Mỗi Lần Xuyên Qua Mở Mắt Đều Ở Trong Ngược Văn
Chương 130: Học Tu Hành
Già Phê Nhân
25/10/2022
Liên tiếp mấy ngày sau đó, Nguyễn Kiều Kiều luôn ở trong điện của Tạ Uẩn, chẳng bước chân ra ngoài lấy một bước, tất nhiên cũng không có ai dám đến gần điện của hắn, nhờ vậy cô mới không bị làm phiền.
Hôm đó Tạ Uẩn dặn dò Nguyễn Kiều Kiều xong liền ra ngoài tìm thuốc, lúc quay về thấy cô vẫn ở trong điện, hắn bất giác nhíu mày.
“Sư phụ.”
Nguyễn Kiều Kiều thấy Tạ Uẩn về cũng lười nhúc nhích, cô ngoan ngoãn ngồi ở góc phòng, giống như khi còn là thực vật vậy.
“Vì sao không về phòng con?”
Mặc dù nhìn cô ngoan ngoãn như thế nhưng Tạ Uẩn chỉ lạnh lùng hỏi.
“Đồ nhi có chuyện, sợ sư phụ về không biết nên ở đây đợi người.”
“Chuyện gì?” Tạ Uẩn hỏi.
Đúng là tiếc chữ như vàng.
Nguyễn Kiều Kiều biết rõ phẩm chất đạo đức của Tạ Uẩn, vậy nên cô cũng không muốn phí lời:
“Sư phụ, đồ nhi muốn tu hành.”
Nguyễn Kiều Kiều muốn nói nguyên chủ nữ chính thực sự rất tủi thân, Tạ Uẩn đối xử với nàng cũng không phải quá tốt, chỉ là vì linh trí của nàng mới mở, vẫn còn mù mờ nên mới chỉ dạy nàng vài câu, chẳng ngờ chuyện này đã khiến các đồ đệ khác ghen tị đến đỏ mắt.
Tạ Uẩn chưa từng dạy nữ chính bất kỳ đạo pháp nào, vì vậy lực chiến đầu của nàng bằng không, nàng không thể đánh lại bất cứ ai, chỉ có thể mặc người ta đánh mắng tơi tả thừa sống thiếu chết, sau đó Tạ Uẩn kịp thời đến nơi giống như thần tiên giáng thế rồi biểu diễn màn “anh hùng cứu mỹ nhân”, khiến nữ chính ngày càng mê muội hắn.
Tóm lại, cho dù trên danh nghĩa Tạ Uẩn nhận nữ chính là đồ đệ, cũng sẽ nói chuyện với nàng nhiều hơn mấy câu, nhưng thực tế hắn chưa bao giờ dạy dỗ nàng giống như một đồ đệ thật sự.
Nguyễn Kiều Kiều thật sự không thèm phúc phần này.
Nghe thấy cô nói muốn tu hành, Tạ Uẩn cũng không quá bất ngờ, hắn đưa cho cô một khối ngọc giản.
“Tâm pháp, thiết ngạch cơ bản đi liền với tu hành, học hết được những thứ này thì đến tìm ta.”
Hắn đuổi cô đi như vậy đấy.
Nguyễn Kiều Kiều: “…”
Bỏ đi, đối phương vốn dĩ không coi cô là người, học tốt kỹ năng mới quan trọng, cô nhịn.
“Tạ ơn sư phụ.”
Nguyễn Kiều Kiều cầm ngọc giản rời đi.
Hôm đó Tạ Uẩn dặn dò Nguyễn Kiều Kiều xong liền ra ngoài tìm thuốc, lúc quay về thấy cô vẫn ở trong điện, hắn bất giác nhíu mày.
“Sư phụ.”
Nguyễn Kiều Kiều thấy Tạ Uẩn về cũng lười nhúc nhích, cô ngoan ngoãn ngồi ở góc phòng, giống như khi còn là thực vật vậy.
“Vì sao không về phòng con?”
Mặc dù nhìn cô ngoan ngoãn như thế nhưng Tạ Uẩn chỉ lạnh lùng hỏi.
“Đồ nhi có chuyện, sợ sư phụ về không biết nên ở đây đợi người.”
“Chuyện gì?” Tạ Uẩn hỏi.
Đúng là tiếc chữ như vàng.
Nguyễn Kiều Kiều biết rõ phẩm chất đạo đức của Tạ Uẩn, vậy nên cô cũng không muốn phí lời:
“Sư phụ, đồ nhi muốn tu hành.”
Nguyễn Kiều Kiều muốn nói nguyên chủ nữ chính thực sự rất tủi thân, Tạ Uẩn đối xử với nàng cũng không phải quá tốt, chỉ là vì linh trí của nàng mới mở, vẫn còn mù mờ nên mới chỉ dạy nàng vài câu, chẳng ngờ chuyện này đã khiến các đồ đệ khác ghen tị đến đỏ mắt.
Tạ Uẩn chưa từng dạy nữ chính bất kỳ đạo pháp nào, vì vậy lực chiến đầu của nàng bằng không, nàng không thể đánh lại bất cứ ai, chỉ có thể mặc người ta đánh mắng tơi tả thừa sống thiếu chết, sau đó Tạ Uẩn kịp thời đến nơi giống như thần tiên giáng thế rồi biểu diễn màn “anh hùng cứu mỹ nhân”, khiến nữ chính ngày càng mê muội hắn.
Tóm lại, cho dù trên danh nghĩa Tạ Uẩn nhận nữ chính là đồ đệ, cũng sẽ nói chuyện với nàng nhiều hơn mấy câu, nhưng thực tế hắn chưa bao giờ dạy dỗ nàng giống như một đồ đệ thật sự.
Nguyễn Kiều Kiều thật sự không thèm phúc phần này.
Nghe thấy cô nói muốn tu hành, Tạ Uẩn cũng không quá bất ngờ, hắn đưa cho cô một khối ngọc giản.
“Tâm pháp, thiết ngạch cơ bản đi liền với tu hành, học hết được những thứ này thì đến tìm ta.”
Hắn đuổi cô đi như vậy đấy.
Nguyễn Kiều Kiều: “…”
Bỏ đi, đối phương vốn dĩ không coi cô là người, học tốt kỹ năng mới quan trọng, cô nhịn.
“Tạ ơn sư phụ.”
Nguyễn Kiều Kiều cầm ngọc giản rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.