Mỗi Lần Mất Trí Nhớ Đều Có Bạn Trai Mới
Chương 19:
Ngã Gia A Đãi Manh Manh Đát
06/02/2024
Sau khi rửa chén xong, Thư An Ngọc đến phòng ngủ tìm Lê Húc, hắn đẩy cửa phòng ngủ ra, trên mặt mang theo nụ cười: "Bà xã à, hôm nay chúng ta xem phim nhé?"
Lê Húc ngồi ở trên giường nghi hoặc bất an nhìn hắn: "... Không phải chúng ta ngày hôm kia vừa mới xem sao?"
Vẻ mặt Thư An Ngọc thay đổi, giống như là bị Lê Húc nhắc nhở: "Ồ, đúng vậy. Anh còn tưởng rằng em không nhớ ra còn muốn xem thêm mấy bộ phim."
Lê Húc mím môi cự tuyệt hắn: "Không cần. Anh không cần ra ngoài mua đồ ăn sao? Hôm nay ăn cái gì."
Nụ cười của Thư An Ngọc không thay đổi: "Không cần đâu, ngày hôm qua anh mới mua. Hôm nay anh sẽ ở nhà với em."
Khi Lê Húc nghe được câu trả lời mà mình không muốn nhất, nghi ngờ nhìn Thư An Ngọc: "Anh không phải đi làm sao?"
Thư An Ngọc cao hơn Lê Húc rất nhiều, cúi xuống nhìn Lê Húc: "Công việc của anh tương đối rảnh rỗi, không đi thì có thể làm được. Em bệnh rồi, bên cạnh em quan trọng hơn. Hoặc là......Em muốn anh mi ra ngoài? "
Lê Húc vừa mở miệng, vừa định nói thì Thư An Ngọc đã ngồi đến bên cạnh, nắm lấy tay Lê Húc nói: "Bà xã à, hôm nay tâm trạng anh không tốt lắm. Em ở nhà với anh nhé?"
Lời nói của Thư An Ngọc gần như nữa đã chặn đứng ý tưởng muốn trốn của Lê Húc cho đi vào ngõ cụt, không biết làm sao để mở miệng được đi ra ngoài, chỉ có thể ấm ức mà "ừm".
Nghe được câu trả lời của Lê Húc, Thư An Ngọc dường như vui vẻ hơn một chút, duỗi tay ôm lấy vai Lê Húc, đặt cằm lên đỉnh đầu Lê Húc: "Bà xã à, hôm nay em lạnh nhạt với anh quá, anh không quen với nó. "
Trong lòng Lê Húc thình thịch: "Làm gì có? Em, em bị mất trí nhớ, không biết làm sao đối xử với anh."
“Thật không?” Thư An Ngọc như bị Lê Húc thuyết phục, đưa tay đặt lên vai Lê Húc, “Bà xã à, em hôn anh được không?
Lê Húc sửng sốt: "Cái gì?"
Thư An Ngọc tránh ra xa một chút để Lê Húc chạm mắt với mình: "Không được sao?"
Lê Húc do dự một chút: Nếu bọn họ thật sự kết hôn, vậy tất nhiên là có thể. Nhưng ... Họ có phải không?
Lê Húc có chút bối rối, nhưng nghĩ đến thái độ của Thư An Ngọc đối với mình, anh đột nhiên hiểu ra một điều: Nếu Thư An Ngọc thật sự đang nói dối anh, chẳng lẽ hôn nhân là thứ Thư An Ngọc muốn sao? Điều quan trọng nhất là, sự nguy hiểm của Thư An Ngọc này ằnm ở đâu, và tại sao từ "trốn " lại được sử dụng trên tờ giấy đó?
Lê Húc cân nhắc tính lợi hại của nó, do dự soya người đặt tay lên vai Thư An Ngọc: “... Được ạ.” Chỉ là một nụ hôn, lại không phải là gì ghê gớm.
Thư An Ngọc nhìn Lê Húc, hắn vươn tay đỡ mặt Lê Húc, môi chạm nhẹ lên môi Lê Húc. Hắn không quay lại ngay khi hôn, và hắn gần như mặt áp sát mặt với Lê Húc. Thư An Ngọc cụp mắt nhìn Lê Húc, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Bà xã à, hôm nay em không nhớ gì sao?"
Lê Húc cảm thấy Thư An Ngọc khi nói lời này có chút kỳ quái, nhưng anh vẫn là gật đầu: "Không có."
Thư An Ngọc nói "ừm": "Anh biết rồi." Sau đó hắn lại hỏi, "Bà xã à, anh có thể lên giường với em được không?"
Lê Húc đột nhiên căng thẳng, cơ lưng căng cứng: "Hả? Sao đột nhiên như vậy."
Thư An Ngọc nhẹ giọng hỏi anh, "Đột nhiên sao? Em quên mất, chúng ta đã kết hôn rồi." Hắn đặt tay lên eo Lê Húc, "Lên giường với anh khiến em không vui sao?"
Thư An Ngọc với vóc dáng cao to, cho dù là đối phương với thái độ ấm áp, Lê Húc cảm thấy được có chút áp chế: “… làm sao có thể.” Anh ho nhẹ một tiếng, “Ý của em là, em cái gì cũng không nhớ rõ. Em cần ...Thời gian để trấn tĩnh. "
Nghe Lê Húc nói lời này, Thư An Ngọc không biết sao đột nhiên cười.
Lê Húc kinh ngạc nhìn hắn, bất giác có chút căng thẳng. Nhưng mà ngay sau đó Thư An Ngọc đã bình thường trở lại, giữ khoảng cách bình thường, liền không nói chuyện lên giường nữa.
Lê Húc thở phào nhẹ nhõm, anh vội vàng ngồi thẳng người.
"Trúc Phi TInh."
“Hả?” Lê Húc quay đầu nhìn Thư An Ngọc, nghi ngờ hỏi, “Anh nói cái gì?
Thư An Ngọc nhìn hắn một lát: "Không có chuyện gì. Anh đột nhiên nhớ tới buổi trưa có thể ăn phổi heo canh hạnh."
Lê Húc không biết tại sao: "... Ồ."
Chờ đã ... Lê Húc đột nhiên nhớ tới có lẽ buổi trưa anh có thể lẻn ra ngoài khi Thư An Ngọc đang nấu ăn?
Lê Húc ngồi ở trên giường nghi hoặc bất an nhìn hắn: "... Không phải chúng ta ngày hôm kia vừa mới xem sao?"
Vẻ mặt Thư An Ngọc thay đổi, giống như là bị Lê Húc nhắc nhở: "Ồ, đúng vậy. Anh còn tưởng rằng em không nhớ ra còn muốn xem thêm mấy bộ phim."
Lê Húc mím môi cự tuyệt hắn: "Không cần. Anh không cần ra ngoài mua đồ ăn sao? Hôm nay ăn cái gì."
Nụ cười của Thư An Ngọc không thay đổi: "Không cần đâu, ngày hôm qua anh mới mua. Hôm nay anh sẽ ở nhà với em."
Khi Lê Húc nghe được câu trả lời mà mình không muốn nhất, nghi ngờ nhìn Thư An Ngọc: "Anh không phải đi làm sao?"
Thư An Ngọc cao hơn Lê Húc rất nhiều, cúi xuống nhìn Lê Húc: "Công việc của anh tương đối rảnh rỗi, không đi thì có thể làm được. Em bệnh rồi, bên cạnh em quan trọng hơn. Hoặc là......Em muốn anh mi ra ngoài? "
Lê Húc vừa mở miệng, vừa định nói thì Thư An Ngọc đã ngồi đến bên cạnh, nắm lấy tay Lê Húc nói: "Bà xã à, hôm nay tâm trạng anh không tốt lắm. Em ở nhà với anh nhé?"
Lời nói của Thư An Ngọc gần như nữa đã chặn đứng ý tưởng muốn trốn của Lê Húc cho đi vào ngõ cụt, không biết làm sao để mở miệng được đi ra ngoài, chỉ có thể ấm ức mà "ừm".
Nghe được câu trả lời của Lê Húc, Thư An Ngọc dường như vui vẻ hơn một chút, duỗi tay ôm lấy vai Lê Húc, đặt cằm lên đỉnh đầu Lê Húc: "Bà xã à, hôm nay em lạnh nhạt với anh quá, anh không quen với nó. "
Trong lòng Lê Húc thình thịch: "Làm gì có? Em, em bị mất trí nhớ, không biết làm sao đối xử với anh."
“Thật không?” Thư An Ngọc như bị Lê Húc thuyết phục, đưa tay đặt lên vai Lê Húc, “Bà xã à, em hôn anh được không?
Lê Húc sửng sốt: "Cái gì?"
Thư An Ngọc tránh ra xa một chút để Lê Húc chạm mắt với mình: "Không được sao?"
Lê Húc do dự một chút: Nếu bọn họ thật sự kết hôn, vậy tất nhiên là có thể. Nhưng ... Họ có phải không?
Lê Húc có chút bối rối, nhưng nghĩ đến thái độ của Thư An Ngọc đối với mình, anh đột nhiên hiểu ra một điều: Nếu Thư An Ngọc thật sự đang nói dối anh, chẳng lẽ hôn nhân là thứ Thư An Ngọc muốn sao? Điều quan trọng nhất là, sự nguy hiểm của Thư An Ngọc này ằnm ở đâu, và tại sao từ "trốn " lại được sử dụng trên tờ giấy đó?
Lê Húc cân nhắc tính lợi hại của nó, do dự soya người đặt tay lên vai Thư An Ngọc: “... Được ạ.” Chỉ là một nụ hôn, lại không phải là gì ghê gớm.
Thư An Ngọc nhìn Lê Húc, hắn vươn tay đỡ mặt Lê Húc, môi chạm nhẹ lên môi Lê Húc. Hắn không quay lại ngay khi hôn, và hắn gần như mặt áp sát mặt với Lê Húc. Thư An Ngọc cụp mắt nhìn Lê Húc, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Bà xã à, hôm nay em không nhớ gì sao?"
Lê Húc cảm thấy Thư An Ngọc khi nói lời này có chút kỳ quái, nhưng anh vẫn là gật đầu: "Không có."
Thư An Ngọc nói "ừm": "Anh biết rồi." Sau đó hắn lại hỏi, "Bà xã à, anh có thể lên giường với em được không?"
Lê Húc đột nhiên căng thẳng, cơ lưng căng cứng: "Hả? Sao đột nhiên như vậy."
Thư An Ngọc nhẹ giọng hỏi anh, "Đột nhiên sao? Em quên mất, chúng ta đã kết hôn rồi." Hắn đặt tay lên eo Lê Húc, "Lên giường với anh khiến em không vui sao?"
Thư An Ngọc với vóc dáng cao to, cho dù là đối phương với thái độ ấm áp, Lê Húc cảm thấy được có chút áp chế: “… làm sao có thể.” Anh ho nhẹ một tiếng, “Ý của em là, em cái gì cũng không nhớ rõ. Em cần ...Thời gian để trấn tĩnh. "
Nghe Lê Húc nói lời này, Thư An Ngọc không biết sao đột nhiên cười.
Lê Húc kinh ngạc nhìn hắn, bất giác có chút căng thẳng. Nhưng mà ngay sau đó Thư An Ngọc đã bình thường trở lại, giữ khoảng cách bình thường, liền không nói chuyện lên giường nữa.
Lê Húc thở phào nhẹ nhõm, anh vội vàng ngồi thẳng người.
"Trúc Phi TInh."
“Hả?” Lê Húc quay đầu nhìn Thư An Ngọc, nghi ngờ hỏi, “Anh nói cái gì?
Thư An Ngọc nhìn hắn một lát: "Không có chuyện gì. Anh đột nhiên nhớ tới buổi trưa có thể ăn phổi heo canh hạnh."
Lê Húc không biết tại sao: "... Ồ."
Chờ đã ... Lê Húc đột nhiên nhớ tới có lẽ buổi trưa anh có thể lẻn ra ngoài khi Thư An Ngọc đang nấu ăn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.