Mỗi Lần Xuyên Qua Mở Mắt Đều Ở Trong Ngược Văn
Chương 210:
Già Phê Nhân
06/03/2023
Hạ Liên Đình nhìn làn da trắng như tuyết lộ ra ở chỗ cổ khi người phụ nữ bước đi, mơ hồ có thể nhìn thấy vậy tròn đầy hấp dẫn kia.
Nguyễn Kiều Kiều không mặc đồ lót, hơn nữa lời cô nói làm cho cậu ta đỏ bừng mặt.
"Biết."
Ý thức được những gì sắp xảy ra giữa hai người họ, cơ thể Hạ Liên Đình khẽ run lên vì căng thẳng.
“Cởi quần áo ra, để tôi xem dáng người của cậu như thế nào.” Nguyễn Kiều Kiều nói với cậu ta.
Nghe vậy, Hạ Liên Đình lập tức cởi cúc áo sơ mi trắng, đây cũng chính là đồng phục làm việc, trước đó cậu ta đã mặc lên.
Chàng trai vừa mới cởi áo ra thì từ bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa.
Cửa nhà của Nguyễn Kiều Kiều là khóa mật mã, nguyên chủ đặt mật khẩu là ngày sinh nhật của Tần Sí, cho nên hắn đương nhiên biết được.
Vì vậy người đàn ông trực tiếp mở cửa đi vào, cũng lập tức nhìn thấy cảnh này.
Một chàng trai trẻ tuổi cởi trần, chỉ mặc một chiếc quần dài, trong khi thuộc hạ của hắn là A Kiều thì mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa, thản nhiên ngồi trên ghế sô pha.
Tần Sí bỗng phản ứng lại, không ngờ rằng cô không chỉ muốn một người đàn ông, mà thậm chí còn đưa cậu ta về nhà.
Điều này hoàn toàn không giống với phong cách trước đây của cô khiến hắn rất ngạc nhiên.
Tần Sí đè nén bất mãn trong lòng, lạnh lùng nói với Hạ Liên Đình.
"Đi ra ngoài."
Hạ Liên Đình sửng sốt một chút, cậu ta không biết Tần Sí là cậu chủ, nhưng chỉ cần nhìn phong cách của hắn liền biết người đàn ông này rất nguy hiểm, không dễ chọc vào.
"Được."
Cậu ta vội vàng nhặt chiếc áo sơ mi đã cởi ra, chuẩn bị rời đi.
"Cậu vào phòng ngủ chờ tôi."
Lúc này, Nguyễn Kiều Kiều mới mở miệng.
Hạ Liên Đình nhìn Tần Sí, rồi lại nhìn cô, cuối cùng nghe theo con tim mà đưa ra lựa chọn, cậu ta đi vào phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại.
Vẻ mặt của Tần Sí lúc này đã có chút khó coi.
“Cậu chủ, anh vội vàng tìm tôi như vậy có chuyện gì sao?” Cô hỏi.
Sau khi bị cô nhắc nhở, Tần Sí mới nhớ ra mục đích đến đây, bởi vì cảnh tượng vừa rồi cho nên hắn vẫn đang chìm trong kinh ngạc.
Hắn nhìn Nguyễn Kiều Kiều, người mà mình đã giữ ở bên cạnh gần hai mươi năm.
Cô nghe lời, trung thành và hầu như không để lộ quá nhiều cảm xúc cá nhân, bao gồm cả dục vọng.
Nhưng gần đây hình như hắn nhận thức rằng được rằng, nói thế nào thì cô cũng vẫn là một người bình thường.
Nguyễn Kiều Kiều không mặc đồ lót, hơn nữa lời cô nói làm cho cậu ta đỏ bừng mặt.
"Biết."
Ý thức được những gì sắp xảy ra giữa hai người họ, cơ thể Hạ Liên Đình khẽ run lên vì căng thẳng.
“Cởi quần áo ra, để tôi xem dáng người của cậu như thế nào.” Nguyễn Kiều Kiều nói với cậu ta.
Nghe vậy, Hạ Liên Đình lập tức cởi cúc áo sơ mi trắng, đây cũng chính là đồng phục làm việc, trước đó cậu ta đã mặc lên.
Chàng trai vừa mới cởi áo ra thì từ bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa.
Cửa nhà của Nguyễn Kiều Kiều là khóa mật mã, nguyên chủ đặt mật khẩu là ngày sinh nhật của Tần Sí, cho nên hắn đương nhiên biết được.
Vì vậy người đàn ông trực tiếp mở cửa đi vào, cũng lập tức nhìn thấy cảnh này.
Một chàng trai trẻ tuổi cởi trần, chỉ mặc một chiếc quần dài, trong khi thuộc hạ của hắn là A Kiều thì mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa, thản nhiên ngồi trên ghế sô pha.
Tần Sí bỗng phản ứng lại, không ngờ rằng cô không chỉ muốn một người đàn ông, mà thậm chí còn đưa cậu ta về nhà.
Điều này hoàn toàn không giống với phong cách trước đây của cô khiến hắn rất ngạc nhiên.
Tần Sí đè nén bất mãn trong lòng, lạnh lùng nói với Hạ Liên Đình.
"Đi ra ngoài."
Hạ Liên Đình sửng sốt một chút, cậu ta không biết Tần Sí là cậu chủ, nhưng chỉ cần nhìn phong cách của hắn liền biết người đàn ông này rất nguy hiểm, không dễ chọc vào.
"Được."
Cậu ta vội vàng nhặt chiếc áo sơ mi đã cởi ra, chuẩn bị rời đi.
"Cậu vào phòng ngủ chờ tôi."
Lúc này, Nguyễn Kiều Kiều mới mở miệng.
Hạ Liên Đình nhìn Tần Sí, rồi lại nhìn cô, cuối cùng nghe theo con tim mà đưa ra lựa chọn, cậu ta đi vào phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại.
Vẻ mặt của Tần Sí lúc này đã có chút khó coi.
“Cậu chủ, anh vội vàng tìm tôi như vậy có chuyện gì sao?” Cô hỏi.
Sau khi bị cô nhắc nhở, Tần Sí mới nhớ ra mục đích đến đây, bởi vì cảnh tượng vừa rồi cho nên hắn vẫn đang chìm trong kinh ngạc.
Hắn nhìn Nguyễn Kiều Kiều, người mà mình đã giữ ở bên cạnh gần hai mươi năm.
Cô nghe lời, trung thành và hầu như không để lộ quá nhiều cảm xúc cá nhân, bao gồm cả dục vọng.
Nhưng gần đây hình như hắn nhận thức rằng được rằng, nói thế nào thì cô cũng vẫn là một người bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.