Chương 12: Đàm phán
Hoa Thanh Thần
14/07/2015
Ánh nắng chói chang len lỏi qua tấm rèm cửa dày đặc, chiếu rọi căn phòng ngủ rộng rãi, thoáng mát, tạo thành những tia sáng diễm lệ.
Không thể nào thích ứng được với ánh sáng chói chang đó, Viên Nhuận Chi cau chặt đôi mày, đưa tay lên định che đi thứ ánh sáng chói mắt đáng ghét đó.
Đầu đau như búa bổ, xương cốt toàn thân rã rời, rệu rã, đặc biệt là phần thân dưới có cảm giác khó chịu, không diễn tả được bằng lời. Lồng ngực cảm thấy bức bối, bí bách, giống như bị vật gì đó đè lên. Phần sau lưng dường như đang áp vào vật gì đó, nhiệt độ ấm nóng, khẽ động đậy, cựa quậy, đôi chân cũng đang quắp lấy một thứ gì đó có nhiệt độ tương tự.
Kỷ Ngôn Tắc đang chìm sâu trong giấc ngủ cảm thấy ngứa ngáy trước cử động của cô, theo ý thức, anh ôm chặt lấy cô vào lòng.
Bị ôm chầm vào lòng, cả người cô cừng đờ lại.
Mẹ kiếp, cảm giác này giống như là da người vậy!
Bỗng nhiên, cô mở to mắt ra, nhìn thấy một cánh tay không phải của bản thân mà cực kì giống với tay đàn ông đang quàng trước ngực mình. Chẳng thể nào nhẫn nhịn thêm được nữa, cô hét lớn như chưa bao giờ được hét: “Á…”
“Ồn ào quá…” Kỷ Ngôn Tắc vẫn nhắm nghiền mắt lại, cau chặt đôi mày, bất mãn lên tiếng phản kháng.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô run run từ từ quay lại sau nhìn, khi khuôn mặt quen thuộc đó lọt vào tầm mắt, cô không thể nào kiềm chế được mà thét lên lần nữa: “Á…”
Kỷ Ngôn Tắc không chịu được liền đưa tay che lấy miệng cô, từ từ mở mắt ra rồi khẽ khàng lên tiếng: “Thét một tiếng là đã đủ rồi đấy!”
Cô phẫn nộ gạt bay bàn tay của anh ra, vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh. Sau đó cô nhảy dựng dậy, cầm lấy một góc chăn, che đi phần thân thể lộ liễu của mình, tức giận chỉ trích anh: “Anh… anh… anh tại sao lại ở trên giường của tôi? Tối hôm qua anh đã…”
Cô chỉ vào mình rồi lại chỉ sang anh, sau cùng vò đầu bứt tai một cách điên cuồng. Cả hai người thân thể đều không còn một mảnh vải, vừa nhìn là biết ngay tối qua đã làm cái gì, đâu cần thiết phải hỏi?
Cô suy sụp chỉ thẳng vào mặt anh nói: “Tối hôm qua tôi uống quá nhiều, anh đúng là tên vô lại khốn khiếp, tại sao lại dám nhân cơ hội chiếm đoạt tôi chứ?” Nói xong, cô liền kéo chăn che đi phần “phong cảnh xuân sắc” trước ngực mình. Để tránh tức giận quá mức, bàn tay còn lại liền cầm chiếc gối đánh vào người anh liên tục.
Anh mở mắt ra, ngước lên nhìn về phía cô, đưa tay chặn chiếc gối, bình thản như không đáp lại: “Này, xin em hãy chú ý lời nói của mình, không phải là tôi chiếm đoạt em mà là em đã chiếm đoạt tôi đấy!”
Thật ra, anh đã thức dậy từ trước đó.
Ban đầu còn tưởng rằng đây chỉ là một giấc mộng xuân, nhưng khi nhìn thấy người trong lòng mình thật sự là cô, trái tim anh dâng trào niềm vui và nỗi xúc động khó lòng kiềm chế. Thế nhưng anh còn chưa kịp mừng bao lâu thì lại có cảm giác hoạn nạn sắp ập tới.
Anh muốn giữ lại tất cả những khoảnh khắc tươi đẹp lúc này, không muốn để cảm giác này trôi qua nhanh chóng. Anh quyết định đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên lưng cô, sau đó nhắm mắt lại, ôm lấy cô rồi tiếp tục ngủ. Có lẽ thời gian tươi đẹp đó chỉ có một giờ, hai giờ hoặc thậm chí là rất ngắn, anh cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.
Anh biết rằng, một khi cô tỉnh dậy, tất cả mọi thứ đều sẽ biến đổi, cũng giống như lúc này vậy, cô chỉ vào mặt anh hét lên đầy tức giận.
“Anh ăn nói lăng nhăng! Tôi làm gì mà chiếm đoạt anh hả? Anh chạy tới nhà tôi, nhảy lên giường tôi, chiếm đoạt trinh trắng của tôi, lại còn nói mấy lời đó, anh…”
“Dừng lại! Đây là nhà của tôi chứ không phải là nhà của em, đây là giường của tôi chứ không phải giường của em. Còn về việc tại sao em lại chạy đến nhà tôi, nhảy lên giường tôi, tôi hoàn toàn không rõ!” Anh ngắt lời cô bằng giọng nói ngây thơ, vô tội, bình tĩnh phản bác hoàn toàn chỉ trích của cô. “Còn nữa, em chiếm đoạt tôi là sự thật. Tôi hôm qua tôi đã đá em xuống dưới giường, bảo em đi, có điều em không chịu đi, người lại còn xông lại gần bảo rằng muốn chiếm đoạt tôi, sau đó tôi đã bị em chiếm đoạt!”
“Tôi chiếm đoạt anh? Anh có nhầm không đấy hả? Chỉ có đàn ông cưỡng ép phụ nữ chứ anh đã bao giờ nghe nói có phụ nữ chiếm đoạt đàn ông hay chưa?” Cô tức giận đến mức run cả thân người.
Anh nhìn cô chằm chằm, mặt không biểu cảm, nhoẻn miệng nở nụ cười tuyệt mỹ, đẩy chăn ra, để lộ ra khuôn mặt. Trên khuôn ngực đó là những vết thương thê thảm khiến người khác không nỡ nhìn, khắp nơi đều là vết răng cắn, vết móng tay cào cấu, lại còn một đường dấu vết hôn dài từ bờ môi cho đến phần bụng.
Lúc này, vô thanh thắng hữu thanh, mọi việc đã được xác thực.
Rốt cuộc là ai chiếm đoạt ai?
Cô đưa tay lên miệng, khó lòng tin tưởng mà nhìn vào từng vết tích đáng xấu hổ còn lưu lại kia, ánh mắt có chăm chăm mãi vào bộ ngực gợi cảm, rắn chắc của anh. Tiếp tục nhìn xuống dưới, cô thật lòng không còn mặt mũi nào nhìn tiếp nữa, xấu hổ ôm mặt lại, nhất quyết không chịu thừa nhận: “Á! Làm sao lại có thể thế này được… nói không chừng là tự anh cào cấu, anh định lừa tôi!”
“Tự tôi cắn tôi chắc? Tôi có thể dùng miệng mình cắn phần xương quai xanh được sao? Lại còn cả phần ngực, phần bụng và sau cùng là trên miệng của mình nữa? Mẹ kiếp, tôi chả nhẽ lại luyện môn uốn dẻo để tự làm tổn thương mình hả? Không biết là người phụ nữ đần độn nào đã vồ lên người tôi chẳng khác gì loài quỷ hút máu, lại còn hút vô cùng khoái trá, sung sướng nữa?”
Nỗi đau đớn chẳng khác nào ngàn đao vạn giáo xuyên tâm đó không ngừng dâng trào và truyền khắp các huyết mạch trên cơ thể anh. Sớm đã biết được kết quả sẽ như thế này, đáng lẽ anh không nên ôm ấp bất cứ hy vọng gì.
Anh tức giận nhảy khỏi giường, mang theo nộ khí xung thiên xông vào buồng tắm.
Cô đỏ ửng cả mặt vì thẹn thùng, ngây người nhìn theo cái lưng của anh. Nơi ấy cũng hiện lên đầy những vết cào, cấu, cắn to, nhỏ đều có.
Cho dù anh đã từng luyện qua môn uốn dẻo cũng không thể nào tự hủy hoại bản thân đến mức độ này…
Đầu óc cô hỗn loạn đến mức ngây ngô. Cô nhìn khắp tứ phía, căn phòng xa lạ, sạch sẽ, gọn gàng lạ thường, tông màu chủ đạo là trắng, vô cùng phù hợp với khẩu hiệu “thuần khiết” mà anh vẫn thường nói.
Nhìn vào quần áo vứt lung tung trên thảm trải sàn, cô nhanh chóng nhảy xuống, tay run rẩy nhặt chiếc áo sơ mi màu trắng của anh. Quả nhiên, cả chiếc áo không còn cái khuy nào cả, lại nhặt chiếc quần lên, chỗ thắt lưng cũng bị người ta kéo đứt, còn chiếc quần sịp hiệu CK kia dường như cũng nhàu nhĩ…
Cô buông tay, xấu hổ đưa lên ôm lấy mặt. Tại sao cô có thể làm ra những chuyện mất mặt đến vậy chứ?
Cô đưa tay tự đập vào đầu mình đầy ảo não, cố hết sức nhớ lại chuyện tối qua. Cô nhớ rằng tối qua bản thân lại nằm mơ. Trong mơ cô đã gặp Kỷ Ngôn Tắc, đã cãi nhau với anh. Cô dường như còn không ngừng hút máu anh. Có điều anh không hề đánh trả. Sau đó cô lại nói sẽ cưỡng ép anh, nói cái gì đó muốn anh sống không bằng chết. Tiếp sau đó hình như cô đã kéo tung chiếc áo sơ mi của anh ra, thèm rỏ dãi trước thân hình tuyệt vời hoàn mỹ của anh, tiếp sau đó thì…
Hu hu… không còn nhớ gì nữa, cũng không dám nghĩ thêm nhiều, thì ra cô thật sự đã cưỡng ép anh…
Tại sao lại có thể như vậy? Cô vẫn tưởng rằng mình đang nằm mơ, tại sao tất cả lại biến thành hiện thực chứ?
Phải làm sao đây? Làm sao bây giờ? Cô cố gắng vò tóc, bứt tai để suy nghĩ. Tên đàn ông khốn khiếp này không phải dạng vừa. Dựa vào tác phong làm việc trên thương trường mọi khi, cô nhất định sẽ bị hắn lột da, rút gân.
Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. Nhân cơ hội anh còn đang tắm chưa kịp ra, cô phải nhanh chóng chuồn khỏi đây. Chuyện tối qua cứ coi như cô xui xẻo, gặp phải ma quỷ ám hồn. Vẫn còn may là cô cưỡng ép anh, không bị coi là thiệt thòi cho mấy. Chạy thôi! Chạy thôi!
Viên Nhuận Chi hoang mang bò trên mặt dất, tìm các thứ đồ của mình rơi khắp nơi. Điều vô cùng bi ai lúc này chính là, tất cả hàng khuy trên chiếc áo sơ mi của cô cũng đã rụng ra hết, áo trong cũng đứt rồi. Hơn nữa, tất cả đều ngấm mùi rượu nồng nặc, cô đưa ra xa để tránh cái mùi khó chịu ấy.
Lẽ nào cô phải lõa thể chạy ra khỏi đây sao?
Theo phản xạ tự nhiên, cô nhanh chóng lấy chiếc chăn mỏng mùa hè quấn quanh người rồi chạy đi tìm tủ quần áo.
Đem mắt nhìn tứ phía, cả căn phòng lớn thế này mà lại biến thái đến mức không thấy có chiếc tủ quần áo nào hết.
“Này, có phải cô muốn chạy trốn để hòng thoát tội không?” Kỷ Ngôn Tắc vừa mở cửa buồng tắm ra là nhìn thấy ngay Viên Nhuận Chi người quấn chăn, rụt cổ tìm kiếm khắp nơi trong căn phòng này, chẳng biết đang muốn tìm cái gì.
“Không… không có!” Viên Nhuận Chị kinh hãi đến mức quay người lại, liền nhìn thấy Kỷ Ngôn Tắc bước ra khỏi nhà tắm. Anh không mặc gì trên người, thân dưới quấn lại bằng chiếc khăn tắm, vừa đi vừa cầm một chiếc khăn bông khác lau đi mái tóc ướt nhoẹt của mình. Những giọt nước chưa kịp lau thuận theo ngọn tóc chảy xuống dưới khuôn ngực, từng giọt, từng giọt chảy trên bờ ngực khiến cho người ta phải ngưỡng mộ.
Ánh mắt của cô bất giác bị cuốn hút theo thân hình gợi cảm, quyến rũ của anh. Nếu như không phải toàn thân đầy những vết thương thì thân hình mang đậm chất đàn ông đó thật đẹp biết bao. Trong lòng cô trào dâng cảm giác tội lỗi, hối hận, cô thật sự quá đỗi cầm thú!
“Nếu không thì tốt!” Nếu như cô dám bỏ chạy, anh nhất định sẽ khiến cô phải hối hận suốt nửa cuộc đời còn lại.
Anh mở cửa ra bước vào bên trong.
Cô hiếu kì thò đầu ra, khóe miệng bất giác co giật. Thảo nào mà cô tìm khắp nơi không thấy tủ quần áo, hóa ra tất cả tủ quần áo đều được xếp trong căn phòng cạnh bên, được gọi là phòng thay đồ.
Điều khiến cô chán nản nhất là, trước kia cô luôn miệng mỉa mai anh chỉ có đúng một bộ quần áo, đến bây giờ coi như cô đã hiểu mọi chuyện, tại sao anh chỉ có đúng một chiếc sơ mi đó. Nguyên nhân chính là trong căn phòng thay đồ này, tất cả đều là một kiểu áo sơ mi màu trắng đó, ngay cả màu sắc, kiểu dáng của các bộ comple cũng giống nhau cả. Tất cả đều có màu ghi nhạt hoặc màu bạc trắng.
“Á, anh giở trò lưu manh!” Cô đưa hai tay lên che đôi mắt mình. Chẳng qua chỉ không để ý có vài giây, tên đàn ông biến thái này đã bỏ nốt chiếc khăn lông quấn quanh thân dưới xuống.
“Lưu manh? Cả thân người tôi từ trên xuống dưới đã bị em nhìn thấy bao lần rồi? Ai mới là lưu manh đây hả?”
Bộ dạng của anh bình thản như không có chuyện gì. Trước mặt cô, anh tùy tiện lấy áo sơ mi và quần âu ra rồi mặc lên người.
Cô đỏ ửng cả mặt, đầu óc vô cùng hỗn loạn, nhìn về một dãy áo sơ mi, trong lòng đưa ra quyết định mang tính lịch sử. Cô quyết định lấy quần áo mặc lên người rồi chuồn nhanh, chẳng muốn nói chuyện với anh nữa.
“Bộp” một tiếng, tay cô vừa chạm vào tủ quần áo đã bị anh đánh bật ra.
Cô nhăn nhó mặt nhìn anh nói: “Quần áo của tôi đều bị hỏng hết rồi, mượn một bộ của anh mặc tạm không được sao? Hay là anh lạnh lùng ác độc đến mức nhất định muốn tôi phải lõa thể đi ra khỏi đây? Chuyện tối hôm qua, cho dù là tôi đã thật sự cưỡng ép anh, thế nhưng bất luận thế nào, tôi vẫn cứ là phái nữ, dù gì người chịu thiệt vẫn cứ là tôi. Anh nói đi, rốt cuộc anh muốn thế nào đây?”
Cùng lắm là bồi thường tiền bạc! Trong kí ức của bản thân, dì của cô thường đi đòi nợ cho mấy người chị em bị thất lễ.
“Mau đi tắm rửa đi, hôi chết đi được”. Anh kéo cô lại, trực tiếp đẩy cô vào trong buồng tắm, đồng thời lạnh lùng cảnh cáo cô “Chuyện tối qua, đợi sau khi em tắm rửa xong chúng ta sẽ tính toán với nhau sòng phẳng”.
Thật sự là tiêu đời rồi, ông trời muốn cô phải chết rồi…
Viên Nhuận Chi bước vào trong buồng tắm, rồi mới chịu thả chiếc chăn mỏng khỏi người, từng dấu vết ám muội trên thân người đều khiến cô thẹn thùng, xấu hổ đến mức nóng rực cả người.
Mở vòi ra, là nước nóng lan đều toàn thân khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Mặt mày nhăn nhó, Viên Nhuận Chi nhìn lại cơ thể mình, cô phải làm gì bây giờ?
Tấm màng mỏng manh kia, vốn dĩ phải đợi đến đêm tân hôn dâng hiến cho ông xã của mình, bây giờ đi đời nhà ma rồi, hoàn toàn biến mất sau một giấc mộng xuân. Hu hu… cô thật sự đã điên rồi, nên mới có thể làm chuyện điên rồ nhất trong cuộc đời mình, đối tượng lại là người mà cô muốn “chém chết” nhất.
Trong đầu cô không ngừng tái diễn lại từng ấn tượng, khoảnh khắc đáng nhớ đêm qua, càng nghĩ lại càng khiến người ta thẹn thùng, hối hận.
Đóng vòi nước lại, cô vội vã lau khuôn mặt và mái tóc, vừa nghĩ tới việc người đàn ông biến thái kia còn đang đợi mình bên ngoài, cô lại buồn chán chẳng khác nào quả bóng xịt hết hơi.
Quấn chặt khăn tắm trên người, cô thò đầu ra khỏi buồng tắm.
Vừa nhìn thấy bóng dáng của người bên ngoài thì một cái gì đó màu trắng liền phi tới với tốc độ ánh sáng, chùm kín lên đầu cô.
Cô nhận lấy đầy buồn chán, thì ra đó là chiếc áo sơ mi màu trắng của anh.
Cô bĩu môi, quay lại buồng tắm, nhanh chóng mặc vào.
Khi bước ra khỏi buồng tắm, cô liền nhìn thấy anh đang vắt chân chữ ngũ ngồi bên cửa sổ, bàn tay thon dài đang nghí ngoáy chiếc di động không ngừng.
Ánh nắng rọi qua lớp kính trong suốt, khiến cho vết đỏ trên chiếc ga giường màu trắng kia chói mắt lạ thường. Khuôn mặt Viên Nhuận Chi lại đỏ ửng lên. Cô vội vã bước lại gần, lúng ta lúng túng lấy chiếc gối đầu giường che lên vết tích kia.
Đột nhiên cô phát hiện những y phục bừa bãi trên sàn đã không cánh mà bay, tấm thảm trải sàn màu trắng sạch sẽ không còn lưu lại vết tích nào khác. Cô liền chỉ xuống mặt đất để hỏi: “Anh để đống quần áo của tôi đi đâu rồi?”
“Vứt rồi!” Đôi môi mỏng quyến rũ thốt ra hai từ này bình thản như không.
Anh từ từ ngước mắt lên, im lặng nhìn về phía cô. Thân hình nhỏ nhắn đang khoác chiếc áo sơ mi to rộng của anh, vạt áo còn chút nữa là chạm đầu gối, đôi chân trắng trẻo, mịn màng lộ ra ngoài, trong vô ý biểu lộ ra không biết bao nhiêu là sức quyến rũ, gợi cảm khó diễn tả bằng lời.
Anh quay mặt đi chỗ khác, trong lòng thầm rủa một tiếng. Vốn dĩ anh đưa áo sơ mi cho cô là vì không muốn nhìn cô quấn chiếc khăn tắm tung bay khắp nơi, làm ảnh hưởng đến tư duy của anh. Ai ngờ kết quả cũng một chín, một mười, chẳng khác nhau là mấy.
“Tại sao anh lại vứt quần áo của tôi đi chứ?” Bây giờ phần thân dưới của cô trống huếch trống hoác, bảo cô phải ra ngoài thế nào đây? Ít nhất thì quần lót với chiếc quần soóc của cô cũng đâu bị hỏng.
“Đã rách rồi còn dùng làm gì chứ? Nhà tôi không thiếu giẻ lau!” Anh đút di động vào túi quần, rồi bước lại gần.
“Anh vứt quần áo của tôi, vậy anh bảo tôi phải ra khỏi đây thế nào đây?”
Khuôn mặt không chút biểu cảm, anh ghé sát lại cô rồi nói: “Ăn no rồi, giờ lại muốn phủi mông bỏ đi sao?” Thái độ hung thần ác sát của anh đã nhắc nhở cô rằng chuyện tối qua chưa thể nào kết thúc tại đây được.
Cô hoàn toàn không biết phải nói gì. Những lời này rõ ràng được dùng để hình dung đàn ông “thất lễ”, làm phụ nữ “mất trinh tiết”.
Đột nhiên cô nhận ra anh rất cao, tại sao lại có thể cao hơn cô nhiều đến thế? Trước kia cô chưa từng nhận ra điều này. Việc này tạo áp lực vô hình cho cô, cô bất giác lùi về phía sau vài bước.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào? Buổi tối hôm qua là do tôi đã uống say, đâu còn ý thức được hành vi của bản thân được nữa? Huống hồ chi, những chuyện này, anh phải chịu trách nhiệm phần lớn sự việc. Tất cả là do anh đã áp bức tôi quá lâu, vậy nên tôi mới có tâm niệm báo thù trong tiềm thức của bản thân”.
Có quỷ mới biết được tiềm thức của cô lại đáng sợ đến vậy…
“Tôi áp bức em? Bắt đầu từ năm thứ hai cho tới năm thứ tư khi tốt nghiệp, tất cả là ba năm trời, chiếc xe của tôi cả thảy đã bị người ta tháo mất 136 chiếc chân van, bị phá hoại tất cả 28 lần, tất cả sách vở để trong ngăn kéo đều bị đổi thành tạp chí sắc tình, đang đi trên đường bình thường, an lành, đột nhiên bị ném đá hoặc chậu hoa rơi vào đầu. Mỗi lần có sinh viên nữ mời tôi ra ngoài, ngày hôm sau trên bảng thông báo của trường nhất định sẽ có ảnh đăng. Viên Nhuận Chi, em cảm thấy nếu như tôi muốn báo thù thì có cần phải bắt đầu tính từ năm thứ hai trở đi?”
Cô là người nữ sinh đầu tiên dám đè anh lên giường rồi nói nhất định phải giải quyết anh. Cô đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của anh, thành công chiếm hữu trái tim anh. Anh đã bỏ ra thời gian mấy năm trời để chơi đùa cùng cô, thế nhưng người phụ nữ đáng ghét này sau khi cố chấp, cứng đầu xông vào cuộc đời anh, làm loạn cuộc sống của anh, rồi phủi mông bỏ đi không để lại chút vết tích nào.
Câu nói của anh khiến Viên Nhuận Chi bất giác rụt đầu rồi lùi về phía sau một bước.
Tại sao tên đàn ông này lại ghi nhớ những chuyện kia kĩ càng đến vậy? Chuyện đã qua mấy năm rồi, đều là những món nợ năm xưa. Ngay đến bản thân cô cũng chẳng còn nhớ mình đã tháo chân van xe đạp của anh bao nhiêu lần, thật không ngờ lại có thể đến mức 136 lần như thế.
Cô ưỡn thẳng ngực ra, hùng hồn tráng trí nói: “Liên quan gì đến tôi chứ? Anh có chứng cứ gì chứng minh chuyện này là do tôi làm? Anh cũng không nghĩ đến chiếc miệng độc địa của mình xem đã đắc tội với bao nhiêu người rồi. Mấy chuyện tháo chân van xe đạp của anh, tôi chẳng thèm làm, nếu như tôi mà ra tay, nhất định sẽ tiêu hủy toàn bộ chiếc xe đó. Anh đi đường đang yên lành bị ném đá rồi chậu hoa rơi vào đầu chỉ có thể nói rõ một điều, ngay cả ông trời cũng không thể nào chịu đựng nổi anh, bản thân tôi chưa từng ném anh lần nào. Mấy người trong kí túc xá nam bọn anh không phải thích chụp hình lắm sao? Anh phải cảm ơn người ta mới đúng, mỗi lần đều chụp ảnh với góc độ đẹp là thế, lại còn không mất tiền nữa chứ!”
Đôi mắt anh nhìn cô dần dần thay đổi thái độ, Kỷ Ngôn Tắc cau chặt đôi mày rồi nói: “Tôi biết trước là em sẽ chối bay chối biến những chuyện này mà. Nói ngay chuyện hôm trước ở trong nhà hàng Ý, em chạy tới nhét cho tôi 200 đồng, rồi dọa cho đối tượng xem mặt của cô tôi đưa tới chạy mất dép. Bây giờ tất cả bạn bè, người thân của tôi đều hiểu lầm tôi là trai bao. Món nợ này em định tính thế nào hả? Nếu như cả đời này tôi không lấy được vợ thì phải chăng em sẽ chịu trách nhiệm?” Nhớ lại khoảng thời gian đó, ngày nào anh cũng bị mẹ bức cung, có phải đã bị người ta đánh thuốc nên mới làm ra những chuyện mất mặt, thiếu tôn nghiêm đến vậy. Chị họ Sara gặp anh lần nào cũng lại khinh miệt anh không thương tiếc lần đấy.
Cô vừa nghe xong, hỏa khí công tâm, tức tối lên tiếng: “Anh không tìm được vợ thì liên quan gì tới tôi chứ? Tại sao tôi lại phải chịu trách nhiệm với anh? Nếu như không phải năm xưa chiếc quần sịp của anh trùm lên mặt tôi, hại tôi từ đó trở đi đen đủi, xui xẻo, thì sao tôi có thể bị đàn ông phản bội nhiều đến thế? Đến bây giờ tôi vẫn còn chưa có bạn trai, tôi đã tìm anh đòi bồi thường chưa?”
“Em không bắt tôi phải chịu trách nhiệm, vậy tối qua em đã làm những gì hả?” Anh cảm thấy vui mừng, may mà đối tượng là anh, nếu như đổi thành người khác thì phải làm sao chứ?
Nhắc đến chuyện này, cô lại cảm thấy đau đầu nhức óc.
Cô mím chặt môi, buồn bã, cúi rụp đầu xuống rồi nói: “Anh cũng đâu có thiệt thòi gì? Ngay cả lần đầu tiên của tôi cũng bị mất rồi, anh còn định thế nào nữa?”
Anh rõ ràng đã được món hời lớn, còn cô thì thiệt thòi vô cùng. Đó chính là lần đầu tiên của cô, vậy mà lại mất đi một cách vô duyên cớ như vậy, còn mất vào lúc cô chiếm hữu người đàn ông khác. Nếu biết trước say rượu sẽ gây ra chuyện tầm bậy tầm bạ đến mức độ này, tối qua dù có chết cô cũng quyết không tiếp rượu thay anh. Lại còn tứ chi đần độn của cô, tại sao lại ngu ngốc đến mức trèo lên nhà anh? Cô có chết cũng chẳng thể nào hiểu được chuyện này.
“Lần đầu tiên? Thật không may, tôi cũng lần đầu tiên”. Anh nhoẻn miệng bật cười đầy quyến rũ, sau đó liền hắng giọng.
“Còn lâu ấy, anh nói đây là lần đầu tien thì có thể tin được sao? Tôi có máu trinh, anh có không?” Cô liền dịch chuyển chiếc gối sang một bên, chẳng còn biết hổ thẹn là gì nữa, chỉ vào vết tích máu đọng lại trên chiếc ga trắng. Hồi còn đại học, không biết anh đã qua lại với bao nhiêu nữ sinh, hơn nữa lần trước còn lôi lôi kéo kéo hai người phụ nữ giàu có hơn tuổi, vậy mà còn mặt dày mày dạn nói đây là lần đầu tiên của mình. “Anh đã hẹn hò với bao nhiêu phụ nữ rồi, lại còn dám nói đây là lần đầu tiên của mình? Anh đi mà nói cho quỷ nghe. Hay là, tôi trả tiền cho anh nhé? Anh nói ra một con số đi!”
Vốn dĩ định bỏ chạy, nếu như không chạy được, bây giờ xem ra phải giở ra chiêu thức đê tiện nhất của bọn đàn ông, chính là dùng tiền mua chuộc!
Lần đầu tiên trong đời, anh có suy nghĩ muốn bẻ gãy chiếc cổ của cô.
Bởi vì nguyên do cấu tạo cơ thể, làm đàn ông đúng thật là xui xẻo, vĩnh viễn không bao giờ chứng minh được lần đầu tiên của mình. Có cần anh phải cắt mạch máu, tuyên thệ cùng toàn thế giới này đây là máu “trinh tiết” của anh?
Điều đáng chết nhất chính là cô còn dám nói chuyện tiền bạc với anh.
“Viên Nhuận Chi, tôi thật sự muốn bóp chết em!” Anh nắm chặt hai bàn tay lại, tức giận lườm cô.
Cô sợ hãi đến mức đưa tay lên để bảo vệ chiếc cổ của mình, rồi ngồi phệt xuống mặt giường, giọng nói như thể sắp khóc: “Không cần tiền, vậy rốt cuộc anh muốn thế nào? Chuyện tối qua, tôi thật sự không phải cố ý. Làm sao mà tôi biết được sẽ xảy ra chuyện đó chứ! Tôi vẫn luôn tưởng rằng đó chẳng qua chỉ là một giấc mộng xuân mà thôi, ai mà ngờ nó lại là thật…”
Không những mất toi lần đầu tiên của bản thân, hơn nữa bây giờ lại còn bị anh áp bức, tại sao mọi chuyện lại thê thảm vậy chứ…
Cô không nhẫn nhịn được, để nước mắt tuôn trào.
“Em? Đang yên đang lành tại sao lại khóc chứ?” Tối hôm qua cũng thế, nói mãi nói mãi sau cùng lại lấy nước mắt ra hù dọa anh, hôm nay cũng thế? Cô đã học được chiêu khóc lóc này từ lúc nào? Anh bực bội, chán nản bước tới cạnh bàn lấy mấy tờ khăn giấy, lau nước mắt giùm cô rồi nói: “Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa. Chỉ cần em đồng ý làm bạn gái của tôi trong nửa năm, thì tôi sẽ không truy cứu chuyện tối qua nữa. Nửa năm sau, em muốn thế nào thì sẽ làm như thế. Còn nữa, chiếc xe BMW của tôi cũng sẽ chuyển cho em dùng, coi như phần thù lao nửa năm vất vả, cực nhọc cho em”.
Gặp phải cô chính là kiếp nạn khó tránh mà ông trời đã giáng xuống cuộc đời anh.
Bỗng nhiên, cô ngưng khóc, ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn anh rồi nói: “Làm bạn gái của anh trong nửa năm? Tôi còn có thêm chiếc xe BMW nữa…”
Chiếc xe BMW đó không phải của công ty sao? Không phải là sư tỷ vì muốn lôi kéo anh ta về Tập đoàn Tang thị mà điều riêng cho anh ta sao? Lẽ nào là do tự anh mua? Chiếc xe đó giá trị lên tới hai triệu nhân dân tệ, tại sao anh lại phóng khoáng như thế?
Không đúng! Ngộ nhỡ anh thật sự là một tên trai bao, như thế này chẳng phải cũng kéo cô xuống nước sao…
“Làm bạn gái của tôi khiến em uất ức như vậy sao?” Anh nhìn thấy cô mãi chẳng phản ứng lại, nhìn cô vô cùng tức giận, không thể nào nhẫn nhịn thêm nữa. “Không làm bạn gái của tôi cũng được, vậy tối nay để tôi cưỡng ép lại em một lần, như vậy coi như huề, không ai nợ ai cả!”
Cô há hốc miệng, không dám tin vào tai mình. Cô nhìn anh một cách tức giận, tiện tay vớ lấy chiếc gối bên cạnh đánh thẳng vào mặt anh. “Kỷ Ngôn Tắc! Anh là đồ tiện nhân! Anh đi chết đi! Đi chết đi! Đi chết đi…”
Hai người lại quay trở về cảnh vờn nhau như tối hôm qua. Đối mặt với thế tấn công của Viên Nhuận Chi, Kỷ Ngôn Tắc chỉ coi đó là mấy chiêu gãi ngứa, vẫn tiếp tục không thèm đánh trả, mím môi không nói gì. Một lúc sau, khi cô đã mệt nhoài, tốc độ chậm lại, anh chỉ nhẹ nhàng, phản công một chiêu đã có thể ôm chặt cô vào lòng.
Không nói tiếng nào, anh cứ như vậy ôm chặt cô nằm trên giường. Anh đưa mặt vùi vào trong mái tóc rồi nhắm chặt mắt lại, hít thở mùi vị chỉ thuộc riêng về cô.
Anh hít thật sâu, hết lần này đến lần khác…
Viên Nhuận Chi không đánh anh nữa, ngốc nghếch lặng im nằm trong vòng tay anh không động đậy gì. Bên tai thỉnh thoảng lại vang lên tiếng tim đập mãnh liệt “thình thịch, thình thịch” …
Tiếng trái tim là của anh hay là của cô?
Tiếng nhịp tim chẳng khác nào tiếng thôi miên. Suy nghĩ của cô bắt đầu hỗn độn, đầu óc không ngừng tái hiện lại những cảnh tượng tình cảm của hai người trong lần đầu tiên kia.
Bàn tay cô bất giác ấm nóng trở lại…
Hai tay chạm nhẹ vào phần thắt lưng anh, còn chưa kịp đẩy ra thì tiếng chuông di động đã reo, phá vỡ không khí hòa hợp lúc này.
Cô vội vã định thần lại, đẩy mạnh Kỷ Ngôn Tắc ra, lúng túng đứng dậy, vuốt gọn mái tóc rối bời.
Kỷ Ngôn Tắc ảo não rút chiếc di động ra khỏi túi quần, giọng nói không vui mấy: “A lô, xin hỏi ai đấy?”
Người ở đầu dây kia khẽ lặng đi giây lát, sau đó mới nói: “Xin hỏi đấy có phải là Kỷ tiên sinh không? Tôi là Jessie ở cửa hàng thời trang, mang quần áo mà ngài cần tới. Thế nhưng tôi đã ấn chuông cửa nhà ngài rất lâu mà không có ai ra mở cửa hết!”
“Thật ngại quá, tôi sẽ ra mở cửa ngay!” Anh dập điện thoại, ngước mắt nhìn Viên Nhuận Chi đang chỉnh đón lại quần áo, đầu tóc của bản thân.
Viên Nhuận Chi vừa hay ngước mắt lên, tặng anh ánh mắt hình viên đạn.
Kỷ Ngôn Tắc phớt lờ thái độ của cô, ánh mắt dừng lại chiếc áo sơ mi trắng trên người cô mấy giây, trong lòng đưa ra một quyết định to lớn. Anh nhanh bước ra khỏi phòng, sau đó mở cửa nhà.
Anh kí lên tờ biên lai, sau đó trả lại người nhân viên giao hàng một trong những món đồ đưa tới: “Chiếc này không cần đến nữa!”
Khóe miệng người nhân viên khẽ co giật, nhìn về phía người đàn ông đẹp trai kia. Vài giây sau, cô liền rời khỏi với khuôn mặt tươi tắn.
Bước vào trong phòng, Kỷ Ngôn Tác vứt quần áo ra trước mặt Viên Nhuận Chi rồi nói: “Mau thay đồ!”
Viên Nhuận Chi nhìn chiếc váy và đôi giày trong tay, còn có cả áo lót, quần lót, khóe miệng bất giác co giật, sau đó nhanh chóng ôm chúng chạy vào trong phòng thay đồ.
Khi nhìn thấy giá tiền treo trên bộ quần áo lót, cô bất giác nhíu chặt mày lại, sau đó lật tiếp giá tiền của chiếc váy, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Cô ngẩng mặt lên nhìn căn phòng thay đồ này, sau đó bước tới phía trước tủ quần áo, tiện tay lật giở đống quần áo, nhìn nhãn hiệu, liền mím chặt môi. Khi xem kĩ từng bộ áo vest, quần âu, cà vạt, thắt lưng, giày da… miệng cô há hốc đầy kinh ngạc.
Nhớ lại cách bài bố, trang trí trong căn nhà này, cô đưa tay lên chống cằm, ngơ ngẩn đứng trong phòng.
Cô thực lòng không thể nào tưởng tượng nổi, người đàn ông mà trước kia cô từng mỉa mai cười khẩy cả năm mặc một bộ quần áo, rồi cưỡi trên chiếc xe đạp cũ kĩ lại chính là một người đàn ông đạt đúng tiêu chuẩn 3C.
Tại sao tên đàn ông này lại nhiều tiền đến vậy chứ?
Cô bất giác nhớ lại lần trước khi gặp anh ở ngoài cửa vào hộp đêm, nhìn thấy anh lôi lôi kéo kéo hai người phụ nữ giàu có. Quần áo lúc này cô mặc là do anh mua, nếu như nói tiền của anh là do mấy người phụ nữ giàu có cho, vậy thì điều này có nghĩa là… cả người cô bất giác rùng mình ớn lạnh.
“Dừng lại! Dừng lại! Tất cả mọi chuyện chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng!” Cô hít một hơi thở sâu.
Cô nghiến răng nghiến lợi mặc đồ lót vào, trong lòng không ngừng nguyền rủa, tại sao tên đàn ông này lại có thể mua quần áo vừa vặn với cô thế? Đúng là đáng ghét!
Mở chiếc váy ra, cô vốn dĩ tưởng rằng đây là một chiếc váy liền, thì ra nó chỉ là chiếc chân váy.
Anh có nhầm không chứ? Chỉ có phần chân váy, anh không hề mua áo bên trên?
Cứ như vậy, cô mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của anh, kết hợp cùng chiếc chân váy tuyệt đẹp, phía dưới đi đôi giày lấp lánh ánh vàng, không cao cho lắm, chậm rãi bước ra khỏi phòng thay đồ.
“Có phải là anh cố ý không?” Cô đưa tay lên chỉ anh, tỏ ra trách móc.
Anh nhìn vào chiếc áo sơ mi to rộng cô đang mặc trên người, càng nhìn càng thấy đẹp mắt, nhanh chóng trả lời: “Có cái mặc rồi cô còn tính toán cái gì? Mua thêm một chiếc không phải là tốn tiền sao?”
Chỉ riêng chiếc quần lót ít vải nhất cũng đủ tiền mua hai, ba chiếc áo phông rồi! Rõ ràng anh không phải vì tiếc tiền.
Anh đi tớ gần chỗ cô, đưa tay cởi nút thắt phần dưới áo trên người cô. Cô lập tức tóm lấy tay anh rồi thét: “Này này, anh muốn làm cái gì thế? Đừng tưởng rằng anh hiến tặng phần trên, bỏ tiền mua phần dưới mà tôi để mặc anh làm gì thì làm đâu đấy. Nếu như anh dám thất lễ với tôi, tôi nhất định sẽ đánh nát đầu anh ra!”
Anh phớt lờ lời uy hiếp của cô, rút tay ra, nhanh chóng cởi phần nút thắt phía dưới ra.
Cô ngây người nhìn phần áo thắt nút của mình, đúng là trông đẹp hơn rất nhiều so với phong cách “điên cuồng” ban nãy.
Đột nhiên, tiếng động kì dị phát ra từ phần bụng khiến cô lúng túng đỏ bừng cả mặt.
Anh mím chặt đôi môi, không nói tiếng nào, đi thẳng ra khỏi phòng ngủ, xuyên qua phòng khách rồi tiến thẳng vào phòng bếp. Kỷ Ngôn Tắc lấy hai quả trứng gà từ tủ lạnh ra, sau đó nói vớ cô: “Chỉ có cơm rang trứng thôi!”
Cô bĩu môi nói: “Miễn cưỡng chấp nhận”.
Có điều, lúc này Viên Nhuận Chi thật sự rất đói, nheo nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường, bây giờ đã sắp mười hai giờ trưa rồi.
Anh ngước mắt lên, mỉm cười dịu nhẹ.
Viên Nhuận Chi ngồi trên sofa, nhìn anh thuần thục rang cơm trong bếp, cảm giác hơi kì quái, thế là đành đưa tay nắm lấy chiếc áo của mình rồi nói chuyện vu vơ: “Cái đó, bộ quần áo mặc trên người hôm nay, tôi không có tiền trả anh đâu, cứ coi như anh vứt quần áo của tôi đi thì phải bồi thường đấy!”
Còn về việc làm bạn gái nửa năm của anh, coi như cô đã mặc nhận.
Nếu không thì biết phải là sao? Ai bảo cô đã “nuốt chửng” người ta?
May mà anh không bắt cô phải đền bù tiền bạc, nếu không cô thật sự muốn chết luôn cho rảnh nợ,
“Tôi đã nói từ trước rồi, trước nay chưa hề dám đặt hy vọng gì vào em”. Anh bê hai đĩa cơm rang trứng rồi bước ra ngoài.
Viên Nhuận Chi trợn mắt nhìn Kỷ Ngôn Tắc, lập tức cướp đĩa cơm trong tay anh, sau đó ăn hùng hục như trâu.
Mùi vị rất ngon, đây có thể coi là đĩa cơm rang trứng ngon nhất mà cô đã từng ăn trong cuộc đời,
“Ngày 15 tháng sau, ông ngoại tôi tổ chức đại thọ tám mươi, em cùng tôi về nhà một chuyến!” Anh ăn vài miếng, cuối cùng đã có thể nói ra những lời dồn nén bấy lâu.
“Ừm, tôi biết rồi!” Cô nhồm nhoàm nhai cơm trong miệng.
Thì ra là sợ người lớn cằn nhằn mới bắt cô phải làm bạn gái trong nửa năm. Thảo nào anh ta lại đưa ra yêu cầu kì quái, dị thường đến vậy! Nhất định là anh sợ người nhà biết chuyện anh làm trai bao, cho nên nhân cơ hội này uy hiếp cô! Hả? Tại sao đột nhiên lại có cảm giác phấn khích, vui vẻ đến vậy chứ?
Cô bỗng nhiên sực nhớ ra việc gì, liền đưa đũa lên chỉ về phía anh nói: “Làm bạn gái anh trong nửa năm cũng được, nhưng anh không được nhân cơ hội này chiếm đoạt tôi nữa. Ví dụ như những chuyện nắm tay, ôm, hôn đều không được hết. Còn nữa, sau này khi ở công ty, không được sai bảo tôi như lao động chân tay. Tôi hứa với anh, không phải vì tôi muốn có chiếc BMW của anh, tôi chỉ không muốn sau này có người nào đó nói tôi đã khiến anh ta thiệt thòi!”.
“Thì ra rõ ràng là em đã chiếm được món hời còn gì?”
“Anh…”
“Còn gì nữa không?”
“Còn có gì nữa?” Đầu có cô lại sắp sửa rối bời lên, nhìn anh bằng đôi mắt hình viên dạn. Bỗng nhiên, Viên Nhuận Chi hiểu ra anh đang ngầm ý chuyện gì, liền nói lại: “Tạm thời, tôi mới nghĩ được có vậy, sau này có thêm điều gì sẽ nói với anh sau!”
“Nếu không còn nữa, thì đổi lại tôi đưa ra yêu cầu. Bắt đầu từ hôm nay trở đi, em phải thu hết lại những gai góc trên người, cứ thử đâm vào người tôi lần nữa xem. Lườm cái gì mà lườm?”
Cô trợn mắt lườm anh rồi nói: “Chuyển bạn thành thù, việc này không thành vấn đề”.
“Không thành vấn đề, vậy thì mau ăn cơm đi. Ăn xong, rồi đi rửa bát. Rửa bát xong rồi còn đi làm. Sau khi tan làm, đợi tôi rồi hãy ra về!” Khuôn mặt anh vẫn cứ bình thản như không, cho dù là đang ra lệnh cho cô, nhưng cũng tỏ ra vô cùng hợp tình hợp lý, như thể tất cả mọi thứ đều là chuyện đương nhiên.
Cô vẫn nhồm nhoàm nhai cơm, vừa ăn vừa nói: “Tại sao tôi phải rửa bát? Tại sao sau khi tan làm phải đợi anh?”
“Cơm là do tôi rang, em chỉ biết ăn không chịu lao động gì sao? Bảo em đợi tôi cùng về là để bổ sung kiến thức làm thế nào để thành người yêu được. Em có hiểu gì về tôi không? Em có biết tôi thích ăn gì, thích uống gì không? Lại biết tôi có thói quen gì? Không nhanh chóng làm tốt công tác này, em muốn để tôi mất mặt vào buổi tiệc đại thọ tháng sau chắc?” Người phụ nữ đầu heo này ngay cả việc anh muốn hẹn hò cùng mình cũng không biết.
“Anh hung dữ gì chứ?”
Cô đã ăn xong hết phần cơm của mình nhưng vẫn chưa cảm thấy no bụng. Thế là tranh nốt phần cơm của anh, gạt hết toàn bộ số cơm còn lại trong đĩa của anh vào đĩa của mình, không để lại cho anh bất cứ thứ gì.
Cô quyết định hóa bi thương thành động lực ăn uống, quyết đánh bại anh trên bàn ăn, để cho anh đói mà chết.
Nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của cô, khóe miệng anh khẽ nhoẻn lên.
Ăn cơm rồi rửa bát xong, Viên Nhuận Chi nhanh chóng rời khỏi chỗ ở của Kỷ Ngôn Tắc. Khi bước ra khỏi tòa nhà, cô mới biết rằng mình đang đứng tại một trong những tòa nhà đắt đỏ, có giá trị trong khu đô thị cao cấp này.
Tuy rằng vô cùng hiếu kì về mọi thứ của Kỷ Ngôn tắc, thế nhưng cô lại càng muốn nhanh chóng thay đi chiếc áo sơ mi nam trên người lúc này. Nếu không với bộ dạng bây giờ, khi đến công ty, cô nhất định sẽ chết đuối trong đống nước miếng của bọn đàn bà con gái ở công ty.
Mua đại một chiếc áo phông rẻ tiền bên quầy ven đường, cô vội vã chạy tới công ty.
Khi tới công ty, ngoài việc bị mấy đồng nghiệp cười nhạo, tất cả mọi chuyện đều bình an vô sự, trái tim của cô mới bớt thấp thỏm lo lắng, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Dạ Quần nhìn thấy cô liền mỉm cười đấy ám muội, trả cho cô chiếc ba lô rồi hỏi: “Chi Chi, tối hôm qua em ngủ có ngon không?”
Khuôn mặt cô bất giác nóng bừng lên, sau vài giây mới có thể bình tĩnh lại được. Nhận lấy chiếc ba lô, cô ưỡn thẳng ngực lên nói: “Ngon cái khỉ ấy! Tại sao tối hôm qua anh không đưa em về nhà?”
Triệu Dạ Quân thì thầm lên tiếng: “Này, em không thể nào trách anh được? Tối hôm qua anh muốn đưa em về tận nhà, nhưng chính em nhất quyết ngủ trên chiếc sofa nhà Kỷ tổng, không chịu rời khỏi. Anh với Tiểu Lưu đành phải bỏ em lại đó”.
Thì ra vẫn là do bản thân cô tự mình mò lên nhà anh, hơn nữa lại còn ăn vạ quyết không chịu đi, biết được chân tướng sự thật còn kinh khủng hơn là khi không biết.
Bận rộn một hồi, cô liền vào buồng vệ sinh, nhìn thấy chị kế toán ở Bộ phận Tài vụ của công ty đang bê một chiếc bụng lớn, trong đầu liền lóe lên một suy nghĩ đáng sợ. Vấn đề xuất hiện khá nghiêm trọng, đó là không biết tối qua sau khi chiếm đoạt người ta xong liệu có xui xẻo đến mức trúng thêm một phần thưởng khác nữa không?
Cô vội vã chiếm bồn cầu, đóng chặt cửa lại, run run lấy chiếc di động ra, gọi đến số Kỷ Ngôn Tắc. Chỉ mấy giây sau cô đã nghe thấy giọng nói gấp gáp của anh: “Có chuyện gì?”
Cô không biết phải mở miệng thế nào, ấp a ấp úng: “Cái đó… tối hôm qua…”
“Có chuyện gì thì em nói mau đi, tôi còn đang phải nói chuyện cùng khách hàng!”
Cô quyết định liều mình xông lên, thì thầm lên tiếng: “Tối hôm qua anh có mặc áo mưa không?”
Đầu kia điện thoại im lặng một hồi lâu.
“Này, tại sao anh lại không nói gì? Rốt cuộc là anh có dùng cái đó để bọc lại không?” Anh thật sự làm cho cô lo lắng đến chết mất.
“Đợi một chút nữa, tôi sẽ gọi điện lại cho em!” Anh nhanh chóng dập tắt điện thoại.
Cô mím chặt môi, nhìn vào chiếc di động, tức đến mức suýt nôn ra máu.
Ngồi trên bồn cầu được khoảng ba phút, cuối cùng cô cũng nhận được điện thoại của anh, cô vội vã vặn hỏi: “Tối hôm qua rốt cuộc anh có dùng cái đó không?”
Giọng nói của anh vô cùng chán nản: “Buổi tối hôm qua, hai chúng ta đều uống rượu say mèm, em đè lên người tôi rồi chồm lên giường, tôi lấy đâu ra thứ đồ đó chứ?” Nói một cách chính xác thì anh làm gì có thời gian tìm mấy thứ ấy!
Cô thật sự rất muốn chết luôn cho rồi, ngộ nhỡ bất hạnh được thêm chiến lợi phẩm, bảo cô, một kiều nữ chưa thành lập gia thấy phải làm sao đây? Cô vẫn còn muốn cưới chồng!
“Này, có phải em sợ có thai không?” Giọng nói của anh hơi run rẩy.
Phí lời, đương nhiên là sợ rồi! Cô nghiến răng nghiến lợi, giọng nói sắp sửa bật khóc: “Mẹ kiếp, coi như tôi đen đủi là được rồi. Sau khi tan làm tôi sẽ vào cửa hàng mua một vỉ thuốc tránh thai sau quan hệ xem sao”.
Anh nghe thấy vậy liền phát cáu: “Không cho phép em đi mua! Uống mấy thứ thuốc đó sẽ hại sức khỏe lắm. Nếu như thật sự bất hạnh giành được chiến lợi phẩm, tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, tôi sẽ cưới em!”
Cô ngây người ra, trong đầu là một khoảng trống rỗng, mãi cho tới khi đầu dây bên kia không ngừng “A lô” vài tiếng, cô mới tức khắc hét lên: “Mẹ kiếp! Ai cần anh phải chịu trách nhiệm chứ? Ai cần anh phải cưới tôi? Tôi không muốn sinh con ra cho anh đâu! Anh là con lợn chết đáng ghét!” Mắng xong, cô nhanh chóng dập máy.
Nghe thấy anh nói sẽ chịu trách nhiệm, nói muốn lấy cô, nước mắt cô liền tuôn trào khỏi bờ mi.
Cô mím chặt môi, ngồi trên bồn vệ sinh, cũng không biết rốt cuộc mình đang khóc hay cười nữa. Cô đã cưỡng đoạt anh, “nuốt chửng” người đàn ông vừa gặp lần đầu đã muốn “tẩn” cho một trận tơi bời. Bây giờ người đàn ông đó nói muốn chịu trách nhiệm, trong lòng cô lại rối bời, không biết mình đang suy nghĩ gì nữa.
Tuy rằng tiền đề là hai người có đứa trẻ, nhưng nghe được những lời nói đó, cô lại cảm động một cách vô duyên vô cớ, hay nói chính xác là cảm thương. Chẳng qua chỉ là chuyện tình một đêm, thử hỏi trên đời này có mấy người đàn ông bằng lòng chịu trách nhiệm chứ? Huống hồ chi, người phụ nữ sau khi làm chuyện đó, bằng lòng uống thuốc tránh thai, người đàn ông nào mà chẳng sung sướng, mừng thầm? Thế nhưng anh lại không hy vọng cô uống thứ thuốc tránh thai sau khi quan hệ, rồi mở miệng nói sẽ chịu trách nhiệm, sẽ lấy cô. Nghĩ tới việc mẹ sau khi sinh cô ra, đã bị người bố bạc tình bạc nghĩa bỏ rơi mà đến tận bây giờ cô vẫn chưa biết mặt, so với mẹ mình, cô may mắn biết bao. Ít nhất thì người đàn ông này chấp nhận chịu trách nhiệm với cô. Cho dù người đàn ông đó là người cô gặp lần nào là muốn đánh lần ấy.
Nước mắt cô không ngừng tuôn rơi.
Phòng vệ sinh vốn dĩ im lặng, nhanh chóng vang lên tiếng chuông tin nhắn. Cô mở di động ra, nhận được một tin nhắn của Kỷ Ngôn Tắc: “Sau khi tan làm, đợi tôi. Không cho phép uống thuốc!”
Tên đàn ông đáng ghét này, tại sao lại phải trách nhiệm đến thế? Lại còn khiến cô vừa đau lòng, vừa nức nở khóc lóc, đúng là một tên khốn khiếp.
Cô lau khô nước mắt, vội vàng nhắn tin trả lời anh: “Tôi biết rồi, sẽ không uống thuốc đâu. Nếu như thật sự giành được chiến lợi phẩm, anh cứ đợi đấy mà chịu khổ đi!”
Cô bước ra khỏi phòng vệ sinh, cảm giác hai chân nhẹ lâng lâng như cưỡi trên mây.
Mãi cho tới tận khi tan làm, Kỷ Ngôn Tắc không hề xuất hiện ở phòng làm việc. Viên Nhuận Chi mắt nhìn màn hình mà trong đầu không ngừng nghĩ suy đến một vấn đề. Đó chính là hết giờ làm việc, liệu có nên đợi anh hay không?
Đúng vào lúc còn đang đắn đo, do dự, Viên Nhuận Chi liền nhận được một tin xấu từ Tang Du, vị sếp thân ái cũng là sư tỷ của mình. Đó chính là Tằng Tử Kiều đã xảy ra chuyện – Một tự sát, hai mất trí nhớ, ba hủy dung nhan!
Đúng là cuộc sống không đâu không chuyện trớ trêu!
Tại sao Tằng Tử Kiều lúc nào cũng không làm thì thôi, đã làm thì kinh thiên động địa? Khi quen biết Tằng Tử Kiều thời học đại học, cô đã biết Tiểu Kiều là một người con gái vô cùng kiên cường, cho dù trời có sập xuống thì Tiểu Kiều cũng tuyệt đối không chịu khuất phục.
Cô cũng chẳng còn tâm trí nào để lo lắng đến việc có nên đợi Kỷ Ngôn Tắc không nữa. Sự tình gấp gáp, Viên Nhuận Chi phải đến gặp Tằng Tử Kiều ngay tức khắc.
Mới có mấy ngày không gặp, Tằng Tử Kiều đã xảy ra chuyện rồi. Mới nghĩ tới đây thôi, cô biết rằng nhất định là đã xảy ra chuyện tày đình rồi. Chuyện này nhất định có liên quan tới Tằng sư huynh. Cô vội vã thu dọn đồ đạc, đi thẳng đến nơi ở của Tằng Tử Kiều.
Không thể nào thích ứng được với ánh sáng chói chang đó, Viên Nhuận Chi cau chặt đôi mày, đưa tay lên định che đi thứ ánh sáng chói mắt đáng ghét đó.
Đầu đau như búa bổ, xương cốt toàn thân rã rời, rệu rã, đặc biệt là phần thân dưới có cảm giác khó chịu, không diễn tả được bằng lời. Lồng ngực cảm thấy bức bối, bí bách, giống như bị vật gì đó đè lên. Phần sau lưng dường như đang áp vào vật gì đó, nhiệt độ ấm nóng, khẽ động đậy, cựa quậy, đôi chân cũng đang quắp lấy một thứ gì đó có nhiệt độ tương tự.
Kỷ Ngôn Tắc đang chìm sâu trong giấc ngủ cảm thấy ngứa ngáy trước cử động của cô, theo ý thức, anh ôm chặt lấy cô vào lòng.
Bị ôm chầm vào lòng, cả người cô cừng đờ lại.
Mẹ kiếp, cảm giác này giống như là da người vậy!
Bỗng nhiên, cô mở to mắt ra, nhìn thấy một cánh tay không phải của bản thân mà cực kì giống với tay đàn ông đang quàng trước ngực mình. Chẳng thể nào nhẫn nhịn thêm được nữa, cô hét lớn như chưa bao giờ được hét: “Á…”
“Ồn ào quá…” Kỷ Ngôn Tắc vẫn nhắm nghiền mắt lại, cau chặt đôi mày, bất mãn lên tiếng phản kháng.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô run run từ từ quay lại sau nhìn, khi khuôn mặt quen thuộc đó lọt vào tầm mắt, cô không thể nào kiềm chế được mà thét lên lần nữa: “Á…”
Kỷ Ngôn Tắc không chịu được liền đưa tay che lấy miệng cô, từ từ mở mắt ra rồi khẽ khàng lên tiếng: “Thét một tiếng là đã đủ rồi đấy!”
Cô phẫn nộ gạt bay bàn tay của anh ra, vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh. Sau đó cô nhảy dựng dậy, cầm lấy một góc chăn, che đi phần thân thể lộ liễu của mình, tức giận chỉ trích anh: “Anh… anh… anh tại sao lại ở trên giường của tôi? Tối hôm qua anh đã…”
Cô chỉ vào mình rồi lại chỉ sang anh, sau cùng vò đầu bứt tai một cách điên cuồng. Cả hai người thân thể đều không còn một mảnh vải, vừa nhìn là biết ngay tối qua đã làm cái gì, đâu cần thiết phải hỏi?
Cô suy sụp chỉ thẳng vào mặt anh nói: “Tối hôm qua tôi uống quá nhiều, anh đúng là tên vô lại khốn khiếp, tại sao lại dám nhân cơ hội chiếm đoạt tôi chứ?” Nói xong, cô liền kéo chăn che đi phần “phong cảnh xuân sắc” trước ngực mình. Để tránh tức giận quá mức, bàn tay còn lại liền cầm chiếc gối đánh vào người anh liên tục.
Anh mở mắt ra, ngước lên nhìn về phía cô, đưa tay chặn chiếc gối, bình thản như không đáp lại: “Này, xin em hãy chú ý lời nói của mình, không phải là tôi chiếm đoạt em mà là em đã chiếm đoạt tôi đấy!”
Thật ra, anh đã thức dậy từ trước đó.
Ban đầu còn tưởng rằng đây chỉ là một giấc mộng xuân, nhưng khi nhìn thấy người trong lòng mình thật sự là cô, trái tim anh dâng trào niềm vui và nỗi xúc động khó lòng kiềm chế. Thế nhưng anh còn chưa kịp mừng bao lâu thì lại có cảm giác hoạn nạn sắp ập tới.
Anh muốn giữ lại tất cả những khoảnh khắc tươi đẹp lúc này, không muốn để cảm giác này trôi qua nhanh chóng. Anh quyết định đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên lưng cô, sau đó nhắm mắt lại, ôm lấy cô rồi tiếp tục ngủ. Có lẽ thời gian tươi đẹp đó chỉ có một giờ, hai giờ hoặc thậm chí là rất ngắn, anh cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.
Anh biết rằng, một khi cô tỉnh dậy, tất cả mọi thứ đều sẽ biến đổi, cũng giống như lúc này vậy, cô chỉ vào mặt anh hét lên đầy tức giận.
“Anh ăn nói lăng nhăng! Tôi làm gì mà chiếm đoạt anh hả? Anh chạy tới nhà tôi, nhảy lên giường tôi, chiếm đoạt trinh trắng của tôi, lại còn nói mấy lời đó, anh…”
“Dừng lại! Đây là nhà của tôi chứ không phải là nhà của em, đây là giường của tôi chứ không phải giường của em. Còn về việc tại sao em lại chạy đến nhà tôi, nhảy lên giường tôi, tôi hoàn toàn không rõ!” Anh ngắt lời cô bằng giọng nói ngây thơ, vô tội, bình tĩnh phản bác hoàn toàn chỉ trích của cô. “Còn nữa, em chiếm đoạt tôi là sự thật. Tôi hôm qua tôi đã đá em xuống dưới giường, bảo em đi, có điều em không chịu đi, người lại còn xông lại gần bảo rằng muốn chiếm đoạt tôi, sau đó tôi đã bị em chiếm đoạt!”
“Tôi chiếm đoạt anh? Anh có nhầm không đấy hả? Chỉ có đàn ông cưỡng ép phụ nữ chứ anh đã bao giờ nghe nói có phụ nữ chiếm đoạt đàn ông hay chưa?” Cô tức giận đến mức run cả thân người.
Anh nhìn cô chằm chằm, mặt không biểu cảm, nhoẻn miệng nở nụ cười tuyệt mỹ, đẩy chăn ra, để lộ ra khuôn mặt. Trên khuôn ngực đó là những vết thương thê thảm khiến người khác không nỡ nhìn, khắp nơi đều là vết răng cắn, vết móng tay cào cấu, lại còn một đường dấu vết hôn dài từ bờ môi cho đến phần bụng.
Lúc này, vô thanh thắng hữu thanh, mọi việc đã được xác thực.
Rốt cuộc là ai chiếm đoạt ai?
Cô đưa tay lên miệng, khó lòng tin tưởng mà nhìn vào từng vết tích đáng xấu hổ còn lưu lại kia, ánh mắt có chăm chăm mãi vào bộ ngực gợi cảm, rắn chắc của anh. Tiếp tục nhìn xuống dưới, cô thật lòng không còn mặt mũi nào nhìn tiếp nữa, xấu hổ ôm mặt lại, nhất quyết không chịu thừa nhận: “Á! Làm sao lại có thể thế này được… nói không chừng là tự anh cào cấu, anh định lừa tôi!”
“Tự tôi cắn tôi chắc? Tôi có thể dùng miệng mình cắn phần xương quai xanh được sao? Lại còn cả phần ngực, phần bụng và sau cùng là trên miệng của mình nữa? Mẹ kiếp, tôi chả nhẽ lại luyện môn uốn dẻo để tự làm tổn thương mình hả? Không biết là người phụ nữ đần độn nào đã vồ lên người tôi chẳng khác gì loài quỷ hút máu, lại còn hút vô cùng khoái trá, sung sướng nữa?”
Nỗi đau đớn chẳng khác nào ngàn đao vạn giáo xuyên tâm đó không ngừng dâng trào và truyền khắp các huyết mạch trên cơ thể anh. Sớm đã biết được kết quả sẽ như thế này, đáng lẽ anh không nên ôm ấp bất cứ hy vọng gì.
Anh tức giận nhảy khỏi giường, mang theo nộ khí xung thiên xông vào buồng tắm.
Cô đỏ ửng cả mặt vì thẹn thùng, ngây người nhìn theo cái lưng của anh. Nơi ấy cũng hiện lên đầy những vết cào, cấu, cắn to, nhỏ đều có.
Cho dù anh đã từng luyện qua môn uốn dẻo cũng không thể nào tự hủy hoại bản thân đến mức độ này…
Đầu óc cô hỗn loạn đến mức ngây ngô. Cô nhìn khắp tứ phía, căn phòng xa lạ, sạch sẽ, gọn gàng lạ thường, tông màu chủ đạo là trắng, vô cùng phù hợp với khẩu hiệu “thuần khiết” mà anh vẫn thường nói.
Nhìn vào quần áo vứt lung tung trên thảm trải sàn, cô nhanh chóng nhảy xuống, tay run rẩy nhặt chiếc áo sơ mi màu trắng của anh. Quả nhiên, cả chiếc áo không còn cái khuy nào cả, lại nhặt chiếc quần lên, chỗ thắt lưng cũng bị người ta kéo đứt, còn chiếc quần sịp hiệu CK kia dường như cũng nhàu nhĩ…
Cô buông tay, xấu hổ đưa lên ôm lấy mặt. Tại sao cô có thể làm ra những chuyện mất mặt đến vậy chứ?
Cô đưa tay tự đập vào đầu mình đầy ảo não, cố hết sức nhớ lại chuyện tối qua. Cô nhớ rằng tối qua bản thân lại nằm mơ. Trong mơ cô đã gặp Kỷ Ngôn Tắc, đã cãi nhau với anh. Cô dường như còn không ngừng hút máu anh. Có điều anh không hề đánh trả. Sau đó cô lại nói sẽ cưỡng ép anh, nói cái gì đó muốn anh sống không bằng chết. Tiếp sau đó hình như cô đã kéo tung chiếc áo sơ mi của anh ra, thèm rỏ dãi trước thân hình tuyệt vời hoàn mỹ của anh, tiếp sau đó thì…
Hu hu… không còn nhớ gì nữa, cũng không dám nghĩ thêm nhiều, thì ra cô thật sự đã cưỡng ép anh…
Tại sao lại có thể như vậy? Cô vẫn tưởng rằng mình đang nằm mơ, tại sao tất cả lại biến thành hiện thực chứ?
Phải làm sao đây? Làm sao bây giờ? Cô cố gắng vò tóc, bứt tai để suy nghĩ. Tên đàn ông khốn khiếp này không phải dạng vừa. Dựa vào tác phong làm việc trên thương trường mọi khi, cô nhất định sẽ bị hắn lột da, rút gân.
Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. Nhân cơ hội anh còn đang tắm chưa kịp ra, cô phải nhanh chóng chuồn khỏi đây. Chuyện tối qua cứ coi như cô xui xẻo, gặp phải ma quỷ ám hồn. Vẫn còn may là cô cưỡng ép anh, không bị coi là thiệt thòi cho mấy. Chạy thôi! Chạy thôi!
Viên Nhuận Chi hoang mang bò trên mặt dất, tìm các thứ đồ của mình rơi khắp nơi. Điều vô cùng bi ai lúc này chính là, tất cả hàng khuy trên chiếc áo sơ mi của cô cũng đã rụng ra hết, áo trong cũng đứt rồi. Hơn nữa, tất cả đều ngấm mùi rượu nồng nặc, cô đưa ra xa để tránh cái mùi khó chịu ấy.
Lẽ nào cô phải lõa thể chạy ra khỏi đây sao?
Theo phản xạ tự nhiên, cô nhanh chóng lấy chiếc chăn mỏng mùa hè quấn quanh người rồi chạy đi tìm tủ quần áo.
Đem mắt nhìn tứ phía, cả căn phòng lớn thế này mà lại biến thái đến mức không thấy có chiếc tủ quần áo nào hết.
“Này, có phải cô muốn chạy trốn để hòng thoát tội không?” Kỷ Ngôn Tắc vừa mở cửa buồng tắm ra là nhìn thấy ngay Viên Nhuận Chi người quấn chăn, rụt cổ tìm kiếm khắp nơi trong căn phòng này, chẳng biết đang muốn tìm cái gì.
“Không… không có!” Viên Nhuận Chị kinh hãi đến mức quay người lại, liền nhìn thấy Kỷ Ngôn Tắc bước ra khỏi nhà tắm. Anh không mặc gì trên người, thân dưới quấn lại bằng chiếc khăn tắm, vừa đi vừa cầm một chiếc khăn bông khác lau đi mái tóc ướt nhoẹt của mình. Những giọt nước chưa kịp lau thuận theo ngọn tóc chảy xuống dưới khuôn ngực, từng giọt, từng giọt chảy trên bờ ngực khiến cho người ta phải ngưỡng mộ.
Ánh mắt của cô bất giác bị cuốn hút theo thân hình gợi cảm, quyến rũ của anh. Nếu như không phải toàn thân đầy những vết thương thì thân hình mang đậm chất đàn ông đó thật đẹp biết bao. Trong lòng cô trào dâng cảm giác tội lỗi, hối hận, cô thật sự quá đỗi cầm thú!
“Nếu không thì tốt!” Nếu như cô dám bỏ chạy, anh nhất định sẽ khiến cô phải hối hận suốt nửa cuộc đời còn lại.
Anh mở cửa ra bước vào bên trong.
Cô hiếu kì thò đầu ra, khóe miệng bất giác co giật. Thảo nào mà cô tìm khắp nơi không thấy tủ quần áo, hóa ra tất cả tủ quần áo đều được xếp trong căn phòng cạnh bên, được gọi là phòng thay đồ.
Điều khiến cô chán nản nhất là, trước kia cô luôn miệng mỉa mai anh chỉ có đúng một bộ quần áo, đến bây giờ coi như cô đã hiểu mọi chuyện, tại sao anh chỉ có đúng một chiếc sơ mi đó. Nguyên nhân chính là trong căn phòng thay đồ này, tất cả đều là một kiểu áo sơ mi màu trắng đó, ngay cả màu sắc, kiểu dáng của các bộ comple cũng giống nhau cả. Tất cả đều có màu ghi nhạt hoặc màu bạc trắng.
“Á, anh giở trò lưu manh!” Cô đưa hai tay lên che đôi mắt mình. Chẳng qua chỉ không để ý có vài giây, tên đàn ông biến thái này đã bỏ nốt chiếc khăn lông quấn quanh thân dưới xuống.
“Lưu manh? Cả thân người tôi từ trên xuống dưới đã bị em nhìn thấy bao lần rồi? Ai mới là lưu manh đây hả?”
Bộ dạng của anh bình thản như không có chuyện gì. Trước mặt cô, anh tùy tiện lấy áo sơ mi và quần âu ra rồi mặc lên người.
Cô đỏ ửng cả mặt, đầu óc vô cùng hỗn loạn, nhìn về một dãy áo sơ mi, trong lòng đưa ra quyết định mang tính lịch sử. Cô quyết định lấy quần áo mặc lên người rồi chuồn nhanh, chẳng muốn nói chuyện với anh nữa.
“Bộp” một tiếng, tay cô vừa chạm vào tủ quần áo đã bị anh đánh bật ra.
Cô nhăn nhó mặt nhìn anh nói: “Quần áo của tôi đều bị hỏng hết rồi, mượn một bộ của anh mặc tạm không được sao? Hay là anh lạnh lùng ác độc đến mức nhất định muốn tôi phải lõa thể đi ra khỏi đây? Chuyện tối hôm qua, cho dù là tôi đã thật sự cưỡng ép anh, thế nhưng bất luận thế nào, tôi vẫn cứ là phái nữ, dù gì người chịu thiệt vẫn cứ là tôi. Anh nói đi, rốt cuộc anh muốn thế nào đây?”
Cùng lắm là bồi thường tiền bạc! Trong kí ức của bản thân, dì của cô thường đi đòi nợ cho mấy người chị em bị thất lễ.
“Mau đi tắm rửa đi, hôi chết đi được”. Anh kéo cô lại, trực tiếp đẩy cô vào trong buồng tắm, đồng thời lạnh lùng cảnh cáo cô “Chuyện tối qua, đợi sau khi em tắm rửa xong chúng ta sẽ tính toán với nhau sòng phẳng”.
Thật sự là tiêu đời rồi, ông trời muốn cô phải chết rồi…
Viên Nhuận Chi bước vào trong buồng tắm, rồi mới chịu thả chiếc chăn mỏng khỏi người, từng dấu vết ám muội trên thân người đều khiến cô thẹn thùng, xấu hổ đến mức nóng rực cả người.
Mở vòi ra, là nước nóng lan đều toàn thân khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Mặt mày nhăn nhó, Viên Nhuận Chi nhìn lại cơ thể mình, cô phải làm gì bây giờ?
Tấm màng mỏng manh kia, vốn dĩ phải đợi đến đêm tân hôn dâng hiến cho ông xã của mình, bây giờ đi đời nhà ma rồi, hoàn toàn biến mất sau một giấc mộng xuân. Hu hu… cô thật sự đã điên rồi, nên mới có thể làm chuyện điên rồ nhất trong cuộc đời mình, đối tượng lại là người mà cô muốn “chém chết” nhất.
Trong đầu cô không ngừng tái diễn lại từng ấn tượng, khoảnh khắc đáng nhớ đêm qua, càng nghĩ lại càng khiến người ta thẹn thùng, hối hận.
Đóng vòi nước lại, cô vội vã lau khuôn mặt và mái tóc, vừa nghĩ tới việc người đàn ông biến thái kia còn đang đợi mình bên ngoài, cô lại buồn chán chẳng khác nào quả bóng xịt hết hơi.
Quấn chặt khăn tắm trên người, cô thò đầu ra khỏi buồng tắm.
Vừa nhìn thấy bóng dáng của người bên ngoài thì một cái gì đó màu trắng liền phi tới với tốc độ ánh sáng, chùm kín lên đầu cô.
Cô nhận lấy đầy buồn chán, thì ra đó là chiếc áo sơ mi màu trắng của anh.
Cô bĩu môi, quay lại buồng tắm, nhanh chóng mặc vào.
Khi bước ra khỏi buồng tắm, cô liền nhìn thấy anh đang vắt chân chữ ngũ ngồi bên cửa sổ, bàn tay thon dài đang nghí ngoáy chiếc di động không ngừng.
Ánh nắng rọi qua lớp kính trong suốt, khiến cho vết đỏ trên chiếc ga giường màu trắng kia chói mắt lạ thường. Khuôn mặt Viên Nhuận Chi lại đỏ ửng lên. Cô vội vã bước lại gần, lúng ta lúng túng lấy chiếc gối đầu giường che lên vết tích kia.
Đột nhiên cô phát hiện những y phục bừa bãi trên sàn đã không cánh mà bay, tấm thảm trải sàn màu trắng sạch sẽ không còn lưu lại vết tích nào khác. Cô liền chỉ xuống mặt đất để hỏi: “Anh để đống quần áo của tôi đi đâu rồi?”
“Vứt rồi!” Đôi môi mỏng quyến rũ thốt ra hai từ này bình thản như không.
Anh từ từ ngước mắt lên, im lặng nhìn về phía cô. Thân hình nhỏ nhắn đang khoác chiếc áo sơ mi to rộng của anh, vạt áo còn chút nữa là chạm đầu gối, đôi chân trắng trẻo, mịn màng lộ ra ngoài, trong vô ý biểu lộ ra không biết bao nhiêu là sức quyến rũ, gợi cảm khó diễn tả bằng lời.
Anh quay mặt đi chỗ khác, trong lòng thầm rủa một tiếng. Vốn dĩ anh đưa áo sơ mi cho cô là vì không muốn nhìn cô quấn chiếc khăn tắm tung bay khắp nơi, làm ảnh hưởng đến tư duy của anh. Ai ngờ kết quả cũng một chín, một mười, chẳng khác nhau là mấy.
“Tại sao anh lại vứt quần áo của tôi đi chứ?” Bây giờ phần thân dưới của cô trống huếch trống hoác, bảo cô phải ra ngoài thế nào đây? Ít nhất thì quần lót với chiếc quần soóc của cô cũng đâu bị hỏng.
“Đã rách rồi còn dùng làm gì chứ? Nhà tôi không thiếu giẻ lau!” Anh đút di động vào túi quần, rồi bước lại gần.
“Anh vứt quần áo của tôi, vậy anh bảo tôi phải ra khỏi đây thế nào đây?”
Khuôn mặt không chút biểu cảm, anh ghé sát lại cô rồi nói: “Ăn no rồi, giờ lại muốn phủi mông bỏ đi sao?” Thái độ hung thần ác sát của anh đã nhắc nhở cô rằng chuyện tối qua chưa thể nào kết thúc tại đây được.
Cô hoàn toàn không biết phải nói gì. Những lời này rõ ràng được dùng để hình dung đàn ông “thất lễ”, làm phụ nữ “mất trinh tiết”.
Đột nhiên cô nhận ra anh rất cao, tại sao lại có thể cao hơn cô nhiều đến thế? Trước kia cô chưa từng nhận ra điều này. Việc này tạo áp lực vô hình cho cô, cô bất giác lùi về phía sau vài bước.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào? Buổi tối hôm qua là do tôi đã uống say, đâu còn ý thức được hành vi của bản thân được nữa? Huống hồ chi, những chuyện này, anh phải chịu trách nhiệm phần lớn sự việc. Tất cả là do anh đã áp bức tôi quá lâu, vậy nên tôi mới có tâm niệm báo thù trong tiềm thức của bản thân”.
Có quỷ mới biết được tiềm thức của cô lại đáng sợ đến vậy…
“Tôi áp bức em? Bắt đầu từ năm thứ hai cho tới năm thứ tư khi tốt nghiệp, tất cả là ba năm trời, chiếc xe của tôi cả thảy đã bị người ta tháo mất 136 chiếc chân van, bị phá hoại tất cả 28 lần, tất cả sách vở để trong ngăn kéo đều bị đổi thành tạp chí sắc tình, đang đi trên đường bình thường, an lành, đột nhiên bị ném đá hoặc chậu hoa rơi vào đầu. Mỗi lần có sinh viên nữ mời tôi ra ngoài, ngày hôm sau trên bảng thông báo của trường nhất định sẽ có ảnh đăng. Viên Nhuận Chi, em cảm thấy nếu như tôi muốn báo thù thì có cần phải bắt đầu tính từ năm thứ hai trở đi?”
Cô là người nữ sinh đầu tiên dám đè anh lên giường rồi nói nhất định phải giải quyết anh. Cô đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của anh, thành công chiếm hữu trái tim anh. Anh đã bỏ ra thời gian mấy năm trời để chơi đùa cùng cô, thế nhưng người phụ nữ đáng ghét này sau khi cố chấp, cứng đầu xông vào cuộc đời anh, làm loạn cuộc sống của anh, rồi phủi mông bỏ đi không để lại chút vết tích nào.
Câu nói của anh khiến Viên Nhuận Chi bất giác rụt đầu rồi lùi về phía sau một bước.
Tại sao tên đàn ông này lại ghi nhớ những chuyện kia kĩ càng đến vậy? Chuyện đã qua mấy năm rồi, đều là những món nợ năm xưa. Ngay đến bản thân cô cũng chẳng còn nhớ mình đã tháo chân van xe đạp của anh bao nhiêu lần, thật không ngờ lại có thể đến mức 136 lần như thế.
Cô ưỡn thẳng ngực ra, hùng hồn tráng trí nói: “Liên quan gì đến tôi chứ? Anh có chứng cứ gì chứng minh chuyện này là do tôi làm? Anh cũng không nghĩ đến chiếc miệng độc địa của mình xem đã đắc tội với bao nhiêu người rồi. Mấy chuyện tháo chân van xe đạp của anh, tôi chẳng thèm làm, nếu như tôi mà ra tay, nhất định sẽ tiêu hủy toàn bộ chiếc xe đó. Anh đi đường đang yên lành bị ném đá rồi chậu hoa rơi vào đầu chỉ có thể nói rõ một điều, ngay cả ông trời cũng không thể nào chịu đựng nổi anh, bản thân tôi chưa từng ném anh lần nào. Mấy người trong kí túc xá nam bọn anh không phải thích chụp hình lắm sao? Anh phải cảm ơn người ta mới đúng, mỗi lần đều chụp ảnh với góc độ đẹp là thế, lại còn không mất tiền nữa chứ!”
Đôi mắt anh nhìn cô dần dần thay đổi thái độ, Kỷ Ngôn Tắc cau chặt đôi mày rồi nói: “Tôi biết trước là em sẽ chối bay chối biến những chuyện này mà. Nói ngay chuyện hôm trước ở trong nhà hàng Ý, em chạy tới nhét cho tôi 200 đồng, rồi dọa cho đối tượng xem mặt của cô tôi đưa tới chạy mất dép. Bây giờ tất cả bạn bè, người thân của tôi đều hiểu lầm tôi là trai bao. Món nợ này em định tính thế nào hả? Nếu như cả đời này tôi không lấy được vợ thì phải chăng em sẽ chịu trách nhiệm?” Nhớ lại khoảng thời gian đó, ngày nào anh cũng bị mẹ bức cung, có phải đã bị người ta đánh thuốc nên mới làm ra những chuyện mất mặt, thiếu tôn nghiêm đến vậy. Chị họ Sara gặp anh lần nào cũng lại khinh miệt anh không thương tiếc lần đấy.
Cô vừa nghe xong, hỏa khí công tâm, tức tối lên tiếng: “Anh không tìm được vợ thì liên quan gì tới tôi chứ? Tại sao tôi lại phải chịu trách nhiệm với anh? Nếu như không phải năm xưa chiếc quần sịp của anh trùm lên mặt tôi, hại tôi từ đó trở đi đen đủi, xui xẻo, thì sao tôi có thể bị đàn ông phản bội nhiều đến thế? Đến bây giờ tôi vẫn còn chưa có bạn trai, tôi đã tìm anh đòi bồi thường chưa?”
“Em không bắt tôi phải chịu trách nhiệm, vậy tối qua em đã làm những gì hả?” Anh cảm thấy vui mừng, may mà đối tượng là anh, nếu như đổi thành người khác thì phải làm sao chứ?
Nhắc đến chuyện này, cô lại cảm thấy đau đầu nhức óc.
Cô mím chặt môi, buồn bã, cúi rụp đầu xuống rồi nói: “Anh cũng đâu có thiệt thòi gì? Ngay cả lần đầu tiên của tôi cũng bị mất rồi, anh còn định thế nào nữa?”
Anh rõ ràng đã được món hời lớn, còn cô thì thiệt thòi vô cùng. Đó chính là lần đầu tiên của cô, vậy mà lại mất đi một cách vô duyên cớ như vậy, còn mất vào lúc cô chiếm hữu người đàn ông khác. Nếu biết trước say rượu sẽ gây ra chuyện tầm bậy tầm bạ đến mức độ này, tối qua dù có chết cô cũng quyết không tiếp rượu thay anh. Lại còn tứ chi đần độn của cô, tại sao lại ngu ngốc đến mức trèo lên nhà anh? Cô có chết cũng chẳng thể nào hiểu được chuyện này.
“Lần đầu tiên? Thật không may, tôi cũng lần đầu tiên”. Anh nhoẻn miệng bật cười đầy quyến rũ, sau đó liền hắng giọng.
“Còn lâu ấy, anh nói đây là lần đầu tien thì có thể tin được sao? Tôi có máu trinh, anh có không?” Cô liền dịch chuyển chiếc gối sang một bên, chẳng còn biết hổ thẹn là gì nữa, chỉ vào vết tích máu đọng lại trên chiếc ga trắng. Hồi còn đại học, không biết anh đã qua lại với bao nhiêu nữ sinh, hơn nữa lần trước còn lôi lôi kéo kéo hai người phụ nữ giàu có hơn tuổi, vậy mà còn mặt dày mày dạn nói đây là lần đầu tiên của mình. “Anh đã hẹn hò với bao nhiêu phụ nữ rồi, lại còn dám nói đây là lần đầu tiên của mình? Anh đi mà nói cho quỷ nghe. Hay là, tôi trả tiền cho anh nhé? Anh nói ra một con số đi!”
Vốn dĩ định bỏ chạy, nếu như không chạy được, bây giờ xem ra phải giở ra chiêu thức đê tiện nhất của bọn đàn ông, chính là dùng tiền mua chuộc!
Lần đầu tiên trong đời, anh có suy nghĩ muốn bẻ gãy chiếc cổ của cô.
Bởi vì nguyên do cấu tạo cơ thể, làm đàn ông đúng thật là xui xẻo, vĩnh viễn không bao giờ chứng minh được lần đầu tiên của mình. Có cần anh phải cắt mạch máu, tuyên thệ cùng toàn thế giới này đây là máu “trinh tiết” của anh?
Điều đáng chết nhất chính là cô còn dám nói chuyện tiền bạc với anh.
“Viên Nhuận Chi, tôi thật sự muốn bóp chết em!” Anh nắm chặt hai bàn tay lại, tức giận lườm cô.
Cô sợ hãi đến mức đưa tay lên để bảo vệ chiếc cổ của mình, rồi ngồi phệt xuống mặt giường, giọng nói như thể sắp khóc: “Không cần tiền, vậy rốt cuộc anh muốn thế nào? Chuyện tối qua, tôi thật sự không phải cố ý. Làm sao mà tôi biết được sẽ xảy ra chuyện đó chứ! Tôi vẫn luôn tưởng rằng đó chẳng qua chỉ là một giấc mộng xuân mà thôi, ai mà ngờ nó lại là thật…”
Không những mất toi lần đầu tiên của bản thân, hơn nữa bây giờ lại còn bị anh áp bức, tại sao mọi chuyện lại thê thảm vậy chứ…
Cô không nhẫn nhịn được, để nước mắt tuôn trào.
“Em? Đang yên đang lành tại sao lại khóc chứ?” Tối hôm qua cũng thế, nói mãi nói mãi sau cùng lại lấy nước mắt ra hù dọa anh, hôm nay cũng thế? Cô đã học được chiêu khóc lóc này từ lúc nào? Anh bực bội, chán nản bước tới cạnh bàn lấy mấy tờ khăn giấy, lau nước mắt giùm cô rồi nói: “Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa. Chỉ cần em đồng ý làm bạn gái của tôi trong nửa năm, thì tôi sẽ không truy cứu chuyện tối qua nữa. Nửa năm sau, em muốn thế nào thì sẽ làm như thế. Còn nữa, chiếc xe BMW của tôi cũng sẽ chuyển cho em dùng, coi như phần thù lao nửa năm vất vả, cực nhọc cho em”.
Gặp phải cô chính là kiếp nạn khó tránh mà ông trời đã giáng xuống cuộc đời anh.
Bỗng nhiên, cô ngưng khóc, ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn anh rồi nói: “Làm bạn gái của anh trong nửa năm? Tôi còn có thêm chiếc xe BMW nữa…”
Chiếc xe BMW đó không phải của công ty sao? Không phải là sư tỷ vì muốn lôi kéo anh ta về Tập đoàn Tang thị mà điều riêng cho anh ta sao? Lẽ nào là do tự anh mua? Chiếc xe đó giá trị lên tới hai triệu nhân dân tệ, tại sao anh lại phóng khoáng như thế?
Không đúng! Ngộ nhỡ anh thật sự là một tên trai bao, như thế này chẳng phải cũng kéo cô xuống nước sao…
“Làm bạn gái của tôi khiến em uất ức như vậy sao?” Anh nhìn thấy cô mãi chẳng phản ứng lại, nhìn cô vô cùng tức giận, không thể nào nhẫn nhịn thêm nữa. “Không làm bạn gái của tôi cũng được, vậy tối nay để tôi cưỡng ép lại em một lần, như vậy coi như huề, không ai nợ ai cả!”
Cô há hốc miệng, không dám tin vào tai mình. Cô nhìn anh một cách tức giận, tiện tay vớ lấy chiếc gối bên cạnh đánh thẳng vào mặt anh. “Kỷ Ngôn Tắc! Anh là đồ tiện nhân! Anh đi chết đi! Đi chết đi! Đi chết đi…”
Hai người lại quay trở về cảnh vờn nhau như tối hôm qua. Đối mặt với thế tấn công của Viên Nhuận Chi, Kỷ Ngôn Tắc chỉ coi đó là mấy chiêu gãi ngứa, vẫn tiếp tục không thèm đánh trả, mím môi không nói gì. Một lúc sau, khi cô đã mệt nhoài, tốc độ chậm lại, anh chỉ nhẹ nhàng, phản công một chiêu đã có thể ôm chặt cô vào lòng.
Không nói tiếng nào, anh cứ như vậy ôm chặt cô nằm trên giường. Anh đưa mặt vùi vào trong mái tóc rồi nhắm chặt mắt lại, hít thở mùi vị chỉ thuộc riêng về cô.
Anh hít thật sâu, hết lần này đến lần khác…
Viên Nhuận Chi không đánh anh nữa, ngốc nghếch lặng im nằm trong vòng tay anh không động đậy gì. Bên tai thỉnh thoảng lại vang lên tiếng tim đập mãnh liệt “thình thịch, thình thịch” …
Tiếng trái tim là của anh hay là của cô?
Tiếng nhịp tim chẳng khác nào tiếng thôi miên. Suy nghĩ của cô bắt đầu hỗn độn, đầu óc không ngừng tái hiện lại những cảnh tượng tình cảm của hai người trong lần đầu tiên kia.
Bàn tay cô bất giác ấm nóng trở lại…
Hai tay chạm nhẹ vào phần thắt lưng anh, còn chưa kịp đẩy ra thì tiếng chuông di động đã reo, phá vỡ không khí hòa hợp lúc này.
Cô vội vã định thần lại, đẩy mạnh Kỷ Ngôn Tắc ra, lúng túng đứng dậy, vuốt gọn mái tóc rối bời.
Kỷ Ngôn Tắc ảo não rút chiếc di động ra khỏi túi quần, giọng nói không vui mấy: “A lô, xin hỏi ai đấy?”
Người ở đầu dây kia khẽ lặng đi giây lát, sau đó mới nói: “Xin hỏi đấy có phải là Kỷ tiên sinh không? Tôi là Jessie ở cửa hàng thời trang, mang quần áo mà ngài cần tới. Thế nhưng tôi đã ấn chuông cửa nhà ngài rất lâu mà không có ai ra mở cửa hết!”
“Thật ngại quá, tôi sẽ ra mở cửa ngay!” Anh dập điện thoại, ngước mắt nhìn Viên Nhuận Chi đang chỉnh đón lại quần áo, đầu tóc của bản thân.
Viên Nhuận Chi vừa hay ngước mắt lên, tặng anh ánh mắt hình viên đạn.
Kỷ Ngôn Tắc phớt lờ thái độ của cô, ánh mắt dừng lại chiếc áo sơ mi trắng trên người cô mấy giây, trong lòng đưa ra một quyết định to lớn. Anh nhanh bước ra khỏi phòng, sau đó mở cửa nhà.
Anh kí lên tờ biên lai, sau đó trả lại người nhân viên giao hàng một trong những món đồ đưa tới: “Chiếc này không cần đến nữa!”
Khóe miệng người nhân viên khẽ co giật, nhìn về phía người đàn ông đẹp trai kia. Vài giây sau, cô liền rời khỏi với khuôn mặt tươi tắn.
Bước vào trong phòng, Kỷ Ngôn Tác vứt quần áo ra trước mặt Viên Nhuận Chi rồi nói: “Mau thay đồ!”
Viên Nhuận Chi nhìn chiếc váy và đôi giày trong tay, còn có cả áo lót, quần lót, khóe miệng bất giác co giật, sau đó nhanh chóng ôm chúng chạy vào trong phòng thay đồ.
Khi nhìn thấy giá tiền treo trên bộ quần áo lót, cô bất giác nhíu chặt mày lại, sau đó lật tiếp giá tiền của chiếc váy, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Cô ngẩng mặt lên nhìn căn phòng thay đồ này, sau đó bước tới phía trước tủ quần áo, tiện tay lật giở đống quần áo, nhìn nhãn hiệu, liền mím chặt môi. Khi xem kĩ từng bộ áo vest, quần âu, cà vạt, thắt lưng, giày da… miệng cô há hốc đầy kinh ngạc.
Nhớ lại cách bài bố, trang trí trong căn nhà này, cô đưa tay lên chống cằm, ngơ ngẩn đứng trong phòng.
Cô thực lòng không thể nào tưởng tượng nổi, người đàn ông mà trước kia cô từng mỉa mai cười khẩy cả năm mặc một bộ quần áo, rồi cưỡi trên chiếc xe đạp cũ kĩ lại chính là một người đàn ông đạt đúng tiêu chuẩn 3C.
Tại sao tên đàn ông này lại nhiều tiền đến vậy chứ?
Cô bất giác nhớ lại lần trước khi gặp anh ở ngoài cửa vào hộp đêm, nhìn thấy anh lôi lôi kéo kéo hai người phụ nữ giàu có. Quần áo lúc này cô mặc là do anh mua, nếu như nói tiền của anh là do mấy người phụ nữ giàu có cho, vậy thì điều này có nghĩa là… cả người cô bất giác rùng mình ớn lạnh.
“Dừng lại! Dừng lại! Tất cả mọi chuyện chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng!” Cô hít một hơi thở sâu.
Cô nghiến răng nghiến lợi mặc đồ lót vào, trong lòng không ngừng nguyền rủa, tại sao tên đàn ông này lại có thể mua quần áo vừa vặn với cô thế? Đúng là đáng ghét!
Mở chiếc váy ra, cô vốn dĩ tưởng rằng đây là một chiếc váy liền, thì ra nó chỉ là chiếc chân váy.
Anh có nhầm không chứ? Chỉ có phần chân váy, anh không hề mua áo bên trên?
Cứ như vậy, cô mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của anh, kết hợp cùng chiếc chân váy tuyệt đẹp, phía dưới đi đôi giày lấp lánh ánh vàng, không cao cho lắm, chậm rãi bước ra khỏi phòng thay đồ.
“Có phải là anh cố ý không?” Cô đưa tay lên chỉ anh, tỏ ra trách móc.
Anh nhìn vào chiếc áo sơ mi to rộng cô đang mặc trên người, càng nhìn càng thấy đẹp mắt, nhanh chóng trả lời: “Có cái mặc rồi cô còn tính toán cái gì? Mua thêm một chiếc không phải là tốn tiền sao?”
Chỉ riêng chiếc quần lót ít vải nhất cũng đủ tiền mua hai, ba chiếc áo phông rồi! Rõ ràng anh không phải vì tiếc tiền.
Anh đi tớ gần chỗ cô, đưa tay cởi nút thắt phần dưới áo trên người cô. Cô lập tức tóm lấy tay anh rồi thét: “Này này, anh muốn làm cái gì thế? Đừng tưởng rằng anh hiến tặng phần trên, bỏ tiền mua phần dưới mà tôi để mặc anh làm gì thì làm đâu đấy. Nếu như anh dám thất lễ với tôi, tôi nhất định sẽ đánh nát đầu anh ra!”
Anh phớt lờ lời uy hiếp của cô, rút tay ra, nhanh chóng cởi phần nút thắt phía dưới ra.
Cô ngây người nhìn phần áo thắt nút của mình, đúng là trông đẹp hơn rất nhiều so với phong cách “điên cuồng” ban nãy.
Đột nhiên, tiếng động kì dị phát ra từ phần bụng khiến cô lúng túng đỏ bừng cả mặt.
Anh mím chặt đôi môi, không nói tiếng nào, đi thẳng ra khỏi phòng ngủ, xuyên qua phòng khách rồi tiến thẳng vào phòng bếp. Kỷ Ngôn Tắc lấy hai quả trứng gà từ tủ lạnh ra, sau đó nói vớ cô: “Chỉ có cơm rang trứng thôi!”
Cô bĩu môi nói: “Miễn cưỡng chấp nhận”.
Có điều, lúc này Viên Nhuận Chi thật sự rất đói, nheo nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường, bây giờ đã sắp mười hai giờ trưa rồi.
Anh ngước mắt lên, mỉm cười dịu nhẹ.
Viên Nhuận Chi ngồi trên sofa, nhìn anh thuần thục rang cơm trong bếp, cảm giác hơi kì quái, thế là đành đưa tay nắm lấy chiếc áo của mình rồi nói chuyện vu vơ: “Cái đó, bộ quần áo mặc trên người hôm nay, tôi không có tiền trả anh đâu, cứ coi như anh vứt quần áo của tôi đi thì phải bồi thường đấy!”
Còn về việc làm bạn gái nửa năm của anh, coi như cô đã mặc nhận.
Nếu không thì biết phải là sao? Ai bảo cô đã “nuốt chửng” người ta?
May mà anh không bắt cô phải đền bù tiền bạc, nếu không cô thật sự muốn chết luôn cho rảnh nợ,
“Tôi đã nói từ trước rồi, trước nay chưa hề dám đặt hy vọng gì vào em”. Anh bê hai đĩa cơm rang trứng rồi bước ra ngoài.
Viên Nhuận Chi trợn mắt nhìn Kỷ Ngôn Tắc, lập tức cướp đĩa cơm trong tay anh, sau đó ăn hùng hục như trâu.
Mùi vị rất ngon, đây có thể coi là đĩa cơm rang trứng ngon nhất mà cô đã từng ăn trong cuộc đời,
“Ngày 15 tháng sau, ông ngoại tôi tổ chức đại thọ tám mươi, em cùng tôi về nhà một chuyến!” Anh ăn vài miếng, cuối cùng đã có thể nói ra những lời dồn nén bấy lâu.
“Ừm, tôi biết rồi!” Cô nhồm nhoàm nhai cơm trong miệng.
Thì ra là sợ người lớn cằn nhằn mới bắt cô phải làm bạn gái trong nửa năm. Thảo nào anh ta lại đưa ra yêu cầu kì quái, dị thường đến vậy! Nhất định là anh sợ người nhà biết chuyện anh làm trai bao, cho nên nhân cơ hội này uy hiếp cô! Hả? Tại sao đột nhiên lại có cảm giác phấn khích, vui vẻ đến vậy chứ?
Cô bỗng nhiên sực nhớ ra việc gì, liền đưa đũa lên chỉ về phía anh nói: “Làm bạn gái anh trong nửa năm cũng được, nhưng anh không được nhân cơ hội này chiếm đoạt tôi nữa. Ví dụ như những chuyện nắm tay, ôm, hôn đều không được hết. Còn nữa, sau này khi ở công ty, không được sai bảo tôi như lao động chân tay. Tôi hứa với anh, không phải vì tôi muốn có chiếc BMW của anh, tôi chỉ không muốn sau này có người nào đó nói tôi đã khiến anh ta thiệt thòi!”.
“Thì ra rõ ràng là em đã chiếm được món hời còn gì?”
“Anh…”
“Còn gì nữa không?”
“Còn có gì nữa?” Đầu có cô lại sắp sửa rối bời lên, nhìn anh bằng đôi mắt hình viên dạn. Bỗng nhiên, Viên Nhuận Chi hiểu ra anh đang ngầm ý chuyện gì, liền nói lại: “Tạm thời, tôi mới nghĩ được có vậy, sau này có thêm điều gì sẽ nói với anh sau!”
“Nếu không còn nữa, thì đổi lại tôi đưa ra yêu cầu. Bắt đầu từ hôm nay trở đi, em phải thu hết lại những gai góc trên người, cứ thử đâm vào người tôi lần nữa xem. Lườm cái gì mà lườm?”
Cô trợn mắt lườm anh rồi nói: “Chuyển bạn thành thù, việc này không thành vấn đề”.
“Không thành vấn đề, vậy thì mau ăn cơm đi. Ăn xong, rồi đi rửa bát. Rửa bát xong rồi còn đi làm. Sau khi tan làm, đợi tôi rồi hãy ra về!” Khuôn mặt anh vẫn cứ bình thản như không, cho dù là đang ra lệnh cho cô, nhưng cũng tỏ ra vô cùng hợp tình hợp lý, như thể tất cả mọi thứ đều là chuyện đương nhiên.
Cô vẫn nhồm nhoàm nhai cơm, vừa ăn vừa nói: “Tại sao tôi phải rửa bát? Tại sao sau khi tan làm phải đợi anh?”
“Cơm là do tôi rang, em chỉ biết ăn không chịu lao động gì sao? Bảo em đợi tôi cùng về là để bổ sung kiến thức làm thế nào để thành người yêu được. Em có hiểu gì về tôi không? Em có biết tôi thích ăn gì, thích uống gì không? Lại biết tôi có thói quen gì? Không nhanh chóng làm tốt công tác này, em muốn để tôi mất mặt vào buổi tiệc đại thọ tháng sau chắc?” Người phụ nữ đầu heo này ngay cả việc anh muốn hẹn hò cùng mình cũng không biết.
“Anh hung dữ gì chứ?”
Cô đã ăn xong hết phần cơm của mình nhưng vẫn chưa cảm thấy no bụng. Thế là tranh nốt phần cơm của anh, gạt hết toàn bộ số cơm còn lại trong đĩa của anh vào đĩa của mình, không để lại cho anh bất cứ thứ gì.
Cô quyết định hóa bi thương thành động lực ăn uống, quyết đánh bại anh trên bàn ăn, để cho anh đói mà chết.
Nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của cô, khóe miệng anh khẽ nhoẻn lên.
Ăn cơm rồi rửa bát xong, Viên Nhuận Chi nhanh chóng rời khỏi chỗ ở của Kỷ Ngôn Tắc. Khi bước ra khỏi tòa nhà, cô mới biết rằng mình đang đứng tại một trong những tòa nhà đắt đỏ, có giá trị trong khu đô thị cao cấp này.
Tuy rằng vô cùng hiếu kì về mọi thứ của Kỷ Ngôn tắc, thế nhưng cô lại càng muốn nhanh chóng thay đi chiếc áo sơ mi nam trên người lúc này. Nếu không với bộ dạng bây giờ, khi đến công ty, cô nhất định sẽ chết đuối trong đống nước miếng của bọn đàn bà con gái ở công ty.
Mua đại một chiếc áo phông rẻ tiền bên quầy ven đường, cô vội vã chạy tới công ty.
Khi tới công ty, ngoài việc bị mấy đồng nghiệp cười nhạo, tất cả mọi chuyện đều bình an vô sự, trái tim của cô mới bớt thấp thỏm lo lắng, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Dạ Quần nhìn thấy cô liền mỉm cười đấy ám muội, trả cho cô chiếc ba lô rồi hỏi: “Chi Chi, tối hôm qua em ngủ có ngon không?”
Khuôn mặt cô bất giác nóng bừng lên, sau vài giây mới có thể bình tĩnh lại được. Nhận lấy chiếc ba lô, cô ưỡn thẳng ngực lên nói: “Ngon cái khỉ ấy! Tại sao tối hôm qua anh không đưa em về nhà?”
Triệu Dạ Quân thì thầm lên tiếng: “Này, em không thể nào trách anh được? Tối hôm qua anh muốn đưa em về tận nhà, nhưng chính em nhất quyết ngủ trên chiếc sofa nhà Kỷ tổng, không chịu rời khỏi. Anh với Tiểu Lưu đành phải bỏ em lại đó”.
Thì ra vẫn là do bản thân cô tự mình mò lên nhà anh, hơn nữa lại còn ăn vạ quyết không chịu đi, biết được chân tướng sự thật còn kinh khủng hơn là khi không biết.
Bận rộn một hồi, cô liền vào buồng vệ sinh, nhìn thấy chị kế toán ở Bộ phận Tài vụ của công ty đang bê một chiếc bụng lớn, trong đầu liền lóe lên một suy nghĩ đáng sợ. Vấn đề xuất hiện khá nghiêm trọng, đó là không biết tối qua sau khi chiếm đoạt người ta xong liệu có xui xẻo đến mức trúng thêm một phần thưởng khác nữa không?
Cô vội vã chiếm bồn cầu, đóng chặt cửa lại, run run lấy chiếc di động ra, gọi đến số Kỷ Ngôn Tắc. Chỉ mấy giây sau cô đã nghe thấy giọng nói gấp gáp của anh: “Có chuyện gì?”
Cô không biết phải mở miệng thế nào, ấp a ấp úng: “Cái đó… tối hôm qua…”
“Có chuyện gì thì em nói mau đi, tôi còn đang phải nói chuyện cùng khách hàng!”
Cô quyết định liều mình xông lên, thì thầm lên tiếng: “Tối hôm qua anh có mặc áo mưa không?”
Đầu kia điện thoại im lặng một hồi lâu.
“Này, tại sao anh lại không nói gì? Rốt cuộc là anh có dùng cái đó để bọc lại không?” Anh thật sự làm cho cô lo lắng đến chết mất.
“Đợi một chút nữa, tôi sẽ gọi điện lại cho em!” Anh nhanh chóng dập tắt điện thoại.
Cô mím chặt môi, nhìn vào chiếc di động, tức đến mức suýt nôn ra máu.
Ngồi trên bồn cầu được khoảng ba phút, cuối cùng cô cũng nhận được điện thoại của anh, cô vội vã vặn hỏi: “Tối hôm qua rốt cuộc anh có dùng cái đó không?”
Giọng nói của anh vô cùng chán nản: “Buổi tối hôm qua, hai chúng ta đều uống rượu say mèm, em đè lên người tôi rồi chồm lên giường, tôi lấy đâu ra thứ đồ đó chứ?” Nói một cách chính xác thì anh làm gì có thời gian tìm mấy thứ ấy!
Cô thật sự rất muốn chết luôn cho rồi, ngộ nhỡ bất hạnh được thêm chiến lợi phẩm, bảo cô, một kiều nữ chưa thành lập gia thấy phải làm sao đây? Cô vẫn còn muốn cưới chồng!
“Này, có phải em sợ có thai không?” Giọng nói của anh hơi run rẩy.
Phí lời, đương nhiên là sợ rồi! Cô nghiến răng nghiến lợi, giọng nói sắp sửa bật khóc: “Mẹ kiếp, coi như tôi đen đủi là được rồi. Sau khi tan làm tôi sẽ vào cửa hàng mua một vỉ thuốc tránh thai sau quan hệ xem sao”.
Anh nghe thấy vậy liền phát cáu: “Không cho phép em đi mua! Uống mấy thứ thuốc đó sẽ hại sức khỏe lắm. Nếu như thật sự bất hạnh giành được chiến lợi phẩm, tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, tôi sẽ cưới em!”
Cô ngây người ra, trong đầu là một khoảng trống rỗng, mãi cho tới khi đầu dây bên kia không ngừng “A lô” vài tiếng, cô mới tức khắc hét lên: “Mẹ kiếp! Ai cần anh phải chịu trách nhiệm chứ? Ai cần anh phải cưới tôi? Tôi không muốn sinh con ra cho anh đâu! Anh là con lợn chết đáng ghét!” Mắng xong, cô nhanh chóng dập máy.
Nghe thấy anh nói sẽ chịu trách nhiệm, nói muốn lấy cô, nước mắt cô liền tuôn trào khỏi bờ mi.
Cô mím chặt môi, ngồi trên bồn vệ sinh, cũng không biết rốt cuộc mình đang khóc hay cười nữa. Cô đã cưỡng đoạt anh, “nuốt chửng” người đàn ông vừa gặp lần đầu đã muốn “tẩn” cho một trận tơi bời. Bây giờ người đàn ông đó nói muốn chịu trách nhiệm, trong lòng cô lại rối bời, không biết mình đang suy nghĩ gì nữa.
Tuy rằng tiền đề là hai người có đứa trẻ, nhưng nghe được những lời nói đó, cô lại cảm động một cách vô duyên vô cớ, hay nói chính xác là cảm thương. Chẳng qua chỉ là chuyện tình một đêm, thử hỏi trên đời này có mấy người đàn ông bằng lòng chịu trách nhiệm chứ? Huống hồ chi, người phụ nữ sau khi làm chuyện đó, bằng lòng uống thuốc tránh thai, người đàn ông nào mà chẳng sung sướng, mừng thầm? Thế nhưng anh lại không hy vọng cô uống thứ thuốc tránh thai sau khi quan hệ, rồi mở miệng nói sẽ chịu trách nhiệm, sẽ lấy cô. Nghĩ tới việc mẹ sau khi sinh cô ra, đã bị người bố bạc tình bạc nghĩa bỏ rơi mà đến tận bây giờ cô vẫn chưa biết mặt, so với mẹ mình, cô may mắn biết bao. Ít nhất thì người đàn ông này chấp nhận chịu trách nhiệm với cô. Cho dù người đàn ông đó là người cô gặp lần nào là muốn đánh lần ấy.
Nước mắt cô không ngừng tuôn rơi.
Phòng vệ sinh vốn dĩ im lặng, nhanh chóng vang lên tiếng chuông tin nhắn. Cô mở di động ra, nhận được một tin nhắn của Kỷ Ngôn Tắc: “Sau khi tan làm, đợi tôi. Không cho phép uống thuốc!”
Tên đàn ông đáng ghét này, tại sao lại phải trách nhiệm đến thế? Lại còn khiến cô vừa đau lòng, vừa nức nở khóc lóc, đúng là một tên khốn khiếp.
Cô lau khô nước mắt, vội vàng nhắn tin trả lời anh: “Tôi biết rồi, sẽ không uống thuốc đâu. Nếu như thật sự giành được chiến lợi phẩm, anh cứ đợi đấy mà chịu khổ đi!”
Cô bước ra khỏi phòng vệ sinh, cảm giác hai chân nhẹ lâng lâng như cưỡi trên mây.
Mãi cho tới tận khi tan làm, Kỷ Ngôn Tắc không hề xuất hiện ở phòng làm việc. Viên Nhuận Chi mắt nhìn màn hình mà trong đầu không ngừng nghĩ suy đến một vấn đề. Đó chính là hết giờ làm việc, liệu có nên đợi anh hay không?
Đúng vào lúc còn đang đắn đo, do dự, Viên Nhuận Chi liền nhận được một tin xấu từ Tang Du, vị sếp thân ái cũng là sư tỷ của mình. Đó chính là Tằng Tử Kiều đã xảy ra chuyện – Một tự sát, hai mất trí nhớ, ba hủy dung nhan!
Đúng là cuộc sống không đâu không chuyện trớ trêu!
Tại sao Tằng Tử Kiều lúc nào cũng không làm thì thôi, đã làm thì kinh thiên động địa? Khi quen biết Tằng Tử Kiều thời học đại học, cô đã biết Tiểu Kiều là một người con gái vô cùng kiên cường, cho dù trời có sập xuống thì Tiểu Kiều cũng tuyệt đối không chịu khuất phục.
Cô cũng chẳng còn tâm trí nào để lo lắng đến việc có nên đợi Kỷ Ngôn Tắc không nữa. Sự tình gấp gáp, Viên Nhuận Chi phải đến gặp Tằng Tử Kiều ngay tức khắc.
Mới có mấy ngày không gặp, Tằng Tử Kiều đã xảy ra chuyện rồi. Mới nghĩ tới đây thôi, cô biết rằng nhất định là đã xảy ra chuyện tày đình rồi. Chuyện này nhất định có liên quan tới Tằng sư huynh. Cô vội vã thu dọn đồ đạc, đi thẳng đến nơi ở của Tằng Tử Kiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.