Mỗi Lần Xuyên Qua Mở Mắt Đều Ở Trong Ngược Văn
Chương 2: Muốn Lấy Của Cô Một Quả Thận
Già Phê Nhân
01/09/2022
Phó Đình Diễm vốn cũng đã bắt đầu cảm động với sự kiên trì suốt ba năm của cô, nhưng bây giờ cảm xúc này không còn nữa.
Phó Đình Diễm không muốn nhìn thấy bộ mặt ham hư vinh của người phụ nữ kia sau khi xé bỏ lớp mặt nạ hư tình giả ý, vì thế anh ta dọn tới căn hộ gần công ty, dứt khoát không trở về nhà.
Tất nhiên, ngày nào anh ta cũng đến bệnh viện thăm Nguyễn Tuyết.
Sau ca phẫu thuật cách đây 3 năm, tình trạng của Nguyễn Tuyết dần khá hơn, sức khỏe cũng có tiến triển tốt, nhưng một thời gian trước, bệnh tình của cô ấy dần trở nên xấu đi, bác sĩ nói rằng nếu không ghép thận, Nguyễn Tuyết sẽ không thể sống được lâu nữa.
Nhìn Nguyễn Tuyết tái nhợt và yếu ớt nằm trên giường bệnh, Phó Đình Diễm không thể không thở dài, anh ta nghĩ rằng ông trời thật bất công.
Cô gái lương thiện này đang bị bệnh tật hành hạ, còn người phụ nữ ích kỷ và mưu mô như Nguyễn Kiều Kiều lại sống tốt và thỏa sức tung hoành ngang dọc.
Tuy nhiên, cho dù nghĩ như vậy nhưng Phó Đình Diễm vẫn không thể mở lời yêu cầu Nguyễn Kiều Kiều cho Nguyễn Tuyết một quả thận.
Anh ta nghĩ đi nghĩ lại, cùng lắm là mình sẽ nuôi người phụ nữ đó cả đời, cô muốn bao nhiêu tiền cũng được, dù sao thì anh ta cũng không thiếu tiền.
Còn chuyện ly hôn thì có thể hoãn vài năm rồi mới nhắc đến.
Mặc dù lúc đầu Nguyễn Kiều Kiều nói nếu như sau ba năm mà Phó Đình Diễm vẫn chưa yêu cô thì tự cô sẽ từ bỏ.
Rời khỏi bệnh viện, Phó Đình Diễm liền trở về nhà, anh ta phải nói chuyện này với Nguyễn Kiều Kiều.
Có điều, mấy hôm trước, cô đã biết chuyện Nguyễn Tuyết cần một quả thận từ miệng ba mình, nhưng ông Nguyễn nói rằng lúc đó cô đã từ chối và lạnh lùng nói rằng mình không nợ Nguyễn Tuyết, ai nợ thì người đó tự trả.
Phó Đình Diễm nheo mắt, anh ta nợ Nguyễn Tuyết một mạng, anh ta không thể để Nguyễn Tuyết chết được.
Trước khi Phó Đình Diễm quay lại, anh ta đã bảo trợ lý thông báo cho Nguyễn Kiều Kiều, chắc hẳn người phụ nữ đó đang đợi ở nhà, nói không chừng cô còn chuẩn bị một bàn ăn hợp khẩu vị của anh ta nữa.
Phó Đình Diễm nghĩ, dù sao cũng là mình cầu cạnh cô, cho dù cô muốn gì anh ta cũng sẽ đồng ý, không chỉ tiền, ngay cả đồ ăn do Nguyễn Kiều Kiều nấu, anh ta cũng phải cố gắng nén chán ghét lại mà ăn hết để cho cô vui.
Phó Đình Diễm không muốn nhìn thấy bộ mặt ham hư vinh của người phụ nữ kia sau khi xé bỏ lớp mặt nạ hư tình giả ý, vì thế anh ta dọn tới căn hộ gần công ty, dứt khoát không trở về nhà.
Tất nhiên, ngày nào anh ta cũng đến bệnh viện thăm Nguyễn Tuyết.
Sau ca phẫu thuật cách đây 3 năm, tình trạng của Nguyễn Tuyết dần khá hơn, sức khỏe cũng có tiến triển tốt, nhưng một thời gian trước, bệnh tình của cô ấy dần trở nên xấu đi, bác sĩ nói rằng nếu không ghép thận, Nguyễn Tuyết sẽ không thể sống được lâu nữa.
Nhìn Nguyễn Tuyết tái nhợt và yếu ớt nằm trên giường bệnh, Phó Đình Diễm không thể không thở dài, anh ta nghĩ rằng ông trời thật bất công.
Cô gái lương thiện này đang bị bệnh tật hành hạ, còn người phụ nữ ích kỷ và mưu mô như Nguyễn Kiều Kiều lại sống tốt và thỏa sức tung hoành ngang dọc.
Tuy nhiên, cho dù nghĩ như vậy nhưng Phó Đình Diễm vẫn không thể mở lời yêu cầu Nguyễn Kiều Kiều cho Nguyễn Tuyết một quả thận.
Anh ta nghĩ đi nghĩ lại, cùng lắm là mình sẽ nuôi người phụ nữ đó cả đời, cô muốn bao nhiêu tiền cũng được, dù sao thì anh ta cũng không thiếu tiền.
Còn chuyện ly hôn thì có thể hoãn vài năm rồi mới nhắc đến.
Mặc dù lúc đầu Nguyễn Kiều Kiều nói nếu như sau ba năm mà Phó Đình Diễm vẫn chưa yêu cô thì tự cô sẽ từ bỏ.
Rời khỏi bệnh viện, Phó Đình Diễm liền trở về nhà, anh ta phải nói chuyện này với Nguyễn Kiều Kiều.
Có điều, mấy hôm trước, cô đã biết chuyện Nguyễn Tuyết cần một quả thận từ miệng ba mình, nhưng ông Nguyễn nói rằng lúc đó cô đã từ chối và lạnh lùng nói rằng mình không nợ Nguyễn Tuyết, ai nợ thì người đó tự trả.
Phó Đình Diễm nheo mắt, anh ta nợ Nguyễn Tuyết một mạng, anh ta không thể để Nguyễn Tuyết chết được.
Trước khi Phó Đình Diễm quay lại, anh ta đã bảo trợ lý thông báo cho Nguyễn Kiều Kiều, chắc hẳn người phụ nữ đó đang đợi ở nhà, nói không chừng cô còn chuẩn bị một bàn ăn hợp khẩu vị của anh ta nữa.
Phó Đình Diễm nghĩ, dù sao cũng là mình cầu cạnh cô, cho dù cô muốn gì anh ta cũng sẽ đồng ý, không chỉ tiền, ngay cả đồ ăn do Nguyễn Kiều Kiều nấu, anh ta cũng phải cố gắng nén chán ghét lại mà ăn hết để cho cô vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.