Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em

Chương 87

11 Giờ Phải Ngủ

28/04/2024

Đây là lần đầu tiên Lion uống cà phê với cô gái mình thích.

Dù phải chờ đợi rất lâu nhưng anh ta vẫn cảm thấy vui.

Tô Thanh Gia không uống cà phê, cô gọi một cốc sữa nóng, lấy thìa khuấy đều. Sau khi chào hỏi, cô đi thẳng vào vấn đề. “Lion, cảm ơn anh rất nhiều vì đã giúp tôi, nhưng tôi xin lỗi, tôi vẫn không thể đáp lại anh.”-

Lion suy nghĩ mãi rồi quyết định dùng hết sự chân thành của mình để viết một bản nhạc biểu diễn cho hai người. Giai điệu và tiết tấu tuy không đạt đến mức lưu danh hậu thế nhưng vẫn đủ gây chấn động trong giới âm nhạc. Hiện tại Lion rất nổi tiếng, hầu hết các nghệ sĩ từng hợp tác với anh ta đều tranh thủ cơ hội để nâng cao danh tiếng của bản thân.

“Em lại từ chối nữa à?” Lion uống một hớp cà phê đen, “Đây là lần thứ hai anh bị từ chối, lần đầu tiên cũng là em.”

Tô Thanh Gia mỉm cười: “Có phải do bị từ chối nên anh mới cố chấp?”

Anh ta lắc đầu, “Anh không phải là người rảnh rỗi như vậy. Bella, lần này anh thực sự muốn cùng em hợp tấu, anh thề là không mang theo chút tình cảm cá nhân nào. Cô Lilith cũng nói rằng chúng ta phối hợp rất ăn ý, anh và em sẽ khiến bản nhạc sống dậy trong lòng khán giả.” -

“Bản nhạc anh viết rất hay, chỉ cần anh đồng ý, anh lập tức có thể kết hợp ăn ý với bất kì ai.” Tô Thanh Gia đặt thìa sang một bên, “Lion, tôi không muốn nợ anh. Kể cả màn biểu diễn thất bại, đó cũng là việc riêng của tôi.”

“Là vì bạn trai của em sao? Ngôi sao bóng đá mới?” Lion nhìn vào mắt cô, “Anh muốn biết đáp án thật sự, không phải đáp qua loa có lệ.”

Tô Thanh Gia gật đầu nghiêm túc, “Đúng là vì anh ấy. Chúng tôi rất yêu nhau, tôi không muốn mối tình này có bất kỳ lỗ hổng nào. Thẳng thắn mà nói, nếu như không có anh ấy, tôi nhất định sẽ hợp tấu với anh”. Nếu vẫn là sinh viên năm nhất, cô không chắc rằng mình sẽ không động lòng. Cô biết cơ hội này hiếm có nhưng cô không nỡ làm tổn thương một chàng trai đơn thuần như Carlos.

Lion uống cạn ly cà phê đen, “Vậy nên anh thất bại trước sự lựa chọn của em?”.

“Không, anh không thua tôi mà là thua anh ấy. Nhờ anh ấy tôi mới có đủ dũng khí từ chối.” Tô Thanh Gia phủ nhận lời nói của Lion, “Cà phê đen rất đắng, đến tận bây giờ Carlos vẫn chỉ thích uống sữa ngọt.”-

Lion nhìn cốc sữa cười: “Và em cũng thích uống sữa.”

Tô Thanh Gia nói lời tạm biệt. Lion vẫn lịch sự kéo ghế giúp cô, sau đó sững sờ đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng cô gái rời đi. Thật ra trước đây anh ta cũng thích uống sữa, nhưng khi lớn hơn, người trong nhà lại dạy phải uống rượu vang, cà phê trong các buổi gặp mặt. Thỉnh thoảng khi gặp phiền muộn, vị đắng của chúng sẽ lấn át những cảm giác đau đớn đã gặp phải.

Khi đến quầy thanh toán, người phục vụ nói rằng cô gái lúc nãy đã trả tiền rồi, Lion cười tự giễu, quả đúng là cô không muốn nợ anh ta một chút nào.

Vào ngày 12 tháng 11, phòng hòa nhạc Field chật kín khán giả. Mặc dù hầu hết người biểu diễn đều không có tiếng tăm, ngay cả thư mời cũng chỉ viết về một tiết mục biểu diễn ngắn và giới thiệu vắn tắt về người biểu diễn nhưng trong đó lại có học trò duy nhất của Louis nên ai cũng mong chờ. Dù sao thì Louis cũng là một cây đại thụ trong giới âm nhạc cổ điển đương thời, một người như vậy chắc chắn sẽ dạy một học trò tài năng không kém. -

Học viện âm nhạc Curtis đã đào tạo ra rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, các khóa tốt nghiệp đều lần lượt biểu diễn ở đây. Nơi này không giống phòng hòa nhạc hiện đại mà giống nơi tổ chức vũ hội hơn. Lối ra của học viên biểu diễn nằm đối diện khán phòng. Tất cả mọi thứ đều được trang trí bằng gỗ, mang theo sự thanh nhã hoài cổ, hiệu ứng âm thanh cũng rất tốt.

Trong phòng thay đồ, Tô Thanh Gia khá lo lắng.

Cô mặc một chiếc váy công chúa màu xanh nhạt, bên ngoài là lớp vải tuyn mỏng lấp lánh, mái tóc dài rẽ sang một bên, trên đầu là chiếc kẹp ngọc trai xinh xắn.

Carlos đang đứng đợi cô ngoài cửa. Thời gian này, cậu thường xuyên bị Louis lườm nguýt. Từ lời lầm bầm của Louis, cậu biết rằng Lion đã đề nghị hợp tấu cùng Bella. Lúc đầu cậu thấy rất khó chịu nhưng khi biết anh ta bị từ chối cậu đã rất vui, sau đó lại tự trách mình.

Không biết do vô tình hay cố ý mà trong đội hình luyện tập hai tuần nay đều không có sự xuất hiện của Carlos. Điều này không gây ra quá nhiều tranh cãi, bởi lẽ cầu thủ không phải là máy móc, chung quy vẫn cần nghỉ ngơi, quan trọng là họ thể hiện thế nào trên sân cỏ. Chẳng qua là đã lâu không thấy chàng trai tóc vàng thể hiện tình yêu nên người hâm mộ hơi nhớ nhung.



Việc xin nghỉ của Carlos diễn ra khá thuận lợi. Sau khi được nghỉ phép, cậu bay thẳng từ Pháp đến Hoa Kỳ để xem buổi biểu diễn của Tô Thanh Gia.

Đây là thời khắc cực kỳ quan trọng trong cuộc đời của cô, cậu không muốn vắng mặt.

Cánh cửa phòng thay đồ được trợ lý mở ra. Khi nhìn thấy dáng vẻ của cô, Carlos – người đang mặc âu phục, thắt cà vạt cảm thấy hơi thở của mình dường như đã bị mất kiểm soát.

“Ôi chao, thật xinh đẹp, chắc hẳn tiên nữ cũng giống vậy.” Thẩm Kha chọc tay vào hông Carlos, “Thằng nhóc này, sao nhóc may mắn thế, bạch phú mỹ như này mà cũng bị cậu cướp đi? Nếu trước kia anh chăm chỉ đến sân xem đá bóng, có lẽ cũng sẽ gặp được một cô bạn gái xinh đẹp như vậy nhỉ?”-

Chàng trai tóc vàng nhanh chóng che mắt anh lại, nghiêm túc nói: “Bella là của em, anh không được phép nhìn em ấy.”

Thẩm Kha: …-

Louis bước lên ôm cô, vuốt ve mái tóc dài của cô, “Bây giờ con đã chính thức trở thành nghệ sĩ dương cầm xinh đẹp nhất.”, sau đó động viên, “Bella, đừng lo lắng, thầy tin con, con sẽ làm tốt, đừng nhìn lại nữa.”

Tô Thanh Gia gật đầu, trái tim dần bình tĩnh lại.

Louis lải nhải rất nhiều thứ, Tô Thanh Gia đứng bên cạnh chăm chú lắng nghe. Có nhiều điều Louis đã giảng trên lớp nhưng ông vẫn không yên tâm. Suy cho cùng đây cũng là học trò duy nhất của ông, hiện giờ ông coi cô như cháu gái ruột của mình.

Trợ lý tiến đến nhắc nhở ông giao lưu với giới truyền thông. Sau khi động viên Tô Thanh Gia một lần nữa, Louis mới lững thững rời đi.

Thẩm Kha gạt tay Carlos xuống, than thở vài câu rồi bỏ chạy thật nhanh.

“Anh không muốn nói gì với em sao?” Tô Thanh Gia xoay một vòng trước mặt cậu, “Em đẹp không?”

“Rất đẹp.” Carlos chậm rãi bước lên, “Đẹp đến mức khiến anh không biết phải nói gì.”

Đây là lần đầu tiên cậu thấy cô trang điểm, xinh đẹp rất khác thường ngày, bờ môi đỏ mọng kia khiến cậu thèm thuồng chảy nước miếng. -

Tô Thanh Gia đi giày cao gót nên sự chênh lệch chiều cao giữa họ được thu hẹp lại. “Em nhận ra chiều cao này vô cùng thích hợp trong việc hôn môi. Anh nghĩ sao?” Cô dùng cách này để dụ dỗ cậu.

Chàng trai tóc vàng hoàn toàn không thể từ chối, cậu cúi đầu ăn hết son trên môi đối phương. Một lúc lâu sau, cậu lấy một sợi dây chuyền ra đeo lên chiếc cổ thon dài của cô. “May là hợp”

Tô Thanh Gia chạm vào mặt dây chuyền được làm bằng kim cương trên ngực. Cửa phòng bỗng phát ra tiếng động, Thẩm Kha đang đứng trong góc nhìn họ. Mặt Tô Thanh Gia lập tức đỏ lên.

“Em vào trang điểm lại, sắp đến giờ biểu diễn rồi.”

Carlos hôn thêm một cái: “Anh đợi em sau cánh gà, đừng lo lắng, hãy coi như em đang đánh đàn cho anh.”

Tô Thanh Gia ừ một tiếng, bước vào phòng thay đồ.



Tám giờ tối, đèn trong phòng hòa nhạc tắt, ánh sáng xuất hiện trên sân khấu. Tô Thanh Gia đi đến bên cạnh cây đàn piano.

Sau khi cô làm nghi thức chào, mọi người mới nhìn rõ mặt cô. Sợi dây chuyền trên cổ khiến cô càng lung linh hơn.

Tô Thanh Gia hít một hơi, ngồi xuống cây đàn Steinway màu trắng. Carlos tặng cô một hành động yêu thương.

Cô đã chuẩn bị năm bài hát cho màn trình diễn cá nhân hôm nay. Bốn bài đầu tiên đều là những tác phẩm nổi tiếng trên thế giới, bài cuối cùng là do cô tự viết ra.

Bản nhạc “Hoa nở” được cô viết làm quà sinh nhật cho Carlos đã trở thành tác phẩm dự thi, mở đầu sự nghiệp âm nhạc của cô.

Phần trình bày của cô rất ấn tượng, xử lý âm thanh tinh tế thanh thoát, ngay cả những nghệ sĩ vốn đến vì Louis cũng phải nghiêm túc lắng nghe.

Tô Thanh Gia đã kế thừa khả năng làm chủ âm thanh piano của Louis, đồng thời kết hợp với phong cách linh động của bản thân.

Khi nốt nhạc cuối cùng kết thúc, cả hội trường vỗ tay như sấm. Tô Thanh Gia lúc này vẫn đang đắm chìm trong bản nhạc. Tất cả được phát huy đến mức hoàn hảo.

Xong bốn bản nhạc, cô dừng lại nhìn Carlos, sau đó đánh bản “Hoa nở”. -

Cô rất táo bạo, dám biểu diễn cả tác phẩm nổi tiếng lẫn tác phẩm của bản thân. Lúc đầu khán giả khá ngạc nhiên nhưng sau đó tất cả dường như đều bay mất.

Cô đàn hay đến mức khiến khản giả có thể cảm nhận được những cung bậc cảm xúc khác nhau của cô gái trong tình yêu.

Có khán giả thậm chí còn rơi nước mắt.-

Sau tiết mục biểu diễn, tất cả khán giả đều đứng dậy vỗ tay. Họ hô “Encore” và yêu cầu Tô Thanh Gia chơi lại bài hát trước đó. Tô Thanh Gia gật đầu vui vẻ chơi lại bản nhạc.

Giai điệu bản nhạc không quá hoàn hảo nhưng lại chiến thắng ở mặt tình cảm gửi gắm. Phải dồn cảm xúc chân thành và trọn vẹn nhất vào các phím đàn thì mới có thể khiến mọi người cảm nhận được ý nghĩa trong đó. Đây là bài hát vô cùng phù hợp với cô. Louis cũng vỗ tay, lặng lẽ lau sạch khóe mắt ướt át.

Cuối cùng, Tô Thanh Gia nhấc váy chào và cảm ơn. Cánh cửa phòng hòa nhạc được mở ra, một chàng trai cầm hoa bước vào.

Khán giả vốn đang đứng yên đều nghiêng đầu nhìn lại.

Cách tặng hoa này rất hiếm khi xuất hiện nên ai cũng thấy ngạc nhiên.

Chàng trai mặc âu phục được cắt may khéo léo, dáng người cao lớn khỏe mạnh. Cậu cầm một đóa hoa hồng đỏ, dưới ánh đèn sân khấu, mái tóc vàng của cậu sáng lấp lánh như kim cương.

Tô Thanh Gia sững người một lúc, lặng lẽ nhìn Carlos bước tới. -

“Cô gái của anh, chúc mừng em đã tốt nghiệp.” Carlos ôm cô một cái rồi tặng hoa hồng cho cô.

Cả thế giới dường như chỉ còn lại hai người họ, làn váy lấp lánh tựa ánh trăng chạm nhẹ vào trái tim của cậu. Sau một thời gian dài chờ đợi, cuối cùng bông hoa của cậu cũng nở rộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook