Mỗi Lần Gả Chồng Đều Phải Chết
Chương 11: Tuyệt Sắc Nữ Tu Ở Hiện Đại (Mười)
Phi Tử Hiểu
05/10/2021
Editor : Bạch Lộc Thời
Beta : Phương Huyền
Phò mã: anh yêu em!
Công chúa: ta không tin!
----------------
“Tuệ Nhi, loại cay mắt này em không nhìn thì tốt hơn đấy!” Một đôi tay thô ráp lạnh như băng che đôi mắt của cô lại. Cơ Tuệ kinh ngạc nhíu mày, không hề nghĩ tới việc muốn bỏ lỡ màn hài kịch trước mặt chút nào.
Cô cố gắng kéo cái tay của Mộc Thiên Thần xuống hơn nữa còn trói ngược lại để đề phòng hắn lại quấy rối cô tiếp. Lập tức đôi mắt to không hề chớp, nhìn chằm chằm vào một phút cao trào cuối cùng của nam nữ chủ trong cái màn hài kịch này.
Cô thuận thế tựa vào trong ngực Mộc Thiên Thần, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy gò má đẹp trai của đối phương, từ góc độ của cô, nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh của Mộc Thiên Thần càng thêm rõ ràng, rất có mị lực.
“Ha ha!”
Bỗng nhiên Cơ Tuệ nhẹ nhàng cười ra tiếng, nụ cười này dường như có chút thật lòng vui vẻ, cô nói: “Anh ghen!” Giọng nói hết sức chắc chắn.
“Đúng vậy, anh ghen!” Giọng của Mộc Thiên Thần trầm thấp mà giàu từ tính, lại có chút khàn khàn, giống như được thời gian gột rửa. Hắn nhìn Cơ Tuệ đang cười sung sướng như một con mèo nhỏ trong ngực, nụ cười có chút bất đắc dĩ, “không có ai khi thấy vị hôn thê của mình nhìn người khác biểu diễn xuân cung sống mà không ghen!”
“Chậc, đồ keo kiệt!” Cơ Tuệ bĩu môi, nhưng lại chọn một vị trí thoải mái hơn ở trong ngực Mộc Thiên Thần để dựa vào, “không phải chỉ là xem thôi sao, cứ như là anh chưa từng xem qua không bằng! Đúng là đàn ông!” Cô nói như vậy, biểu lộ có chút khinh bỉ nhưng trong mắt lại mang theo ý cười, rõ ràng đối với hành vi ghen tuông của Mộc Thiên Thần rất là hưởng thụ.
Mộc Thiên Thần cũng ôm lấy eo của cô, hắn cúi đầu xuống nhẹ nhàng nói bên tai Cơ Tuệ: “Đương nhiên anh keo kiệt, bởi vì anh yêu em!” Trong giọng nói dường như có tình cảm không kìm nén được.
Trong lòng Cơ Tuệ giật mình, lần đầu tiên trong đôi mắt vẫn luôn bình tĩnh, giống như không hề bận tâm bất kỳ điều gì lại xuất hiện chút bối rối, nhưng mà rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
Cô cười không ra tiếng, mang theo ý nghiền ngẫm không rõ.
Thích sao? Cô cũng không tin......
Bên này Cơ Tuệ cùng Mộc Thiên Thần biểu diễn tình cảm, bên kia sau khi hai người đó cao trào đi qua dần dần trở nên tỉnh táo.
Nói ra thì hiệu quả của Thất Nhật Thương đúng là quá tốt, rõ ràng chỉ có mỗi Bạch Hiểu trúng độc nhưng cả hai người đều bị kích dục. Mà bây giờ hết tác dụng thì sắc mặt của hai người đó trong nháy mắt trở nên khó coi vô cùng. Bạch Hiểu sợ hãi kêu lên một tiếng rồi đạp Hình Phong xuống giường, kéo cái chăn lên che thân mình. Cô không thể tin nhìn thấy bên trên toàn bộ cơ thể mình tràn ngập những dấu hôn nhìn rất rõ ràng, ánh mắt chạm vào đám người đứng ở cửa ra vào đang xem kịch vui lóe lên vẻ hận thù. Cô ta không chút nghĩ ngợi liền lấy cái bình hoa bên cạnh ném tới.
“Cút đi!!!”
Bình hoa đập ở trên khung cửa kèm theo âm thanh vỡ vụn nát bét. Ngô Mộng Cầm cong môi, nhếch lên một nụ cười bảy phần trào phúng ba phần thích ý, âm dương quái khí nói: “A! Mới vừa nãy cũng không biết là ai còn kêu đầy dâm đãng, bây giờ diễn kịch vui xong rồi lại biết thẹn à?”
Cô ấy lạnh lùng nhìn Bạch Hiểu, nụ cười không giảm âm thanh lại trưởng thành mấy phần, “dám trộm người thì cũng đừng sợ cho người ta nhìn!”
“Câm miệng!” Hai mắt Bạch Hiểu đỏ ửng, tay cô ta nắm chặt cái chăn trên người, dáng vẻ đó lại khiến người ta cảm thấy đáng thương.
Cô ta thật sự không rõ tại sao mọi việc lại biến thành như này, rõ ràng cô ta chỉ sợ bị Lâm Thanh Trạch quấn lấy và do gia tộc gây áp lực nên mới ỡm ờ tham gia cái yến tiệc này, thậm chí vì để phòng ngừa chuyện xảy ra ngoài ý muốn cô ta cũng không dám ăn bất cứ cái gì, chỉ uống duy nhất một chén rượu đỏ của quy tắc ngầm...... Chính nó, rượu!
Trong nháy mắt Bạch Hiểu mở to hai mắt nhìn, cô ta nhìn về phía của Cơ Tuệ đang dựa trong ngực Mộc Thiên Thần, giống như đã xác định chính xác hét lớn: “Là cô! Chính là cô đã hạ độc tôi!”
“Cơm có thể ăn bậy còn nói thì không thể nói lung tung được!” Cơ Tuệ híp mắt lại, cười vui sướng. Cô nói: “Cô nói bản cung hạ độc cô, vậy thì bằng chứng đâu? Không có bằng chứng bản cung có thể kiện cô tội vu khống đấy!” Khí thế của cô chợt dâng lên mấy phần.
Bằng chứng...... Đúng rồi, bằng chứng......
Bạch Hiểu lập tức tâm loạn như ma, cô ta nhìn thấy bộ dạng bình chân như vại của Cơ Tuệ liền hiểu ra đối phương đã tiêu hủy toàn bộ chứng cứ, trong chốc lát trong lòng tràn ngập hận ý. Hình Phong miễn miễn cưỡng cưỡng mặc quần vào, trong mắt cũng vô cùng lạnh lẽo, hắn đi tới ôm lấy Bạch Hiểu từ phía sau, trước khi người phía trước muốn phản kháng hắn nói khẽ: “Đừng động!” Rồi vừa cười vừa nói với mấy người đang đứng ở cửa xem kịch: “Xin lỗi đã khiến mọi người chê cười, nhưng hôm nay tôi và Hiểu Nhi thật sự là có chút kìm lòng không được, mong rằng tất cả mọi người thông cảm một chút, có thể để lại không gian riêng cho tôi và Hiểu Nhi không?”
Một câu nói nhẹ bẫng đã biến việc này thành việc hai người yêu nhau không kìm chế được bản thân.
“Oaaa!” Đám người đang tụ tập kêu lên, cho dù không biết có được mấy người tin lời giải thích của Hình Phong, nhưng mà xuất phát từ thế lực của Hình gia nên tất cả mọi người đều “thiện ý” hiểu cho đôi tình nhân này. Lúc đang định giải tán thì Lâm Thanh Trạch lại rất không phối hợp lớn tiếng chất vấn: “Bạch Hiểu, rốt cuộc em và hắn có quan hệ gì?” Sắc mặt kia tràn đầy tức giận ai cũng có thể nhìn ra được.
Đây là con trai nhà ai, như thế...... Ra sức!
Những người đang định rời đi đều sáng mắt lên, mặc dù bước chân không có dừng lại nhưng lại chậm hơn rất nhiều, lỗ tai dựng đứng nghe ngóng. Bạch Hiểu vừa mới thở dài một hơi thấy Lâm Thanh Trạch không phân biệt được nặng nhẹ, sự tức giận không rõ ràng lao thẳng lên não, lạnh lùng nói: “Tôi và anh ta có quan hệ gì liên quan tới anh à? Anh là cái thá gì!” Trong ngôn ngữ bất tri bất giác lộ ra vẻ coi thường, Cơ Tuệ nhìn thấy một màn này không khỏi cong khóe miệng. Đương nhiên cô biết đây là sự khinh miệt của người tu tiên đối với phàm nhân.
Nhưng mà cô biết không có nghĩa là Lâm Thanh Trạch cũng biết biết.
Cảm nhận được sự khinh thường của Bạch Hiểu dành cho mình, Lâm Thanh Trạch chỉ cảm thấy trong lòng như có một đám lửa đang đốt sạch tất cả lý trí của hắn. Hắn xông lên trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, cũng không ngờ tới tình huống hắn muốn cho Bạch Hiểu một cái tát, mà có vẻ như bởi vì vừa mới làm xong chuyện kia nên còn có chút ngu ngốc, vậy mà Bạch Hiểu lại không né tránh, Hình Phong cũng không tới kịp để ngăn cản.
“Bốp --” một tiếng, trên khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Hiểu có thêm một dấu bàn tay màu đỏ, tất cả mọi người lập tức ngây ngẩn cả người.
Quần chúng ăn dưa: thực sự là một màn kịch hay!
“Anh dám đánh tôi?” Bạch Hiểu ôm lấy khuôn mặt không thể tin được, cơ thể tức giận tới mức phát run.
“Anh......” Xúc động vừa mới đi qua, sắc mặt của Lâm Thanh Trạch có một chút hối hận, hắn đang muốn giải thích lại nghe thấy một cái hừ lạnh.
“Tất cả náo đủ chưa?”
Lâm Thanh Trạch quay đầu lại nhìn thấy cha của hắn đang đứng ở trước cửa phòng, mặt mũi tràn đầy lạnh lẽo nhìn bọn họ.
“Ba......” Hắn há to miệng nhưng không nói được lời nào. Chỉ nghe thấy cha của hắn nói lời xin lỗi đối với những người khác:
“Rất xin lỗi đã để mọi người chê cười, yến hội hôm nay đến đây là kết thúc, Lâm mỗ phải xử lý một chút việc trong gia đình mong mọi người lượng thứ.”
Beta : Phương Huyền
Phò mã: anh yêu em!
Công chúa: ta không tin!
----------------
“Tuệ Nhi, loại cay mắt này em không nhìn thì tốt hơn đấy!” Một đôi tay thô ráp lạnh như băng che đôi mắt của cô lại. Cơ Tuệ kinh ngạc nhíu mày, không hề nghĩ tới việc muốn bỏ lỡ màn hài kịch trước mặt chút nào.
Cô cố gắng kéo cái tay của Mộc Thiên Thần xuống hơn nữa còn trói ngược lại để đề phòng hắn lại quấy rối cô tiếp. Lập tức đôi mắt to không hề chớp, nhìn chằm chằm vào một phút cao trào cuối cùng của nam nữ chủ trong cái màn hài kịch này.
Cô thuận thế tựa vào trong ngực Mộc Thiên Thần, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy gò má đẹp trai của đối phương, từ góc độ của cô, nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh của Mộc Thiên Thần càng thêm rõ ràng, rất có mị lực.
“Ha ha!”
Bỗng nhiên Cơ Tuệ nhẹ nhàng cười ra tiếng, nụ cười này dường như có chút thật lòng vui vẻ, cô nói: “Anh ghen!” Giọng nói hết sức chắc chắn.
“Đúng vậy, anh ghen!” Giọng của Mộc Thiên Thần trầm thấp mà giàu từ tính, lại có chút khàn khàn, giống như được thời gian gột rửa. Hắn nhìn Cơ Tuệ đang cười sung sướng như một con mèo nhỏ trong ngực, nụ cười có chút bất đắc dĩ, “không có ai khi thấy vị hôn thê của mình nhìn người khác biểu diễn xuân cung sống mà không ghen!”
“Chậc, đồ keo kiệt!” Cơ Tuệ bĩu môi, nhưng lại chọn một vị trí thoải mái hơn ở trong ngực Mộc Thiên Thần để dựa vào, “không phải chỉ là xem thôi sao, cứ như là anh chưa từng xem qua không bằng! Đúng là đàn ông!” Cô nói như vậy, biểu lộ có chút khinh bỉ nhưng trong mắt lại mang theo ý cười, rõ ràng đối với hành vi ghen tuông của Mộc Thiên Thần rất là hưởng thụ.
Mộc Thiên Thần cũng ôm lấy eo của cô, hắn cúi đầu xuống nhẹ nhàng nói bên tai Cơ Tuệ: “Đương nhiên anh keo kiệt, bởi vì anh yêu em!” Trong giọng nói dường như có tình cảm không kìm nén được.
Trong lòng Cơ Tuệ giật mình, lần đầu tiên trong đôi mắt vẫn luôn bình tĩnh, giống như không hề bận tâm bất kỳ điều gì lại xuất hiện chút bối rối, nhưng mà rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
Cô cười không ra tiếng, mang theo ý nghiền ngẫm không rõ.
Thích sao? Cô cũng không tin......
Bên này Cơ Tuệ cùng Mộc Thiên Thần biểu diễn tình cảm, bên kia sau khi hai người đó cao trào đi qua dần dần trở nên tỉnh táo.
Nói ra thì hiệu quả của Thất Nhật Thương đúng là quá tốt, rõ ràng chỉ có mỗi Bạch Hiểu trúng độc nhưng cả hai người đều bị kích dục. Mà bây giờ hết tác dụng thì sắc mặt của hai người đó trong nháy mắt trở nên khó coi vô cùng. Bạch Hiểu sợ hãi kêu lên một tiếng rồi đạp Hình Phong xuống giường, kéo cái chăn lên che thân mình. Cô không thể tin nhìn thấy bên trên toàn bộ cơ thể mình tràn ngập những dấu hôn nhìn rất rõ ràng, ánh mắt chạm vào đám người đứng ở cửa ra vào đang xem kịch vui lóe lên vẻ hận thù. Cô ta không chút nghĩ ngợi liền lấy cái bình hoa bên cạnh ném tới.
“Cút đi!!!”
Bình hoa đập ở trên khung cửa kèm theo âm thanh vỡ vụn nát bét. Ngô Mộng Cầm cong môi, nhếch lên một nụ cười bảy phần trào phúng ba phần thích ý, âm dương quái khí nói: “A! Mới vừa nãy cũng không biết là ai còn kêu đầy dâm đãng, bây giờ diễn kịch vui xong rồi lại biết thẹn à?”
Cô ấy lạnh lùng nhìn Bạch Hiểu, nụ cười không giảm âm thanh lại trưởng thành mấy phần, “dám trộm người thì cũng đừng sợ cho người ta nhìn!”
“Câm miệng!” Hai mắt Bạch Hiểu đỏ ửng, tay cô ta nắm chặt cái chăn trên người, dáng vẻ đó lại khiến người ta cảm thấy đáng thương.
Cô ta thật sự không rõ tại sao mọi việc lại biến thành như này, rõ ràng cô ta chỉ sợ bị Lâm Thanh Trạch quấn lấy và do gia tộc gây áp lực nên mới ỡm ờ tham gia cái yến tiệc này, thậm chí vì để phòng ngừa chuyện xảy ra ngoài ý muốn cô ta cũng không dám ăn bất cứ cái gì, chỉ uống duy nhất một chén rượu đỏ của quy tắc ngầm...... Chính nó, rượu!
Trong nháy mắt Bạch Hiểu mở to hai mắt nhìn, cô ta nhìn về phía của Cơ Tuệ đang dựa trong ngực Mộc Thiên Thần, giống như đã xác định chính xác hét lớn: “Là cô! Chính là cô đã hạ độc tôi!”
“Cơm có thể ăn bậy còn nói thì không thể nói lung tung được!” Cơ Tuệ híp mắt lại, cười vui sướng. Cô nói: “Cô nói bản cung hạ độc cô, vậy thì bằng chứng đâu? Không có bằng chứng bản cung có thể kiện cô tội vu khống đấy!” Khí thế của cô chợt dâng lên mấy phần.
Bằng chứng...... Đúng rồi, bằng chứng......
Bạch Hiểu lập tức tâm loạn như ma, cô ta nhìn thấy bộ dạng bình chân như vại của Cơ Tuệ liền hiểu ra đối phương đã tiêu hủy toàn bộ chứng cứ, trong chốc lát trong lòng tràn ngập hận ý. Hình Phong miễn miễn cưỡng cưỡng mặc quần vào, trong mắt cũng vô cùng lạnh lẽo, hắn đi tới ôm lấy Bạch Hiểu từ phía sau, trước khi người phía trước muốn phản kháng hắn nói khẽ: “Đừng động!” Rồi vừa cười vừa nói với mấy người đang đứng ở cửa xem kịch: “Xin lỗi đã khiến mọi người chê cười, nhưng hôm nay tôi và Hiểu Nhi thật sự là có chút kìm lòng không được, mong rằng tất cả mọi người thông cảm một chút, có thể để lại không gian riêng cho tôi và Hiểu Nhi không?”
Một câu nói nhẹ bẫng đã biến việc này thành việc hai người yêu nhau không kìm chế được bản thân.
“Oaaa!” Đám người đang tụ tập kêu lên, cho dù không biết có được mấy người tin lời giải thích của Hình Phong, nhưng mà xuất phát từ thế lực của Hình gia nên tất cả mọi người đều “thiện ý” hiểu cho đôi tình nhân này. Lúc đang định giải tán thì Lâm Thanh Trạch lại rất không phối hợp lớn tiếng chất vấn: “Bạch Hiểu, rốt cuộc em và hắn có quan hệ gì?” Sắc mặt kia tràn đầy tức giận ai cũng có thể nhìn ra được.
Đây là con trai nhà ai, như thế...... Ra sức!
Những người đang định rời đi đều sáng mắt lên, mặc dù bước chân không có dừng lại nhưng lại chậm hơn rất nhiều, lỗ tai dựng đứng nghe ngóng. Bạch Hiểu vừa mới thở dài một hơi thấy Lâm Thanh Trạch không phân biệt được nặng nhẹ, sự tức giận không rõ ràng lao thẳng lên não, lạnh lùng nói: “Tôi và anh ta có quan hệ gì liên quan tới anh à? Anh là cái thá gì!” Trong ngôn ngữ bất tri bất giác lộ ra vẻ coi thường, Cơ Tuệ nhìn thấy một màn này không khỏi cong khóe miệng. Đương nhiên cô biết đây là sự khinh miệt của người tu tiên đối với phàm nhân.
Nhưng mà cô biết không có nghĩa là Lâm Thanh Trạch cũng biết biết.
Cảm nhận được sự khinh thường của Bạch Hiểu dành cho mình, Lâm Thanh Trạch chỉ cảm thấy trong lòng như có một đám lửa đang đốt sạch tất cả lý trí của hắn. Hắn xông lên trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, cũng không ngờ tới tình huống hắn muốn cho Bạch Hiểu một cái tát, mà có vẻ như bởi vì vừa mới làm xong chuyện kia nên còn có chút ngu ngốc, vậy mà Bạch Hiểu lại không né tránh, Hình Phong cũng không tới kịp để ngăn cản.
“Bốp --” một tiếng, trên khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Hiểu có thêm một dấu bàn tay màu đỏ, tất cả mọi người lập tức ngây ngẩn cả người.
Quần chúng ăn dưa: thực sự là một màn kịch hay!
“Anh dám đánh tôi?” Bạch Hiểu ôm lấy khuôn mặt không thể tin được, cơ thể tức giận tới mức phát run.
“Anh......” Xúc động vừa mới đi qua, sắc mặt của Lâm Thanh Trạch có một chút hối hận, hắn đang muốn giải thích lại nghe thấy một cái hừ lạnh.
“Tất cả náo đủ chưa?”
Lâm Thanh Trạch quay đầu lại nhìn thấy cha của hắn đang đứng ở trước cửa phòng, mặt mũi tràn đầy lạnh lẽo nhìn bọn họ.
“Ba......” Hắn há to miệng nhưng không nói được lời nào. Chỉ nghe thấy cha của hắn nói lời xin lỗi đối với những người khác:
“Rất xin lỗi đã để mọi người chê cười, yến hội hôm nay đến đây là kết thúc, Lâm mỗ phải xử lý một chút việc trong gia đình mong mọi người lượng thứ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.