Chương 105
11 Giờ Phải Ngủ
10/03/2022
Hai người ở bên nhau cả ngày, gần tối mới tạm tách ra. Tô Thanh Gia đi bốt, khoác áo, mặc thêm áo sơ mi của bạn trai bên trong, cảm thấy thoải mái và ấm áp lạ thường.
Họ vô tình gặp đội trưởng trên đường về nhà. Anh ta mở kính xe, lặng lẽ đưa ngón tay cái về phía Carlos. Lúc chuẩn bị lái xe đi thì Carlos đột nhiên ném một cây kẹo mút sang tỏ ý cảm ơn.
Tô Thanh Gia ngượng ngùng gật đầu cười chào anh ta.
“Ai là người bảo anh mua lọ thuốc kia?” Cô bất ngờ hỏi.
“Thẩm Kha, Oleguer, đội trưởng, đội phó…” Carlos kể tên rất nhiều người, “Họ còn nói cho anh biết loại nào tốt nhất.”
Tô Thanh Gia: …
Cơ địa hồi phục tương đối nhanh, cộng thêm đã bôi thuốc nên hiện tại cô có thể đi lại bình thường. Để không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trước khi ra khỏi nhà cô đã tắm rửa thêm lần nữa.
Tô Thanh Gia yêu cầu dừng lại ở góc đường lớn. Cô không muốn bị lộ nên sẽ xuống xe ở đây.
Carlos không nỡ để cô đi xa, anh đề nghị: “Hay là để anh ôm, anh đảm bảo sẽ không để người khác nhìn thấy, đến cửa anh sẽ lập tức đi luôn…”
Anh lải nhải thuyết phục, Tô Thanh Gia tựa vào ngực anh: “Vậy làm thế đi.”
“Hả?” Chàng trai tóc vàng chưa kịp phản ứng.
Tô Thanh Gia vòng tay quanh cổ anh, đè cả người lên, nũng nịu nói: “Không phải anh nói sẽ ôm em à? Nhanh lên.”
“À, à được.” Chàng trai tóc vàng ngốc nghếch ôm cô, vừa đi hai bước đã vui vẻ cười lớn.
Thấy Carlos vẫn ngốc như trước, Tô Thanh Gia tiếc không thể rèn sắt thành thép: “Sai rồi, đi hướng kia mới đúng.”
Chàng trai tóc vàng ngoan ngoãn đổi hướng.
Con đường này Carlos đã đi rất nhiều lần nhưng cảm giác đi vào tối qua và hôm nay khác nhau hoàn toàn. Anh đặt cô xuống trước cửa nhà, lưu luyến mãi mới trở lại xe.
Bóng anh kéo dài dưới ánh hoàng hôn, Tô Thanh Gia hít một hơi thật sâu, mở cửa bước vào.
Tô Tĩnh Khang đã tan làm, ông đang giúp Minh Linh làm cơm. Thấy con gái về, ông chỉ nghĩ hôm nay cô đã đi dạo cả ngày chắc rất mệt mỏi. Minh Linh vừa nhặt rau vừa nói: “Bella, con lên nghỉ ngơi đi, bao giờ xong mẹ sẽ gọi xuống ăn cơm.”
Về đến phòng cô mới dám cởi giày ra. Trên đùi có rất nhiều dấu đỏ, có vài vết là do va vào sofa, còn lại là thành quả của Carlos. Mỗi lần anh hôn, cô lại xấu hổ muốn đá văng anh đi. Nhưng vì cơ thể đau xót, mềm nhũn nên đành để anh thỏa sức càn quấy.
Thay quần áo xong, cô gấp gọn sơ mi của Carlos đặt xuống đáy tủ, vô tình thấy món quà mà Minh Linh gửi cách đó không lâu. Cô kéo cổ áo lên lên, xấu hổ che mặt.
Tại sao vừa mới xa cách mà cô đã nhớ anh rồi….
Bên này, sau khi ngồi ngốc trên xe một lúc lâu, cuối cùng Carlos cũng lái xe về nhà.
Anh gấp gọn ga trải giường đêm qua, đặt chúng vào một chiếc hộp nhỏ xinh xắn. Tiếp đó liền đi giặt váy ngủ, đồ lót sọc xanh cùng đỏ thẫm của Bella và anh.
Làm xong tất cả, anh vui vẻ ngồi vẽ tranh.
Tranh anh vẽ rất đẹp, không hề mang theo tình dục. Cô gái ngồi ở đầu giường, đưa tay kéo khóa lưng, mắt mơ màng nhìn về phía trước.
Carlos hài lòng quấn chắn lại, khụt khịt ngửi như chú heo con. Dư vị đêm qua quá tuyệt vời, da thịt cô mềm mại như lụa vậy.
Sau này anh nhất định sẽ mua thật nhiều ga màu đỏ và xanh đậm.
Hai tháng nữa Tô Thanh Gia sẽ sang Pháp học. Louis đã nhờ bạn cũ là Trưởng khoa ở Nhạc viện Quốc Gia Paris kèm cặp cô. Cô đã viết tất cả mười bản nhạc trong hai năm qua nhưng chưa có bài nào vượt qua được “Hoa nở”. Cô vẫn chưa tháo bỏ được nút thắt trong âm nhạc, mà thứ âm nhạc cần nhất chính là sự đồng điệu. Mặc dù Louis kiêu ngạo, tự nhận mình tài giỏi nhưng ông hi vọng học trò của mình có thể tiến xa hơn nữa.
Dean – bạn của Louis đã sáng tác rất nhiều ca khúc cho các bộ phim nổi tiếng. Ông ấy từng hai lần nhận giải thưởng Oscar giành cho nhạc phim hay nhất. Phải biết rằng một người không phải người Mỹ nhưng lại tạo nên tuổi lớn ở Hollywood thì nhất định người đó phải có tài năng phi thường.
Tô Thanh Gia đã phải nỗ lực rất nhiều. Mối quan hệ chỉ là tấm vé gặp mặt, nếu thực sự muốn lọt vào mắt ông ấy thì phải dùng tài năng để chứng minh.
Cô đã làm một chiếc đĩa CD tổng hợp lại tất cả các tác phẩm của mình, đồng thời viết thư dài 15 trang, bày tỏ mong muốn học tập và sự hứng thú dành cho âm nhạc.
Thực tế, Dean đã chú ý đến cô từ trước. Ông ấy đã khen ngợi bản nhạc “Hoa nở” trong thư trả lời sáng nay, ngoài ra còn tỏ ý rất muốn gặp lại cô ở Paris.
Hai người thư từ qua lại một thời gian, không hiểu sao chuyện này lại đến tai Carlos. Báo giới và cư dân mạng luôn khuyên Carlos phải giữ chặt bạn gái xinh đẹp trong tay, nếu không vịt trong nồi sẽ bay đi mất. Từ trước đến nay, anh luôn kiên định làm theo những lời này.
Lúc biết Bella viết thư cho một người đàn ông, anh vô cùng tức giận nhưng lại không dám nói ra, mặt lúc nào cũng lạnh lùng, rầu rĩ. Biết đối phương là người Pháp, Carlos lập tức bùng nổ. Đàn ông Pháp! Đàn ông Pháp! So với anh, đàn ông Pháp lãng mạn hơn nhiều!!!!
Quả thực không thể nhẫn nhịn được nữa!!!
Với mục đích bảo vệ lãnh địa của mình, Carlos đã bay suốt đêm đến Mỹ để “hưng sư vấn tội”.
[*] Hưng sư vấn tội: Nghĩa là phát động quân đội đến để lên án, hỏi tội đối phương. Nó còn chỉ việc một người tức giận tập hợp một đám người tới trước cửa chất vấn và “xử lý” đối thủ.
Vừa mở cửa, Tô Thanh Gia chợt đứng hình tại chỗ. Sau khi nghe anh lải nhải vô số chuyện, cuối cùng cô cũng hiểu lý do tại sao anh đến đây. Cô định đợi nhập học rồi mới thông báo tình hình cho bạn trai nhỏ. Dù sao bát tự cũng chưa xem, nói trước mà không đạt được thì rất mất mặt. Không ngờ mở cửa ra lại thấy Carlos đang mệt mỏi đứng đó.
Sau khi hiểu rõ mọi việc, chàng trai tóc vàng vẫn khá ưu tư. Anh nghe nói người hoạt động nghệ thuật thường thích yêu đương để tìm kiếm cảm hứng. Không chừng một ngày nào đó, Bella sẽ bảo: “Mình chia tay đi, bởi vì em không tìm thấy cảm hứng ở anh.”
Nghĩ đến điều đó, tim anh như rỉ máu.
May mà năm nào anh cũng xem phim tình cảm và học hỏi theo nên mới có thể tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Xem xong thư, hòn đá trong lòng anh mới hoàn toàn rơi xuống. Trưởng khoa này cũng bình thường, không thể đẹp trai bằng anh, đã vậy còn già hơn anh nhiều.
Có điều….Ngoài Dean, vẫn còn nhiều người Pháp đẹp trai, hào hoa, phong độ. Chàng trai tóc vàng nhận thấy mình sắp phải đối phó với tầng tầng, lớp lớp tình địch.
May mà Bella là người của anh rồi └(^o^)┘^_^
Anh khá an tâm vì dù sao Bella cũng mang nét đẹp truyền thông của người con gái Trung Quốc.
Tô Thanh Gia đau đầu vì phải đối phó với anh cầu thủ vừa mới khai trai, tinh lực tràn đầy, lúc nào cũng muốn quấn quýt lấy cô. Người ta nói nếu ruột bút là loại 0.5, đầu bút cỡ 1.0 thì không thể khớp được. Chàng trai tóc vàng là một học sinh giỏi trên phương diện này, cho dù thất bại cũng sẽ chăm chỉ nghiên cứu lại sách giáo khoa.
Nói chung, quá trình diễn ra sung sướng nhưng kết thúc thì rất đau đớn.
Hơn nữa cô cảm thấy thực sự rất áy náy vì lần nào về nhà cũng nói dối ba mẹ.
Điều đáng nói là quà mẹ tặng hình như hết rồi….
Sau khi tiễn Tô Thanh Gia sang Pháp, Carlos trở về đội bóng.
Đội bóng đang bay tới London – Anh. Chàng trai tóc vàng mang theo một ít quần áo và rất nhiều kẹo mút. Anh ngồi trên ghế, thất thần nhìn những đám mây bên ngoài.
Theo luật Champions League, ở vòng này, với tư cách là đội nhất bảng, Barcelona sẽ gặp đội nhì bảng D.
Trước khi rời đi, Tô Thanh Gia trao cho anh một nụ hôn cổ vũ, chúc anh thi đấu tốt. Gần đây cô vô cùng bận rộn, lúc rảnh rỗi thì lại bị anh bám lấy nên không hề biết chuyện này.
Hơn nữa Carlos cũng không muốn nói cho cô biết.
Lần này họ sẽ thi đấu ở sân vận động Stamford Bridge – sân nhà của câu lạc bộ Chelsea.
Oleguer cũng đang chơi ở đây.
Oleguer đã đi cùng anh từ hồi còn ở La Masia đến giờ. Anh ấy hay bị tụt huyết áp nên thường lén lút ăn kẹo mút. Mặc dù đầu chứa toàn ý xấu nhưng lại là người dạy anh vẽ tranh…
Họ thân thiết như anh em ruột trong gia đình nhưng vì thi đấu cho hai đội nên phải trở thành đối thủ của nhau.
Carlos vô cùng bối rối.
Anh bóc một cây kẹo mút bỏ vào miệng. Đó là vị cam chua ngọt mà Oleguer thích nhất.
Khi trưởng thành, người ta thường đối mặt với những điều tốt, xấu. Khoảnh khắc sắp tới, người anh em tốt nhất của anh sẽ không đứng cùng chiến tuyến với anh. Trong ký túc xá tồi tàn ở La Masia, họ từng dũng cảm tuyên bố một ngày nào đó nhất định sẽ cùng nhau giành được cúp Champions League. Giờ đây, chuyện này cách họ càng ngày càng xa.
Mấy năm qua, Barcelona chưa bao giờ gặp Chelsea trong các cuộc tranh tài. Anh thầm vui mừng vì điều này, thậm chí còn mong rằng ngày đó sẽ không bao giờ đến.
Khi trang web chính thức công bố kết quả, Carlos biết ngày anh sợ nhất cuối cùng đã xuất hiện.
Oleguer thể hiện rất tốt ở Chelsea và đã trở thành một cầu thủ quan trọng của đội. Mặc dù đời sống riêng tư bê bối, thay bạn gái liên tục nhưng kỹ năng chơi bóng luôn được cải thiện. Năm ngoái, nhờ cú ngã của anh trong năm phút cuối, Chelsea mới thuận lợi giành được chức vô địch Premier League.
Anh ấy cao lớn, sống biết trên biết dưới, cộng thêm việc thích ăn kẹo mút nên người hâm mộ rất yêu mến anh.
Trận đấu này nhận được sự chú ý gấp đôi từ phía truyền thông và khán giả.
Hai người anh em từng bên nhau suốt quãng thời gian đào tạo trẻ, chứng kiến sự trưởng thành của nhau chuẩn bị đối đấu. Tất cả tạo nên một sức hấp dẫn kỳ lạ.
Ngày 25 tháng 2, trận đấu đầu tiên của vòng 1/8 chính thức bắt đầu.
Họ vô tình gặp đội trưởng trên đường về nhà. Anh ta mở kính xe, lặng lẽ đưa ngón tay cái về phía Carlos. Lúc chuẩn bị lái xe đi thì Carlos đột nhiên ném một cây kẹo mút sang tỏ ý cảm ơn.
Tô Thanh Gia ngượng ngùng gật đầu cười chào anh ta.
“Ai là người bảo anh mua lọ thuốc kia?” Cô bất ngờ hỏi.
“Thẩm Kha, Oleguer, đội trưởng, đội phó…” Carlos kể tên rất nhiều người, “Họ còn nói cho anh biết loại nào tốt nhất.”
Tô Thanh Gia: …
Cơ địa hồi phục tương đối nhanh, cộng thêm đã bôi thuốc nên hiện tại cô có thể đi lại bình thường. Để không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trước khi ra khỏi nhà cô đã tắm rửa thêm lần nữa.
Tô Thanh Gia yêu cầu dừng lại ở góc đường lớn. Cô không muốn bị lộ nên sẽ xuống xe ở đây.
Carlos không nỡ để cô đi xa, anh đề nghị: “Hay là để anh ôm, anh đảm bảo sẽ không để người khác nhìn thấy, đến cửa anh sẽ lập tức đi luôn…”
Anh lải nhải thuyết phục, Tô Thanh Gia tựa vào ngực anh: “Vậy làm thế đi.”
“Hả?” Chàng trai tóc vàng chưa kịp phản ứng.
Tô Thanh Gia vòng tay quanh cổ anh, đè cả người lên, nũng nịu nói: “Không phải anh nói sẽ ôm em à? Nhanh lên.”
“À, à được.” Chàng trai tóc vàng ngốc nghếch ôm cô, vừa đi hai bước đã vui vẻ cười lớn.
Thấy Carlos vẫn ngốc như trước, Tô Thanh Gia tiếc không thể rèn sắt thành thép: “Sai rồi, đi hướng kia mới đúng.”
Chàng trai tóc vàng ngoan ngoãn đổi hướng.
Con đường này Carlos đã đi rất nhiều lần nhưng cảm giác đi vào tối qua và hôm nay khác nhau hoàn toàn. Anh đặt cô xuống trước cửa nhà, lưu luyến mãi mới trở lại xe.
Bóng anh kéo dài dưới ánh hoàng hôn, Tô Thanh Gia hít một hơi thật sâu, mở cửa bước vào.
Tô Tĩnh Khang đã tan làm, ông đang giúp Minh Linh làm cơm. Thấy con gái về, ông chỉ nghĩ hôm nay cô đã đi dạo cả ngày chắc rất mệt mỏi. Minh Linh vừa nhặt rau vừa nói: “Bella, con lên nghỉ ngơi đi, bao giờ xong mẹ sẽ gọi xuống ăn cơm.”
Về đến phòng cô mới dám cởi giày ra. Trên đùi có rất nhiều dấu đỏ, có vài vết là do va vào sofa, còn lại là thành quả của Carlos. Mỗi lần anh hôn, cô lại xấu hổ muốn đá văng anh đi. Nhưng vì cơ thể đau xót, mềm nhũn nên đành để anh thỏa sức càn quấy.
Thay quần áo xong, cô gấp gọn sơ mi của Carlos đặt xuống đáy tủ, vô tình thấy món quà mà Minh Linh gửi cách đó không lâu. Cô kéo cổ áo lên lên, xấu hổ che mặt.
Tại sao vừa mới xa cách mà cô đã nhớ anh rồi….
Bên này, sau khi ngồi ngốc trên xe một lúc lâu, cuối cùng Carlos cũng lái xe về nhà.
Anh gấp gọn ga trải giường đêm qua, đặt chúng vào một chiếc hộp nhỏ xinh xắn. Tiếp đó liền đi giặt váy ngủ, đồ lót sọc xanh cùng đỏ thẫm của Bella và anh.
Làm xong tất cả, anh vui vẻ ngồi vẽ tranh.
Tranh anh vẽ rất đẹp, không hề mang theo tình dục. Cô gái ngồi ở đầu giường, đưa tay kéo khóa lưng, mắt mơ màng nhìn về phía trước.
Carlos hài lòng quấn chắn lại, khụt khịt ngửi như chú heo con. Dư vị đêm qua quá tuyệt vời, da thịt cô mềm mại như lụa vậy.
Sau này anh nhất định sẽ mua thật nhiều ga màu đỏ và xanh đậm.
Hai tháng nữa Tô Thanh Gia sẽ sang Pháp học. Louis đã nhờ bạn cũ là Trưởng khoa ở Nhạc viện Quốc Gia Paris kèm cặp cô. Cô đã viết tất cả mười bản nhạc trong hai năm qua nhưng chưa có bài nào vượt qua được “Hoa nở”. Cô vẫn chưa tháo bỏ được nút thắt trong âm nhạc, mà thứ âm nhạc cần nhất chính là sự đồng điệu. Mặc dù Louis kiêu ngạo, tự nhận mình tài giỏi nhưng ông hi vọng học trò của mình có thể tiến xa hơn nữa.
Dean – bạn của Louis đã sáng tác rất nhiều ca khúc cho các bộ phim nổi tiếng. Ông ấy từng hai lần nhận giải thưởng Oscar giành cho nhạc phim hay nhất. Phải biết rằng một người không phải người Mỹ nhưng lại tạo nên tuổi lớn ở Hollywood thì nhất định người đó phải có tài năng phi thường.
Tô Thanh Gia đã phải nỗ lực rất nhiều. Mối quan hệ chỉ là tấm vé gặp mặt, nếu thực sự muốn lọt vào mắt ông ấy thì phải dùng tài năng để chứng minh.
Cô đã làm một chiếc đĩa CD tổng hợp lại tất cả các tác phẩm của mình, đồng thời viết thư dài 15 trang, bày tỏ mong muốn học tập và sự hứng thú dành cho âm nhạc.
Thực tế, Dean đã chú ý đến cô từ trước. Ông ấy đã khen ngợi bản nhạc “Hoa nở” trong thư trả lời sáng nay, ngoài ra còn tỏ ý rất muốn gặp lại cô ở Paris.
Hai người thư từ qua lại một thời gian, không hiểu sao chuyện này lại đến tai Carlos. Báo giới và cư dân mạng luôn khuyên Carlos phải giữ chặt bạn gái xinh đẹp trong tay, nếu không vịt trong nồi sẽ bay đi mất. Từ trước đến nay, anh luôn kiên định làm theo những lời này.
Lúc biết Bella viết thư cho một người đàn ông, anh vô cùng tức giận nhưng lại không dám nói ra, mặt lúc nào cũng lạnh lùng, rầu rĩ. Biết đối phương là người Pháp, Carlos lập tức bùng nổ. Đàn ông Pháp! Đàn ông Pháp! So với anh, đàn ông Pháp lãng mạn hơn nhiều!!!!
Quả thực không thể nhẫn nhịn được nữa!!!
Với mục đích bảo vệ lãnh địa của mình, Carlos đã bay suốt đêm đến Mỹ để “hưng sư vấn tội”.
[*] Hưng sư vấn tội: Nghĩa là phát động quân đội đến để lên án, hỏi tội đối phương. Nó còn chỉ việc một người tức giận tập hợp một đám người tới trước cửa chất vấn và “xử lý” đối thủ.
Vừa mở cửa, Tô Thanh Gia chợt đứng hình tại chỗ. Sau khi nghe anh lải nhải vô số chuyện, cuối cùng cô cũng hiểu lý do tại sao anh đến đây. Cô định đợi nhập học rồi mới thông báo tình hình cho bạn trai nhỏ. Dù sao bát tự cũng chưa xem, nói trước mà không đạt được thì rất mất mặt. Không ngờ mở cửa ra lại thấy Carlos đang mệt mỏi đứng đó.
Sau khi hiểu rõ mọi việc, chàng trai tóc vàng vẫn khá ưu tư. Anh nghe nói người hoạt động nghệ thuật thường thích yêu đương để tìm kiếm cảm hứng. Không chừng một ngày nào đó, Bella sẽ bảo: “Mình chia tay đi, bởi vì em không tìm thấy cảm hứng ở anh.”
Nghĩ đến điều đó, tim anh như rỉ máu.
May mà năm nào anh cũng xem phim tình cảm và học hỏi theo nên mới có thể tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Xem xong thư, hòn đá trong lòng anh mới hoàn toàn rơi xuống. Trưởng khoa này cũng bình thường, không thể đẹp trai bằng anh, đã vậy còn già hơn anh nhiều.
Có điều….Ngoài Dean, vẫn còn nhiều người Pháp đẹp trai, hào hoa, phong độ. Chàng trai tóc vàng nhận thấy mình sắp phải đối phó với tầng tầng, lớp lớp tình địch.
May mà Bella là người của anh rồi └(^o^)┘^_^
Anh khá an tâm vì dù sao Bella cũng mang nét đẹp truyền thông của người con gái Trung Quốc.
Tô Thanh Gia đau đầu vì phải đối phó với anh cầu thủ vừa mới khai trai, tinh lực tràn đầy, lúc nào cũng muốn quấn quýt lấy cô. Người ta nói nếu ruột bút là loại 0.5, đầu bút cỡ 1.0 thì không thể khớp được. Chàng trai tóc vàng là một học sinh giỏi trên phương diện này, cho dù thất bại cũng sẽ chăm chỉ nghiên cứu lại sách giáo khoa.
Nói chung, quá trình diễn ra sung sướng nhưng kết thúc thì rất đau đớn.
Hơn nữa cô cảm thấy thực sự rất áy náy vì lần nào về nhà cũng nói dối ba mẹ.
Điều đáng nói là quà mẹ tặng hình như hết rồi….
Sau khi tiễn Tô Thanh Gia sang Pháp, Carlos trở về đội bóng.
Đội bóng đang bay tới London – Anh. Chàng trai tóc vàng mang theo một ít quần áo và rất nhiều kẹo mút. Anh ngồi trên ghế, thất thần nhìn những đám mây bên ngoài.
Theo luật Champions League, ở vòng này, với tư cách là đội nhất bảng, Barcelona sẽ gặp đội nhì bảng D.
Trước khi rời đi, Tô Thanh Gia trao cho anh một nụ hôn cổ vũ, chúc anh thi đấu tốt. Gần đây cô vô cùng bận rộn, lúc rảnh rỗi thì lại bị anh bám lấy nên không hề biết chuyện này.
Hơn nữa Carlos cũng không muốn nói cho cô biết.
Lần này họ sẽ thi đấu ở sân vận động Stamford Bridge – sân nhà của câu lạc bộ Chelsea.
Oleguer cũng đang chơi ở đây.
Oleguer đã đi cùng anh từ hồi còn ở La Masia đến giờ. Anh ấy hay bị tụt huyết áp nên thường lén lút ăn kẹo mút. Mặc dù đầu chứa toàn ý xấu nhưng lại là người dạy anh vẽ tranh…
Họ thân thiết như anh em ruột trong gia đình nhưng vì thi đấu cho hai đội nên phải trở thành đối thủ của nhau.
Carlos vô cùng bối rối.
Anh bóc một cây kẹo mút bỏ vào miệng. Đó là vị cam chua ngọt mà Oleguer thích nhất.
Khi trưởng thành, người ta thường đối mặt với những điều tốt, xấu. Khoảnh khắc sắp tới, người anh em tốt nhất của anh sẽ không đứng cùng chiến tuyến với anh. Trong ký túc xá tồi tàn ở La Masia, họ từng dũng cảm tuyên bố một ngày nào đó nhất định sẽ cùng nhau giành được cúp Champions League. Giờ đây, chuyện này cách họ càng ngày càng xa.
Mấy năm qua, Barcelona chưa bao giờ gặp Chelsea trong các cuộc tranh tài. Anh thầm vui mừng vì điều này, thậm chí còn mong rằng ngày đó sẽ không bao giờ đến.
Khi trang web chính thức công bố kết quả, Carlos biết ngày anh sợ nhất cuối cùng đã xuất hiện.
Oleguer thể hiện rất tốt ở Chelsea và đã trở thành một cầu thủ quan trọng của đội. Mặc dù đời sống riêng tư bê bối, thay bạn gái liên tục nhưng kỹ năng chơi bóng luôn được cải thiện. Năm ngoái, nhờ cú ngã của anh trong năm phút cuối, Chelsea mới thuận lợi giành được chức vô địch Premier League.
Anh ấy cao lớn, sống biết trên biết dưới, cộng thêm việc thích ăn kẹo mút nên người hâm mộ rất yêu mến anh.
Trận đấu này nhận được sự chú ý gấp đôi từ phía truyền thông và khán giả.
Hai người anh em từng bên nhau suốt quãng thời gian đào tạo trẻ, chứng kiến sự trưởng thành của nhau chuẩn bị đối đấu. Tất cả tạo nên một sức hấp dẫn kỳ lạ.
Ngày 25 tháng 2, trận đấu đầu tiên của vòng 1/8 chính thức bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.