Mỗi Lần Gả Chồng Đều Phải Chết

Chương 7: Tuyệt Sắc Nữ Tu Ở Hiện Đại (Sáu)

Phi Tử Hiểu

24/09/2021

Editor : Bạch Lộc Thời

Beta : Phương Huyền

công chúa: bản cung tuân theo vận mệnh giúp các ngươi gặp nhau!

---------------

Tối nay ánh trăng mịt mờ, chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ một chút, nhìn không rõ ràng những gì bên dưới những đám mây.

“Boss, anh bỏ qua cho tôi đi! Van xin anh, bỏ qua cho tôi!”

Cửa sổ sát đất to lớn phản chiếu ánh đèn sáng trưng của thành phố, rơi vào trong con ngươi đen nhánh của Hình Phong. Một tay của hắn đút vào túi quần âu phục, một tay vuốt ve hai viên ngọc, khóe miệng vẫn đang treo nụ cười ôn nhuận như trước nhưng lại khiến cho người ta không rét mà run.

“Hử? Bỏ qua cho ông? Thế ai sẽ bỏ qua cho tôi?”

Hắn nhẹ nhàng xoay người, nhìn người đàn ông trung niên ở phía sau đang quỳ trên mặt đất, mặc đồ vest, khóc đến nước mắt nước mũi lưng tròng, nói khẽ: “Ông nói xem, thời điểm ông phản bội tôi có nghĩ sẽ bỏ qua cho tôi không?”

“Boss, tôi có nỗi khổ tâm. Con của tôi bị bọn họ bắt cóc, tôi không hề cố ý muốn phản bội ngài......”

m thanh im bặt, trên mặt người đàn ông trung niên chỉ còn đọng lại nỗi hoảng sợ tột cùng, giữa trán có thêm một cái lỗ máu. Hắn vô lực ngã xuống, máu chảy ra đất dần thành mảng lớn giống như màu của hoa bỉ ngạn.

“Dọn dẹp sạch sẽ, lần sau còn loại người phản bội như này nữa thì đừng có đem tới trước mặt tôi, giết luôn.” Hình Phong tùy ý vứt khẩu súng lên trên cái giá bên cạnh, thản nhiên nói.

“Rõ!” Ô Nhã đứng bên cạnh vẫn luôn im lặng không nói gì cung kính lên tiếng, vỗ tay một cái có hai đàn em đi vào, một người kéo thi thể ra ngoài, một người thì quỳ trên mặt đất lau vết máu.

“Đúng rồi, xử lý Giới Tuyết như thế nào?” Hình Phong giống như chợt nhớ tới, hỏi.

“Chịu phạt ở Hình đường ba ngày.” Ô Nhã trả lời.

“Xong thì thả ra, nhớ gọi bác sĩ tới chăm sóc cho cô ta một chút. Mặc dù bị phạt nhưng mà để lại thương tật thì cũng không được!” Hình Phong vừa cười vừa nói, cứ như thể mình là một ông chủ rất quan tâm tới cấp dưới của mình -- cũng không biết rốt cuộc ai là người phạt Giới Tuyết.

“Rõ, thuộc hạ sẽ đi sắp xếp.” Ô Nhã lên tiếng, lúc đang muốn lui ra mắt của hắn ta trong lúc vô tình đảo qua Hình Phong và chợt kinh hoàng -- lúc này trên thái dương của Hình Phong đang có một điểm màu đỏ lóe lên.



Hắn ta lập tức phản ứng lại, không kịp nói gì cơ thể nhào tới đẩy Hình Phong ngã nhào xuống đất. Một giây sau chính tại chỗ đó có một viên đạn bắn xuyên qua cửa kính pha lê, trúng vào cái bình sứ thanh hoa ở trên bàn làm nó vỡ tan.

Đồng thời, một bóng người nhảy vào phòng từ bên ngoài như một bóng ma.

Người kia mặc một chiếc áo khoác màu đen, đi đôi giày cao gót màu nâu đen, cả người thon dài, cao gầy, kèm theo một khí chất áp đảo kinh người. Nhưng cô ta lại cố tình đeo một cái mặt nạ hề vô cùng buồn cười, mái tóc tùy ý buộc lỏng lẻo dài tới thắt lưng, vừa quỷ dị vừa phóng khoáng, thoải mái.

Trên tay cô ta cầm một cái đường đao dài ba mét màu đen, thân đao khắc những hoa văn đơn giản nhưng rất thần bí, nhìn qua cũng có thể thấy được nó có giá trị không nhỏ, chưa ra khỏi vỏ đã có thể khiến cho người ta sinh ra ảo giác nó vô cùng sắc bén. Hình Phong biết ở thời đại vũ khí nóng phát triển này dám cầm đao chơi trò ám sát, không phải kẻ ngu thì cũng là một cao thủ, mà người phụ nữ trước mặt rõ ràng chính là thuộc vế sau.

Cơ Tuệ liếc xéo Hình Phong một cái, đột nhiên bước lên phía trước một bước, thoắt cái liền xuất hiện ở trước mặt Hình Phong. Cô không khách khí cầm đường đao chém xuống một nhát, chém về phía điểm yếu của Hình Phong, giống như chẳng có chút lo lắng nào về việc mình giết nam chính sẽ vi phạm quy tắc.

“Xoẹt --” âm thanh kim loại va chạm mạnh vào nhau vang lên tiếng the thé, không ngoài dự tính của Cơ Tuệ, không biết Hình Phong lấy từ chỗ nào ra một thanh đường đao đỡ trước người -- Ô Nhã bị hắn đẩy sang một bên

Thấy thế, Cơ Tuệ không khỏi hơi cong khoé môi, trong đôi mắt dâng lên hứng thú.

Cô đã biết trước Hình Phong cũng là cao thủ dùng đao.

Lúc này cô cũng không dám xem nhẹ, nhẹ nhàng nhảy ra phía sau để né được sự phản kích của Hình Phong. Hai người lập tức lao vào đánh nhau, đao quang kiếm ảnh* tất nhiên là vô cùng nguy hiểm. Chỉ qua mấy hơi thở cũng đã giao thủ mấy lần.

(*Cảnh đánh nhau - ở đây hiểu như vậy cho nhẹ nhàng, tùy từng hoàn cảnh có thể nó sẽ là tàn khốc - BLT)

Ngay khi Cơ Tuệ đang dâng trào chiến ý thì Ô Nhã vẫn luôn đứng một bên xem chiến đột nhiên bắn một phát súng về phía cô. Cơ Tuệ giật mình, nghiêng người tránh đạn lại bị Hình Phong chặn lại. Cũng may phản ứng của cô nhanh nhẹn tránh được một đao bổ về phía cổ cô, nhưng cánh tay cũng bị đao quẹt qua nên bị thương.

Cũng may là nhà dột đúng lúc gặp mưa*, lúc này ngoài cửa sổ bỗng nhiên vang lên một tiếng động. Cơ Tuệ nheo mắt nhìn Hình Phong một cái thật sâu, sau đó quả quyết dùng móc câu ưng trảo** bắt được một điểm tựa, tung người nhảy xuống tầng, cơ thể cô giống như con bướm xinh đẹp rơi xuống rồi bay đi.

(* Nhà dột đúng lúc gặp mưa – 屋漏偏逢连夜雨: ; trong một câu là Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ - Thuyền trì hựu ngộ đả đầu phong của Phùng Mộng Long. Vế sau có nghĩa là thuyền đã trễ lại còn gặp gió tạt đầu; tóm lại là họa vô đơn chí; còn hay nói là Phúc vô song chí, họa bất đơn hành). => Đơn giản các bạn hiểu ở đây là họa vô đơn chí

** Nó được gọi là vậy vì trông nó giống móng vuốt của con đại bàng - BLT)

“Xử lý hết tất cả mọi thứ trước khi tôi trở về.” Hắn ném lại một câu cho Ô Nhã rồi lấy ra một cái móc câu ưng trảo giống của Cơ Tuệ. Cũng lấy một vị trí cố định, sau đó liền nhảy xuống, trong tay cầm theo một cây súng ngắn.

Gió gào thét bên tai, bỗng nhiên Cơ Tuệ cảm thấy nguy hiểm. Gần như là theo bản năng cô nghiêng đầu một cái, sau đó cảm thấy vành tai đau xót -- một viên đạn bay sượt qua tai của cô.

Sao lại thế này?!

Hơi chật vật xoay người lại, Cơ Tuệ nhìn thấy Hình Phong đang ở phía trên cách cô mười mấy mét, trên mặt hắn là nụ cười gằn. Lúc này súng trong tay hắn đang nhắm thẳng vào đầu của cô.



Đối diện trên nhà cao tầng, hệ thống đang dùng năng lực tạm thời để ngưng tụ ra thân thể nhìn thấy một màn này cũng bị dọa sợ toát cả mồ hôi lạnh. Hắn vội vàng dùng súng ngắm trong tay, không dám bắn chết nam chính, chỉ dự định bắn rơi khẩu súng trong tay Hình Phong. Nhưng mà còn chưa mở chốt, cơ thể cảm nhận được nguy hiểm nên hắn liền ôm súng ngắm lăn vài vòng trên mặt đất, ở ngay vị trí cũ bán nãy của hắn có thêm một vết đạn.

Đối phương cũng có tay bắn tỉa!

“Mẹ nhà ngươi!” Cơ Tuệ nhịn không được mắng một câu, nhìn viên đạn gần ngay trước mắt kia, cơ thể dùng sức giãy dụa cuối cùng đã làm cho nơi quan trọng trên cơ thể của cô lệch với đường đạn. Viên đạn kia không bắn bể đầu của cô mà bắn vào bả vai.

Kèm theo một tiếng muộn đôn, Cơ Tuệ cố nén tiếng kêu trong cổ họng. Vừa vặn lúc này cô cũng đã chạm chân xuống đất, cắt dây thừng bên hông rồi ôm bả vai bị thương nhanh chóng chạy đi, nháy mắt đã biến mất ở đầu đường. Mà Hình Phong hạ xuống đất chậm hơn cô có mấy giây thấy thế, đôi mắt hiện lên sát ý lạnh như băng, lập tức đuổi theo.

Hai người tôi trốn anh đuổi được vài phút, Cơ Tuệ lao thẳng vào một rừng cây, Hình Phong đuổi theo sát phía sau nhưng đã làm mất dấu vết của Cơ Tuệ, không khỏi phiền não.

Mà đúng lúc này hắn đột nhiên nghe thấy có tiếng một cô gái kêu cứu ở phía không xa, nếu như là bình thường hắn chắc chắn sẽ không quan tâm tới loại chuyện này, nhưng mà không biết tại sao trong lòng của hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác, nếu như không đi tới hắn sẽ đánh mất một thứ gì đó vô cùng quan trọng.

Nhíu mày, bỗng nhiên Hình Phong cười nhẹ một tiếng, đi tới nơi phát ra âm thanh kia.

......

Hả? Cô đã chết rồi sao? Chết một cách buồn cười ở trên tay người mình tin tưởng nhất?

Thế nhưng vì sao vẫn còn có cảm giác đau vậy? Không phải thần thể của cô đã bị hủy rồi sao?

Mang theo vẻ mê mang mở mắt, đập vào mắt của Bạch Hiểu là một chàng trai mi thanh mục tú* đang dịu dàng cười nhìn mình.

(* Nghĩa là thanh thoát xinh đẹp, hix thường dùng cho nữ hơn - BLT)

“Cô tỉnh rồi à? Cảm giác sao rồi?”

Hả? Đây là ai? Là hắn đã cứu nàng sao?

Bạch Hiểu có chút trố mắt, bỗng nhiên sắc mặt cứng đờ.

Đây là...... Ký ức?

Cô đoạt xác người khác sống lại?!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mỗi Lần Gả Chồng Đều Phải Chết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook