Mỗi Lần Mất Trí Nhớ Đều Có Bạn Trai Mới
Chương 1:
Ngã Gia A Đãi Manh Manh Đát
31/01/2024
Nhật ký: Ngày 1 tháng 6
Sau khi tôi tỉnh dậy và phát hiện ra mình đã bị mất trí nhớ, có một người đàn ông tự xưng là bạn trai của tôi tìm đến cửa, nói rằng tôi bị mắc bệnh mất trí nhớ có gián đoạn.
Bạn trai tôi khá đẹp trai, hơn nữa cũng rất hiền lành, có lẽ những gì hắn nói là thật.
Hehe.
02
Lê Húc đón người đàn ông đẹp trai tự xưng là bạn trai của mình vào cửa, thấy soái ca quen cửa quen nẻo đến mức mở tủ giày, lấy dép đi trong nhà, hành động này đã giải tỏa rất nhiều nghi ngờ của anh về soái ca tự nhận là "bạn trai”.
Soái ca quay đầu nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng, sau đó nắm lấy tay anh. “A Húc, anh là Tang Trạch, Tang trong thương hải điền tang, Trạch trong hạc trạch nhi ngư.”
Lê Húc không ngừng gật đầu, sau đó chân thành khen ngợi: "Đúng là một cái tên hay."
Tang Trạch nắm tay Lê Húc, dắt anh vào trong nhà. “Có phải em vẫn chưa ăn sáng đúng không? Để anh làm mấy món đơn giản cho em lấp bụng, hôm nay hai chúng ta còn phải đi ra ngoài nữa đấy.”
Lê Húc không nhớ được gì cả, vậy nên hiển nhiên nghĩ Tang Trạch nói cái gì thì là cái đó, nhưng theo bản năng, anh vẫn cảm thấy hơi tò mò. “Anh muốn đi đâu vậy?”
Tang Trạch nở một nụ cười dịu dàng, “Hôm nay là Tết thiếu nhi, không phải hôm qua em đã nói muốn đi công viên giải trí cùng anh hay sao?”
Lê Húc phát ra một tiếng “À” đầy xấu hổ. “Ngày hôm qua sao? Ngại quá, em quên hết rồi…”
Tang Trạch xoa đầu Lê Húc, sau đó tỏ ra dịu dàng lại am hiểu lòng người. “Không sao cả, anh sẽ luôn ghi nhớ giúp em.” Hắn bật TV giúp Lê Húc, “Được rồi, em cứ ngồi đây một lát đã, anh đi làm bữa sáng cho em.”
Trên TV đang chiếu một bộ phim thần tượng, Lê Húc nhìn một lúc mới phát hiện ra mình không biết một diễn viên nào trong bộ phim này cả. Nhưng nam chính đẹp trai quá đi mất… Khi giới thiệu đến dàn diễn viên, Lê Húc đã đặc biệt chú ý đến một nam diễn viên tên là Trúc Phi Tinh.
Lê Húc lấy chiếc điện thoại di động dường như không có gì của mình ra, tải weibo, sau đó đăng ký một tài khoản mới để theo dõi Trúc Phi Tinh.
“A.” Động tác lập weibo của Lê Húc dừng lại một chút, trong lòng xuất hiện một suy nghĩ kỳ lạ: Mặc dù mình không nhớ ra được ai, nhưng mấy chuyện này lại nhớ rõ như vậy sao…
Lê Húc thử suy nghĩ về một vài câu hỏi, sau đó đưa ra câu trả lời: Tôi tên là Lê Húc, năm nay 23 tuổi, cao 178cm… Nghề nghiệp của tôi là gì? Không nhớ rõ nữa…
Nghĩ đến đây, đầu của Lê Húc hơi đau nhức. Đúng lúc này, Tang Trạch làm bữa sáng xong và gọi anh vào ăn, anh lập tức đặt điện thoại di động xuống, vui vẻ đi qua đó.
Tang Trạch nắm rõ sở thích ăn uống của Lê Húc trong lòng bàn tay, Lê Húc không thích ăn sáng quá sớm. Sau khi ngồi ăn sáng với Tang Trạch xong, anh đã sớm ném hết những câu hỏi mà mình muốn hỏi trước đó ra sau đầu.
Tang Trạch quả là người bạn trai ba tốt, không chỉ nấu ăn ngon mà hắn còn chọn được rất nhiều bộ quần áo hợp với Lê Húc để anh mặc ra ngoài vào ngày hôm nay.
Lê Húc vừa mặc quần áo xong, đã bị Tang Trạch ôm, sau đó hôn một cái. “A Húc đẹp quá đi.”
Lê Húc đỏ mặt, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai gần trong gang tấc của Tang Trạch, đặc biệt chú ý chính là sống mũi của Tang Trạch có một nuốt ruồi đen nho nhỏ, cực kỳ đẹp mắt. Lê Húc nói lắp: “Anh, anh cũng rất đẹp.”
Tang Trạch nở một nụ cười, hơi thở của hắn phả vào mặt của Lê Húc, cánh môi chạm nhẹ lên gò má của Lê Húc. “Chúng ta đi ra ngoài thôi.”
Lê Húc vốn tưởng rằng công viên giải trí vào dịp Tết Thiếu nhi sẽ có rất nhiều người, nhưng Tang Trạch đưa anh đến một nơi khá vắng vẻ.
Tang Trạch nắm lấy tay của anh, khoé môi mang theo ý cười. “Vì anh muốn đưa em đến đây, nên anh đã báo trước người ở đây để hạn chế vé."
Trong lòng Lê Húc “Ồ” lên một tiếng, nghĩ thầm, hoá ra Tang Trạch là một tổng tài bá đạo? Anh tò mò: “Tang Trạch, anh làm nghề gì vậy?”
Tang Trạch chớp mắt, “Anh làm việc trong công ty của gia đình.”
Phú nhị đại a…
Lê Húc lại hỏi: “Còn em thì sao, em đang làm gì?”
Lúc này, Tang Trạch dừng lại một lúc, sau đó mới mở miệng nói. “Sau khi tốt nghiệp em liền ngã bệnh, vậy nên không đi làm.”
Vừa nghe được câu trả lời, trong lòng Lê Húc cảm thấy hơi thất vọng. Nhưng sau khi nghĩ lại, anh cảm thấy rất có lý: Anh mắc căn bệnh kỳ quá như vậy thì làm sao có thể làm việc được nữa…
Tang Trạch như cảm nhận được sự buồn bực của Lê Húc, anh nắm tay Lê Húc, đi về phía trước. “Chúng ta đi chơi đi, không phải em thích đến công viên giải trí nhất hay sao?”
Tinh thần của Lê Húc lên cao: “Được!”
Cả hai đã dành cả ngày chơi đùa trong công viên giải trí, cuối cùng chờ vòng đu quay lên cao nhất, sau đó hôn môi.
Một ngày trôi qua, mối quan hệ giữa Lê Húc và Tang Trạch đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều, không còn cảm giác xa lạ do chứng bệnh mất trí nhớ gây ra nữa.
Buổi tối, Tang Trạch tiễn Lê Húc về nhà. Khi hai người đứng trước cửa, anh hôn lên trán Lê Húc. “Ngày mai gặp.”
Lê Húc có hơi luyến tiếc, anh kéo ống tay áo của Tang Trạch. “Ngày mai… Em sẽ quên anh hay không?”
Tang Trạch nở một nụ cười dịu dàng, “Không sao cả, chỉ cần anh nhớ là được.” Anh vuốt ve sườn mặt của Lê Húc, ánh mắt mềm mại như nước. “Nếu em quên, anh sẽ luôn ghi nhớ thay em. A Húc, anh yêu em.”
Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, Lê Húc đang nằm trên giường, lại ngồi dậy. Anh mở máy tính xách tay của mình ra, sau đó tạo một tài liệu mới có tên là nhật ký, viết ra chi tiết tất cả những trải nghiệm của anh trong ngày hôm nay.
Hehe… Nếu làm như vậy thì mai mốt dù có quên, mở máy tính ra cũng sẽ nhớ lại ngay!
Để bản thân không quên mất nhật ký ở trên máy tính, anh còn viết riêng một tờ giấy nhớ để dán lên đầu giường: Nhớ đọc nhật ký trên máy tính.
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Lê Húc mới chui vào trong chăn, mỉm cười nhắm mắt lại: Hy vọng sáng mai có thể gặp được Tang Trạch.
Sau khi tôi tỉnh dậy và phát hiện ra mình đã bị mất trí nhớ, có một người đàn ông tự xưng là bạn trai của tôi tìm đến cửa, nói rằng tôi bị mắc bệnh mất trí nhớ có gián đoạn.
Bạn trai tôi khá đẹp trai, hơn nữa cũng rất hiền lành, có lẽ những gì hắn nói là thật.
Hehe.
02
Lê Húc đón người đàn ông đẹp trai tự xưng là bạn trai của mình vào cửa, thấy soái ca quen cửa quen nẻo đến mức mở tủ giày, lấy dép đi trong nhà, hành động này đã giải tỏa rất nhiều nghi ngờ của anh về soái ca tự nhận là "bạn trai”.
Soái ca quay đầu nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng, sau đó nắm lấy tay anh. “A Húc, anh là Tang Trạch, Tang trong thương hải điền tang, Trạch trong hạc trạch nhi ngư.”
Lê Húc không ngừng gật đầu, sau đó chân thành khen ngợi: "Đúng là một cái tên hay."
Tang Trạch nắm tay Lê Húc, dắt anh vào trong nhà. “Có phải em vẫn chưa ăn sáng đúng không? Để anh làm mấy món đơn giản cho em lấp bụng, hôm nay hai chúng ta còn phải đi ra ngoài nữa đấy.”
Lê Húc không nhớ được gì cả, vậy nên hiển nhiên nghĩ Tang Trạch nói cái gì thì là cái đó, nhưng theo bản năng, anh vẫn cảm thấy hơi tò mò. “Anh muốn đi đâu vậy?”
Tang Trạch nở một nụ cười dịu dàng, “Hôm nay là Tết thiếu nhi, không phải hôm qua em đã nói muốn đi công viên giải trí cùng anh hay sao?”
Lê Húc phát ra một tiếng “À” đầy xấu hổ. “Ngày hôm qua sao? Ngại quá, em quên hết rồi…”
Tang Trạch xoa đầu Lê Húc, sau đó tỏ ra dịu dàng lại am hiểu lòng người. “Không sao cả, anh sẽ luôn ghi nhớ giúp em.” Hắn bật TV giúp Lê Húc, “Được rồi, em cứ ngồi đây một lát đã, anh đi làm bữa sáng cho em.”
Trên TV đang chiếu một bộ phim thần tượng, Lê Húc nhìn một lúc mới phát hiện ra mình không biết một diễn viên nào trong bộ phim này cả. Nhưng nam chính đẹp trai quá đi mất… Khi giới thiệu đến dàn diễn viên, Lê Húc đã đặc biệt chú ý đến một nam diễn viên tên là Trúc Phi Tinh.
Lê Húc lấy chiếc điện thoại di động dường như không có gì của mình ra, tải weibo, sau đó đăng ký một tài khoản mới để theo dõi Trúc Phi Tinh.
“A.” Động tác lập weibo của Lê Húc dừng lại một chút, trong lòng xuất hiện một suy nghĩ kỳ lạ: Mặc dù mình không nhớ ra được ai, nhưng mấy chuyện này lại nhớ rõ như vậy sao…
Lê Húc thử suy nghĩ về một vài câu hỏi, sau đó đưa ra câu trả lời: Tôi tên là Lê Húc, năm nay 23 tuổi, cao 178cm… Nghề nghiệp của tôi là gì? Không nhớ rõ nữa…
Nghĩ đến đây, đầu của Lê Húc hơi đau nhức. Đúng lúc này, Tang Trạch làm bữa sáng xong và gọi anh vào ăn, anh lập tức đặt điện thoại di động xuống, vui vẻ đi qua đó.
Tang Trạch nắm rõ sở thích ăn uống của Lê Húc trong lòng bàn tay, Lê Húc không thích ăn sáng quá sớm. Sau khi ngồi ăn sáng với Tang Trạch xong, anh đã sớm ném hết những câu hỏi mà mình muốn hỏi trước đó ra sau đầu.
Tang Trạch quả là người bạn trai ba tốt, không chỉ nấu ăn ngon mà hắn còn chọn được rất nhiều bộ quần áo hợp với Lê Húc để anh mặc ra ngoài vào ngày hôm nay.
Lê Húc vừa mặc quần áo xong, đã bị Tang Trạch ôm, sau đó hôn một cái. “A Húc đẹp quá đi.”
Lê Húc đỏ mặt, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai gần trong gang tấc của Tang Trạch, đặc biệt chú ý chính là sống mũi của Tang Trạch có một nuốt ruồi đen nho nhỏ, cực kỳ đẹp mắt. Lê Húc nói lắp: “Anh, anh cũng rất đẹp.”
Tang Trạch nở một nụ cười, hơi thở của hắn phả vào mặt của Lê Húc, cánh môi chạm nhẹ lên gò má của Lê Húc. “Chúng ta đi ra ngoài thôi.”
Lê Húc vốn tưởng rằng công viên giải trí vào dịp Tết Thiếu nhi sẽ có rất nhiều người, nhưng Tang Trạch đưa anh đến một nơi khá vắng vẻ.
Tang Trạch nắm lấy tay của anh, khoé môi mang theo ý cười. “Vì anh muốn đưa em đến đây, nên anh đã báo trước người ở đây để hạn chế vé."
Trong lòng Lê Húc “Ồ” lên một tiếng, nghĩ thầm, hoá ra Tang Trạch là một tổng tài bá đạo? Anh tò mò: “Tang Trạch, anh làm nghề gì vậy?”
Tang Trạch chớp mắt, “Anh làm việc trong công ty của gia đình.”
Phú nhị đại a…
Lê Húc lại hỏi: “Còn em thì sao, em đang làm gì?”
Lúc này, Tang Trạch dừng lại một lúc, sau đó mới mở miệng nói. “Sau khi tốt nghiệp em liền ngã bệnh, vậy nên không đi làm.”
Vừa nghe được câu trả lời, trong lòng Lê Húc cảm thấy hơi thất vọng. Nhưng sau khi nghĩ lại, anh cảm thấy rất có lý: Anh mắc căn bệnh kỳ quá như vậy thì làm sao có thể làm việc được nữa…
Tang Trạch như cảm nhận được sự buồn bực của Lê Húc, anh nắm tay Lê Húc, đi về phía trước. “Chúng ta đi chơi đi, không phải em thích đến công viên giải trí nhất hay sao?”
Tinh thần của Lê Húc lên cao: “Được!”
Cả hai đã dành cả ngày chơi đùa trong công viên giải trí, cuối cùng chờ vòng đu quay lên cao nhất, sau đó hôn môi.
Một ngày trôi qua, mối quan hệ giữa Lê Húc và Tang Trạch đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều, không còn cảm giác xa lạ do chứng bệnh mất trí nhớ gây ra nữa.
Buổi tối, Tang Trạch tiễn Lê Húc về nhà. Khi hai người đứng trước cửa, anh hôn lên trán Lê Húc. “Ngày mai gặp.”
Lê Húc có hơi luyến tiếc, anh kéo ống tay áo của Tang Trạch. “Ngày mai… Em sẽ quên anh hay không?”
Tang Trạch nở một nụ cười dịu dàng, “Không sao cả, chỉ cần anh nhớ là được.” Anh vuốt ve sườn mặt của Lê Húc, ánh mắt mềm mại như nước. “Nếu em quên, anh sẽ luôn ghi nhớ thay em. A Húc, anh yêu em.”
Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, Lê Húc đang nằm trên giường, lại ngồi dậy. Anh mở máy tính xách tay của mình ra, sau đó tạo một tài liệu mới có tên là nhật ký, viết ra chi tiết tất cả những trải nghiệm của anh trong ngày hôm nay.
Hehe… Nếu làm như vậy thì mai mốt dù có quên, mở máy tính ra cũng sẽ nhớ lại ngay!
Để bản thân không quên mất nhật ký ở trên máy tính, anh còn viết riêng một tờ giấy nhớ để dán lên đầu giường: Nhớ đọc nhật ký trên máy tính.
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Lê Húc mới chui vào trong chăn, mỉm cười nhắm mắt lại: Hy vọng sáng mai có thể gặp được Tang Trạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.