Mỗi Lần Mất Trí Nhớ Đều Có Bạn Trai Mới
Chương 37:
Ngã Gia A Đãi Manh Manh Đát
06/02/2024
Thư An Ngọc từ tốn giải thích cho anh hiểu, “Hắn là một kẻ cuồng theo dõi, rất nguy hiểm. Anh đoán khả năng cao hắn bị mắc chứng hoang tưởng, hắn vẫn luôn ảo tưởng mình là đối tượng ngoại tình cùng với em, hắn luôn tới quấy rối làm phiền đến em. Lưu Tiếu Trúc là bạn học cùng lớp đại học với em, Tang Trạch luôn đăng mấy bài viết lung tung rối loạn ở trong vòng bạn bè của hắn, nên có lẽ cô ấy hiểu lầm mối quan hệ giữa em và Tang Trạch.” Thư An Ngọc nhíu mày, có hơi khó chịu. “Loại người như Tang Trạch thật sự rất đáng ghét.”
Một lúc lâu sau, Thư An Ngọc mới mở miệng nói. “À, thì ra là như vậy.” Anh quan sát biểu cảm trên mặt Thư An Ngọc, “Em còn tưởng em đã ngoại tình thật.”
Thư An Ngọc lộ ra vẻ kinh ngạc, “Sao có thể chứ?” Hắn nắm lấy tay của Lê Húc, sau đó nở một nụ cười thẹn thùng. “Bà xã à, chúng ta rất hạnh phúc đó nha.”
Lê Húc cố gắng khống chế cảm giác khó chịu để không hất tay của hắn ra, anh không ngừng an ủi bản thân mình phải bình tĩnh lại: Hôm nay anh không bị mất trí nhớ, anh nhất định sẽ nghĩ ra cách, anh nhất định có thể…
Lê Húc nhìn về phía Thư An Ngọc, “Anh đối xử với em rất tốt, anh có thể kể cho em nghe về lịch sử tình yêu của chúng ta được không? Em rất tò mò về chuyện này."
Thư An Ngọc mỉm cười, “Đương nhiên là được rồi. Không phải trước đó anh đã nói rồi sao, anh và em quen biết nhau từ khi còn nhỏ, đương nhiên tới thời điểm thích hợp thì ở bên nhau và tiến tới hôn nhân thôi. Khi còn nhỏ, em rất thích bám đuôi anh, chúng ta đã ngủ cùng một giường đến khi chúng ta lên cấp ba. Trường cấp ba của em yêu cầu phải trọ lại ở trường, lúc nghe tin phải rời xa anh, em còn hờn dỗi một trận nữa mà.”
Lê Húc không nghe được bất kỳ thông tin quan trọng nào: "... Sau đó thì sao?"
“Hả?” Thư An Ngọc nhìn Lê Húc, “Khi em vào đại học thì anh phải đi nghĩa vụ quân sự, sau khi em quay về thì…” Thư An Ngọc chợt dừng lại một chút, “Sau khi trở về, sau khi trở về thì chúng ta đã chính thức yêu nhau.”
Lê Húc nhận ra có gì đó không đúng, “Ừm… Vậy anh trở về từ bao giờ vậy?”
Thư An Ngọc mở miệng nói, “Năm ngoái.”
Lê Húc tính thời gian: Sợ là sau khi Thư An Ngọc trở về hắn đã phát hiện anh và Tang Trạch đang yêu đương qua lại với nhau… Chẳng lẽ anh đã lừa gạt Thư An Ngọc để yêu đương hay sao?
Lê Húc chợt nghĩ tới điểm mấu chốt, “Mẹ của em đâu rồi? Hôm nay chúng ta đi gặp mẹ ta được không anh?"
Thư An Ngọc yên lặng không nói, một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng. “Mẹ của em… Đã qua đời cách đây không lâu."
Lê Húc sững sờ, anh chợt cảm thấy ngực của mình rất đau, anh vô thức đưa tay ôm lấy ngực của mình, ngẩn ngơ nói. “Đã qua đời rồi sao?”
Thư An Ngọc mở miệng định nói cái gì đó, nhưng Lê Húc đột nhiên cắt ngang lời hắn. “Ô, em biết rồi.”Anh quay đầu sang một bên, đầu óc trở nên trống rỗng.
Lê Húc chợt cảm thấy rất cô đơn.
Thư An Ngọc im lặng ngồi một bên, không nói câu gì cả.
Lê Húc chậm rãi quay đầu lại, anh nhìn thấy hàng mi của Thư An Ngọc rung động một chút. “Cuộc hôn nhân của chúng ta thật sự rất hoà hợp hay sao?”
Thư An Ngọc đối diện với tầm mắt của Lê Húc, hắn há miệng thở dốc. “Đương nhiên rồi.” Đột nhiên, Thư An Ngọc đứng dậy, né tránh ánh mắt của Lê Húc. “Em nghỉ ngơi một lát đi, anh đi rửa bát.”
Dường như Thư An Ngọc đang sợ Lê Húc tiếp tục hỏi hắn những câu hỏi liên quan đến vấn đề này, vậy nên hắn nhanh chóng thu dọn bát đũa và rời khỏi bàn ăn.
Lê Húc cau mày nhìn theo bóng dáng của Thư An Ngọc, anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thư An Ngọc đang rửa bát trong phòng bếp, một lát sau, anh nhanh chóng đứng dậy trở về phòng ngủ.
Lê Húc không khoá cửa phòng ngủ, mà anh mang cuốn nhật ký vào trong phòng tắm, sau đó khoá cửa phòng tắm lại. Anh viết thật sự rất nhanh, tóm tắt ngắn gọi lại những gì đã xảy ra vào ngày hôm qua, sau đó anh nhanh chóng chạy ra ngoài, giấu cuốn nhật ký vào dưới gầm tủ.
Làm xong chuyện quan trọng nhất này, Lê Húc mới bắt đầu lục soát căn biệt thự xa lạ này. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy phòng làm việc của Thư An Ngọc trên lầu hai.
Hoá ra Thư An Ngọc là một nghệ nhân điêu khắc gỗ, anh thật sự không thể ngờ được chuyện này.
Nhưng đây cũng không phải vấn đề gì quá quan trọng, Lê Húc nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Thư An Ngọc và tìm kiếm những căn phòng khác. Phòng dành cho khách không có ai ở, cũng không có người nào tới dọn dẹp, trong thư phòng gọn gàng sạch sẽ, không có gì bất thường cả.
Lê Húc chạy nhanh đến mức mồ hôi nhễ nhại, anh vừa lục soát xong lầu hai liền vội vàng lao xuống lầu một.
Thư An Ngọc vừa rửa bát xong, hắn đi ra khỏi phòng bếp. Khi nhìn thấy dáng vẻ vội vội vàng vàng của Lê Húc, hắn không nhịn được mà bật cười. “Bà xã à, em đang làm gì vây?”
Lê Húc mím môi, anh cố gắng hết sức để không lộ ra dấu vết gì cả. “Em thấy hơi chán nên mới đi xung quanh xem thử. Anh muốn ra ngoài mua đồ ăn sao?”
Thư An Ngọc “ừm” một tiếng, hắn mỉm cười nhìn Lê Húc. “Em có muốn đi cùng với anh không? Để xem em muốn ăn cái gì.”
Lê Húc cố gắng khống chế biểu cảm của mình, “... Tâm trạng của em không tốt, em thật sự không muốn đi."
Nụ cười trên mặt Thư An Ngọc nhạt dần, “Phải không?” Dường như hắn đã hiểu lầm chuyện gì đã, “Xin lỗi em, chuyện của mẹ, anh… Vậy em cứ ở lại trong nhà đi. Anh đi ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ quay lại.”
Lê Húc không ngờ Thư An Ngọc lại dễ nói chuyện như vậy, sau khi Thư An Ngọc lái xe rời đi, anh vẫn còn cảm thấy vừa kinh ngạc lại vừa nghi ngờ: Thư An Ngọc cứ đi như vậy sao? Hắn tin tưởng anh đến vậy à?
Lê Húc nghi thần nghi quỷ, sau khi Thư An Ngọc rời đi được mười phút, anh mới tin rằng Thư An Ngọc đã thật sự rời đi. Anh bị Thư An Ngọc lừa gạt đến nỗi suốt ngày nghi ngờ lung tung, hiện giờ lại một mình ở trong biệt thự, khiến anh càng cảm thấy hoảng sợ hơn. Nhưng Lê Húc nhanh chóng nhận ra mình đã hết thời gian, anh lập tức đi vòng quanh tầng một tìm kiếm.
Lê Húc không nghĩ đến việc chạy trốn ngay bây giờ, trên người anh không có điện thoại di động cũng chẳng có tiền, vậy anh có thể chạy đi đâu? Việc cấp bách bây giờ là phải tìm được Tang Trạch và Phúc Phi Tinh, xác nhận xem bọn họ có an toàn hay không.
Lê Húc tìm xung quanh lầu một giống như ruồi nhặng không đầu, anh càng ngày càng sốt ruột khi phát hiện ra mình không hề tìm được manh mối gì cả, thậm chí thời điểm vào phòng bếp tìm kiếm, anh còn không cẩn thận đánh rơi một cái đĩa.
Căn biệt thự mà Thư An Ngọc dẫn anh đến thật sự chỉ là một nơi ở bình thường.
Lê Húc không tìm được bất kỳ thứ gì, anh ngồi trên sô pha trong phòng khách, cảm thấy cả người mệt mỏi đến rã rời. Anh cố tưởng tượng mình là Thư An Ngọc: Nếu anh là Thư An Ngọc, anh sẽ giấu Tang Trạch và Trúc Phi Tinh ở đâu… Anh sẽ đặt bọn họ vào chỗ nào? Đâu là nơi mà chỉ có Thư An Ngọc mới biết?
Lê Húc chợt nghĩ đến phòng làm việc của Thư An Ngọc ở lầu hai.
Anh đi vào phòng làm việc của Thư An Ngọc, sau một tấm gỗ lớn, anh tìm thấy một cánh cửa đang bị khoá.
Một lúc lâu sau, Thư An Ngọc mới mở miệng nói. “À, thì ra là như vậy.” Anh quan sát biểu cảm trên mặt Thư An Ngọc, “Em còn tưởng em đã ngoại tình thật.”
Thư An Ngọc lộ ra vẻ kinh ngạc, “Sao có thể chứ?” Hắn nắm lấy tay của Lê Húc, sau đó nở một nụ cười thẹn thùng. “Bà xã à, chúng ta rất hạnh phúc đó nha.”
Lê Húc cố gắng khống chế cảm giác khó chịu để không hất tay của hắn ra, anh không ngừng an ủi bản thân mình phải bình tĩnh lại: Hôm nay anh không bị mất trí nhớ, anh nhất định sẽ nghĩ ra cách, anh nhất định có thể…
Lê Húc nhìn về phía Thư An Ngọc, “Anh đối xử với em rất tốt, anh có thể kể cho em nghe về lịch sử tình yêu của chúng ta được không? Em rất tò mò về chuyện này."
Thư An Ngọc mỉm cười, “Đương nhiên là được rồi. Không phải trước đó anh đã nói rồi sao, anh và em quen biết nhau từ khi còn nhỏ, đương nhiên tới thời điểm thích hợp thì ở bên nhau và tiến tới hôn nhân thôi. Khi còn nhỏ, em rất thích bám đuôi anh, chúng ta đã ngủ cùng một giường đến khi chúng ta lên cấp ba. Trường cấp ba của em yêu cầu phải trọ lại ở trường, lúc nghe tin phải rời xa anh, em còn hờn dỗi một trận nữa mà.”
Lê Húc không nghe được bất kỳ thông tin quan trọng nào: "... Sau đó thì sao?"
“Hả?” Thư An Ngọc nhìn Lê Húc, “Khi em vào đại học thì anh phải đi nghĩa vụ quân sự, sau khi em quay về thì…” Thư An Ngọc chợt dừng lại một chút, “Sau khi trở về, sau khi trở về thì chúng ta đã chính thức yêu nhau.”
Lê Húc nhận ra có gì đó không đúng, “Ừm… Vậy anh trở về từ bao giờ vậy?”
Thư An Ngọc mở miệng nói, “Năm ngoái.”
Lê Húc tính thời gian: Sợ là sau khi Thư An Ngọc trở về hắn đã phát hiện anh và Tang Trạch đang yêu đương qua lại với nhau… Chẳng lẽ anh đã lừa gạt Thư An Ngọc để yêu đương hay sao?
Lê Húc chợt nghĩ tới điểm mấu chốt, “Mẹ của em đâu rồi? Hôm nay chúng ta đi gặp mẹ ta được không anh?"
Thư An Ngọc yên lặng không nói, một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng. “Mẹ của em… Đã qua đời cách đây không lâu."
Lê Húc sững sờ, anh chợt cảm thấy ngực của mình rất đau, anh vô thức đưa tay ôm lấy ngực của mình, ngẩn ngơ nói. “Đã qua đời rồi sao?”
Thư An Ngọc mở miệng định nói cái gì đó, nhưng Lê Húc đột nhiên cắt ngang lời hắn. “Ô, em biết rồi.”Anh quay đầu sang một bên, đầu óc trở nên trống rỗng.
Lê Húc chợt cảm thấy rất cô đơn.
Thư An Ngọc im lặng ngồi một bên, không nói câu gì cả.
Lê Húc chậm rãi quay đầu lại, anh nhìn thấy hàng mi của Thư An Ngọc rung động một chút. “Cuộc hôn nhân của chúng ta thật sự rất hoà hợp hay sao?”
Thư An Ngọc đối diện với tầm mắt của Lê Húc, hắn há miệng thở dốc. “Đương nhiên rồi.” Đột nhiên, Thư An Ngọc đứng dậy, né tránh ánh mắt của Lê Húc. “Em nghỉ ngơi một lát đi, anh đi rửa bát.”
Dường như Thư An Ngọc đang sợ Lê Húc tiếp tục hỏi hắn những câu hỏi liên quan đến vấn đề này, vậy nên hắn nhanh chóng thu dọn bát đũa và rời khỏi bàn ăn.
Lê Húc cau mày nhìn theo bóng dáng của Thư An Ngọc, anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thư An Ngọc đang rửa bát trong phòng bếp, một lát sau, anh nhanh chóng đứng dậy trở về phòng ngủ.
Lê Húc không khoá cửa phòng ngủ, mà anh mang cuốn nhật ký vào trong phòng tắm, sau đó khoá cửa phòng tắm lại. Anh viết thật sự rất nhanh, tóm tắt ngắn gọi lại những gì đã xảy ra vào ngày hôm qua, sau đó anh nhanh chóng chạy ra ngoài, giấu cuốn nhật ký vào dưới gầm tủ.
Làm xong chuyện quan trọng nhất này, Lê Húc mới bắt đầu lục soát căn biệt thự xa lạ này. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy phòng làm việc của Thư An Ngọc trên lầu hai.
Hoá ra Thư An Ngọc là một nghệ nhân điêu khắc gỗ, anh thật sự không thể ngờ được chuyện này.
Nhưng đây cũng không phải vấn đề gì quá quan trọng, Lê Húc nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Thư An Ngọc và tìm kiếm những căn phòng khác. Phòng dành cho khách không có ai ở, cũng không có người nào tới dọn dẹp, trong thư phòng gọn gàng sạch sẽ, không có gì bất thường cả.
Lê Húc chạy nhanh đến mức mồ hôi nhễ nhại, anh vừa lục soát xong lầu hai liền vội vàng lao xuống lầu một.
Thư An Ngọc vừa rửa bát xong, hắn đi ra khỏi phòng bếp. Khi nhìn thấy dáng vẻ vội vội vàng vàng của Lê Húc, hắn không nhịn được mà bật cười. “Bà xã à, em đang làm gì vây?”
Lê Húc mím môi, anh cố gắng hết sức để không lộ ra dấu vết gì cả. “Em thấy hơi chán nên mới đi xung quanh xem thử. Anh muốn ra ngoài mua đồ ăn sao?”
Thư An Ngọc “ừm” một tiếng, hắn mỉm cười nhìn Lê Húc. “Em có muốn đi cùng với anh không? Để xem em muốn ăn cái gì.”
Lê Húc cố gắng khống chế biểu cảm của mình, “... Tâm trạng của em không tốt, em thật sự không muốn đi."
Nụ cười trên mặt Thư An Ngọc nhạt dần, “Phải không?” Dường như hắn đã hiểu lầm chuyện gì đã, “Xin lỗi em, chuyện của mẹ, anh… Vậy em cứ ở lại trong nhà đi. Anh đi ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ quay lại.”
Lê Húc không ngờ Thư An Ngọc lại dễ nói chuyện như vậy, sau khi Thư An Ngọc lái xe rời đi, anh vẫn còn cảm thấy vừa kinh ngạc lại vừa nghi ngờ: Thư An Ngọc cứ đi như vậy sao? Hắn tin tưởng anh đến vậy à?
Lê Húc nghi thần nghi quỷ, sau khi Thư An Ngọc rời đi được mười phút, anh mới tin rằng Thư An Ngọc đã thật sự rời đi. Anh bị Thư An Ngọc lừa gạt đến nỗi suốt ngày nghi ngờ lung tung, hiện giờ lại một mình ở trong biệt thự, khiến anh càng cảm thấy hoảng sợ hơn. Nhưng Lê Húc nhanh chóng nhận ra mình đã hết thời gian, anh lập tức đi vòng quanh tầng một tìm kiếm.
Lê Húc không nghĩ đến việc chạy trốn ngay bây giờ, trên người anh không có điện thoại di động cũng chẳng có tiền, vậy anh có thể chạy đi đâu? Việc cấp bách bây giờ là phải tìm được Tang Trạch và Phúc Phi Tinh, xác nhận xem bọn họ có an toàn hay không.
Lê Húc tìm xung quanh lầu một giống như ruồi nhặng không đầu, anh càng ngày càng sốt ruột khi phát hiện ra mình không hề tìm được manh mối gì cả, thậm chí thời điểm vào phòng bếp tìm kiếm, anh còn không cẩn thận đánh rơi một cái đĩa.
Căn biệt thự mà Thư An Ngọc dẫn anh đến thật sự chỉ là một nơi ở bình thường.
Lê Húc không tìm được bất kỳ thứ gì, anh ngồi trên sô pha trong phòng khách, cảm thấy cả người mệt mỏi đến rã rời. Anh cố tưởng tượng mình là Thư An Ngọc: Nếu anh là Thư An Ngọc, anh sẽ giấu Tang Trạch và Trúc Phi Tinh ở đâu… Anh sẽ đặt bọn họ vào chỗ nào? Đâu là nơi mà chỉ có Thư An Ngọc mới biết?
Lê Húc chợt nghĩ đến phòng làm việc của Thư An Ngọc ở lầu hai.
Anh đi vào phòng làm việc của Thư An Ngọc, sau một tấm gỗ lớn, anh tìm thấy một cánh cửa đang bị khoá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.