Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Chương 121: Phương tây huyết tộc văn [5]

Diệp Mục Túc

29/03/2022

“Quyền lực càng lớn, thì càng sợ chết. Lấy được càng nhiều, thì càng tham lam.” Anthony vuốt tóc Thiệu Khiêm cười nói: “Nếu gã dám đánh mưu đồ với máu của em, vậy nhất định có vài chỗ dựa mới được. Nhưng em yên tâm, máu của em anh đã động tay chân vào rồi, chỉ cần gã dám dùng, tuyệt đối sẽ không có kết quả gì tốt hết.”

Thiệu Khiêm nghe vậy hơi sửng sốt, một hồi lâu mới bừng tỉnh, hình dáng giáo hoàng hắn thấy lúc đầu, chắc là uống phải máu bị động tay chân rồi. Việc này cũng khó trách giáo hoàng sẽ biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ kia.

Nhưng, người này nhất định là do hóng chuyện không sợ chuyện lớn. Thà táy máy tay chân trong máu của hắn, mà không trực tiếp giết chết một lần cho gọn thế chẳng phải là tốt hơn?

“Trực tiếp giết chẳng phải tốt hơn?” Lúc này cơ thể Thiệu Khiêm đã có chút sức lực, hắn nằm trên người Anthony chung quy vẫn có chút không thích ứng, bèn di động cơ thể nằm lên giường, đầu tựa lên ngực Anthony.

Tay Anthony từ eo Thiệu Khiêm trượt tới lưng, tay phải khẽ vuốt ve mấy cái trên xương bướm của hắn: “Nếu muốn trực tiếp diệt trừ gã thì không dễ, bây giờ giáo hội phần lớn thế lực còn nằm trong tay gã, anh không tiện trực tiếp ra tay.”

“Không gấp.” Giờ Thiệu Khiêm cũng không nóng nảy, hôm nay hắn bị người mang đi từ căn phòng dười lòng đất của lâu đài, hơn nữa người mang hắn đi còn thuận tiện cướp đi bạc giam cầm. Đến lúc đó giáo hoàng cùng mấy đại trưởng lão còn phải cãi vã một lúc lâu đây, hắn sẽ chờ, chờ mấy người này gây nhau xong hết rồi, rồi mới tính sổ từng tên một.

“Sel, mấy trưởng lão huyết tộc em định xử lý thế nào?” Vì lòng riêng, Anthony không muốn thân vương bệ hạ nhà y chen vào chuyện của huyết tộc nữa, vạn năm nay thân vương bệ hạ nhà y vì huyết tộc có thể nói là đã tận tâm tận lực rồi, nhưng mà nhận được gì chứ? Là lừa dối và phản bội, là nghi kị và máu lạnh.

“Chúng ta trước tiên cứ nhìn bọn hắn đấu với giáo hoàng, đấu xong rồi ra tay cũng không muộn.” Thiệu Khiêm nằm trên ngực Anthony lười biếng nói. Bây giờ hắn thật sự không nóng nảy, mấy lão khốn kiếp kia bị người cướp đi bạc giam cầm dưới mí mắt, chỉ điều này thôi giáo hoàng sẽ không thể bỏ qua bọn hắn.

Dù sao, bạc giam cầm là tượng trưng cho giáo hội, gã có thể âm thầm dùng bạc giam cầm để trao đổi máu của thân vương, lại không thể cho phép bạc giam cầm xuất hiện ở nơi ngoài huyết tộc.

“Nghe lời em.” Lúc này Anthony cũng không cuống cuồng, y ngụy trang lâu như vậy, không quan tâm ngụy trang lâu thêm mấy hồi.

Thiệu Khiêm gật đầu một cái thoáng điều chỉnh cơ thể, đầu ngửa về sau tựa lên cánh tay Anthony: “Sáng mai em cần trở về Van Lindberg.”

Van Lindberg là chỗ ở của thân vương bệ hạ, dưới lâu đài có một địa cung rất lớn, lúc trước khi rảnh rỗi, thân vương bệ hạ đều ở trong địa cung này.

Thân vương bệ hạ mười năm không về Van Lindberg, các tùy chức của thân vương cũng không phải không hoài nghi, nhưng mà lại không tìm được bất kỳ chứng cớ có thể chứng minh là bảy đại trưởng lão làm ra.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao, tùy chức thân vương cho tới bây giờ cũng không có hành động gì.

Thiệu Khiêm nói trở về Van Lindberg, Anthony lại có chút không vui, tay ôm Thiệu Khiêm hơi siết chặt, sau đó cằm tựa lên đầu Thiệu Khiêm nhẹ giọng nói: “Anh cứu em ra.”



“Em biết.” Thiệu Khiêm có chút không hiểu ngẩng đầu nhìn người đàn ông. Hình người của huyết tộc thị lực rất tốt, cho nên, biểu tình trên mặt người đàn ông lúc này có thể thấy rất rõ ràng, biểu tình như sắp bị người vứt bỏ của anh là gì đay? Hình như hắn đâu có nói gì lạ đâu?

“Anh cứu em ra, em chính là của anh.” Anthony ôm người thật chặt, bộ dáng kia giống như sợ người trực tiếp chạy vậy. Đối với y mà nói, bất kể thân vương bệ hạ nhà mình có phải cái gọi là bạn đời ‘Thần’ ban cho của mình hay không, chỉ cần là y đặt trong tim, vậy thì chính là của mình.

Gì? Thân vương bệ hạ không đồng ý? Không sao, căn phòng này thân vương bệ hạ nhà y không ra được, mình luôn có biện pháp khiến hắn thích mình, không thể rời xa mình.

Cho nên mới nói, gã này đã sớm chuẩn bị kỹ càng, từ lúc mang thân vương bệ hạ nhà y vào căn này nhà, gã này đã chuẩn bị kỹ càng rồi, nếu như thân vương bệ hạ nhà y không đồng ý, vậy tuyệt đối không ra khỏi căn phòng này là được.

Không thể không nói, sớm có dự mưu gì đó, anh cũng giỏi ghê.

“Sao anh không nói anh là của em?” Thiệu Khiêm chỉ cảm thấy cảnh tượng này đặc biệt quen thuộc. Ban đầu là tên khốn kia nói, sau khi mình cứu hắn sẽ là người của mình?

“Anh chính là của em.” Anthony cho tới bây giờ không biết mình còn có thể biến hóa như vậy. Đời này y không cúi đầu với ai cũng không nhận sai với ai, kết quả mới quen thân vương bệ hạ nhà y, thì đã chẳng có giới hạn.

“Lúc này mới giống.” Thiệu Khiêm kéo đầu Anthony qua gặm lên cằm y một cái, nói đùa: “Sau này đi theo em lăn xả.”

“Tuân lệnh, thân vương bệ hạ của anh.” Anthony bị gặm một cái, ánh mắt nhìn thân vương bệ hạ nhà y đều có hơi không đúng, y lùi xuống một chút, tiến tới cần cổ Thiệu Khiêm ngửi một cái: “Sel, em thật thơm.”

“Anh cũng rất thơm.” Thiệu Khiêm không nhịn được liếc xeo, đẩy cái đầu tiến tới cổ mình ra: “Còn dám hôn thì nhổ hết răng anh.”

“Dùng miệng em nhổ hết?” Anthony nói rồi khẽ hôn lên môi Thiệu Khiêm một cái, thấy hắn không tránh né cũng không lộ biểu tình chán ghét thì nhất thời mừng rỡ, ngay sau đó mới dò xét đưa ra đầu lưỡi liếm môi Thiệu Khiêm một cái.

Hình dáng người này liếm từng cái một, cực kỳ loài động vật nào đó.

Thiệu Khiêm cảm thấy mình có chút nhìn không nổi, hắn trực tiếp ôm cổ Anthony, nghiêng đầu hôn lên, đầu lưỡi lướt qua răng hổ của Anthony, sau đó quấn đầu lưỡi của y, cùng nhau nhảy múa.

Vừa rồi Anthony còn thật chủ động, lúc này lại không có động tác, mặc cho Thiệu Khiêm nằm trên người mình vuốt ve gặm cắn, thậm chí lúc Thiệu Khiêm cởi áo ngủ của y, còn rất phối hợp nâng người lên, để cho áo ngủ có thể dễ cởi ra hơn.

Lúc này cơ thể Thiệu Khiêm đã khôi phục sức lực, hắn trực tiếp ngồi lên người Anthony, tay phải từ ngực y kéo đến cơ bụng, cuối cùng nằm trên ngực y hung hăng cắn một cái, sau đó lại liếm sạch tia máu phía trên.

Lúc này hô hấp của Anthony đã có chút gấp rút, tiểu Anthony lại trực tiếp dựng lên, ánh mắt y hơi tối, một tay ôm lưng Thiệu Khiêm, một tay đặt trên bắp đùi của hắn…



Thiệu Khiêm ngồi ra sau, sau mông vừa vặn chạm nơi nào đó đứng thẳng của Anthony, hắn còn chưa kịp có động tác khác, đã bị Anthony hô hấp đột nhiên mạnh hơn xoay người đè trên giường, sau đó hai tay cùng hành động, trêu đùa Thiệu Khiêm không biết phương hướng.

Trong căn phòng rộng rãi bị không khí mập mờ lấp đầy, không mất quá lâu, đã nghe thấy Thiệu Khiêm rên lên một tiếng, sau đó chính là tiếng thở dốc gấp gáp cùng với tiếng nghẹn ngào không chịu nổi.

Lúc động tình, Anthony mất khống chế đưa ra hàm răng nhọn, vào lúc Thiệu Khiêm thất thần, cắn lên cổ hắn. Thật may y cũng chưa hoàn toàn mất lý trí, dù răng cắm vào cổ Thiệu Khiêm, y cũng chỉ đơn thuần là cắn thôi, không có làm ra hành động hút máu.

Lần này Anthony tuy không có làm ra hành động hút máu, nhưng lại khiến cho Thiệu Khiêm cảm thấy nơi mình bị cắn lan tới khoái cảm mãnh liệt, khiến ý thức của hắn càng hỗn độn thêm không ít, âm thanh phát ra cũng càng ngọt hơn.

Mà nghe tiếng rên ngọt ngào của Thiệu Khiêm, động tác của Anthony lại thô lỗ không ít.

Cả một đêm, âm thanh trong phòng cơ hồ không ngừng nghỉ, mãi cho đến khi sắc trời hửng sáng, Anthony mới có hơi không tình nguyện đứng dậy kéo lại tất cả rèm cửa sổ, sau đó ôm thân vương bệ hạ đã ngủ say nhà y rửa mặt nghỉ ngơi.

Hai người cả một đêm rất là hài hòa, nhưng mà ở xa xa bầu không khí của ổ dơi lại có chút khẩn trương. Trong mật thất sắc mặt mấy người rất là khó coi.

“Các người nói xem bây giờ nên làm thế nào?” Một người trông tuổi tác lớn nhất giọng âm trầm mở miệng nói: “Ansel bị cướp đi rồi, thậm chí ngay cả bạc giam cầm cũng bị cướp đi luôn, chuyện này nếu không xử lý tốt, chúng ta ai cũng không thoát khỏi liên quan.”

“Ơ, chẳng lẽ ông còn muốn lôi bản thân mình ra?” Người trả lời là phái nữ duy nhất trong bảy người này: “Năm đó lúc chúng ta thương nghị trừ khử thân vương bệ hạ, ông là người hô lớn nhất đó. Hôm nay thân vương bệ hạ được người cứu đi, ông muốn thoát khỏi liên quan? Nói cho ông biết, không cửa đâu.”

“Jaliz, cô có ý gì?” Người đàn ông trung niên âm trầm căm tức nhìn Jaliz: “Tất cả chúng ta ở đây, ai cũng thoát không khỏi liên quan. Một khi lão bất tử kia trở lại, chúng ta ai cũng không sống nổi.”

“Ồi ôi, nói người khác là lão bất tử sao không nghĩ tới mình chút đi?” Jaliz khinh thường cười khẩy: “Không nói cái khác, bối phận tất cả chúng ta có cao hơn Ansel không? Nhưng mà có ích lợi gì? Huyết tộc coi trọng nhất là huyết thống thuần khiết, mà không phải là cái loại… huyết tộc tạp chủng do con người biến thành.”

“Jaliz, chú ý cách nói chuyện của cô.” Hiển nhiên lời nói của Jaliz khiến mọi người ở đây bất mãn: “Cô cho là mình có thể cao quý đến đâu? Không phải cô cũng giết cha mình, rút ra toàn bộ máu của hắn mới xóa sạch dơ bẩn trên người mình?”

Huyết tộc chỉ có ba đời trở lên là huyết mạch thuần khiết chuyển hóa tự nhiên, mà thân vương bệ hạ Ansel là do hai vị ba đời sinh tự nhiên, độ thuần khiết trong huyết mạch dĩ nhiên không cho phép nghi ngờ.

Mà bảy vị trưởng lão ở đây, chính là do cha của họ chấp nhận (embrace) rồi biến thành quỷ hút máu. Cho nên mới nói, đừng xem bọn họ bây giờ quần áo gọn gàng trông coi quyền thế, thật ra từ ban đầu bọn họ cũng không khác mấy người sống lâu kia, từ quỷ hút máu cấp thấp nhất từng bước một đi tới địa vị hiện nay.

Có thể nói, trải qua lúc ban đầu cái gì cũng không có, đến bây giờ nắm trong tay toàn cục. Cái hương vị nắm quyền thế trong tay này rất là tốt đẹp, khiến cho người ta chạm vào rồi là không muốn buông tay nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook