Mỗi Lần Xuyên Qua Mở Mắt Đều Ở Trong Ngược Văn
Chương 18: Điều Tra Sự Thật
Già Phê Nhân
08/09/2022
Nguyễn Kiều Kiều xoay người bước đi, cô không muốn nhiều lời với Phó Đình Diễm nữa.
Suy nghĩ trong đầu Phó Đình Diễm rối tung lên, anh ta gọi điện thoại bảo trợ lý điều tra một việc. Nhưng ngay sau đó, Phó Đình Diễm lại từ bỏ ý định này.
"Thôi vậy, để tự tôi hỏi."
Bây giờ anh ta rất muốn biết sự thật năm đó là như thế nào.
Phó Đình Diễm không quan tâm tới chuyện sắc trời đã tối đen, anh ta dứt khoát phóng xe đến bệnh viện.
Phó Đình Diễm vẫn luôn là kẻ không đạt được mục đích thì không từ bỏ.
Nguyễn Tuyết cảm thấy như có cơn gió lạnh thổi qua mặt, cô ta dần dần tỉnh lại từ trong giấc mơ, vừa mở mắt ra đã thấy Phó Đình Diễm mở cửa bước nhanh đến bên cạnh giường bệnh của mình.
Đầu tiên Nguyễn Tuyết rất phấn khởi, cô ta nghĩ rằng có lẽ Phó Đình Diễm có ý với mình nên muộn thế này mà vẫn đến thăm...
Nhưng chẳng bao lâu sau, Nguyễn Tuyết đã nhận ra vẻ mặt của anh ta có gì đó không đúng lắm.
"Anh Phó..." Cô ta nhỏ giọng gọi một tiếng đầy sợ hãi.
Nhìn thấy vẻ yếu ớt của Nguyễn Tuyết, vẻ mặt của Phó Đình Diễm trở nên ôn nhu hơn. Anh ta nhẹ nhàng:
"Anh muốn hỏi em mấy chuyện."
Trực giác của Nguyễn Tuyết nói cho cô ta biết có điều không ổn. Cô ta thầm rùng mình, cố gượng cười.
"Anh Phó cứ nói..."
"Năm đó em đã cứu anh lúc ở bể bơi phải không?" Phó Đình Diễm hỏi trực tiếp.
Quả nhiên vẻ mặt của Nguyễn Tuyết cứng đờ khi nghe thấy câu hỏi của anh ta.
Tất nhiên không phải rồi. Chẳng qua lúc đó Nguyễn Tuyết thấy Phó Đình Diễm là anh chàng đẹp trai nhất trong tiệc tối, hơn nữa còn được mấy người xung quanh không ngừng nịnh nọt, cô ta lờ mờ đoán được rằng thân phận anh chàng này không phải dạng vừa. Bởi vậy, mặc dù vẻ mặt của Phó Đình Diễm không hề tốt nhưng cô ta vẫn lén đi theo, định tranh thủ cơ hội này lấy lòng anh ta.
Sau đó, Nguyễn Tuyết thấy Phó Đình Diễm bị trượt chân rơi vào bể bơi. Nhưng cô ta không biết bơi, vì thế tay chân luống cuống không biết phải làm gì. Chợt, cô ta thấy chị gái cùng cha khác mẹ của mình nhảy xuống cứu Phó Đình Diễm, người chị này mới mất mẹ cho nên được ba đón về.
Dạ Miêu cảm ơn các bạn độc giả đã theo dõi, hy vọng tất cả các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ nhóm dịch trong những sản phẩm tiếp theo. Nếu có đóng góp hay ý kiến gì, các bạn hãy để lại bình luận ở bên dưới, tụi mình sẽ đọc và cố gắng khắc phục sớm để có một sản phẩm hoàn thiện cũng như chỉn chu nhất. Một lần nữa, nhóm dịch Dạ Miêu xin cảm ơn các bạn rất nhiều.
Suy nghĩ trong đầu Phó Đình Diễm rối tung lên, anh ta gọi điện thoại bảo trợ lý điều tra một việc. Nhưng ngay sau đó, Phó Đình Diễm lại từ bỏ ý định này.
"Thôi vậy, để tự tôi hỏi."
Bây giờ anh ta rất muốn biết sự thật năm đó là như thế nào.
Phó Đình Diễm không quan tâm tới chuyện sắc trời đã tối đen, anh ta dứt khoát phóng xe đến bệnh viện.
Phó Đình Diễm vẫn luôn là kẻ không đạt được mục đích thì không từ bỏ.
Nguyễn Tuyết cảm thấy như có cơn gió lạnh thổi qua mặt, cô ta dần dần tỉnh lại từ trong giấc mơ, vừa mở mắt ra đã thấy Phó Đình Diễm mở cửa bước nhanh đến bên cạnh giường bệnh của mình.
Đầu tiên Nguyễn Tuyết rất phấn khởi, cô ta nghĩ rằng có lẽ Phó Đình Diễm có ý với mình nên muộn thế này mà vẫn đến thăm...
Nhưng chẳng bao lâu sau, Nguyễn Tuyết đã nhận ra vẻ mặt của anh ta có gì đó không đúng lắm.
"Anh Phó..." Cô ta nhỏ giọng gọi một tiếng đầy sợ hãi.
Nhìn thấy vẻ yếu ớt của Nguyễn Tuyết, vẻ mặt của Phó Đình Diễm trở nên ôn nhu hơn. Anh ta nhẹ nhàng:
"Anh muốn hỏi em mấy chuyện."
Trực giác của Nguyễn Tuyết nói cho cô ta biết có điều không ổn. Cô ta thầm rùng mình, cố gượng cười.
"Anh Phó cứ nói..."
"Năm đó em đã cứu anh lúc ở bể bơi phải không?" Phó Đình Diễm hỏi trực tiếp.
Quả nhiên vẻ mặt của Nguyễn Tuyết cứng đờ khi nghe thấy câu hỏi của anh ta.
Tất nhiên không phải rồi. Chẳng qua lúc đó Nguyễn Tuyết thấy Phó Đình Diễm là anh chàng đẹp trai nhất trong tiệc tối, hơn nữa còn được mấy người xung quanh không ngừng nịnh nọt, cô ta lờ mờ đoán được rằng thân phận anh chàng này không phải dạng vừa. Bởi vậy, mặc dù vẻ mặt của Phó Đình Diễm không hề tốt nhưng cô ta vẫn lén đi theo, định tranh thủ cơ hội này lấy lòng anh ta.
Sau đó, Nguyễn Tuyết thấy Phó Đình Diễm bị trượt chân rơi vào bể bơi. Nhưng cô ta không biết bơi, vì thế tay chân luống cuống không biết phải làm gì. Chợt, cô ta thấy chị gái cùng cha khác mẹ của mình nhảy xuống cứu Phó Đình Diễm, người chị này mới mất mẹ cho nên được ba đón về.
Dạ Miêu cảm ơn các bạn độc giả đã theo dõi, hy vọng tất cả các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ nhóm dịch trong những sản phẩm tiếp theo. Nếu có đóng góp hay ý kiến gì, các bạn hãy để lại bình luận ở bên dưới, tụi mình sẽ đọc và cố gắng khắc phục sớm để có một sản phẩm hoàn thiện cũng như chỉn chu nhất. Một lần nữa, nhóm dịch Dạ Miêu xin cảm ơn các bạn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.