Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Trở Thành Kẻ Tình Nghi
Chương 46: Thi Thể Năm Xưa
Từ Tiểu Miêu
23/08/2023
“Sau đó bức tường kia đã bị hai người bọn họ phá vỡ!” Nhớ lại tình cảnh lúc đó, Nhiễm Nhiễm cũng cảm thấy thái quá: “Chị Miêu Miêu, chị cũng không biết bức tường trong phòng nghỉ của chúng ta được ngăn cách bởi ván gỗ đâu đúng không?”
Tưởng Thiên Du phối hợp lắc đầu.
“Bọn em sợ hãi chạy đến cửa chen chúc với nhau, kết quả còn đáng sợ hơn nữa là…” Nói đến đây, Nhiễm Nhiễm nuốt nước miếng, vẻ mặt sợ hãi: “Bên trong bức tường đó, vậy mà lại có một cái xác chết rơi ra!”
“Xác chết đó trời ơi, lưng Lucy còn dựa vào thứ đó!”
Thì ra là thế.
Nhiễm Nhiễm còn đang nói liên miên không ngớt kể lại chuyện cảnh sát đến thì bọn họ hợp tác với cảnh sát thế nào.
Tưởng Thiên Du tranh thủ ngắt lời cô ấy, đẩy chén cơm về phía trước ý bảo cô ấy ăn cơm trước rồi nói.
Giày vò lâu như thế Nhiễm Nhiễm thật sự rất đói, mặc dù trong lòng cảm thấy khó chịu nhưng cô vẫn ăn sạch sẽ bát cơm.
Chẳng qua đến lúc nên đi ngủ, thoạt nhìn cô ấy vẫn có chút sợ hãi, trên mặt nở nụ cười lấy lòng không cho từ chối mà chui vào chăn Tưởng Thiên Du, làm cho cô thật sự có chút dở khóc dở cười.
Bởi vì đột nhiên phải chịu đựng trọng lượng gấp hai lần mà giường gỗ chật hẹp cũng vang lên tiếng “kẽo kẹt” bày tỏ sự phản đối của mình.
Trong lòng ôm thân thể mềm mại của thiếu nữ, Tưởng Thiên Du trừng mắt sững sờ nhìn trần nhà.
Lần này cũng không giống như Chu Nhã vừa mở mắt ra đã có cảnh sát tìm tới cửa, chẳng lẽ nói điều kiện tiên quyết thoát khỏi mỗi thân thể là giúp nguyên chủ vượt qua tình cảnh khốn khó trước mắt sao?
Vậy thì tình cảnh khốn khó của Quan Miêu Miêu là gì? Thoát khỏi sự kiểm soát của anh Kê hả?
Vừa rồi nghe Nhiễm Nhiễm miêu tả thi thể được tìm thấy trong KTV, hẳn là thời gian tử vong của nạn nhân cũng lâu rồi, Quan Miêu Miêu mới rơi vào tay anh Kê không lâu, chuyện lần này sẽ không liên quan gì đến cô.
“Haiz…”
Tưởng Thiên Du khẽ thở dài, cô chậm rãi nhắm mắt lại, nghe qua thì tính tình của anh Kê này không được tốt lắm, trước mắt cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước nấy thôi.
Không biết có phải là vì ngày hôm đó phát hiện xác chết trong KTV hay không mà hai ngày tiếp theo cả hai đều không nhận được điện thoại kêu đi làm việc.
Cuối cùng đến ngày thứ ba, Tưởng Thiên Du và Nhiễm Nhiễm đều nhận được tin nhắn của anh Kê từ sáng sớm.
Sau khi ăn trưa xong Nhiễm Nhiễm bắt đầu sửa soạn bản thân, cô ấy trang điểm đậm như mọi ngày, đột nhiên thông qua gương nhìn thấy Tưởng Thiên Du đang sững sờ ngồi trên giường, trên mặt vẫn chưa trang điểm gì cả.
“Chị Miêu Miêu, anh Kê nói hôm nay chúng ta phải đến KTV Tinh Huy trước ba giờ, chị…”
Bất chợt, cô ấy mím môi như hiểu được điều gì đó: “Chị nghĩ thoáng chút đi, có người nào trong chúng ta là chưa bị anh Kê đánh đâu? Mặc dù không biết vì sao chị lại rơi vào tay gã mà kiếm sống nhưng đều đã như vậy rồi, chết sớm siêu sinh sớm thôi.”
Tưởng Thiên Du chỉ cười với Nhiễm Nhiễm.
Thấy không khuyên được Nhiễm Nhiễm cũng không nói gì nữa, đợi đến khi cô ấy sửa soạn xong xuôi thì hai người cũng cùng nhau xuống lầu bắt xe đến KTV Tinh Huy.
Vừa tiến vào cửa phụ KTV Tinh Huy, Tưởng Thiên Du có chút không thích ứng được mà híp mắt lại, ánh sáng bên trong quá tối, phải hai giây sau cô mới miễn cưỡng nhìn rõ đường đi dưới chân.
Đi qua hành lang chật hẹp, đằng trước là căn phòng khá rộng rãi, có lẽ là phòng nghỉ của nhân viên nằm sau KTV mà Nhiễm Nhiễm đã nói.
Bên cạnh cửa phòng có mấy ghế dài bằng da, lúc này đã có vài người phụ nữ đang ngồi trên đó, bọn họ đều đang cúi đầu chơi điện thoại, nhận ra được có người bước vào nhưng cũng không ngẩng đầu lên.
Ở phía bên kia là một loạt các tủ sắt lưu trữ, cửa tủ mở hoặc đóng, có thể nhìn thấy rõ ràng vài vật dụng cá nhân ở bên trong.
Đối diện cửa được bày mấy cái giường, trên đó lộn xộn không chịu nổi, dưới gầm giường còn chứa rất nhiều đồ đạc, toàn bộ căn phòng tràn ngập mùi mồ hôi, thuốc lá, nước hoa cùng với đủ loại mùi gay mũi khác trộn lẫn với nhau.
Tưởng Thiên Du giơ tay lên xoa mũi, cô cảm thấy hiểu rõ, chẳng trách xác chết kia đã bị niêm phong trong bức tường ván gỗ lâu như vậy mà cũng không có ai phát hiện ra điều gì khác thường.
Cho dù thỉnh thoảng có mùi vị tản ra thì chỉ sợ là mọi người cũng sẽ cho rằng đó là mùi thối vốn có trong phòng này, cơ bản là sẽ không chú ý quá nhiều.
“Đến rồi à.” Không bao lâu sau anh Kê đi vào từ bên ngoài, sau khi đếm đủ số người thì hài lòng gật đầu: “Tối nay cố gắng một chút, thành tích tháng này không lý tưởng lắm, nếu đến cuối tháng còn chưa hoàn thành thì đừng trách tôi không nể mặt mọi người.”
Người đàn ông nói những lời cay nghiệt không hề do dự, mặc dù mấy người ở đây đều có lý do riêng mới vào nghề này, hầu hết cũng là tự nguyện nhưng cũng có vài người có cảm giác khốn khổ ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Tưởng Thiên Du dựa vào cửa tủ sắt, nhân cơ hội này cẩn thận quan sát anh Kê.
Tưởng Thiên Du phối hợp lắc đầu.
“Bọn em sợ hãi chạy đến cửa chen chúc với nhau, kết quả còn đáng sợ hơn nữa là…” Nói đến đây, Nhiễm Nhiễm nuốt nước miếng, vẻ mặt sợ hãi: “Bên trong bức tường đó, vậy mà lại có một cái xác chết rơi ra!”
“Xác chết đó trời ơi, lưng Lucy còn dựa vào thứ đó!”
Thì ra là thế.
Nhiễm Nhiễm còn đang nói liên miên không ngớt kể lại chuyện cảnh sát đến thì bọn họ hợp tác với cảnh sát thế nào.
Tưởng Thiên Du tranh thủ ngắt lời cô ấy, đẩy chén cơm về phía trước ý bảo cô ấy ăn cơm trước rồi nói.
Giày vò lâu như thế Nhiễm Nhiễm thật sự rất đói, mặc dù trong lòng cảm thấy khó chịu nhưng cô vẫn ăn sạch sẽ bát cơm.
Chẳng qua đến lúc nên đi ngủ, thoạt nhìn cô ấy vẫn có chút sợ hãi, trên mặt nở nụ cười lấy lòng không cho từ chối mà chui vào chăn Tưởng Thiên Du, làm cho cô thật sự có chút dở khóc dở cười.
Bởi vì đột nhiên phải chịu đựng trọng lượng gấp hai lần mà giường gỗ chật hẹp cũng vang lên tiếng “kẽo kẹt” bày tỏ sự phản đối của mình.
Trong lòng ôm thân thể mềm mại của thiếu nữ, Tưởng Thiên Du trừng mắt sững sờ nhìn trần nhà.
Lần này cũng không giống như Chu Nhã vừa mở mắt ra đã có cảnh sát tìm tới cửa, chẳng lẽ nói điều kiện tiên quyết thoát khỏi mỗi thân thể là giúp nguyên chủ vượt qua tình cảnh khốn khó trước mắt sao?
Vậy thì tình cảnh khốn khó của Quan Miêu Miêu là gì? Thoát khỏi sự kiểm soát của anh Kê hả?
Vừa rồi nghe Nhiễm Nhiễm miêu tả thi thể được tìm thấy trong KTV, hẳn là thời gian tử vong của nạn nhân cũng lâu rồi, Quan Miêu Miêu mới rơi vào tay anh Kê không lâu, chuyện lần này sẽ không liên quan gì đến cô.
“Haiz…”
Tưởng Thiên Du khẽ thở dài, cô chậm rãi nhắm mắt lại, nghe qua thì tính tình của anh Kê này không được tốt lắm, trước mắt cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước nấy thôi.
Không biết có phải là vì ngày hôm đó phát hiện xác chết trong KTV hay không mà hai ngày tiếp theo cả hai đều không nhận được điện thoại kêu đi làm việc.
Cuối cùng đến ngày thứ ba, Tưởng Thiên Du và Nhiễm Nhiễm đều nhận được tin nhắn của anh Kê từ sáng sớm.
Sau khi ăn trưa xong Nhiễm Nhiễm bắt đầu sửa soạn bản thân, cô ấy trang điểm đậm như mọi ngày, đột nhiên thông qua gương nhìn thấy Tưởng Thiên Du đang sững sờ ngồi trên giường, trên mặt vẫn chưa trang điểm gì cả.
“Chị Miêu Miêu, anh Kê nói hôm nay chúng ta phải đến KTV Tinh Huy trước ba giờ, chị…”
Bất chợt, cô ấy mím môi như hiểu được điều gì đó: “Chị nghĩ thoáng chút đi, có người nào trong chúng ta là chưa bị anh Kê đánh đâu? Mặc dù không biết vì sao chị lại rơi vào tay gã mà kiếm sống nhưng đều đã như vậy rồi, chết sớm siêu sinh sớm thôi.”
Tưởng Thiên Du chỉ cười với Nhiễm Nhiễm.
Thấy không khuyên được Nhiễm Nhiễm cũng không nói gì nữa, đợi đến khi cô ấy sửa soạn xong xuôi thì hai người cũng cùng nhau xuống lầu bắt xe đến KTV Tinh Huy.
Vừa tiến vào cửa phụ KTV Tinh Huy, Tưởng Thiên Du có chút không thích ứng được mà híp mắt lại, ánh sáng bên trong quá tối, phải hai giây sau cô mới miễn cưỡng nhìn rõ đường đi dưới chân.
Đi qua hành lang chật hẹp, đằng trước là căn phòng khá rộng rãi, có lẽ là phòng nghỉ của nhân viên nằm sau KTV mà Nhiễm Nhiễm đã nói.
Bên cạnh cửa phòng có mấy ghế dài bằng da, lúc này đã có vài người phụ nữ đang ngồi trên đó, bọn họ đều đang cúi đầu chơi điện thoại, nhận ra được có người bước vào nhưng cũng không ngẩng đầu lên.
Ở phía bên kia là một loạt các tủ sắt lưu trữ, cửa tủ mở hoặc đóng, có thể nhìn thấy rõ ràng vài vật dụng cá nhân ở bên trong.
Đối diện cửa được bày mấy cái giường, trên đó lộn xộn không chịu nổi, dưới gầm giường còn chứa rất nhiều đồ đạc, toàn bộ căn phòng tràn ngập mùi mồ hôi, thuốc lá, nước hoa cùng với đủ loại mùi gay mũi khác trộn lẫn với nhau.
Tưởng Thiên Du giơ tay lên xoa mũi, cô cảm thấy hiểu rõ, chẳng trách xác chết kia đã bị niêm phong trong bức tường ván gỗ lâu như vậy mà cũng không có ai phát hiện ra điều gì khác thường.
Cho dù thỉnh thoảng có mùi vị tản ra thì chỉ sợ là mọi người cũng sẽ cho rằng đó là mùi thối vốn có trong phòng này, cơ bản là sẽ không chú ý quá nhiều.
“Đến rồi à.” Không bao lâu sau anh Kê đi vào từ bên ngoài, sau khi đếm đủ số người thì hài lòng gật đầu: “Tối nay cố gắng một chút, thành tích tháng này không lý tưởng lắm, nếu đến cuối tháng còn chưa hoàn thành thì đừng trách tôi không nể mặt mọi người.”
Người đàn ông nói những lời cay nghiệt không hề do dự, mặc dù mấy người ở đây đều có lý do riêng mới vào nghề này, hầu hết cũng là tự nguyện nhưng cũng có vài người có cảm giác khốn khổ ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Tưởng Thiên Du dựa vào cửa tủ sắt, nhân cơ hội này cẩn thận quan sát anh Kê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.