Mỗi Lần Quay Đầu Lại Đều Thấy Thủ Trưởng Chăm Chú Nhìn Ta
Chương 11
Qifu A
07/07/2017
Chương 12: Kéo người cùng đi
Tiệm “Hoa Chúc Dạ” này được coi là một quán tiểu tư sản đồ Trung rất nổi danh ở thành phố, khắp nơi trong phòng đều trang trí đủ mọi loại vật dụng cho hôn lễ kiểu Trung Quốc. Nghe nói rất nhiều đôi trai gái đã quyết định việc sống bên nhau trọn đời ở đây, thậm chí còn có người dứt khoát mở tiệc cưới ở nơi này.
Vừa vào cửa, trên bức tường phù điêu của nhà hàng dán một cặp song hỷ màu đỏ bắt mắt, dưới bức tường phù điêu là một cái bàn gỗ, hai chiếc ghế, trên bàn đặt đủ loại trái cây, còn đặt thêm một cụm nến đỏ, ngược lại tựa như nhà của người cổ đại lúc thành thân trên tivi, chỗ ngồi trong đại sảnh giống của phụ mẫu.
Ta đùa giỡn trêu chọc quản lý: “Chỗ này cũng không tồi, nếu không thì hai ta trực tiếp bái thiên địa ở chỗ này luôn.” (Người nói vô tình, người nghe hữu ý TT)
Mắt quản lý bén như đao bay về phía ta.
Ta vội vàng cúi đầu, không dám lên tiếng nữa. Sao ta lại quên mất: Ở trước mặt ta không phải bạn bè có thể tuỳ ý đùa giỡn, mà là thủ trưởng quyết định việc thăng chức hạ lương của ta. Hơn nữa quản lý có thể mời ta tới chỗ tiểu tư sản thế này ăn cơm cũng thật không dễ dàng, ta sao lại có thể tuỳ tuỳ tiện tiện quên mất sự chênh lệch thân phận giữa đôi ta chứ?
Ta nhắm mắt theo đuôi phía sau quản lý, nhân viên phục vụ dẫn đến một chỗ ngồi trang nhã nhỏ nhỏ. Nhắc tới chỗ ngồi trang nhã này cũng không tồi, một dãy bàn đơn phủ khăn cách nhau dựa vào cửa sổ hiện ra, bên cạnh bàn là hai ghế đẩu. Mà không gian của chỗ ngồi trang nhã này lại được phân cách với đại sảnh bằng một bình phong màu trắng nho nhỏ. Mỗi chỗ ngồi trang nhã đều có một bình phong giống nhau, có in hoa, in chim, còn có in cây trúc. Trên bàn ở chỗ ngồi trang nhã đốt vài cây nến giả màu đỏ, bóng người chiếu lên trên bình phong, hoà làm một thể với bức tranh hoa và chim trên bình phong, cũng thật đúng là giống với ý cảnh “Người hẹn nhau sau lúc hoàng hôn”.
(Nguyên văn “Nhân ước hoàng hôn hậu” (人约黄昏後): Trích trong bài thơ “Sinh Tra Tử” của Âu Dương Tu: “Vào đêm Nguyên tiêu năm ngoái. Cả thành phố đèn hoa rực sáng như ban ngày. Trăng lên đầu ngọn liễu. Người hẹn nhau sau lúc hoàng hôn.”)
Phía dưới bình phong ở chỗ trang nhã của chúng ta có vài khóm mẫu đơn, trên bàn ghế của ta và quản lý cũng vậy, bóng hai người chiếu lên mẫu đơn, thật là như có một chút ý tứ hẹn hò vậy.
Quản lý cũng không hỏi ta ăn gì, tự mình cầm thực đơn chọn qua một lượt, ta nghĩ phỏng chừng thực đơn trên mạng của phiếu mua nhóm là cố định, ta cũng không có ý kiến gì, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh nghe quản lý gọi món ăn. Thế nhưng nghe một hồi xong ta liền thấy ê cả răng, tên món ăn này sao nghe đến ngấy cả người vậy hả?
Rau trộn là “Ánh trăng đại diện lòng tôi”, món chính là “Trọn đời trọn kiếp một đôi”, món nóng là “Người yêu chưa trọn vẹn” “Hiểu rõ trái tim tôi”, súp là “Sao không cất lên bài tình ca”… Cuối cùng chọn xong rồi, quản lý trả thực đơn lại cho nhân viên phục vụ.
“Hai ngài chỉ gọi những món này?” Nhân viên phục vụ nho nhã lễ độ.
“Những món này, những món này.” Liệt kê lại các món đã chọn, răng ta thấy chua muốn rụng.
“Không gọi chút đồ uống sao?” Nhân viên phục vụ lại hỏi.
Ta vội vàng đáp: “Không phải có súp rồi sao!” (Nguyệt: Sa mạc lời, ôxi hoá lời =))))))))
Ai ngờ quản lý trừng ta một cái (sao lại trừng ta), quay đầu qua nói với nhân viên phục vụ: “Cho tôi một ly ‘Nắm chặt tay người’, vị tiên sinh kia thì…” Y nguy hiểm liếc ta một cái: “Cho anh ấy một ly ‘Kéo người cùng đi’ là được.”
Ha? Quản lý ngài muốn ta kéo đi đâu?
Bữa cơm này ta ăn thật thấp thỏm lo sợ, ăn không biết vị gì, vì sao ăn mà cảm thấy bầu không khí có điểm quái dị thế nào đó. Mà quản lý vẫn cứ một bộ dáng biểu cảm như ta nợ y một triệu, gương mặt lạnh như băng, không nói gì hết.
Ta cũng không dám huyên thuyên, chỉ dám cắm đầu ăn. Trong lòng ta kết luận nhất định quản lý thấy tiếc cho phiếu mua nhóm hai người lãng phí ở trên người ta. Với điều kiện và phương tiện của quản lý chúng ta, đừng nói tìm người bồi y đến “Hoa Chúc Dạ”, phỏng chừng tìm người “vào động phòng” cũng có thể xếp hàng đến hai dặm.
Một hồi lâu, quản lý lên tiếng: “Mã Đại…” Quả nhiên là giọng điệu khắt khe như đòi nợ.
Tự y nghẹn trước một hồi, sau đó hô hấp nặng nề, tiếp theo giống như tâm lý đang quyết định điều gì đó trọng đại, sắc mặt thay đổi nhiều lần, phức tạp đến nỗi ta nhìn cũng không hiểu. Lại qua mấy giây, quản lý mở miệng kêu tên ta, nhưng mà lúc này lượt bỏ họ ta.
── “Đại Dũng…”
Ai yô, âm cuối của tiếng gọi kéo dài ra… Hoàn toàn không giống như đang gọi cấp dưới, mà giống như đang gọi tình lang.
“Hả?” Ta run lên, sợ điếng hồn, “Kéo người cùng đi” trong tay vẩy ra không ít. Ngày thường quản lý gọi ta, không phải ra lệnh ta làm cái này cái kia, thì là phê bình ta không làm việc đàng hoàng, dường như mỗi lần gọi ta đều cùng đồng nghĩa với “xui xẻo”. Ta có lúc nào từng nghe được quản lý dùng loại giọng này gọi tên ta chứ? Mềm nhũn như thế, lười biếng, ngọt lịm, tiếng gọi ấm áp, nghe xong ta cũng không biết nên phản ứng thế nào mới tốt.
Vốn ta vẫn cảm thấy tên của mình cực kỳ quê mùa, thế nhưng phát ra từ miệng quản lý, sao lại không giống nhau như thế? Tựa như là trời cực lạnh mà được ngâm vào nước nóng, toàn thân thoải mái phát run lên.
Có thể phản ứng của ta quá ngu xuẩn quá dữ dội, quản lý nhìn chằm chằm đồ uống bị ta vẩy ở trên bàn, vẻ mặt rất ngưng trọng.
“Tôi doạ người đến thế?” Quản lý bỗng nhiên lần nữa khôi phục lại giọng điệu cứng rắn.
“Không phải không phải… Chỉ là có hơi bất thình lình.” Ta vội vàng giải thích, tay run run lấy khăn tay lau đồ uống đổ đầy tay ta: “Quản, quản lý, thanh âm của ngài thật êm tai.” Nhưng cách gọi đó của y ta không có phúc hưởng ah.
Quản lý lại không lên tiếng, ta cũng chỉ có thể ngốc nghếch tiếp tục lau nước trên bàn trên tay.
Có lúc quản lý giống như một cô gái, hoàn toàn khiến người ta đoán không được rốt cuộc y đang suy nghĩ cái gì. Theo quan sát của ta, y rõ ràng không phải là người dễ nổi nóng, nhưng hết lần này tới lần khác lại luôn không rặn nổi một nụ cười với ta. Nhưng nếu y không thích lời nói của ta, vậy thì đừng nên nghĩ mọi cách mang ta đến đây ăn một bữa tình lữ với cái phiếu mua nhóm làm gì.
Ta đặc biệt thế nào, mà y luôn đối với ta sáng nắng chiều mưa như thế? Nếu không nhìn ta chằm chằm cả buổi không mở miệng, nếu không cứ mở miệng lạnh như băng, ta đều sắp bị thái độ của y làm cho hồ đồ rồi!
Ta dùng sức vận động trí óc, vắt hết óc suy nghĩ nguyên nhân dẫn đến thái độ kỳ quái của quản lý đối với ta. Trong lúc nhất thời, một sự im lặng bao trùm chỗ ngồi trang nhã.
Bỗng nhiên, trong đầu ta một vầng sáng chợt loé lên, những ý nghĩ trước đây xuất hiện trong đầu ta xem ra hoàn toàn là thứ hoang đường mà thôi.
Ta nhìn quản lý đang bình tĩnh ăn cơm trước mặt, suy đoán này càng rõ ràng.
Mà quản lý dưới cái nhìn soi mói bám dính của ta lần đầu tiên tay chân luống cuống, vừa mới bắt đầu còn có thể ăn thuận lợi, sau đó tay cầm đũa run lên ngay cả miếng gà trước mặt cũng không gắp được. Ta có thể nhận thấy rõ ràng sự lúng túng của quản lý, bởi vì dưới ánh nến, sắc mặt của quản lý đỏ lên trông thấy.
Không phải đỏ vì tức giận, không phải đỏ vì tức giận, đây tuyệt đối là đỏ vì xấu hổ.
Nhưng bị ta nhìn chòng chọc một hồi lâu, y cũng không ngẩng đầu lên nhìn ta một lần, trái lại chôn đầu càng thấp, đôi đũa trong tay đừng nói gắp miếng gà, phỏng chừng ngay cả cầm cũng cầm không nổi.
Thấy như thế ta vẫn không thể hiểu rõ lắm, vội vàng đưa tay ra đặt lên tay trái để trên bàn ăn của quản lý. Tay của quản lý dĩ nhiên không mềm mại trơn tru như con gái, nhưng nắm cũng thật ấm áp dễ chịu, giống như là một cục than nóng vậy, nhiệt độ kia sưởi ấm thẳng đến tim ta.
Cả người quản lý chấn động, giống như phản xạ có điều kiện chợt ngẩng đầu lên nhìn ta. Hai gò má của y đỏ au, cực đẹp. “Anh…”
Y còn chưa nói dứt lời, ta liền vội vàng phun ra suy đoán nhỏ như hạt đậu ở trong lòng mình: “Quản lý, tôi giúp ngài thoát khỏi tên bạch tuộc hoàn toàn là do tôi cam tâm tình nguyện, ngài ngàn vạn lần không nên cảm thấy nợ tôi cái gì, cũng không nên cảm thấy xấu hổ. Ngài muốn làm khó dễ tôi thì cứ tiếp tục làm khó dễ tôi đi, ngàn vạn lần không cần làm những chuyện như mang tôi đi ra ngoài ăn cơm để bồi thường – ngài yên tâm, tôi hiểu, ngài vốn cũng không phải là loại người trêu đùa với cấp dưới, mọi dằn vặt ngài đối với tôi, tất cả đều là số mệnh xung khắc của chòm sao ah!”
Hết chương 12
——————-
Lời của tác giả: Vò đầu, thiên văn này mọi người không thích sao? Bởi vì cảm giác số lần tương tác trong phòng chat tương đối ít, hơn nữa số lần click vào (số lần đọc) cũng không sai biệt lắm, phiếu bầu ít hơn những truyện trước kia. Là mọi người không thích truyện ngôi thứ nhất tiểu công sao? Đây cũng có thể nói là lần đầu ta thử viết ngôi thứ nhất tiểu công Đăng bởi: admin
Tiệm “Hoa Chúc Dạ” này được coi là một quán tiểu tư sản đồ Trung rất nổi danh ở thành phố, khắp nơi trong phòng đều trang trí đủ mọi loại vật dụng cho hôn lễ kiểu Trung Quốc. Nghe nói rất nhiều đôi trai gái đã quyết định việc sống bên nhau trọn đời ở đây, thậm chí còn có người dứt khoát mở tiệc cưới ở nơi này.
Vừa vào cửa, trên bức tường phù điêu của nhà hàng dán một cặp song hỷ màu đỏ bắt mắt, dưới bức tường phù điêu là một cái bàn gỗ, hai chiếc ghế, trên bàn đặt đủ loại trái cây, còn đặt thêm một cụm nến đỏ, ngược lại tựa như nhà của người cổ đại lúc thành thân trên tivi, chỗ ngồi trong đại sảnh giống của phụ mẫu.
Ta đùa giỡn trêu chọc quản lý: “Chỗ này cũng không tồi, nếu không thì hai ta trực tiếp bái thiên địa ở chỗ này luôn.” (Người nói vô tình, người nghe hữu ý TT)
Mắt quản lý bén như đao bay về phía ta.
Ta vội vàng cúi đầu, không dám lên tiếng nữa. Sao ta lại quên mất: Ở trước mặt ta không phải bạn bè có thể tuỳ ý đùa giỡn, mà là thủ trưởng quyết định việc thăng chức hạ lương của ta. Hơn nữa quản lý có thể mời ta tới chỗ tiểu tư sản thế này ăn cơm cũng thật không dễ dàng, ta sao lại có thể tuỳ tuỳ tiện tiện quên mất sự chênh lệch thân phận giữa đôi ta chứ?
Ta nhắm mắt theo đuôi phía sau quản lý, nhân viên phục vụ dẫn đến một chỗ ngồi trang nhã nhỏ nhỏ. Nhắc tới chỗ ngồi trang nhã này cũng không tồi, một dãy bàn đơn phủ khăn cách nhau dựa vào cửa sổ hiện ra, bên cạnh bàn là hai ghế đẩu. Mà không gian của chỗ ngồi trang nhã này lại được phân cách với đại sảnh bằng một bình phong màu trắng nho nhỏ. Mỗi chỗ ngồi trang nhã đều có một bình phong giống nhau, có in hoa, in chim, còn có in cây trúc. Trên bàn ở chỗ ngồi trang nhã đốt vài cây nến giả màu đỏ, bóng người chiếu lên trên bình phong, hoà làm một thể với bức tranh hoa và chim trên bình phong, cũng thật đúng là giống với ý cảnh “Người hẹn nhau sau lúc hoàng hôn”.
(Nguyên văn “Nhân ước hoàng hôn hậu” (人约黄昏後): Trích trong bài thơ “Sinh Tra Tử” của Âu Dương Tu: “Vào đêm Nguyên tiêu năm ngoái. Cả thành phố đèn hoa rực sáng như ban ngày. Trăng lên đầu ngọn liễu. Người hẹn nhau sau lúc hoàng hôn.”)
Phía dưới bình phong ở chỗ trang nhã của chúng ta có vài khóm mẫu đơn, trên bàn ghế của ta và quản lý cũng vậy, bóng hai người chiếu lên mẫu đơn, thật là như có một chút ý tứ hẹn hò vậy.
Quản lý cũng không hỏi ta ăn gì, tự mình cầm thực đơn chọn qua một lượt, ta nghĩ phỏng chừng thực đơn trên mạng của phiếu mua nhóm là cố định, ta cũng không có ý kiến gì, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh nghe quản lý gọi món ăn. Thế nhưng nghe một hồi xong ta liền thấy ê cả răng, tên món ăn này sao nghe đến ngấy cả người vậy hả?
Rau trộn là “Ánh trăng đại diện lòng tôi”, món chính là “Trọn đời trọn kiếp một đôi”, món nóng là “Người yêu chưa trọn vẹn” “Hiểu rõ trái tim tôi”, súp là “Sao không cất lên bài tình ca”… Cuối cùng chọn xong rồi, quản lý trả thực đơn lại cho nhân viên phục vụ.
“Hai ngài chỉ gọi những món này?” Nhân viên phục vụ nho nhã lễ độ.
“Những món này, những món này.” Liệt kê lại các món đã chọn, răng ta thấy chua muốn rụng.
“Không gọi chút đồ uống sao?” Nhân viên phục vụ lại hỏi.
Ta vội vàng đáp: “Không phải có súp rồi sao!” (Nguyệt: Sa mạc lời, ôxi hoá lời =))))))))
Ai ngờ quản lý trừng ta một cái (sao lại trừng ta), quay đầu qua nói với nhân viên phục vụ: “Cho tôi một ly ‘Nắm chặt tay người’, vị tiên sinh kia thì…” Y nguy hiểm liếc ta một cái: “Cho anh ấy một ly ‘Kéo người cùng đi’ là được.”
Ha? Quản lý ngài muốn ta kéo đi đâu?
Bữa cơm này ta ăn thật thấp thỏm lo sợ, ăn không biết vị gì, vì sao ăn mà cảm thấy bầu không khí có điểm quái dị thế nào đó. Mà quản lý vẫn cứ một bộ dáng biểu cảm như ta nợ y một triệu, gương mặt lạnh như băng, không nói gì hết.
Ta cũng không dám huyên thuyên, chỉ dám cắm đầu ăn. Trong lòng ta kết luận nhất định quản lý thấy tiếc cho phiếu mua nhóm hai người lãng phí ở trên người ta. Với điều kiện và phương tiện của quản lý chúng ta, đừng nói tìm người bồi y đến “Hoa Chúc Dạ”, phỏng chừng tìm người “vào động phòng” cũng có thể xếp hàng đến hai dặm.
Một hồi lâu, quản lý lên tiếng: “Mã Đại…” Quả nhiên là giọng điệu khắt khe như đòi nợ.
Tự y nghẹn trước một hồi, sau đó hô hấp nặng nề, tiếp theo giống như tâm lý đang quyết định điều gì đó trọng đại, sắc mặt thay đổi nhiều lần, phức tạp đến nỗi ta nhìn cũng không hiểu. Lại qua mấy giây, quản lý mở miệng kêu tên ta, nhưng mà lúc này lượt bỏ họ ta.
── “Đại Dũng…”
Ai yô, âm cuối của tiếng gọi kéo dài ra… Hoàn toàn không giống như đang gọi cấp dưới, mà giống như đang gọi tình lang.
“Hả?” Ta run lên, sợ điếng hồn, “Kéo người cùng đi” trong tay vẩy ra không ít. Ngày thường quản lý gọi ta, không phải ra lệnh ta làm cái này cái kia, thì là phê bình ta không làm việc đàng hoàng, dường như mỗi lần gọi ta đều cùng đồng nghĩa với “xui xẻo”. Ta có lúc nào từng nghe được quản lý dùng loại giọng này gọi tên ta chứ? Mềm nhũn như thế, lười biếng, ngọt lịm, tiếng gọi ấm áp, nghe xong ta cũng không biết nên phản ứng thế nào mới tốt.
Vốn ta vẫn cảm thấy tên của mình cực kỳ quê mùa, thế nhưng phát ra từ miệng quản lý, sao lại không giống nhau như thế? Tựa như là trời cực lạnh mà được ngâm vào nước nóng, toàn thân thoải mái phát run lên.
Có thể phản ứng của ta quá ngu xuẩn quá dữ dội, quản lý nhìn chằm chằm đồ uống bị ta vẩy ở trên bàn, vẻ mặt rất ngưng trọng.
“Tôi doạ người đến thế?” Quản lý bỗng nhiên lần nữa khôi phục lại giọng điệu cứng rắn.
“Không phải không phải… Chỉ là có hơi bất thình lình.” Ta vội vàng giải thích, tay run run lấy khăn tay lau đồ uống đổ đầy tay ta: “Quản, quản lý, thanh âm của ngài thật êm tai.” Nhưng cách gọi đó của y ta không có phúc hưởng ah.
Quản lý lại không lên tiếng, ta cũng chỉ có thể ngốc nghếch tiếp tục lau nước trên bàn trên tay.
Có lúc quản lý giống như một cô gái, hoàn toàn khiến người ta đoán không được rốt cuộc y đang suy nghĩ cái gì. Theo quan sát của ta, y rõ ràng không phải là người dễ nổi nóng, nhưng hết lần này tới lần khác lại luôn không rặn nổi một nụ cười với ta. Nhưng nếu y không thích lời nói của ta, vậy thì đừng nên nghĩ mọi cách mang ta đến đây ăn một bữa tình lữ với cái phiếu mua nhóm làm gì.
Ta đặc biệt thế nào, mà y luôn đối với ta sáng nắng chiều mưa như thế? Nếu không nhìn ta chằm chằm cả buổi không mở miệng, nếu không cứ mở miệng lạnh như băng, ta đều sắp bị thái độ của y làm cho hồ đồ rồi!
Ta dùng sức vận động trí óc, vắt hết óc suy nghĩ nguyên nhân dẫn đến thái độ kỳ quái của quản lý đối với ta. Trong lúc nhất thời, một sự im lặng bao trùm chỗ ngồi trang nhã.
Bỗng nhiên, trong đầu ta một vầng sáng chợt loé lên, những ý nghĩ trước đây xuất hiện trong đầu ta xem ra hoàn toàn là thứ hoang đường mà thôi.
Ta nhìn quản lý đang bình tĩnh ăn cơm trước mặt, suy đoán này càng rõ ràng.
Mà quản lý dưới cái nhìn soi mói bám dính của ta lần đầu tiên tay chân luống cuống, vừa mới bắt đầu còn có thể ăn thuận lợi, sau đó tay cầm đũa run lên ngay cả miếng gà trước mặt cũng không gắp được. Ta có thể nhận thấy rõ ràng sự lúng túng của quản lý, bởi vì dưới ánh nến, sắc mặt của quản lý đỏ lên trông thấy.
Không phải đỏ vì tức giận, không phải đỏ vì tức giận, đây tuyệt đối là đỏ vì xấu hổ.
Nhưng bị ta nhìn chòng chọc một hồi lâu, y cũng không ngẩng đầu lên nhìn ta một lần, trái lại chôn đầu càng thấp, đôi đũa trong tay đừng nói gắp miếng gà, phỏng chừng ngay cả cầm cũng cầm không nổi.
Thấy như thế ta vẫn không thể hiểu rõ lắm, vội vàng đưa tay ra đặt lên tay trái để trên bàn ăn của quản lý. Tay của quản lý dĩ nhiên không mềm mại trơn tru như con gái, nhưng nắm cũng thật ấm áp dễ chịu, giống như là một cục than nóng vậy, nhiệt độ kia sưởi ấm thẳng đến tim ta.
Cả người quản lý chấn động, giống như phản xạ có điều kiện chợt ngẩng đầu lên nhìn ta. Hai gò má của y đỏ au, cực đẹp. “Anh…”
Y còn chưa nói dứt lời, ta liền vội vàng phun ra suy đoán nhỏ như hạt đậu ở trong lòng mình: “Quản lý, tôi giúp ngài thoát khỏi tên bạch tuộc hoàn toàn là do tôi cam tâm tình nguyện, ngài ngàn vạn lần không nên cảm thấy nợ tôi cái gì, cũng không nên cảm thấy xấu hổ. Ngài muốn làm khó dễ tôi thì cứ tiếp tục làm khó dễ tôi đi, ngàn vạn lần không cần làm những chuyện như mang tôi đi ra ngoài ăn cơm để bồi thường – ngài yên tâm, tôi hiểu, ngài vốn cũng không phải là loại người trêu đùa với cấp dưới, mọi dằn vặt ngài đối với tôi, tất cả đều là số mệnh xung khắc của chòm sao ah!”
Hết chương 12
——————-
Lời của tác giả: Vò đầu, thiên văn này mọi người không thích sao? Bởi vì cảm giác số lần tương tác trong phòng chat tương đối ít, hơn nữa số lần click vào (số lần đọc) cũng không sai biệt lắm, phiếu bầu ít hơn những truyện trước kia. Là mọi người không thích truyện ngôi thứ nhất tiểu công sao? Đây cũng có thể nói là lần đầu ta thử viết ngôi thứ nhất tiểu công Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.