Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Chương 115: Cổ đại bá sủng văn [9]

Diệp Mục Túc

29/03/2022

“Ứng Phỉ, ngươi đúng là không để ý quy củ tổ tông nữa rồi.” Lúc này Tam vương gia ngay cả Hoàng đế cũng không gọi, trực tiếp tiến lên chỉ vào Thiệu Khiêm tức giận nói: “Đường đường là triều phục Thái tử, lại để cho một thứ đồ chơi như thế mặc vào, ngươi cũng đúng là nể mặt tổ tông mình.”

Ứng Phỉ nghe Tam vương gia gọi tiểu trạng nguyên nhà mình, thật sự tức giận, y đập tay vịn long ỷ đứng dậy tức giận nói: “Ngươi là cái thá gì, mà dám nói chuyện kiểu đó trước mặt trẫm.”

“Chết tới nơi rồi còn dám tự xưng trẫm.” Tam vương gia cười gằn nói: “Ngươi đúng là chưa tới Hoàng Hà chưa chết tâm.”

“Ha.” Ứng Phỉ hiếm thấy thay đổi biểu cảm, chẳng qua chỉ là đầy vẻ châm chọc mà thôi, y trực tiếp ôm eo Thiệu Khiêm, kéo người tới, sau đó hôn một cái lên gò má hắn: “Hắn muốn giết ta, ngươi có sợ không?”

“Nếu ngươi ở bên cạnh ta, thì không sợ.” Với hiểu biết của Thiệu Khiêm đối với người yêu mình, làm sao y có thể không có chuẩn bị đã bị Tam vương gia đánh một cái trở tay không kịp? Huống chi, bây giờ người này cũng không thấy cuống cuồng, chỉ sợ sớm đã chuẩn bị vạn toàn rồi.

Vả lại, dù người yêu hắn không chuẩn bị sẵn sàng, có mình ở đây, nhất định cũng không thể để người ngoài tổn thương y. Dù sao, kiếp trước mối thù Tam vương gia này hại chết tiểu trạng nguyên mình còn chưa báo mà?

Ứng Phỉ nghe Thiệu Khiêm nói vậy, lại trực tiếp cười to, trời mới biết tên này từ khi ra đời trừ khóc được mấy tiếng, không có bao nhiêu biến hóa cảm xúc, không nghĩ hôm nay nghe được lời Thiệu Khiêm nói, lại khiến y cởi mở cười to.

Sao Ứng Phỉ có thể mất hứng? Đối với y mà nói, đời này rất suông sẻ, quả thật không có phân nửa sóng gió, cuộc sống như thế, làm y có ảo giác hoàn thành từng bước cho hết đời.

Lâu dần, y bắt đầu chán nản loại cuộc sống này, trong lòng đôi khhi cũng sẽ để tay lên ngực tự hỏi, chỗ trống trong lòng y, rốt cuộc lúc nào mới xuất hiện?

Người ấy, hoặc là vật ấy, rốt cuộc lúc nào mới có thể xuất hiện trước mặt mình?

Y vẫn luôn chờ, từ ban đầu hy vọng, đến trung gian thất vọng, ngay khi y sắp nóng nảy tuyệt vọng, tiểu trạng nguyên nhà y xuất hiện. Cứ như vậy xuất hiện trước mặt mình, khoảnh khắc nhìn thấy người này, y đã biết, đây chính là người mình luôn tìm kiếm.

Đêm hôm qua, y muốn tiểu trạng nguyên nhà mình, cứ tưởng rằng hắn sẽ kháng cự thậm chí chán ghét mình. Thậm chí, Ứng Phỉ cũng đã chuẩn bị, dù tiểu trạng nguyên chán ghét mình, cũng phải giữ chặt bên người. Nhưng không ngờ, tiểu trạng nguyên nhà mình sẽ đứng ra vào lúc nguy cấp, đứng bên cạnh mình, nói thẳng không sợ tình cảnh đối đầu gay gắt hôm nay.

Điều này, thật sự khiến trong lòng Ứng Phỉ vui vẻ, cao hứng vui thích cũng trực tiếp biểu hiện ra.

“Hiên Nhi, sau này ta nhất định sẽ không phụ lòng ngươi.” Ứng Phỉ một tay vén sợi tóc rơi xuống gò má Thiệu Khiêm ra sau tai, đôi mắt tràn đầy nhu tình, không chớp một cái nhìn Thiệu Khiêm.

Chẳng qua, hai vị đây làm như vậy, có từng nghĩ tới bên dưới còn có một đám phản bội tay cầm binh khí tới ép cung?

Lúc này sắc mặt Tam vương gia, quả thật khó coi vô cùng, tay gã run run chỉ hai người trước long ỷ, tức giận đến phát run: “Chết, chết đến nơi còn không biết hối cải.”

“Nếu hai người chúng ta đều chết đến nơi, tại sao cũng không thấy ngài động thủ?” Thiệu Khiêm quay đầu lười biếng nói: “Tam vương gia, ngài đừng có cứ nói không làm, lấy ra dáng điệu ra muốn ép cung của ngài đi chứ, chỉ ở dưới lớn tiếng la hét là sao đây? Ngài nói xem tiểu thần nói có đúng không?”



Nói có đúng không? Làm sao lại không đúng? Tam vương gia tức cũng không ít, lúc này nghe Thiệu Khiêm nói thế, trực tiếp đoạt lấy đao của cấm quân bên cạnh, trực tiếp nhào về phía Thiệu Khiêm và Ứng Phỉ.

Chỉ có thể nói, Tam vương gia này thật sự đã tức đến choáng váng, từ nhỏ gã và Ứng Phỉ cùng nhau lớn lên, thân thủ Ứng Phỉ ra sao gã còn có thể không biết? Thanh đao của Tam vương gia còn chưa hạ xuống, đã bị Ứng Phỉ đá lên bụng ngã xuống.

Lúc này, cấm quân vẫn đứng yên trong kim điện, cũng tỉnh lại, từng người bảo vệ Tam vương gia lăn xuống bậc thang vào giữa cảnh giác nhìn Thiệu Khiêm và Ứng Phỉ.

“Một đạp kia, hình như có hơi nhẹ.” Thiệu Khiêm nhìn Tam vương gia ôm bụng được người dìu đáng tiếc nói: “Nếu là mới vừa đá trúng trứng của gã, chỉ sợ bây giờ muốn đứng lên cũng khó.”

Ứng Phỉ có chút bất mãn bóp bóp ngón tay của Thiệu Khiêm: “Ngươi chỉ cần nhìn ta là được, nhìn cái thứ dơ bẩn kia làm gì?”

“Được được được, ngươi nói đúng.” Thiệu Khiêm cười liên tục lên tiếng đáp lại.

“Các… các ngươi cũng ngớ ra làm gì, còn không bắt giữ hai tên đó cho bản vương. Bản vương phải thiên đao vạn quả bọn chúng.” Tam vương gia đã tức đến choáng váng, lúc này lại bị Ứng Phỉ đạp một cước xuống bậc tam cấp, thật sự đã bị lửa giận xông lên không có chút lý trí gì để nói: “Trực tiếp giết bọn chúng, giết bọn chúng.”

“Chậc chậc, với tâm tính như vậy, cũng dám tranh đoạt ngai vàng.” Thiệu Khiêm nhìn Tam vương gia có chút đáng tiếc nói: “Năm đó những đại thần ủng hộ gã, hai con mắt rốt cuộc là mọc làm sao?”

Biểu hiện lúc này của Tam vương gia, thật sự khiến người ta hết sức thất vọng. Nếu nói là tranh đoạt ngai vàng, vậy ngươi tóm lại cũng phải có sở dựa vào phải không? Nhưng bây giờ cũng chỉ có chừng một trăm cấm quân xông vào điện, thì có thể làm những gì? Tam vương gia cho rawngf, chỉ mượn sức những người này là có thể cướp ngai vàng? Thật là ngây thơ, ngây thơ hết sức.

“Gã trẻ người non dạ.” Cái gọi là Tam vương gia trẻ người non dạ, cùng lắm chỉ là hai ba năm trước mà thôi. Khi đó, sức khỏe Hoàng đế còn tốt, trong triều cũng có không ít thần tử ủng hộ Tam vương gia, bị những người này thổi phồng một phen, đương nhiên cảm thấy mình vô song trên đời.

Nhưng mà, hai năm sau, tiên đế si mê luyện đan trường sinh, trong triều không ít chuyện đều có Ứng Phỉ trông coi. Khi đó, trong lòng Tam vương gia đã có chút không cam lòng, chỉ muốn dùng đủ cách kéo Ứng Phỉ xuống ngựa.

Nhưng mà ấy, từ đầu đến cuối gã cũng không thể được như ý, gã ngáng chân Ứng Phỉ mấy lần, đều bị Ứng Phỉ hời hợt phá tan, cũng là từ lúc đó, trong lòng Tam vương gia có chút khập khiểng.

Mà cho đến một đầu trước, tiên đế về cõi tiên, Ứng Phỉ trực tiếp giam lỏng mẹ con Tam vương gia trong cung, khiến thế lực hai người tan rã hơn phân nửa, chờ mình lên ngôi rồi, mới thả người ra…

Tam vương gia hay đố kỵ, tâm vốn là không lớn đến đâu, sau khi rời cung thấy thế lực của mình tan rã, trong lòng có thể không giận? Có thể không oán? Nhưng mà, giận thì thế nào? Oán thì có thể thế nào? Lúc ấy gã đâu còn dám có động tác? Cũng chính là phụ tá họ Hồng kia chẳng nhớ biết từ lúc nào, lúc này mới bắt đầu thu thập lòng người, muốn lần nữa mạnh tay đánh một trận.

Hai người Thiệu Khiêm trước long ỷ ngươi một lời ta một lời nói vui vẻ, bên dưới những cấm quân bị Tam vương gia triệu đến lại không chờ được, có mấy người nhìn nhau, cuối cùng vẫn không chống cự nổi lợi ích trước đó Tam vương gia đã hứa, rút đao đi lên bậc thang.

Ứng Phỉ tiến lên một bước bảo vệ Thiệu Khiêm phía sau, y thừa dịp một người đứng chưa vững, trực tiếp bắt cổ tay người đó, cướp đao, rồi sau đó trở tay đâm một đao.



Thiệu Khiêm lui về phía sau một bước, mặt lộ vẻ tán thưởng nhìn động tác tựa như nước chảy mây trôi của Ứng Phỉ hạ gục cấm quân xông lên, bộ dáng đó, thật sự khiến người yêu muốn chết.

Nhưng mà, thân thủ có tốt đi nữa, có lúc cũng không đánh lại người đông phải không? Ứng Phỉ không để ý liền bị một người làm bị thương cánh tay.

Thiệu Khiêm đứng ở cách đó không xa, thấy Ứng Phỉ bị thương nhất thời đổi sắc mặt, hắn tiến lên mấy bước đoạt lấy thanh đao của một người, đá người xuống dưới, sau đó đón đỡ đao của mấy người đi tới sau lưng Ứng Phỉ, trực tiếp đẩy Ứng Phỉ ra sau, vừa vặn đẩy người lên long ỷ.

Vốn dĩ Ứng Phỉ bị đẩy ngồi lên long ỷ, trong lòng nhất thời quýnh lên, sợ đao kiếm không có mắt sẽ tổn thương tiểu trạng nguyên nhà mình. Ai ngờ, bên này y còn chưa kịp đứng dậy, thì thấy tiểu trạng nguyên nhà y tay chân nhanh nhẹn đá những cấm quân kia ra, chân dài quét người ngã, thật sự làm cho Ứng Phỉ mắt cũng nhìn thẳng.

Thiệu Khiêm xoay người tránh né đao một người đâm tới, trong lòng không khỏi thầm vui mừng, thật may vừa rồi mình thấy Ứng Phỉ đánh với người khác đã dùng lực linh hồn khôi phục cơ thể, nếu không khẳng định chẳng đánh được ai đâu.

Mà các vị đại thần bên dưới thấy tiểu trạng nguyên chiến đấu với cấm quân ai ai cũng nhìn thẳng, lúc trước không phát hiện, tiểu trạng nguyên này còn văn võ song toàn? Nhân vật kinh tài tuyệt diễm như vậy, tại sao lại nằm dưới thân phục vụ một người khác? Huống chi, thấy hắn bảo vệ hoàng đế như vậy, chắc cũng không phải bị ép buộc.

Nhưng…

Đại thần có chút tâm tư, nghĩ đến đấy cũng thấy có chút không đúng. Nếu như hoàng đế thật sự sủng tiểu trạng nguyên này, lúc này còn có thể mạnh như rồng như cọp như vậy? Chẳng lẽ là…

Nghĩ đến một ít khả năng, tầm mắt quỷ dị của một vài đại thần rơi lên người Ứng Phỉ đang ngồi trên long ỷ. Đúng là không ngờ nha, bệ hạ lại là kiểu đó.

Dưới tình cảnh này, cũng thiệt thòi những đại thần này có thể suy nghĩ vơ vẫn. Còn có câu nói thế này, có hoàng đế thế nào, thì có thần tử thế ấy?

Thiệu Khiêm đánh lùi toàn bộ cấm quân, người hắn nhuộm máu tươi, bước từng dấu chân máu đi xuống bậc thang, máu trên thanh đao trong tay theo bước đi của hắn rơi xuống đất, cùng với dấu chân máu hắn đi xuống bậc thang tạo thành một con đường máu.

Thiệu Khiêm từ trên đài đến đại điện, theo động tác của hắn, cấm quân bò dậy lui từng bước về phía sau, căn bản không dám tiến lên nửa bước.

Tiểu trạng nguyên tướng mạo ôn văn nho nhã, đôi mắt phượng xinh đẹp mà lại ẩn chứa tình cảm dụ người tương tư.

Nhưng mà, đó là lúc bình thường. Bây giờ Thiệu Khiêm tay cầm đao, bước từng dấu chân máu, lại khiến cho người khác không nhịn được có chút run sợ.

Cấm quân nhìn gò má bị máu bắn tung tóe, lúc này đôi mắt phượng kia lại là ác liệt đâm người, sát ý trong đó làm cho người muốn khinh thường đều khó. Cấm quân đấu với một người như vậy, còn để lại tính mạng, thật sự sợ vỡ mật, nhìn Thiệu Khiêm từng bước một tiến lên, đều có chút run sợ từng bước lui về sau.

Tam vương gia thấy Thiệu Khiêm đi từng bước về phía mìn, chỉ cảm thấy trái tim đập bình bịch, gã trực tiếp đẩy người lùi đến trước mặt mình ra ngoài, để ngăn cản bước chân Thiệu Khiêm.

Thiệu Khiêm thấy người đó nhào về phía mình, mắt cũng không chớp một cái, một cú đá hông đã đá người ra thật xa, hắn đi tới vị trí cách Tam vương gia ba bước, thanh đao trong tay giơ lên chỉ Tam vương gia: “Chết, hoặc là quỳ xuống.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook