Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Trở Thành Kẻ Tình Nghi
Chương 21: Huyết Sắc Lãng Mạn (21)
Từ Tiểu Miêu
23/06/2023
“Từ từ, điều tra lại?” Rốt cuộc Lục Lê đứng sững lại vì quá ngạc nhiên, đứng từ xa nhìn người đàn ông đã ngồi vào ghế chuẩn bị nổ máy ở kia.
Kỳ Tử Ngang hạ cửa sổ xuống giơ cằm ra hiệu anh ta lên xe: “Ừ, nhất là chỗ bùn đất, mảnh vụn trên quần áo của Đinh Thiên Lãng. Tuy đất ở trong vườn hoa của Anh Hoa Uyển đều giống nhau nhưng vẫn sẽ có điểm khác nào đó, bảo bộ kỹ thuật tìm điểm khác đó đi.”
“Đây là…” Lục Lê vội vàng mở cửa leo lên xe, cảm thấy không thể tưởng tượng được: “Anh cảm thấy vườn hoa và căn 1903 tòa nhà 21 không phải hiện trường vụ án đầu tiên?”
Kỳ Tử Ngang không nói gì mà chỉ giẫm ga lái xe ra khỏi khu làm việc của đội cảnh sát giao thông.
Nếu thật thì năng lực phản trinh sát của hung thủ tốt thật, vượt ra khỏi mọi dự đoán của mọi người luôn.
Cố tình xây dựng ra cảnh hiện trường vụ án đã được xử lý quá giả khiến cảnh sát nghĩ hung thủ không muốn lưu lại bất cứ chứng cứ nào hướng đến mình nên mới huỷ mọi dấu vết trong nhà 1903, làm cảnh sát nghĩ hung thủ muốn kéo dài thời gian nên mới cố ý chỉnh sửa đất ở vườn hoa và hất một lớp đất mỏng lên người nạn nhân sau khi Đinh Thiên Lãng rơi xuống vườn hoa…
Vậy thì vấn đề tới rồi.
Rốt cuộc thì hiện trường vụ án thật ở đâu vậy?
---
Sáng sớm hôm sau.
Khi vừa ra khỏi thang máy đi vào Thiết Kế Trung Nguyên, Tưởng Thiên Du đã nhạy bén phát hiện bầu không khí trong công ty khác thường.
Vì phải nhận một cuộc điện thoại của khách hàng sau khi ngủ dậy nên hôm nay cô đi muộn hơn bình thường, vì thế cô cũng không rõ đã có chuyện gì xảy ra.
Không ngờ cô còn chưa kịp trở về chỗ làm việc thì điện thoại trong tay đã phát ra tiếng chuông nhắc nhở, cô giơ lên nhìn nhìn rồi chợt ngoái đầu nhìn về phía phòng trà.
Chỉ thấy Đoàn A Na dựa vào khung cửa vẫy tay với cô.
Tưởng Thiên Du bật cười, tiện bưng cốc cà phê của mình qua đó, quả nhiên vừa liếc mắt một cái đã thấy Triệu Toàn ở cạnh tủ lạnh.
Đoàn A Na cẩn thận đóng cửa lại nhưng độ cách âm của phòng trà không tốt lắm nên cô ấy cố ý nhỏ giọng nói: “Bà nghe nói gì chưa Nhã Nhã?”
“Nghe nói gì cơ?” Tưởng Thiên Du ngơ ngác.
Đoàn A Na ngước mắt lên nhìn thoáng qua đồng hồ đang chỉ về số “10” trên tường, thần bí mở miệng: “Khoảng một tiếng trước vài cảnh sát bỗng nhiên xông vào công ty chúng ta bế Đặng Tư Bác đi rồi!”
“Giờ mọi người đều suy đoán việc gã bị bế đi có liên quan tới cái chết của Đinh Thiên Lãng không đấy.”
Nghe vậy Tưởng Thiên Du thật sự khá bất ngờ, nhưng lý do bất ngờ là vì cô không ngờ cảnh sát Kỳ lại hành động nhanh đến vậy.
Từ lúc hai người nói chuyện tới giờ mới có mười hai mười ba tiếng đồng hồ, thế mà tra ra được manh mối rồi?
“Không vì Đinh Thiên Lãng thì còn là cái gì? Nếu công ty xảy ra chuyện gì thì người đầu tiên bị bế đi là boss, làm gì tới lượt gã chứ.” Triệu Toàn vừa khuấy cà phê vừa lạnh lùng nói: “Nhưng boss vừa nhấn mạnh rằng không được lén thảo luận vấn đề này, bà muốn bị cắt thưởng cuối năm lắm hả A Na?”
“Giờ ổng có ở công ty đâu, hai mươi phút trước tôi chính mắt nhìn ổng ra ngoài đó.” Đoàn A Na có vẻ cực kỳ đắc ý, nhưng sau đó lại nhíu mày: “Với cả từ lúc Đinh Thiên Lãng xảy ra chuyện tui cảm giác cảnh sát đã tới đây nhiều lắm rồi, hung thủ sẽ không thật sự ở trong trong công ty chúng ta đâu ha?”
“Nhưng lý do là gì chứ?”
Triệu Toàn nhấp một ngụm cà phê, vẫn dùng giọng điệu đều đều không đổi: “Một là vì tình, hai là vì tiền, ba nữa là muốn hả giận.”
Nói xong cô ấy nghiêng mặt nhìn về phía Tưởng Thiên Du vẫn luôn yên lặng nãy giờ: “Nhã Nhã đừng giống A Na đó, vốn quan hệ giữa Đinh Thiên Lãng và bà đã phức tạp lắm rồi, thảo luận quá nhiều thì khi bị truyền ra sẽ ảnh hưởng xấu đến bà đấy.”
Đoàn A Na nghe vậy thì lập tức xụ mặt, môi đỏ lấp lánh chu cao: “Triệu Toàn, gần đây tui đâu có trêu bà đâu đúng không?”
Sau đó hai người bà một câu, tui một câu bắt đầu cà khịa nhau.
Đối với việc này Tưởng Thiên Du cũng không phản ứng gì lắm mà chỉ ôm cốc dựa vào tủ ly, thi thoảng nhấp nhấp một ngụm nước nhỏ. Trong trí nhớ hữu hạn của Chu Nhã thì hình thức ở chung của hai người này luôn như vậy, nếu cô tiến lên khuyên bảo mới dễ lòi ấy.
Giống như cô đoán, chỉ đấu võ mồm vài câu hai người đã cực kỳ ăn ý dừng lại, Triệu Toàn lại nhìn về phía Tưởng Thiên Du đang vui vẻ xem kịch\, rất bất đắc dĩ mà mở miệng: “Nhã Nhã, thật ra tui vẫn cảm thấy bà nên ở nhà nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa thì tốt hơn.”
“Chưa phá án xong ngày nào thì ngày ấy trên dưới công ty chúng ta đều không ngừng nghỉ, hơn nữa trước đây bà bị thương nặng như vậy tui sợ bà không chịu được.”
“Cũng không thể chỉ vì một thằng chó mà buông bỏ sự nghiệp đúng không? Mọi người đều là người trưởng thành cả rồi, ra vẻ như vậy làm gì.” Tưởng Thiên Du nhận được ánh mắt quan tâm của hai người đối diện thì nở một nụ cười: “Yên tâm đi, tui biết chừng mực.”
Thấy cô nói thế Đoàn A Na và Triệu Toàn tất nhiên không tiện nói thêm gì nữa.
Vừa hay có người mở cửa phòng trà ra, lại có hai gã đồng nghiệp đi vào, mọi người tám chuyện về công việc trong chốc lát rồi tản đi.
Kỳ Tử Ngang hạ cửa sổ xuống giơ cằm ra hiệu anh ta lên xe: “Ừ, nhất là chỗ bùn đất, mảnh vụn trên quần áo của Đinh Thiên Lãng. Tuy đất ở trong vườn hoa của Anh Hoa Uyển đều giống nhau nhưng vẫn sẽ có điểm khác nào đó, bảo bộ kỹ thuật tìm điểm khác đó đi.”
“Đây là…” Lục Lê vội vàng mở cửa leo lên xe, cảm thấy không thể tưởng tượng được: “Anh cảm thấy vườn hoa và căn 1903 tòa nhà 21 không phải hiện trường vụ án đầu tiên?”
Kỳ Tử Ngang không nói gì mà chỉ giẫm ga lái xe ra khỏi khu làm việc của đội cảnh sát giao thông.
Nếu thật thì năng lực phản trinh sát của hung thủ tốt thật, vượt ra khỏi mọi dự đoán của mọi người luôn.
Cố tình xây dựng ra cảnh hiện trường vụ án đã được xử lý quá giả khiến cảnh sát nghĩ hung thủ không muốn lưu lại bất cứ chứng cứ nào hướng đến mình nên mới huỷ mọi dấu vết trong nhà 1903, làm cảnh sát nghĩ hung thủ muốn kéo dài thời gian nên mới cố ý chỉnh sửa đất ở vườn hoa và hất một lớp đất mỏng lên người nạn nhân sau khi Đinh Thiên Lãng rơi xuống vườn hoa…
Vậy thì vấn đề tới rồi.
Rốt cuộc thì hiện trường vụ án thật ở đâu vậy?
---
Sáng sớm hôm sau.
Khi vừa ra khỏi thang máy đi vào Thiết Kế Trung Nguyên, Tưởng Thiên Du đã nhạy bén phát hiện bầu không khí trong công ty khác thường.
Vì phải nhận một cuộc điện thoại của khách hàng sau khi ngủ dậy nên hôm nay cô đi muộn hơn bình thường, vì thế cô cũng không rõ đã có chuyện gì xảy ra.
Không ngờ cô còn chưa kịp trở về chỗ làm việc thì điện thoại trong tay đã phát ra tiếng chuông nhắc nhở, cô giơ lên nhìn nhìn rồi chợt ngoái đầu nhìn về phía phòng trà.
Chỉ thấy Đoàn A Na dựa vào khung cửa vẫy tay với cô.
Tưởng Thiên Du bật cười, tiện bưng cốc cà phê của mình qua đó, quả nhiên vừa liếc mắt một cái đã thấy Triệu Toàn ở cạnh tủ lạnh.
Đoàn A Na cẩn thận đóng cửa lại nhưng độ cách âm của phòng trà không tốt lắm nên cô ấy cố ý nhỏ giọng nói: “Bà nghe nói gì chưa Nhã Nhã?”
“Nghe nói gì cơ?” Tưởng Thiên Du ngơ ngác.
Đoàn A Na ngước mắt lên nhìn thoáng qua đồng hồ đang chỉ về số “10” trên tường, thần bí mở miệng: “Khoảng một tiếng trước vài cảnh sát bỗng nhiên xông vào công ty chúng ta bế Đặng Tư Bác đi rồi!”
“Giờ mọi người đều suy đoán việc gã bị bế đi có liên quan tới cái chết của Đinh Thiên Lãng không đấy.”
Nghe vậy Tưởng Thiên Du thật sự khá bất ngờ, nhưng lý do bất ngờ là vì cô không ngờ cảnh sát Kỳ lại hành động nhanh đến vậy.
Từ lúc hai người nói chuyện tới giờ mới có mười hai mười ba tiếng đồng hồ, thế mà tra ra được manh mối rồi?
“Không vì Đinh Thiên Lãng thì còn là cái gì? Nếu công ty xảy ra chuyện gì thì người đầu tiên bị bế đi là boss, làm gì tới lượt gã chứ.” Triệu Toàn vừa khuấy cà phê vừa lạnh lùng nói: “Nhưng boss vừa nhấn mạnh rằng không được lén thảo luận vấn đề này, bà muốn bị cắt thưởng cuối năm lắm hả A Na?”
“Giờ ổng có ở công ty đâu, hai mươi phút trước tôi chính mắt nhìn ổng ra ngoài đó.” Đoàn A Na có vẻ cực kỳ đắc ý, nhưng sau đó lại nhíu mày: “Với cả từ lúc Đinh Thiên Lãng xảy ra chuyện tui cảm giác cảnh sát đã tới đây nhiều lắm rồi, hung thủ sẽ không thật sự ở trong trong công ty chúng ta đâu ha?”
“Nhưng lý do là gì chứ?”
Triệu Toàn nhấp một ngụm cà phê, vẫn dùng giọng điệu đều đều không đổi: “Một là vì tình, hai là vì tiền, ba nữa là muốn hả giận.”
Nói xong cô ấy nghiêng mặt nhìn về phía Tưởng Thiên Du vẫn luôn yên lặng nãy giờ: “Nhã Nhã đừng giống A Na đó, vốn quan hệ giữa Đinh Thiên Lãng và bà đã phức tạp lắm rồi, thảo luận quá nhiều thì khi bị truyền ra sẽ ảnh hưởng xấu đến bà đấy.”
Đoàn A Na nghe vậy thì lập tức xụ mặt, môi đỏ lấp lánh chu cao: “Triệu Toàn, gần đây tui đâu có trêu bà đâu đúng không?”
Sau đó hai người bà một câu, tui một câu bắt đầu cà khịa nhau.
Đối với việc này Tưởng Thiên Du cũng không phản ứng gì lắm mà chỉ ôm cốc dựa vào tủ ly, thi thoảng nhấp nhấp một ngụm nước nhỏ. Trong trí nhớ hữu hạn của Chu Nhã thì hình thức ở chung của hai người này luôn như vậy, nếu cô tiến lên khuyên bảo mới dễ lòi ấy.
Giống như cô đoán, chỉ đấu võ mồm vài câu hai người đã cực kỳ ăn ý dừng lại, Triệu Toàn lại nhìn về phía Tưởng Thiên Du đang vui vẻ xem kịch\, rất bất đắc dĩ mà mở miệng: “Nhã Nhã, thật ra tui vẫn cảm thấy bà nên ở nhà nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa thì tốt hơn.”
“Chưa phá án xong ngày nào thì ngày ấy trên dưới công ty chúng ta đều không ngừng nghỉ, hơn nữa trước đây bà bị thương nặng như vậy tui sợ bà không chịu được.”
“Cũng không thể chỉ vì một thằng chó mà buông bỏ sự nghiệp đúng không? Mọi người đều là người trưởng thành cả rồi, ra vẻ như vậy làm gì.” Tưởng Thiên Du nhận được ánh mắt quan tâm của hai người đối diện thì nở một nụ cười: “Yên tâm đi, tui biết chừng mực.”
Thấy cô nói thế Đoàn A Na và Triệu Toàn tất nhiên không tiện nói thêm gì nữa.
Vừa hay có người mở cửa phòng trà ra, lại có hai gã đồng nghiệp đi vào, mọi người tám chuyện về công việc trong chốc lát rồi tản đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.