Mối Lương Duyên Trời Đánh

Chương 3: Oan gia

Hoa Thanh Thần

14/07/2015

Viên Nhuận Chi hồi phục trạng thái đơn thân, tiếp tục tích lũy tiền xu, đồng thời đặt toàn bộ tâm trí vào công việc. Cuộc sống thậm chí còn tươi đẹp, vui vẻ hơn trước đó nhiều.

Vào buổi yến tiệc mừng công một tháng trước, cuối cùng cô cũng hiểu được sư tỷ Tang Du đối xử với mình tốt đến độ nào. Tang Du không tiếc tiền bạc tiến hành cuộc đại cải tạo từ đầu đến chân cho Viên Nhuận Chi, để cho tên Dương Vỹ chết tiệt kia biết được cô không phải là không xinh đẹp quyến rũ, mà chẳng qua trước đó không hề ăn vận, trang điểm như chiếc màn thầu thủ công vùng Đông Bắc kia thôi. Lúc trước, cô đã mù mắt nên mới chịu hẹn hò cùng loại đàn ông như thế.

Bây giờ Viên Nhuận Chi ăn no, ngủ ngon. Một tháng trở lại đây, vòng eo đã tăng thêm ba phân. Những chiếc quần mua trước kia đều không ních nổi nữa, điều này đã rung lên hồi chuông cảnh tỉnh trong lòng cô. Vòng một vốn dĩ đã không lớn, nếu như để bụng vượt ngực thành một chiếc hồ lô, thì cho dù không có lời nguyền quần sịp kia, cả đời này đừng mong có người đàn ông tử tế nào ngó đến cô!

Mỗi hôm, sau khi xong bữa trưa, ngay trong phòng làm việc, cô vừa nhảy trên thảm điện tử - một trò chơi rất hot vào mười năm trước, vừa hát những khúc nhạc khiến tâm trí con người phải đắm đuối.

Đột nhiên, thư kí Chu Tiểu Hiền vội vã xông vào phòng làm việc nói: “Viên tỷ, Viên tỷ, đừng nhảy, đừng hét nữa!”

“Có chuyện gì thế?”

“Lúc nãy em nghe được một tin ở phòng nhân sự, nói rằng chị sắp bị điều động làm Trợ lí cho Tổng Giám thị trường rồi đấy!”

Viên Nhuận Chi dọn bãi chiến trường của mình rồi ngồi về vị trí cũ nói: “Tiểu Hiền, Giám đốc Dương Bộ phận Thị trường được điều chuyển làm Tổng giám đốc chi nhánh, bây giờ vị trí còn trống ở Bộ phận Thị trường do một mình Tang tổng phụ trách. Chị làm trợ lí cho chị ấy, cũng coi như là Trợ lí thị trường rồi”.

“Không phải đâu. Lúc nãy em nghe người bên Bộ phận Nhân sự nói, bây giờ Bộ phận Thị trường không còn giám đốc nữa, thay vào đó là chức Tổng giám thị trường, cho nên Tang tổng điều chị qua bên đó. Chị có biết không, như vậy chẳng khác nào đồng nghĩa với việc chị bị giáng chức!”

“Giáng chức…”. Viên Nhuận Chi cau chặt đôi mày, vừa nghĩ tới Tang Du sư tỷ tính tình hổ báo của mình, cả người toát đẫm mồ hôi.

Sư tỷ lại đang chơi trò gì chứ? Gần đây cô đã rất an phận thủ thường. Biết rằng bây giờ sư tỷ đang trong thời kì đơn côi, một lòng muốn tìm bạn đời, cô đã dùng mọi nỗ lực không xuất hiện vào những lúc sư tỷ có mặt.

Nói Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện.

“Chi Chi, em đến phòng làm việc của chị một lát!” Vị sư tỷ nho nhã, xinh đẹp của Viên Nhuận Chi bất thình lình xuất hiện.

“Dạ…” Cô nhanh chóng đáp lại một tiếng, xuất hiện trong phòng làm việc của sư tỷ với tốc độ nhanh nhất có thể.

Tang Du chống tay lên mặt, nhìn trái nhìn phải, liếc lên liếc xuống, ngắm nghía Viên Nhuận Chi tổng thể một lần.

“Chi Chi à, kể từ khi tốt nghiệp, em vẫn luôn đi theo chị, cũng được hai, ba năm rồi nhỉ?” Giọng nói của Tang Du có một sức hút thân thiện, gần gũi khó tả bằng lời.

“Tang tổng, có gì thì chị cứ nói thẳng vào vấn đề đi!” Theo kinh nghiệm của bản thân, cứ hễ sư tỷ nói chuyện với cô bằng giọng nói dịu dàng, thân thiện thì cô lại sắp sửa gặp chuyện gì đó không may.

“À, chuyện đó, em cũng biết mà, Giám đốc Dương đã trở thành Tổng giám đốc của chi nhánh công ty ở thành phố X rồi. Còn Bộ phận Thị trường cứ để mình chị phụ trách cũng không phải là kế hoạch lâu dài được. Mấy hôm trước, chị đã lôi kéo được một nhân tài hiếm có. Trước mắt, anh ta có lẽ sẽ không hiểu tình hình trong công ty, cho nên chị muốn điều em sang làm Trợ lý cho Tổng Giám thị trường tân nhiệm, giúp người ta nhé!”

Tiểu Hiền nói không sai chút nào, quả nhiên cô bị giáng chức.

“Chị đã suy đi tính lại rồi, điều em qua bên đó cũng bởi vì em là người có thể uống rượu. Còn về vấn đề tiền lương, em cũng không cần phải lo lắng, số lương trước đây vẫn giữ nguyên không đổi. Sau khi đến làm việc ở Bộ phận Thị trường, dựa vào thành tích làm việc của cả bộ phận, em sẽ được phần trăm doanh thu thích đáng. Còn về các chi tiết cụ thể khác, đợi chị với Tổng Giám thị trường tân nhiệm bàn bạc xong sẽ thông báo lại cho em sau nhé!”

Lương cũ không đổi lại còn được thêm phần trăm doanh thu, sư tỷ không hổ danh là sư tỷ, hiểu rằng đánh rắn thì cũng phải biết chừng mực, chỉ cần có tiền, bảo cô dập đầu nhận mẹ cũng được hết.

“Ấy, sao hôm nay em cứ đứng im đó không nói lời nào thế? Phải chăng là không muốn bị điều chuyển? Chị biết rằng, bất cứ người nào bị điều chuyển kiểu này đều sẽ ít nhiều cho rằng, đang bị điều từ cao xuống thấp, khó lòng chịu đừng được, huống hồ chi còn bị biết bao đồng nghiệp khác nhìn vào. Chị hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng em lúc này. Nếu như em thật sự không muốn đi, chị sẽ nghĩ đến việc điều chuyển người khác cũng được”. Tang Du bày tỏ thái độ vô cùng thấu hiểu tâm tư đàn em.

Viên Nhuận Chi chưa nói gì là vì không muốn bộc lộ niềm vui mừng thẳm sâu trong lòng. Vừa nghe thấy sư tỷ bảo điều chuyển người khác, mường tượng số tiền sắp đến tay lại bay đi mất, cô liền vội vã đáp: “Tang tổng, chị đừng hiểu lầm, em tuyệt đối không có suy nghĩ đó đâu. Viên Nhuận Chi em từng thề với trời rằng, cả cuộc đời này sẽ cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi vì Tập đoàn Tang thị. Làm việc ở đâu cũng không thành vấn đề, điều quan trọng chính là có thể dốc sức cho Tang tổng, cho Tập đoàn Tang thị là được rồi. Chỗ nào cần đến thì em sẽ tiến về chỗ ấy thôi!” Nói xong, cô còn tạo dáng kiểu chiến sỹ anh dũng, hết lòng vì tương lai tươi sáng của thế giới.

Tang Du không giấu được vui mừng, khẽ ho một tiếng, nói: “Được thôi, đợi chút nữa em bàn giao lại công việc rồi sang báo cáo ở bên Bộ phận Thị trường. Chị tin chắc rằng Giám đốc Kỷ nhìn thấy dáng vẻ oai dũng, kiêu hùng của em nhất định sẽ vui mừng lắm đấy!”

Giám đốc Kỷ?!

Viên Nhuận Chi vừa nghe thấy cái họ “Kỷ”, toàn khuôn mặt đều bắt đầu co giật.

Lúc nãy sư tỷ có nói, đây là vị Tổng Giám thị trường mà chị đã khó khăn lắm mới lôi kéo về được. Theo những gì cô nắm được trong ngành hàng nội thất, nhân tài họ Kỷ đáng được lôi kéo trong ngành tiêu thụ nội thật gần như chỉ có một, chính là tên tiện dâm tặc – Kỷ Ngôn Tắc kia.

“Xin hỏi Tang tổng, vị Giám đốc họ “Kỷ” đó là vị giám đốc nào thế? Tên đầy đủ là gì?” Viên Nhuận Chi cảm thấy bản thân cần phải làm rõ xem vị Tổng Giám họ Kỷ kia liệu có phải là tên tiện dâm tặc đáng khinh bỉ hay không.

Tang Du vỗ nhẹ vào đầu rồi nói: “Đấy, chị bận quá quên không nói với em. Vị giám đốc Kỷ này em cũng quen đấy, cũng giống như chị em mình, tốt nghiệp từ Đại học H, dưới chị một khóa, trên em một khóa. Nói ra thì em còn phải gọi cậu ta một tiếng sư huynh, cậu ta tên là Kỷ Ngôn Tắc”.

Ngay sau khi câu nói bình thản như không của Tang Du vang lên, trái tim Viên Nhuận Chi đã bắt đầu run lên cầm cập, mãi đến khi nghe thấy ba chữ cuối cùng, trái tim cô quặn thắt lại, sau đó mới bắt đầu tỉnh ngộ, thì ra là hắn!

Cô nhanh chóng xông đến trước mặt Tang Du vội vã than: “Sư tỷ, sư tỷ, em đột nhiên cảm thấy năng lực của mình không thích hợp lắm với vị trí Trợ lí Tổng Giám thị trường kia lắm. Cho nên, sư tỷ, chị cứ cho em theo chị đi, dù cho chị giày vò em thế nào cũng được, liệu có thể thu hồi quyết định điều chuyển kia được không?” Lúc này, cô phải dùng đến tình cảm, không thể nào gọi Tang tổng nữa, chỉ hy vọng vị sư tỷ đáng yêu kia có thể thu hồi mệnh lệnh, như vậy cô mới không phải làm việc dưới trướng của tên tiện dâm tặc kia.

“Hả? Tại sao lại giở quẻ nhanh thế? Không phải em đã từng nói yêu nhất là tiền sao? Sang bên đó còn thêm phần trăm doanh thu nữa, em cũng biết mà, người bên Bộ phận Thị trường, có lúc lương một tháng bằng ba, bốn lần lương tháng của em đấy!” Tang Du mỉm cười ra sức mê hoặc cô.

Sư tỷ đúng là đáng ghét, lại dùng cái này để mê hoặc cô. Cô đâu phải con bé ngốc nghếch trông vườn nho chứ: “Sư tỷ, em quyết định từ hôm nay trở đi coi tiền bạc không khác gì phân bón!”

“Em thật sự không muốn suy nghĩ thêm? Trước đó, chị đã hỏi qua ý kiến của giám đốc Kỷ rồi, cậu ấy dường như rất hài lòng về em!”

“Hài lòng cái đầu hắn…”. Viên Nhuận Chi chợt nhận ra lời nói của mình có phần thô lỗ, vội vã đưa tay lên che miệng lại, nhanh chóng bước ra phía sau Tang Du, vừa đấm lưng lại xoa bóp, vô cùng mềm mỏng, nhún nhường lên tiếng: “Sư tỷ, người ta không nỡ rời xa chị mà, điều chuyển sang Bộ phận Thị trường chắc là không thích nghi được, hơn nữa, công ty còn biết bao tinh anh khác năng lực giỏi hơn em gấp ngàn lần”.

Tang Du nghiêng đầu nhìn Viên Nhuận Chi, đột nhiên mỉm cười đầy quái dị: “Được, muốn quay lại chỗ cũ cũng được, có điều lương giảm xuống 30%!”

“30%? Tại sao đang yên đang lành lại giảm nhiều thế chứ?” Viên Nhuận Chi thét lên đau đớn, cô không muốn tăng lương, không ngờ lại còn bị giảm những 30%.

“Lúc nãy chị nói sang Bộ phận Thị trường có phần trăm doanh thu, em đồng ý rồi. Người bên Bộ phận Thị trường muốn quay về đương nhiên phải giảm lương rồi. Chị mới tính sơ qua, thì chắc phải giảm tầm 30%”.

Rõ ràng được tăng thêm lương, bây giờ đột nhiên lại giảm xuống… Thật quá độc ác, cho dù là sư tỷ thì nhất định cũng là một gian thương đáng ghét, sao lại có thể tính toán như vậy được chứ?

“Sư tỷ, liệu có thể giữ nguyên mức lương cũ được không?” Viên Nhuận Chi thì thầm khẽ hỏi.

Tang Du lắc đầu một cách vô tình: “Không phải lúc nãy em đã quyết định coi tiền bạc không khác gì phân bón sao?”

Quả nhiên là tự bê đá đập chân mình!

Viên Nhuận Chi ngước mắt nhìn vào đôi mắt mỉm cười gian giảo của Tang Du, đột nhiên hiểu ra, cái bẫy này sư tỷ đã đào từ trước chỉ đợi cô nhảy vào mà thôi. Vụ việc hổ thẹn thời đại học có liên quan đến chiếc quần sịp kia, chỉ cần là người đã từng học ở Đại học H, không ai là không biết chuyện này. Nhất định sư tỷ vì việc trước đó cô đã thông báo cho Thẩm Tiên Phi sư huynh mọi chuyện về sư tỷ, cho nên lần này đã cố tình chọc cô một trận.



Trương Sinh với Thôi Oanh Oanh đa tạ Hồng Nương[1] còn chưa hết, bây giờ Viên Nhuận Chi cô tại sao lại gặp phải một vị sư tỷ thù dai, vô tình đến thế chứ? Rõ ràng trong lòng sư tỷ yêu Thẩm Tiên Phi sư huynh đến mức chết đi sống lại, lại còn e thẹn nói không cần. Tại sao phải làm thế chứ? Mỗi lần đàm phán chuyện gì, động chạm đến nhân dân tệ là trái tim cô lại đau nhói, thậm chí còn khổ sở hơn cả khi thất tình…

[1] Ba nhân vật trong tiểu thuyết Tây Sương Ký nổi tiếng Trung Quốc. Tây Sương Ký còn có tên đầy đủ là Thôi Oanh Oanh đãi nguyệt Tây Sương Ký, là vở tạp kịch của Vương Thực Phủ, sáng tác trong khoảng những năm Đại Đức (1297-1307) đời Nguyên Thành Tông (1295-1307), miêu tả cuộc tình duyên vượt qua môn đăng hộ đối và lễ nghi phong kiến của Thôi Oanh Oanh và chàng thư sinh Trương Quân Thụy.

Tang Du nhếch mắt lên nói: “Em đã nghĩ kĩ chưa? Phần trăm doanh thu hoặc giảm 30% lương!”

Dù là kẻ ngốc cũng phải biết chọn phần trăm doanh thu rồi. Cho nên mới nói, càng biết nhiều chuyện của sếp thì bản thân mình lại càng nguy hiểm. Viên Nhuận Chi là người biết tiến biết lui, chẳng qua là làm Trợ lí cho tên tiện dâm tặc kia thôi! Có gì to tát, đáng sợ chứ? So với việc ngày ngày phải đối mặt với hắn thì nỗi đau giảm 30% lương còn nhức nhối hơn nhiều.

Dì cô thường nói, có tiền mới là vương giả.

Sinh mạng là đáng quý, tiền bạc càng giá trị hơn, vì nhân dân tệ, ngay cả lòng tự tôn cũng có thể vứt qua một bên. Cho nên, đành phải liều mạng thôi.

Kết quả sau một hồi đàm phán, Viên Nhuận Chi kiên định lên tiếng: “Em cần phần trăm doanh thu! Ai bảo em thấm nhuần một câu, phân bón càng nhiều, hoa càng diễm lệ chứ?”

Cùng lúc đó, di động của Tang Du vang lên. Nhìn thấy sắc mặt sư tỷ ửng hồng dập di động rồi đứng dậy, sau đó nói với Viên Nhuận Chi: “Bây giờ em đi bàn giao công việc, làm xong sang Bộ phận Thị trường báo cáo ngay, Giám đốc Kỷ đang đợi em đấy. Bây giờ chị có chút việc, em ra ngoài trước đi!” Nói xong chị liền cầm theo túi xách, vội vã ra ngoài.

Viên Nhuận Chi cau chặt đôi mày. Vừa nhìn thấy dáng vẻ xuân tươi phơi phới của sư tỷ là biết ngay người nhắn tin chính là Thẩm sư huynh. Cô đành nhún vai, chấp nhận số phận, bước ra khỏi phòng làm việc của sư tỷ.

Viên Nhuận Chi quay về chỗ ngồi của mình, ba cô bé thư kí khác liền vây quanh hỏi han.

“Viên tỷ, chị đúng là tốt số, bọn em nghe nói cả rồi, chị sắp sửa được điều chuyển sang Bộ phận Thị trường, nghe nói Tổng Giám thị trường tân nhiệm đó đẹp trai vô cùng. Em ngưỡng mộ chị quá đi, không ngờ lại có thể làm việc cùng một anh chàng đẹp trai!” Vương Viện Viện nói đầy kích động.

“Ha ha, vậy em chuyển qua đó đi”. Cô nhoẻn miệng lên, mỉm cười tươi roi rói.

“Được đấy, được đấy!” Vương Viện Viện hứng khởi đáp lời.

“Em cũng muốn chuyển qua đó!”

“Em cũng muốn đổi qua đó!”

Chu Tiểu Hiền và Mã Hồng Diễm tranh nhau đòi hỏi.

“Chị cũng được thôi. Vậy thì đưa một nửa số lương của các em cho chị có được không?” Viên Nhuận Chi chớp chớp mắt.

“Hừ!” Cả ba đứa đồng thanh lên tiếng.

“Hừ cái đầu mấy đứa! Các em tưởng chị thích thú sang đó lắm sao? Bây giờ chị qua đó làm Trợ lí, chịu khổ chịu nạn đấy”. Thật ra, cô không nỡ từ bỏ 30% nhân dân tệ kia mà thôi.

Bàn giao lại hết công việc cho ba tiểu nha đầu kia, thu dọn mọi đồ đạc của bản thân, cô nhìn lại vị trí mình đã ngồi gần ba năm này, lưu luyến cáo biệt ba đứa nhóc kia rồi rời khỏi Phòng Tổng Giám đốc.

ëìë

Viên Nhuận Chi bước sang Bộ phận Thị trường nhưng ở đó trống rỗng không người, chẳng có chút sinh khí nào hết. Phòng làm việc trống trải nhất trong công ty chính là ở Bộ phận Thị trường.

Rốt cuộc, cô phải ngồi chỗ nào đây?

Viên Nhuận Chi vừa ôm mặt suy ngẫm, vừa quay người lại, suýt chút nữa là đâm trúng một người khiến cô giật nảy mình. Cô ngước mắt lên nhìn Kỷ Ngôn Tắc đang đứng phía trước mặt. Cô hoảng sợ đến mức đưa tay lên vỗ ngực, như thể an ủi trái tim mềm yếu của bản thân. Tại sao tên khốn này đi lại chẳng phát ra bất cứ tiếng động gì chứ, làm người tử tế không muốn cứ thích thành quỷ.

Tuy rằng rất căm ghét anh ta, nhưng nói cho cùng bây giờ anh ta cũng là cấp trên của cô. Vì tương lai chiếc hầu bao của mình, cô vẫn nên thận trọng là hơn. Dựa theo sự hiểu biết của cô về tên khốn này mấy năm nay, thứ khác không nói, sở trường của hắn chính là đả kích báo thù.

m thầm hít hơi thở sâu, cô nhoẻn miệng nở một nụ cười tươi tắn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh nói: “Thì ra là Kỷ tổng, thật là trùng hợp quá!”

Kỷ Ngôn Tắc khẽ nheo mắt lại, bình thản nói: “Không trùng hợp đâu, tôi đã ở đây đợi cô lâu rồi”. Ẩn ý của câu này chính là, cô là một kẻ đần độn, không nhìn thấy anh đứng đây nãy giờ sao?

Viên Nhuận Chi vẫn nhoẻn miệng, giữ nguyên nụ cười tươi tắn trên mặt nói: “Đợi tôi? Không biết Kỷ tổng có chỉ thị gì cần giao phó?”

“Ngày mai tôi phải đi gặp một khách hàng, anh ta là người Sơn Tây, rất thích uống rượu. Tang tổng nói cô có nghiên cứu về rượu, vừa hay trong tay tôi có hai chai rượu, cho nên muốn cô nếm thử đôi chút xem ngày mai mang tặng thứ này liệu có thất lễ quá không?” Đôi mắt màu hổ phách của anh như phủ lên một lớp sương mù, không hiểu được cảm xúc thật sự lúc này của anh ta là gì.

Muốn cô thử rượu? Khách hàng thích rượu, tại sao nhất định phải bắt cô nếm thử? Trong ấn tượng của cô, tửu lượng của tên này cũng không tệ chút nào. Hơn nữa, cô cũng chẳng nghiên cứu gì về rượu hết. Ngay từ khi còn nhỏ dì cô đã răn rằng, chỉ luyện tửu lượng cho cô thật cao chứ không dạy cô đánh giá rượu thế nào. Hơn nữa mục đích dì luyện tửu lượng cho cô chính là vì muốn ngăn cản kẻ xấu chuốc rượu say rồi giở trò đồi bại khi cô trưởng thành…

Viên Nhuận Chi nhìn đôi mắt đan phụng màu hổ phách của anh ta, mím chặt môi tỏ ý phòng bị.

Ngay từ lần gặp đầu tiên, cô đã cảm thấy đôi mắt mày hổ phách của anh ta dị thường chết đi được, đôi lúc thì nhạt màu đôi lúc lại biến thành màu sắc đậm hơn. Lúc ban đầu, cô còn nghi ngờ phải chăng anh ta đã dùng kính áp tròng thẩm mỹ, nhưng nói không chừng mấy đời tổ tiên nhà anh ta đều như vậy, cho nên đời đời truyền lại đôi mắt với màu sắc dị thường, hấp dẫn chết người đó để làm hại con gái nhà lành.

Cô nắm lấy tóc mình, miệng lại nhoẻn lên: “Đó là vì Tang tổng đã quá khen thôi, tôi chỉ biết uống rượu, còn về đánh giá e là Kỷ tổng giỏi hơn tôi rất nhiều!”

“Tôi không rành lắm về rượu trắng”. Kỷ Ngôn Tắc bình thản lên tiếng.

Còn chưa đợi xem Viên Nhuận Chi có đồng ý hay không, Kỷ Ngôn Tắc đã nói luôn: “Đi theo tôi!” Rồi sau đó anh quay người bước vào phòng làm việc phía trong của mình.

Thử rượu thì thử rượu, ai bảo người ta là cấp trên của mình.

Viên Nhuận Chi trợn tròn mắt lên rồi nhanh chóng bước theo.

Kỷ Ngôn Tắc mở ngăn kéo lấy một bình rượu rất bình thường với một chiếc ly.

Viên Nhuận Chi im lặng nhìn anh rót đầy rượu vào cả chiếc ly đó, rồi đặt ra trước mặt mình nói: “Cô mau thử rồi đưa ra chút ý kiến xem nào!” Giọng nói của anh hết sức bình thường, nhất thời không cảm nhận được bất cứ điều gì, nhưng đích thực nghe rất cuốn hút.

Viên Nhuận Chi liếc nhìn anh, vẻ mặt hết sức tự nhiên, cô lại đưa mắt nhìn vào ly rượu trên mặt bàn, màu vàng trong trẻo, hương thơm ngào ngạt, kèm theo cả hương vị của thuốc.

Cô nhấc ly rượu lên, thử nhấp một ngụm, sau đó nhíu chặt đôi mày lại nói: “Quả nhiên là rượu được nấu cùng với thuốc, hơi đắng, có điều khá ngon, vị rượu nhu hòa, thanh đạm, không có cảm giác kích thích quá lớn. Loại rượu này khá được, thế nhưng tôi cảm thấy có điều gì đó không đúng. Màu sắc của chai rượu này, lại còn vị thuốc ở trong này…”

“Màu sắc tôi cảm thấy khá OK, rượu Trúc Diệp Thanh lúc nào chẳng có màu này, còn về mùi vị, để tôi nếm thử xem sao”. Kỷ Ngôn Tắc đang muốn rót một ly cho mình thì nghe thấy tiếng “choang” vang lên, ly rượu trên tay Viên Nhuận Chi rơi xuống đất.

“Trúc Diệp Thanh?! Trúc Diệp Thanh?! Trúc Diệp Thanh?!... Rắn…” Lúc này, Viên Nhuận Chi chỉ cảm thấy tâm mạch rung lên thình thịch, hô hấp khó khăn, hai mắt tối sầm lại, ngã phịch xuống đất.

Kỷ Ngôn Tắc nhếch mắt lên, đặt chai rượu cùng chiếc ly xuống bàn rồi ngồi xuống, kéo mạnh cánh tay của Viên Nhuận Chi rồi gọi: “Này, mau tỉnh lại đi!”



Viên Nhuận Chi không có bất cứ phản ứng gì cả.

Kỷ Ngôn Tắc không hề bỏ cuộc, tiếp tục đập vào cánh tay cô mấy phát rồi nói: “Viên Nhuận Chi, đừng giả chết nữa. Tang tổng đã nói với tôi biệt danh của cô là ngàn ly không say, ít nhất cũng phải uống được hai cân rượu. Làm gì có chuyện vừa mới nhấp một ngụm, chưa làm được gì đã say lăn ra đất thế này rồi hả?”

Viên Nhuận Chi vẫn im bặt như heo chết, lặng lẽ nằm trên mặt đất.

“Thì ra, thật sự không uống được Trúc Diệp Thanh…”. Kỷ Ngôn Tắc bình thản như không có chuyện gì nhếch mép lên, đứng dậy, rót cho mình một ly Trúc Diệp Thanh, thử một ngụm, hương thơm ngào ngạt, vào miệng ôn như, cảm giác kích thích không nhiều, dư vị đọng lâu. Rượu do ông ngoại nấu quả thực rất ngon.

Đặt ly rượu xuống, anh quay sang nhìn Viên Nhuận Chi đang hôn mê bất tỉnh.

Mặt đất là nền gạch sáng loáng, văn phòng làm việc thì bật điều hòa, nếu cứ bỏ mặc cô nằm đó, khi tỉnh lại không chừng sẽ ngã bệnh. Ngày mai còn phải đi gặp mặt vị khác hàng Sơn Tây kia, nếu như Trợ lí của anh bị bệnh, hai chai rượu này ngày mai ai uống đây chứ? Đúng là phiền phức quá thể!

Anh lại ngồi xuống đưa tay đẩy cô vài lần nữa, sau khi xác định cô thật sự bất động rồi, anh mới bế bổng cô lên, sau đó vứt cô sang chiếc sofa bên cạnh không khác nào một chú chó con.

Sau khi ngồi vào vị trí của mình, Kỷ Ngôn Tắc gõ bàn phím một lúc, sau đó bỗng nhiên chết lặng người đi. Phòng làm việc vốn dĩ im lìm, tĩnh lặng, bỗng nhiên vang lên tiếng ngáy khủng bố, hãi hùng.

Anh nhíu chặt đôi mày, nhìn về phía người phụ nữ đang ngủ say như heo trên chiếc sofa, cô đang nghiến răng, ngáy lớn, phần cánh tay, phần đùi kia đều trắng trẻo khác thường, nhìn theo góc độ nào cũng vô cùng chướng mắt.

Anh liếc mắt nhìn sang Bảng liên hệ nội bộ công ty, sau đó vội vã gọi cuộc điện thoại: “Xin chào, là Giám đốc Phí ở Bộ phận Cơ sở hạ tầng đúng không? Chào anh, tôi là Kỷ Ngôn Tắc mới tới Bộ phận Thị trường. À, buổi sáng hôm nay tôi nhìn thấy người thuộc bộ phận của anh ôm về rất nhiều rèm cửa từ tiệm ở tầng hai. Xin hỏi số rèm cửa này đã dùng vào việc gì chưa? À, không phải, tôi có một số sản phẩm mẫu cần che phủ để khỏi bụi, cảm thấy tấm rèm cửa màu đỏ hồi sáng trông khá đẹp. Đúng, chính là chiếc có in rất rõ chữ Phúc trên đó, liệu có thể cho tôi mượn một chiếc được không? Hả? Không cần trả lại sao? Vậy thì cảm ơn anh rất nhiều!”

Kỷ Ngôn Tắc dập điện thoại không bao lâu, người bên Bộ phận Cơ sở hạ tầng đã ôm một tấm rèm cửa màu đỏ sang.

“Tôi mang cả tấm rèm lót bên trong đến cho anh rồi đây!”

“Vô cùng cảm ơn anh!”

Kỷ Ngôn Tắc đón lấy chiếc rèm cửa, đợi sau khi người bên Bộ phận Cơ sở hạ tầng rời khỏi, anh tiện tay vứt tầm rèm đó lên chiếc sofa, vừa hay che khuất Viên Nhuận Chi đang chìm trong giấc ngủ.

Ngoại trừ phần đầu, tất cả các bộ phận khác trên người cô đều đã được che lại kín mít bằng chiếc rèm cửa màu đỏ nọ.

“Nóng quá đi…”. Viên Nhuận Chi cảm giác mình như đang ở trong lò luyện linh đan của Thái thượng lão quân vậy, tay chân không ngừng vung lên, định cởi áo ra, nhưng đều tốn công vô ích.

Tại sao lại nóng đến thế chứ?

Bỗng nhiên, cô bật dậy khỏi chiếc sofa.

Gạt hết mồ hôi trên trán! Phát ngất mất thôi, ngủ trưa có một lúc, không ngờ lại toát mồ hôi đến thế, nhất định là sức khỏe cô quá yếu. Bỗng nhiên, ánh mắt cô dừng ở chiếc rèm cửa màu đỏ ủ trên người, vô số những chữ Phúc in trên đó bay loạn trong đôi mắt cô.

Đây là thứ đồ gì chứ? Chẳng trách mà cô cảm thấy nóng nực đến vậy, thì ra bên trong chiếc rèm này có một lớp vải ni lông ngăn ánh sáng và khói bụi. Đây là việc tốt do ai làm đây? Dám đem chiếc rèm với màu sắc này, chất liệu này, hoa văn này ủ trên người cô? Muốn trù ẻo cô chết sớm sao? Là ai mà tâm địa lại xấu xa, ác độc đến thế? Đúng là đồ thất đức!

Cô vứt tấm rèm cửa trên người ra, vội vã đứng dậy. Sau khi nhìn quanh gian phòng làm việc, cô mới hoảng hốt nhận ra, đây là phòng làm việc của Kỷ Ngôn Tắc.

Đúng rồi, chính hắn ta đã dụ dỗ cô vào đây uống rượu gì đó, kết quả lại là Trúc Diệp Thanh. Đừng thấy cô có biệt hiệu ngàn ly không say, mỗi lần chỉ cần uống một giọt Trúc Diệp Thanh, sau đó liên tưởng đến tên rượu giống y như tên con rắng, cô liền cảm thấy mình không phải đang uống rượu mà đang nuốt rắn. Tiếp sau đó, cô sẽ vô duyên vô cớ hoa mày chóng mặt, co giật, sau cùng ngã lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự.

Lúc nãy, cô lại vừa bị một cơn hãi hùng trước chai Trúc Diệp Thanh. Một người có thể uống hết hai cân rượu trắng, người thường ít ai tin rằng sẽ ngất ngay khi vừa uống một ngụm Trúc Diệp Thanh. Thế nhưng cô lại chính là người như vậy.

Cô lại vừa nghĩ ra, chiếc rèm cửa trông chẳng khác nào áo tang này chính là vật thế chấp cho tiền thuê văn phòng của tiệm bán rèm cửa tầng hai. Sáng nay, cô còn nhìn thấy mấy người bên Bộ phận Cơ sở vật chất đẩy về kho, bây giờ lại ủ lên người cô, phải dám chắc đến tám, chín phần là do Kỷ Ngôn Tắc làm.

Đúng là tên khốn kiếp ác độc!

Vừa mới bước ra đến cửa, Viên Nhuận Chi quả nhiên lại gặp phải hắn ta.

Kỷ Ngôn Tắc nheo mắt, nhìn Viên Nhuận Chi mặt mày ửng hồng lên, bình thản như không nói: “Cô tỉnh rồi sao?”

“Dạ”. Viên Nhuận Chi nhìn anh cười hỉ hả, nhân lúc anh đang quay lưng lại với mình liền lườm một cái rồi giơ tay lên định đấm cho vài quyền.

Kỷ Ngôn Tắc đột nhiên quay người lại, nhìn thấy bàn tay của cô đang giơ giữa không trung liền nhếch đôi mày lên, bình thản nói: “Sáng sớm ngày mai theo tôi đến tòa nhà Dụ Hâm gặp mặt vị khách hàng đến từ Sơn Tây đấy!”

Viên Nhuận Chi vội vã thu tay lại, chớp mắt tỏ ra bản thân vô tội, rồi nhanh chóng mỉm cười thân thiện.

Kỷ Ngôn Tắc nhìn thấy bộ dạng này của cô, khóe miệng hơi co giật rồi nói thêm: “Các đồng nghiệp trong Bộ phận Thị trường chắc cũng không cần tôi phải đưa cô đi giới thiệu với từng người nữa chứ? Mau ra ngoài chào hỏi đi, sau đó cô có thể về nhà!” Kỷ Ngôn Tắc dặn dò xong liền ngồi xuống xem xét mẫu sản phẩm trong tay mình.

Viên Nhuận Chi nghĩ đến việc bản thân vẫn còn chưa có bàn làm việc, những thứ đồ mang theo trước đó cũng không thấy đâu liền cất tiếng hỏi: “Kỷ tổng… tôi muốn hỏi, những đồ tôi mang theo trước đó đặt ở đâu rồi?”

“Kia!”Kỷ Ngôn Tắc dùng tay khẽ chỉ một hướng.

Viên Nhuận Chi nhìn theo hướng ngón tay trắng trẻo của anh, phía góc có một chiếc bàn máy tính nho nhỏ, trên đó có đặt tất cả những đồ khi nãy cô mang theo.

Ngay khi bước vào căn phòng làm việc này, cô đã chú ý đên chiếc bàn máy tính nhỏ nhắn, không biết đây có phải giác quan thứ sáu của người phụ nữ quá mạnh không, ngay lúc đó cô đã âm thầm cầu nguyện trong lòng. Cô cầu rằng, mình không phải làm cùng một văn phòng với tên khốn này. Đừng nói với cô rằng chiếc bàn máy tính cổ kính, cũ kĩ kia chính là bàn làm việc mới của cô, nếu không cô nhất định sẽ co giật vì thiếu dưỡng khí.

Kế quả, cô đã đoán trúng phóc.

Thôi bỏ đi, bỏ đi, dù gì Viên Nhuận Chi cô cũng là một pho kim cương vô địch, đại nữ nhi biết tiến biết lui, chẳng qua cũng chỉ là một chiếc bàn máy tính cũ kĩ thôi! Cho dù bắt cô phải ngồi bệt xuống đất làm việc, cô cũng nhất định chịu đựng cho tới khi sư tỷ điều cô quay về Phòng trợ lý Tổng Giám đốc. Vì đồng nhân dân tệ lấp lánh vẫy chào, cô đành liều mạng xông tới!

Cô mỉm cười tươi tắn, không ngừng gật đầu: “A, cảm ơn Kỷ tổng, đã khiến anh phải vất vả dọn bàn giúp tôi. Đúng là một chiếc bàn máy tính tuyệt vời, bao nhiêu nằm rồi không nhìn thấy. Kỷ tổng, anh đúng là lợi hại, không ngờ lại có thể tìm được một vật cổ kính thế này!” Cô vừa mỉm cười, vừa nghiến răng nghiến lợi bước lại thu dọn đồ đạc của mình. Sau này phải làm việc ở một chiếc bàn cũ nát thế này, Viên Nhuận Chi cảm thấy vô cùng đau đớn, xót xa.

Kỷ Ngôn Tắc ngước mắt nhìn cô rồi nói: “Cô cũng nghĩ nhiều quá rồi đấy. Muốn cảm ơn thì hãy đến gặp Tang tổng đi!”

Mấy thứ đồ trên chiếc bàn đó bề bộn, anh chỉ tiện tay vứt đồ đạc của cô lên đó thôi. Còn nữa, chiếc bàn đó thật sự không phải do anh điều tới, mà đơn giản vì nó trước nay vẫn nằm ở vị trí đó. Sáng này, lúc Tang tổng quyết định điều cô tới đây, đã chỉ tay với chiếc bàn này bảo để lại cho cô dùng. Còn về chuyện tại sao Tang Du lại đối xử với cô như vậy, hoàn toàn chẳng can hệ gì đến anh hết. Anh không có lí do gì từ chối “ý tốt” này của Tang sư tỷ.

Thì ra, đây là do Tang sư tỷ sắp xếp.

“Kỷ tổng, tôi về trước nhé!” Viên Nhuận Chi thu xếp xong mọi đồ dùng, chân như gắn động cơ, thần tốc đi ra khỏi phòng làm việc.

Kỷ Ngôn Tắc nhìn theo hướng cô biến mất, suy nghĩ đến chuyện ngày mai nên tới tòa nhà Dụ Hâm bằng cách gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mối Lương Duyên Trời Đánh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook