Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Trở Thành Kẻ Tình Nghi
Chương 12: Huyết Sắc Lãng Mạn (12)
Từ Tiểu Miêu
25/05/2023
Có thể nói không có hy vọng với con đường điều tra sinh hoạt cá nhân của Đinh Thiên Lãng.
“Có lẽ Chu Nhã cũng không chỉ muốn nói cho chúng ta điều này.” Ngón tay Kỳ Tử Ngang vô thức gõ gõ máy tính bảng, nhớ lại biểu cảm của Tưởng Thiên Du khi trả lời những câu hỏi lúc nãy, cuối cùng anh nghiêng mặt chần chừ nói: “Trước đây cô ta nhập viện vì tai nạn xe?”
“Phải, nghe nói còn phải vào ICU cơ, nhưng lại hồi phục rất nhanh…” Lục Lê khẳng định: “Đúng rồi, sau ngày phát hiện ra thi thể của Đinh Thiên Lãng thì tra ra cô ta có liên quan đến vụ án, lúc tôi tới bệnh viện còn nghe bác sĩ nói người gây ra tai nạn bỏ trốn, vẫn chưa tìm được chiếc xe gây tai nạn đó.”
Gây tai nạn rồi bỏ trốn?
Kỳ Tử Ngang nheo mắt, như bỗng bắt được cái gì: “Lục Lê, cậu đi liên hệ đội cảnh sát phụ trách vụ án điều tra người gây ra tai nạn rồi bỏ trốn xem đã kết án chưa.”
“… Rõ.” Lục Lê hô rõ theo bản năng, anh ta khó hiểu sờ gáy một lát, tia sáng chợt lóe lên, anh ta cất cao giọng nói: “Đội trưởng Kỳ nghi ngờ hai vụ án này… Liên quan tới nhau?”
“Tình huống trước mắt không rõ ràng, không thể tùy tiện kết luận được.” Kỳ Tử Ngang nghe anh ta hỏi thì chẳng khẳng định cũng chẳng phủ nhận: “Nếu như Chu Nhã không nói dối thì đây đúng là một phương hướng có thể điều tra.”
Mọi người đều biết bên trong Anh Hoa Uyển chưa hoàn thiện nên cho tới ngày xảy ra án mạng thì trừ camera ngoài cổng chính ra, những cameras còn lại đều không hoạt động.
Nếu người phụ nữ kia nói thật, thật sự vì công việc nên mới ở lại đó lâu như vậy thì từ thời gian ta có thể giả thuyết khi Đinh Thiên Lãng và hung thủ vật lộn rồi ngã xuống cực kỳ có khả năng cô ta đã nghe được hoặc nhìn thấy gì đó trong tình huống không biết gì hết.
Có lẽ cũng không nghe được gì, không thấy được gì nhưng có người nghĩ cô thấy được?
Nếu không thì sao Đinh Thiên Lãng vừa bị rơi xuống ngã chết thì Chu Nhã đã bị xe đâm vào ICU, sao có thể khéo đến vậy được.
Lục Lê nghe Kỳ Tử Ngang giải thích cũng không hỏi thêm gì nữa mà nhanh chóng chạy ra khỏi phòng thẩm vấn đi liên hệ với đội cảnh sát giao thông.
…
Khi Tưởng Thiên Du xách túi thịt vịt về tới nhà thì chân trời đã bắt đầu có vệt trắng nổi lên.
Vừa nãy cô về tới dưới lầu thì chiếc xe hơi để theo dõi của cảnh sát đã mất tăm, chỉ là không biết hai vị đồng chí cảnh sát kia chưa kịp quay lại hay là bên Cục Cảnh Sát quyết định không giám sát cô nữa.
Cô đơn giản uống một ly sữa bò ấm làm bữa sáng rồi ngồi ở sô pha từ từ ngơ ngẩn.
Vốn nghĩ nếu Chu Nhã thật sự là hung thủ giết hại Đinh Thiên Lãng thì cô nhất định sẽ đi tự thú, nhưng dựa vào ký ức hiện ra lúc ở Anh Hoa Uyển tối qua thì khả năng Chu Nhã giết người là không cao.
Cứ vậy, Tưởng Thiên Du liên tưởng tới vụ tai nạn người phụ nữ kia gặp phải trước khi cô xuyên qua.
Tuy trong đầu không có quá nhiều ấn tượng về vụ tai nạn giao thông nhưng nhiều ngày ở bệnh viện như vậy cô cũng nghe được chút tin tức từ các bác sĩ y tá ở đó.
Như Chu Nhã bị đâm ở đoạn đường nhỏ không có quá nhiều xe cộ và cách công ty không xa, như chiếc xe gây ra tai nạn không chọn báo án mà lại chạy trốn, như nếu không có người đi qua gọi 120 trong nửa tiếng sau khi xảy ra tai nạn xe thì có lẽ Chu Nhã đã sớm tắt thở rồi.
Lúc sau cô cũng dành ra thời gian đi hỏi Đoàn A Na và Triệu Toàn biết được hôm xảy ra tai nạn Chu Nhã tăng ca ở công ty tới đêm khuya, còn tại sao lại đi vào con đường nhỏ đó thì hai người không rõ cho lắm.
Tưởng Thiên Du nghĩ vậy rồi tiếc nuối thở dài một hơi, thật ra chính cô cũng không rõ linh hồn gốc của thân thể này đã đi đâu, có phải đã không chịu đựng nổi nữa mà tiêu tán trong trời đất hay không.
Tưởng Thiên Du miễn cưỡng thoát ra khỏi cảm xúc đang hạ xuống rồi uống cạn chút sữa bò còn lại.
Với thân phận người bình thường hiện tại mà đòi biết rõ ràng về vụ tai nạn thì chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày cả.
Vậy nên cô rất nhanh đã quyết định phải nhắc khéo vị cảnh sát họ Kỳ kia một chút, tuy rằng dù cô không nói thì cuối cùng cảnh sát cũng tra ra được thôi, nhưng ai lại không thích làm chuyện đôi bên cùng có lợi đây?
Huống hồ cô cũng sẽ được thứ mình muốn.
“Có lẽ Chu Nhã cũng không chỉ muốn nói cho chúng ta điều này.” Ngón tay Kỳ Tử Ngang vô thức gõ gõ máy tính bảng, nhớ lại biểu cảm của Tưởng Thiên Du khi trả lời những câu hỏi lúc nãy, cuối cùng anh nghiêng mặt chần chừ nói: “Trước đây cô ta nhập viện vì tai nạn xe?”
“Phải, nghe nói còn phải vào ICU cơ, nhưng lại hồi phục rất nhanh…” Lục Lê khẳng định: “Đúng rồi, sau ngày phát hiện ra thi thể của Đinh Thiên Lãng thì tra ra cô ta có liên quan đến vụ án, lúc tôi tới bệnh viện còn nghe bác sĩ nói người gây ra tai nạn bỏ trốn, vẫn chưa tìm được chiếc xe gây tai nạn đó.”
Gây tai nạn rồi bỏ trốn?
Kỳ Tử Ngang nheo mắt, như bỗng bắt được cái gì: “Lục Lê, cậu đi liên hệ đội cảnh sát phụ trách vụ án điều tra người gây ra tai nạn rồi bỏ trốn xem đã kết án chưa.”
“… Rõ.” Lục Lê hô rõ theo bản năng, anh ta khó hiểu sờ gáy một lát, tia sáng chợt lóe lên, anh ta cất cao giọng nói: “Đội trưởng Kỳ nghi ngờ hai vụ án này… Liên quan tới nhau?”
“Tình huống trước mắt không rõ ràng, không thể tùy tiện kết luận được.” Kỳ Tử Ngang nghe anh ta hỏi thì chẳng khẳng định cũng chẳng phủ nhận: “Nếu như Chu Nhã không nói dối thì đây đúng là một phương hướng có thể điều tra.”
Mọi người đều biết bên trong Anh Hoa Uyển chưa hoàn thiện nên cho tới ngày xảy ra án mạng thì trừ camera ngoài cổng chính ra, những cameras còn lại đều không hoạt động.
Nếu người phụ nữ kia nói thật, thật sự vì công việc nên mới ở lại đó lâu như vậy thì từ thời gian ta có thể giả thuyết khi Đinh Thiên Lãng và hung thủ vật lộn rồi ngã xuống cực kỳ có khả năng cô ta đã nghe được hoặc nhìn thấy gì đó trong tình huống không biết gì hết.
Có lẽ cũng không nghe được gì, không thấy được gì nhưng có người nghĩ cô thấy được?
Nếu không thì sao Đinh Thiên Lãng vừa bị rơi xuống ngã chết thì Chu Nhã đã bị xe đâm vào ICU, sao có thể khéo đến vậy được.
Lục Lê nghe Kỳ Tử Ngang giải thích cũng không hỏi thêm gì nữa mà nhanh chóng chạy ra khỏi phòng thẩm vấn đi liên hệ với đội cảnh sát giao thông.
…
Khi Tưởng Thiên Du xách túi thịt vịt về tới nhà thì chân trời đã bắt đầu có vệt trắng nổi lên.
Vừa nãy cô về tới dưới lầu thì chiếc xe hơi để theo dõi của cảnh sát đã mất tăm, chỉ là không biết hai vị đồng chí cảnh sát kia chưa kịp quay lại hay là bên Cục Cảnh Sát quyết định không giám sát cô nữa.
Cô đơn giản uống một ly sữa bò ấm làm bữa sáng rồi ngồi ở sô pha từ từ ngơ ngẩn.
Vốn nghĩ nếu Chu Nhã thật sự là hung thủ giết hại Đinh Thiên Lãng thì cô nhất định sẽ đi tự thú, nhưng dựa vào ký ức hiện ra lúc ở Anh Hoa Uyển tối qua thì khả năng Chu Nhã giết người là không cao.
Cứ vậy, Tưởng Thiên Du liên tưởng tới vụ tai nạn người phụ nữ kia gặp phải trước khi cô xuyên qua.
Tuy trong đầu không có quá nhiều ấn tượng về vụ tai nạn giao thông nhưng nhiều ngày ở bệnh viện như vậy cô cũng nghe được chút tin tức từ các bác sĩ y tá ở đó.
Như Chu Nhã bị đâm ở đoạn đường nhỏ không có quá nhiều xe cộ và cách công ty không xa, như chiếc xe gây ra tai nạn không chọn báo án mà lại chạy trốn, như nếu không có người đi qua gọi 120 trong nửa tiếng sau khi xảy ra tai nạn xe thì có lẽ Chu Nhã đã sớm tắt thở rồi.
Lúc sau cô cũng dành ra thời gian đi hỏi Đoàn A Na và Triệu Toàn biết được hôm xảy ra tai nạn Chu Nhã tăng ca ở công ty tới đêm khuya, còn tại sao lại đi vào con đường nhỏ đó thì hai người không rõ cho lắm.
Tưởng Thiên Du nghĩ vậy rồi tiếc nuối thở dài một hơi, thật ra chính cô cũng không rõ linh hồn gốc của thân thể này đã đi đâu, có phải đã không chịu đựng nổi nữa mà tiêu tán trong trời đất hay không.
Tưởng Thiên Du miễn cưỡng thoát ra khỏi cảm xúc đang hạ xuống rồi uống cạn chút sữa bò còn lại.
Với thân phận người bình thường hiện tại mà đòi biết rõ ràng về vụ tai nạn thì chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày cả.
Vậy nên cô rất nhanh đã quyết định phải nhắc khéo vị cảnh sát họ Kỳ kia một chút, tuy rằng dù cô không nói thì cuối cùng cảnh sát cũng tra ra được thôi, nhưng ai lại không thích làm chuyện đôi bên cùng có lợi đây?
Huống hồ cô cũng sẽ được thứ mình muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.