Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai
Chương 36: Phương tây huyền huyễn văn [14]
Diệp Mục Túc
02/07/2020
"Tôi muốn xây cho cha một ngôi mộ chôn quần áo và di vật." Thiệu Khiêm cảm thấy e rằng ma thú cấp cao kia cũng không phải thật sự là không biết gì, hắn chỉ muốn một ngày nào đó có thể lay động được nữ nhân này, cùng hắn thật yên lặng sống hết đời mà thôi. Nhưng cuối cùng nữ nhân còn lòng dạ ác động hơn cả trong tưởng tượng của hắn, dù cho cuối cùng hắn đã chết, cũng không có nhẹ dạ muốn bỏ qua cho đứa con.
"Đây là tự nhiên." Đối với cái này vị nhạc phụ đại nhân chưa từng gặp này Vinson rất là cảm kích, dù sao trước đây nếu như không có hắn đưa Jesse đến rừng Huyễn Vụ, nói không chừng bọn họ cũng không có cách nào gặp mặt.
Thiệu Khiêm cũng không tìm được quần áo mà năm đó nam nhân mặc trong nhà, hắn chỉ có thể vốc một một nắm bùn đất mang về rừng Huyễn Vụ, chôn trong khu vực tận cùng khu rừng, chỉ hy vọng nó còn có cơ hội chuyển thế, kiếp sau đừng đụng phải loại súc sinh ngoan tâm thâm độc này.
Từ chối ý giữ lại của các ma thú cấp cao của rừng Huyễn Vụ, Thiệu Khiêm theo Vinson về trấn Huyễn Vụ, tìm số tiền lớn mua lại căn nhà lúc trước ma thú cấp thánh từng ở, sau đó dùng một cây đuốc đốt sạch, cũng chỉ muốn tất cả ân oán năm đó, có thể theo ngọn lửa này bị đốt sạch đi.
Thiệu Khiêm theo Vinson trở về giáo hội, trên đường đi hắn từng hỏi Vinson một vấn đề: "Năm đó phụ thân tự bạo, e rằng cũng không phải không có nhìn thấu ảo cảnh của nữ nhân, có lẽ hắn chỉ muốn mượn tự bạo kéo nữ nhân kia xuống địa ngục đúng không?"
Vinson chỉ nhìn hắn không có trả lời, một lát sau Thiệu Khiêm lại tự giễu cười cười: "Tôi cần gì phải nghĩ nhiều như vậy, chuyện năm đó nên qua đều đã qua rồi, quấn quýt mấy cái này thì có ích lợi gì đâu?"
"Jesse, người không thể chỉ nhìn phía sau, như vậy cả đời sẽ thống khổ sống trong ký ức." Vinson suy nghĩ một chút lại đổi giọng: "Đương nhiên, ma thú cũng giống vậy."
Thiệu Khiêm liếc Vinson một cái: "Ta chỉ có chút cảm khái, một khối tình si của cha trao nhầm ma."
"Lựa chọn mỗi người đều khác nhau, e rằng kết cục chắc chắn phải chết trong mắt em, lại chính là sự sống lại của một người trong mắt người khác thì sao?" Vinson quay đầu chăm chú nhìn Thiệu Khiêm: "Anh luôn có một loại cảm giác, cái loại cảm giác cho dù hai chúng ta chia lìa, anh cũng có thể tìm được em. Cái loại cảm giác mặc kệ em đi đến đâu, cuối cùng anh đều có thể gặp nhận ra em vào cái nhìn đầu tiên. Loại cảm giác này rất kỳ diệu, cứ như đã sớm quyết định rồi vậy."
Có lẽ anh cảm thấy Thiệu Khiêm chắc sẽ nghe không hiểu, sau đó lại nghĩ nghĩ rồi tiếp tục nói: "Tựa như trước đây lần đầu tiên anh gặp em trong rừng, lúc đó trong lòng kêu gào chính là em. Cái kiểu là ai cũng không thể thay thế. Nhưng nếu không có em, thì anh không phải tồn tại hoàn chỉnh."
Thiệu Khiêm nghe vậy thì có chút ngây người, sau một hồi lâu mới nở nụ cười như trút được gánh nặng: "Ừm, em biết."
Ừm, em biết. Bốn chữ nhìn như đơn giản, lại làm cho Thiệu Khiêm có một cảm giác trái tim trôi dạt đã lâu, rốt cục cũng yên ổn. Không biết từ lúc nào, hắn luôn có một cảm giác trống rỗng kỳ quái, luôn cảm thấy cứ như hắn bị thiếu thứ gì quan trọng, nhưng hắn vẫn thủy chung không nghĩ ra mình thiếu mất cái gì.
Nhưng loại cảm giác này, vào sau khi gặp được Tống Đạo thì tựa như tiêu thất, hoặc có lẽ là ban đầu Tống Đạo quá mức vướng víu dính người, làm cho hắn không có thời gian dư thừa để suy nghĩ miên man. Hoặc là, Vinson bây giờ cho hắn một loại cảm giác yên ổn, làm cho hắn không cảm thấy mình vẫn trôi dạt bất định.
Bất kể là Tống Đạo quấn lấy hắn trước đây, hay là Vinson cho hắn cảm giác yên ổn bây giờ, cũng làm cho hắn cảm thấy, mình là người có nhà, mà không phải là du hồn không ngừng phiêu bạc đến mỗi một thế giới.
Thiệu Khiêm hiếm khi chủ chủ động nắm tay Vinson: "Em muốn nhìn anh dẹp phản loạn, muốn nhìn anh dẹp yên vực sâu, muốn làm bạn với anh... leo lên Thần vị."
Thiệu Khiêm nói xong thì trên bầu trời liền có tiếng sấm oanh động, mây đen từ chân trời cuồn cuộn kéo đến, khí thế hung hăng cứ như muốn cắn nuốt hai người Thiệu Khiêm và Vinson.
Vinson tựa như không phát hiện dị thường trên bầu trời, anh nửa quỳ trước mặt Thiệu Khiêm, tay phải dán ngực tươi cười đầy ắp ngửa đầu nhìn Thiệu Khiêm: "Tuân lệnh, Thú hoàng của anh."
Một tia thiểm điện bổ bên chân Vinson, có điều người bị hắn cảnh cáo lại không thèm để ý chút nào.
Thiệu Khiêm cầm tay phải của Vinson kéo người đi: "Thần đang tuyên chiến với chúng ta."
"Hắn không hạ giới được." Vào hai năm trước Vinson cũng đã nhận ra, e rằng mình và Thần Quang Minh có chút sâu xa. Sau khi lên vị trí Giáo hoàng thì càng là xác định suy nghĩ này, anh cùng với Thần Quang Minh chỉ sợ có cùng nguồn gốc.
Nếu là trước đây nói không chừng anh còn có thể vui đùa với hắn một chút, nhưng vì thỏa mãn Thú hoàng bệ hạ của mình, anh cũng sẽ không chơi mấy trò nhàm chán với Thần Quang Minh nữa. Anh muốn lấy hết những thứ tốt nhất thế gian này tặng cho Thú hoàng bệ hạ của anh.
Thời gian sau đó, Thiệu Khiêm cứ nhìn Vinson như bật auto hack mà càn quét Ma giới, cuối cùng còn từ điểm yếu của Ma giới tấn công lên Thần giới, dưới sự trợ giúp của Thiệu Khiêm cắn nuốt thần cách của Thần Quang Minh, trở thành Thần Quang Minh mới.
Lúc Vinson giành được vị trí Thần Quang Minh, điện Thần Quang Minh toàn bộ đại lục đều sụp hết, lại trong mấy hơi thở mà khôi phục thành hình dáng, trên thần vị là một ma thú hắc báo uy vũ nửa nằm, mà Thần Quang Minh đội vương miện cầm trong tay quyền trượng lại quỳ một chân trên đất, nắm chân trước của nó mà hôn.
Thiệu Khiêm ở lại thế giới này thật lâu, lâu đến mức thậm chí hắn cũng gần như quên mất mình không phải là người của thế giới này. Thẳng đến khi Ma giới lần nữa bạo động, nhân vật chính mới càn quét Ma giới giành được thần cách hắc ám, cũng khai chiến với thần điện...
Thiệu Khiêm đứng trên cao nhìn hỗn chiến giữa Thiên sứ và Ma tộc trong lòng đất cười khẽ: "Vinson, em phải đi."
Thân là Thần Quang Minh Vinson ôm Thiệu Khiêm, chôn gương mặt trong cổ của hắn không nói gì, nhưng Thiệu Khiêm lại có thể cảm giác được cần cổ ướt át, Vinson chẳng bao giờ rơi một giọt nước mắt lại khóc. Kiểu khóc không tiếng động này làm cho Thiệu Khiêm cảm thấy trong lòng có chút đau nhức như dùi khoan.
Sau một hồi lâu Vinson ngẩng đầu lên, anh đặt một nụ hôn lên trán Thiệu Khiêm, rót thằn lực thuộc về Thần Quang Minh vào trong cơ thể hắn: "Thú hoàng của anh, em phải chờ anh, tìm được anh, vĩnh viễn bầu bạn bên anh."
"Đây là tự nhiên. Anh cũng phải thế." Thiệu Khiêm kéo linh hồn ta, kể cả thân thể bán thần thể cũng bắt đầu hư hóa: "Em không hy vọng tượng thần của mình bị thay thế."
"Đây là tự nhiên, Thú hoàng bệ hạ của anh sẽ vĩnh viễn ở trên thần điện." Vinson mắt không hề chớp một cái nhìn Thiệu Khiêm biến mất: "Em sẽ vĩnh viễn nhận được tín ngưỡng và thờ phụng của thế nhân."
"Nhớ phải tìm em." Thiệu Khiêm vừa dứt lời thì thân thể liền biến mất hoàn toàn.
Vinson nhìn người trước mắt hoàn toàn tiêu thất, nơi trống rỗng ấy làm đau nhói ánh mắt anh, một giọt huyết lệ màu vàng từ mắt trái chảy xuống, lướt qua cằm rơi xuống, còn chưa hoàn toàn rơi vào tầng mây liền hóa thành kim quang biến mất.
"Bán thần, hôm nay ta muốn giết ngươi vì đại lục thế nhân." Nam nhân anh tuấn dung hợp thần cách hắc ám sắc mặt đắc thắng, mấy người phụ nữ đứng sau lưng gã mắt đầy cừu hận nhìn Vinson. Chính là bán thần này, nhận cung phụng của thế nhân, nhưng lại không vì thế mà loại trừ ưu sần của con người, hôm nay nhất định phải chém giết, mới có thể trấn an mọi người mất mạng vì tai nạn.
"Cút cho ta." Vinson chán ghét nhìn mấy người trước mặt, nếu không phải do những người này tới quấy rối, trân bảo của anh sao lại bỏ anh mà đi? Chết tiệt, những người này đều đáng chết.
Mấy người vốn ầm ĩ muốn phẫn nộ, lại phát hiện thân thể của mình cứ như bị cái gì giam cầm hoàn toàn không thể động đậy.
Vinson cũng không nhìn bọn họ, chậm rãi rời khỏi nơi này đi đến thần điện của mình, Thú hoàng của anh đã nói, phải đề tượng thần của hắn vĩnh viễn nhận được tín ngưỡng cung phụng của thế nhân. Mọi người, bao gồm cả anh.
Mấy người khiêu khích Vinson chỉ có thể trơ mắt nhìn Vinson rời đi, thậm chí ngay khi anh rời đi, bọn họ từ dưới chân bắt đầu hóa thành quang điểm biến mất, cái loại xé rách thân thể cùng với về linh hồn này thật sự khiến người ta sống không bằng chết, mà bọn họ còn không thể kêu thành tiếng.
Giờ khắc này nam nhân đã dung hợp thần cách hắc ám rất là hối hận, tại sao gã lại nghe theo cổ động của những nữ nhân này mà đánh tới Thần giới? Nếu như gã không có tấn công lên Thần giới, có phải hiện tại có thể ở trong Hắc Ám Thần Điện của mình hưởng thụ cực lạc hay không?
Gã hối hận, biết vậy chẳng làm. Thậm chí muốn mở miệng cầu xin.
Nhưng Vinson làm sao có thể để những người này có cơ hội cầu xin? Anh che miệng lưỡi của bọn hắn, để bọn họ nói không ra lời, càng khiến bọn họ không thể dễ dàng chết đi.
Thật vất vả, thật vất vả anh mới khiến Thú hoàng của anh dần dần quên đi một thứ gì đó, mà lại bị những người này đến phá hỏng, làm sao anh có thể dễ dàng buông tha bọn họ như vậy?
Có điều...
Nhiều năm sớm chiều ở chung như vậy, Thú hoàng của anh đã dung hợp phần lớn thần lực của anh rồi, cho nên, anh sẽ đi theo hắn, tìm được hắn, đồng thời làm bạn với hắn.
Thú hoàng của anh rất sợ cô độc, làm sao có thể để hắn ở địa phương khác một mình được?
Cho nên, Thú hoàng bệ hạ của anh. Hãy chờ anh đến.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu kịch trường:
Thiệu Tiểu Khiêm: Nói, hệ thống như anh rốt cuộc làm sao lại sinh tình cảm được?
Hệ Thống:...
Thiệu Tiểu Khiên: Nếu anh không nói... Tôi liền che đậy cảm giác của anh rồi đến thế giới khác chơi.
Hệ Thống: Trên đời chỉ có vợ tốt, vợ vợ tốt~ gào khóc~
Thiệu Tiểu Khiêm:...Tạm biệt
Hết thế giới thứ ba
Bộ này mình edit nhanh quá các bạn ạ >< mới đây đã 36 chương rồi này~ Qua tết tụi mình tiếp =))) nhưng tiến độ sẽ lâu nha vì còn nhiều bộ khác phải lo nữa kkk Ăn tết dzui dzẻ nạ ^o^/
"Đây là tự nhiên." Đối với cái này vị nhạc phụ đại nhân chưa từng gặp này Vinson rất là cảm kích, dù sao trước đây nếu như không có hắn đưa Jesse đến rừng Huyễn Vụ, nói không chừng bọn họ cũng không có cách nào gặp mặt.
Thiệu Khiêm cũng không tìm được quần áo mà năm đó nam nhân mặc trong nhà, hắn chỉ có thể vốc một một nắm bùn đất mang về rừng Huyễn Vụ, chôn trong khu vực tận cùng khu rừng, chỉ hy vọng nó còn có cơ hội chuyển thế, kiếp sau đừng đụng phải loại súc sinh ngoan tâm thâm độc này.
Từ chối ý giữ lại của các ma thú cấp cao của rừng Huyễn Vụ, Thiệu Khiêm theo Vinson về trấn Huyễn Vụ, tìm số tiền lớn mua lại căn nhà lúc trước ma thú cấp thánh từng ở, sau đó dùng một cây đuốc đốt sạch, cũng chỉ muốn tất cả ân oán năm đó, có thể theo ngọn lửa này bị đốt sạch đi.
Thiệu Khiêm theo Vinson trở về giáo hội, trên đường đi hắn từng hỏi Vinson một vấn đề: "Năm đó phụ thân tự bạo, e rằng cũng không phải không có nhìn thấu ảo cảnh của nữ nhân, có lẽ hắn chỉ muốn mượn tự bạo kéo nữ nhân kia xuống địa ngục đúng không?"
Vinson chỉ nhìn hắn không có trả lời, một lát sau Thiệu Khiêm lại tự giễu cười cười: "Tôi cần gì phải nghĩ nhiều như vậy, chuyện năm đó nên qua đều đã qua rồi, quấn quýt mấy cái này thì có ích lợi gì đâu?"
"Jesse, người không thể chỉ nhìn phía sau, như vậy cả đời sẽ thống khổ sống trong ký ức." Vinson suy nghĩ một chút lại đổi giọng: "Đương nhiên, ma thú cũng giống vậy."
Thiệu Khiêm liếc Vinson một cái: "Ta chỉ có chút cảm khái, một khối tình si của cha trao nhầm ma."
"Lựa chọn mỗi người đều khác nhau, e rằng kết cục chắc chắn phải chết trong mắt em, lại chính là sự sống lại của một người trong mắt người khác thì sao?" Vinson quay đầu chăm chú nhìn Thiệu Khiêm: "Anh luôn có một loại cảm giác, cái loại cảm giác cho dù hai chúng ta chia lìa, anh cũng có thể tìm được em. Cái loại cảm giác mặc kệ em đi đến đâu, cuối cùng anh đều có thể gặp nhận ra em vào cái nhìn đầu tiên. Loại cảm giác này rất kỳ diệu, cứ như đã sớm quyết định rồi vậy."
Có lẽ anh cảm thấy Thiệu Khiêm chắc sẽ nghe không hiểu, sau đó lại nghĩ nghĩ rồi tiếp tục nói: "Tựa như trước đây lần đầu tiên anh gặp em trong rừng, lúc đó trong lòng kêu gào chính là em. Cái kiểu là ai cũng không thể thay thế. Nhưng nếu không có em, thì anh không phải tồn tại hoàn chỉnh."
Thiệu Khiêm nghe vậy thì có chút ngây người, sau một hồi lâu mới nở nụ cười như trút được gánh nặng: "Ừm, em biết."
Ừm, em biết. Bốn chữ nhìn như đơn giản, lại làm cho Thiệu Khiêm có một cảm giác trái tim trôi dạt đã lâu, rốt cục cũng yên ổn. Không biết từ lúc nào, hắn luôn có một cảm giác trống rỗng kỳ quái, luôn cảm thấy cứ như hắn bị thiếu thứ gì quan trọng, nhưng hắn vẫn thủy chung không nghĩ ra mình thiếu mất cái gì.
Nhưng loại cảm giác này, vào sau khi gặp được Tống Đạo thì tựa như tiêu thất, hoặc có lẽ là ban đầu Tống Đạo quá mức vướng víu dính người, làm cho hắn không có thời gian dư thừa để suy nghĩ miên man. Hoặc là, Vinson bây giờ cho hắn một loại cảm giác yên ổn, làm cho hắn không cảm thấy mình vẫn trôi dạt bất định.
Bất kể là Tống Đạo quấn lấy hắn trước đây, hay là Vinson cho hắn cảm giác yên ổn bây giờ, cũng làm cho hắn cảm thấy, mình là người có nhà, mà không phải là du hồn không ngừng phiêu bạc đến mỗi một thế giới.
Thiệu Khiêm hiếm khi chủ chủ động nắm tay Vinson: "Em muốn nhìn anh dẹp phản loạn, muốn nhìn anh dẹp yên vực sâu, muốn làm bạn với anh... leo lên Thần vị."
Thiệu Khiêm nói xong thì trên bầu trời liền có tiếng sấm oanh động, mây đen từ chân trời cuồn cuộn kéo đến, khí thế hung hăng cứ như muốn cắn nuốt hai người Thiệu Khiêm và Vinson.
Vinson tựa như không phát hiện dị thường trên bầu trời, anh nửa quỳ trước mặt Thiệu Khiêm, tay phải dán ngực tươi cười đầy ắp ngửa đầu nhìn Thiệu Khiêm: "Tuân lệnh, Thú hoàng của anh."
Một tia thiểm điện bổ bên chân Vinson, có điều người bị hắn cảnh cáo lại không thèm để ý chút nào.
Thiệu Khiêm cầm tay phải của Vinson kéo người đi: "Thần đang tuyên chiến với chúng ta."
"Hắn không hạ giới được." Vào hai năm trước Vinson cũng đã nhận ra, e rằng mình và Thần Quang Minh có chút sâu xa. Sau khi lên vị trí Giáo hoàng thì càng là xác định suy nghĩ này, anh cùng với Thần Quang Minh chỉ sợ có cùng nguồn gốc.
Nếu là trước đây nói không chừng anh còn có thể vui đùa với hắn một chút, nhưng vì thỏa mãn Thú hoàng bệ hạ của mình, anh cũng sẽ không chơi mấy trò nhàm chán với Thần Quang Minh nữa. Anh muốn lấy hết những thứ tốt nhất thế gian này tặng cho Thú hoàng bệ hạ của anh.
Thời gian sau đó, Thiệu Khiêm cứ nhìn Vinson như bật auto hack mà càn quét Ma giới, cuối cùng còn từ điểm yếu của Ma giới tấn công lên Thần giới, dưới sự trợ giúp của Thiệu Khiêm cắn nuốt thần cách của Thần Quang Minh, trở thành Thần Quang Minh mới.
Lúc Vinson giành được vị trí Thần Quang Minh, điện Thần Quang Minh toàn bộ đại lục đều sụp hết, lại trong mấy hơi thở mà khôi phục thành hình dáng, trên thần vị là một ma thú hắc báo uy vũ nửa nằm, mà Thần Quang Minh đội vương miện cầm trong tay quyền trượng lại quỳ một chân trên đất, nắm chân trước của nó mà hôn.
Thiệu Khiêm ở lại thế giới này thật lâu, lâu đến mức thậm chí hắn cũng gần như quên mất mình không phải là người của thế giới này. Thẳng đến khi Ma giới lần nữa bạo động, nhân vật chính mới càn quét Ma giới giành được thần cách hắc ám, cũng khai chiến với thần điện...
Thiệu Khiêm đứng trên cao nhìn hỗn chiến giữa Thiên sứ và Ma tộc trong lòng đất cười khẽ: "Vinson, em phải đi."
Thân là Thần Quang Minh Vinson ôm Thiệu Khiêm, chôn gương mặt trong cổ của hắn không nói gì, nhưng Thiệu Khiêm lại có thể cảm giác được cần cổ ướt át, Vinson chẳng bao giờ rơi một giọt nước mắt lại khóc. Kiểu khóc không tiếng động này làm cho Thiệu Khiêm cảm thấy trong lòng có chút đau nhức như dùi khoan.
Sau một hồi lâu Vinson ngẩng đầu lên, anh đặt một nụ hôn lên trán Thiệu Khiêm, rót thằn lực thuộc về Thần Quang Minh vào trong cơ thể hắn: "Thú hoàng của anh, em phải chờ anh, tìm được anh, vĩnh viễn bầu bạn bên anh."
"Đây là tự nhiên. Anh cũng phải thế." Thiệu Khiêm kéo linh hồn ta, kể cả thân thể bán thần thể cũng bắt đầu hư hóa: "Em không hy vọng tượng thần của mình bị thay thế."
"Đây là tự nhiên, Thú hoàng bệ hạ của anh sẽ vĩnh viễn ở trên thần điện." Vinson mắt không hề chớp một cái nhìn Thiệu Khiêm biến mất: "Em sẽ vĩnh viễn nhận được tín ngưỡng và thờ phụng của thế nhân."
"Nhớ phải tìm em." Thiệu Khiêm vừa dứt lời thì thân thể liền biến mất hoàn toàn.
Vinson nhìn người trước mắt hoàn toàn tiêu thất, nơi trống rỗng ấy làm đau nhói ánh mắt anh, một giọt huyết lệ màu vàng từ mắt trái chảy xuống, lướt qua cằm rơi xuống, còn chưa hoàn toàn rơi vào tầng mây liền hóa thành kim quang biến mất.
"Bán thần, hôm nay ta muốn giết ngươi vì đại lục thế nhân." Nam nhân anh tuấn dung hợp thần cách hắc ám sắc mặt đắc thắng, mấy người phụ nữ đứng sau lưng gã mắt đầy cừu hận nhìn Vinson. Chính là bán thần này, nhận cung phụng của thế nhân, nhưng lại không vì thế mà loại trừ ưu sần của con người, hôm nay nhất định phải chém giết, mới có thể trấn an mọi người mất mạng vì tai nạn.
"Cút cho ta." Vinson chán ghét nhìn mấy người trước mặt, nếu không phải do những người này tới quấy rối, trân bảo của anh sao lại bỏ anh mà đi? Chết tiệt, những người này đều đáng chết.
Mấy người vốn ầm ĩ muốn phẫn nộ, lại phát hiện thân thể của mình cứ như bị cái gì giam cầm hoàn toàn không thể động đậy.
Vinson cũng không nhìn bọn họ, chậm rãi rời khỏi nơi này đi đến thần điện của mình, Thú hoàng của anh đã nói, phải đề tượng thần của hắn vĩnh viễn nhận được tín ngưỡng cung phụng của thế nhân. Mọi người, bao gồm cả anh.
Mấy người khiêu khích Vinson chỉ có thể trơ mắt nhìn Vinson rời đi, thậm chí ngay khi anh rời đi, bọn họ từ dưới chân bắt đầu hóa thành quang điểm biến mất, cái loại xé rách thân thể cùng với về linh hồn này thật sự khiến người ta sống không bằng chết, mà bọn họ còn không thể kêu thành tiếng.
Giờ khắc này nam nhân đã dung hợp thần cách hắc ám rất là hối hận, tại sao gã lại nghe theo cổ động của những nữ nhân này mà đánh tới Thần giới? Nếu như gã không có tấn công lên Thần giới, có phải hiện tại có thể ở trong Hắc Ám Thần Điện của mình hưởng thụ cực lạc hay không?
Gã hối hận, biết vậy chẳng làm. Thậm chí muốn mở miệng cầu xin.
Nhưng Vinson làm sao có thể để những người này có cơ hội cầu xin? Anh che miệng lưỡi của bọn hắn, để bọn họ nói không ra lời, càng khiến bọn họ không thể dễ dàng chết đi.
Thật vất vả, thật vất vả anh mới khiến Thú hoàng của anh dần dần quên đi một thứ gì đó, mà lại bị những người này đến phá hỏng, làm sao anh có thể dễ dàng buông tha bọn họ như vậy?
Có điều...
Nhiều năm sớm chiều ở chung như vậy, Thú hoàng của anh đã dung hợp phần lớn thần lực của anh rồi, cho nên, anh sẽ đi theo hắn, tìm được hắn, đồng thời làm bạn với hắn.
Thú hoàng của anh rất sợ cô độc, làm sao có thể để hắn ở địa phương khác một mình được?
Cho nên, Thú hoàng bệ hạ của anh. Hãy chờ anh đến.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu kịch trường:
Thiệu Tiểu Khiêm: Nói, hệ thống như anh rốt cuộc làm sao lại sinh tình cảm được?
Hệ Thống:...
Thiệu Tiểu Khiên: Nếu anh không nói... Tôi liền che đậy cảm giác của anh rồi đến thế giới khác chơi.
Hệ Thống: Trên đời chỉ có vợ tốt, vợ vợ tốt~ gào khóc~
Thiệu Tiểu Khiêm:...Tạm biệt
Hết thế giới thứ ba
Bộ này mình edit nhanh quá các bạn ạ >< mới đây đã 36 chương rồi này~ Qua tết tụi mình tiếp =))) nhưng tiến độ sẽ lâu nha vì còn nhiều bộ khác phải lo nữa kkk Ăn tết dzui dzẻ nạ ^o^/
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.