Mỗi Lần Mất Trí Nhớ Đều Có Bạn Trai Mới
Chương 23:
Ngã Gia A Đãi Manh Manh Đát
06/02/2024
Thời điểm Tang Trạch tỉnh dậy, hắn phát hiện mình đã bị trói vào ghế, nhưng khi nhìn thấy người ngồi trước mặt mình là Lê Húc, hắn lại bật cười.
Nhìn thấy hắn cười khẽ một tiếng như vậy, Lê Húc lại càng cảm thấy Tang Trạch là người không thể nói lý, anh không nhịn được mà mở miệng nói. “Có phải đầu óc anh có vấn đề rồi không?”
Tiếng cười của Tang Trạch dừng lại, hắn nhìn Lê Húc bằng ánh mắt đầy nghi ngờ. “Anh sao?” Hắn dịu dàng nhìn Lê Húc, “Sao có thể như vậy được? A Húc, anh rất yêu em.”
Lê Húc mím môi không biết nên nói gì, một lát sau, anh dơ điện thoại của Tang Trạch lên trước mặt hắn, sau đó lắc qua lắc lại. “Mật khẩu là gì?”
Ánh mắt của Tang Trạch xẹt qua màn hình điện thoại, sau đó lại dừng lại trên khuôn mặt của Lê Húc. “Em không thích anh sao? Có phải em rất thích anh đúng không? Nếu không tại sao em lại đi theo anh vào phòng ngủ trong trạng thái tỉnh táo như vậy? Lúc nãy là anh thất sách, anh không nên lãng phí thời gian để nói những điều vô nghĩa đó với em làm gì.”
Lê Húc không còn kiên nhẫn nữa, “Mật khẩu là gì?”
Tang Trạch lại hỏi lại anh, “Em không thích anh sao? Rõ ràng em thích anh như vậy.”
Lê Húc cảm thấy chuyện mình lại hơi vô nghĩa, “Tôi không hề nhớ ra anh là ai, tại sao tôi lại phải thích anh?”
Vẻ mặt của Tang Trạch chợt thay đổi, khác xa với biểu cảm dịu dàng nhẹ nhàng trước đó. Lê Húc bị dọa sợ đến mức suýt chút nữa đứng bật dậy khỏi ghế, nhưng anh lập tức nghĩ đến chuyện Tang Trạch vẫn đang bị trói lại trên ghế, nên động tác đứng dậy của anh cũng ngừng lại.
Biểu cảm trên mặt Tang Trạch khiến người khác cảm thấy kinh hãi, “Em đã quên rồi sao? Em đã nói em yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chỉ cần nhìn thấy anh, em sẽ thích anh ngay, không phải sao?”
Lê Húc chợt cảm thấy cuộc đối thoại giữa hai người không thể tiếp tục được nữa, anh và Tang Trạch quả thực là ông nói gà bà nói vịt, không có cách nào nói chuyện tử tế được. Lê Húc cảm thấy hơi bực bội, anh liếm đôi môi khô khốc của mình. “Rốt cuộc là anh muốn làm cái quái gì? Anh có biết anh, anh quay trộm người khác là phạm pháp không hả?”
Tang Trạch như không nghe thấy, “Tại sao em lại không nói thích anh?”
Lê Húc đứng dậy, túm chặt cổ áo của Tang Trạch, hốc mắt đỏ lên. “Rốt cuộc anh là ai? Anh đúng là một tên điên! Tên biến thái! Có chó mới thích anh!” Vì quá kích động mà Lê Húc thở hổn hển mấy cái, anh buông lỏng cổ áo của Tang Trạch ra, suy sụp đến mức ngồi lại xuống ghế, giọng nói cũng trở nên uể oải. “Tại sao anh lại muốn làm như vậy đối với tôi? Rốt cuộc mấy người đang muốn làm gì?”
Môi của Tang Trạch mấp máy, trên mặt đã không còn biểu cảm vui vẻ tươi cười như trước đó. Lê Húc ngẩng đầu nhìn hắn, bỗng nhiên anh phát hiện Tang Trạch đang yên lặng rơi nước mắt, những giọt nước mắt giống như viên pha lê lăn xuống gò má, chầm chậm mà yên ắng.
Lê Húc đứng dậy, ghế dựa đổ xuống đất vang lên một tiếng “Rầm”, anh lui về phía sau một bước, vừa hoảng sợ lại vừa kinh ngạc. “Anh khóc cái gì?”
Lê Húc bị nước mắt của Tang Trạch làm cho chấn động, anh chợt có cảm giác lồng ngực của mình đau thắt lại. Lê Húc chưa bao giờ nghĩ nước mắt của một người lại có thể có sức hút đến vậy, thậm chí anh còn bắt đầu suy nghĩ đến việc liệu có phải mình đã làm sai điều gì đó hay có gì hiểu lầm không.
Tang Trạch hơi nghiêng đầu, hắn lại hỏi thêm một lần nữa. “Em thật sự không thích anh sao?"
Lúc này, Lê Húc không có phủ nhận một cách chém đinh chặt sắt như trước đó nữa, anh há miệng thở dốc mà không biết nên nói cái gì, trong lòng cảm thấy hơi bất lực: Anh thật sự hết cách trước người đàn ông trước mặt này.
“Nếu em nói em thích anh, anh sẽ tiết lộ cho em biết mật khẩu.”
Lê Húc ngước mắt lên nhìn Tang Trạch, nước mắt trên mặt đối phương đã khô được một nửa, nhìn vô cùng chật vật nhưng lại đẹp không tả nổi, nốt ruồi đen nho nhỏ trên sống mũi làm cho hắn càng thêm u buồn và thần bí.
Đây đúng là một gương mặt vừa tuấn tú lại vừa hấp dẫn.
Lê Húc nhìn chằm chằm khuôn mặt đó một hồi lâu, lát sau, anh chợt mở miệng nói. “Không cần nữa.” Anh ném chiếc điện thoại di động qua một bên, “Nếu anh không muốn nói, vậy quên đi.”
Nghe anh nói như vậy, sắc mặt của Tang Trạch càng tái hơn, cứ như thể hắn mới là người bị bắt nạt.
Lê Húc bước ra khỏi phòng mà không hề nhìn lại, anh nhanh chóng ghi lại thông tin vào cuốn sổ mà mình vừa tìm được ở phòng khách.
[Đừng tin tưởng bất kỳ ai ngoài bản thân mình.
Ngày 4 tháng 6
Ngày nào mày cũng bị mất trí nhớ, vậy nên tạm thời coi hôm nay là ngày đầu tiên trong cuộc sống mới của bạn.
Đừng hoảng sợ, người đàn ông trong phòng khách kia tên là Tang Trạch, những hình ảnh trong phòng làm việc đều là do hắn chụp, đừng lãng phí quá nhiều thời gian để hỏi chuyện từ miệng của hắn, bởi vì hỏi cũng vô nghĩa.
…
Tạm thời chưa cần gọi cho cảnh sát, tao vẫn luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Tận dụng việc giám sát trong phòng làm việc cho tốt, đừng ra ngoài khi không có việc, sẽ bị Thư An Ngọc bắt được, hắn rất nguy hiểm.
Trong phòng bếp vẫn còn nguyên liệu nấu ăn, tự làm cho mình là được, Tang Trạch sẽ không ăn cơm…
Nghĩ cách để biết rõ bản thân mình là ai.]
Nhìn thấy hắn cười khẽ một tiếng như vậy, Lê Húc lại càng cảm thấy Tang Trạch là người không thể nói lý, anh không nhịn được mà mở miệng nói. “Có phải đầu óc anh có vấn đề rồi không?”
Tiếng cười của Tang Trạch dừng lại, hắn nhìn Lê Húc bằng ánh mắt đầy nghi ngờ. “Anh sao?” Hắn dịu dàng nhìn Lê Húc, “Sao có thể như vậy được? A Húc, anh rất yêu em.”
Lê Húc mím môi không biết nên nói gì, một lát sau, anh dơ điện thoại của Tang Trạch lên trước mặt hắn, sau đó lắc qua lắc lại. “Mật khẩu là gì?”
Ánh mắt của Tang Trạch xẹt qua màn hình điện thoại, sau đó lại dừng lại trên khuôn mặt của Lê Húc. “Em không thích anh sao? Có phải em rất thích anh đúng không? Nếu không tại sao em lại đi theo anh vào phòng ngủ trong trạng thái tỉnh táo như vậy? Lúc nãy là anh thất sách, anh không nên lãng phí thời gian để nói những điều vô nghĩa đó với em làm gì.”
Lê Húc không còn kiên nhẫn nữa, “Mật khẩu là gì?”
Tang Trạch lại hỏi lại anh, “Em không thích anh sao? Rõ ràng em thích anh như vậy.”
Lê Húc cảm thấy chuyện mình lại hơi vô nghĩa, “Tôi không hề nhớ ra anh là ai, tại sao tôi lại phải thích anh?”
Vẻ mặt của Tang Trạch chợt thay đổi, khác xa với biểu cảm dịu dàng nhẹ nhàng trước đó. Lê Húc bị dọa sợ đến mức suýt chút nữa đứng bật dậy khỏi ghế, nhưng anh lập tức nghĩ đến chuyện Tang Trạch vẫn đang bị trói lại trên ghế, nên động tác đứng dậy của anh cũng ngừng lại.
Biểu cảm trên mặt Tang Trạch khiến người khác cảm thấy kinh hãi, “Em đã quên rồi sao? Em đã nói em yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chỉ cần nhìn thấy anh, em sẽ thích anh ngay, không phải sao?”
Lê Húc chợt cảm thấy cuộc đối thoại giữa hai người không thể tiếp tục được nữa, anh và Tang Trạch quả thực là ông nói gà bà nói vịt, không có cách nào nói chuyện tử tế được. Lê Húc cảm thấy hơi bực bội, anh liếm đôi môi khô khốc của mình. “Rốt cuộc là anh muốn làm cái quái gì? Anh có biết anh, anh quay trộm người khác là phạm pháp không hả?”
Tang Trạch như không nghe thấy, “Tại sao em lại không nói thích anh?”
Lê Húc đứng dậy, túm chặt cổ áo của Tang Trạch, hốc mắt đỏ lên. “Rốt cuộc anh là ai? Anh đúng là một tên điên! Tên biến thái! Có chó mới thích anh!” Vì quá kích động mà Lê Húc thở hổn hển mấy cái, anh buông lỏng cổ áo của Tang Trạch ra, suy sụp đến mức ngồi lại xuống ghế, giọng nói cũng trở nên uể oải. “Tại sao anh lại muốn làm như vậy đối với tôi? Rốt cuộc mấy người đang muốn làm gì?”
Môi của Tang Trạch mấp máy, trên mặt đã không còn biểu cảm vui vẻ tươi cười như trước đó. Lê Húc ngẩng đầu nhìn hắn, bỗng nhiên anh phát hiện Tang Trạch đang yên lặng rơi nước mắt, những giọt nước mắt giống như viên pha lê lăn xuống gò má, chầm chậm mà yên ắng.
Lê Húc đứng dậy, ghế dựa đổ xuống đất vang lên một tiếng “Rầm”, anh lui về phía sau một bước, vừa hoảng sợ lại vừa kinh ngạc. “Anh khóc cái gì?”
Lê Húc bị nước mắt của Tang Trạch làm cho chấn động, anh chợt có cảm giác lồng ngực của mình đau thắt lại. Lê Húc chưa bao giờ nghĩ nước mắt của một người lại có thể có sức hút đến vậy, thậm chí anh còn bắt đầu suy nghĩ đến việc liệu có phải mình đã làm sai điều gì đó hay có gì hiểu lầm không.
Tang Trạch hơi nghiêng đầu, hắn lại hỏi thêm một lần nữa. “Em thật sự không thích anh sao?"
Lúc này, Lê Húc không có phủ nhận một cách chém đinh chặt sắt như trước đó nữa, anh há miệng thở dốc mà không biết nên nói cái gì, trong lòng cảm thấy hơi bất lực: Anh thật sự hết cách trước người đàn ông trước mặt này.
“Nếu em nói em thích anh, anh sẽ tiết lộ cho em biết mật khẩu.”
Lê Húc ngước mắt lên nhìn Tang Trạch, nước mắt trên mặt đối phương đã khô được một nửa, nhìn vô cùng chật vật nhưng lại đẹp không tả nổi, nốt ruồi đen nho nhỏ trên sống mũi làm cho hắn càng thêm u buồn và thần bí.
Đây đúng là một gương mặt vừa tuấn tú lại vừa hấp dẫn.
Lê Húc nhìn chằm chằm khuôn mặt đó một hồi lâu, lát sau, anh chợt mở miệng nói. “Không cần nữa.” Anh ném chiếc điện thoại di động qua một bên, “Nếu anh không muốn nói, vậy quên đi.”
Nghe anh nói như vậy, sắc mặt của Tang Trạch càng tái hơn, cứ như thể hắn mới là người bị bắt nạt.
Lê Húc bước ra khỏi phòng mà không hề nhìn lại, anh nhanh chóng ghi lại thông tin vào cuốn sổ mà mình vừa tìm được ở phòng khách.
[Đừng tin tưởng bất kỳ ai ngoài bản thân mình.
Ngày 4 tháng 6
Ngày nào mày cũng bị mất trí nhớ, vậy nên tạm thời coi hôm nay là ngày đầu tiên trong cuộc sống mới của bạn.
Đừng hoảng sợ, người đàn ông trong phòng khách kia tên là Tang Trạch, những hình ảnh trong phòng làm việc đều là do hắn chụp, đừng lãng phí quá nhiều thời gian để hỏi chuyện từ miệng của hắn, bởi vì hỏi cũng vô nghĩa.
…
Tạm thời chưa cần gọi cho cảnh sát, tao vẫn luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Tận dụng việc giám sát trong phòng làm việc cho tốt, đừng ra ngoài khi không có việc, sẽ bị Thư An Ngọc bắt được, hắn rất nguy hiểm.
Trong phòng bếp vẫn còn nguyên liệu nấu ăn, tự làm cho mình là được, Tang Trạch sẽ không ăn cơm…
Nghĩ cách để biết rõ bản thân mình là ai.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.