Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Trở Thành Kẻ Tình Nghi
Chương 4: Huyết Sắc Lãng Mạn (4)
Từ Tiểu Miêu
24/03/2023
Đầu tiên là bác sĩ nữ thét một tiếng chói tai, ngay sau đó mọi người cảm giác như mình bị hoa mắt, hình như bác sĩ nữ bị người ta đẩy mạnh ra ngoài, nghiêng ngả lảo đảo bổ nhào vào đài phục vụ, một lúc lâu sau mới ổn định lại tinh thần.
Giây tiếp theo theo tiếng leng keng của kim loại rơi xuống đất, mọi người thấy hai người ở góc tường đang quấn lấy đánh nhau liên tục.
“Đó không phải là…” Cô cảnh sát kinh ngạc hô lên.
Tuy anh cảnh sát rất khiếp sợ nhưng vẫn nhanh chóng dẫn người đưa bác sĩ nữ đang ngơ ngác ghé vào đài phục vụ tới nơi an toàn, khi quay đầu lại thấy dây thừng đầy đất.
Vậy nên cảnh vừa nãy anh ta nhìn thấy không phải là ảo giác!
Người phụ nữ mặc quần áo bệnh nhân sọc xanh sọc trắng tên Chu Nhã thật sự đã tự cởi dây thừng nhân lúc kẻ bắt cóc thả lỏng cảnh giác, sau đó bật dây kiềm chế tay cầm dao găm của gã ta nhanh như chớp, thuận thế đẩy con tin trong lòng ngực gã ra ngoài.
Trước mắt sau khi trải qua mấy hiệp đánh nhau cuối cùng kẻ bắt cóc đã lùi được tới chỗ gần với dao găm, xem ra gã đang muốn nhặt dao găm lên lại rồi tiếp tục hành hung.
Tưởng Thiên Du nắm bắt cơ hội, thừa dịp gã khom lưng cô cong chân tặng cho mặt kẻ bắt cóc một cái đầu gối!
“A… Á!”
Tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông theo sát sau đó, chỉ thấy kẻ bắt cóc che mũi lại lùi về sau hai bước rồi ngã dúi dụi xuống đất, nước mắt không khống chế được chảy giàn giụa, theo động tác không ngừng quay cuồng một chất lỏng màu đỏ sậm thong thả chảy ra từ kẽ ngón tay gã.
Khi gã ngã xuống đất Tưởng Thiên Du không thừa thắng xông lên khống chế gã mà để anh và cô cảnh sát xông lên khống chế gã.
Chỉ là kẻ bắt cóc kia vẫn không phục, dù đã ngã và bị thương nặng nhưng vẫn cố giãy giụa phản kháng.
Cô thấy thế thì hơi cúi đầu vươn chân đá dao găm trong tầm tay kẻ bắt cóc ra thật xa.
Lanh canh…
Kim loại cọ xát với mặt đất men sứ phát ra âm thanh rất khẽ, cuối cùng ngừng ở dưới chân một người.
Người đó vốn chạy vội tới nhưng khi nhìn thấy cảnh trước mắt thì từ từ ngước mắt, thuận tiện liếc con dao găm dính đầy máu dưới mũi chân mình một cái.
“Đội trưởng Kỳ!” Anh cảnh sát tạm thời khống chế được kẻ bắt cóc như có linh cảm quay đầu lại, cực kỳ vui mừng gọi ra miệng.
Chuyện tiếp theo đương nhiên là không tới lượt Tưởng Thiên Du, tốp cảnh sát phía sau đã tiếp nhận toàn bộ hiện trường, chỉ cần vài cảnh sát đã ổn định hiện trường vốn đang nháo nhào rất nhanh.
Lấy bằng chứng, lời khai đều được tiến hành đâu vào đấy.
Bởi trên lý luận Tưởng Thiên Du vẫn là bệnh nhân chưa khôi phục hoàn toàn mà còn trải qua một sự kiện ác tính nên cảnh sát vẫn chưa coi cô là nhân chứng để tra hỏi như những người ở hành lang, mà sắp xếp một phòng xử trí đơn giản trong bệnh viện rồi đưa cô vào trong đó.
Chỉ lát sau một bác sĩ nam trung niên khá quen mắt đi vào, không biết có phải do cô vừa mới làm việc “nghĩa hiệp” hay không mà thái độ của bác sĩ rất ôn hòa, khi làm kiểm tra cho cô cũng là nhẹ nhàng trìu mến.
Sau khi xác định cô không có vấn đề gì bác sĩ lại dặn dò hai câu rồi rời đi.
Tưởng Thiên Du thoải mái ngồi trên ghế nghiêng nghiêng đầu, cô quay lưng về phía cửa như suy tư gì đó.
Kỳ Tử Ngang đang đứng ở ngoài cửa.
Anh cao gần mét chín, dáng người cường tráng, tuy trên mặt râu ria lởm chởm nhưng qua đường nét ngũ quan quá xuất chúng có thể hơi hơi nhìn thấy vẻ đẹp ngày xưa, có thể tính là một người đàn ông phong trần.
Nhưng hiện tại vì quá cao nên anh phải nghẹn khuất cúi đầu nhìn qua cửa kính quan sát bóng người trong phòng, bình tĩnh hỏi: “Cô ta là bạn gái cũ Chu Nhã của nạn nhân Đinh Thiên Lãng à?”
“Đúng vậy, khi chúng tôi vừa mới xác nhận được thân phận thi thể thì Chu Nhã lại trùng hợp xảy ra tai nạn phải vào bệnh viện, lúc ấy tôi đã tới bệnh viện này điều tra rõ ràng, chính là cô ta.” Anh cảnh sát nhỏ giọng trả lời.
“Đồng chí Lục Lê hãy báo cáo lại tình hình vụ án bắt cóc con tin một lần nữa.” Kỳ Tử Ngang híp mắt nói tiếp.
Cảnh sát Lục Lê nghe vậy thì nghiêm chỉnh chỉnh đốn lại tinh thần: “Rõ, đội trưởng Kỳ!”
…
Qua chừng mười mấy phút phòng xử trí tạm thời mới được mở ra, Tưởng Thiên Du ngồi trên ghế run run lông mi, nhanh chóng thu lại biểu tình “đã đoán trước được”, trên mặt tràn đầy vẻ tò mò và khó hiểu nhìn về phía vị cảnh sát cao lớn mình vừa gặp lúc nãy ở gần trạm y tá.
“Chào cô Chu, tôi là cảnh sát tới từ Cục Cảnh Sát thành phố Giang, tôi họ Kỳ.” Kỳ Tử Ngang đi tới trước mặt cô rồi lấy một cái ghế ngồi xuống.
Tưởng Thiên Du rất lễ phép chào lại một tiếng: “Cảnh sát Kỳ, trước đấy đồng nghiệp của anh đã hỏi tôi rồi nhưng chỉ tiếc là với tình trạng hiện tại thì tôi cũng không thể cung cấp thông tin hữu dụng nào.”
Giây tiếp theo theo tiếng leng keng của kim loại rơi xuống đất, mọi người thấy hai người ở góc tường đang quấn lấy đánh nhau liên tục.
“Đó không phải là…” Cô cảnh sát kinh ngạc hô lên.
Tuy anh cảnh sát rất khiếp sợ nhưng vẫn nhanh chóng dẫn người đưa bác sĩ nữ đang ngơ ngác ghé vào đài phục vụ tới nơi an toàn, khi quay đầu lại thấy dây thừng đầy đất.
Vậy nên cảnh vừa nãy anh ta nhìn thấy không phải là ảo giác!
Người phụ nữ mặc quần áo bệnh nhân sọc xanh sọc trắng tên Chu Nhã thật sự đã tự cởi dây thừng nhân lúc kẻ bắt cóc thả lỏng cảnh giác, sau đó bật dây kiềm chế tay cầm dao găm của gã ta nhanh như chớp, thuận thế đẩy con tin trong lòng ngực gã ra ngoài.
Trước mắt sau khi trải qua mấy hiệp đánh nhau cuối cùng kẻ bắt cóc đã lùi được tới chỗ gần với dao găm, xem ra gã đang muốn nhặt dao găm lên lại rồi tiếp tục hành hung.
Tưởng Thiên Du nắm bắt cơ hội, thừa dịp gã khom lưng cô cong chân tặng cho mặt kẻ bắt cóc một cái đầu gối!
“A… Á!”
Tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông theo sát sau đó, chỉ thấy kẻ bắt cóc che mũi lại lùi về sau hai bước rồi ngã dúi dụi xuống đất, nước mắt không khống chế được chảy giàn giụa, theo động tác không ngừng quay cuồng một chất lỏng màu đỏ sậm thong thả chảy ra từ kẽ ngón tay gã.
Khi gã ngã xuống đất Tưởng Thiên Du không thừa thắng xông lên khống chế gã mà để anh và cô cảnh sát xông lên khống chế gã.
Chỉ là kẻ bắt cóc kia vẫn không phục, dù đã ngã và bị thương nặng nhưng vẫn cố giãy giụa phản kháng.
Cô thấy thế thì hơi cúi đầu vươn chân đá dao găm trong tầm tay kẻ bắt cóc ra thật xa.
Lanh canh…
Kim loại cọ xát với mặt đất men sứ phát ra âm thanh rất khẽ, cuối cùng ngừng ở dưới chân một người.
Người đó vốn chạy vội tới nhưng khi nhìn thấy cảnh trước mắt thì từ từ ngước mắt, thuận tiện liếc con dao găm dính đầy máu dưới mũi chân mình một cái.
“Đội trưởng Kỳ!” Anh cảnh sát tạm thời khống chế được kẻ bắt cóc như có linh cảm quay đầu lại, cực kỳ vui mừng gọi ra miệng.
Chuyện tiếp theo đương nhiên là không tới lượt Tưởng Thiên Du, tốp cảnh sát phía sau đã tiếp nhận toàn bộ hiện trường, chỉ cần vài cảnh sát đã ổn định hiện trường vốn đang nháo nhào rất nhanh.
Lấy bằng chứng, lời khai đều được tiến hành đâu vào đấy.
Bởi trên lý luận Tưởng Thiên Du vẫn là bệnh nhân chưa khôi phục hoàn toàn mà còn trải qua một sự kiện ác tính nên cảnh sát vẫn chưa coi cô là nhân chứng để tra hỏi như những người ở hành lang, mà sắp xếp một phòng xử trí đơn giản trong bệnh viện rồi đưa cô vào trong đó.
Chỉ lát sau một bác sĩ nam trung niên khá quen mắt đi vào, không biết có phải do cô vừa mới làm việc “nghĩa hiệp” hay không mà thái độ của bác sĩ rất ôn hòa, khi làm kiểm tra cho cô cũng là nhẹ nhàng trìu mến.
Sau khi xác định cô không có vấn đề gì bác sĩ lại dặn dò hai câu rồi rời đi.
Tưởng Thiên Du thoải mái ngồi trên ghế nghiêng nghiêng đầu, cô quay lưng về phía cửa như suy tư gì đó.
Kỳ Tử Ngang đang đứng ở ngoài cửa.
Anh cao gần mét chín, dáng người cường tráng, tuy trên mặt râu ria lởm chởm nhưng qua đường nét ngũ quan quá xuất chúng có thể hơi hơi nhìn thấy vẻ đẹp ngày xưa, có thể tính là một người đàn ông phong trần.
Nhưng hiện tại vì quá cao nên anh phải nghẹn khuất cúi đầu nhìn qua cửa kính quan sát bóng người trong phòng, bình tĩnh hỏi: “Cô ta là bạn gái cũ Chu Nhã của nạn nhân Đinh Thiên Lãng à?”
“Đúng vậy, khi chúng tôi vừa mới xác nhận được thân phận thi thể thì Chu Nhã lại trùng hợp xảy ra tai nạn phải vào bệnh viện, lúc ấy tôi đã tới bệnh viện này điều tra rõ ràng, chính là cô ta.” Anh cảnh sát nhỏ giọng trả lời.
“Đồng chí Lục Lê hãy báo cáo lại tình hình vụ án bắt cóc con tin một lần nữa.” Kỳ Tử Ngang híp mắt nói tiếp.
Cảnh sát Lục Lê nghe vậy thì nghiêm chỉnh chỉnh đốn lại tinh thần: “Rõ, đội trưởng Kỳ!”
…
Qua chừng mười mấy phút phòng xử trí tạm thời mới được mở ra, Tưởng Thiên Du ngồi trên ghế run run lông mi, nhanh chóng thu lại biểu tình “đã đoán trước được”, trên mặt tràn đầy vẻ tò mò và khó hiểu nhìn về phía vị cảnh sát cao lớn mình vừa gặp lúc nãy ở gần trạm y tá.
“Chào cô Chu, tôi là cảnh sát tới từ Cục Cảnh Sát thành phố Giang, tôi họ Kỳ.” Kỳ Tử Ngang đi tới trước mặt cô rồi lấy một cái ghế ngồi xuống.
Tưởng Thiên Du rất lễ phép chào lại một tiếng: “Cảnh sát Kỳ, trước đấy đồng nghiệp của anh đã hỏi tôi rồi nhưng chỉ tiếc là với tình trạng hiện tại thì tôi cũng không thể cung cấp thông tin hữu dụng nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.