Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Trở Thành Kẻ Bị Tình Nghi
Chương 6: Tình yêu đẫm máu (4)
Từ Tiểu Miêu
02/05/2023
Rạng sáng, tầng trệt Cục cảnh sát thành phố Giang Thành náo nhiệt hơn so với tưởng tượng rất nhiều, thang máy được sử dụng liên tục, mỗi lần đều có 3 4 người bước ra.
Tưởng Thiên Du đang ngồi trong một căn phòng kín, nơi đây chỉ có duy nhất một cửa ra vào, không có cửa sổ. Bên trong không hề có đồ vật gì dư thừa, một chiếc bàn, hai cái ghế, trên đầu là bóng điện sáng chói, và cuối cùng là một chiếc đồng hồ treo tường.
Tích tắc... tích tắc... tiếng kim giây đều đều vang lên, kim giờ chỉ vào ba giờ sáng.
Cô đã ngồi ở đây nửa tiếng rồi.
Tuy rằng lần này cảnh sát không giới hạn không gian hoạt động hay yêu cầu cô chỉ được ngồi im trên ghế, nhưng là từ bố cục, cách sắp xếp đồ vật trong phòng, Tưởng Thiên Du chắc chắn nơi này không hề xa lạ gì với một người làm cảnh sát - "phòng thẩm vấn".
Ngồi trên ghế lâu có hơi khó chịu, Tưởng Thiên Du khẽ điều chỉnh lại tư thế, động tác này khiến tay cô đụng vào túi đồ ăn để trên mép bàn.
"Chậc."
Tưởng Thiên Du cúi đầu ngửi ngửi, rất tiếc nuối mím chặt đôi môi đỏ, lăn lộn từ nửa đêm đến giờ, đúng là có hơi đói.
Mà trong khi bên Tưởng Thiên Du là bốn bức tường trắng yên tĩnh, thì phòng quan sát phía đối diện lại náo nhiệt như mở hội.
Lúc này Kỳ Tử Ngang đang khoanh tay trước ngực, không nói gì, chăm chú quan sát cô gái đối diện thông qua lớp kính, sau lưng anh là hai cảnh sát bị Tưởng Thiên Du cắt đuôi cùng với nam cảnh sát trẻ tuổi mấy hôm trước từng xuất hiện ở bệnh viện tên Lục Lê.
Chỉ thấy Lục Lê không có hình tượng gì mà vươn vai, ngáp to một cái, vẫn không quên khịa: "Từ ca, em nghe nói nửa đêm anh với cô ta xảy ra một màn truy đuổi hả?"
Lời này vừa nói ra, Từ Lập Đạt là người đêm qua gọi điện thoại cho Kỳ Tử Ngang, lập tức giãy nảy lên như mèo bị giẫm phải đuôi: "Ông đây thích thế, ít ra bây giờ người còn ở trong cục, còn hơn con gà nhà cậu, tới bệnh viện không những không hỏi được thông tin gì mà còn suýt nữa gây chuyện lớn."
Nói tới đây, người đàn ông lập tức mỉm cười: "Nghe nói con tin còn do Chu Nhã đối diện kia cứu?"
Quả nhiên, Lục Lê bị nụ cười đê tiện của Từ Lập Đạt kích thích, bước lên trước một bước, đáp lại: "Ai nói......!"
Nhưng mà giây tiếp theo hai người vốn đang ồn ào đã bị Kỳ Tử Ngang dùng một cái liếc mắt làm cho im lặng.
Lục Lê và Từ Lập Đạt cho nhau một cái liếc mắt, cả hai đều có chút chột dạ.
Tiếp theo Lục Lê tới sát bên người Kỳ Tử Ngang, nghiêng đầu quan sát Tưởng Thiên Du một lúc lâu mới chậm chạp nói: "Tính ra cô ta ngồi trong đó cũng sắp một giờ rồi nhỉ? Người bình thường sao có thể bình tĩnh như vậy được, em cảm thấy chắc chắn cô gái này có vấn đề!"
Ngay sau đó, anh ta như là đột nhiên nhớ tới cái gì, có chút nghi hoặc đưa tay lên sờ cằm: "Nhưng mà Kỳ đội, tại sao lúc chúng ta thu thập được video trích xuất camera ghi lại hình ảnh cô ta xuất hiện ở cửa chính Anh Hoa Uyển đêm đó, chúng ta không mang người về thẩm vấn, mà đêm nay lại dẫn về vậy?"
Nói xong câu này, Lục Lê chép miệng một cái.
Một đoạn thời gian sau khi phát hiện án mạng, cảnh sát dùng toàn lực điều tra quan hệ xã hội của nạn nhân Đinh Thiên Lãng, nhưng trừ video trích xuất cửa chính Anh Hoa Uyển đêm đó liền không tìm ra đột phá khả quan nào.
Mà người xuất hiện cuối cùng trong video là một cô gái, cuối cùng xác định được là bạn gái cũ của Đinh Thiên Lãng - Chu Nhã.
Từ động cơ gây án, Chu Nhã chính xác là người có hiềm nghi số một, trùng hợp ngay thời điểm đó cô lại bị tai nạn giao thông. Mặc kệ người phụ nữ này mất trí nhớ thật hay giả mất trí, vụ án này đã trì hoãn quá lâu rồi, không thể chờ đợi hơn nữa.
"Trước kia là do không đủ chứng cứ." Kỳ Tử Ngang giải thích sơ qua một chút, chỉ dựa vào một đoạn theo dõi, không thể chứng minh được điều gì cả, hơn nữa hiện trường vụ án không có bất kì thứ gì có thể chứng minh Chu Nhã đã từng xuất hiện ở đây.
"Ngay cả đêm nay..." Anh rũ mắt nhớ lại những chuyện đã xảy ra hai giờ trước, khóe miệng chậm rãi gợi lên một đường cong: "Đơn giản là theo như nhu cầu thôi."
Theo như nhu cầu?
Lục Lê nghe vậy có hơi giật mình, mở to mắt, cậu ta chợt quay đầu nhìn Từ Lập Đạt, thấy đối phương cũng đang ngạc nhiên giống mình, lúc này cậu ta mới cảm thấy cân bằng.
Thật hiển nhiên, không phải chỉ có mình cậu ta không hiểu hướng đi của chuyện này là như nào.
Kỳ Tử Ngang không có ý giải thích thêm, chỉ quay người lại đối diện với hai người Từ Lập Đạt khẽ gật đầu: "Từ ca, Trương ca hôm nay hai anh vất vả rồi, hai người cứ về nhà nghỉ ngơi trước đi, chút nữa tôi là Lục Lê vào thẩm vấn là được rồi."
Hai người Từ Lập Đạt cũng không từ chối, theo dõi vốn là công việc tiêu tốn nhiều sinh lực, đã thế đêm qua còn phát sinh chuyện như vậy, đúng là tra tấn người mà.
Ở lúc Kỳ Tử Ngang dẫn theo Lục Lê ra khỏi phòng quan sát, chuẩn bị bước vào phòng thẩm vấn, Lục Lê cuối cùng vẫn không nhịn được sự tò mò, mở miệng hỏi: "Kỳ đội, anh vừa nói "theo như nhu cầu" là có ý gì vậy?"
"Cậu cảm thấy Chu Nhã là dạng người như nào?" Kỳ Tử Ngang không đáp, ngược lại dừng bước, hỏi lại một câu.
Lục Lê cẩn thận hồi tưởng lại chuyện xảy ra mấy hôm trước ở bệnh viện, cuối cùng có chút không cam lòng mím môi: "Giảo hoạt... có chút thông minh, hơn nữa hành động dứt khoát, có lực, nhưng những thông tin chúng ta điều tra được lại không có gì thể hiện thân thủ của cô ta tốt đến mức có thể ném ngã một người đàn ông trưởng thành!"
"Chu Nhã có năng lực này, hiện trường vụ án Đinh Thiên Lãng ngã lầu không có quá nhiều dấu vết để lại, hai điều này lập tức bổ sung cho nhau!"
"Cho nên có thể suy đoán sau khi xảy ra tai nạn xe cộ cô ta lấy cớ bị mất trí nhớ tạm thời để tránh sự điều tra của cảnh sát?..."
"Giống như cậu nói, cô ta là một người thông minh." Kỳ Tử Ngang đúng lúc đánh gãy Lục Lê đang thao thao bất tuyệt, trên mặt không hề có biểu tình gì, nhìn không ra anh đang đồng tình hay phản bác: "Cho nên chút thông minh đó chỉ đủ để cô ta xóa toàn bộ dấu vết ở hiện trường, nhưng lại xem nhẹ camera theo dõi?"
"Hay là chút thông minh này chỉ đủ để cô ta lấy lý do mất trí nhớ làm bia chắn, lại còn không kiêng dè bộc lộ thân thủ ở bệnh viện, sau đó lại xuất hiện ở gần hiện trường vụ án lần nữa, khiến cho cảnh sát càng thêm hoài nghi?"
"Có đạo lý." Lục Lê nghe xong, lập tức cảm thấy càng thêm hoang mang: "Vậy thì rốt cuộc cô ta định làm cái gì?"
Kỳ Tử Ngang nắm chặt máy tính bảng trong tay, đôi mắt đen hơi híp lại, đôi chân dài rảo bước, đi thẳng tới phòng thẩm vấn.
"Phải nói là rốt cuộc cô ta đang nghĩ cái gì."
Tưởng Thiên Du đang ngồi trong một căn phòng kín, nơi đây chỉ có duy nhất một cửa ra vào, không có cửa sổ. Bên trong không hề có đồ vật gì dư thừa, một chiếc bàn, hai cái ghế, trên đầu là bóng điện sáng chói, và cuối cùng là một chiếc đồng hồ treo tường.
Tích tắc... tích tắc... tiếng kim giây đều đều vang lên, kim giờ chỉ vào ba giờ sáng.
Cô đã ngồi ở đây nửa tiếng rồi.
Tuy rằng lần này cảnh sát không giới hạn không gian hoạt động hay yêu cầu cô chỉ được ngồi im trên ghế, nhưng là từ bố cục, cách sắp xếp đồ vật trong phòng, Tưởng Thiên Du chắc chắn nơi này không hề xa lạ gì với một người làm cảnh sát - "phòng thẩm vấn".
Ngồi trên ghế lâu có hơi khó chịu, Tưởng Thiên Du khẽ điều chỉnh lại tư thế, động tác này khiến tay cô đụng vào túi đồ ăn để trên mép bàn.
"Chậc."
Tưởng Thiên Du cúi đầu ngửi ngửi, rất tiếc nuối mím chặt đôi môi đỏ, lăn lộn từ nửa đêm đến giờ, đúng là có hơi đói.
Mà trong khi bên Tưởng Thiên Du là bốn bức tường trắng yên tĩnh, thì phòng quan sát phía đối diện lại náo nhiệt như mở hội.
Lúc này Kỳ Tử Ngang đang khoanh tay trước ngực, không nói gì, chăm chú quan sát cô gái đối diện thông qua lớp kính, sau lưng anh là hai cảnh sát bị Tưởng Thiên Du cắt đuôi cùng với nam cảnh sát trẻ tuổi mấy hôm trước từng xuất hiện ở bệnh viện tên Lục Lê.
Chỉ thấy Lục Lê không có hình tượng gì mà vươn vai, ngáp to một cái, vẫn không quên khịa: "Từ ca, em nghe nói nửa đêm anh với cô ta xảy ra một màn truy đuổi hả?"
Lời này vừa nói ra, Từ Lập Đạt là người đêm qua gọi điện thoại cho Kỳ Tử Ngang, lập tức giãy nảy lên như mèo bị giẫm phải đuôi: "Ông đây thích thế, ít ra bây giờ người còn ở trong cục, còn hơn con gà nhà cậu, tới bệnh viện không những không hỏi được thông tin gì mà còn suýt nữa gây chuyện lớn."
Nói tới đây, người đàn ông lập tức mỉm cười: "Nghe nói con tin còn do Chu Nhã đối diện kia cứu?"
Quả nhiên, Lục Lê bị nụ cười đê tiện của Từ Lập Đạt kích thích, bước lên trước một bước, đáp lại: "Ai nói......!"
Nhưng mà giây tiếp theo hai người vốn đang ồn ào đã bị Kỳ Tử Ngang dùng một cái liếc mắt làm cho im lặng.
Lục Lê và Từ Lập Đạt cho nhau một cái liếc mắt, cả hai đều có chút chột dạ.
Tiếp theo Lục Lê tới sát bên người Kỳ Tử Ngang, nghiêng đầu quan sát Tưởng Thiên Du một lúc lâu mới chậm chạp nói: "Tính ra cô ta ngồi trong đó cũng sắp một giờ rồi nhỉ? Người bình thường sao có thể bình tĩnh như vậy được, em cảm thấy chắc chắn cô gái này có vấn đề!"
Ngay sau đó, anh ta như là đột nhiên nhớ tới cái gì, có chút nghi hoặc đưa tay lên sờ cằm: "Nhưng mà Kỳ đội, tại sao lúc chúng ta thu thập được video trích xuất camera ghi lại hình ảnh cô ta xuất hiện ở cửa chính Anh Hoa Uyển đêm đó, chúng ta không mang người về thẩm vấn, mà đêm nay lại dẫn về vậy?"
Nói xong câu này, Lục Lê chép miệng một cái.
Một đoạn thời gian sau khi phát hiện án mạng, cảnh sát dùng toàn lực điều tra quan hệ xã hội của nạn nhân Đinh Thiên Lãng, nhưng trừ video trích xuất cửa chính Anh Hoa Uyển đêm đó liền không tìm ra đột phá khả quan nào.
Mà người xuất hiện cuối cùng trong video là một cô gái, cuối cùng xác định được là bạn gái cũ của Đinh Thiên Lãng - Chu Nhã.
Từ động cơ gây án, Chu Nhã chính xác là người có hiềm nghi số một, trùng hợp ngay thời điểm đó cô lại bị tai nạn giao thông. Mặc kệ người phụ nữ này mất trí nhớ thật hay giả mất trí, vụ án này đã trì hoãn quá lâu rồi, không thể chờ đợi hơn nữa.
"Trước kia là do không đủ chứng cứ." Kỳ Tử Ngang giải thích sơ qua một chút, chỉ dựa vào một đoạn theo dõi, không thể chứng minh được điều gì cả, hơn nữa hiện trường vụ án không có bất kì thứ gì có thể chứng minh Chu Nhã đã từng xuất hiện ở đây.
"Ngay cả đêm nay..." Anh rũ mắt nhớ lại những chuyện đã xảy ra hai giờ trước, khóe miệng chậm rãi gợi lên một đường cong: "Đơn giản là theo như nhu cầu thôi."
Theo như nhu cầu?
Lục Lê nghe vậy có hơi giật mình, mở to mắt, cậu ta chợt quay đầu nhìn Từ Lập Đạt, thấy đối phương cũng đang ngạc nhiên giống mình, lúc này cậu ta mới cảm thấy cân bằng.
Thật hiển nhiên, không phải chỉ có mình cậu ta không hiểu hướng đi của chuyện này là như nào.
Kỳ Tử Ngang không có ý giải thích thêm, chỉ quay người lại đối diện với hai người Từ Lập Đạt khẽ gật đầu: "Từ ca, Trương ca hôm nay hai anh vất vả rồi, hai người cứ về nhà nghỉ ngơi trước đi, chút nữa tôi là Lục Lê vào thẩm vấn là được rồi."
Hai người Từ Lập Đạt cũng không từ chối, theo dõi vốn là công việc tiêu tốn nhiều sinh lực, đã thế đêm qua còn phát sinh chuyện như vậy, đúng là tra tấn người mà.
Ở lúc Kỳ Tử Ngang dẫn theo Lục Lê ra khỏi phòng quan sát, chuẩn bị bước vào phòng thẩm vấn, Lục Lê cuối cùng vẫn không nhịn được sự tò mò, mở miệng hỏi: "Kỳ đội, anh vừa nói "theo như nhu cầu" là có ý gì vậy?"
"Cậu cảm thấy Chu Nhã là dạng người như nào?" Kỳ Tử Ngang không đáp, ngược lại dừng bước, hỏi lại một câu.
Lục Lê cẩn thận hồi tưởng lại chuyện xảy ra mấy hôm trước ở bệnh viện, cuối cùng có chút không cam lòng mím môi: "Giảo hoạt... có chút thông minh, hơn nữa hành động dứt khoát, có lực, nhưng những thông tin chúng ta điều tra được lại không có gì thể hiện thân thủ của cô ta tốt đến mức có thể ném ngã một người đàn ông trưởng thành!"
"Chu Nhã có năng lực này, hiện trường vụ án Đinh Thiên Lãng ngã lầu không có quá nhiều dấu vết để lại, hai điều này lập tức bổ sung cho nhau!"
"Cho nên có thể suy đoán sau khi xảy ra tai nạn xe cộ cô ta lấy cớ bị mất trí nhớ tạm thời để tránh sự điều tra của cảnh sát?..."
"Giống như cậu nói, cô ta là một người thông minh." Kỳ Tử Ngang đúng lúc đánh gãy Lục Lê đang thao thao bất tuyệt, trên mặt không hề có biểu tình gì, nhìn không ra anh đang đồng tình hay phản bác: "Cho nên chút thông minh đó chỉ đủ để cô ta xóa toàn bộ dấu vết ở hiện trường, nhưng lại xem nhẹ camera theo dõi?"
"Hay là chút thông minh này chỉ đủ để cô ta lấy lý do mất trí nhớ làm bia chắn, lại còn không kiêng dè bộc lộ thân thủ ở bệnh viện, sau đó lại xuất hiện ở gần hiện trường vụ án lần nữa, khiến cho cảnh sát càng thêm hoài nghi?"
"Có đạo lý." Lục Lê nghe xong, lập tức cảm thấy càng thêm hoang mang: "Vậy thì rốt cuộc cô ta định làm cái gì?"
Kỳ Tử Ngang nắm chặt máy tính bảng trong tay, đôi mắt đen hơi híp lại, đôi chân dài rảo bước, đi thẳng tới phòng thẩm vấn.
"Phải nói là rốt cuộc cô ta đang nghĩ cái gì."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.