Mỗi Lần Gả Chồng Đều Phải Chết

Chương 9: Tuyệt sắc nữ tu ở hiện đại (tám)

Phi Tử Hiểu

29/09/2021

Editor: Bạch Lộc Thời

Beta : Phương Huyền

“Đức hạnh!!!!!”

Dưới tiếng mắng bất đắc dĩ của cha Cơ, sau khi Cơ Tuệ ra khỏi phòng lập tức thu lại vẻ mặt cười đùa.

Cô gọi người tới để chuẩn bị thay trang phục, Cơ Tuệ thay một bộ lễ phục dạ hội màu trắng và hoạ tiết mẫu đơn sang trọng mà không lộ vẻ dung tục, đeo một đôi khuyên tai phối với dây chuyền phong cách rất trang nhã. Sau khi thấy hình tượng của mình không có vấn đề gì, cô nhìn về phía chiếc gương hài lòng gật đầu, rồi chọn một đôi giày cao gót 10cm, ngồi lên chiếc Lamborghini màu đỏ của mình -- tất nhiên cô không phải tài xế.

“Tê Đồng, nếu như bản cung không nhớ nhầm...... Người ủy thác bị thất thân* chính là ở trong buổi tiệc công bố giải trừ hôn ước của hai nhà Ngô Lâm đúng không!” Xe vừa mới chạy ra khỏi cổng, Cơ Tuệ vừa nghịch tóc của mình vừa thản nhiên hỏi. Sắc mặt của cô có chút hững hờ, nhưng ánh mắt lại có chút lạnh lùng.

(*thất thân: mất trinh tiết - BLT)

Trong nội dung cốt truyện gốc chỉ có một đoạn nói tới việc giải trừ hôn ước giữa Ngô Mộng Cầm và Lâm Thanh Trạch, chỉ là thời gian muộn hơn rất nhiều so với bây giờ. Dù sao thì cũng vì cô mà nam nữ chính đã gặp nhau từ trước rồi nên có rất nhiều tình tiết trong truyện đã bị đẩy tốc độ nhanh hơn -- ngoại trừ tu vi của nữ chính.

Cơ Tuệ cũng không phải trơ mắt nhìn Bạch Hiểu tu luyện, cô đã tạo nhiều “cơ hội tốt” hơn cho Bạch Hiểu.

Cho nên tới hôm nay Bạch Hiểu đã trùng sinh được gần nửa năm nhưng tu vi vẫn chỉ đang ở luyện khí tầng hai, mà bản thân Cơ Tuệ đang là luyện khí tầng ba -- bây giờ cô một chấp mười người bình thường cũng không thành vấn đề.

“Đúng vậy, ký chủ, cô định làm gì?” Hệ thống nằm ở trong không gian, nghe cô nói vậy cảm thấy có chút tò mò hỏi.

“Đương nhiên là lấy đạo của người trả lại cho người!” Cơ Tuệ lập tức nheo mắt cười, cả người lộ ra vẻ xinh đẹp sáng ngời. Bàn tay của cô khẽ lật, trong tay cô có một cái bình ngọc nhỏ chỉ lớn hơn cái kẹo một chút.

Cơ Tuệ nhìn chằm chằm chất lỏng trong suốt trong bình ngọc, trong mắt hiện lên vẻ nghiền ngẫm và trêu tức. Cô nhẹ nhàng nói: “Đã làm chuyện gì sai thì sẽ phải trả giá, đúng không Tê Đồng?!”

Tuy là câu hỏi nhưng lại mang ý nghĩa không thể phủ nhận.

Hệ thống nhìn cái bình ngọc nhỏ trên hình chiếu, đành phải nuốt một ngụm nước bọt. Hắn đột nhiên cảm thấy ký chủ của mình tuyệt đối là BUG.

Nếu không thì sao cô ấy lại có thể chế tạo được loại thuốc mà đáng lẽ ra không thể tồn tại được ở cái vị diện này.

-- Thất Nhật Thương, loại độc xếp thứ bảy trên bảng xếp hạng thiên hạ bách độc, dược liệu chính là Thôi Tình hoa, đây là một loại xuân dược cực phẩm. Người trúng loại độc này thì trong vòng nửa canh giờ bắt buộc phải cùng người khác “bạch bạch bạch”, nếu không sẽ bạo thể mà chết. Hơn nữa một khi người trúng độc đã cùng một người “bạch bạch bạch” thì nhất định phải cách bảy ngày sau lại phải “bạch bạch bạch” với đúng người đó một lần, nếu không sẽ phải chịu đựng nỗi thống khổ cả người đau âm ỉ như bị kiến đốt.

Chỉ với loại độc này cũng có thể hủy diệt một người hoàn toàn.

“Chậc chậc!” Hệ thống chẹp miệng, tò mò hỏi: “Ký chủ, cô muốn hạ độc cho nữ chính thì ai sẽ là gian phu của cô ta?”

“Đương nhiên là nam chính rồi!” Cơ Tuệ cười, hiển nhiên nói: “ta cũng không phải là người thích hủy cp, nam nữ chính yêu nhau thật lòng mà, tất nhiên là phải ở bên nhau rồi.”

“Hả?” Hệ thống kinh ngạc lên tiếng, trong đầu đảo một vòng liền hiểu ra mấu chốt, không khỏi hít sâu một hơi.

Thân là hệ thống tất nhiên hắn biết rõ tính cách của nam nữ chính thế giới này, cũng biết thái độ của nữ chính đối với chuyện tình cảm cự tuyệt ngàn dặm. Mà bây giờ hai người đấy mới chỉ quen nhau có mấy tháng, dưới tình huống Cơ Tuệ thúc đẩy, khiến cho họ gặp nhau sớm hơn thì bây giờ nữ chính cũng chỉ mới có chút thiện cảm với nam chính thôi. Mà nếu như nam nữ chính bị buộc với nhau vì Thất Nhật Thương, hệ thống dám khẳng định trên thế giới này tuyệt đối sẽ có thêm một đôi vợ chồng bất hoà.



Chiêu này quá độc.

Nhưng mà hệ thống cũng không cảm thấy cái này có gì không tốt, dù sao nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân. Chỉ là không hiểu sao hắn cảm thấy có chút buồn phiền.

Aizz! Ký chủ quá lợi hại, cảm giác như hệ thống hắn thật vô dụng!

Có cách nào nhanh chóng thăng cấp để đề cao giá trị bản thân không, online chờ, rất gấp!

Cơ gia cũng không xa Lâm gia cho nên chỉ lái xe mất gần hai mươi phút là đến, Cơ Tuệ cũng xuống xe với sự giúp đỡ của người hầu.

Từ rất xa Mộc Thiên Thần đã nhìn thấy Cơ Tuệ, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ kinh diễm.

Cô gái trước mắt mặc một bộ lễ phục màu trắng họa tiết hoa mẫu đơn do Aid thiết kế riêng, bộ váy ôm sát theo thân hình gợi cảm để tôn lên vẻ đẹp của cô. Gương mặt dịu dàng nhu hòa nhưng vẫn đem lại cho người ta cảm giác kinh diễm. Cô chỉ đứng ở nơi đó cười như không cười nhìn xung quanh, thái độ hững hờ và lười biếng, chỉ là sâu trong đáy mắt giấu một loại tính cách xâm chiếm, giống như một con Báo Châu Mỹ đang khóa chặt con mồi sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.

Mà đúng lúc này Cơ Tuệ cũng trùng hợp nhìn về phía của hắn, sau khi ánh mắt hai người chạm nhau, Cơ Tuệ nở một nụ cười thật tươi với hắn rồi gật nhẹ đầu.

Sau đó có một chiếc xe sang trọng dừng lại cạnh cô, người đang bước xuống chính là Ngô Mộng Cầm.

Rõ ràng tâm trạng của Ngô Mộng Cầm không tốt. Mặc dù ăn mặc rất lộng lẫy nhưng mà toàn thân lại tràn đầy hơi thở thù địch, giữa hai đầu lông mày tựa như có mây đen dày đặc.

“Tiểu Cầm, cậu không sao chứ?” Cơ Tuệ cau mày nói, trong lòng nghĩ: xem ra việc mất đi Lâm Thanh Trạch đã tạo thành đả kích lớn trong lòng Ngô Mộng Cầm nhiều hơn cô nghĩ! Nếu là như thế thì kế hoạch phải thay đổi một chút!

Dù sao thì bản thân cũng được xem như là chị em tốt hợp cách với Ngô Mộng Cầm cô cũng phải nghĩ đến hạnh phúc của nhóm chị em tốt.

“Sao vậy? Đến cả cậu cũng muốn chê cười mình à!” Ngô Mộng Cầm cũng không cảm kích, cong môi cười lạnh, nói chuyện mang theo châm chọc. Ánh mắt của cô ấy rơi vào phía sau lưng Cơ Tuệ, nhìn Mộc Thiên Thần ở cách đó không xa có vẻ như đang đi tới hướng của bọn họ, âm thanh bén nhọn hơn vài phần, “Ngược lại thì hai người các cậu đúng là trai tài gái sắc!”

“Cậu thật sự quan tâm Lâm Thanh Trạch như vậy?” Cơ Tuệ cũng không tức giận, bình tĩnh hỏi.

“Cậu cảm thấy thế nào?” Ngô Mộng Đàn ảm đạm nhìn cô, hỏi ngược lại: “Cậu có quan tâm Mộc Thiên Thần không?”

Nghe vậy Cơ Tuệ nhíu mày, cô nhìn Mộc Thiên Thần đứng một bên đã đem lỗ tai vểnh lên, nói: “quan tâm!”

“Ha ha......” Bỗng nhiên Ngô Mộng Đàn cười âm dương quái khí*, cười xong muốn rời khỏi đây lại bị Cơ Tuệ giữ cánh tay.

(* m dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra - gg sama, BLT)

Cô ấy dừng lại, ánh mắt âm trầm nhìn Cơ Tuệ nhưng lại nghe người phía sau hạ giọng nói: “Tiểu Cầm, cậu có muốn Lâm Thanh Trạch không?”

Ngô Mộng Cầm sững sờ, lập tức giống như người sắp chết đuối bắt được cọc gỗ trong nước, cầm ngược lại cổ tay của Cơ Tuệ, “Cậu có ý gì?” Đồng thời mắt nhìn chằm chằm cô, rõ ràng là không muốn bỏ qua bất cứ biến hóa nào trên gương mặt Cơ Tuệ.

“Ý trên mặt chữ!” Cơ Tuệ cười, nắm lấy tay Ngô Mộng Cầm kéo đến chỗ không có ai, đồng thời nói: “Ở đây nhiều người, chúng ta đi tới chỗ không có ai để nói chuyện!”



Thấy thế, Mộc Thiên Thần nhíu mày, cong môi lộ ra một nụ cười hứng thú cũng đi theo.

“Phương pháp hạ cổ cũng rất đơn giản, trước tiên cậu nhỏ máu của mình vào đá hổ phách chứa mẫu cổ để nó thức tỉnh, sau đó lại nhỏ máu của Lâm Thanh Trạch lên tử cổ. Sau khi mẫu tử cổ thức tỉnh đều sẽ biến thành chất lỏng không màu, cậu và Lâm Thanh Trạch uống vào là được rồi.”

“Đương nhiên, có cần dùng đến nó hay không là do cậu quyết định.” Tuy cô nói như vậy nhưng giọng nói lại như ác ma đang nói nhỏ bên tai, vô cùng mê hoặc.

Ngô Mộng Cầm mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng, đáy mắt người kia vô cùng bình tĩnh, không có chút gợn sóng nào. Đột nhiên cô ấy phát hiện mình có chút không hiểu rõ cô bạn thân từ nhỏ tới lớn này.

Thiên tài!! Cô ấy thu hết toàn bộ sắc mặt của mình nở một nụ cười điên cuồng và lạnh lẽo, “Đương nhiên phải dùng, không chiếm được tâm của anh ta mình cũng sẽ không để người khác có được anh ta! Dù chết mình cũng muốn anh ta đi cùng mình.”

Trong mắt lộ ra vẻ cố chấp làm người ta kinh ngạc.

Cơ Tuệ lại cười, mang theo hài lòng

“Bé ngoan......”

......

“Thật sự không biết được em làm như vậy là đang giúp hay hại cô ấy nữa.” Sau khi chia tay với Ngô Mộng Cầm, trên đường trở về biệt thự, Mộc Thiên Thần tiến lại gần cô nói.

“Bản cung chỉ là cho cô ấy một cơ hội thôi.” Cơ Tuệ nhếch miệng cười nói: “Quyền quyết định thực sự vẫn là nằm trong tay của cô ấy.”

“Nói như thật vậy.” Mộc Thiên Thần thoại phong nhất chuyển, nói: “ Nhưng mà thứ đó thực sự là thứ nguy hiểm! Em không cần dùng nó lên người anh đâu!” Giọng hắn cũng không đứng đắn, mang theo chút đùa giỡn.

“Hả?” Cơ Tuệ nheo mắt, bỗng nhiên đem một tay của mình ép Mộc Thiên Thần dựa sát vào tường. Một tay cô chống ở gần bên tai của Mộc Thiên Thần, một tay hất tóc của mình, nói khẽ: “vậy cũng chưa chắc, nếu như ngươi cũng giống như Lâm Thanh Trạch, dám hồng hạnh xuất tường thì hãy tin tưởng ta, chắc chắn bản cung sẽ dùng thứ bá đạo hơn gấp trăm lần với cái thứ vừa đưa cho Tiểu Cầm và dùng trên người ngươi.”

Nghe vậy Mộc Thiên Thần cũng khép hờ mắt, trong mắt loé lên ánh sáng nguy hiểm. Tay trái của hắn ôm eo Cơ Tuệ, tay phải vòng qua gáy Cơ Tuệ, áp đầu cô lên bờ vai, hơi thở ấm áp phun trên cổ của cô khiến cô có cảm giác tê dại khác thường. Giọng nói của hắn trầm thấp mà giàu từ tính, “vậy anh chờ cao chiêu của em, vị hôn thê đại nhân của anh.”

Động tác bất ngờ của Mộc Thiên Thần khiến cho cô hơi sửng sốt giật mình, Cơ Tuệ cũng nhếch miệng, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh.

Phải biết rằng đùa giỡn người khác và bị người khác đùa giỡn hoàn toàn không giống nhau, Cơ Tuệ thích cái cảm giác đùa giỡn người khác, nhưng bị người khác đùa giỡn thì nửa điểm hứng thú cũng không có.

Cho nên, tay của cô cũng leo lên cơ thể của Mộc Thiên Thần, nhìn trông rất giống đang tán tỉnh, nhưng khi cô rời tay đến một chỗ nào đó liền hung hăng nhấn một cái.

Lập tức Mộc Thiên Thần phát hiện cơ thể của mình hình như...... Không động được!

Cơ Tuệ cười nhẹ lui về sau một bước, cô hài lòng nhìn “tượng đá Mộc Thiên Thần” ở trước mặt, nhìn bàn tay người kia ôm không khí, đầu duỗi ra thật dài, trong mắt hiện lên ý cười, chỉ nghe thấy cô nói: “Vị hôn phu thân yêu của bản cung, để trừng phạt ngươi dám có suy nghĩ vượt rào trước hôn nhân đối với bản cung, cho nên làm phiền ngươi ở đây đón gió lạnh nửa giờ để bình tĩnh một chút đi!” Sau đó chậm rãi bình thản rời đi chỉ để lại một mình Mộc Thiên Thần đứng đó.

Nhưng mà Cơ Tuệ không biết ngay sau khi cô rời đi còn chưa được 2 phút, chỉ nghe thấy trên người Mộc Thiên Thần vang lên một âm thanh giòn giã, vậy mà hắn đã có thể lấy lại quyền điều khiển cơ thể.

Mộc Thiên Thần đã lấy lại được tự do lần nữa nhìn hướng Cơ Tuệ rời đi giống như cười mà không cười, trong mắt mang theo chút suy nghĩ sâu xa.

Cơ Tuệ này, có chút thú vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mỗi Lần Gả Chồng Đều Phải Chết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook