Mỗi Lần Quay Đầu Đều Nhìn Thấy Tình Địch Đang Cười
Chương 31: Trở lại điểm xuất phát?
Mặc Phong Thần
02/11/2021
Khi bọn họ đến Nguyệt Thượng Cư là sau giờ ngọ, tửu lầu không lớn chỉ
rải rác vài thực khách, mà họ vừa tới đã thu hút sự chú ý của nhiều
người, đặc biệt là Lâm Nhuyễn. Khi ở trên công đường đối mặt kẻ quyền
quý không kiêu ngạo, không nịnh nọt đã để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi
người, thậm chí có người muốn tiến tới nói chuyện nhưng lại sợ những thị vệ đang cầm đao phía sau Lâm Nhuyễn.
Thấy vậy, Lâm Nhuyễn âm thầm thoát khỏi bàn tay của Lâm Diệu đang đặt trên eo mình, sau đó mặt không cảm xúc đi tuần tra tiền sảnh, cậu đi về phía tầng hai theo sự chỉ dẫn của tiểu nhị, tựa như cậu vẫn là Bác đại nhân ở trên công đường nói cười không câu nệ.
Đáng tiếc hình tượng này không đi được hai bước, eo đã bị một cánh tay cường tráng ôm lấy, cả người bị người phía sau cưỡng ép kéo vào trong lòng.
Lâm Diệu ỷ vào chiều cao nhìn xuống Lâm Nhuyễn bị hành động của mình làm cho khó chịu ngẩng đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, "Coi chừng cầu thang."
... Hừ! Cậu không có mù!
Lâm Nhuyễn ngoài cười trong không cười nói: "Làm phiền."
"... Chăm sóc cho em là chuyện ta nên làm." Lâm Diệu ám muội thổi khí bên tai Lâm Nhuyễn, làm cho Lâm Nhuyễn nổi da gà.
Trước mắt đang khổ tâm kinh doanh hình tượng của mình không bị phá hủy, Lâm Nhuyễn vội vàng lôi kéo Lâm Diệu chạy lên lầu hai, cứ ngốc một chỗ lâu như vậy cậu không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Mà Lâm Diệu thực sự rất thích cậu chủ động như vậy, lúc ngồi xuống, hắn còn ngả ngớn nhéo nhéo khuôn mặt của Lâm Nhuyễn, "Vừa rồi chúng ta một đường đi tới, ở đây rồi còn sợ gì nữa."
"Vừa rồi ở trên đường không có nhiều người, còn có thị vệ chống đỡ." Lâm Nhuyễn tức giận tát bay tay của Lâm Diệu, không được tự nhiên liếc nhìn tiểu nhị đứng ở bên cạnh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, phân phó nói, "Mang mấy món ăn nổi tiếng của tiệm ngươi lên đi."
"Vâng, đồ ăn sẽ tới ngay." Tiểu nhị rất có mắt cúi đầu rời đi, hoàn toàn không dám nhìn người bị kéo xuống mặt.
Tâm trạng Lâm Diệu không vui đặt tay lên tay Lâm Nhuyễn, bị đối phương tránh ra, sắc mặt càng đen hơn, "Em để ý người khác biết chuyện của chúng ta?"
"Ta không bận tâm chuyện này..." Lâm Nhuyễn lợi dụng lúc không có ai nhìn qua, dùng đầu ngón tay vẽ xoắn ốc trong lòng bàn tay Lâm Diệu, sau đó lúc đối phương buộc chặt lại rút về, nghiêm túc nói, "Nhưng bây giờ ta là quan. Ở bên ngoài phải kiềm chế bản thân, duy trì hình ảnh cương trực công chính của mình, để mọi người kính yêu ta, sùng bái ta."
Lý do này khiến Lâm Diệu khẽ cười một tiếng, nhanh chóng vươn tay bắt lấy Lâm Nhuyễn, sau đó nắm lấy bàn tay non mịn bao bọc trong lòng bàn tay mình, đặt lên môi hôn một cái, "Nhưng mà nam nhân nhà em không vui thì làm sao bây giờ."
Nhìn thấy đồ ăn lần lượt được bưng đi lên cầu thang, bàn tay chân thật đáng tin vẫn đang nắm chặt lấy tay Lâm Nhuyễn, khuôn mặt muốn cười như không cười nhìn phản ứng đối phương. Nếu Lâm Nhuyễn giãy giụa, không chỉ tiểu nhị cùng những người bưng thức ăn nhìn thấy, thậm chí sẽ thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Rõ ràng Lâm Diệu vẫn nghĩ rằng Lâm Nhuyễn vẫn là con thỏ hắn gặp gỡ ở thế giới đầu tiên, da mặt mỏng lại thích xù lông.
Nhưng hắn không nghĩ tới, bọn họ không chỉ đã làm, so với những chuyện đáng xấu hổ trong quá khứ quả thực không đáng giá nhắc tới được chưa.
Vẻ mặt Lâm Nhuyễn lãnh đạm như không có chuyện gì, nhưng tay lại lôi kéo tay Lâm Diệu đến đũng quần của mình, nhẹ nhàng xoa xoa, "Đêm nay có thể bồi thường cho ngươi cái này."
.......
Hầu kết của Lâm Diệu giật giật nhìn về phía Lâm Nhuyễn, ánh mắt tăm tối không rõ, nhưng bàn tay ở trên vật nóng kia chậm rãi di chuyển. Kể từ khi họ làm chuyện đó, mọi hành động của Lâm Nhuyễn dường như đang câu dẫn hắn, đặc biệt là khi họ ở một mình. Toàn thân cậu phát ra ý vị câu dẫn cứ khiến hắn luôn tưởng mình suy nghĩ nhiều, dù sao người trước đó rõ ràng chỉ hôn một cái là có thể đỏ mặt thật lâu... Kết quả thì ra không phải hắn nghĩ nhiều, mà là Lâm Nhuyễn vẫn luôn trêu chọc hắn!
"Được rồi, ăn cơm đi, sắp chết đói rồi."
Ngay khi Lâm Diệu định nhào lên làm chút gì đó, Lâm Nhuyễn dứt khoát lấy tay Lâm Diệu ra rồi nói, gắp một miếng gà vào chén của mình rồi ăn, hoàn toàn không nhìn ra càn rỡ trước đó.
Miên Miên nằm trên đầu Lâm Nhuyễn vẻ mặt rối rắm nhìn hết thảy mọi chuyện. Nó luôn cảm thấy chủ nhân của nó đã thay đổi rất nhiều, lại dường như không thay đổi gì. Cảm giác như thế này khi chủ nhân ở bên nó hay khác người, nhưng với khi ở bên Lâm Diệu lại dường như mềm mại hơn, mà bây giờ... cả hai dường như từ từ dung hòa?
[Chủ nhân, hành động vừa rồi của ngài không phải chỉ để Lâm Diệu không rối rắm chuyện ngài che giấu chứ.]
Lâm Nghiễn kẹp một miếng thịt heo vào trong miệng, hơi hơi có chút bất mãn càu nhàu, [Vừa có thể bảo tồn hình tượng của ta, lại có thể làm Lâm Diệu không nhúng tay vào chuyện này, có gì không tốt, nhương ngoại an nội.]
Trong nháy mắt Miên Miên sùng bái bay tới lơ lửng trước mặt Lâm Nhuyễn, ánh sáng trong mắt nhanh chóng làm cho Lâm Nhuyễn muốn mù mắt, [Chủ nhân, ngài để năng lượng này công lược mục tiêu đi, như vậy chúng ta sẽ luôn thắng ~~]
Nghe vậy Lâm Nhuyễn dừng đũa sau đó quay đầu lại nhìn Lâm Diệu bên cạnh, chìm vào suy nghĩ.
.........
"Sao vậy." Vừa lúc Lâm Diệu đang ăn thịt viên, thấy Lâm Nhuyễn ngơ ngác nhìn mình nên theo thói quen đem miếng thịt đã ăn một nửa chuyển hướng đút vào miệng Lâm Nhuyễn.
"..." Lâm Nhuyễn trừng mắt nhìn hắn, sau khi nuốt xuống thịt viên liền hỏi tội: "Thiết lập của ngươi là tình địch của ta đúng không."
Lâm Diệu suy nghĩ một chút, hình như cũng mới nhớ tới nhiệm vụ của mình, "Nhưng nhìn theo hướng đi này, chúng ta giống như tình nhân hơn là tình địch."
"... Bởi vì như vậy tương đối có tính khiêu chiến?" Sau khi được xác nhận, Lâm Nhuyễn nghĩ tới một ít chuyện. Rõ ràng là tình địch, chính chủ thì không theo đuổi, cố tình tới đùa giỡn đối thủ, hạ thấp giá trị tình cảm của hai người trong lòng chính chủ, cuối cùng tranh giành ai có thể thắng với số điểm thấp. Đây là loại mạch não gì.
Lâm Diệu nhún vai, tỏ vẻ bất lực, "Ai kêu so với mục tiêu công lược em còn ngon miệng hơn, lúc nhìn người khác thì trong đầu luôn nghĩ cách làm sao để đẩy ngã em."
Những lời âu yếm không đứng đắn này làm cho mặt Lâm Nhuyễn nóng bừng, nhưng cậu không phải dễ lừa gạt như vậy, "Tại sao ta phải làm theo ý tưởng của ngươi, bắt đầu từ ngày mai, từng người công lược mục tiêu."
Lâm Diệu nhéo nhéo mặt Lâm Nhuyễn, giúp đối phương nhớ lại chuyện đã xảy ra trước đó, "Tối hôm trước chúng ta lên giường, hôm sau lại bị Từ Hạo bắt gặp."
Lâm Nhuyễn hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
"... Tối hôm qua chúng ta cũng lên giường, lúc em ở trên giường dâm đãng bao nhiêu thì sáng nay ta cũng nói cho Từ Hạo nghe qua." Lâm Diệu cúi đầu, gắp một miếng xương sườn đưa tới bên miệng Lâm Nhuyễn, "Cho nên nói em chỉ có thể đi theo ta."
Lâm Nhuyễn ăn hết miếng sườn, thậm chí còn cắn đầu đũa để Lâm Diệu không rút ra được, hai má hơi phồng lên làm khuôn mặt trái xoan căng ra thành hình dạng bánh bao.
Lâm Nghiêu thú vị dời đũa sang trái, sau đó mặt Lâm Nhuyễn cũng xoay sang trái, dời đũa qua phải, mặt Lâm Nhuyễn cũng xoay sang phải, nhưng ánh mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào hắn, tức giận bất bình, hiển nhiên là rất bất mãn.
Thấy chơi đã đủ rồi, Lâm Diệu dời đũa sang một bên rồi hôn cậu.
Đôi đũa được rút ra thành công, tự nhiên cũng thành công làm mù mắt thực khách + thị vệ ở bên cạnh đang nhìn lén bọn họ.
......
Sau khi hôn xong, Lâm Diệu dùng ngón tay vuốt ve giữa môi Lâm Nhuyễn, đối với Lâm Nhuyễn chịu thua rất hưởng thụ, "Ta vẫn thích dáng vẻ ngoan ngoãn của em."
Lâm Nhuyễn vốn dĩ đang bực mình bỗng nghe xong lời này ánh mắt cậu chuyển động, nghĩ đến chuyện khi bọn họ ở chung thế giới trước, trong khoảng thời gian ngắn đó, cậu xem như bị Lâm Diệu nuôi nhốt, trừ bỏ lên lớp thì cơ hồ cậu phải ngốc ở nhà Lâm Diệu chờ người kia đi làm về, nếu không sẽ bị uy hiếp phát tán ảnh nóng, sau đó vất vả mới một hồi có thể trở về nhà mình, ngày hôm sau bởi vì chuyện lễ hội văn hóa mà cãi nhau, sau đó lại xảy ra tai nạn xe cộ... Khi đến thế giới này, hai người hầu như không có liên quan gì nhau, sau Lâm Diệu theo đuổi tới trực tiếp lên giường, khiến Lâm Nhuyễn quên mất tính cách của đối phương —— bá đạo lại chiếm dục rất mạnh.
Nếu bản thân mình thực sự định làm theo khuôn mẫu hành vi của đối phương... Chẳng lẽ phải quay lại những ngày giống như trước?
Xem ra so với chuyện giường chiếu và những chuyện khác, có vẻ như họ còn cả một chặng đường dài phía trước...
____________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Hehe, thật ra ngả bài cũng không có gì, rốt cuộc ngay từ đầu Lâm Diệu đã theo dõi Nhuyễn Nhuyễn, Nhuyễn Nhuyễn nghĩ đối phương không nói cho cậu biết thân phận thật sự cũng không sao, dù sao cũng là đối thủ, ai sẽ ngu ngốc đi thừa nhận, IQ và EQ của Nhuyễn Nhuyễn nhà ta... IQ vẫn ổn, sẽ không vô cớ gây chuyện, khi gây chuyện không cần lý do... Đa số thời gian đều nghĩ cách lừa người hahahaha, cho nên chỉ có thể thả Lâm Diệu ra thôi.
Thấy vậy, Lâm Nhuyễn âm thầm thoát khỏi bàn tay của Lâm Diệu đang đặt trên eo mình, sau đó mặt không cảm xúc đi tuần tra tiền sảnh, cậu đi về phía tầng hai theo sự chỉ dẫn của tiểu nhị, tựa như cậu vẫn là Bác đại nhân ở trên công đường nói cười không câu nệ.
Đáng tiếc hình tượng này không đi được hai bước, eo đã bị một cánh tay cường tráng ôm lấy, cả người bị người phía sau cưỡng ép kéo vào trong lòng.
Lâm Diệu ỷ vào chiều cao nhìn xuống Lâm Nhuyễn bị hành động của mình làm cho khó chịu ngẩng đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, "Coi chừng cầu thang."
... Hừ! Cậu không có mù!
Lâm Nhuyễn ngoài cười trong không cười nói: "Làm phiền."
"... Chăm sóc cho em là chuyện ta nên làm." Lâm Diệu ám muội thổi khí bên tai Lâm Nhuyễn, làm cho Lâm Nhuyễn nổi da gà.
Trước mắt đang khổ tâm kinh doanh hình tượng của mình không bị phá hủy, Lâm Nhuyễn vội vàng lôi kéo Lâm Diệu chạy lên lầu hai, cứ ngốc một chỗ lâu như vậy cậu không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Mà Lâm Diệu thực sự rất thích cậu chủ động như vậy, lúc ngồi xuống, hắn còn ngả ngớn nhéo nhéo khuôn mặt của Lâm Nhuyễn, "Vừa rồi chúng ta một đường đi tới, ở đây rồi còn sợ gì nữa."
"Vừa rồi ở trên đường không có nhiều người, còn có thị vệ chống đỡ." Lâm Nhuyễn tức giận tát bay tay của Lâm Diệu, không được tự nhiên liếc nhìn tiểu nhị đứng ở bên cạnh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, phân phó nói, "Mang mấy món ăn nổi tiếng của tiệm ngươi lên đi."
"Vâng, đồ ăn sẽ tới ngay." Tiểu nhị rất có mắt cúi đầu rời đi, hoàn toàn không dám nhìn người bị kéo xuống mặt.
Tâm trạng Lâm Diệu không vui đặt tay lên tay Lâm Nhuyễn, bị đối phương tránh ra, sắc mặt càng đen hơn, "Em để ý người khác biết chuyện của chúng ta?"
"Ta không bận tâm chuyện này..." Lâm Nhuyễn lợi dụng lúc không có ai nhìn qua, dùng đầu ngón tay vẽ xoắn ốc trong lòng bàn tay Lâm Diệu, sau đó lúc đối phương buộc chặt lại rút về, nghiêm túc nói, "Nhưng bây giờ ta là quan. Ở bên ngoài phải kiềm chế bản thân, duy trì hình ảnh cương trực công chính của mình, để mọi người kính yêu ta, sùng bái ta."
Lý do này khiến Lâm Diệu khẽ cười một tiếng, nhanh chóng vươn tay bắt lấy Lâm Nhuyễn, sau đó nắm lấy bàn tay non mịn bao bọc trong lòng bàn tay mình, đặt lên môi hôn một cái, "Nhưng mà nam nhân nhà em không vui thì làm sao bây giờ."
Nhìn thấy đồ ăn lần lượt được bưng đi lên cầu thang, bàn tay chân thật đáng tin vẫn đang nắm chặt lấy tay Lâm Nhuyễn, khuôn mặt muốn cười như không cười nhìn phản ứng đối phương. Nếu Lâm Nhuyễn giãy giụa, không chỉ tiểu nhị cùng những người bưng thức ăn nhìn thấy, thậm chí sẽ thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Rõ ràng Lâm Diệu vẫn nghĩ rằng Lâm Nhuyễn vẫn là con thỏ hắn gặp gỡ ở thế giới đầu tiên, da mặt mỏng lại thích xù lông.
Nhưng hắn không nghĩ tới, bọn họ không chỉ đã làm, so với những chuyện đáng xấu hổ trong quá khứ quả thực không đáng giá nhắc tới được chưa.
Vẻ mặt Lâm Nhuyễn lãnh đạm như không có chuyện gì, nhưng tay lại lôi kéo tay Lâm Diệu đến đũng quần của mình, nhẹ nhàng xoa xoa, "Đêm nay có thể bồi thường cho ngươi cái này."
.......
Hầu kết của Lâm Diệu giật giật nhìn về phía Lâm Nhuyễn, ánh mắt tăm tối không rõ, nhưng bàn tay ở trên vật nóng kia chậm rãi di chuyển. Kể từ khi họ làm chuyện đó, mọi hành động của Lâm Nhuyễn dường như đang câu dẫn hắn, đặc biệt là khi họ ở một mình. Toàn thân cậu phát ra ý vị câu dẫn cứ khiến hắn luôn tưởng mình suy nghĩ nhiều, dù sao người trước đó rõ ràng chỉ hôn một cái là có thể đỏ mặt thật lâu... Kết quả thì ra không phải hắn nghĩ nhiều, mà là Lâm Nhuyễn vẫn luôn trêu chọc hắn!
"Được rồi, ăn cơm đi, sắp chết đói rồi."
Ngay khi Lâm Diệu định nhào lên làm chút gì đó, Lâm Nhuyễn dứt khoát lấy tay Lâm Diệu ra rồi nói, gắp một miếng gà vào chén của mình rồi ăn, hoàn toàn không nhìn ra càn rỡ trước đó.
Miên Miên nằm trên đầu Lâm Nhuyễn vẻ mặt rối rắm nhìn hết thảy mọi chuyện. Nó luôn cảm thấy chủ nhân của nó đã thay đổi rất nhiều, lại dường như không thay đổi gì. Cảm giác như thế này khi chủ nhân ở bên nó hay khác người, nhưng với khi ở bên Lâm Diệu lại dường như mềm mại hơn, mà bây giờ... cả hai dường như từ từ dung hòa?
[Chủ nhân, hành động vừa rồi của ngài không phải chỉ để Lâm Diệu không rối rắm chuyện ngài che giấu chứ.]
Lâm Nghiễn kẹp một miếng thịt heo vào trong miệng, hơi hơi có chút bất mãn càu nhàu, [Vừa có thể bảo tồn hình tượng của ta, lại có thể làm Lâm Diệu không nhúng tay vào chuyện này, có gì không tốt, nhương ngoại an nội.]
Trong nháy mắt Miên Miên sùng bái bay tới lơ lửng trước mặt Lâm Nhuyễn, ánh sáng trong mắt nhanh chóng làm cho Lâm Nhuyễn muốn mù mắt, [Chủ nhân, ngài để năng lượng này công lược mục tiêu đi, như vậy chúng ta sẽ luôn thắng ~~]
Nghe vậy Lâm Nhuyễn dừng đũa sau đó quay đầu lại nhìn Lâm Diệu bên cạnh, chìm vào suy nghĩ.
.........
"Sao vậy." Vừa lúc Lâm Diệu đang ăn thịt viên, thấy Lâm Nhuyễn ngơ ngác nhìn mình nên theo thói quen đem miếng thịt đã ăn một nửa chuyển hướng đút vào miệng Lâm Nhuyễn.
"..." Lâm Nhuyễn trừng mắt nhìn hắn, sau khi nuốt xuống thịt viên liền hỏi tội: "Thiết lập của ngươi là tình địch của ta đúng không."
Lâm Diệu suy nghĩ một chút, hình như cũng mới nhớ tới nhiệm vụ của mình, "Nhưng nhìn theo hướng đi này, chúng ta giống như tình nhân hơn là tình địch."
"... Bởi vì như vậy tương đối có tính khiêu chiến?" Sau khi được xác nhận, Lâm Nhuyễn nghĩ tới một ít chuyện. Rõ ràng là tình địch, chính chủ thì không theo đuổi, cố tình tới đùa giỡn đối thủ, hạ thấp giá trị tình cảm của hai người trong lòng chính chủ, cuối cùng tranh giành ai có thể thắng với số điểm thấp. Đây là loại mạch não gì.
Lâm Diệu nhún vai, tỏ vẻ bất lực, "Ai kêu so với mục tiêu công lược em còn ngon miệng hơn, lúc nhìn người khác thì trong đầu luôn nghĩ cách làm sao để đẩy ngã em."
Những lời âu yếm không đứng đắn này làm cho mặt Lâm Nhuyễn nóng bừng, nhưng cậu không phải dễ lừa gạt như vậy, "Tại sao ta phải làm theo ý tưởng của ngươi, bắt đầu từ ngày mai, từng người công lược mục tiêu."
Lâm Diệu nhéo nhéo mặt Lâm Nhuyễn, giúp đối phương nhớ lại chuyện đã xảy ra trước đó, "Tối hôm trước chúng ta lên giường, hôm sau lại bị Từ Hạo bắt gặp."
Lâm Nhuyễn hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
"... Tối hôm qua chúng ta cũng lên giường, lúc em ở trên giường dâm đãng bao nhiêu thì sáng nay ta cũng nói cho Từ Hạo nghe qua." Lâm Diệu cúi đầu, gắp một miếng xương sườn đưa tới bên miệng Lâm Nhuyễn, "Cho nên nói em chỉ có thể đi theo ta."
Lâm Nhuyễn ăn hết miếng sườn, thậm chí còn cắn đầu đũa để Lâm Diệu không rút ra được, hai má hơi phồng lên làm khuôn mặt trái xoan căng ra thành hình dạng bánh bao.
Lâm Nghiêu thú vị dời đũa sang trái, sau đó mặt Lâm Nhuyễn cũng xoay sang trái, dời đũa qua phải, mặt Lâm Nhuyễn cũng xoay sang phải, nhưng ánh mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào hắn, tức giận bất bình, hiển nhiên là rất bất mãn.
Thấy chơi đã đủ rồi, Lâm Diệu dời đũa sang một bên rồi hôn cậu.
Đôi đũa được rút ra thành công, tự nhiên cũng thành công làm mù mắt thực khách + thị vệ ở bên cạnh đang nhìn lén bọn họ.
......
Sau khi hôn xong, Lâm Diệu dùng ngón tay vuốt ve giữa môi Lâm Nhuyễn, đối với Lâm Nhuyễn chịu thua rất hưởng thụ, "Ta vẫn thích dáng vẻ ngoan ngoãn của em."
Lâm Nhuyễn vốn dĩ đang bực mình bỗng nghe xong lời này ánh mắt cậu chuyển động, nghĩ đến chuyện khi bọn họ ở chung thế giới trước, trong khoảng thời gian ngắn đó, cậu xem như bị Lâm Diệu nuôi nhốt, trừ bỏ lên lớp thì cơ hồ cậu phải ngốc ở nhà Lâm Diệu chờ người kia đi làm về, nếu không sẽ bị uy hiếp phát tán ảnh nóng, sau đó vất vả mới một hồi có thể trở về nhà mình, ngày hôm sau bởi vì chuyện lễ hội văn hóa mà cãi nhau, sau đó lại xảy ra tai nạn xe cộ... Khi đến thế giới này, hai người hầu như không có liên quan gì nhau, sau Lâm Diệu theo đuổi tới trực tiếp lên giường, khiến Lâm Nhuyễn quên mất tính cách của đối phương —— bá đạo lại chiếm dục rất mạnh.
Nếu bản thân mình thực sự định làm theo khuôn mẫu hành vi của đối phương... Chẳng lẽ phải quay lại những ngày giống như trước?
Xem ra so với chuyện giường chiếu và những chuyện khác, có vẻ như họ còn cả một chặng đường dài phía trước...
____________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Hehe, thật ra ngả bài cũng không có gì, rốt cuộc ngay từ đầu Lâm Diệu đã theo dõi Nhuyễn Nhuyễn, Nhuyễn Nhuyễn nghĩ đối phương không nói cho cậu biết thân phận thật sự cũng không sao, dù sao cũng là đối thủ, ai sẽ ngu ngốc đi thừa nhận, IQ và EQ của Nhuyễn Nhuyễn nhà ta... IQ vẫn ổn, sẽ không vô cớ gây chuyện, khi gây chuyện không cần lý do... Đa số thời gian đều nghĩ cách lừa người hahahaha, cho nên chỉ có thể thả Lâm Diệu ra thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.