp bây giờ mới khai giảng.” Carlos đeo túi lên vai, “Bella, em yên tâm, anh sẽ học thật tốt. Chờ học xong lớp trung cấp, là anh có thể học tiếp lên lớp cao cấp rồi.”
Tô Thanh Gia: “…” vẫy tay tạm biệt.
“Anh sẽ là người ba tốt.” Carlos nhấn mạnh.
Tô Thanh Gia gật đầu đáp lại.
Trước khi ra khỏi cửa, Carlos không quên xé một tờ lịch.
“Đó là gì vậy?” Jacklyn đang ăn táo hỏi.
“Đếm ngược đến ngày dự sinh.” Tô Thanh Gia đỡ trán, “Bệnh của anh ấy nặng lắm, đừng để ý làm gì.”
“Bệnh gì cơ?” Jacklyn thắc mắc.
Tô Thanh Gia đang định trả lời thì Carlos vội vã chạy từ ngoài vào, “Bella, anh sẽ về sớm thôi, em đừng sợ. Hãy tin anh, anh sẽ là người ba tốt.”
Tô Thanh Gia đáp lại một lần nữa, “Em tin anh.”
Jacklyn cảm thấy hình như mình đã xem vở kịch này vào một năm trước, “Bệnh trầm cảm trước hôn nhân?”
“Không phải, là bệnh trầm cảm trong thời kì mang thai.” Tô Thanh Gia xoè tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.