Mỗi Lần Mất Trí Nhớ Đều Có Bạn Trai Mới
Chương 12:
Ngã Gia A Đãi Manh Manh Đát
06/02/2024
Lê Húc để Tang Trạch ở lại trong phòng ngủ của mình, còn mình thì ra mở cửa với khuôn mặt trắng bệch mất hết sức sống.
Anh mở cửa ra, khi nhìn thấy người đàn ông đứng ngoài cửa, sắc mặt của anh lại càng tái nhợt hơn. “Trúc Phi Tinh?”
Trúc Phi Tinh đang đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, vừa nghe anh nói như vậy, ánh mắt của hắn lập tức sáng lên. “A Húc, em thật sự đã nhớ ra tôi rồi sao?” Hắn ôm chặt lấy Lê Húc, “Thật tốt quá, ngày hôm qua em đã nói muốn đến tìm tôi, kết quả tôi đợi một lúc lâu cũng không thấy em đến… Tôi sợ em lại quên mất tôi rồi.”
Lê Húc nhắm mắt lại, cố gắng để bản thân trở nên bình tĩnh hơn. “Người đến tìm tôi ngày hôm qua là anh sao?” Hoá ra Trúc Phi Tinh mới chính là Z tiên sinh trong cuốn nhật ký.
Trong khoảnh khắc này, Lê Húc chợt cảm thấy tuyệt vọng giống như thời điểm bất ngờ tỉnh lại vào nửa đêm hôm nay, cuộc sống không có ký ức đầy rẫy những nguy hiểm khiến anh choáng ngợp và hoảng sợ, không kịp ứng phó.
Thậm chí anh bắt đầu hoảng hốt mà đưa ra phán đoán: Liệu có phải mình đã xuyên không đến đây không? Tôi thật sự là Lê Húc sao?
Có lẽ là do biểu cảm trên khuôn mặt của Lê Húc quá kỳ lạ, nên Trúc Phi Tinh không nhịn được mà duỗi tay sờ lên khuôn mặt của anh, sau đó lo lắng hỏi. “A Húc, em bị làm sao vậy, có phải bị bệnh rồi không?”
Lê Húc mấp máy môi nhưng không dám nói chuyện, anh nắm lấy cổ tay của Trúc Phi Tinh, sau đó kéo hắn vào phòng ngủ. Cứ để Trúc Phi Tinh và Trang Trạch đối mặt với nhau ở trong phòng ngủ đi.
Trong phòng ngủ yên ắng không tiếng động, một lát sau, Trúc Phi Tinh mới chậm rãi mở miệng. “A Húc, tại sao em lại để anh ta…” Trúc Phi Tinh nói được một nửa thì dừng lại, dường như hắn đã nhận ra điều gì đó, nên cẩn thận ngậm miệng lại.
Nụ cười trên mặt Tang Trạch đã biến mất, ánh mắt sắc lạnh như dao của hắn nhìn chằm chằm Trúc Phi Tinh. “Anh chạy đến đây mà không sợ bị người khác chụp được ảnh hay sao?”
Trúc Phi Tinh không trả lời, hắn tháo mũ và khẩu trang của mình ra, sau đó đặt nó sang một bên.
Lê Húc liếc nhìn hai người bọn họ, cuối cùng không nhịn được mà mở miệng. “Rốt cuộc thì quan hệ giữa tôi và hai người các anh là gì?” Anh như người bỏ cuộc, chấp nhận hỏi trước. “Chẳng lẽ tôi không chỉ ngoại tình trong hôn nhân mà còn ngoại tình với cùng một lúc hai người? Hai người các anh có quen biết nhau không?”
Trúc Phi Tinh quay sang chỗ khác, hắn không trả lời lại câu hỏi của anh. Từ lúc hắn nhìn thấy Tang Trạch đến giờ, hắn trở nên yên lặng một cách lạ thường như vậy đấy.
Một lát sau, Lê Húc mới nghe thấy Tang Trạch “ừm” một tiếng rất nhẹ nhàng. “Đúng vậy, bọn anh có quen biết. Em…” Hắn dừng lại một lúc, “Em đừng làm cho vấn đề này trở nên phức tạp hơn nữa, theo anh được biết thì em đã mất trí nhớ trước khi thương lượng chuyện ly hôn với Thư An Ngọc.”
Hình như mọi chuyện càng ngày càng trở nên phức tạp, Lê Húc vẫn còn nghi ngờ những lời mà Tang Trạch đã nói, vậy nên anh quay sang hỏi Trúc Phi Tinh. “Những lời mà hắn đã nói có phải là sự thật không?"
Trúc Phi Tinh “ừm” một tiếng, sau đó nhìn xuống sàn nhà. “Đúng vậy.”
Vừa nghe hắn nói xong, Lê Húc giống như vừa bị đấm một cái rất mạnh, anh choáng váng mất một lúc, bỗng nhiên anh ngẩng đầu, nắm lấy tay của Trúc Phi Tinh. “Bệnh của tôi có thể chữa được không? Bác sĩ đã nói như nào, khi nào tôi mới có thể trở lại bình thường được?”
Vẻ mặt của Trúc Phi Tinh rất phức tạp, hắn há miệng thở dốc. “... Em bình tĩnh lại một chút. A Húc, bác sĩ đã nói… Nói em không được quá kích động.”
Lê Húc ngã ngồi xuống đất, anh cảm nhận được từ trước đến nay mình chưa bao giờ phải chịu uất ức như vậy, nước mắt không nhịn được, bắt đầu chảy xuống. “Ô ô… Tại sao tôi lại gặp phải chuyện này cơ chứ?”
Tang Trạch bế anh từ dưới đất lên trên giường, sau đó quỳ gối lên giường, vươn tay nắm lấy tay của Lê Húc. “A Húc, anh đã nói rồi, em không cần nghĩ nhiều như vậy, phải không?” Hắn liếc nhìn Trúc Phi Tinh, sau đó lại nói tiếp. “Mặc dù em ngoại tình… Ý của anh là, cho dù em có quan hệ với cả hai người bọn anh đi chăng nữa, thì… Bọn anh cũng đều không trách em, phải không? Hơn nữa, em còn đang chuẩn bị muốn ly hôn với Thư An Ngọc, trong lòng hắn cũng biết rõ em không thích hắn, vậy hắn, hắn có quyền gì để ép buộc em?”
Lê Húc lộ ra vẻ mặt phức tạp đến nỗi một lời khó nói hết. “... Như vậy đi, chờ Thư An Ngọc làm việc xong quay trở về, chúng ta sẽ cùng nhau thảo luận xem nên làm gì, được không?”
Tang Trạch chớp mắt, “Ồ, vậy cũng được, nhưng chuyện đó chỉ xảy ra trong trường hợp em kiên trì đợi được.” Hắn đứng thẳng dậy, “Em nghỉ ngơi một lúc trước đã, anh và Trúc Phi Tinh ra ngoài chuẩn bị bữa trưa.”
Nhắc đến bữa trưa, Lê Húc chợt nhớ ra. “Không cần đâu, sáng nay Thư An Ngọc đã làm rồi, chủ cần bỏ vào lò vi sóng hâm lại một chút là được.”
Nụ cười của Tang Trạch vẫn rất dịu dàng, giọng điệu lại chân thành đáng tin. “Vẫn là ăn những món của anh làm đi.”
Trúc Phi Tinh theo sau Tang Trạch ra khỏi cửa phòng ngủ, Lê Húc ngồi khoanh tay trên giường suy nghĩ một lúc, sau đó anh lấy giấy đăng ký hôn của mình và Thư An Ngọc ở trong tủ đầu giường ra. Anh nhìn vào bức ảnh chụp chung của hai người, trong lòng càng thêm phiền muộn.
Lê Húc nghĩ đến việc Thư An Ngọc đã nấu bữa trưa cho mình trước khi đi ra ngoài, nhưng hiện giờ, mình lại đưa tình nhân xách theo nguyên liệu nấu ăn đi vào nhà, anh lại nghĩ đến thái độ kỳ lạ của Tang Trạch, trong lòng xuất hiện cảm giác bất lực không biết nên làm gì… Anh thật sự không am hiểu mấy việc như xử lý các mối quan hệ tình cảm.
Tang Trạch… Tang Trạch thật sự là mẫu người mà anh thích, nhưng tiền đề là bọn họ không ngoại tình.
Về phần Trúc Phi Tinh, có lẽ không ai không thích gương mặt xinh đẹp lại yêu dị này của hắn.
Chỉ có Thư An Ngọc… Tự tay đội nón xanh cho ông xã nhà mình khiến Lê Húc có cảm giác vô cùng mâu thuẫn.
Một mặt, Lê Húc không thể phủ nhận chuyện Thư An Ngọc rất quan tâm đến mình… Chăm sóc một bệnh nhân mất trí nhớ, chỉ vài ngày thôi đã thấy vất vả. Mặt khác, Lê Húc nghĩ đến chuyện Thư An Ngọc cố ý làm lơ cuốn sổ nhật ký của mình vào sáng nay… Đối phương thật sự biết anh ngoại tình rồi sao?
Anh mở cửa ra, khi nhìn thấy người đàn ông đứng ngoài cửa, sắc mặt của anh lại càng tái nhợt hơn. “Trúc Phi Tinh?”
Trúc Phi Tinh đang đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, vừa nghe anh nói như vậy, ánh mắt của hắn lập tức sáng lên. “A Húc, em thật sự đã nhớ ra tôi rồi sao?” Hắn ôm chặt lấy Lê Húc, “Thật tốt quá, ngày hôm qua em đã nói muốn đến tìm tôi, kết quả tôi đợi một lúc lâu cũng không thấy em đến… Tôi sợ em lại quên mất tôi rồi.”
Lê Húc nhắm mắt lại, cố gắng để bản thân trở nên bình tĩnh hơn. “Người đến tìm tôi ngày hôm qua là anh sao?” Hoá ra Trúc Phi Tinh mới chính là Z tiên sinh trong cuốn nhật ký.
Trong khoảnh khắc này, Lê Húc chợt cảm thấy tuyệt vọng giống như thời điểm bất ngờ tỉnh lại vào nửa đêm hôm nay, cuộc sống không có ký ức đầy rẫy những nguy hiểm khiến anh choáng ngợp và hoảng sợ, không kịp ứng phó.
Thậm chí anh bắt đầu hoảng hốt mà đưa ra phán đoán: Liệu có phải mình đã xuyên không đến đây không? Tôi thật sự là Lê Húc sao?
Có lẽ là do biểu cảm trên khuôn mặt của Lê Húc quá kỳ lạ, nên Trúc Phi Tinh không nhịn được mà duỗi tay sờ lên khuôn mặt của anh, sau đó lo lắng hỏi. “A Húc, em bị làm sao vậy, có phải bị bệnh rồi không?”
Lê Húc mấp máy môi nhưng không dám nói chuyện, anh nắm lấy cổ tay của Trúc Phi Tinh, sau đó kéo hắn vào phòng ngủ. Cứ để Trúc Phi Tinh và Trang Trạch đối mặt với nhau ở trong phòng ngủ đi.
Trong phòng ngủ yên ắng không tiếng động, một lát sau, Trúc Phi Tinh mới chậm rãi mở miệng. “A Húc, tại sao em lại để anh ta…” Trúc Phi Tinh nói được một nửa thì dừng lại, dường như hắn đã nhận ra điều gì đó, nên cẩn thận ngậm miệng lại.
Nụ cười trên mặt Tang Trạch đã biến mất, ánh mắt sắc lạnh như dao của hắn nhìn chằm chằm Trúc Phi Tinh. “Anh chạy đến đây mà không sợ bị người khác chụp được ảnh hay sao?”
Trúc Phi Tinh không trả lời, hắn tháo mũ và khẩu trang của mình ra, sau đó đặt nó sang một bên.
Lê Húc liếc nhìn hai người bọn họ, cuối cùng không nhịn được mà mở miệng. “Rốt cuộc thì quan hệ giữa tôi và hai người các anh là gì?” Anh như người bỏ cuộc, chấp nhận hỏi trước. “Chẳng lẽ tôi không chỉ ngoại tình trong hôn nhân mà còn ngoại tình với cùng một lúc hai người? Hai người các anh có quen biết nhau không?”
Trúc Phi Tinh quay sang chỗ khác, hắn không trả lời lại câu hỏi của anh. Từ lúc hắn nhìn thấy Tang Trạch đến giờ, hắn trở nên yên lặng một cách lạ thường như vậy đấy.
Một lát sau, Lê Húc mới nghe thấy Tang Trạch “ừm” một tiếng rất nhẹ nhàng. “Đúng vậy, bọn anh có quen biết. Em…” Hắn dừng lại một lúc, “Em đừng làm cho vấn đề này trở nên phức tạp hơn nữa, theo anh được biết thì em đã mất trí nhớ trước khi thương lượng chuyện ly hôn với Thư An Ngọc.”
Hình như mọi chuyện càng ngày càng trở nên phức tạp, Lê Húc vẫn còn nghi ngờ những lời mà Tang Trạch đã nói, vậy nên anh quay sang hỏi Trúc Phi Tinh. “Những lời mà hắn đã nói có phải là sự thật không?"
Trúc Phi Tinh “ừm” một tiếng, sau đó nhìn xuống sàn nhà. “Đúng vậy.”
Vừa nghe hắn nói xong, Lê Húc giống như vừa bị đấm một cái rất mạnh, anh choáng váng mất một lúc, bỗng nhiên anh ngẩng đầu, nắm lấy tay của Trúc Phi Tinh. “Bệnh của tôi có thể chữa được không? Bác sĩ đã nói như nào, khi nào tôi mới có thể trở lại bình thường được?”
Vẻ mặt của Trúc Phi Tinh rất phức tạp, hắn há miệng thở dốc. “... Em bình tĩnh lại một chút. A Húc, bác sĩ đã nói… Nói em không được quá kích động.”
Lê Húc ngã ngồi xuống đất, anh cảm nhận được từ trước đến nay mình chưa bao giờ phải chịu uất ức như vậy, nước mắt không nhịn được, bắt đầu chảy xuống. “Ô ô… Tại sao tôi lại gặp phải chuyện này cơ chứ?”
Tang Trạch bế anh từ dưới đất lên trên giường, sau đó quỳ gối lên giường, vươn tay nắm lấy tay của Lê Húc. “A Húc, anh đã nói rồi, em không cần nghĩ nhiều như vậy, phải không?” Hắn liếc nhìn Trúc Phi Tinh, sau đó lại nói tiếp. “Mặc dù em ngoại tình… Ý của anh là, cho dù em có quan hệ với cả hai người bọn anh đi chăng nữa, thì… Bọn anh cũng đều không trách em, phải không? Hơn nữa, em còn đang chuẩn bị muốn ly hôn với Thư An Ngọc, trong lòng hắn cũng biết rõ em không thích hắn, vậy hắn, hắn có quyền gì để ép buộc em?”
Lê Húc lộ ra vẻ mặt phức tạp đến nỗi một lời khó nói hết. “... Như vậy đi, chờ Thư An Ngọc làm việc xong quay trở về, chúng ta sẽ cùng nhau thảo luận xem nên làm gì, được không?”
Tang Trạch chớp mắt, “Ồ, vậy cũng được, nhưng chuyện đó chỉ xảy ra trong trường hợp em kiên trì đợi được.” Hắn đứng thẳng dậy, “Em nghỉ ngơi một lúc trước đã, anh và Trúc Phi Tinh ra ngoài chuẩn bị bữa trưa.”
Nhắc đến bữa trưa, Lê Húc chợt nhớ ra. “Không cần đâu, sáng nay Thư An Ngọc đã làm rồi, chủ cần bỏ vào lò vi sóng hâm lại một chút là được.”
Nụ cười của Tang Trạch vẫn rất dịu dàng, giọng điệu lại chân thành đáng tin. “Vẫn là ăn những món của anh làm đi.”
Trúc Phi Tinh theo sau Tang Trạch ra khỏi cửa phòng ngủ, Lê Húc ngồi khoanh tay trên giường suy nghĩ một lúc, sau đó anh lấy giấy đăng ký hôn của mình và Thư An Ngọc ở trong tủ đầu giường ra. Anh nhìn vào bức ảnh chụp chung của hai người, trong lòng càng thêm phiền muộn.
Lê Húc nghĩ đến việc Thư An Ngọc đã nấu bữa trưa cho mình trước khi đi ra ngoài, nhưng hiện giờ, mình lại đưa tình nhân xách theo nguyên liệu nấu ăn đi vào nhà, anh lại nghĩ đến thái độ kỳ lạ của Tang Trạch, trong lòng xuất hiện cảm giác bất lực không biết nên làm gì… Anh thật sự không am hiểu mấy việc như xử lý các mối quan hệ tình cảm.
Tang Trạch… Tang Trạch thật sự là mẫu người mà anh thích, nhưng tiền đề là bọn họ không ngoại tình.
Về phần Trúc Phi Tinh, có lẽ không ai không thích gương mặt xinh đẹp lại yêu dị này của hắn.
Chỉ có Thư An Ngọc… Tự tay đội nón xanh cho ông xã nhà mình khiến Lê Húc có cảm giác vô cùng mâu thuẫn.
Một mặt, Lê Húc không thể phủ nhận chuyện Thư An Ngọc rất quan tâm đến mình… Chăm sóc một bệnh nhân mất trí nhớ, chỉ vài ngày thôi đã thấy vất vả. Mặt khác, Lê Húc nghĩ đến chuyện Thư An Ngọc cố ý làm lơ cuốn sổ nhật ký của mình vào sáng nay… Đối phương thật sự biết anh ngoại tình rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.