Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Trở Thành Kẻ Tình Nghi
Chương 36: Huyết Sắc Lãng Mạn
Từ Tiểu Miêu
22/08/2023
Hai cái điện thoại, hai cuộc sống.
Đối với một người ngay cả địa điểm hẹn hò với người yêu mà cũng phải dựa theo giới tính để thiết lập quy trình như Đinh Thiên Lãng thì dường như rất hợp lý.
“Thật phiền phức.” Đoàn A Na bĩu môi bày tỏ ý kiến khác: “Tui chỉ dùng có một chiếc điện thoại mà còn thường xuyên không biết để nó ở chỗ nào nè.”
Không biết có phải là vì uống không ít bia hay không, Triệu Toàn nghe vậy thì nhíu mày nghiêng mặt quan sát cô: “Sao bà lại đột nhiên có suy nghĩ này, bị nam cặn bã tổn thương nên cũng muốn làm nữ cặn bã hay sao?”
“Không mở bình thì làm sao có thể biết trong bình có gì?” Đoàn A Na đạp Triệu Toàn dưới gầm bàn.
Triệu Toàn chợt ảo não bắt đầu nghĩ cách cứu vãn: “Nhã Nhã, tui không có ý đó…”
“Không sao, đã qua rất lâu rồi.” Tưởng Thiên Du khoát tay không để ý, trước đó cô cũng chỉ là đột nhiên có linh cảm và muốn ứng phó nghi vấn của Triệu Toàn nên mới nói ra những lời này, vốn dĩ cũng không nghĩ đến việc có thể nghe được ý kiến gì đó từ chỗ bọn họ.
Có một câu nói rất hay, người chết như đèn tắt, cho dù là nguyên bản Chu Nhã có ngồi ở đây rồi nghe người khác nhắc tới Đinh Thiên Lãng thì sợ là cảm xúc còn sót lại cũng chỉ có thổn thức mà thôi.
Sau đó Đoàn A Na và Triệu Toàn lại lên sàn nhảy thêm một lúc lâu, mãi đến nửa đêm thì hai người mới mang theo vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn rời khỏi hộp đêm cùng với Tưởng Thiên Du.
Khi đi đến ven đường chờ xe, Triệu Toàn vẫy tay chào tạm biệt cô và Đoàn A Na, sau đó cất bước băng qua đường đi về phía cuối phố ở phía Tây.
“Nhà cô ấy ở ngay phía sau con phố này, đi bộ bảy tám phút là đến rồi, bởi vì gần đó có một Sở cảnh sát cho nên an ninh trật tự ở nơi này rất tốt, bà không cần lo lắng cho cô ấy đâu.” Đoàn A Na thấy Tưởng Thiên Du vẫn luôn nhìn về nơi Triệu Toàn rời đi, cô ấy không nghĩ nhiều mà lên tiếng giải thích.
“Ừm.” Tưởng Thiên Du chậm rãi thu hồi ánh mắt thật ra đang nhìn về phía hộp đêm “Blood” có phong cách rất rõ ràng ở đối diện, cô thuận miệng hỏi: “Bà với Triệu Toàn thường xuyên đến đây chơi à?”
“Cũng không thường xuyên lắm, có lẽ bà ấy đến đây nhiều hơn tui, dù sao thì cũng gần hơn mà.”
Trong lúc nói chuyện thì có một chiếc taxi dừng ở ven đường, Tưởng Thiên Du chặn Đoàn A Na đang nhường cô, trực tiếp nhét người vào ghế sau.
Sau khi ghi lại biển số xe, tiễn Đoàn A Na đi, cô chờ thêm vài phút rồi cuối cùng cũng lên xe về nhà.
Đêm nay, ngay cả khi có tác dụng của cồn thì cô vẫn không ngủ yên được.
Không biết có phải là trong đầu chứa đựng quá nhiều suy nghĩ hay không, gương mặt của mấy người liên quan đến vụ án Đinh Thiên Lãng té lầu vẫn luôn trôi nổi trong giấc mơ của cô, làm cho cô hoang mang rối bời.
Nhưng lần này khi cô mở mắt ra thì bầu trời bên ngoài cửa sổ đã sáng tỏ.
Tám giờ mười ba phút sáng.
Thu hồi ánh mắt nhìn về phía đồng hồ trên tường, Tưởng Thiên Du xoa huyệt thái dương và đứng lên, đã rất nhiều năm rồi cô chưa trải nghiệm lại cảm giác cồn cào sau khi say xỉn thế này, dù sao thì trước đây cô cũng là cảnh sát đặc nhiệm, không được uống rượu cũng chính là kỷ luật.
Cô vừa đi về phía nhà bếp vừa mở điện thoại di động của mình, nhìn thấy có hơn mười tin nhắn chưa đọc trên WeChat, cô còn tưởng rằng công ty có chuyện gì đó khẩn cấp.
Không ngờ trong nhóm toàn thảo luận về xây dựng đội nhóm, cô có thể cảm nhận được sự hưng phấn của mỗi người thông qua tin nhắn của bọn họ.
Sau đó là hai tin nhắn riêng mà Đoàn A Na gửi cho cô, cô ấy đang hỏi cô định đến công ty lúc mấy giờ.
Ký ức bị tê liệt bởi cồn dần dần trở lại, lúc này Tưởng Thiên Du mới nhớ ra hôm nay là thứ bảy, mà chiều hôm qua trước khi tan ca sếp đã thông báo cuối tuần này công ty quyết định sẽ mời nhân viên đi tắm suối nước nóng.
Tưởng Thiên Du mệt mỏi véo ấn đường, cô không muốn tham gia lắm.
Nhưng cô không thể chịu nổi Đoàn A Na năn nỉ như thế, cuối cùng chiều hôm đó cô vẫn xách theo túi du lịch đựng quần áo tắm rửa và xuất hiện ở dưới lầu công ty.
Lúc đó đã có rất nhiều đồng nghiệp tập hợp trước cửa tòa nhà, sau khi nói chuyện với mọi người một lát thì xe buýt mà công ty chuẩn bị cũng chạy đến.
Khi Tưởng Thiên Du lên xe, cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy Đặng Tư Bác ngồi cạnh cửa sổ ở mấy hàng ghế trước, cô nở nụ cười thân thiện rồi định ngồi vào chỗ trống bên cạnh gã, định mượn cơ hội này tìm hiểu xem người đàn ông này có biết Vương Hoằng Phương hay không.
Lại không ngờ Đoàn A Na đi đằng sau lại đẩy mạnh vào người cô, trực tiếp đẩy cô lảo đảo đến mấy hàng ghế phía sau.
Nếu cô quay trở lại thì có vẻ cố ý quá rồi, Tưởng Thiên Du chỉ có thể im lặng gãi đầu ngồi bên cạnh Đoàn A Na, Triệu Toàn thì ngồi vào vị trí đối diện lối đi với bọn họ.
Khách sạn suối nước nóng ở ngoại ô thành phố cách công ty Thiết kế Trung Nguyên khoảng hai giờ lái xe.
Xe buýt vừa mới bắt đầu chạy không bao lâu thì Đoàn A Na đã lôi ra một đống đồ ăn vặt từ trong ba lô chia cho hai người.
Đối với một người ngay cả địa điểm hẹn hò với người yêu mà cũng phải dựa theo giới tính để thiết lập quy trình như Đinh Thiên Lãng thì dường như rất hợp lý.
“Thật phiền phức.” Đoàn A Na bĩu môi bày tỏ ý kiến khác: “Tui chỉ dùng có một chiếc điện thoại mà còn thường xuyên không biết để nó ở chỗ nào nè.”
Không biết có phải là vì uống không ít bia hay không, Triệu Toàn nghe vậy thì nhíu mày nghiêng mặt quan sát cô: “Sao bà lại đột nhiên có suy nghĩ này, bị nam cặn bã tổn thương nên cũng muốn làm nữ cặn bã hay sao?”
“Không mở bình thì làm sao có thể biết trong bình có gì?” Đoàn A Na đạp Triệu Toàn dưới gầm bàn.
Triệu Toàn chợt ảo não bắt đầu nghĩ cách cứu vãn: “Nhã Nhã, tui không có ý đó…”
“Không sao, đã qua rất lâu rồi.” Tưởng Thiên Du khoát tay không để ý, trước đó cô cũng chỉ là đột nhiên có linh cảm và muốn ứng phó nghi vấn của Triệu Toàn nên mới nói ra những lời này, vốn dĩ cũng không nghĩ đến việc có thể nghe được ý kiến gì đó từ chỗ bọn họ.
Có một câu nói rất hay, người chết như đèn tắt, cho dù là nguyên bản Chu Nhã có ngồi ở đây rồi nghe người khác nhắc tới Đinh Thiên Lãng thì sợ là cảm xúc còn sót lại cũng chỉ có thổn thức mà thôi.
Sau đó Đoàn A Na và Triệu Toàn lại lên sàn nhảy thêm một lúc lâu, mãi đến nửa đêm thì hai người mới mang theo vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn rời khỏi hộp đêm cùng với Tưởng Thiên Du.
Khi đi đến ven đường chờ xe, Triệu Toàn vẫy tay chào tạm biệt cô và Đoàn A Na, sau đó cất bước băng qua đường đi về phía cuối phố ở phía Tây.
“Nhà cô ấy ở ngay phía sau con phố này, đi bộ bảy tám phút là đến rồi, bởi vì gần đó có một Sở cảnh sát cho nên an ninh trật tự ở nơi này rất tốt, bà không cần lo lắng cho cô ấy đâu.” Đoàn A Na thấy Tưởng Thiên Du vẫn luôn nhìn về nơi Triệu Toàn rời đi, cô ấy không nghĩ nhiều mà lên tiếng giải thích.
“Ừm.” Tưởng Thiên Du chậm rãi thu hồi ánh mắt thật ra đang nhìn về phía hộp đêm “Blood” có phong cách rất rõ ràng ở đối diện, cô thuận miệng hỏi: “Bà với Triệu Toàn thường xuyên đến đây chơi à?”
“Cũng không thường xuyên lắm, có lẽ bà ấy đến đây nhiều hơn tui, dù sao thì cũng gần hơn mà.”
Trong lúc nói chuyện thì có một chiếc taxi dừng ở ven đường, Tưởng Thiên Du chặn Đoàn A Na đang nhường cô, trực tiếp nhét người vào ghế sau.
Sau khi ghi lại biển số xe, tiễn Đoàn A Na đi, cô chờ thêm vài phút rồi cuối cùng cũng lên xe về nhà.
Đêm nay, ngay cả khi có tác dụng của cồn thì cô vẫn không ngủ yên được.
Không biết có phải là trong đầu chứa đựng quá nhiều suy nghĩ hay không, gương mặt của mấy người liên quan đến vụ án Đinh Thiên Lãng té lầu vẫn luôn trôi nổi trong giấc mơ của cô, làm cho cô hoang mang rối bời.
Nhưng lần này khi cô mở mắt ra thì bầu trời bên ngoài cửa sổ đã sáng tỏ.
Tám giờ mười ba phút sáng.
Thu hồi ánh mắt nhìn về phía đồng hồ trên tường, Tưởng Thiên Du xoa huyệt thái dương và đứng lên, đã rất nhiều năm rồi cô chưa trải nghiệm lại cảm giác cồn cào sau khi say xỉn thế này, dù sao thì trước đây cô cũng là cảnh sát đặc nhiệm, không được uống rượu cũng chính là kỷ luật.
Cô vừa đi về phía nhà bếp vừa mở điện thoại di động của mình, nhìn thấy có hơn mười tin nhắn chưa đọc trên WeChat, cô còn tưởng rằng công ty có chuyện gì đó khẩn cấp.
Không ngờ trong nhóm toàn thảo luận về xây dựng đội nhóm, cô có thể cảm nhận được sự hưng phấn của mỗi người thông qua tin nhắn của bọn họ.
Sau đó là hai tin nhắn riêng mà Đoàn A Na gửi cho cô, cô ấy đang hỏi cô định đến công ty lúc mấy giờ.
Ký ức bị tê liệt bởi cồn dần dần trở lại, lúc này Tưởng Thiên Du mới nhớ ra hôm nay là thứ bảy, mà chiều hôm qua trước khi tan ca sếp đã thông báo cuối tuần này công ty quyết định sẽ mời nhân viên đi tắm suối nước nóng.
Tưởng Thiên Du mệt mỏi véo ấn đường, cô không muốn tham gia lắm.
Nhưng cô không thể chịu nổi Đoàn A Na năn nỉ như thế, cuối cùng chiều hôm đó cô vẫn xách theo túi du lịch đựng quần áo tắm rửa và xuất hiện ở dưới lầu công ty.
Lúc đó đã có rất nhiều đồng nghiệp tập hợp trước cửa tòa nhà, sau khi nói chuyện với mọi người một lát thì xe buýt mà công ty chuẩn bị cũng chạy đến.
Khi Tưởng Thiên Du lên xe, cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy Đặng Tư Bác ngồi cạnh cửa sổ ở mấy hàng ghế trước, cô nở nụ cười thân thiện rồi định ngồi vào chỗ trống bên cạnh gã, định mượn cơ hội này tìm hiểu xem người đàn ông này có biết Vương Hoằng Phương hay không.
Lại không ngờ Đoàn A Na đi đằng sau lại đẩy mạnh vào người cô, trực tiếp đẩy cô lảo đảo đến mấy hàng ghế phía sau.
Nếu cô quay trở lại thì có vẻ cố ý quá rồi, Tưởng Thiên Du chỉ có thể im lặng gãi đầu ngồi bên cạnh Đoàn A Na, Triệu Toàn thì ngồi vào vị trí đối diện lối đi với bọn họ.
Khách sạn suối nước nóng ở ngoại ô thành phố cách công ty Thiết kế Trung Nguyên khoảng hai giờ lái xe.
Xe buýt vừa mới bắt đầu chạy không bao lâu thì Đoàn A Na đã lôi ra một đống đồ ăn vặt từ trong ba lô chia cho hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.