Chương 113
11 Giờ Phải Ngủ
10/03/2022
Tô Thanh Gia vốn không muốn khóc nhưng lại không kìm được, những giọt nước mắt to bằng hạt đậu lặng lẽ rơi xuống. Trên máy bay, cô tự nhủ phải kiên cường, Carlos vừa thua trận, chắc chắn anh rất buồn. Cô phải cùng anh đối mặt với những sóng gió sắp tới. Tiếc rằng khi máy bay hạ cánh, cô không bình tĩnh nổi.
Tóc anh mới khô một nửa, chỏm tóc ngắn bị hất gọn sang một bên, để lộ đôi mắt xanh xám. Anh khom lưng, chân đi giày đá bóng dính đầy bùn đất. Tô Thanh Gia ôm eo anh, muốn truyền cho anh một ít hơi ấm.
Cô vừa dính mưa, nhiệt độ cơ thể thậm chí còn thấp hơn Carlos.
Hai cơ thể lạnh băng sao có thể sưởi ấm cho nhau? Tô Thanh Gia không muốn buông anh ra, cô áp mặt vào ngực trái của anh, hôn lên áo đấu anh vừa mặc: “Carlos, em về rồi, em về rồi, tất cả sẽ qua hết thôi, không sao đâu.”
Người Carlos cứng đờ như một cột đá ngủ say.
Anh muốn ôm cô gái trước mặt, muốn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo và hôn lên đôi môi mất đi sắc hồng, nhưng cuối cùng lại không dám. Tối nay anh đã gây ra rất nhiều sai lầm, anh đã làm cô phải thất vọng. Tóc anh khô cứng, sửa một lúc lâu cũng chưa tạo hình thành kiểu cô thích. Lúm đồng tiền dường như biến mất, anh khẽ nhếch miệng mà không cười được.
Lúc này, anh đột nhiên hiểu tại sao tất cả các câu chuyện cổ tích đều không nhắc đến cuộc sống sau này. Bởi vì phía sau kết thúc đẹp đẽ là những điều xấu xí, không hề giống…giống lần gặp gỡ tốt đẹp đầu tiên.
Bí mật anh che giấu suốt nhiều năm hình như sắp bị người khác phát hiện. Anh giống hệt một tên trộm, vụng trộm hưởng thụ hạnh phúc và niềm vui không thuộc về mình, vụng trộm say đắm yêu đương. Khi mặt trời mọc, nàng tiên cá biến thành bọt biển, bí mật của anh cũng sẽ bại lộ.
Anh muốn ôm cô nhưng lại sợ cô ghét bỏ.
Cô là một cô gái hoàn hảo, không nên ở cạnh anh để hứng chịu những lời thóa mạ và chỉ trích kia.
Tô Thanh Gia cảm nhận được sự kháng cự của anh. Cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ tĩnh lặng như mùa đông tiêu điều này. Nó làm cô nhớ lại nhiều năm về trước, anh cô độc sống trong thế giới chỉ có mình anh, cách xa cô cả tỉ năm ánh sáng.
Lòng cô đau nhói, giọng hơi nghẹn ngào, nhón chân choàng tay qua cổ anh, “Carlos, ôm em đi, em muốn anh ôm em! Lẽ nào anh không nhớ em sao? Carlos, em lạnh quá, em muốn về nhà, anh ôm em về được không?” Cô mè nheo leo lên người anh như một con gấu túi, những người đi qua đều nhìn về phía hai người.
Carlos vẫn không động đậy, tim Tô Thanh Gia như bị đâm thủng, cô buông lỏng tay, trượt người xuống.
Carlos vội vàng đỡ lấy eo cô, áp sát cơ thể cô vào người anh.
Nước mắt của cô rất nóng, chúng chảy dài trên vai rồi rơi thẳng vào tim anh.
“Bella, Bella, Bella của anh.” Carlos ngửi mùi hương của cô, mở miệng nói.
Tô Thanh Gia khóc nức nở, cắn lên cổ anh một cái.
Cô khóc như cún con bị bỏ rơi, trông rất đáng thương. Carlos vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi.
Thẩm Kha là người ngoài cuộc mà cũng cảm thấy viền mắt hơi ướt. Thấy tâm trạng hai người ổn định, tảng đá lớn trong ngực anh cuối cùng cũng rơi xuống.
Anh vốn tưởng Tô Thanh Gia có thể thay đổi cục diện, ai ngờ người không kiềm chế được lại là cô. Mặc dù quá trình tương đối khó khăn nhưng rốt cuộc Carlos cũng tỉnh táo hơn.
Người đại diện bất chấp mệt mỏi, lái xe đưa hai người đang dính lấy nhau như hai đứa trẻ về nhà. Sau khi nhờ đội trưởng ở nhà bên để ý tới họ, anh mới yên tâm rời đi.
Bây giờ vấn đề quan trọng nhất anh phải xử lý là chuyện xảy ra tối nay. Một mình anh không thể tìm được kế sách chu toàn nên chỉ có thể nhờ Jacqueline giúp đỡ.
Trong khi người đại diện suy nghĩ nát óc, tìm cách xử lý thì bên này hai người đang quấn quýt lấy nhau không rời.
Carlos ôm Tô Thanh Gia từ xe về nhà, cô chỉ mặc một chiếc váy ren với áo gió mỏng, nước mưa và nước mắt hòa lẫn vào nhau. Carlos bật nước nóng, cởi quần áo cho cô, giúp cô khôi phục nhiệt độ cơ thể.
Tô Thanh Gia cũng cởi quần áo của anh, bao lời muốn nói chẳng thể so được với hành động trực tiếp. Cô muốn anh cảm nhận được nhiệt độ của cô, muốn anh biết rằng hai người sẽ mãi ở bên nhau.
Cả ngoài trời và trong phòng đều mưa rền gió dữ. Nước trong bồn tắm sóng sánh ra ngoài theo từng đợt va chạm. Móng tay Tô Thanh Gia khá dài, mỗi khi tình nồng ý đậm cô sẽ cào lên lưng anh, để lại nhiều vệt đỏ rõ ràng. Carlos vào sâu hơn, ngẩng đầu ngậm vành tai của cô gái mảnh mai trong lòng, “Bella, gọi tên anh đi, anh muốn nghe.”
Mắt Tô Thanh Gia như nhuốm sương mù, cô cắn môi lắc đầu.
“Bella, gọi một lần thôi.” Carlos không buông tha, hôn cô hết lần này đến lần khác, “Anh đang yêu em, em có cảm nhận được không?”
Tô Thanh Gia gọi tên anh, cảnh trong mơ và hiện thực hòa vào nhau.
Cái lạnh đã tan từ lâu, Carlos cẩn thận lau người cho cô gái đang ngủ.
Rặng mây hồng trên mặt cô vẫn chưa phai đi, Carlos thay áo ngủ cho cô, ôm cô lên giường.
Cô gái ngọt ngào áp mặt lên ngực anh, môi khẽ mấp máy. Carlos nín thở lắng nghe.
Cô đang gọi tên anh.
Cảnh xuân tươi đẹp vừa nãy cũng không thể so được với âm thanh dịu dàng nỉ non này. Thấy cô ngủ say, sự lo lắng thấp thỏm trong lòng anh chợt biến mất.
Có điều sau khi nhìn thấy mọi thứ liên quan đến anh bị phơi bày trên TV, liệu cô còn nằm trong vòng tay anh ngủ thiếp đi như bây giờ không?
Tối qua Carlos vô cùng mạnh mẽ, tuy đã bôi thuốc nhưng giờ bụng dưới của cô vẫn đau. Tô Thanh Gia dụi mắt, mí mắt cụp xuống khiến cô chỉ muốn ngủ thêm.
Carlos vẫn luôn nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, quyến luyến, đôi mắt xanh xám tĩnh lặng như hồ nước mùa thu.
“Em đẹp không?” Tô Thanh Gia hôn một cái lên yết hầu anh.
“Đẹp.” Carlos trả lời chắc như đinh đóng cột.
Phải nói là rất rất xinh đẹp, cô là cô gái anh yêu nhất, là cô gái đẹp nhất anh từng gặp. Anh đã ngắm cô suốt đêm, từ lúc đêm muộn đến khi trời mờ sáng. Nhìn hai mảng sáng tối thay nhau chiếu vào, anh nghĩ, có lẽ cả đời này anh sẽ nhớ mãi khoảnh khắc này.
“Có chuyện gì xảy ra vậy? Anh giấu em điều gì đúng không?” Tô Thanh Gia nhìn thẳng vào mắt anh.
Carlos vén tóc cô ra sau tai: “Không sao đâu, Bella. Chỉ là hôm qua…”
“Em biết.” Tô Thanh Gia vội vàng che miệng anh. “Carlos, ai cũng có lúc mắc sai lầm, việc tiếp theo anh phải làm là chơi tốt trận đấu kế tiếp. Đừng xin lỗi, em tin anh, anh luôn là cầu thủ giỏi nhất.”
Mắt cô sáng lấp lánh, trong trẻo đến mức khiến lòng người rung động. Carlos hôn lên mắt, mũi, cuối cùng là đôi môi mềm của cô.
Anh muốn nói cho cô biết tất cả nguyên nhân nhưng không hiểu sao lại chùn bước. Anh luyến tiếc không muốn buông tay cô gái dịu dàng, đáng yêu này. Anh cầm chặt tay trái của cô, chuỗi vòng trên tay sáng chói.
Carlos làm bữa sáng đơn giản, có bánh mì, sữa và trứng gà. Phần của Tô Thanh Gia, trứng gà được chiên thành hình trái tim. Tô Thanh Gia vừa ăn vừa cười khiến tai anh ngọ nguậy, mặt bỏ bừng.
“Anh làm cái này kiểu gì thế?” Tô Thanh Gia chỉ vào hình trái tim hoàn mỹ làm bằng trứng gà.
Carlos bị ánh mắt sáng rực chọc ghẹo, cúi đầu ăn tiếp. Anh vội nuốt bánh mì trong miệng xuống nhưng lại bị nghẹn. Tô Thanh Gia phì cười, đưa sữa cho anh.
“Có, có khuôn.” Carlos ngại ngùng chạy thẳng vào bếp lấy thứ gì đó ra, “Chính nó, bỏ trứng vào đây là xong.”
“Sao anh lại mua cái này?” Tô Thanh Gia ăn hết trứng gà.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
“Anh …” Carlos sắp xếp lại từ ngữ, trả lời bằng tiếng Trung. “Anh muốn vì em rửa tay nấu canh [*].” Đúng, chính là câu này. Nghe nói nó là một câu cực kỳ lãng mạn trong tiếng Trung.
[*] Rửa tay nấu canh: Nguyên văn là “Tự thử trường quần đương lư tiếu, vi quân tẩy thủ tác canh thang”, nghĩa là đàn bà mở quầy rượu, vì phu quân rửa tay nấu canh. Câu nói này liên quan đến câu chuyện về Trác Văn Quân và chồng của nàng là Tư Mã Tương Như. Người sau hay dùng câu nói này để hình dung những người con gái vì người đàn ông mình yêu mà sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ, giống như Trác Văn Quân vứt bỏ gia cảnh giàu có đi theo Tương Như mở quán rượu nuôi sống cả nhà. (Tham khảo từ bản dịch của truyện Giang Bắc Nữ Phỉ)
Anh vui vẻ chờ đợi phản ứng của cô, Tô Thanh Gia muốn nể mặt anh nhưng lại phì cười.
“Em, em cười cái gì?” Carlos tổn thương.
Tô Thanh Gia dựa vào bàn cười một lúc lâu: “Thẩm Kha dạy anh à?”
Carlos lắc đầu: “Anh tự học được.”
“Anh có biết nghĩa của câu này không? Đây là câu con gái nói với con trai, nghĩa là cô ấy muốn lập gia đình cùng chàng trai.” Tô Thanh Gia giải thích.
Carlos chớp mắt, cố gắng tiếp thu. Anh cúi đầu nhìn khuôn hình trong tay, lắp bắp nói: “Anh không muốn em làm việc nhà.” Mặc dù Bella làm việc nhà rất giỏi, anh cũng rất thích điều đó, nhưng anh không muốn tay cô dính khói dầu.
Tô Thanh Gia sửng sốt, đột nhiên cảm thấy bí mật bị che giấu không còn quá quan trọng.
Đêm qua, cô có thể cảm nhận được chàng trai này đã cố gắng khống chế tâm trạng vượt ngoài tầm kiểm soát của mình. Cô luôn thắc mắc tìm kiếm nguyên nhân, tuy nhiên giờ đây, chỉ một câu nói đơn giản đã khiến lý trí của cô hóa thành hư không.
“Thế gian sao vẹn đôi đường
Không phụ Như Lai, chẳng phụ nàng.”
Tiếng chuông cửa vang lên phá vỡ sự yên tĩnh vừa rồi. Carlos đặt khuôn lên bàn, chạy ra mở cửa. Có lẽ do tham lam cái nhìn của cô nên anh đã vung tay vung chân đi đều như người lính. Đến khi nhận ra có gì đó không đúng, anh mới gãi đầu, sửa lại động tác.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Thẩm Kha vẫn mặc bộ đồ hôm qua, ôm một tập báo đứng ngoài cửa. Mắt thâm quầng, tròng mắt có tơ máu —— Thẩm Kha đã thức suốt đêm qua.
Cơ thể Carlos run lên, theo bản năng đóng cửa lại, muốn chặn Thẩm Kha và những tin tức anh mang đến ở ngoài cửa. Anh không muốn nghe, không muốn xem cái gì hết. Anh chỉ muốn ở bên cô gái của anh mà thôi.
“Thẩm Kha? Có chuyện gì sao? Vào nhà rồi nói.” Tô Thanh Gia đi tới, “Carlos, mau vào ăn nốt bữa sáng đi.”
Carlos không di chuyển, áp chặt lưng vào tường, rụt tay về.
Thẩm Kha gật đầu, thay giày bước vào, Tô Thanh Gia muốn nhìn chồng báo trong tay anh nhưng lại bị Carlos cướp mất.
Anh dùng lực tương đối mạnh nên các tờ báo đua nhau rơi xuống đất. Tô Thanh Gia ngồi xổm xuống nhặt chúng lên.
Tiêu đề phía trên vô cùng bắt mắt, tay Tô Thanh Gia bắt đầu run rẩy. Cô ngước mắt nhìn Carlos, Carlos sợ hãi, run rẩy lắc đầu.
Tô Thanh Gia ra hiệu bảo Thẩm Kha rời khỏi đây. Thẩm Kha thoáng do dự nhưng cũng gật đầu đồng ý, đi ra phòng khách, để lại không gian riêng cho hai người.
“Carlos bị trầm cảm mức độ nhẹ, không khống chế được cảm xúc nên đã đánh phóng viên”, “Bệnh tình của Carlos cuối cùng cũng được đưa ra ánh sáng, Barcelona thất bại cay đắng”, “Người hâm mộ không hài lòng về Carlos, Barca có ý định bán tháo”,…
Tô Thanh Gia cắn răng xem qua từng trang báo, sau đó cúi đầu, im lặng không lên tiếng.
Ngoài cửa sổ trời vẫn mưa nhỏ, nước dưới bể bơi hơi đục, trái tim Carlos hoàn toàn rơi xuống đáy vực.
Đến tận bây giờ, anh luôn biết mình bị tâm thần, chỉ có Bella là không biết.
Thời gian tựa như đang kết án tử hình anh.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Tô Thanh Gia ngồi yên tại chỗ một lúc lâu, “Chân em tê rồi, ôm em dậy đi.”
Tóc anh mới khô một nửa, chỏm tóc ngắn bị hất gọn sang một bên, để lộ đôi mắt xanh xám. Anh khom lưng, chân đi giày đá bóng dính đầy bùn đất. Tô Thanh Gia ôm eo anh, muốn truyền cho anh một ít hơi ấm.
Cô vừa dính mưa, nhiệt độ cơ thể thậm chí còn thấp hơn Carlos.
Hai cơ thể lạnh băng sao có thể sưởi ấm cho nhau? Tô Thanh Gia không muốn buông anh ra, cô áp mặt vào ngực trái của anh, hôn lên áo đấu anh vừa mặc: “Carlos, em về rồi, em về rồi, tất cả sẽ qua hết thôi, không sao đâu.”
Người Carlos cứng đờ như một cột đá ngủ say.
Anh muốn ôm cô gái trước mặt, muốn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo và hôn lên đôi môi mất đi sắc hồng, nhưng cuối cùng lại không dám. Tối nay anh đã gây ra rất nhiều sai lầm, anh đã làm cô phải thất vọng. Tóc anh khô cứng, sửa một lúc lâu cũng chưa tạo hình thành kiểu cô thích. Lúm đồng tiền dường như biến mất, anh khẽ nhếch miệng mà không cười được.
Lúc này, anh đột nhiên hiểu tại sao tất cả các câu chuyện cổ tích đều không nhắc đến cuộc sống sau này. Bởi vì phía sau kết thúc đẹp đẽ là những điều xấu xí, không hề giống…giống lần gặp gỡ tốt đẹp đầu tiên.
Bí mật anh che giấu suốt nhiều năm hình như sắp bị người khác phát hiện. Anh giống hệt một tên trộm, vụng trộm hưởng thụ hạnh phúc và niềm vui không thuộc về mình, vụng trộm say đắm yêu đương. Khi mặt trời mọc, nàng tiên cá biến thành bọt biển, bí mật của anh cũng sẽ bại lộ.
Anh muốn ôm cô nhưng lại sợ cô ghét bỏ.
Cô là một cô gái hoàn hảo, không nên ở cạnh anh để hứng chịu những lời thóa mạ và chỉ trích kia.
Tô Thanh Gia cảm nhận được sự kháng cự của anh. Cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ tĩnh lặng như mùa đông tiêu điều này. Nó làm cô nhớ lại nhiều năm về trước, anh cô độc sống trong thế giới chỉ có mình anh, cách xa cô cả tỉ năm ánh sáng.
Lòng cô đau nhói, giọng hơi nghẹn ngào, nhón chân choàng tay qua cổ anh, “Carlos, ôm em đi, em muốn anh ôm em! Lẽ nào anh không nhớ em sao? Carlos, em lạnh quá, em muốn về nhà, anh ôm em về được không?” Cô mè nheo leo lên người anh như một con gấu túi, những người đi qua đều nhìn về phía hai người.
Carlos vẫn không động đậy, tim Tô Thanh Gia như bị đâm thủng, cô buông lỏng tay, trượt người xuống.
Carlos vội vàng đỡ lấy eo cô, áp sát cơ thể cô vào người anh.
Nước mắt của cô rất nóng, chúng chảy dài trên vai rồi rơi thẳng vào tim anh.
“Bella, Bella, Bella của anh.” Carlos ngửi mùi hương của cô, mở miệng nói.
Tô Thanh Gia khóc nức nở, cắn lên cổ anh một cái.
Cô khóc như cún con bị bỏ rơi, trông rất đáng thương. Carlos vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi.
Thẩm Kha là người ngoài cuộc mà cũng cảm thấy viền mắt hơi ướt. Thấy tâm trạng hai người ổn định, tảng đá lớn trong ngực anh cuối cùng cũng rơi xuống.
Anh vốn tưởng Tô Thanh Gia có thể thay đổi cục diện, ai ngờ người không kiềm chế được lại là cô. Mặc dù quá trình tương đối khó khăn nhưng rốt cuộc Carlos cũng tỉnh táo hơn.
Người đại diện bất chấp mệt mỏi, lái xe đưa hai người đang dính lấy nhau như hai đứa trẻ về nhà. Sau khi nhờ đội trưởng ở nhà bên để ý tới họ, anh mới yên tâm rời đi.
Bây giờ vấn đề quan trọng nhất anh phải xử lý là chuyện xảy ra tối nay. Một mình anh không thể tìm được kế sách chu toàn nên chỉ có thể nhờ Jacqueline giúp đỡ.
Trong khi người đại diện suy nghĩ nát óc, tìm cách xử lý thì bên này hai người đang quấn quýt lấy nhau không rời.
Carlos ôm Tô Thanh Gia từ xe về nhà, cô chỉ mặc một chiếc váy ren với áo gió mỏng, nước mưa và nước mắt hòa lẫn vào nhau. Carlos bật nước nóng, cởi quần áo cho cô, giúp cô khôi phục nhiệt độ cơ thể.
Tô Thanh Gia cũng cởi quần áo của anh, bao lời muốn nói chẳng thể so được với hành động trực tiếp. Cô muốn anh cảm nhận được nhiệt độ của cô, muốn anh biết rằng hai người sẽ mãi ở bên nhau.
Cả ngoài trời và trong phòng đều mưa rền gió dữ. Nước trong bồn tắm sóng sánh ra ngoài theo từng đợt va chạm. Móng tay Tô Thanh Gia khá dài, mỗi khi tình nồng ý đậm cô sẽ cào lên lưng anh, để lại nhiều vệt đỏ rõ ràng. Carlos vào sâu hơn, ngẩng đầu ngậm vành tai của cô gái mảnh mai trong lòng, “Bella, gọi tên anh đi, anh muốn nghe.”
Mắt Tô Thanh Gia như nhuốm sương mù, cô cắn môi lắc đầu.
“Bella, gọi một lần thôi.” Carlos không buông tha, hôn cô hết lần này đến lần khác, “Anh đang yêu em, em có cảm nhận được không?”
Tô Thanh Gia gọi tên anh, cảnh trong mơ và hiện thực hòa vào nhau.
Cái lạnh đã tan từ lâu, Carlos cẩn thận lau người cho cô gái đang ngủ.
Rặng mây hồng trên mặt cô vẫn chưa phai đi, Carlos thay áo ngủ cho cô, ôm cô lên giường.
Cô gái ngọt ngào áp mặt lên ngực anh, môi khẽ mấp máy. Carlos nín thở lắng nghe.
Cô đang gọi tên anh.
Cảnh xuân tươi đẹp vừa nãy cũng không thể so được với âm thanh dịu dàng nỉ non này. Thấy cô ngủ say, sự lo lắng thấp thỏm trong lòng anh chợt biến mất.
Có điều sau khi nhìn thấy mọi thứ liên quan đến anh bị phơi bày trên TV, liệu cô còn nằm trong vòng tay anh ngủ thiếp đi như bây giờ không?
Tối qua Carlos vô cùng mạnh mẽ, tuy đã bôi thuốc nhưng giờ bụng dưới của cô vẫn đau. Tô Thanh Gia dụi mắt, mí mắt cụp xuống khiến cô chỉ muốn ngủ thêm.
Carlos vẫn luôn nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, quyến luyến, đôi mắt xanh xám tĩnh lặng như hồ nước mùa thu.
“Em đẹp không?” Tô Thanh Gia hôn một cái lên yết hầu anh.
“Đẹp.” Carlos trả lời chắc như đinh đóng cột.
Phải nói là rất rất xinh đẹp, cô là cô gái anh yêu nhất, là cô gái đẹp nhất anh từng gặp. Anh đã ngắm cô suốt đêm, từ lúc đêm muộn đến khi trời mờ sáng. Nhìn hai mảng sáng tối thay nhau chiếu vào, anh nghĩ, có lẽ cả đời này anh sẽ nhớ mãi khoảnh khắc này.
“Có chuyện gì xảy ra vậy? Anh giấu em điều gì đúng không?” Tô Thanh Gia nhìn thẳng vào mắt anh.
Carlos vén tóc cô ra sau tai: “Không sao đâu, Bella. Chỉ là hôm qua…”
“Em biết.” Tô Thanh Gia vội vàng che miệng anh. “Carlos, ai cũng có lúc mắc sai lầm, việc tiếp theo anh phải làm là chơi tốt trận đấu kế tiếp. Đừng xin lỗi, em tin anh, anh luôn là cầu thủ giỏi nhất.”
Mắt cô sáng lấp lánh, trong trẻo đến mức khiến lòng người rung động. Carlos hôn lên mắt, mũi, cuối cùng là đôi môi mềm của cô.
Anh muốn nói cho cô biết tất cả nguyên nhân nhưng không hiểu sao lại chùn bước. Anh luyến tiếc không muốn buông tay cô gái dịu dàng, đáng yêu này. Anh cầm chặt tay trái của cô, chuỗi vòng trên tay sáng chói.
Carlos làm bữa sáng đơn giản, có bánh mì, sữa và trứng gà. Phần của Tô Thanh Gia, trứng gà được chiên thành hình trái tim. Tô Thanh Gia vừa ăn vừa cười khiến tai anh ngọ nguậy, mặt bỏ bừng.
“Anh làm cái này kiểu gì thế?” Tô Thanh Gia chỉ vào hình trái tim hoàn mỹ làm bằng trứng gà.
Carlos bị ánh mắt sáng rực chọc ghẹo, cúi đầu ăn tiếp. Anh vội nuốt bánh mì trong miệng xuống nhưng lại bị nghẹn. Tô Thanh Gia phì cười, đưa sữa cho anh.
“Có, có khuôn.” Carlos ngại ngùng chạy thẳng vào bếp lấy thứ gì đó ra, “Chính nó, bỏ trứng vào đây là xong.”
“Sao anh lại mua cái này?” Tô Thanh Gia ăn hết trứng gà.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
“Anh …” Carlos sắp xếp lại từ ngữ, trả lời bằng tiếng Trung. “Anh muốn vì em rửa tay nấu canh [*].” Đúng, chính là câu này. Nghe nói nó là một câu cực kỳ lãng mạn trong tiếng Trung.
[*] Rửa tay nấu canh: Nguyên văn là “Tự thử trường quần đương lư tiếu, vi quân tẩy thủ tác canh thang”, nghĩa là đàn bà mở quầy rượu, vì phu quân rửa tay nấu canh. Câu nói này liên quan đến câu chuyện về Trác Văn Quân và chồng của nàng là Tư Mã Tương Như. Người sau hay dùng câu nói này để hình dung những người con gái vì người đàn ông mình yêu mà sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ, giống như Trác Văn Quân vứt bỏ gia cảnh giàu có đi theo Tương Như mở quán rượu nuôi sống cả nhà. (Tham khảo từ bản dịch của truyện Giang Bắc Nữ Phỉ)
Anh vui vẻ chờ đợi phản ứng của cô, Tô Thanh Gia muốn nể mặt anh nhưng lại phì cười.
“Em, em cười cái gì?” Carlos tổn thương.
Tô Thanh Gia dựa vào bàn cười một lúc lâu: “Thẩm Kha dạy anh à?”
Carlos lắc đầu: “Anh tự học được.”
“Anh có biết nghĩa của câu này không? Đây là câu con gái nói với con trai, nghĩa là cô ấy muốn lập gia đình cùng chàng trai.” Tô Thanh Gia giải thích.
Carlos chớp mắt, cố gắng tiếp thu. Anh cúi đầu nhìn khuôn hình trong tay, lắp bắp nói: “Anh không muốn em làm việc nhà.” Mặc dù Bella làm việc nhà rất giỏi, anh cũng rất thích điều đó, nhưng anh không muốn tay cô dính khói dầu.
Tô Thanh Gia sửng sốt, đột nhiên cảm thấy bí mật bị che giấu không còn quá quan trọng.
Đêm qua, cô có thể cảm nhận được chàng trai này đã cố gắng khống chế tâm trạng vượt ngoài tầm kiểm soát của mình. Cô luôn thắc mắc tìm kiếm nguyên nhân, tuy nhiên giờ đây, chỉ một câu nói đơn giản đã khiến lý trí của cô hóa thành hư không.
“Thế gian sao vẹn đôi đường
Không phụ Như Lai, chẳng phụ nàng.”
Tiếng chuông cửa vang lên phá vỡ sự yên tĩnh vừa rồi. Carlos đặt khuôn lên bàn, chạy ra mở cửa. Có lẽ do tham lam cái nhìn của cô nên anh đã vung tay vung chân đi đều như người lính. Đến khi nhận ra có gì đó không đúng, anh mới gãi đầu, sửa lại động tác.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Thẩm Kha vẫn mặc bộ đồ hôm qua, ôm một tập báo đứng ngoài cửa. Mắt thâm quầng, tròng mắt có tơ máu —— Thẩm Kha đã thức suốt đêm qua.
Cơ thể Carlos run lên, theo bản năng đóng cửa lại, muốn chặn Thẩm Kha và những tin tức anh mang đến ở ngoài cửa. Anh không muốn nghe, không muốn xem cái gì hết. Anh chỉ muốn ở bên cô gái của anh mà thôi.
“Thẩm Kha? Có chuyện gì sao? Vào nhà rồi nói.” Tô Thanh Gia đi tới, “Carlos, mau vào ăn nốt bữa sáng đi.”
Carlos không di chuyển, áp chặt lưng vào tường, rụt tay về.
Thẩm Kha gật đầu, thay giày bước vào, Tô Thanh Gia muốn nhìn chồng báo trong tay anh nhưng lại bị Carlos cướp mất.
Anh dùng lực tương đối mạnh nên các tờ báo đua nhau rơi xuống đất. Tô Thanh Gia ngồi xổm xuống nhặt chúng lên.
Tiêu đề phía trên vô cùng bắt mắt, tay Tô Thanh Gia bắt đầu run rẩy. Cô ngước mắt nhìn Carlos, Carlos sợ hãi, run rẩy lắc đầu.
Tô Thanh Gia ra hiệu bảo Thẩm Kha rời khỏi đây. Thẩm Kha thoáng do dự nhưng cũng gật đầu đồng ý, đi ra phòng khách, để lại không gian riêng cho hai người.
“Carlos bị trầm cảm mức độ nhẹ, không khống chế được cảm xúc nên đã đánh phóng viên”, “Bệnh tình của Carlos cuối cùng cũng được đưa ra ánh sáng, Barcelona thất bại cay đắng”, “Người hâm mộ không hài lòng về Carlos, Barca có ý định bán tháo”,…
Tô Thanh Gia cắn răng xem qua từng trang báo, sau đó cúi đầu, im lặng không lên tiếng.
Ngoài cửa sổ trời vẫn mưa nhỏ, nước dưới bể bơi hơi đục, trái tim Carlos hoàn toàn rơi xuống đáy vực.
Đến tận bây giờ, anh luôn biết mình bị tâm thần, chỉ có Bella là không biết.
Thời gian tựa như đang kết án tử hình anh.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Tô Thanh Gia ngồi yên tại chỗ một lúc lâu, “Chân em tê rồi, ôm em dậy đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.