Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Trở Thành Kẻ Tình Nghi
Chương 25: Huyết Sắc Lãng Mạn (25)
Từ Tiểu Miêu
23/06/2023
Càng quan sát càng cảm thấy người này không đơn giản, không chỉ cố ý dẫn đường phương hướng phá án của cảnh sát mà còn thầm làm nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc cô ta muốn làm gì?
Đêm qua sau khi trở lại Cục Cảnh Sát, Kỳ Tử Ngang đã điều tra thâu đêm với đồng nghiệp về những tài khoản đăng ký trong những app hẹn hò đồng tính phổ biến nhất, quả nhiên đã tìm được dấu vết hoạt động của Đinh Thiên Lãng ở một app nào đó.
Mà nơi này cũng là do cảnh sát tổng hợp phân tích từ những câu trả lời của những người dùng app có phát triển một đoạn quan hệ ngắn ngủi và đã từng gặp mặt với Đinh Thiên Lãng mới đưa ra kết luận cuối cùng.
Nhưng… Tại sao Chu Nhã lại biết chỗ này?
Dưới hai ánh mắt săm soi một trái một phải, Tưởng Thiên Du miễn cưỡng cười nói: “Mở rộng tầm mắt.”
Bên này vừa nói xong trên sân khấu đã bùng lên một trận pháo hoa xinh đẹp, sau đó vài vũ công tuột hết quần xuống.
Nuốt nước bọt cái ực, Tưởng Thiên Du cố nén lại nụ cười đã chạy tới bên miệng, hình ảnh này vừa lúc chứng minh câu nói vừa rồi của cô.
Hai người còn lại hình như đều khinh thường với hành động nuốt nước miếng của cô, sau đó Lục Lê rời ghế dài trà trộn vào quầy bar gần đó, như muốn hỏi thăm tin tức có ích.
Còn Kỳ Tử Ngang vẫn giữ nguyên dáng ngồi đoan trang suốt cả quá trình không nói một lời nào, hơi mím môi chẳng biết là đang quan sát ai.
Tưởng Thiên Du thì hơi nôn nóng, cô cầm ly nước trái cây vừa gọi, chần chừ không biết nên hỏi vụ hiện trường thật sự của vụ Đinh Thiên Lãng ngã lầu như nào cho tự nhiên nhất nữa.
Kỳ Tử Ngang đương nhiên là nhìn thấy hành động nhỏ thể hiện sự rối rắm của người kia, mà anh cũng đã đoán được tám chín phần ý tưởng của cô nhưng bên kỹ thuật vẫn chưa phân tích được bất cứ tin tức nào từ những mẫu đất mang từ Anh Hoa Uyển về nên hiện tại anh cũng không thể xác định được kết quả sẽ như thế nào.
Không bao lâu sau Lục Lê đã trở về, tiếc nuối lắc đầu với Kỳ Tử Ngang: “Tôi đã tìm cơ hội thử người làm ở quầy bar với nhân viên phục vụ nhưng trước mắt vẫn chưa phát hiện điều gì bất thường.”
Người đàn ông gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó cũng nhỏ giọng phân phó công việc tiếp theo cho anh ta.
Thấy thế Tưởng Thiên Du thả ly nước trái cây đã trống không xuống rời khỏi ghế dài chuẩn bị đi tới nhà vệ sinh một chuyến.
Căn cứ vào chỉ dẫn, cô đi xuyên qua sân nhảy rồi đi vào một hành lang tối tăm.
Nhà vệ sinh cuối hành lang chìm trong ánh đèn hồng xanh đan xen, trong góc tối hình như có một cặp tình nhân bị tiếng đi đường của cô làm giật mình nên nhanh chóng tách nhau ra.
Trong đó có một người cúi đầu bước nhanh ra khỏi hành lang, người còn lại thì bình tĩnh sửa sang lại rồi đi qua Tưởng Thiên Du.
Lúc đầu Tưởng Thiên Du còn không để ý lắm nhưng trong hai giây ánh mắt hai người chạm nhau cô đột nhiên dừng bước lại, hơi giật mình nhìn về hành lang trống không.
“Đó không phải là…”
“Viện trưởng Vương… Ở bệnh viện kia?”
Chờ đến khi Tưởng Thiên Du quay trở lại ghế dài từ nhà vệ sinh, ngoài ý muốn phát hiện Kỳ Tử Ngang và Lục Lê đều đã thu dọn đồ đạc và đứng ở đó, giống như chuẩn bị rời đi.
Vốn dĩ cô chỉ nghĩ đến đây chào tạm biệt thân thiện nhưng không ngờ lại bị Kỳ Tử Ngang không nói lời nào cưỡng ép ra khỏi hộp đêm, khi đi thẳng đến ven đường cô vẫn chưa lấy lại tinh thần.
“Đã gần một giờ sáng rồi, cô Chu lên xe đi, chúng tôi sẽ đưa cô về nhà.” Kỳ Tử Ngang vừa nói vừa hất cằm nhìn về phía chiếc xe vừa được Lục Lê lái tới cách đó không xa.
Mặc dù anh không hiểu hết suy nghĩ thật sự của Tưởng Thiên Du nhưng anh cũng đã cơ bản xác định được đối phương không phải là người có tính cách điềm đạm rồi.
Nhưng đây không phải là những rắc rối nhỏ bé thường gặp trong công việc hoặc là cuộc sống ngày thường, án mạng vốn là trách nhiệm của cảnh sát bọn họ, nếu người bình thường không cẩn thận lẫn vào quá sâu, lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cho dù có hối hận cũng không còn kịp nữa.
Nghĩ đến đây, anh nhớ đến vụ gây án xong bỏ trốn, chưa xác định được hung thủ kia thì lại nhíu mày chặt hơn.
Nếu như hôm nay đã tình cờ bị anh bắt gặp thì anh cũng không thể mặc kệ chuyện này được nữa.
Kỳ Tử Ngang hơi nghiêng mặt nhìn bóng người nhỏ nhắn đang quấn chặt áo khoác của mình trong gió đêm lạnh lẽo ở cạnh bên, quả thật là hoàn toàn trái ngược với những người đàn ông và phụ nữ vừa rồi.
Cô nổi bật như thế, để một mình cô ở đây thì sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh nghĩ như thế.
“…” Tưởng Thiên Du chỉ do dự một lát rồi cất bước đi về phía chiếc xe kia.
Nếu có trách thì chỉ có thể trách tinh thần chính nghĩa và cảm giác sứ mệnh của cảnh sát đều quá cao cả, cô vì hiểu rõ chuyện này nên mới không định đôi co gì với hai người này. Hơn nữa cũng không thể nói là đêm nay không có thu hoạch được gì, ít nhất thì cũng có thể xác định được rằng hộp đêm “Blood” này thật sự là một trong những địa điểm mà Đinh Thiên Lãng thường xuyên lui tới khi còn sống.
Đêm qua sau khi trở lại Cục Cảnh Sát, Kỳ Tử Ngang đã điều tra thâu đêm với đồng nghiệp về những tài khoản đăng ký trong những app hẹn hò đồng tính phổ biến nhất, quả nhiên đã tìm được dấu vết hoạt động của Đinh Thiên Lãng ở một app nào đó.
Mà nơi này cũng là do cảnh sát tổng hợp phân tích từ những câu trả lời của những người dùng app có phát triển một đoạn quan hệ ngắn ngủi và đã từng gặp mặt với Đinh Thiên Lãng mới đưa ra kết luận cuối cùng.
Nhưng… Tại sao Chu Nhã lại biết chỗ này?
Dưới hai ánh mắt săm soi một trái một phải, Tưởng Thiên Du miễn cưỡng cười nói: “Mở rộng tầm mắt.”
Bên này vừa nói xong trên sân khấu đã bùng lên một trận pháo hoa xinh đẹp, sau đó vài vũ công tuột hết quần xuống.
Nuốt nước bọt cái ực, Tưởng Thiên Du cố nén lại nụ cười đã chạy tới bên miệng, hình ảnh này vừa lúc chứng minh câu nói vừa rồi của cô.
Hai người còn lại hình như đều khinh thường với hành động nuốt nước miếng của cô, sau đó Lục Lê rời ghế dài trà trộn vào quầy bar gần đó, như muốn hỏi thăm tin tức có ích.
Còn Kỳ Tử Ngang vẫn giữ nguyên dáng ngồi đoan trang suốt cả quá trình không nói một lời nào, hơi mím môi chẳng biết là đang quan sát ai.
Tưởng Thiên Du thì hơi nôn nóng, cô cầm ly nước trái cây vừa gọi, chần chừ không biết nên hỏi vụ hiện trường thật sự của vụ Đinh Thiên Lãng ngã lầu như nào cho tự nhiên nhất nữa.
Kỳ Tử Ngang đương nhiên là nhìn thấy hành động nhỏ thể hiện sự rối rắm của người kia, mà anh cũng đã đoán được tám chín phần ý tưởng của cô nhưng bên kỹ thuật vẫn chưa phân tích được bất cứ tin tức nào từ những mẫu đất mang từ Anh Hoa Uyển về nên hiện tại anh cũng không thể xác định được kết quả sẽ như thế nào.
Không bao lâu sau Lục Lê đã trở về, tiếc nuối lắc đầu với Kỳ Tử Ngang: “Tôi đã tìm cơ hội thử người làm ở quầy bar với nhân viên phục vụ nhưng trước mắt vẫn chưa phát hiện điều gì bất thường.”
Người đàn ông gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó cũng nhỏ giọng phân phó công việc tiếp theo cho anh ta.
Thấy thế Tưởng Thiên Du thả ly nước trái cây đã trống không xuống rời khỏi ghế dài chuẩn bị đi tới nhà vệ sinh một chuyến.
Căn cứ vào chỉ dẫn, cô đi xuyên qua sân nhảy rồi đi vào một hành lang tối tăm.
Nhà vệ sinh cuối hành lang chìm trong ánh đèn hồng xanh đan xen, trong góc tối hình như có một cặp tình nhân bị tiếng đi đường của cô làm giật mình nên nhanh chóng tách nhau ra.
Trong đó có một người cúi đầu bước nhanh ra khỏi hành lang, người còn lại thì bình tĩnh sửa sang lại rồi đi qua Tưởng Thiên Du.
Lúc đầu Tưởng Thiên Du còn không để ý lắm nhưng trong hai giây ánh mắt hai người chạm nhau cô đột nhiên dừng bước lại, hơi giật mình nhìn về hành lang trống không.
“Đó không phải là…”
“Viện trưởng Vương… Ở bệnh viện kia?”
Chờ đến khi Tưởng Thiên Du quay trở lại ghế dài từ nhà vệ sinh, ngoài ý muốn phát hiện Kỳ Tử Ngang và Lục Lê đều đã thu dọn đồ đạc và đứng ở đó, giống như chuẩn bị rời đi.
Vốn dĩ cô chỉ nghĩ đến đây chào tạm biệt thân thiện nhưng không ngờ lại bị Kỳ Tử Ngang không nói lời nào cưỡng ép ra khỏi hộp đêm, khi đi thẳng đến ven đường cô vẫn chưa lấy lại tinh thần.
“Đã gần một giờ sáng rồi, cô Chu lên xe đi, chúng tôi sẽ đưa cô về nhà.” Kỳ Tử Ngang vừa nói vừa hất cằm nhìn về phía chiếc xe vừa được Lục Lê lái tới cách đó không xa.
Mặc dù anh không hiểu hết suy nghĩ thật sự của Tưởng Thiên Du nhưng anh cũng đã cơ bản xác định được đối phương không phải là người có tính cách điềm đạm rồi.
Nhưng đây không phải là những rắc rối nhỏ bé thường gặp trong công việc hoặc là cuộc sống ngày thường, án mạng vốn là trách nhiệm của cảnh sát bọn họ, nếu người bình thường không cẩn thận lẫn vào quá sâu, lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cho dù có hối hận cũng không còn kịp nữa.
Nghĩ đến đây, anh nhớ đến vụ gây án xong bỏ trốn, chưa xác định được hung thủ kia thì lại nhíu mày chặt hơn.
Nếu như hôm nay đã tình cờ bị anh bắt gặp thì anh cũng không thể mặc kệ chuyện này được nữa.
Kỳ Tử Ngang hơi nghiêng mặt nhìn bóng người nhỏ nhắn đang quấn chặt áo khoác của mình trong gió đêm lạnh lẽo ở cạnh bên, quả thật là hoàn toàn trái ngược với những người đàn ông và phụ nữ vừa rồi.
Cô nổi bật như thế, để một mình cô ở đây thì sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh nghĩ như thế.
“…” Tưởng Thiên Du chỉ do dự một lát rồi cất bước đi về phía chiếc xe kia.
Nếu có trách thì chỉ có thể trách tinh thần chính nghĩa và cảm giác sứ mệnh của cảnh sát đều quá cao cả, cô vì hiểu rõ chuyện này nên mới không định đôi co gì với hai người này. Hơn nữa cũng không thể nói là đêm nay không có thu hoạch được gì, ít nhất thì cũng có thể xác định được rằng hộp đêm “Blood” này thật sự là một trong những địa điểm mà Đinh Thiên Lãng thường xuyên lui tới khi còn sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.