Mỗi Lần Xuyên Qua Mở Mắt Đều Ở Trong Ngược Văn
Chương 20: Nguyễn Tuyết Đã Thừa Nhận Rồi
Già Phê Nhân
08/09/2022
Cho nên Nguyễn Tuyết vô cùng ghen tỵ với Nguyễn Kiều Kiều, cô ta cố ý giả vờ như vô tình để lộ sự xấu xa ích kỷ của chị trước mặt Phó Đình Diễm, thành công làm cho anh ta ghét bỏ Nguyễn Kiều Kiều.
Phó Đình Diễm càng ghét Nguyễn Kiều Kiều thì Nguyễn Tuyết càng yên tâm chuyện năm đó sẽ không bị vạch trần.
Cho nên khi Phó Đình Diễm hỏi đến vấn đề này, Nguyễn Tuyết vốn chột dạ nay càng luống hơn, chỉ là Phó Đình Diễm cứ nhìn chằm chằm khiến cô ta không thể không trả lời.
"Đúng... đương nhiên là thế rồi! Sao anh Phó đột nhiên hỏi chuyện này thế, có phải có ai nói gì với anh không?"
Thực ra thì Nguyễn Tuyết không phải người thông minh, lý do cô ta có thể che mắt được Phó Đình Diễm là bởi vì anh ta luôn cho rằng Nguyễn Tuyết đã cứu mình, hơn nữa khi hai người gặp nhau, cô ta đã là một người bệnh sắp chết, lòng thương hại cùng với sự biết ơn đã khiến anh ta chưa từng hoài nghi Nguyễn Tuyết.
Bây giờ, phiến lá cây che mắt này cuối cùng cũng không dùng nổi nữa. Phó Đình Diễm chỉ liếc qua là đã phát hiện Nguyễn Tuyết đang nói dối, giọng điệu của anh ta nặng nề thêm mấy phần:
"Nguyễn Tuyết, anh hỏi em một lần nữa, thật sự em là người đã cứu anh năm đó ư? Nếu em nói thật thì anh sẽ niệm tình quen biết mà cứu em. Còn nếu em nói dối... anh không chỉ không cứu em... mà còn sẽ..."
Anh ta cố ý kéo dài giọng. Nhớ đến thủ đoạn Phó Đình Diễm dùng với kẻ anh ta không thích, Nguyễn Tuyết lập tức sợ hãi khóc òa lên.
"Xin... xin lỗi.... anh Phó.... Thật sự em không cố ý... Anh cũng biết em thích anh mà... Từ lúc gặp anh lần đầu, em đã thích anh rồi..."
Chuyện đã đến nước này, Nguyễn Tuyết chỉ đành khóc lóc thừa nhận. Cô ta vừa xin lỗi, vừa thổ lộ, lại vừa khóc lóc cốt là để khiến Phó Đình Diễm xót thương.
Nhưng Phó Đình Diễm sau khi biết sự thật thì như biến thành một người khác. Anh ta gạt bàn tay đang túm lấy góc áo của mình của Nguyễn Tuyết ra, bờ môi trên gương mặt u ám khẽ mím lại, Phó Đình Diễm không nói thêm gì nữa, quay người rời khỏi.
Nguyễn Tuyết ngạc nhiên, ngẩn người nhìn về phía cửa, Phó Đình Diễm đã đi từ lâu.
Nguyễn Tuyết đã thừa nhận rồi, vậy cô ta còn được sống không?
Dạ Miêu cảm ơn các bạn độc giả đã theo dõi, hy vọng tất cả các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ nhóm dịch trong những sản phẩm tiếp theo. Nếu có đóng góp hay ý kiến gì, các bạn hãy để lại bình luận ở bên dưới, tụi mình sẽ đọc và cố gắng khắc phục sớm để có một sản phẩm hoàn thiện cũng như chỉn chu nhất. Một lần nữa, nhóm dịch Dạ Miêu xin cảm ơn các bạn rất nhiều.
Phó Đình Diễm càng ghét Nguyễn Kiều Kiều thì Nguyễn Tuyết càng yên tâm chuyện năm đó sẽ không bị vạch trần.
Cho nên khi Phó Đình Diễm hỏi đến vấn đề này, Nguyễn Tuyết vốn chột dạ nay càng luống hơn, chỉ là Phó Đình Diễm cứ nhìn chằm chằm khiến cô ta không thể không trả lời.
"Đúng... đương nhiên là thế rồi! Sao anh Phó đột nhiên hỏi chuyện này thế, có phải có ai nói gì với anh không?"
Thực ra thì Nguyễn Tuyết không phải người thông minh, lý do cô ta có thể che mắt được Phó Đình Diễm là bởi vì anh ta luôn cho rằng Nguyễn Tuyết đã cứu mình, hơn nữa khi hai người gặp nhau, cô ta đã là một người bệnh sắp chết, lòng thương hại cùng với sự biết ơn đã khiến anh ta chưa từng hoài nghi Nguyễn Tuyết.
Bây giờ, phiến lá cây che mắt này cuối cùng cũng không dùng nổi nữa. Phó Đình Diễm chỉ liếc qua là đã phát hiện Nguyễn Tuyết đang nói dối, giọng điệu của anh ta nặng nề thêm mấy phần:
"Nguyễn Tuyết, anh hỏi em một lần nữa, thật sự em là người đã cứu anh năm đó ư? Nếu em nói thật thì anh sẽ niệm tình quen biết mà cứu em. Còn nếu em nói dối... anh không chỉ không cứu em... mà còn sẽ..."
Anh ta cố ý kéo dài giọng. Nhớ đến thủ đoạn Phó Đình Diễm dùng với kẻ anh ta không thích, Nguyễn Tuyết lập tức sợ hãi khóc òa lên.
"Xin... xin lỗi.... anh Phó.... Thật sự em không cố ý... Anh cũng biết em thích anh mà... Từ lúc gặp anh lần đầu, em đã thích anh rồi..."
Chuyện đã đến nước này, Nguyễn Tuyết chỉ đành khóc lóc thừa nhận. Cô ta vừa xin lỗi, vừa thổ lộ, lại vừa khóc lóc cốt là để khiến Phó Đình Diễm xót thương.
Nhưng Phó Đình Diễm sau khi biết sự thật thì như biến thành một người khác. Anh ta gạt bàn tay đang túm lấy góc áo của mình của Nguyễn Tuyết ra, bờ môi trên gương mặt u ám khẽ mím lại, Phó Đình Diễm không nói thêm gì nữa, quay người rời khỏi.
Nguyễn Tuyết ngạc nhiên, ngẩn người nhìn về phía cửa, Phó Đình Diễm đã đi từ lâu.
Nguyễn Tuyết đã thừa nhận rồi, vậy cô ta còn được sống không?
Dạ Miêu cảm ơn các bạn độc giả đã theo dõi, hy vọng tất cả các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ nhóm dịch trong những sản phẩm tiếp theo. Nếu có đóng góp hay ý kiến gì, các bạn hãy để lại bình luận ở bên dưới, tụi mình sẽ đọc và cố gắng khắc phục sớm để có một sản phẩm hoàn thiện cũng như chỉn chu nhất. Một lần nữa, nhóm dịch Dạ Miêu xin cảm ơn các bạn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.